Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân - Chương 93

Tác giả: Ngũ Thải Đích Bạch Chỉ

Sắc mặt Bạch Tùng ngưng tụ, hắn vội vàng buông đũa xuống rồi nói: “Ngươi, ngươi không được ngậm máu phun người!”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Ngươi này là ai?”
Tần Tu Dao bĩu môi mà đáp: “Hình như hắn là bào đệ của Kiềm Nam quận vương, thoạt nhìn cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.”
Bạch Tùng nghe xong thì hơi nghẹn một chút, nghĩ thầm Tần tiểu thư này lá gan đúng là lớn. Triệu Dương Danh vẫn không chịu buông tha, nói: “Ngươi thân là phán quan vậy mà lại nhận đồ ăn từ mấy người hào vị hai của chữ Ất thì chính là một tên quan nhận hối lộ biến tướng, ta muốn đi cáo trạng ngươi!”
Nhất thời Bạch Tùng có chút hoảng hốt, tuy rằng việc ăn bánh bao không phải chuyện lớn gì nhưng miệng lưỡi người đời vô cùng đáng sợ, nếu truyền ra ngoài khẳng định sẽ làm tổn hại thanh danh của hắn, nên lúc này cũng có chút sốt ruột.
Triệu Dương Danh thấy Bạch Tùng mím môi không nói thì cũng có chút dương dương đắc ý. Lúc này Mạc Lâm nhàn nhã bước tới, hắn mặc quan phục màu đỏ, bộ dáng chỉnh tề làm tôn lên vẻ mặt phong thần tuấn tú, khiến cho người ta nhìn mà vui mắt. Triệu Dương Danh thấy hắn tới lại càng la lớn lên: “Mạc đại nhân đúng không? Thuộc hạ của ngươi bỏ bê nhiệm vụ mà ở đây nhận hối lộ, ngươi định xử lý thế nào?”
Mạc Lâm vừa rồi cũng đã nghe thấy bọn họ nói chuyện nên lúc này cũng hơi nhíu mày mà nhìn về phía Bạch Tùng. Bạch Tùng thấp giọng nói: “Mạc đại nhân… Thuộc hạ, chẳng qua là thuộc hạ quá đói bụng, nhưng chỉ là ăn một cái bánh bao, cũng chưa từng nhận bất cứ thứ gì khác, đây không tính là nhận hối lộ chứ?”
Bạch Tùng nói xong khóc không ra nước mắt. Mạc Lâm nhìn hắn một cái mới tiếp lời: “Ngươi đi sang một bên đi.”
Bạch Tùng yên lặng gật đầu rồi đứng sang một bên. Đường Nguyễn Nguyễn vốn muốn ra mặt nói đỡ nhưng thấy Mạc Lâm tới lại muốn xem hắn chuẩn bị xử lý như thế nào. Mạc Lâm nghiêm trang nhìn về phía Triệu Dương Danh, khoảng cách giữa hai người không quá một trượng, hắn nói: “Vừa rồi ta đã kiểm tra bố trí bên này một chút, công việc cơ bản đều đã hoàn thành, cho nên nói Bạch Tùng lơ là nhiệm vụ thì cũng không đúng. Nhưng chuyện nhận hối lộ…”
Triệu Dương Danh thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc liền nói: “Như thế nào?”
Mạc Lâm trịnh trọng nói: “Cần phải có nhân chứng.”
Triệu Dương Danh cười nhạo một tiếng đi tới, hắn vỗ иgự¢ nói: “Bổn công tử chính là nhân chứng!”
Vẻ mặt Mạc Lâm lộ ra vài phần khó xử, nói: “Nếu đại nhân đã kiên trì cáo trạng như thế, vậy thì ta cũng chỉ có thể theo tâm nguyện của đại nhân, nhưng mà nếu muốn trừng trị quan viên cũng phải cần vật chứng thì sao?”
Triệu Dương Danh giơ ngón tay chỉ vào chiếc bánh bao cuối cùng trong hộp thức ăn, hắn nói: “Vừa rồi, món hắn ăn chính là cái này, cái bánh bao này chính là vật chứng vi phạm quy định!”
Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao liếc mắt nhìn nhau, Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm, người này có phải bị ngốc rồi hay không? Còn chưa bắt đầu thi đấu đã muốn đắc tội với phán quan.
Triệu Dương Danh thấy Mạc Lâm đã nói đến quy củ nên cũng hả giận. Lúc trước hai người này không cho hắn chút thể diện nào, còn bây giờ lại ngã dưới tay hắn, tất nhiên là hắn vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa. Mạc Lâm nhìn thoáng qua bánh bao trong hộp thức ăn này rồi nói: “Bánh bao này là ai làm?”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa định mở miệng thì Tần Tu Dao đã đưa tay ấn lên tay nàng lại. Tần Tu Dao lập tức ngắt lời nàng, nói: “Ta làm!”
Nàng nghĩ thầm, lỡ như gã này muốn gây chuyện thì mình còn có thể giúp tẩu tẩu gánh một chút phiền toái, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện thi đấu. Mạc Lâm mỉm cười, trước mắt bao người mà đưa tay cầm lấy cái bánh bao kia, dùng thời gian nhanh như chớp mà bỏ vào trong miệng!
“A!” Triệu Dương danh trợn mắt há mồm nhìn hắn: “Ngươi! Ngươi đang làm gì vậy? Sao ngươi lại ăn vật chứng?”
Trong miệng Mạc Lâm đang nhét đầy bánh bao không tiện nói chuyện, làm như không thấy Triệu Dương Danh nói gì mà nhai hết bánh bao, sau đó nuốt xuống. Hắn ăn vô cùng gấp gáp nên nghẹn lại không ngừng ho khan, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Tần Tu Dao thấy thế liền vội vàng đứng dậy đưa cho hắn một bình nước. Mạc Lâm thuận tay nhận lấy, uống một ngụm lớn mới ổn định không còn ho khan. Câu đầu tiên Mạc Lâm mở miệng chính là: “Vật chứng nào?”
Triệu Dương Danh trợn tròn mắt tức giận nói: “Ý ngươi là sao?”
Vẻ mặt Mạc Lâm lộ ra nghi vấn, hắn hỏi: “Ngươi vừa nói chứng vật đâu? Ta chưa từng thấy nó.”
Khóe mắt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ co rút, còn có hành động như vậy sao?
Tần Tu Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng phụ họa nói thêm: “Ta cũng chưa từng thấy qua, ngươi vừa nói cái gì?”
Triệu Dương Danh thoáng cái đã hiểu ra, hắn tức giận nói: “Ngươi ở trước mặt chúng ta mà lại dám ăn sạch sẽ vật chứng. Làm gì có người hèn hạ như ngươi chứ? Ngươi mau nôn ra! Ngươi nôn ra cho ta!”
Rốt cục hắn cũng ý thức được mình bị đùa bỡn, trong hộp thức ăn đã trống rỗng, một cái bánh bao cũng không còn. Nếu hắn đi cáo trạng thì mặc dù có nhân chứng, nhưng ngay cả một vật chứng cũng không lấy ra được!
Hắn ta tức giận đến nỗi dậm chân!
Tần Tu Dao quay mặt nhìn hắn, nàng nói: “Nếu các ngươi thật sự có thực lực thì hãy đường đường chính chính mà thắng. Nếu dựa vào việc lôi kéo phán quan cùng những người dự thi khác xuống nước thì tính là anh hùng hảo hán gì?”
Nàng mặc hồng y, vẻ mặt lẫm liệt, đôi mắt đẹp hơi nhướng lên mang phong tư xuất chúng. Mà Mạc Lâm một thân quan phục màu đỏ, hắn và Tần Tu Dao tuổi tác tương đương nhau, cũng tuấn tú sáng sủa, nghe xong lời này thì ngưng thần quay ra nhìn nàng.
Giờ phút này hai người cách nhau không xa, nhìn qua còn tưởng rằng là một đôi bích nhân mặc hỉ phục, sáng đến chói mắt.
