Gió nhẹ thổi vào mặt, nhẹ hất áo bào của Tần Tu Dật lên.
Mặt hắn không đổi sắc, vẻ mặt bình tĩnh lại xa cách nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời giật mình, lập tức cười. “Nhị ca, những lời này ta không truyền lại được.”
Thần sắc của Đường Nguyễn Nguyễn nhu hòa, ngữ khí lại kiên định: “Huynh có lời muốn nói, vậy thì tự mình nói đi.”
Tần Tu Dật khẽ nhíu mày lại, dường như không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt. Hắn nói, “Nhưng muội đã cho nàng công thức nấu ăn, nàng học tập nghiêm túc, còn mất rất nhiều thời gian để làm thành rồi mang tới… ”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rồi, là Tần Tu Dật không đành lòng cự tuyệt?
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Ta và Chi Tâm tỷ tỷ là bằng hữu, ta tặng tỷ ấy công thức nấu ăn cũng tốt, ta tặng nàng son phấn cũng vậy, đều là chuyện của các cô nương chúng ta… Nàng sẵn sàng làm cho ai ăn, mặc cho ai xem, đấy là chuyện ta không thể quản.”
Tần Tu Dật giống như bị nghẹn lại, vẻ mặt xấu hổ.
Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, quả nhiên chỉ cần mình không xấu hổ… Người khác sẽ tự xấu hổ.
Nàng mỉm cười, lập tức xoay người rời đi, để lại Tần Tu Dật đứng một mình tại chỗ yên lặng thở dài.
Thân tín Tần Túc của hắn ở một bên nhìn, trong lòng có chút hụt hẫng, liền tiến lên hỏi: “Công tử, nếu không cự tuyệt tâm ý của Chi Tâm tiểu thư… Sao ngài không dứt khoát tiếp nhận? Chi Tâm tiểu thư si tâm với ngài như thế, người sáng suốt đều nhìn ra được.”
Tần Tu Dật cười khổ nói: “Sao ta lại không biết chứ? Chỉ là nàng tốt đẹp như thế… Hiện tại ta không xứng đáng với nàng, những việc ta phải làm vẫn còn chưa làm xong.”
Hắn hờ hững quay lại, thay đổi chủ đề, hỏi, “Người đã đến chưa?”
Tần Túc thấp giọng đáp: “Đã đến tửu trang, công tử muốn gặp hắn lúc nào?”
Ánh mắt Tần Tu Dật dần trở nên lạnh lẽo: “Đến tửu trang, hiện tại gặp luôn.”
…
Trên đường phụ ngoại ô Đế Đô, có một biệt viện hoàn cảnh thanh u, ít người biết đến.
Trên tấm bảng hiệu trước cửa sân, viết rõ ràng “Tửu trang Tri Ý”.
Tần Tu Dật xuống xe ngựa, sau đó cùng Tần Túc đi vào tửu trang. Bọn họ xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới trước một gian phòng cực kỳ bí mật. Hắn đẩy cửa vào bên trong, Tần Túc lại nhìn bốn phía, xác nhận không có người mới yên tâm đóng cửa phòng.
Tần Tu Dật ngồi ở trước thư án, Tần Túc đứng bên cạnh hắn, còn người quỳ trước mặt là thám tử Vương Điền.
“Bái kiến công tử!” Vương Điền chắp tay nói.
Tần Tu Dật khoát tay áo: “Không cần đa lễ. Lúc trước ngươi viết thư nói đã tra được chuyện Vương Nhiên cấu kết với Bắc Tề, hiện giờ thế nào rồi? Sao đột nhiên lại trở về?”
Vương Điền nói: “Công tử, gần đây Ích Châu có biến, trong một đêm phủ đệ của Vương Nhiên người đi nhà trống, tất cả manh mối thoáng cái đều bị chặt đứt.”
