Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, nàng nghi hoặc hỏi: “Chàng đã nói gì vậy?”
Tần Tu Viễn không chê nàng phiền mà dặn dò: “Ta nói mỗi ngày nàng hãy viết thư cho ta, ta cũng sẽ hồi âm lại cho nàng.”
Dòng nước ngầm trong Đế Đô đã bắt đầu khởi động, hắn nhất định phải thấy nàng báo bình an mỗi ngày mới có thể yên tâm. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới nở nụ cười, nàng nhớ rõ ràng nhưng chỉ muốn làm ầm ĩ với hắn một chút….
Trên thành cao, gió lạnh khẽ thổi. Đường Nguyễn Nguyễn đứng trên đó, mái tóc bị gió thổi nhẹ nhàng bay bay. Nàng nhìn xuống dưới thành, dân chúng hai bên ra đường đưa tiễn, ở giữa là đội quân đen kịt, bước chân của đám binh lính chỉnh tề làm cho chấn động một hồi. Đội quân trang nghiêm tiến về phía Bắc. Mà ở phía trước đội ngũ, chỉ thấy một vị tướng trẻ tuổi mặc áo giáp màu bạc, bóng dáng cao ngất đang ngồi trên lưng ngựa, vô cùng xuất sắc. Hắn khẽ quay đầu lại, áo giáp bị ánh mặt trời chiếu đến phát ra ánh sáng chói mắt, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhanh chóng quay đầu lại, hai chân kẹp bụng ngựa, dẫn đoàn quân tiếp tục tiến lên.
Đường Nguyễn Nguyễn xuất thần nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng thực sự nhận ra nam nhân này không chỉ là phu quân của nàng mà còn là anh hùng của Đại Minh, hắn một mình một ngựa đi trước, bảo vệ quốc gia, chứ không thể chỉ thuộc về một mình nàng. Sau khi Tần Tu Viễn đi, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy mất mát mà trở về phủ. Thải Vi thấy thần sắc nàng buồn bã mới nói: “Tiểu thư, có phải thân thể người không thoải mái hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, đáp lại: “Ta không sao.”
Mới chia tay không lâu, nàng đã bắt đầu nghĩ về hắn. Nhưng Tần Tu Viễn có khác gì nàng đâu?
……
Quân Tần gia một đường hành quân, đến tận buổi chiều mới dừng chân nghỉ ngơi. Giờ phút này, mọi người đã ra khỏi Đế Đô. Tần Tu Viễn hạ lệnh để cho đại quân nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ rồi ăn chút lương khô. Còn một mình hắn đi tìm tảng đá lớn ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía trước. Dựa theo tốc độ trước mắt, đoán chừng cũng phải hai ngày sau mới có thể đến Ích Châu. Hắn đang xuất thần thì Tần Tu Dật đi tới. Tần Tu Dật ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa cho hắn một hộp lớn hình vuông. Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: “Đây là gì vậy?”
Tần Tu Dật cười cười, nói: “Đệ mở ra không phải là biết rồi sao? Đây là những thứ Nguyễn Nguyễn chuẩn bị cho đệ… À không, muội ấy chuẩn bị cho tất cả mọi người.”
Tần Tu Viễn cảm thấy hồ nghi, hắn ngước mắt lên nhìn đám thân binh đang ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh còn có mấy cái hộp xếp chồng lên nhau. Tần Tu Viễn khẩn cấp mở hộp ra, vừa nhìn… Trong hộp vỏ giấy hình vuông có đặt một chiếc “bánh” rất lớn!
Bánh này nướng lên vô cùng dày dặn, cạnh còn hơi nhô lên, thoạt nhìn vô cùng cứng rắn, ở giữa lại đặt thịt thái lát, giăm bông, ớt xanh và các nguyên liệu nấu ăn khác, được nước sốt vàng ruộm phủ lên. Tần Tu Viễn cảm thấy kinh hỉ, hắn nói: “Đây là món gì vậy?”
Tần Tu Dật suy tư một lát mới nói: “Hình như gọi là bánh pizza.”
Lúc này Tần Tu Viễn nghe được thân binh bên cạnh nghị luận…
“Bánh này thực sự rất ngon!”