Thật ra Triệu Dương Danh vốn cũng không muốn cáo trạng bọn họ, hắn chỉ muốn mượn cơ hội này uy Hi*p để cho bọn họ bỏ qua sự việc cảnh cáo vừa rồi… Nếu không, hắn không biết giải thích như thế nào với tỷ tỷ nhà mình. Giờ phút này sắc mặt hắn căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không cách nào khác. Mạc Lâm dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, lên tiếng nói: “Triệu công tử, một lần cảnh cáo còn không ảnh hưởng đến việc dự thi, nhưng nếu ba lần thì sẽ mất đi tư cách dự thi, kính xin ngươi suy nghĩ kỹ trước khi làm, chớ tái sinh sự việc tương tự. Nếu không chúng ta sẽ xử phạt nghiêm khắc.”
Triệu Dương Danh giật giật khóe miệng, hắn còn chưa nói gì thì lúc này đã thấy người ở vị trí đầu tiên của chữ Ất tới. Một vị phụ nhân dáng người đẫy đà đang được nha hoàn dìu chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp, đầu đầy hoa thúy, vẻ mặt vô cùng phú quý. Đôi mắt phượng của nàng nhìn về phía này, phát hiện Triệu Dương Danh đang bị một đám người vây quanh thì có chút nghi hoặc. Triệu Dương Danh vừa quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử kia thì hơi ngẩn ra, lập tức không cùng Mạc Lâm đôi co nữa mà trực tiếp trở về quầy hàng nhà mình.
“Tỷ tỷ…” Triệu Dương Danh ở trước mặt nữ tử kia giống như mèo con ngoan ngoãn, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua, thì ra hắn cũng là một người ngoài mạnh trong yếu. Nữ nhân đó từ từ ngồi xuống, nàng nói, “Ngươi vừa làm gì ở đó?”
Trên trán Triệu Dương Danh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn đáp: “Bọn họ… Không có gì…”
Nữ tử kia chính là Kiềm Nam quận vương phi, xuất thân từ Triệu gia ở Kiềm Nam, từ nhỏ không có sở thích gì khác, chỉ thích nghiên cứu mỹ thực. Nàng lạnh lùng liếc Triệu Dương Danh một cái rồi nói: “Tốt nhất ngươi đừng gây phiền toái cho ta, cách vách cũng không biết là người có thân phận gì, đừng kết giao lung tung, đỡ phải làm nhục thân phận mình.”
Vẻ mặt Triệu Dương Danh ngầm cười, hắn nói: “Vâng… Đúng rồi, sáng sớm đệ đã tới kiểm tra vị trí chữ Ất, tất cả đều tốt, tỷ tỷ nhìn xem?”
Hắn vội vàng chuyển đề tài, không dám lộ ra vẻ chột dạ vì sợ bị tỷ tỷ phát hiện chuyện bị cảnh cáo. Mà bên này, mấy người cũng cao hứng vì thành công đuổi Triệu Dương Danh đi. Tần Tu Dao hứng thú nhìn Mạc Lâm, nói: “Không ngờ ngài lại thông minh như vậy! Thoáng cái đã ăn hết bánh bao…”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng hé miệng cười, nàng nói: “Chúng ta vốn là có ý tốt, may mà không gây phiền toái cho đại nhân.”
Bạch Tùng có chút ngượng ngùng nói: “Đều do ta… Vì ta đói quá thèm ăn.”
Mạc Lâm mỉm cười đáp lại: “Không trách Bạch Tùng được, bánh bao này quả thật sự là mỹ vị.” Dứt lời, hắn nhìn Tần Tu Dao một cái. Đột nhiên sắc mặt Tần Tu Dao đỏ lên, nàng nhớ tới chuyện vừa mới vì Đường Nguyễn Nguyễn… Trong nháy mắt không biết giải thích thế nào, bánh bao này cũng không phải do mình làm. Hiện giờ trong sân dự thi càng ngày càng nhiều người, vòng thứ nhất sắp bắt đầu vào thi đấu, vì thế Mạc Lâm cùng Bạch Tùng cũng tranh thủ thời gian tuần tra khu Đông Nam.