Tần Tu Dật nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
Vương Điền nói: “Từ năm ngoái công tử bảo thuộc hạ đi Ích Châu tìm hiểu tin tức, thuộc hạ liền để mắt tới Vương Nhiên, bình thường hắn ra vẻ đạo mạo, trong lòng dân chúng rất có danh tiếng nhưng trên thực tế, sau lưng vẫn luôn cấu kết với Lục Vương tử của Bắc Tề. Vả lại, đúng như công tử dự đoán, tuy rằng trước mắt không có chứng cớ chứng minh hắn tham dự mưu hại Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân, nhưng việc này, hắn ít nhiều cũng biết được.”
Tần Tu Dật hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Vương Điền đáp: “Từ khi thuộc hạ vào phủ đệ của Vương Nhiên, bên ngoài là một hạ nhân nhưng trên thực tế hắn lại để thuộc hạ và những người khác đều trở thành sát thủ. Mấy ngày trước, không biết vì cái gì, hắn lại đột nhiên bảo chúng thuộc hạ đi đuổi Gi*t Tần tướng quân cùng phu nhân, ở bên vách núi, chính hắn nói ra chuyện Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân… Chứng thực phỏng đoán của chúng ta.”
Tần Tu Dật cả kinh đứng lên: “Cái gì? Ý ngươi là, Tam đệ của ta bị truy sát? Vả lại phụ thân và huynh trưởng ૮ɦếƭ vì âm mưu của Bắc Tề và nội thần Đại Minh… Hắn cũng biết?”
Vương Điền thấy cảm xúc Tần Tu Dật kích động thì có chút thấp thỏm gật gật đầu.
Sắc mặt Tần Tu Dật suy sụp.
Thế nhưng Tam đệ bình an trở về là tốt rồi, còn chuyện của phụ thân cùng huynh trưởng, chung quy là không thể giấu giếm.
Thân thể của hắn hơi sững lại, suy nghĩ quay trở về ba năm trước.
..…
Ba năm trước ở Vô Nhân Cốc, được xưng là mùa đông lạnh nhất trong gần hai thập kỷ.
Gió lạnh sắc bén thổi đến quân doanh rầm vang rung động.
Bên trong quân doanh, đèn đêm tăm tối, lão Trấn Quốc Công cầm thư Tả tướng đưa tới, cân nhắc nhiều lần.
“Phụ thân, có cái gì không ổn sao?” Tần Tu Dật thấy cha nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng.
Tần Tu Thệ ở một bên lau trường kiếm của mình, nói: “A Dật, đừng nóng vội, để cho phụ thân xem kỹ rồi hẵng nói.”
Trấn Quốc Công trầm giọng: “Bắc Tề Vương phái người đưa thư của Tả tướng tới, nói là điều kiện nghị hòa đều đã thỏa thuận xong, ngày mai sẽ xác nhận quốc thư hai nước nghị hòa, do Bắc Tề Vương đóng ấn giám… Việc này sẽ kết thúc.”
Tần Tu Dật nhướng mày, nói: “Phụ thân, hai nước nghị hòa đây không phải là chuyện tốt sao? Vì sao người lại mặt ủ mày chau chứ?”
Trấn Quốc Công nói: “Nếu thật sự đình chiến, vậy tất nhiên là chuyện tốt, nhưng vì sao Bắc Tề lại dễ dàng đáp ứng điều kiện của chúng ta như vậy? Dựa theo binh lực của bọn họ, hoàn toàn có thể cùng chúng ta đánh một trận, không cần phải đáp ứng chúng ta ngay bây giờ.”
Trấn Quốc Công thân kinh bách chiến*, trực giác nói cho hắn biết, sự ra khác thường tức là có điểm quái dị.
Tần Tu Thệ nói: “Nghe nói hiện giờ thân thể Bắc Tề Vương năm nay không bằng năm ngoái, trước mắt là thời kỳ mấu chốt giữa Tứ Vương tử và Lục Vương tử tranh ngôi vương vị, Tứ Vương tử là do Sủng phi Bắc Tề Vương sinh ra, lại được lòng dân, tất nhiên càng được sủng ái một chút. Hắn đã luôn luôn hy vọng tìm hiểu kỹ thuật nông nghiệp của ta và phương pháp quản trị quốc gia, vì vậy hắn có xu hướng hợp tác với chúng ta… Như vậy xem ra, nghị hòa cũng có thể là do hắn thúc đẩy.”
