( Note: Từ đầu truyện đến giờ mình dịch nhầm triều đại này thành triều Minh, thật ra nó là triều Mẫn - 闵, Minh Thanh Đế – Mẫn Thành Đế, họ của các hoàng tử cũng là họ Mẫn. Nhà nào có tham khảo bên mình thì sửa lại đi ạ, xin lỗi vì dịch sai để các bạn sai theo ạ.)
"Miễn lễ!". Mẫn Thành Đế cười nhẹ, có thể nhìn ra được tâm tình của ông lúc này không tệ.
Thái tử yên lặng nhích về sau một chút, lo sợ phụ hoàng sẽ nhìn thấy vết bầm đen trên mặt mình.
Mẫn Thành Đế chậm rãi đi từ sau ra trước, mỗi bước đi đều lộ ra phong phạm của bậc đế vương. Ông bước đến gần, trước tiên nói chuyện với Đường các lão: "Lớp học của Các lão vẫn náo nhiệt như cũ!"
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đường các lão cũng lộ ra một nụ cười: "Là các vị hoàng tử có tầm nhìn, lão thần cùng lắm chỉ đưa ra một cái đề mà thôi."
Thật ra Mẫn Thành Đế đã đến đây từ sớm, vẫn luôn đứng ngoài cửa lắng nghe. Trong tất cả những câu trả lời, duy chỉ có đáp án của Thái tử khiến cho ông cảm thấy hài lòng. Vì thế ông liền nói: "Thái tử đâu rồi?"
Lúc này bị phụ hoàng điểm danh, hắn liền có chút chột dạ.
Thanh Hiên lo lắng nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn ngập ngừng từng bước một tiến về phía trước, khom người chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng!"
"Những phán đoán suy luận vừa rồi của người rất khá, sao ngươi có thể nghĩ ra...Mặt của ngươi bị sao vậy?". Vẻ mặt hoàng thượng vốn đang ôn hòa lập tức biến sắc.
Tiểu tử hồ đồ này, chắc là lại đánh nhau với người khác rồi!
Hảo cảm vừa mới dâng lên không đến ba giây đã bị quầng thâm buồn cười trên mắt đè ép đi xuống.
Thanh âm Thái tử tựa như muỗi kêu: "Bẩm...bẩm phụ hoàng...nhi thần là...". Hắn do dự, thật sự không biết làm sao mở miệng giải thích mình bị Nhị hoàng đệ đánh thành như vậy.
Niềm vui vì được khích lệ mời vừa rồi hoàn toàn đã bị sự kinh hoảng thay thế. Nếu hắn nói sự thật sẽ khiến cho phụ hoàng không vui, lại quở trách hắn chẳng làm nên trò trống gì. Nếu không nói thì chính là khi quân, mà Nhị hoàng tử cũng đang có mặt ở đây, cho dù hắn không nói, không có gì đảm bảo hắn ta sẽ không nói.
Nhị Hoàng tử nở một nụ cười khó lường, tất nhiên là hắn muốn nói.
Hắn biết rõ trong lòng phụ hoàng trọng võ hơn trọng văn, luôn chú trọng đào tạo võ nghệ cho các vị hoàng tử. Thái tử luận võ mà bại trong tay hắn chính là mất mặt, đến lúc đó tìm những người ở hậu cung tung tin đồn về sự bất tài vô dụng của Thái tử, tất nhiên sẽ khiến cho phụ hoàng càng thêm chán ghét hắn ta.
Còn chuyện làm bị thương Thái tử...Phụ hoàng vốn đã không thích Thái tử rồi, hắn chỉ cần giả vờ thành khẩn xin lỗi, cùng lắm phụ hoàng sẽ quở trách hắn vài câu, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy võ nghệ của hắn cao thâm hơn Thái tử rất nhiều.
Nghĩ như vậy, hắn liền sửa sang lại y phục, trên mặt bày ra biểu tình áy náy, vén vạt áo bào quỳ xuống: "Phụ hoàng...đều do nhi thần..."