“Ừm quả thật đúng thế! Không nghĩ tới Phu nhân Trấn Quốc Công tốt như vậy, còn có thể làm bánh cho chúng ta ăn!”
“Nghe nói không riêng gì có bánh mà mỗi người đều có một hộp thức ăn, nói là đến buổi tối sẽ phát cho chúng ta, cũng không biết có món gì…”
“Tuyệt vời!”
Mọi người càng tán gẫu càng hưng phấn, sự trung thành với Trấn Quốc đại tướng quân đã bắt đầu dời sang phu nhân tướng quân rồi.
Tần Tu Viễn cảm thấy buồn cười. Hắn cũng cầm lấy một miếng bánh pizza, lúc này mới phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đã cẩn thận cắt bánh xong từ trước, kéo một cái là có thể lấy được miếng bánh hình chiếc quạt nhỏ hoàn mỹ. Tần Tu Viễn bắt đầu ăn từ góc nhọn, hắn không nhanh không chậm mà cắn một miếng… Hương vị ngọt ngào của phô mai đã vào miệng nhưng còn kéo thành sợi dài. Hắn cắn đứt phô mai cùng với đáy bánh, mùi thơm của bánh trực tiếp xuống bụng, khiến dạ dày trống rỗng thoáng cái đã trở nên phong phú thêm vài phần. Tần Tu Viễn lại cắn một miếng pizza, đế bánh giòn tan, âm thanh không dứt bên tai, hương thơm thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại được. Món này mà so với lương khô hành quân, quả thực ngon hơn nhiều!
Tần Tu Dật thấy sắc mặt hắn giãn ra thì nói: “Sao vậy? Nhớ đệ muội à?”
Trên mặt Tần Tu Viễn không đổi sắc: “Chi Tâm đồng ý cho huynh đến đây ư?”
Tần Tu Dật cười khẽ một chút: “Chi Tâm nhà ta vô cùng hiểu ý người.”
Tần Tu Viễn không cam lòng yếu thế, nói: “Nguyễn Nguyễn nhà đệ, trù nghệ vô cùng giỏi.”
Hai người không ai nhường ai, nói xong rồi lại nhìn nhau cười.
Ngay lúc này, Tần Tu Viễn thoáng nhìn thấy một thân binh đang yên lặng ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng của hắn rất lén lút. Hắn tự mình cầm một miếng bánh pizza, nhưng lại quay mặt về nơi không có ai, hành động rất đáng ngờ. Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi híp lại, hắn liếc mắt nhìn Nhị ca, Tần Tu Dật hiểu ý.
Tần Tu Viễn đứng dậy, cao giọng nói: “Huynh cứ ăn từ từ, đệ đi dạo một chút.”
Dứt lời, hắn yên lặng đi về phía sau thân binh kia, chỉ thấy dáng người thân binh kia so với người bình thường thì gầy nhỏ hơn nhiều, mũ bảo hộ trên đầu to quá nên đội vào cũng không vững. Tần Tu Viễn càng cảm thấy khả nghi, vì thế hắn ấn vai người nọ, dùng một chiêu đã chế trụ cổ họng. Thân binh này vô cùng kinh ngạc! Sợ tới mức lập tức nhảy lên, theo bản năng rút roi dài tùy thân, “bốp” đánh về phía kẻ tấn công!
Tần Tu Viễn trở tay, tháo mũ bảo hộ của người nọ ra, nhưng ai ngờ lại thấy một chút tóc đen thuận thế trượt xuống, người nọ quay mặt lại, không biết làm sao. Đợi Tần Tu Viễn nhìn rõ người đó là ai, hắn không khỏi sửng sốt: “Đại tẩu?”
Tần Tu Dật nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, hắn chạy thật nhanh tới xem, vừa nhìn người đó mới nhận ra thật sự là tẩu tẩu!
Thân binh bên cạnh nghe thấy bên này có tiếng đánh nhau thì nhao nhao nhìn xem. Tần Tu Dật vội vàng lên tiếng: “Ăn cơm của các ngươi đi! Chuyện này không liên quan gì đến mọi người.”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Đại tẩu, sao tẩu lại ở đây?”