Tần Tu Dật đồng ý nói: “Nếu thật sự là như vậy, đối với dân chúng hai nước ngược lại là một may mắn lớn.”
Trấn Quốc Công nói: “Cho dù chuyện nghị hòa là thật thì vì sao phải đi qua địa giới Bắc Tề tiếp nhận quốc thư cùng Tả tướng?”
Tướng quân tiến vào địa giới của các quốc gia khác sẽ dễ dàng bị coi là khiêu khích, dưới tình huống như vậy, đối phương xuất binh đả kích thì đó chính là xuất binh có danh nghĩa.
Lần này văn thần võ tướng cùng nhau đến biên cảnh chính là kế hoạch Tả tướng cùng sứ giả đi nghị hòa, nếu nghị hòa bất thành thì lại ứng chiến.
Cho nên sau khi Tả tướng đi Bắc Tề Vương nghị hoà, Trấn Quốc Công liền ở phía sau điểm binh, chờ truyền đến kết quả nghị hòa rồi lại quyết định có nên khai chiến hay không.
Từ nội dung thư từ hiện tại, xem ra tám phần sẽ thuận lợi nghị hòa, bọn họ chỉ cần dựa theo trong thư nói, đến Vô Nhân Cốc tiếp nhận quốc thư cùng Tả tướng là được.
Tần Tu Thệ nói: “Người Bắc Tề này rõ ràng thô lỗ lại không nói quy củ, vì sao đối với nghi thức tiếp nhận quốc thư lại quan trọng như vậy? Còn yêu cầu phụ thân tự mình đi đón, tỏ vẻ coi trọng… Chẳng lẽ là muốn lừa gạt sao?”
Trấn Quốc Công nhíu mày không nói.
Tần Tu Dật nói: “Đệ cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Như vậy đi, ngày mai đệ mang theo một đội quân, đi trước dò đường, đến lúc đó lại sai người bẩm báo cho phụ thân cùng đại ca, nếu xác định không có vấn đề gì thì mọi ngươi lại dẫn người vào Cốc.”
Trấn Quốc Công gật gật đầu, nói: “Như thế cũng tốt, nếu có mai phục thì con hãy lập tức trở về, không thể ham chiến!”
Vô Nhân Cốc núi non trùng điệp, địa hình phức tạp, địa hình được che chắn, lại có sương mù tràn ngập.
Người ngoài cốc căn bản không thể thấy rõ trong cốc đã xảy ra chuyện gì…
Tuy nhiên, ngày hôm sau, mọi thứ đã phát triển vượt xa suy đoán của bọn họ.
Phụ thân và huynh trưởng ૮ɦếƭ thảm, Tần Tu Dật cũng gần như mất đi nửa cái mạng… Hắn từ từ bò ra khỏi đám người ૮ɦếƭ, hơi thở thoi thóp.
Tuyết bay đầy trời, phủ lên thân thể đầy máu tươi của hắn, hắn bi thương ngẩng đầu, âm thầm thề, nhất định phải báo thù cho phụ thân và huynh trưởng!
“Công tử?” Tần Túc nhẹ giọng nhắc nhở.
Suy nghĩ của Tần Tu Dật trở về, hắn ngẩn ngơ ngồi xuống.
Phụ thân và huynh trưởng cùng những huynh đệ kia ૮ɦếƭ oan dưới âm mưu hoàng quyền, vô tội đến nhường nào?
Nội tâm Tần Tu Dật như gương sáng, kiếp này đã là một phế nhân, hắn còn sống chính là vì báo thù!
Nhưng việc này không phải là chuyện nhỏ, nếu như thất bại, chỉ sợ phải trả một cái giá thật đắt… Hắn không thể để Tam đệ cũng bị cuốn vào trong đó.
Tần Tu Dật trầm giọng mở miệng: “Ngươi vừa nói Vương Nhiên đuổi Gi*t A Viễn sao? Nhưng đệ ấy có bị thương không?”