Đường Nguyễn Nguyễn vô tình liếc nhìn một bên quầy hàng khác của bọn họ, chính là vị trí thứ ba trong chữ Ất bên trái cũng có người tới. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nhìn, kinh ngạc lên tiếng, nói: “Lý phu nhân?”
Lý phu nhân mặc váy dài vân mây đáp lại, mí mắt khẽ giật giật, nói: “Nguyễn Nguyễn?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đi qua: “Thì ra Lý Đại Học Sĩ cũng đăng ký dự thi…”
Trên mặt Lý phu nhân có một tia xấu hổ không dễ phát hiện, bà hơi gật đầu. Lý phu nhân cùng Trương phu nhân và Ngôn phu nhân đều là bằng hữu của Tần lão phu nhân. Lúc trước thường xuyên cùng nhau đánh mã điếu và nghe hí khúc, không nghĩ tới, hôm nay ᴆụng phải ở chỗ này.
Lý phu nhân lại cao hứng không nổi, không vì cái gì khác mà vì Đường Nguyễn Nguyễn ở đây, danh ngạch thăng cấp kia dùng mắt thường cũng có thể thấy được thiếu một bậc.
“Mẫu thân? Vị này là…?” Tức phụ của Lý phu nhân đi tới, nàng mặc một bộ y phục thoải mái, tay áo rộng được kéo lên cao, vừa nhìn đã xoa tay hầm hè, chuẩn bị làm một trận lớn. Lý phu nhân nói: “Vị này là phu nhân Trấn Quốc tướng quân, Đường thị.”
Lý phu nhân lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Đây chính là tức phụ của ta, Trương thị, Sở Di.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười hữu hảo, nói: “Hạnh ngộ.”
Trương Sở Di yên lặng đánh giá nàng hai lần, khóe miệng căng thẳng, không nói một lời. Đây chính là vị tướng quân phu nhân mà mẫu thân thường xuyên khen ngợi sao? Đôi bàn tay trắng trẻo đâu có giống người thường xuyên xuống bếp?
Nàng ta tự nhận trù nghệ không tệ, nhưng lại luôn bị mẫu thân quở trách, trong lòng Trương Sở Di có chút không phục, dần dần vẻ khó chịu đã lộ ra trên mặt, nàng ta nói: “Sớm nghe qua trù nghệ của tướng quân phu nhân rất tốt, cũng không biết có phải là thật hay không?”
Bộ dáng nàng ta cười như không cười, làm cho người ta vừa nhìn đã có chút không thoải mái. Tần Tu Dao hơi tức giận, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại thản nhiên cười cười, nói: “Đúng hay không thì đợi lát nữa sẽ thấy rõ.”
Thiếu phu nhân Lý gia, Trương Sở Di nói: “Vậy ta mỏi mắt mong chờ.”
Không khí giương cung bạt kiếm.
Hai người trở về quầy hàng, Tần Tu Dao nói: “Tẩu tẩu, thiếu phu nhân Lý gia kia cũng thật sự vô lễ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ nói: “Chớ có chấp nhặt với nàng ta, tránh ảnh hưởng đến tâm tình của mình.”
Hai người nhìn nhau cười cười. Quầy hàng chung quanh còn đang vội vàng bày dụng cụ nấu ăn cùng nguyên liệu mà các nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tuyên bố khai mạc giải đấu. Đúng lúc này, tiếng chuông ở phương xa vang lên… “Reng!”
Trận đấu bắt đầu!
Đường Nguyễn Nguyễn chỉ đạo mọi người theo trật tự đã tính toán, nàng vẫy tay nói: “Tần Trung, ngươi đến đốt than!”
Tần Trung cao giọng đáp: “Vâng!”
“A Dao, muội đến xiên thịt dê!”
“Được rồi, tẩu tẩu!”
“Minh Sương, ngươi đến giúp ta xử lý cánh gà… ”
“Vâng, phu nhân!”
