"Còn không phải là vì thấy vị kia nhà các ngươi...". Trương Phu nhân lén nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi, Tần lão phu nhân nháy mắt liền sáng tỏ.
Tần lão phu nhân thở dài: "Có cái gì đẹp? Chẳng lẽ lão nhị không thành thân, lão tam liền không thể thành thân?"
Trương phu nhân che miệng cười nói: "Ngươi còn không biết Ngôn phu nhân? Bà ta chính là lo lắng cho nhi nữ nhà mình! Rốt cuộc Ngôn tiểu thư đã từng nói, không phải Nhị lang nhà ngươi sẽ không gả..."
Tần lão phu nhân cùng Trương phu nhân nói chuyện phiếm, càng nói càng không vui, bà dứt khoát đẩy mạnh tốc độ, nhanh chóng đi lên lầu hai của Xướng âm các. Đường Nguyễn Nguyễn xách váy lên mới đuổi kịp, một mặt cẩn thận dặn dò Thải Bình, không được làm đổ hộp thức ăn.
Lý phu nhân cùng Ngôn phu nhân đã đến được một lúc, hôm nay Lý phu nhân là người chủ trì, vừa thấy Tần lão phu nhân cùng Trương phu nhân tới, liền đứng dậy nghênh đón.
"Kia là tức phụ của Tam lang nhà ngươi đi?". Lý phu nhân rất có hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Thật là xinh đẹp!"
Tần lão phu nhân cũng có chút đắc ý, nói: "Nguyễn Nguyễn, tới chào hỏi Lý phu nhân......"
Dừng một chút, lại nói: "Còn có Ngôn phu nhân."
Đường Nguyễn Nguyễn vẻ mặt ngoan ngoãn, hành lễ nói: "Nguyễn Nguyễn gặp qua hai vị phu nhân."
Lý phu nhân vội vàng đáp lời: "Chúng ta cùng mẹ chồng của người rất quen thuộc, đi vào nơi này không cần câu thúc*, cứ coi như là nhà của mình."
(*) - 拘束: gò bó, gượng ép.
Đường Nguyễn Nguyễn nói thầm trong lòng: Ở nhà không phải cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt các loại quy củ sao?
Trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào như cũ.
Ngôn phu nhân u nhã mở miệng: "Nhị lang còn chưa thành thân, đã lo cho hôn sự của Tam lang trước, Tần lão phu nhân có chút quá nóng vội."
Sắc mặt Tần lão phu nhân khẽ biến, nhưng cũng không có cùng bà ta cãi vã, bình tĩnh nói: "Hoàng Thượng tứ hôn, ta cũng chỉ có thể làm theo ý chỉ"
Ngôn phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Hoàng Thượng chỉ hôn, tất nhiên là phải lo liệu cho nở mài nở mặt. Còn hôn sự bên đây thì không quan trọng đúng không?"
Tần lão phu nhân nhịn xuống một hơi, nói: "Ngôn phu nhân nói mấy lời này..."
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẹ chồng như vậy, cảm giác rất là kỳ quái.
Mẹ chồng luôn luôn sấm rền gió cuốn*, nói một không nói hai, nhưng hôm nay người khác nói chuyện âm dương quái khí như vậy, bà lại nhịn xuống hết thảy, cũng không biết là lý do gì.
(*) - 雷厉风行: mạnh mẽ, dứt khoát, thẳng thắng.
Trương phu nhân ở một bên xem náo nhiệt, Lý phu nhân lại ngồi không yên, vội vàng khuyên nhủ: "Hai vị tỷ tỷ, đừng có đứng nữa, kịch hay liền lập tức bắt đầu, chúng ta ngồi xuống đi! Đây là vở diễn mà con dâu của ta cố ý giúp ta chọn!"
Dứt lời, liền lôi kéo hai vị phu nhân ngồi xuống.
Không bao lâu, vở diễn bắt đầu.
Hôm nay diễn chính là "Tây Sương Ký"*, nội dung về câu chuyện tình yêu có nhiều khúc chiết giữa Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh. Đường Nguyễn Nguyễn trong lòng thực buồn bực, như thế nào cái triều đại hư cấu này cũng có kinh kịch chính thống?!
(*) - 西厢记: một trong tứ đại cổ điển hí kịch của Trung Quốc.
--Editor: Autumnnolove--
Dưới lầu đào diễn đã lên sân khấu, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại nghe không hiểu lắm, hộp đồ ăn được đặt giữa nàng và mẹ chồng, tay chân nàng nhẹ nhàng mở hộp đồ ăn ra.
Nàng cầm một viên bắp rang bơ, nhẹ nhàng để vào miệng. Kẽo kẹt một tiếng, vị bắp thơm nồng liền tràn ngập vị giác.
Tần lão phu nhân vốn dĩ nghe kịch đến mê mẩn, đột nghiên ngửi được một cổ mùi thơm ngòn ngọt, không nhịn được nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn ăn đến thập phần nghiêm túc, một viên lại tiếp một viên hướng vào trong miệng, Tần lão phu nhân xem đến nhíu mày, trước mặt nhiều người ăn cái gì cũng quá bất nhã, nhưng nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của nàng, cũng không nỡ trách cứ, liền thấp giọng nói: "Người đang ăn cái gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn trong miệng nhét đầy bắp rang bơ, quay đầu nhìn Tần lão phu nhân nói: "Mẫu thân, đây là bắp rang...Người nếm thử". Nàng nói mơ hồ không rõ, hai tay bưng hộp đồ ăn lên.
Tần lão phu nhân chần chờ một lát, chịu không được ánh mắt mong đợi này của nàng, liền giơ tay, cầm một viên mang tính tượng trưng, che miệng ăn.
Đôi mắt phượng vốn đang thờ ơ của Tần lão phu nhân nháy mắt trợn to...
Bắp rang này thơm giòn ngon miệng, mới cắn xuống một cái, liền có mùi bắp tứ tán khắp nơi trong miệng, mảnh vụn bắp rang phảng phất như vòng thành một cái vòng tròn ngọt ngào ấm áp, làm người ta phải nhanh chóng nhai nó.
Hương vị này kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác đến gió cuốn mây tan, nuốt vào liền nháy mắt biến mất, thực không tận hứng. Bà ăn xong một viên rồi, lại quan đầu nhìn hộp đồ ăn, biểu tình có chút xấu hổ.
Đường Nguyễn Nguyễn thức thời đem hộp đồ ăn đẩy qua chỗ Tần lão phu nhân, mày lá liễu của bà hơi giãn ra, vừa lòng cầm lên mấy viên bắp rang.
Có bắp rang, Tần lão phu nhân xem diễn đến càng thú vị, xem đến đoạn Trương Sinh bị mẫu thân Thôi Oanh Oanh từ hôn, một đôi người có tình bị bắt chia lìa, trong lòng có chút thổn thức, nhưng lúc này, lại nghe thấy thanh âm khóc nức nở trầm thấp.
Tần lão phu nhân quay đầu lại nhìn, nguyên lai là Ngôn phu nhân xem đến nhập tâm. Thấy Thôi Oanh Oanh khóc rống, nàng cũng thương tâm mà khóc theo.
Tần lão phu nhân trong lòng cảm thán, bà ấy vẫn là cái bộ dáng đa sầu đa cảm trước kia....
Kỳ thật Tần lão phu nhân cùng Ngôn phu nhân thời điểm còn trẻ đã giao hảo, lúc ấy ước định tương lai nhất định phải kết thông gia.
Tần lão phu nhân có ba nhi tử, một nữ nhi. Ngôn phu nhân lại chỉ có một người con gái duy nhất, Ngôn tiểu thư từ nhỏ thích nhất là cùng chơi đùa với Tần gia Nhị công tử, năm Ngôn tiểu thư tròn chín tuổi, bọn họ liền cho hai đứa nhỏ này đính ước.
Vốn dĩ là trời đất tạo thành một đôi. Nhưng cố tình ba năm trước, Tần gia Nhị công tử Tần Tu Dật theo phụ huynh* Bắc thượng phạt Tề**, cuối cùng phụ huynh tử trận, mà chính hắn lại bị mất một cánh tay. Từ lúc đó hắn liền thu liễm tâm tư, từ chối hết thảy quân vụ, mỗi ngày đều trốn trong phủ mượn rượu giải sầu, hôn ước đã định sẵn, hắn cũng đẩy ngày càng xa.
(*) : phụ thân và huynh trưởng
(**) : Lên phía Bắc chinh phạt nước Tề, hoặc Bắc Tề.
Cuối cùng, đơn giản sai người tới Ngôn phủ cáo tội, nói muốn từ hôn.
Ngôn tiểu thư khóc lóc chạy tới Trấn Quốc tướng quân phủ, một hai phải gặp trực tiếp hắn hỏi cho rõ ràng, ai ngờ hắn lại tránh mặt không ra gặp, không quan tâm nàng ở ngoài cửa khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Quan hệ hai nhà cũng bởi vậy mà đóng băng.
Tần lão phu nhân một mặt khuyên nhủ nhi tử ý chí sắt đá, cảm thấy rất có lỗi với Ngôn gia, một mặt lại hy vọng Ngôn gia còn có thể cho nhi tử một cơ hội nữa. Cho nên mỗi lần bà nhìn thấy Ngôn phu nhân, đều hết sức nhường nhịn, hi vọng hai nhà còn được một đường sinh cơ*.
(*) : Đường sống, ở đây ý là hai nhà còn cơ hội nối lại quan hệ.
Tần lão phu nhân thấy Ngôn phu nhân rơi lệ, nhớ tới hai người đã từng là khuê mật không có chuyện gì giấu nhau, trong lòng có chút hụt hẫng, bà yên lặng bốc một nhúm bắp rang, một tay kéo tay Ngôn phu nhân qua, nói: "Nhân sinh quá buồn bã, ăn chút đồ ngọt đi."
Ngôn phu nhân hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn thấy mắt mắt khẩn thiết của Tần lão phu nhân, cúi đầu, thấy trong tay mình lúc này là những viên bắp rang no đủ, mùi bắp rang bơ thoang thoảng, làm người ta cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Vốn dĩ bà xem thấy Thôi Oanh Oanh cùng Trương Quân Thụy bị chia cắt, liền nhớ tới nữ nhi của mình, tức cảnh sinh tình, mới không tự giác mà rơi lệ. Hiện giờ bị nhét một mớ đồ ăn vặt, cũng không tiện trả lại, liền gật gật đầu, yên lặng cầm một viên đưa đến trong miệng.
Bắp rang vừa vào miệng, nước mắt nháy mắt liền ngừng lại. Nàng kinh ngạc mà nhấm nháp, bắp rang thơm, giòn, ngọt, ở trong miệng hòa quyện, chưa từng ăn qua loại thức ăn ngọt mà không ngán như vậy!
Bà lại gấp chờ không nổi ăn thêm một viên, tựa hồ Thôi Oanh Oanh trước mắt cũng không còn đáng thương nữa.
Ngôn phu nhân liếc mắt nhìn Tần lão phu nhân một cái, đối phương cũng đang ôn hòa nhìn bà. Ngôn phu nhân giống như có chút chật vật, bà thấp giọng hỏi: "Đây là cái gì?". Đây là lần đầu tiên từ lúc hai nhà xảy ra chuyện, bà cũng Tần lão phu nhân nói chuyện đàng hoàng.
Tần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó trong mắt lộ ra ý cười: "Đây là bắp rang Nguyễn Nguyễn làm, ăn ngon sao?"