Hắn bỗng dưng nhớ tới lúc vừa mới ra cửa gặp phải Đường Nguyễn Nguyễn, nàng thoạt nhìn bình yên vô sự, chắc hẳn Tam đệ cũng không có việc gì lớn?
Vương Điền nói: “Tần tướng quân ôm phu nhân từ bên vách núi nhảy xuống, trong lúc giận dữ Vương Nhiên lại bắn mấy mũi tên về phía dưới, không biết có làm tướng quân bị thương hay không… Sau đó thuộc hạ canh giữ ở chân núi, phát hiện trời chưa sáng đã có người đi tiếp ứng đến chi viện cho tướng quân, nghĩ đến chắc hẳn không có việc gì.”
Tần Tu Dật rốt cuộc cũng yên tâm.
Vương Điền lại nói: “Vương Nhiên lục soát một đêm không tìm được tướng quân, trời còn chưa sáng đã chạy… Sau đó thuộc hạ trở về phủ đệ của hắn kiểm tra thì phát hiện phu nhân hắn cũng không thấy đâu.”
Tần Tu Dật híp mắt phượng, biểu tình cùng Tần Tu Viễn vô cùng giống nhau, hắn nói: “Chỉ sợ người đã bị A Viễn đưa đi… Nhất định là đệ ấy muốn câu được con cá lớn Vương Nhiên này.”
Tần Túc cũng nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy rất có thể là như vậy… Chỉ là không biết chuyện này… Hiện tại tướng quân đã biết được bao…”
Tần Tu Dật suy nghĩ rồi nói: “A Viễn hẳn là còn chưa biết Vương Nhiên chính là nhân chứng năm đó đi đưa tin, nếu đệ ấy biết thì ở thành Ích Châu đã bắt người lại, không có khả năng để cho hắn có cơ hội chạy trốn.”
Vương Điền nói: “Lúc đó, sau khi từ Bắc Tề trở về thì những thân binh hộ tống Tả tướng đều ૮ɦếƭ hết, còn lại mấy người vào Cụ Phong Doanh… Vương Nhiên có thể đã dùng chút biện pháp nên được điều đến Ích Châu, lúc này mới bò lên được vị trí hiện tại, chẳng qua lần này hắn bỏ trốn, cũng không biết Tần tướng quân sẽ báo cáo lại như thế nào lên Hoàng thượng?”
Tần Tu Dật nói: “Yên tâm đi, A Viễn sẽ không đánh mà không nắm chắc, tám phần đệ ấy sẽ không nói cho Hoàng Đế về chuyện Vương Nhiên thông đồng với Bắc Tề.”
Có một điểm mà hắn và Tần Tu Viễn rất giống nhau…
Không bao giờ đánh rắn động cỏ, nhất định phải đánh trúng một kích luôn.
Tần Túc nói: “Công tử, người vốn không muốn tướng quân tham dự vào việc này… Nhưng bây giờ ngài ấy đã đi sâu vào, nếu không chúng ta hãy nói cho ngài ấy biết mình cũng đang điều tra việc này?”
Tần Tu Dật lắc đầu, nói: “Chưa thể nói được… Để ta lo mọi chuyện. Đệ ấy còn có tiền đồ tốt đẹp, tình cảm mỹ mãn, tuyệt đối không thể gấp gáp lo mấy chuyện này.”
Chuyện báo thù, lỡ như bại lộ thì chính là họa sát thân.
Hắn là người trèo lên từ địa ngục, cứ để hắn đưa tất cả những kẻ ૮ɦếƭ tiệt kia vào địa ngục đi!
…..
Ngoại ô Đế Đô, Cụ Phong Doanh.
”Tướng quân đã trở về?” Tần Dũng lộ ra vẻ mặt phấn khởi đi tới doanh trướng của tướng quân, Tần Tu Viễn đang ngồi ở trước thư án phê duyệt biên quan tấu báo.
Tần Tu Viễn ngước mắt lên, hắn cười đùa: “Tần hiệu úy, nghe nói gần đây phong sinh thủy khởi*?”