Tất cả mọi người làm việc với niềm vui hân hoan. Thứ đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn muốn nướng là thịt dê xiên và cánh gà. Nàng đã sớm chọn xong thịt đùi dê béo ngậy, hơn nữa đã cắt thành miếng nhỏ. Thịt đùi dê phải được ướp trước nửa ngày, thịt đùi dê này phải thêm một lòng trắng trứng vào ướp cùng, lòng trắng trứng có thể làm cho thịt tươi hơn và đây cũng là một bước rất quan trọng. Ngoài ra, thêm lát gừng và một ít bột tiểu hồi*, ớt bột, và một nửa củ hành tây để ướp thịt dê, nướng ra sẽ không có mùi tanh.
Nàng mở bình thịt ướp ra rồi đưa cho Tần Tu Dao: “Muội hãy xiên những miếng thịt này xuyên qua cành liễu đỏ, trước tiên xâu một miếng thịt nạc, sau đó ở giữa xâu một miếng thịt mỡ, sau đó một miếng thịt nạc. Một chuỗi tổng cộng năm miếng thịt dê.”
Tần Tu Dao tò mò, nói: “Vì sao phải dựa theo trình tự như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói: “Thịt mỡ ở giữa có thể tiết ra dầu, nếu trộn đều với thịt nạc thì thịt xiên nướng ra mới có thể thơm mà không ngấy.”
Tần Tu Dao gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy!”
Dứt lời nàng bắt đầu nghiêm túc làm việc, cành liễu đỏ sớm đã được gọt nhọn đầu. Còn Đường Nguyễn Nguyễn và Minh Sương bắt đầu xử lý cánh gà. Cánh gà này cũng được ướp trước nửa ngày, Đường Nguyễn Nguyễn cố ý đi Thanh Mộc Trai mua bột ướp cánh gà New Orleans, cánh gà được ướp với bột trước đó, vừa mở nắp ra mùi thơm ngào ngạt ập vào mũi. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ngươi xem, lúc ăn cánh gà này sẽ dùng tay cầm lên, vì thế phải dùng hai que tre xâu chuỗi lại.”
Dứt lời nàng liền làm một cái làm mẫu, cánh gà được ướp đến vô cùng ngon miệng, được hai que tre xiên vào một cái đã vững vàng nằm gọn ở phía trên. Các nàng xiên thịt trong chốc lát, Tần Trung liền nói: “Phu nhân, đã nhóm lửa xong rồi!”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn đi qua nhìn một chút, khen ngợi hắn: “Lửa này rất tốt, thịt dê xiên nướng chính là phải dùng lửa nhỏ từ từ nướng lên thì mới có thể nướng đến bên ngoài cháy xém còn bên trong ngọt mềm.”
Nàng nắm lấy một nắm thịt dê xiên vừa mới xâu vào của Tần Tu Dao rồi đặt lên bếp than hình chữ nhật, lăn qua một vòng sau đó lại lấy một ít muối rắc lên. Trong chốc lát thịt dê xiên nướng đã tiết ra lớp dầu bóng, thịt xiên cũng hơi đổi màu, nàng liền rắc bột tiểu hồi* lên trên. Thừa dịp thịt xiên còn chưa chín, bột tiểu hồi vừa rơi xuống đã được hấp thụ dính vào thịt xiên, làm cho gia vị này thêm chút phong thái. Đường Nguyễn Nguyễn nắm bắt tiết tấu, vừa xoay thịt xiên, thịt dê xiên dần dần được nướng đến nhỏ giọt dầu thành giọt, dầu rơi vào lửa than vang lên tiếng xèo xèo, khiến người ta phải đưa mắt nhìn xem.
…..
Triệu Dương Danh ở vị trí đầu tiên của chữ Ất cũng nhón chân nhìn sang bên này một cách tò mò, Tần Tu Dao liền nói: “Ai! Đừng có mà nhìn trộm!”
Triệu Dương Danh bị tiếng mắng này làm cho ngượng ngùng, hắn vội vàng quay mặt lại đáp: “Ai nhìn các ngươi! Ta… Tỷ tỷ ta nấu mới ngon!”