Gương mặt Vương Vân Vọng tái nhợt, trên mặt cũng có vài phần hận ý, nàng nói: “Ta muốn đến Bắc Tề.”
Tần Tu Dật không thể tin mà hỏi nàng: “Sao? Đại tẩu, tại sao tẩu lại muốn đến nơi đó?”
Vương Vân Vọng nhìn về phía hắn, ánh mắt sâu thẳm, nói: “Vậy vì sao đệ lại muốn đi?”
Tần Tu Dật giật mình, đáp lại: “Ta… Tất nhiên là ta đi báo thù cho phụ thân và huynh trưởng.”
Vương Vân Vọng ngẩng mặt lên, ánh mắt nàng đầy kiên nghị: “Ta cũng vậy.”
Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Đại tẩu, không thể.” Hắn tiếp tục: “Trong doanh trại, không cho phép nữ nhân tham gia, tẩu có không biết?”
Vương Vân Vọng đáp: “Ta không ở quân doanh, các đệ không cần quản ta là được.”
Tần Tu Viễn nói: “Người là đại tẩu của chúng ta, sao chúng ta có thể mặc kệ?” Hắn cũng an ủi: “Thù của cha và đại ca, chúng ta sẽ báo, tẩu tẩu về đi, người nhà sẽ vô cùng lo lắng cho sự an nguy của tẩu.”
Vương Vân Vọng vẫn không chịu, nàng nói: “Ta sẽ không gây thêm phiền toái cho các đệ, với võ công của ta, cũng đủ để tự bảo vệ mình.”
Tần Tu Viễn nhướng mày, oán thầm: Thật sao? Vừa rồi vì sao một chiêu đã bại lộ?
Tần Tu Dật nói: “Đại tẩu không nên đi theo chúng ta, người nên an tâm ở nhà chờ tin tức đưa về. Thanh Hiên cùng Minh Hiên chỉ còn lại mình tẩu, cho nên ngàn vạn lần đại tẩu không thể xảy ra chuyện.”
Vương Vân Vọng biết hai đệ quan tâm nàng, nhưng vẫn vô cùng kiên trì mà nói: “Hiện tại đã ra khỏi thành, nếu ta đi một mình, vậy thì các đệ cũng không yên tâm, không bằng để ta đi theo các đệ, hai người cứ coi ta là tùy quân hay nha hoàn đều được, ta sẽ không gây phiền phức cho các đệ đâu.”
Tần Tu Dật cười khổ: “Đại tẩu chớ có làm khó bọn đệ.”
Vương Vân Vọng nói: “Ta chỉ muốn đi xem, nơi chàng mất… Nếu có thể Gi*t mấy ác nhân Bắc Tề, ta cũng thấy thỏa mãn.”
Tâm nguyện của nàng nhỏ nhoi như vậy, nghe đến đây cũng khiến lòng người khó chịu. Tần Tu Dật cũng dao động, hắn nhìn Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Được… Nhưng tẩu tẩu vẫn phải tiếp tục nữ phẫn nam trang, chớ để bị người khác phát hiện.”
Ánh mắt Vương Vân Vọng như loé lên ánh sáng trong chớp mắt, nàng đáp: “Được!”
Sau khi dừng chân, đoàn người lại tiếp tục hành quân.
…..
Cùng lúc này, trong phủ Trấn Quốc tướng quân cũng phát hiện thư của Vương Vân Vọng để lại.
“Hồ đồ!” Hôm nay Tần lão phu nhân vốn đã đau đầu, ngay cả Tần Tu Viễn và Tần Tu Dật xuất chinh, bà cũng không thể đứng lên tiễn đưa, vì thế để cho Ngô ma ma đi thay mình. Hiện giờ biết được Vương Vân Vọng tự tiện rời phủ chạy tới Bắc Tề, bà lại càng tức giận. Ngô ma ma ở một bên, nói: “Lão phu nhân, người yên tâm, Nhị công tử cùng Tam công tử sẽ chiếu cố đại phu nhân thật tốt, người cứ an tâm dưỡng bệnh đi!”
Tần lão phu nhân không còn cách nào khác, cũng chỉ đành chấp nhận. Bà lại nói: “A Dao đâu?”
Ngô ma ma đáp: “Tứ tiểu thư đến cửa thành tiễn bọn họ, sau đó đã đi ra ngoài, nô tỳ cũng không biết nàng đi đâu.”
Tần lão phu nhân thở dài, nói: “Còn có thể đi đâu nữa? Nữ nhi lớn không thể giữ trong nhà…”
Ngô ma ma cười cười, nói: “Không phải phu nhân mong tiểu thư sớm tìm được lang quân tốt sao? Như thế nào, hôm nay người lại luyến tiếc?”
Tần lão phu nhân nói: “Mạc đại nhân này đến Đế Đô cũng chưa lâu, ta không biết rõ ràng… Cứ để xem hắn đối với A Dao có chân thành hay không rồi nói sau.”
Ngô ma ma nghe xong cũng gật gật đầu….
…..
Sau khi Tần Tu Viễn đi, mỗi ngày trôi qua đều dài dằng dặc. Dường như Đường Nguyễn Nguyễn biến một ngày thành hai ngày, cho dù bận rộn làm rất nhiều việc nhưng nàng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Thế nhưng mỗi ngày nàng đều viết thư cho Tần Tu Viễn. Bởi vì chim bồ câu sẽ đi qua trạm nên thư tín cũng có thể là giả mạo, vì vậy nàng không dám viết nội dung quá tư mật. Lời cũng không nhiều, đều là một số chủ đề nhàm chán liên quan đến ăn uống sinh hoạt hàng ngày, nhưng người nhận được thư vẫn vô cùng vui mừng.
“A Viễn, gần đây cửa hàng đồ ăn vặt buôn bán càng ngày càng thuận lợi, chàng biết không? Lý phu nhân vẫn luôn đến cửa hàng chúng ta mua kẹo mạch nha bởi vì Lý đại nhân vô cùng thích ăn món đó. Nhưng nghe nói hôm qua bọn họ mời Mạnh thái y đến khám bệnh, vừa hỏi mới biết được lúc ăn kẹo mạch nha, hàm răng lỏng lẻo của ông ấy cũng bị kéo xuống… Chàng nghĩ có buồn cười không?”
“A Viễn, gần đây Mạc đại nhân đưa rất nhiều hoa quả Tây Vực tươi ngon tới đây, còn có không ít nho xanh, thi*p dự định ngâm chúng thành rượu, đợi đến khi chàng trở về là có thể uống được!”
“A Viễn, hôm nay thi*p cùng Chi Tâm tỷ tỷ đi chuẩn bị chút đồ cưới, phượng quan của tỷ ấy thật sự rất đẹp, hy vọng các chàng có thể sớm trở về, chúng ta cùng nhau tham gia đại hôn của bọn họ…”
Tần Tu Viễn đọc thư, hình như hắn có thể nhìn thấy tiểu cô nương này đang lải nhải, vừa cảm thấy đáng yêu, vừa cảm thấy buồn cười. Mà cho tới bây giờ hắn hồi âm lại vô cùng ngắn ngủi, nhưng ở cuối lại thêm một chữ “Nhớ” Một mặt Đường Nguyễn Nguyễn oán thầm hắn, một mặt lại nhịn không được cong khóe môi. Nàng trân trọng cất thư của hắn vào thật cẩn thận, lúc rảnh rỗi thì lấy ra đọc lại. Cuộc sống giống như nước chảy mây trôi, nếu vẫn như bình thường cũng không sao. Tuy nhiên, tối hôm đó, Đường Nguyễn Nguyễn lại nhận được tin dữ…
Thải Vi nâng váy lên, vội vàng từ bên ngoài chạy về, nói: “Tiểu thư, nghe nói hai ngày nay phu nhân nhà chúng ta bệnh nặng, mời người mau trở về phủ Học sĩ xem một chút!”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, bỏ lại công thức nấu ăn trong tay, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thải Vi vội vàng đáp: “Nghe nói là bị phong hàn, vốn tưởng rằng qua mấy ngày nữa là có thể khỏi hắn nhưng ai biết phu nhân lại bệnh không dậy nổi!”
Tin tức này là phủ Học sĩ phái người đưa tới, chắc hẳn không phải tin giả. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẩn trương nói: “Mau chuẩn bị xe, chúng ta trở về xem một chút!”