Xuân Mãn Lâu loạn xì ngầu.
Binh lính hung hãn đạp tung hết gian cửa phòng này đến gian cửa phòng khác. Bên ngoài gian phòng là tiếng người ồn ào không dứt bên tai, tiếng mắng mỏ, tiếng van xin, tiếng nữ nhân thét chói tai...Bên trong gian phòng, quần áo vương vãi tán loạn khắp nơi.
Trên giường chật chội, Tần Tu Viễn ôm chặt cô nương trong Ⱡồ₦g иgự¢, môi lưỡi triền miên, hòa quyện vào nhau. Hô hấp của nàng hơi khó khăn, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, Tần Tu Viễn đặt lên đôi mắt nàng một nụ hôn, thì thầm:
"Đừng nhìn ta như vậy..."
Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: "Tại sao?"
Tần Tu Viễn nói nhỏ bên tai nàng: "Ta sẽ không nhịn được!"
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, dùng tay khẽ đẩy hắn ra.
"Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!". Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Ý thức rời rạc của Đường Nguyễn Nguyễn bị đánh thức, Tần Tu Viễn thấy nàng khẩn trương lại thấp giọng nói bên tai nàng: "Đừng sợ!"
Sau đó, hắn cất cao giọng: "Tiểu nương tử này thật thú vị! Đã là thanh lâu, nam nhân đến đây tất nhiên là để mua vui rồi! Còn để ý nàng nguyện ý hay không à?"
Đường Nguyễn Nguyễn chớp chớp mắt, nũng nịu đáp lại: "Công tử! Công tử đừng mà..."
Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn như vậy. Thanh âm của nàng vừa ngọt vừa thánh thót, khiến cho da đầu người ta có chút tê dại.
Binh lính ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn phát ra những tiếng cười ác ý. Tên quan sai dẫn đầu không hề buông lỏng, tiếp tục đập cửa: "Mau mở cửa! Còn không mở lão tử lập tức phá cửa xông vào!"
Một tiếng "cạch!" vang lên, cửa bị phá từ bên ngoài, đám binh lính cũng nối đuôi nhau đi vào gian phòng.
Tần Tu Viễn lập tức kéo chăn bông qua che chắn Đường Nguyễn Nguyễn kín mít. Đầu tóc hắn xõa tung, hắn quát lên với những người ở bên ngoài màn: "Là ai quấy rầy hứng thú của bản công tử?"
Tên quan sai cầm đầu dáng vẻ cao lớn thô kệ, cộc cằn thô lỗ nói: "Ta phụng mệnh truy bắt gian tế Bắc Tề, ngươi mau ra đây để bổn đại gia soát người!"
Tần Tu Viễn có chút nóng nảy, giọng nói mang theo một chút lười biếng: "Ở đây không có gian tế Bắc Tề già cả, các vị quan gia đi nơi khác tìm đi!"
Dứt lời, ném một thỏi bạc từ trong màn ra. Một tiểu binh tinh mắt nhìn thấy vội vàng nhặt lên trình cho quan sai, nhắc nhở: "Đại nhân, là quan ngân!"
Sắc mặt của quan sai cầm đầu khẽ biến, quan ngân chỉ lưu hành ở tầng lớp quan lớn quý nhân mà bá tánh tầm thường không có được. Nhưng hắn ta vẫn lo lắng mình bỏ sót nên tiến lên vài bước, mạnh tay nhấc tấm mành lụa lên, nói: "Đại nhân, mạo phạm!"
Dứt lời, hắn duỗi tay vén màn lụa lên...Đường Nguyễn Nguyễn căng thẳng, lại không dám nhúc nhích.
Quan sai cẩn thận quan sát tấm lưng trần trụi của Tần Tu Viễn...thật sự không có vết thương mới. Lại nhìn thoáng qua người đang được bọc trong tấm chăn gấm trên giường, vóc dáng nhỏ nhắn, tóc dài như tảo biển che khuất nửa khuôn mặt, hiển nhiên là một nữ nhân.
"Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng, xem đủ rồi còn không mau cút ra ngoại?". Tần Tu Viễn đưa lưng về phía tên quan sai cầm đầu, giọng điệu cợt nhả lại dí dỏm.