Kiềm Nam Quận vương phi bên này cầm lấy một cái xẻng lớn rồi đổ phần cá trắng nõn vào nồi, tạo nên tiếng ồn ào náo nhiệt. Nàng hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Triệu Dương Danh rồi nói: “Đừng làm ta mất mặt.”
Triệu Dương Danh bị nàng nói vậy thì chỉ yên lặng ở một bên, cũng không dám lên tiếng. Lại nhìn sang tức phụ của Lý phu nhân, Trương Sở Di bên này, nàng tính toán làm món Phật Nhảy Tường*. Nước súp của Phật Nhảy Tường này cần thịt gà, móng giò, xương trâu, cùng nhau hầm từ từ, sau đó thêm hải sâm, bào ngư, bong bóng cá và nấm hương, nấu thành một nồi súp là được. Nàng liếc trộm Đường Nguyễn Nguyễn bên này một cái, có chút khinh thường… Hôm nay đến tham dự yến tiệc đều là đại quan quý nhân, tất nhiên đều thích ăn uống tinh tế… Thịt nướng trên than lửa, thô tục như thế thì làm sao có thể được chọn đây?
Tất nhiên là loại mỹ thực cao cấp như Phật Nhảy Tường này mới có thể khiến mọi người chú ý. Vả lại Phật Nhảy Tường này cũng là sở trường của nàng, hôm nay nhất định phải thể hiện tay nghề thật tốt để mẫu thân nhìn xem mình có năng lực bao nhiêu. Nàng nếm thử nước súp, ánh mắt hơi nheo lại, vô cùng hài lòng.
Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới quầy hàng hai bên mà vẫn tập trung tinh thần nướng thịt dê xiên của nàng, đợi bề ngoài có dấu hiệu chín vàng, nàng lại rải thêm bột tiểu hồi lần nữa, đồng thời, nàng còn lấy chút ớt bột rắc lên. Bột ớt đỏ được rải đều trên bề mặt xiên thịt dê, phối hợp với lửa than phát ra tiếng “xèo xèo”, khiến người ta thèm nhỏ nước miếng.
Không bao lâu sau, mẻ thịt dê xiên đầu tiên của Đường Nguyễn Nguyễn đã được nướng xong, nàng cầm một xiên lên rồi dùng đũa lấy ra một miếng thịt, đưa cho Minh Sương, nói: “Ngươi nếm thử đi.”
Thịt dê nướng đến lúc này đã có mùi thơm tỏa ra, Minh Sương nhẹ nhàng thổi rồi khẩn cấp bỏ vào miệng. Miếng này là thịt nạc, lớp thịt bên ngoài bị nướng đến giòn tan thơm ngon, sau khi cắn xuống, thịt nạc mềm mại ngọt ngào chảy ra vài giọt dầu làm cho thịt dê ăn mềm mà không khô, vô cùng mỹ vị. Vẻ mặt Minh Sương hạnh phúc mở to mắt, nói: “Thật ngon!”
Nàng trông mong nhìn nửa xiên thịt dê còn sót lại trong tay Đường Nguyễn Nguyễn, lúc này mới dám nói tiếp: “Nô tỳ… Nô tỳ có thể ăn thêm một miếng nữa không…”
Thải Bình cười một tiếng, nói: “Thực khách còn chưa tới, thịt dê đã bị ngươi ăn hết!”
Minh Sương bĩu môi, nói: “Ta mới ăn một miếng mà thôi… Hơn nữa một lát nữa ta còn phải đi kéo thực khách, nếu không ăn no thì làm sao có khí lực đây?”
Bộ dáng hợp tình hợp lý của nàng lại có vài phần đáng yêu. Tần Tu Dao nói: “Cũng không biết Thanh Hiên đã xảy ra chuyện gì, sao còn chưa tới, hắn sẽ không quên chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu nói: “Không có khả năng, Thanh Hiên đã đồng ý trở về thì tất nhiên sẽ không quên.”
Lúc này, đã có một số thực khách lẻ tẻ đi vào toàn bộ khu vực thi đấu của Mỹ Thực Lệnh. Dựa theo cách đi đường bộ của bản đồ, thực khách phải mất một thời gian dài mới có thể đi tới khu Đông Nam, chỉ sợ khi bọn họ đến đây thì đã ăn no rồi. Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Minh Sương, A Dao, hai người lại đây…”
Ba người thảo luận một hồi lâu.