Mẫn Thành Đế thấy lão nhị đột nhiên quỳ xuống, trong lòng có chút nghi hoặc: "Nguyên Khải, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mẫn Nguyên Khải ngửa đầu nói: "Nhi thần vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa của Thái tử, hôm qua liền mời Thái tử đến chỉ điểm võ nghệ cho nhi thần. Trong lúc cả hai đang luận bàn, nhi thần vô ý đả thương Thái tử điện hạ, đều là lỗi của nhi thần."
Trên mặt hắn đầy vẻ lo sợ bất an, nhưng ngữ khí lại không nghe ra nửa phần áy náy, thậm chí có vài phần châm biếm không dễ phát hiện ra.
Mẫn Thành Đế cười như không cười nhìn hắn: "Có chuyện như vậy sao? Võ nghệ của Nguyên Khải tiến bộ nhanh như vậy rồi, có thể khiến cho Thái tử bại trận?"
Mẫn Nguyên Khải tất nhiên là không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, cho nên không nhìn ra được biến hóa vi diệu trên mặt phụ hoàng. Hắn chỉ cho rằng phụ hoàng đang khẳng định tài võ nghệ của hắn, lập tức khiêm nhường nói: "Là sư phó dạy dỗ tốt ạ!"
Lúc này hắn đã đạt được mục đích, mọi người đều biết Thái tử tài không bằng người.
Mẫn Thành Đế lại liếc mắt nhìn Thái tử, nói: "Bị đệ đệ đánh thành như vậy, còn không biết xấu hổ đến đây cho mọi người chê cười sao?"
Ngữ khí ẩn chứa mấy phần tức giận.
Trên mặt Thái tử phiếm hồng, nhưng cũng biết trận này hắn không thể thua, liền dựa theo những gì Thanh Hiên dặn dò, đáp lại: "Thương tích của nhi thần không phải do bị Nhị hoàng đệ đánh!"
Mẫn Thành Đế sửng sốt, Nhị hoàng tử cảng thêm nghi hoặc. Dù sao tuổi tác của hắn cũng còn trẻ, có chút bốc đồng mà vội vàng hỏi lại: "Thái tử điện hạ rõ ràng là bị ta đánh, vì sao không dám thừa nhận?"
Hắn vừa dứt lời mới đột nhiên cảm thấy nói như vậy không ổn.
Thái tử điều chỉnh trạng thái bản thân một chút, giọng điệu thản nhiên: "Hôm qua luận võ đều dừng đúng nơi đúng chỗ, không hề phân thắng bại, cũng không có phát sinh chuyện nhị đệ làm nhi thần bị thương". Sau đó hắn lại tiếp tục nói: "Nhị đệ không cần quá mức áy náy, vết thương này của bổn cung không liên quan gì đến ngươi."
Người chung quanh cũng đang nhỏ giọng bàn tán, Mẫn Thành Đế cảm thấy rất thú vị khi xem hai đứa con của mình đấu trí đấu dũng.
Nhị hoàng tử càng không phục, hắn cảm thấy mọi người sẽ nghĩ hắn nói dối về chuyện đánh thắng Thái tử, lập tức muốn làm cho ra nhẽ, nói: "Vậy Thái tử nói xem vết thương trên mặt ngài là từ đâu mà đến?"
Thái tử có chút do dự, sau đó nói: "Là bổn cung không cẩn thận tự mình té ngã."
Nhị điện hạ như bắt được nhược điểm, lập tức mạnh miệng hơn: "Thái tử điện hạ cho rằng chúng ta dễ bị lừa gạt sao? Đây chính là vết thương do bị người ta dùng một quyền đấm vào tạo nên! Thái tử không dám đối mặt với sự thất bại sao?"
Sắc mặt Thái tử có chút tái nhợt, hắn lui về sau một bước, nói: "Bổn cung nói không có liên quan gì đến ngươi, vết thương này vì sao mà có cũng không cần thiết phải nói cho ngươi biết."
Vẻ mặt của hắn thật sự rất thành khẩn nhìn về phía Mẫn Thành Đế, chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không có sinh sự đánh nhau, có điều không tiện nói ra."
Hứng thú của Mẫn Thành đế bị khơi dậy, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Phụ hoàng hỏi, ngươi cũng không chịu nói sao?"
Ông cố tình muốn cạy miệng Thái tử ra, nhìn xem trong bình hồ lô của đứa con trai này đang bán loại thuốc gì.
Thái tử vẫn còn giấu giếm: "Mong phụ hoàng lượng thứ cho nhi thần, nhi thần thật sự không thể nói!"
Mẫn Thành Đế gầm ra tiếng: "Ngươi thật to gan!"
–Wattpad: autumnnolove–
Ông đang muốn tiếp tục phát tác thì chợt nghe thấy thanh âm thông báo từ bên ngoài Thái học viện truyền đến...
"Thất công chúa đến!"
Mọi người đều sửng sốt, sao Thất hoàng muội đột nhiên lại đến đây?
Thất công chúa này cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Nàng ta là con gái của Thấm Tần, cũng chính là muội muội song sinh của Mẫn Nguyên Thanh, chỉ vì ra đời chậm một khắc mà trở thành muội muội. Nàng ta cũng chính đứa con mà hoàng thượng thành thành thật thật đặt trên đầu quả tim, không ai dám đắc tội.
Trong lúc mọi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng thì một tiểu công chúa mặc váy áo hồng nhạt đã nhảy nhót chạy vào. Trông nàng ta trắng trẻo đáng yêu, trên đầu 乃úi hai củ tỏi khiến người ta nhịn không được muốn chọc phá.
"A!! Còn chưa tan học sao? Phụ hoàng cũng ở đây?". Thanh âm trẻ con của Mẫn Nguyên Đình vang lên.
Nhìn thấy không khí bên trong học đường có chút giương cung bạt kiếm, trên khuôn mặt nho nhỏ của nàng đầy vẻ kinh ngạc. Tuy rằng nàng và Lục hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh cùng một mẹ sinh ra, nhưng dáng dấp của hai người lại không giống nhau. Ca ca rất giống Thấm Tần mà muội muội càng giống hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới chiều chuộng nàng vô bờ bến.
"Sao Nguyên Đình lại đến đây?". Hoàng thượng nhìn thấy tiểu nữ nhi đến cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nguyên Đình cười thẹn thùng, đôi mắt to tròn nhấp nha nhấp nháy, nói: "Nguyên Đình đến thăm hoàng huynh."
Mẫn Nguyên Thanh không tránh khỏi đỏ mặt: "Đợi lát nữa tan học ta liền trở về, hoàng muội hồi cung trước đi...đây không phải là nơi mà nữ nhi nên đến."
Tuy rằng công chúa còn nhỏ, nhưng nơi này lại nhiều nam nhân khác họ như vậy.
Mẫn Nguyên Đình lại không thèm để ý, tiếp tục nói: "Muội không phải đến tìm Nguyên Thanh hoàng huynh, người ta đến thăm Thái tử ca ca!"
Vừa rồi Mẫn Thành Đế còn đang nổi giận đùng đùng, nhưng Mẫn Nguyễn Đình vừa đến cơn giận liền bị vứt ra sau đầu, giờ phút này lực chú ý của ông đều ở trên người nàng, hỏi: "Con đến tìm Thái tử ca ca làm gì?"
Ông tự động bỏ qua một phòng bao gồm thế tử và nhóm các nhi tử.
Mẫn Nguyên Đình mấp máy môi, nói: "Hôm qua con không cẩn thận đả thương Thái tử ca ca...". Khuôn mặt trắng mịn của nàng có chút hồng, nàng nhút nhát sợ sệt đưa mắt nhìn Mẫn Thành Đế, bộ dạng giống như sợ bị mắng.
Mẫn Thành Đế nghe xong vẫn không hiểu, đúng lúc này Thanh Hiên đứng ra nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, ý của công chúa là vết thương trên mặt Thái tử."
Mẫn Thành Đế khẽ nhường mày: "Sao lại thế này?"
Thanh Hiên không nhanh không chậm đáp: "Thất công chúa vẫn luôn hâm mộ các hoàng tử có thể học võ, Thái tử liền dạy công chúa mấy chiêu thức phòng thân...Hôm qua trong lúc công chúa luyện tập, vô ý đả thương Thái tử..."
Mẫn Thành Đế vẫn còn hoài nghi, hỏi Thái tử: "Vậy vì sao lúc trẫm hỏi ngươi lại không nói?"
Thái tử vẫn cứ cúi đầu không nói, Thanh Hiên lại nói: "Thất công chúa là lá ngọc cành vàng, là học ngọc quý trên tay Hoàng thượng, nhỡ đâu có người tung tin đồn công chúa đả thương người khác ra ngoài, Thái tử lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của công chúa."
Chuyện hoàng gia cho dù nhỏ nhất cũng dễ dàng bị phóng đại, trở thành trò cười cho quán trà bên ngoài phố phường, chuyện này Mẫn Thành Đế là người rõ ràng nhất.
Nguyên Đình bắt đầu khóc thút thít: "Phụ hoàng, Thái tử ca ca rất tốt với con, huynh ấy còn sợ Nguyên Đình bị phụ hoàng trách phạt nên mới không chịu nói! Nguyên Đình biết đánh người là không đúng, hic hic hic, nhưng Nguyên Đình không phải cố ý...."
Lời còn chưa nói xong, nước mắt của tiểu công chúa đã tuôn xuống như mưa. Trong lòng Thái tử không khỏi cảm thán, hai người này kẻ xuống người họa, đúng là trời sinh một đôi.
Mẫn Thành Đế vừa nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của con gái bảo bối, lập tức kéo nàng vào trong lòng, an ủi: "Phụ hoàng sao lại trách phạt Nguyên Đình chứ? Nguyên Đình muốn tập võ sao không nói với phụ hoàng, phụ hoàng an bài người đến dạy con là được."
Nói đùa cái gì vậy, sao Mẫn Thành Đế có thể vì Thái tử mà trách phạt máu nơi đầu quả tim của chính mình? Thái tử lo lắng chuyện này đúng là dư thừa. Nhưng mà thấy hắn dạy muội muội luyện võ, lại suy nghĩ cho thanh danh của muội muội, cuối cùng cũng có chút phong phạm của trưởng tử.
Nguyên Đình nín khóc mỉm cười, trên mặt vui vẻ trở lại: "Thật vậy sao? Phụ hoàng tốt nhất!". Nàng duỗi tay ôm choàng lấy cổ Mẫn Thành Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên mặt hoàng thượng, lại hôn \'chụt\' một cái.
Mẫn Thành Đế bị nữ nhi dỗ đến tâm tình nở hoa, nhẹ giọng mắng: "Lớn như vậy mà còn làm nũng!". Cơn tức giận vừa rồi sớm đã tan thành mây khối.
Ông bế nữ nhi lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi cũng không quên quay đầu lại nhìn Thái tử nói: "Hôm nay người luận bàn thế cục không tệ, nhưng không thể vì vậy mà kiêu ngạo tự mạn. Mời thái y đến xem vết thương đi."
Thái tử thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!"
Sau đó ông lại nhìn lướt qua Nhị hoàng tử vẫn còn quỳ trên mặt đất, ngữ khí lạnh lùng: "Tỷ thí võ nghệ giữa huynh đệ là chuyện tốt, không được quá xem nặng thắng bại để tránh thắng tỷ thí mà mất đi nhân tâm. Nguyên Khải, ngươi hiểu được điều này không?"
Sắc mặt của Nhị hoàng tử Mẫn Nguyên Khải xanh mét, hắn cắn răng nói: "Nhi thần ghi nhớ!"
Sau đó Mẫn Thành Đế liền ôm nữ nhi rời khỏi học đường. Nguyên Đình dựa vào trên cổ Mẫn Thành Đế, trộm nhìn về phía Thanh Hiên chớp chớp mắt, cười giảo hoạt. Thanh Hiên không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tương tác giữa hai người cũng rơi vào tầm mắt Nhị hoàng tử, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.
–Dịch: Autumnnolove–
Buổi chiều, tiết học cuối cùng cũng kết thúc. Bụng của ba người Thái tử, Thanh Hiên và Vương Hạo Tường đã sớm đói đến sôi ùng ục. Đặc biệt là Thái tử, từ sáng sớm hắn đã ăn vạ trên giường chưa có hột cơm vào bụng, lúc này đã có chút váng đầu hoa mắt.
Ba người bước ra khỏi Thái học viện, Thái tử nói: "Đêm nay tới cung của ta dùng bữa đi, trễ chút trở về trạm dịch cũng không muộn."
Hôm nay hắn tránh thoát một kiếp nên tâm tình rất tốt, hoàn toàn quên mất quầng thâm mặt trên mặt mình.
Thanh Hiên vẫn có chút lo lắng, liền nhắc nhở: "Chuyện hôm nay tuy rằng êm xuôi, nhưng Thái tử vẫn không thể buông lỏng cảnh giác. Nhị điện hạ không chiếm được tiện nghi nói không chừng lại bày ra mưu kế gì đó thâm sâu hơn, Thái tử vẫn nên tránh tiếp xúc với ngày ấy thì hơn."
Thái tử cũng có chút buồn bực: "Sao ta lại không biết điều đó? Nhưng dù sao cũng là huynh đệ trong nhà, đâu thể nào đối dịch quá mức căng thẳng". Thái tử trời sinh bản tính thiện lương, không đến thời điểm mấu chốt chắc chắn sẽ không đứng ở phía đối lập với huynh đệ.
Vương Hạo Tường thương tiếc cho tính tình này của Thái tử, lại càng giận vì ngài ấy không biết tranh đoạt, nói: "Vậy Thái tử có tính toán gì không? Hắn khi dễ người như vậy mà người cứ chịu đựng sao?"
Thái tử cứng họng. Cho dù bản thân hắn lúc này như đi trên băng mỏng, cũng không nghĩ đến chuyện đối chọi gay gắt. Mà cho dù hắn có muốn đối mặt cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.
Thấy cuộc nói chuyện của ba người lâm vào cục diện bế tắc, Thanh Hiên liền cố ý chuyển đề tài: "Đừng nói những chuyện không vui nữa, bụng của ta đói đến mức xẹp lép rồi!\'
Lúc này hắn mới sực nhớ ra sáng nay lúc rời khỏi, thẩm thẩm có cho hắn một hộp thức ăn, liền vội vàng chạy đến rương đựng sách lấy ra.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Đó là một hộp thức ăn rất tinh xảo, chỉ nhỏ bằng cỡ hai bàn tay. Thanh Hiên thấy bên cạnh ngã rẽ của hành lang có chỗ ngồi, cũng không quan tâm đến quần áo mà tùy tiện ngồi xuống mở nắp hộp ra. Thái tử cũng có chút đói bụng nên đi đến ngồi bên cạnh.
Thanh Hiên chậm rãi mở hộp đồ ăn, phát hiện trong hộp thức ăn còn có hai cái hộp nhỏ riêng biệt, hắn cầm lên một cái trong đó mở ra...
Bên trong có rất nhiều bánh ngọt được sắp xếp ngay ngắn, to hơn đồng tiền một chút, nhưng cũng có vài cái bánh dày. Từ trong ra ngoài xếp thành từng vòng, nhìn rất vui mắt.
"Đây là bánh quy do Tam thẩm của ta làm, chúng ta nếm thử đi!". Thanh Hiên dứt lời liền lấy cái trên cùng đưa qua cho Thái tử.
Thái tử nhìn chiếc bánh quy, mỗi một mặt đều có hoa văn rõ ràng, còn chia thành các màu hồng phấn, xanh lục, vàng. Hắn rất tò mò hỏi: "Đây làm làm như thế nào?"
Thanh Hiên nói: "Ta cũng không biết! Nhưng mà điểm tâm mà Tam thẩm làm trước giờ ta đều chưa từng thấy qua, món nào ăn cũng ngon". Hắn nhớ lại khoai tây lát chiên và bánh kem dâu tây xoài mấy ngày trước vừa ăn, không khỏi cảm thấy thèm thuồng.
Thái tử nghe xong, nửa tin nửa ngờ nhận lấy một chiếc bánh quy màu vàng, để vào trong miệng...TIỆM ĂN VẶT CỦA TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 48
Hắn khẽ cắn một cái, bánh quy liền bể thành hai nửa. Mùi hương bơ lạt và trứng gà tản ra, quanh quẩn nơi đầu lưỡi của hắn, sau đó lại hóa thành những hạt li ti ngọt ngào, lấp đầy bên trong khoang miệng.
Còn chưa kịp thưởng thức thì toàn bộ đã tan biến, một cái cứ như vậy mà trôi tuột xuống bụng.
Đôi mắt của Thái tử trợn lên: "Ôi...ăn ngon!"
Vương Hạo Tường vốn còn có chút bực mình, thấy hai người bọn họ lại nhàn nhã ăn bánh quy, chỉ có thể nén cơn giận sang một bên.
Hắn liếc mắt nhìn hộp bánh quy trong tay Thanh Hiên một cái, bất giác đã tiến đến trước mặt: "Ta cũng nếm thử!"
Hắn chọn một chiếc bánh quy màu xanh lục ném vào miệng, từ tốn nhai, ngay lập tức cảm nhận được mùi thơm của trà. Hắn có chút kinh ngạc, bánh này vậy mà không có vị ngọt?
Bánh này mang theo một chút vị đắng của trà, sau đó chuyển thành vị ngọt của sữa trứng hóa quyện, lúc nhai còn cảm thấy giòn giòn, ăn xong vẫn khiến cho người ta nhung nhớ.
Vương Hạo Tường ૮ɦếƭ lặng, có chút hối hận vì đã không qua nhanh một chút.
"Đây là do Tam thẩm của ngươi làm sao? Vị đó chẳng phải là đích nữ của Đường các lão sao?". Thái tử lại lấy thêm một chiếc bánh quy màu hồng nhạt, vừa ăn vừa hỏi.
Thanh Hiên vẫn đang ăn bánh quy, đáp lời: "Đúng vậy, thẩm thẩm của ta chính là người đẹp còn nấu ăn ngon, một nhà giả trẻ chúng ta đều rất thích thẩm ấy."
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc hắn mới biết được là Minh Hiên đã sớm lộ ra tin tức với tam thúc và tam thẩm, vì vậy bọn họ mới phối hợp với mẫu thân tổ chức tiệc cho hắn. Đây chính là cái sinh nhật vui vẻ nhất của hắn từ sau khi phụ thân mất đi.
Trong lòng Thái tử tuy cảm thấy có chút kỳ quặc vì sao đích nữ của Đường các lão lại thuần thục nấu nướng, nhưng hắn vẫn gật đầu nói: "Nếu phòng bếp của Đông Cung của ta cũng có người biết làm điểm tâm ngon như này thì tốt rồi."
Vương Hạo Tường không lên tiếng, chỉ lo ăn bánh quy hết cái này đến cái khác.
"Ây da! Sao ngươi lại đánh ta!". Thanh Hiên thấy chỉ còn lại một chiếc bánh cuối cùng, Vương Hạo Tường còn muốn duỗi tay cầm lấy, liền đánh lên tay hắn một cái.
"Một hộp bánh quy mà một mình ngươi ăn hết hơn phân nửa!". Thai Hiên vừa tức giận vừa buồn cười: "Thái tử điện hạ còn chưa được ăn no, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng!"
Thái tử nuốt nước miếng, nhưng vẫn không nhận lấy chiếc bánh quy matcha cuối cùng, nói: "Thanh Hiên nói phải, nhưng mà cái bánh cuối cùng này nên thuộc về ngươi, dù sao cũng do tự tay thẩm thẩm của ngươi làm cho ngươi."
Vương Hạo Tường tức giận kêu gào: "Không phải vẫn còn một hộp mới nguyên sao?"
Thanh Hiên lập tức ra sức bảo vệ hộp bánh quy còn lại, nói: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến!"
Thái tử điện hả thong thả lau miệng, nhìn thoáng qua Vương Hạo Tường, lại nói với Thanh Hiên: "Thanh Hiên, hộp bánh quy này...là muốn tặng cho bổn cung sao?"