Quan sai cầm đầu không biết lai lịch người này nên không dám đắc tội, vội nói: "Đã quấy rầy rồi, đại nhân chơi vui vẻ! Chơi vui vẻ!"
Sau đó hắn ta thức thời lui ra ngoài, còn không quên giúp Tần Tu Viễn đóng cửa lại. Đường Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Tần Tu Viễn rũ mắt, nhìn nàng cười: "Không có việc gì!"
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện ra mình vẫn đang bị bọc trong chăn gấm ở dưới người hắn, nàng nhịn không được mà đỏ mặt, nói: "Chàng, chàng đứng dậy trước đi..."
Tần Tu Viễn đứng dậy, khẽ cười: "Bây giờ biết thẹn thùng rồi sao? Vừa rồi còn diễn giống như thật vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn lườm hắn một cái, không nói gì. Nàng đỏ mặt xoay người đi, tay chân luống cuống chỉnh đốn lại y phục.
Sau khi hai người chỉn chu, Tần Tu Viễn mới cạy ván giường ra, nói: "Ra đây đi!"
Máu của hắc y nhân đã thấm đẫm trên mặt đất, hắn lảo đảo bước ra: "Đa tạ!"
Tần Tu Viễn nói: "Không cần đa tạ ta, ta và ngươi chẳng qua chỉ là giao dịch."
Hắc Y Nhân ngập ngừng: "Ta là người Bắc Tề...Ngươi...không biết ta sao?"
Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thiện ác còn cần phải phân chia biên giới sao? Ta và ngươi không thù không oán, không có hứng thú gϊếŧ ngươi."
Hắc y nhân sửng sốt, sau đó nở một nụ cười: "Tướng quân là người cao thượng."
Tần Tu Viễn nhìn hắn chằm chằm, nói: "Được rồi, bây giờ người nên nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại bị đuổi gϊếŧ?". Hắn nhìn hắc y nhân không chớp mắt: "Chuyện gì đã xảy ra với phụ thân và đại ca ta?"
Ngay khi hắc y nhân vừa định trả lời thì hắn ta cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cả người ngã thẳng xuống đất...
–Editor: Autumnnolove–
Ngọn đèn dầu hiu hắt, mưa lất phất như nhả tơ.
Cũng không biết đã thi*p đi bao lâu, nam tử trên giường cuối cùng cũng có phản ứng, đôi mắt hé mở. Mùi thuốc lượn lờ trong gian phòng làm cho người ta cảm thấy an tâm.
"Tỉnh rồi à?". Tần Tu Viễn ngồi trước bàn, thong thả rót cho mình một chung trà.
"Đây là đâu?". Nam tử trên giường chậm rãi ngồi dậy, thân trên không mặc áo, trên người quấn một lớp băng vài dày, miệng vết thương cũng đã được xử lý xong.
"Nơi an toàn". Tần Tu Viễn trả lời một cách lưu loát.
Nam tử trên giường cười mỉa mai, nói: "Không ngờ lại là ngươi cứu ta."
Tần Tu Viễn cười nói: "Cái ૮ɦếƭ của phụ thân và huynh trưởng của ta...bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết được chưa? Điện hạ?"
Sắc mặt nam tử có phần ngưng trọng: "Ngươi!?", sau đó trầm giọng hỏi: "Sao ngươi phát hiện được?"
Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: "Đoán."
Thấy thái độ của hắn ta, Tần Tu Viễn biết mình đoán không sai. Người ngồi đối diện hắn lúc này chính là Tứ vương tử của Bắc Tề - Ba Nhật Đạt, một trong những ứng cử viên sáng giá để kế thừa vương vị Bắc Tề đời tiếp.
"Lúc thay thuốc cho ngươi ta đã phát hiện trên người ngươi có hình xăm sói xám của quý tộc Bắc Tề, ngươi biết đại ca ta, hẳn là đã từng giao thủ trên sa trường". Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Dựa vào tuổi tác mà suy tính, ngươi không phái Tứ vương tử thì chính là Lục vương tử."
Quân quyền Bắc Tề luôn không để lọt vào tay người ngoài, đều được giữ chặt trong tay vua Bắc Tề hoặc đám hoàng tử của ông ta.
Ba Nhật Đạt cười lạnh: "Sao ngươi biết ta không phải là Lục vương tử?"