Minh Sương nói: “Phu nhân… Như vậy, thật sự hữu dụng sao?”
Tần Tu Dao cười ha ha, nói: “Ta cảm thấy rất khả thi, chúng ta mau đi!”
Một lát sau, Tần Tu Dao và Minh Sương đã mang theo một nắm thịt dê xiên xuất phát. Minh Sương đi tới đường chính, bên này quả nhiên có nhiều thực khách, nàng đi dạo một đường, trên mỗi quầy hàng đều phô ra hết các kỹ năng nấu mỹ thực của mình… Thịt lợn xé nhỏ ướp sốt, thịt muối chua, canh cá rô, bánh phù dung củ cải, các món sấy, mỹ thực món nào cũng có.
Thực khách vừa vào khu ẩm thực, nhìn mọi thứ đều vô cùng mới mẻ, cơ bản đều vây quanh đường chính của khu ăn uống. Mà người tham gia thi đấu trên phố chính đều là những người đứng đầu hoặc có danh vọng cực cao trong những năm qua, tất nhiên càng dễ dàng tích góp nhân khí, nàng nhìn thoáng qua quầy hàng bên cạnh, cột cờ của quầy hàng này đã treo mấy tấm vé. Minh Sương nhíu nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ phần lớn số phiếu đều bị tiêu hao ở bên này, nàng nắm một thanh thịt dê xiên, có chút lo lắng. Đang lúc nàng suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nghe được một thanh âm bên cạnh vang lên: “Minh Sương cô nương?”
Minh Sương quay đầu lại nhìn, kinh hỉ nói: “Vi phó tướng?”
Vi Kiếm mỉm cười, hắn nói: “Sau lần tạm biệt ở Xuân Nhật Yến, đã lâu không gặp.”
Hắn đặc biệt ấn tượng với cô nương dễ thương và biết thưởng thức món ăn này tại Xuân Nhật Yến.
“Ngươi làm gì ở đây vậy?” Vi Kiếm nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu vừa rồi của nàng thì muốn tiến lên hỏi thăm. Minh Sương đáp: “Đây là thịt dê nướng của phu nhân, rất ngon đó! Nhưng ta không biết làm sao dẫn người đến khu Đông Nam, nơi này cách bên kia quá xa, vả lại tất cả mọi người ở bên này ăn…”
Vi Kiếm giảo hoạt cười cười, hắn thấp giọng nói: “Nhìn ta đây…”
Dứt lời, hắn đột nhiên cao giọng nói: “Tiểu cô nương! Thịt dê xiên này đến từ đâu vậy?”
Minh Sương sửng sốt, nàng lập tức hiểu được, liền phối hợp nói: “Đây là món từ vị trí chữ Ất ở khu Đông Nam, tướng quân phu nhân tự tay nướng đó!”
Vi Kiếm lớn tiếng nói: “Mau cho ta một chuỗi nếm thử!”
Âm thanh của hai người này đã thu hút vài thực khách ghé mắt nhìn xem. Chỉ thấy Vi Kiếm tiếp nhận một cành liễu đỏ xiên thịt dê, hắn nhẹ nhàng ngửi, vẻ mặt kinh hỉ đáp lại: “Đây là dùng cành liễu đỏ xiên vào rồi nướng lên sao?”
Minh Sương gật đầu, nói: “Đúng vậy, phu nhân nói hồng liễu nướng thịt dê là ngon nhất.”
Vi Kiếm làm bộ cầm lấy thịt dê xiên, hắn nói: “Để ta nếm thử…”
Dứt lời, hắn nhìn lướt qua mọi người, quả nhiên có mấy thực khách, đều dừng chân nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hắn bình phẩm mỹ thực. Vi Kiếm nhẹ nhàng cắn một miếng thịt dê, thịt dê này được cành liễu đỏ xuyên qua, trong quá trình nướng thịt cũng nhiễm chút hương thơm của cành liễu, vì trong mùi thịt đậm đà còn thêm một chút hương thơm của gỗ liễu, dưới lớp da ngoài vàng giòn là thịt dê tươi ngon ngọt mọng nước, tiểu hồi cùng với vị ớt làm cho hương vị này phong phú đến cực hạn. Vi Kiếm lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hắn nhịn không được líu lưỡi nói: “Món này thật sự là quá ngon! Minh Sương cô nương, phu nhân nhà người nấu nướng thật tốt!”