Tần Dũng gãi đầu, nói: “Tướng quân đừng trêu chọc thuộc hạ! Thuộc hạ chỉ cùng những tân binh kia gần gũi một chút, lúc này mới phát hiện, kỳ thật bọn họ có vài người cũng rất tốt. ”
Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi: “Ai?”
Tần Dũng nghiêm túc nói: “Văn Kiên trước kia, từ sau khi khỏi chấn thương, hắn đã an phận rất nhiều, còn chủ động đến tạ lỗi với thuộc hạ…”
Tần Trung ở một bên khẽ cười ra tiếng, hắn nói: “Không phải là bị ngươi đánh cho sợ chứ?”
Tần Dũng nói: “Đừng nói đến chuyện này… Lại nói đến đã hoảng hốt…”
Chính hắn là hiệu úy, lúc trước lại động thủ với tân binh, kết quả còn bị phạt, hiện giờ nghĩ đến cũng cảm thấy không có mặt mũi.
Tần Tu Viễn lại nói: “Mấy ngày nay chúng ta rời đi, trong quân doanh đều như thường chứ?”
Tần Dũng gật đầu: “Đều dựa theo phân phó của tướng quân bố trí và kiểm tra, tân binh cùng cựu binh đều không xảy ra chiến loạn gì, chẳng qua lúc trước tướng quân muốn truy tìm người, thuộc hạ chưa tìm được manh mối.”
Tần Tu Viễn nói: “Tiếp tục điều tra.”
Trước mắt hắn cũng phái người đi bắt Vương Nhiên, chờ bắt được tên đó thì người trong Cụ Phong Doanh tất nhiên sẽ hiện ra nguyên hình.
Ba người đang tán gẫu thì lại có người vén màn trướng.
“Tướng quân, đã lâu không gặp!”
Thanh âm vừa quen thuộc vừa thô kệch vang lên, Tần Tu Viễn không khỏi mỉm cười: “Lão Tiền!”
“Còn có ta!” Theo Tiền phó tướng tiến vào, còn có Vi phó tướng. Hai vị này lúc trước vẫn luôn đóng quân ở Bắc Cương, gần đây mới điều về kinh thành, đúng lúc Tần Tu Viễn đi Ích Châu cho nên hắn không thể gặp mặt.
Gương mặt bình tĩnh lãnh đạm của Tần Tu Viễn cũng nở nụ cười, hắn nói: “Các ngươi trở về đã náo nhiệt hơn hẳn.”
Tiền phó tướng sinh ra đã cao lớn thô kệch, lông mày rậm mắt to, sáng ngời có thần, hắn nổi danh có giọng nói lớn, lập tức đáp lại: “Tướng quân! Đã lâu ta không được uống rượu với người! Tối nay không say không về!”
Vi phó tướng cười khẽ một tiếng, hắn so với Tiền phó tướng ngược lại văn nhã hơn rất nhiều, không nhanh không chậm mà nói: “Lão Tiền! Tần tướng quân người ta tân hôn âи áι, nói không chừng còn muốn trở về bồi phu nhân!”
Hai người này vừa đến thì bầu không khí đột nhiên sinh động hơn nhiều.
Tiền phó tướng không để bụng: “Ta không tin! Tướng quân có bao giờ phải chịu quản thúc chứ?”
Vi phó tướng vốn là chế nhạo Tần Tu Viễn, ai ngờ vẻ mặt Tần Tu Viễn nghiêm túc nói: “Vi Kiếm nói không sai, buổi tối bản tướng quân muốn về nhà bồi phu nhân.”
Tiền phó tướng vừa nghe xong, thiếu chút nữa đứng không vững, hắn vội vàng nói: “Cái gì? Đường đường là “Ngọc Diện Tu La” lại muốn đúng giờ về nhà bồi phu nhân sao? Ta lại muốn nhìn xem phu nhân là thần thánh phương nào mà có thể quản thúc được tướng quân?”
Vi phó tướng cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Lão Tiền, ngươi đúng là không hiểu chuyện! Phu nhân Tần tướng quân là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, không những dung mạo xuất chúng mà còn tài tình vô song. Nếu ngươi có một phu nhân như vậy thì mỗi ngày không vội vàng về nhà âи áι sao?”
Lúc này Tần Tu Viễn cũng nhớ tới Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng nấu ăn, không khỏi có chút buồn cười. Tối nay nàng sẽ làm gì?
“Tướng quân?” Tiền phó tướng thấy Tần Tu Viễn xuất thần thì gọi hắn về rồi nói: “Tối nay rốt cuộc tướng quân có đi uống rượu hay không? Nghe nói Đông thành mở một quán mới… Ta đã chờ ngài về Đế Đô, còn chưa đến đó bao giờ!”
Tần Trung lại ở một bên bĩu môi, nói: “Khẳng định không ngon bằng món phu nhân làm…”
Tiền phó tướng nghe xong không khỏi mở to hai mắt: “Sao? Đệ nhất mỹ nhân lại còn có thể làm ra mỹ thực sao?”
Vẻ mặt Tần Trung tự hào: “Đương nhiên rồi! Trù nghệ của phu nhân nhà ta là thiên hạ đệ nhất! Phu nhân vừa ra tay, bảo đảm là các ngươi chưa từng ăn qua!”
Vi phó tướng vừa nghe thì lập tức hai mắt phát sáng, hắn là một lão ham ăn, tuy rằng ở biên quan đã lâu nhưng đối với mỹ thực cùng mỹ nhân thì vẫn vô cùng nhiệt tình.
Hắn vừa mở miệng: “Nếu đã như vậy, không bằng phiền phu nhân…”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Tối nay vẫn nên tới quán ăn đi, nhưng ta bị thương trên người, không nên uống rượu.”
Làm sao có thể để cho nàng giúp những hán tử này nấu ăn? Mệt mỏi thì sao?
Vi phó tướng lộ ra vẻ mặt bừng bừng khí thế nhưng bị chặn lại thì không cam lòng nhìn Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Lần sau có cơ hội thì đến phủ ta đi.”
…
Trong nhã gian của Quân Duyệt quán, Tần Tu Viễn ngồi ngay ngắn nhưng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tiền phó tướng ăn uống thỏa thích, hắn đang ăn móng giò hầm tương, hắn hút đến chậc chậc, trên mặt còn lưu lại nước sốt dính vào. Vi phó tướng ở một bên cũng nhíu nhíu mày: “Lão Tiền, thấy bộ dáng này của ngươi, hình như tám trăm năm chưa từng ăn thịt!”
Tiền phó tướng lau miệng, nói: “Biên quan khổ sở, nào có thịt thơm như vậy để ăn? Đã lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ ngươi không muốn ăn đồ ăn Đế Đô chút nào sao? Tư vị này so với ở Bắc cương bên kia tốt hơn biết bao nhiêu!”
Bắc Cương cằn cỗi, nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng khan hiếm, ngự trù trong quân doanh có thể nấu chín thức ăn đã là không tồi rồi, chứ đừng nói đến hương vị.
Vi phó tướng nói: “Cho nên ta tình nguyện hao gầy còn hơn là ăn mấy món không ngon… Lại nói chân giò này, vừa béo vừa ngấy, cũng không ngon lắm.”
Tần Trung vừa nghe thấy vậy thì liếc hắn một cái: Quả nhiên là gầy đi không ít.
Đang lúc Tần Trung xuất thần, Tần Tu Viễn nói: “Ngươi về trước gửi lời cho phu nhân, nói tối nay ta cùng đồng liêu tụ tập, có thể sẽ về trễ một chút, bảo nàng đừng chờ ta…”
Tần Trung yên lặng theo lệnh đi ra ngoài.
Vi phó tướng chế nhạo nói: “Hiện tại Tần đại tướng quân cũng phải báo bình an sao?”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái: “Chân giò dầu mỡ như vậy, còn không bịt được miệng ngươi lại sao?”
Vi phó tướng ngượng ngùng cười cười, hắn lại đổi sang đề tài khác: “Không nói nữa… Ta và lão Tiền đều phụng mệnh hồi kinh bẩm báo công vụ, điều này làm cho ta có chút lo lắng tình hình ở Bắc Cương.”
Tiền phó tướng nuốt một ngụm rượu rồi nói: “Bọn chúng quấy rầy biên cảnh cũng không phải ngày một ngày hai, yên tâm đi, bọn chúng cũng không dám vọng động.”
Tần Tu Viễn nói: “Sao lại nói thế?”
Tiền phó tướng nói: “Hiện giờ Lục Vương tử của Bắc Tề đã trở thành giám quân, cả ngày thao luyện binh mã, thỉnh thoảng đến quấy rầy biên giới của chúng ta, chính là vì thể hiện cho phụ vương hắn xem.”
Dừng một chút, hắn lại thêm: “Bắc Tề Vương chậm chạp không quyết định vị trí Thái Tử, hiện giờ là cơ hội tốt tranh quyền thượng vị, hắn làm sao có thể mạo hiểm được? Chuyện đánh giặc này rất khó nói, nếu đánh thắng thì tốt, lỡ như đánh thua, chẳng phải là thua cuộc nhưng muốn tranh ngôi vị sao? Hắn cũng không ngốc như vậy đâu!”
Vi phó tướng nói: “Nói như vậy, nhưng khó bảo đảm hắn sẽ không mượn cơ hội cầm binh ςướק đoạt vương vị, ngươi cũng đừng quên, con mắt của hắn…”
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn cũng trầm giọng nói: “Không sai, ánh mắt hắn bị Nhị ca ta bắn mù một bên, Bắc Tề Vương… Theo lý mà nói, sẽ không chọn một nhi tử khuyết tật để kế vị ngai vàng, trong đức tin của họ, Lục Vương tử đã không hoàn chỉnh.”
Tiền phó tướng sửng sốt nói: “Ta lại quên chuyện này… Nếu hắn xác định mình vô vọng kế thừa vương vị thì rất có thể sẽ trực tiếp cầm binh tạo phản!”
Tần Tu Viễn phân tích: “Cho nên, nếu người thừa kế vị là Tứ Vương tử thì Lục Vương tử có thể lập tức khởi binh, bằng không chờ Tứ Vương tử đoạt binh quyền của hắn, hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Mà lỡ như người kế vị là Lục Vương tử thì hắn có thể sẽ không cố kỵ nữa, lập tức xâm phạm Đại Minh ta.”
Lời này vừa nói ra, ba người nhất thời trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tiền phó tướng nói một câu: “Ăn nhiều một chút… Có sức còn chiến đấu!”
…
Mọi người ở nhã gian uống rượu nói chuyện phiếm, Tần Trung ra khỏi Quân Duyệt quán rồi cưỡi ngựa chạy về phía phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn chạm vào thứ trong иgự¢, còn nóng hổi, nhất thời trong lòng có chút chờ mong. Quán ăn vốn cách phủ Trấn Quốc tướng quân không xa, hắn đánh ngựa chạy như bay trở về, không đến thời gian một chén trà đã đến.
“Phu nhân!”
Tần Trung vừa vào Phi Hiên Các đã đi vào phòng bếp nhỏ… quả nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn đang khom lưng nấu ăn.
“Tần Trung?” Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, cười khanh khách: “Các ngươi trở về rồi sao?”
Tần Trung lắc đầu, nói: “Hôm nay có đồng liêu từ Bắc Cương trở về, lôi kéo tướng quân đi ôn chuyện cũ cho nên ngài ấy bảo thuộc hạ đi trước trở về báo cho phu nhân biết, không cần chờ tướng quân.”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe thấy vậy cũng có chút thất vọng.
Tần Trung không đành lòng mà nói thêm: “Phu nhân, tướng quân rất muốn trở về sớm, đều do bọn họ…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nàng nói: “Không có gì, chàng muốn đi cứ đi, chỉ là ta làm chút đồ ngọt, nếu chàng không trở về thì sợ ăn không hết.”
Lúc này Tần Trung mới phát hiện trên bàn trước mặt nàng đang bày một bát màu trắng… Sữa bò?
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Chàng đi uống rượu à? Vết thương của chàng còn chưa khá hơn…”
Tần Trung khó xử gật gật đầu, phu nhân sẽ không tức giận chứ?
Tần Trung nói: “Tướng quân nói ngài ấy không uống… Đợi lát nữa thuộc hạ trở về xem tình hình của tướng quân, nhất định không để cho ngài ấy uống rượu.”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi chờ ta một chút.”
Dứt lời, nàng liền tìm một ấm trà thân cao, rồi cầm cái muống, từ từ rót “sữa bò” vào trong ấm đó. Tần Trung tò mò nhìn, hỏi: “Phu nhân, đây là cái gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu giải thích: “Đây là sữa chuối, ta xay nhuyễn chuối trộn cùng sữa bò rồi vắt lấy nước ép, chuối giúp thư giãn, sữa bảo vệ dạ dày, lát nữa ngươi mang cho chàng, người khác uống rượu mà chàng ngồi không cũng không tốt.”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ, không uống rượu cũng phải có đồ uống!
Tần Trung nghe xong thì liên tục gật đầu, nói: “Phu nhân thật là chu đáo!”
Tần Trung nhìn thấy tình cảm của hai người dần dần tăng lên cũng rất cao hứng.
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười.
Tần Trung thấy nàng đã chuẩn bị xong hết thảy thì do dự một lúc… Hắn lại mở miệng hỏi: “Phu nhân, Thải Vi có ở đây không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thải Vi đưa sữa chuối đến Mục Di Trai, còn chưa trở về, ngươi tìm nàng có việc gì không?”
Tần Trung ho nhẹ một tiếng, hắn sờ mũi, nói: “Không, không có việc gì… Trước đây nàng có nói thích ăn bánh hạnh nhân, thuộc hạ thấy bên cạnh quán ăn có bán… Cho nên thuận đường mua một chút mang về.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi có tâm rồi.”
Dứt lời đã múc sữa chuối giao cho Tần Trung.
Sắc mặt Tần Trung có chút ửng đỏ, hắn ngượng ngùng cười cười, sau đó đặt bánh hạnh nhân còn nóng hổi trong иgự¢ lên bàn, nói: “Nếu phu nhân không chê, vậy hãy nếm thử một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nếu là cho Thải Vi, vậy chờ nàng trở về rồi mới mở ra, ta làm sao có thể đoạt lấy đồ tốt của người khác được?”
Mặt Tần Trung càng đỏ lên, trên gương mặt thật thà của hắn có một tia ngượng ngùng, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Đa tạ phu nhân. Bây giờ thuộc hạ quay lại quán ăn trước!”
Dứt lời, hắn liền mang theo sữa chuối sải bước ra khỏi Phi Hiên Các.
Hắn chân trước vừa đi, Thải Vi cùng Thải Bình đã trở về.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy các nàng trở về thì chọc ghẹo nói: “Các ngươi cũng trở về quá đúng lúc! Có người vừa mang thức ăn đến.”
“Món gì vậy?”
Thải Vi cùng Thải Bình còn chưa nói gì, Minh Sương lại từ ngoài cửa thò đầu tiến vào. Nàng ấy vừa nhìn vào bao bì bánh trên bàn thì ngạc nhiên lên tiếng: “Đây là bánh hạnh nhân của Vương Ký!”
Thải Bình gật đầu nói: “Ta nghe nói bánh hạnh nhân Vương Ký được rất nhiều người mua, mỗi lần đi đều phải xếp hàng!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thì ra là như vậy, đây là Tần Trung đưa tới, nói là cho Thải Vi… Hắn ở Quân Duyệt quán dùng cơm, lúc hồi phủ thì đi ngang qua cửa hàng này nên mua một chút…”
Minh Sương lộ ra vẻ mặt hoài nghi: “Sao lại đi ngang qua? Rõ ràng cách bốn năm con phố!”
* Thân kinh bách chiến 身経百戦 thân trải qua trăm trận đánh.
*Phong sinh Thủy Khởi là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Trung Quốc mang ý nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc hay có thể hiểu 1 cách đơn giản là sẽ đạt được thuận buồm xuôi gió khi tìm được địa thế thích hợp có gió có nước.