Tần Tu Viễn không chút nao núng: "Lục vương tử hiện là nhân vật \'nóng nỏng tay\' ở Bắc Tề đang thay vua Bắc Tề giám sát quân đội, hắn làm sao có thời gian mà đến Ích Châu?"
Khóe miệng Ba Nhật Đạt hơi căng ra, nói: "Ngươi cũng thật biết đoán."
Vua Bắc Tề tuổi tác đã cao, triệu chính hiện nay cơ bản là nằm trong tay Tứ vương tử và Lục vương tử. Tứ vương tử vẫn luôn cầu hòa, nguyện ý ban giao với Đại Mẫn để cùng phát triển. Lục vương tử thiện chiến, trị quân hay quản quân đều dùng những thủ đoạn chớp nhoáng. Hai người luôn bất hòa, mà vua Bắc Tề cũng chậm chạp chưa chọn ra được ai kế vị trong số bọn họ.
Ba năm trước, hai vị vương tử này liên tiếp dẫn binh đến khiêu khích biên cương Đại Mẫn. Chính điện Đại Mẫn lúc bấy giờ xuất hiện hai tiếng nói trái chiều.
Phe văn do Tả tướng cầm đầu chủ trường cầu hòa, phe võ tướng do Trấn Quốc Công cầm đầu chủ trương đánh. Nhất thời hai bên không ai chịu nhường ai khiến cho hoàng thượng cũng không biết nên lựa chọn thế nào. Cuối cùng, hoàng thượng cử Tả tướng làm sứ thần đích thân đến Bắc Tề trước để đàm phán cầu hòa và Trấn Quốc Công cũng ra quân cùng lúc, nếu như cầu hòa không thành sẽ trực tiếp dùng vũ lực để kết thúc tình trạng bất ổn.
Tần Tu Viễn nói: "Điện hạ, ta đã cứu ngươi, bây giờ cũng là lúc ngươi nên thực hiện hứa hẹn đúng không?". Hắn ngừng một chút, ánh mắt càng thêm sắc lạnh: "Phụ thân và huynh trưởng của ta rốt cuộc là bị sát hại như thế nào?"
Ba Nhật Đạt trầm mặc trong thoáng chốc, nói: "Ngươi yên tâm, người Bắc Tề chúng ta luôn luôn tuân thủ lời hứa."
Tâm thức của hắn bắt đầu bay xa, trở lại ba năm trước...Vào cái đêm mà Tả tướng Đại Mẫn đi sứ Bắc Tề.
Ba Nhật Đạt thuật lại: "Nói theo cách của các ngươi thì Tả tướng Đại Mẫn quả nhiên là \'nói khéo như rót mật vào tai\'. Vừa đến trước điện của chúng ta, đã nói với phụ vương ta về lợi ích của việc đình chiến, nói đến nỗi phụ vương ta đã bắt đầu lay chuyển tâm tư. Nói thật, phần lớn con dân Bắc Tề sống đời sống du mục, không có chỗ ở cố định, rất khó mà phát triển nông nghiệp và thương mại. Nếu chúng ta nghị hòa với các ngươi, chúng ta có thể được hỗ trợ về văn hóa và kỹ thuật, giúp cho bá tánh của chúng ta phát triển thêm các ngành nghề, cũng giảm bớt tình hình ςướק bóc, đốt phá và gϊếŧ chóc. Vì vậy ta cũng tán thành việc nghị hòa..."
Hắn tiếp tục nói: "Nhưng Lục đệ không đồng ý! Hắn luôn hiếu chiến, nếu không có chiến tranh thì hắn không khác gì một con đại bàng không có cơ hội bay cao. Hắn rất hận người Đại Mẫn, đặc biệt là quân Tần gia các ngươi."
Tần Tu Viễn trầm mặc, nói: "Là do Nhị ca của ta sao?"
Ba Nhật Đạt cũng không có cảm tình gì với đệ đệ của hắn, nhàn nhạt đáp lại: "Đúng vậy."
Năm Tần Tu Dật 18 tuổi, giữa hàng vạn người mà hắn có thể bắn một mũi tên trúng mắt trái của chủ soái Bắc Tề. Chủ soái này cũng không phải ai xa lạ, chính là Lục vương tử Bắc Tề - Mạc Lặc.
Tần Tu Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó làm sao Tả tướng lại có được thư nghị hòa?"
Ba Nhật Đạt cười lạnh: "Chuyện này thì phải nhắc đến công lao của Lục đệ ta."
Trong buổi hòa đàm ngày thứ hai, Lục vương tử lại thay đổi lập trường và quay sang ủng hộ việc nghị hòa. Dưới sự tác động của hai nhi tử, vua Bắc Tề đã ký một hiệp ước ngừng chiến, còn đề xuất một loạt những kiến nghị để hai nước trao đổi, tất cả mọi chuyện đều đã được tiến hành đâu vào đấy.
Ba Nhật Đạt tiếp tục nói: "Cho đến khi hòa đàm kết thúc, chúng ta cũng phải người đưa Tả tướng của các ngươi trở về biên giới Đại Mẫn. Hơn một nửa đất đai Vô Nhân Cốc thuộc về lãnh thổ nước chúng ta, khi ta đưa hắn đến Vô Nhân Cốc mới phát hiện ra phụ thân và huynh trưởng của ngươi đang hỗn chiến ở trong cốc. Ta nghĩ mãi cũng không ra vì sao phụ thân và huynh trưởng của ngươi chỉ dẫn theo mấy ngàn khinh kị binh mà dám xông vào Vô Nhân Cốc của chúng ta? Mà Lục đệ của ta...dường như đã biết trước tin tức này nên dẫn theo trọng binh đến mai phục ở nơi đó..."
Giọng điệu của hắn ta lãnh đạm, nhưng xem lẫn trong đó là một chút tiếc nuối: "Không đến nửa ngày...phụ thân của ngươi đã đầu lìa khỏi cổ, còn có đại ca ngươi...trúng vô số mũi tên, cuối cùng ૮ɦếƭ không nhắm mắt."
Ngày xuân đột nhiên có sấm sét, kéo theo đó làm một trận mưa giông. Không khí trong gian phòng cũng hạ xuống đến cực điểm.
Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt như tờ giấy.
Người đang đứng đối diện hắn lại trơ mắt đứng nhìn phụ thân và huynh trưởng của hắn gặp nạn?
Hắn nhịn không được mà tức giận, vì sao phụ thân và huynh trưởng lại đến Vô Nhân Cốc?
Câu hỏi này hắn đã từng hỏi qua Nhị ca, nhưng Tần Tu Dật chỉ đáp một cách ngắn gọn rằng do phụ thân an bài. Hắn cảm thấy Nhị ca đang lảng tránh, nhưng hắn cũng không thể thu được tin tức nào chuẩn xác hơn.
Rõ ràng nghị hòa đã thành công, sao bọn họ có thể làm điều thừa thãi nữa? Chẳng lẽ thật sự giống như những gì Tả tướng nói, bọn họ muốn lấy ít địch nhiều để giành được sự tán thưởng của hoàng thường?
Tuyệt đối không có khả năng này!
Nhất định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ cần tìm ra lý do tại sao bọn họ phải đến Vô Nhân Cốc thì sẽ trả lời được hơn một nửa đáp án.
Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: "Nói như vậy thì đây chính là kiệt tác của Lục vương tử rồi."
Ba Nhật Đạt nói: "Ta cũng nghĩ như vậy! Cuối cùng hắn dựa vào chiến công này mà diễu võ giương oai trước mặt phụ vương thật lâu sau đó, lại giành được chức giám quân...Nhưng ta nghĩ chắc chắn hắn có tay trong."
Trong trận chiến Vô Nhân Cốc năm ấy, bởi vì Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân chỉ dẫn theo mấy ngàn khinh kỵ binh nên toàn quân bị diệt. Nhưng hai mươi vạn đại quân của Đại Mẫn vẫn còn nguyên đó, trong khoảng thời gian ngắn Bác Tề cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng trước trận đánh này, vì vậy vẫn thực hiện các quy ước dựa theo thỏa thuận nghị hòa.
Mà cái ૮ɦếƭ của Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân bị Bắc Tề dùng cái cớ thật qua loa rằng bọn họ xâm chiếm lãnh thổ quốc tề bị gϊếŧ nhầm. Phụ tá đắc lực của hoàng đế Đại Mẫn ૮ɦếƭ không rõ nguyên do, cho dù tức giận cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà nuốt xuống.
Tần Tu Viễn trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm Ba Nhật Đạt với vẻ mặt lạnh lùng, xung quanh hắn có một luồng khí tức lạnh lẽo. Ba Nhật Đạt lập tức cảm thấy hoảng hốt, nhưng cũng chỉ có thể im lặng đối mặt.
Một lúc lâu sau, Tần Tu Viễn đột nhiên đứng lên, đóng sầm cửa lại rồi rời đi. Ngay sau đó là tiếng khóa cửa phòng truyền đến, trái tim của Ba Nhật Đạt cũng chùng xuống.
–Wattpad: Autumnnolove–
Nửa đêm, đường phố sớm đã không còn một bóng người. Tần Tu Viễn ngồi trong căn phòng tối đen như mực, thẫn thờ nhìn trận mưa lớn bên ngoài cửa sổ. Những hạt mưa sắc bén như một trận mưa tên, ùn ùn bắn vào tim hắn tạo nên vô số lỗ thủng.
Những chuyện đột ngột xảy ra đêm nay khiến hắn trở tay không kịp. Mặc dù hắn đã sớm bắt đầu tra xét về cái ૮ɦếƭ của phụ thân và huynh trưởng, nhưng khi trực tiếp đối mặt với chân tướng thì trong hắn vẫn không khỏi run lên.
Phụ thân chiến đấu nửa đời người trên lưng ngựa, cuối cùng lại rơi vào kết cục đầu mình hai nơi...Tưởng tượng đến chuyện cái ૮ɦếƭ của phụ thân có thể là do có phản đồ ám hại, hắn khẽ rùng mình một cái.
Một vị anh hùng vì bảo vệ nước nhà có thể bất chấp đầu rơi máu chảy. Nhưng nếu ૮ɦếƭ vì những mưu mô thâm độc trong triều đình, đó chính là nỗi nhục lớn nhất.
Khí huyết trong người Tần Tu Viễn đang dâng trào, đột nhiên cảm thấy cảm mạch não co thắt, cơn đau ập đến. Hắn ôm lấy đầu mình một cách thống khổ, vùi đầu trên bàn. Hắn không muốn nghĩ đến những chuyện này, nhưng lại nhịn không được mà suy nghĩ về nó, càng nghĩ lại càng đau đầu. Hắn đau đến tái mặt, hai tay nắm chặt, cố gắng không để bản thân phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
"Chàng làm sao vậy?"
Giọng nữ nhân ngọt ngào vang lên trong tiềm thức...
Trong lòng hắn đang hụt hẫng nên không hề cảm giác được có người ở bên cạnh. Hắn không khỏi ngước mắt nhìn, ánh mắt của hắn có chút mê mang. Hắn nhìn thấy một đôi tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng thắp đèn lên.
Ánh sáng dịu nhẹ thắp sáng cả khuôn mặt nàng, trông càng thêm ôn nhu, vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn đầy lo lắng: "Sao chàng còn ngồi ở đây? Không khỏe sao?"
Tần Tu Viễn đột nhiên cảm thấy lúng túng, trả lời một cách qua loa: "Không có việc gì...bệnh cũ thôi."
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Bệnh đau đầu tái phát sao?"
Tần Tu Viễn khẽ \'ừm\' một tiếng.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi tiếp: "Để thuốc ở đâu?"
Tần Tu Viễn suy nghĩ một cách khó khăn, nói: "Ở chỗ Tần Trung có."
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức khoác áo đi ra ngoài. Chỉ một lúc sau, Tần Trung khẩn trước đến đây, còn mang theo một lọ sứ màu trắng nho nhỏ.
"Tướng quân! Mau dùng thuốc đi!". Tần Trung vội vàng đổ một viên thuốc ra, đặt vào tay Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn đưa thuốc vào miệng một cách máy móc, khó chịu nhíu mày: "Hương vị này không đúng."
Tần Trung sửng sốt, nói: "Không đúng chỗ nào?"
Tần Tu Viễn quay mặt đi, đáp lời: "Loại trước đây ta uống to hơn loại này, hơn nữa ngửi vừa thơm lại vừa ngọt..."
Đôi chân mày tuấn tú của hắn đan vào nhau, cả người dường như đang cự tuyệt viên thuốc vừa đắng vừa hôi này.
Tần Trung cảm thấy có chút kỳ quái, nói: "Thuộc hạ nhớ rõ đêm đại hôn ngài uống thuốc này phải không? Lúc đó ngài còn nói hiệu quả rất tốt?"
Tần Tu Viễn rầu rĩ trả lời: "Đúng vậy, hiệu quả rất tốt, nhưng không phải thuốc này."
Tần Trung kinh ngạc: "Chẳng lẽ đã bị người ta đánh tráo rồi? Bên người chúng ta có gian tế sao?"
Nhắc đến gian tế, đầu của Tần Tu Viễn càng đau hơn.
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cất giọng, hỏi với vẻ sợ sệt: "Thuốc mà chàng nói...chắc không phải chocolate bi chứ..."
"Chocolate bi?". Tần Trung nghi hoặc hỏi lại. Lúc này Tần Tu Viễn đã lấm tấm mồ hôi, cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn có chút ngượng ngùng khi phải thừa nhận bản thân mình vào đêm đại hôn còn mang theo đồ ăn vặt bên người, nhưng bây giờ không thể không nói...Vì vậy đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Tần Trung đột nhiên hiểu ra: "Thảo nào Minh Sương lại muốn đưa cho thuộc hạ một lọ thuốc, thì ra là nguyên nhân này..."
Đường Nguyễn Nguyễn đi tới, sờ trán Tần Tu Viễn. Nàng cúi đầu nhìn hắn, môi Tần Tu Viễn cũng có chút tái nhợt mà trán lại âm ấm, mồ hôi mỏng đã thấm ướt trán của hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: "Tần Trung, ngươi kêu Thải Vi đến đây trông chừng A Viễn. Sau đó người đi canh giữ tên hắc y nhân kia, đừng để cho hắn chạy mất...ta ra ngoài một lúc."
Nói xong, nàng xoay người định ra khỏi phòng.
"Nguyễn Nguyễn!". Tần Tu Viễn giữ chặt tay nàng, lực động tác quá mạnh khiến cho hắn bị đau đến choáng váng.
"Đừng đi, bên ngoài đang mưa lớn". Tần Tu Viễn kéo tay nàng không muốn buông ra, cố nén cơn đau mà nói: "Ta không có việc gì, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn."
Lúc này trời còn chưa sáng, một cô nương nhà lành như nàng đi ra ngoài rất không an toàn.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn trở nên yếu ớt liền có chút sốt ruột, nói: "Đừng lo lắng, ta đi một lúc sẽ về."
Dứt lồi, nàng lập tức tránh thoát tay hắn rồi chạy ra khỏi cửa. Tần Tu Viễn đứng lên muốn đuổi theo nàng, nhưng lại cảm thấy đầu đau đến bất lực, cuối cùng bị Tần Trung giữ lại.
Đêm mưa vắng lặng, cái lạnh đến thấu xương.
Một cô nương cầm dù đi gõ cửa hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, không phải nhận được những lời mắng chửi ác ý thì chính là những cái lắc đầu bất lực. Nước mưa thấm ướt cả giày và tất của nàng, mái tóc dài đen nhánh cũng bị dính một chút hơi nước. Nàng giống như một vị tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp nhưng ưu sầu.
Cứ như vậy cho đến tận lúc bình minh, cuối cùng Đường Nguyễn Nguyễn cũng thành công tiến vào một cửa hàng bán nguyên liệu nấu ăn...
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Tần Tu Viễn trong cơn khốn đốn, cảm giác được có người nhẹ nhàng nâng cổ hắn dậy, dịu dàng nói: "A Viễn!"
Hắn dùng hết sức mở to mắt, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Đường Nguyễn Nguyễn.
Mái tóc rơi tán loạn vẫn còn ươn ướt dính trên mặt nàng, trông nàng hơi chật vật nhưng đôi mắt hạnh vẫn trong veo sáng ngời, tươi cười cất giọng: "Dậy, uống thuốc nào!"
Tần Tu Viễn biết nàng đã một đêm không ngủ chỉ vì mình thì không khỏi cảm thấy ảo não, hắn lập tức ngồi dậy.
"Nàng không sao chứ? Có bị cảm lạnh không?". Hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt lo lắng này của hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn không đáp lại, trực tiếp cần chocolate bi nhét vào miệng hắn nói: "Có mấy loại nguyên liệu nấu ăn ở đây không có, ta chỉ có thể dùng những thứ khác thay thế, chàng nếm thử xem hương vị có giống không?"
Tuy rằng nàng không biết vì sao khi ăn chocolate bi lại có hiệu quả với bệnh đau đầu của hắn, nhưng cho dù chỉ là an ủi trong lòng thì nàng cũng nguyện ý thử một lần. TIỆM ĂN VẶT CỦA TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 56
Chocolate bi vừa vào miệng, vị chocolate nồng nàn dần dần tản ra, hắn cũng cảm thấy thả lỏng không ít, lúc này mới phát hiện nàng đã thay y phục rồi.
"Nàng mắc mưa sao?". Tần Tu Viễn lo lắng hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn Nguyễn đã quen với khuôn mặt lạnh băng ngày thường của hắn, đột nhiên hắn trở nên ân cần như vậy khiến cho cả khuôn mặt nàng nóng bừng: "Một chút, không ảnh hưởng gì."
Tần Tu Viễn duỗi tay nắm lấy mấy đầu ngón tay của nàng, lạnh như băng khiến cho lòng hắn nhói đau. Hắn chau mày: "Nàng lên đây."
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: "Ta không buồn ngủ."
Hắn lại rất cố chấp: "Ngoan!"
Đường Nguyễn Nguyễn cởi giày vớ, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn. Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng chung chăn gối, nhưng nàng vẫn hô lúng túng.
Đường Nguyễn Nguyễn thật sự cảm thấy hơi lạnh. Vừa chui vào chăn gấm, sự ấm áp trên người hắn lập tức lan tỏa sang nàng làm nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Mặt đối mặt hơi ngượng ngùng, nàng liên nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
"Chàng đỡ hơn chút nào không?". Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
Tần Tu Viễn trầm giọng đáp: "Ừm, đa tạ nàng!"
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Người tối qua thế nào rồi? Rốt cuộc hắn là ai?"
Tần Tu Viễn thấp giọng: "Hắn ta là Tứ vương tử Bắc Tề...". Hắn ngừng một lúc, tiếp tục nói: "Năm đó, hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân và huynh trưởng của ta tử trận ở Vô Nhân Cốc."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: "Sao? Hắn ta và chuyện này..."
Tần Tu Viễn thì thào: "Hẳn không phải là hắn."
Từ những manh mối hắn tra được và tin tức mà hắn ta cung cấp đêm qua, xác thật không giống như hắn ta tham gia vào. Nếu thật sự là hắn ta làm, vậy người tranh công lĩnh thưởng với vua Bắc Tề hẳn sẽ không phải đệ đệ Lục vương tử của hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng hỏi: "Chàng tính toán bước tiếp theo thế nào?"
Tần Tu Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Tuy rằng hắn không phải là người bắt đầu, nhưng nếu không do năm đó bọn họ khởi binh tấn công Đại Mẫn thì sẽ không xảy ra những chuyện sau đó."
"Tối qua, ta luôn muốn gϊếŧ ૮ɦếƭ hắn..."
Tần Tu Viễn mở mắt ra, lẩm bẩm: "Nhưng nếu ta gϊếŧ hắn thì Bắc Tề nhất định sẽ rơi vào tay Lục vương tử. Hắn ta là kẻ khát máu, một khi nắm quyền trong tay sẽ khiến cho đời sống khốn khổ, dân chúng lầm than..."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe ra được những mâu thuẫn và khó xử trong lời nói của hắn, nhưng nàng cũng chẳng biết an ủi hắn thế nào. Nàng bất chợt sững người: "Vì sao nói những chuyện này với ta? Không sợ ta nói hết cho phụ thân biết sao?"
Tần Tu Viễn nhìn nàng: "Nàng sẽ làm như vậy vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn đưa lưng về phía hắn, trong giọng nói của nàng không nghe ra chút cảm xúc nào: "Ta nói sẽ không thì chàng tin sao?"
Tần Tu Viễn xoay người lại, duỗi tay ôm lấy nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp phả lên má nàng: "Ta tin!"
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, thân thể bỗng chốc cứng đờ. Nàng hỏi: "Chàng bắt đầu tin tưởng ta từ khi nào?"
Tần Tu Viễn ôm nàng, thì thầm bên tai nàng: "Đáng lẽ ta phải tin nàng từ lâu rồi."
Nhưng mà lúc ấy hắn bất mãn với việc bị hoàng thượng tứ hôn, nên cố ý làm khó nàng. Sau đó, hắn lại có thói quen mỗi ngày trở về đều phải ngó vào phòng bếp nhỏ xem nàng có ở đó không, trong lòng mơ hồ mong chờ không biết hôm nay có món gì mới không...
Rồi tiếp đó, hắn nhìn thấy nàng dùng cả tấm lòng đối đãi với những người bên cạnh hắn, dùng cả tấm lòng để chăm sóc hắn...
Tối qua nàng không ngại trời mưa ra ngoài mua đồ về làm thuốc cho hắn...Nàng tốt như vậy, sao hắn lại nhận ra muộn màng thế?
Nhưng những lời này, hắn chẳng thể nói thành lời.
Bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách, lất phất trên bệ cửa sổ khiến cho tâm tình của người ta bỗng chốc ẩm ương.
–Wattpad: Autumnnolove–
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Ba Nhật Đạt đột nhiên bừng tỉnh. Tay hắn bị trói ra sau lưng, cả người ngồi dựa vào tường. Tối hôm qua đã bị mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn còn hơi suy yếu.
Cửa bị mở ra, Tần Tu Viễn đã thay một bộ trường bào màu xanh đậm. Cả người hắn lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, thân hình cao lớn của hắn đứng trước mặt Ba Nhật Đạt, sau đó hơi khom người, nói: "Điện hạ, ngủ ngon không?"
Ba Nhật Đạt liếc hắn một cái, cười nhạt: "Tần đại tướng quân đến đây để tiễn ta lên đường sao?"
Trên mặt Tần Tu Viễn vẫn không chút cảm xúc, trầm giọng nói: "Không sai."
Ba Nhật Đạt híp mắt lại. Tuy rằng hắn không sợ ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ nếu phải ૮ɦếƭ một cách im hơi lặng tiếng ở nơi tha hương thì không khỏi có chút nghẹn ngào.
Tần Tu Viễn thấy sắc mặt của hắn có chút biến đổi, mắt phượng híp lại, nói: "Điện hạ còn gì muốn trăn trối không?"
Sắc mặt Ba Nhật Đạt xanh mét, oán hận nói: "Đệ đệ của ta gϊếŧ phụ thân và huynh trưởng của ngươi, ngươi muốn ta đền mạng cho bọn họ thì ta cũng không còn gì để nói. Chỉ có bá tánh Bắc Tề là đáng thương thôi...Nếu Lục đệ lên ngôi, về sau nhất định sẽ chiến tranh liên miên nhiều năm..."
Tần Tu Viễn lấy một thanh chủy thủ tùy thân ra, nhẹ nhàng lau chùi lưỡi dao, thong thả nói: "Điện hạ thật sự yêu dân như con, trong long mang cả thiên hạ."
Ba Nhật Đạt nói: "Việc đã đến nước này, tướng quân cứ phải muốn nói móc người khác."
Tần Tu Viễn mặt không hề có cảm xúc: "Ta bới móc khi nào? Rõ ràng là đang khen ngợi."
Ba Nhật Đạt thấy Tần Tu Viễn cười giả tạo với mình, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Hắn nhắm mắt lại, thờ ơ nói: "Muốn chém muốn gϊếŧ gì thì nhanh ra tay đi."
Thị vệ bên cạnh hắn đã hai ngày không tìm được hắn, trông chờ bọn họ đến cứu hắn là không có khả năng. Bây giờ rơi vào tay Tần Tu Viễn, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.
Tần Tu Viễn khẽ thở dài, ra vẻ đã hạ quyết tâm. Cầm chủy thủ một cách kiên định, từng bước một tiến tới gần Ba Nhật Đạt...