Dứt lời, hắn lại theo cành liễu đỏ mà cắn miếng thịt dê thứ hai, đến lúc run lên. Bên cạnh là một thiếu niên với vai trò là thực khách, hắn không tự chủ được nuốt nước miếng. Đột nhiên cảm thấy bánh phù dung củ cải trong tay không còn thơm nữa. Thiếu niên kia thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ có thể chia cho đệ một phần thịt dê xiên của tỷ không?”
Minh Sương sửng sốt, nhưng lập tức vui vẻ đáp: “Được!”
Dứt lời, nàng còn chọn một xiên lớn đưa cho hắn, vẻ mặt thiếu niên kia vô cùng chờ mong tiếp nhận, hắn nói: “Đa tạ tỷ tỷ!”
Lúc này, Vi Kiếm đã ăn xong thịt dê xiên, hắn lấy ra tấm vé của mình rồi nói: “Minh Sương cô nương, vé của ta sẽ bỏ cho các ngươi!”
Hôm nay phàm là người tiến vào khu ẩm thực, chỉ cần không dự thi thì mỗi người đều có một tấm vé. Minh Sương ngạc nhiên nhận lấy tấm vé đầu tiên của mình, vui vẻ liên tục đa tạ: “Đa tạ Vi phó tướng!”
Vi phó tướng cười tươi với nàng, sau đó lại chuyển hướng về phía thiếu niên kia, nói: “Có phải rất ngon không?”
Thiếu niên còn chưa thỏa mãn, hắn nhai xong thịt dê xiên liền nói: “Ngon quá! Thực sự rất ngon!”
Vi Kiếm ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy còn không bỏ phiếu sao?”
Thiếu niên kia nghe xong nhất thời có chút ngẩn người, nói: “Ta… Phiếu của ta ở chỗ mẫu thân…”
Minh Sương nghe xong cũng có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Không sao đâu… Vị trí của chúng ta ở phía Đông Nam, là chữ Ất.”
Thiếu niên thấy Minh Sương không hề cưỡng cầu, hắn lại có chút hảo cảm. Dù sao quầy hàng mỹ thực ở phía trước, chỉ cần vừa ăn đã có người ngăn cản không cho đi, nhất định phải khiến cho người ta bỏ phiếu mới được, ngược lại hắn thấy rất phiền. Thiếu niên gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi thì thấy phía trước lại có một thiếu niên mặt mày như trăng sáng, ý cười rạng rỡ như lửa. Hắn có chút kinh hỉ lên tiếng: “Hạo Tường huynh! Huynh cũng ở đây sao?”
Vương Hạo Tường quay mặt, nói: “Ôi, Bắc Thi, đệ đến sớm như vậy sao? Có thấy món gì ngon không?”
Bắc Thi là đồng học của Vương Hạo Tường ở Thái Học, vừa nãy hắn lẻn ra khỏi học đường để tới Mỹ Thực Lệnh, vốn tưởng rằng mình là người duy nhất, nhưng không ngờ Vương Hạo Tường cũng ra ngoài. Bắc Thi cười cười rồi chỉ vào Minh Sương, nói: “Ta cảm thấy thịt dê xiên của tỷ tỷ này đặc biệt ngon…”
Vương Hạo Tường nhìn Minh Sương một cái, dường như có chút quen mắt…Minh Sương phản ứng lại rồi lên tiếng: “Hạo Tường tiểu công tử?”
*Phật nhảy tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: fó tiào qiáng, Hán-Việt: Phật khiêu tường), là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó.[6][7] Món súp Phật Nhảy Tường chứa nhiều protein và calci.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc