Tích Ý Kéo Dài - Ngoại Truyện 06

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

“Cũng không phải chuyện gì lớn…” Còn chưa nói xong, đột nhiên bị nàng dùng sức nhéo vào chỗ xanh tím đó, đau đến nghẹn thở. Nàng đứng lên đi ra ngoài tìm thuốc bôi cho anh, không ngờ lại gặp bác mặc áo khoác ra ngoài hành lang, trong tay cầm chai rượu thuốc đen sì.
“Tên nhóc kia hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, nghe dượng cháu nói hôm nay nó bị ngã một cái, không biết có bị thương không, bảo bác đi tìm rượu thuốc đưa cho cháu.” Bà đưa cho Dung Ý rồi trở về phòng. Dung Ý cầm chai rượu thuốc cười cười, bác đúng là miệng thì cứng rắn nhưng lại mềm lòng, rõ ràng là quan tâm đến anh lại còn không muốn thừa nhận. Vừa cười trộm vừa chạy về phòng hầu hạ nhị gia.
Hôm sau, trước khi đi, Lý Tịch cùng nàng về trong thôn thăm ba. Chỉ là một nấm mộ bình thường, cỏ đã lên cao, nàng nhớ rõ lần gần nhất đến đây cũng đã hơn 2 năm rồi, lúc đó nàng còn chưa đặt Lý Tịch trong lòng, vẫn còn nhớ nhung những thứ đã qua. Không ngờ lần này đến, quang cảnh lại thế này. Nàng hướng về phía ba, vừa cười vừa giới thiệu Lý Tịch, “Ba, đây là chồng con, là con rể của ba!” Lý Tịch nắm tay nàng, cười mà không nói. Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên Lý Tịch tới nơi này, cùng nàng uống rượu ba để lại trong sân, anh hỏi có phải đó là rượu ba để lại cho con rể uống hay không. Lúc ấy nói đương nhiên là nói đùa, nhưng có lẽ cũng là điềm báo của duyên phận, chỉ có điều là nàng không sớm nhận ra thôi. Đối với nàng, có tổ chức hôn lễ hay không, xa hoa hay không cũng không hề quan trọng, quan trọng là, nàng đang nắm tay anh. Mười ngón tay đan chặt, vĩnh viễn không tách rời.
“Tuy vẫn nói rằng hôn lễ là tổ chức cho người ta xem, nhưng ta làm không chỉ để nở mày nở mặt mà còn là để được hưởng thụ a… Bởi vì, trắng bóng bạc a…” Những lời này là những điều nàng tâm niệm khi xem qua lịch trình tổ chức hôn lễ. Từ nhà bác trở về, nàng nhận được điện thoại của chị họ Lý Tịch nói “Cậu xem rồi làm đi!”, trong lòng tự nhiên cảm thấy bất an. Đến khi nhìn thấy danh sách khách mời, đầu óc nàng đột nhiên quay cuồng. Người thân của nàng hầu như không có, nhưng phía bên Lý Tịch thật khiến người ta đau đầu, nhà to nghiệp lớn, trong nước đã nhiều, nước ngoài càng nhiều hơn. Nghe Vĩnh Tình nói phải mất đến hơn nửa tháng mới chốt xong được danh sách khách mời, chọn lọc mãi mới rút gọn được về 300 vị. Càng ngày người chị họ này càng làm cho nàng cảm thấy thật là lãng mạn xa hoa, tấm thiệp mời đỏ sẫm kia ở mặt ngoài là tên nàng cùng Lý Tịch Ⱡồ₦g vào nhau viết hoàn toàn bằng tay a. Đẹp thì đẹp thật, hơn 300 tấm thiệp mời, là tốn bao nhiêu công sức a? Nàng bắt đầu cảm thấy hoài nghi không biết lời mọi người nói rằng tiệc cưới là vô cùng đơn giản không biết có chính xác hay không.
Trở lại Bắc Kinh, nàng bị cuốn vào vòng xoáy cuồn cuộn của công việc chuẩn bị, chỉ riêng lễ phục đã đủ làm nàng bơ phờ. Bộ hỉ phục màu đỏ thẫm truyền thống cùng sườn xám là đặt nhà may trong nước làm theo yêu cầu, phải thử đi thử lại, sửa chữa không dưới 5 lần. Lễ phục dạ hội cùng váy cưới là bay đi Paris đặt làm, nghe nói nhà thiết kế kia vốn chỉ nhận đơn đặt hàng trước 2 năm, không biết là nể mặt ai mà lại ưu tiên cho nàng chen ngang như thế.
Dung Ý mệt không thở nổi, ngược lại, Lý Tịch lại vô cùng hoàn hảo, anh chỉ cần một bộ trang phục cho mọi trường hợp, dù sao lễ phục của nam giới quay đi quay lại cũng chỉ gồm áo sơ mi, comple, nơ, chỉ cần tuỳ tiện lấy một bộ trang phục trong nhà ra mặc vào thân là có thể trở thành chú rể, điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất bình. Mọi việc chuẩn bị hôn lễ đều do Lý Triều cùng Vĩnh Tình lo liệu, anh trở lại Bắc Kinh chỉ thoải mái tiêu dao, cảm thấy kết hôn xong dường như càng vô pháp vô thiên vậy.
Tối hôm đó nàng từ khách sạn về nhà đúng lúc anh cũng vừa ra ngoài về, hai gò má đỏ bừng, vừa vào cửa ngồi xuống ghế sô pha đã động tay động chân với nàng. Nàng không nuốt trôi ngụm ác khí, nhịn không được nhéo lấy tai anh, “Mau khai thật cho em, có phải anh tính kết hôn xong, trong nhà treo cờ đỏ, ra ngoài phiêu diêu cờ màu phải không?”
Lý Tịch bị nàng nhéo tai đau thấu trời, giả bộ đáng thương nói, “Anh nào dám…”
“Anh thì có cái gì mà không dám làm chứ? Hoàng thành dưới chân, anh chẳng phải là thái tử vô pháp vô thiên sao?” Nàng không thuận theo quyết không buông tha anh.
“Anh mà là thái tử, chẳng phải em là thái tử phi sao?… Ai dám ᴆụng tới địa vị chính cung nương nương của em, em liền đem xử lý đi…” Khuôn mặt anh tiến sát đến trước mặt nàng, hơi thở đầy mùi rượu.
“Sợ rằng anh lúc đó lại thương hương tiếc ngọc…”
“Hương ngọc ở trước mắt, anh còn phải đi nơi nào nữa chứ?” Tay anh không an phận đã dạo khắp người nàng, lòng bàn tay nóng bỏng thiêu cháy mọi suy nghĩ của nàng, đầu gục vào vai nàng, động tác dần dần ngừng lại, thật lâu sau mới nỉ non, “Dung Ý…”
Nàng đáp nhẹ, “Ân?”
“Chúng ta sắp kết hôn rồi…” Cười khanh khách, có lẽ anh đã say lắm rồi, trông thật ngốc nghếch, tự cố tự cười, đơn thuần mà thoả mãn. Nàng sửng sốt, nhớ tới hôm nay Vĩnh Tình lén nói với nàng, nhìn Lý Tịch cao hứng đến độ hận không thể ra chiêu cáo thông báo với toàn thiên hạ rằng bổn thiếu gia chuẩn bị cưới được bà xã vậy. Mọi mệt mỏi những ngày qua như lắng xuống, trong lòng chợt như có một đoá hoa bừng nở, khoe ra sắc màu sáng lạn nhất.
Nghi thức hôn lễ là Trung Tây kết hợp, đúng lúc cuối thu, tiệc cưới tổ chức trên thảm cỏ ngoài trời, hướng ra bờ biển, phía sau là rừng lá đỏ rực. Ban ngày thực hiện nghi thức kính trà truyền thống không hề nghiêm cẩn, Lý Tịch kia miệng lưỡi ngon ngọt khiến cho bề trên đều hết sức vui vẻ. Đó cũng là lần đầu nàng nhìn thấy bà nội của anh, tinh thần vẫn tốt lắm, chỉ hơi ngễnh ngãng một chút. Nhìn thoáng qua cũng thấy bà yêu thương Lý Tịch nhường nào, quay sang Dung Ý bộ dáng vô cùng vui mừng, còn tặng cho nàng một chuỗi vòng ngọc. Nàng suy nghĩ thật lâu, rốt cục nhớ ra Vĩnh Tình cũng có một chuỗi, chẳng trách nàng cảm thấy quen quen. Nàng thấp giọng hỏi Lý Tịch đứng bên canh, giọng trêu ghẹo, “Đây có phải là đồ gia truyền nhà anh không vậy?” Lý Tịch cười cười nói tựa gió thổi mây trôi, “Em đừng coi thường nó nhỏ bé như vậy, mỗi hạt ngọc đều có thể mua đứt cả khách sạn này đấy!” Nàng chỉ biết trợn mắt nhìn anh, khó phân thật giả.
Tiệc tối, đèn được bố trí thật hiệu quả làm nổi bật rừng lá đỏ phía sau làm cho cảnh sắc giống như không có thực vậy, vừa kiều diễm, vừa mê hoặc. Toàn bộ không gian bữa tiệc được thắp sáng bằng hàng ngàn ngọn nến, ánh sáng lấp lánh như mộng ảo. Bàn tiệc trắng muốt cũng được thắp nến, dàn nhạc Bắc Âu chơi những khúc nhạc tao nhã nhẹ nhàng, không gian tràn ngập hơi thở lãng mạn ấm áp. Cả ngày nghiêm cẩn rốt cuộc cũng qua đi, buổi tối có phần thoải mái hơn. Nàng thay bộ lễ phục bằng lụa đỏ, nhắm mắt theo đuôi Lý Tịch đi chào hỏi khách mời. Thật ra nàng chỉ khẽ chạm môi vào ly rượu, còn Lý Tịch cùng Hứa Tuần Hằng và vài phù rể khác thì vô cùng vất vả, tiếp đón hết ly này đến ly khác tấn công, tiệc rượu chưa được 1 nửa, mặt Lý Tịch đã phiếm hồng. Hôm nay ngẫm lại mới nhận ra, người nào đó giống như lớn lên trong biển rượu, có bậc tiền bối ở trong quân uỷ, làm mưa làm gió ở các đại quân khu, chắc chắn tửu lượng không nhỏ. Chúc rượu đến mức phù rể Hứa Tuấn Hằng kia ngã gục, lại tiếp tục quay sang Lý Tịch, giống như chính ông ấy mới là chú rể hôm nay vậy.
Cuối cùng Lý Tịch cũng không say, chỉ là đi đường đã có vẻ liêu xiêu, Lý Triều hướng về phía người đó, vỗ vai Lý Tịch cười cười kông biết nói với mọi người một hai câu gì đó, mọi người đều cười cười cho qua. Xem đi, lãnh tụ chính là như thế, chỉ cần meo meo cười nói hai câu đã có thể thuyết phục được người khác, thật là thần kỳ a, đây mới chính là năng lực của lão đại a! Nàng chạy nhanh qua giúp đỡ Lý Tịch, đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Ban ngày đón dâu đã bị đám phù dâu ép buộc đi qua mười tám tầng lầu, sau đó lại quỳ lạy, kính trà, cả một ngày đứng suốt chưa được nghỉ ngơi, không biết chân anh có chịu được không, không đau lòng mới là lạ. Đang định đỡ anh vào phòng nghỉ ngồi một chút, chợt nhìn thấy một người không ngờ tới đang đi tới trước mặt.
“Đã lâu không gặp, Tịch thiếu. Hôm nay là ngày vui của Tịch thiếu cùng Dung tiểu thư, tôi theo ông ngoại tới đây uống chén rượu mừng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Đan Hiểu Uyển mặc lễ phục dạ hội màu vàng nhạt, tươi cười bình tĩnh nhẹ nhàng.
“Cảm ơn!” Lý Tịch tuy rằng đã muốn say, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, nhìn nhìn thư ký bên bàn của cha đang ra dấu cho anh qua đó, nhẹ nhàng nắm chặt tay Dung Ý bảo nàng anh đi qua đó trong chốc lát.
“Anh đi đi, đừng để mọi người chờ!” Tay tự nhiên đưa lên chỉnh lại cổ áo cho anh, nàng không biết có thói quen này từ khi nào, động tác bình thường tự nhiên.
Đan Hiểu Uyển nhìn động tác thân thiết của hai người, đợi Lý Tịch đi xa mới cầm hộp quà màu phấn hồng trong tay đưa đến trước mặt Dung Ý, “Đây là… Anh ấy nhờ tôi tặng cô, chúc mừng hạnh phúc của hai người. Anh ấy bảo khi nhận được thiệp mời của hai người thì đã tới châu Phi, anh ấy giống như đang thể nghiệm cuộc sống chu du khắp nơi, một năm thì có đến hơn nửa thời gian là ở bên ngoài.”
“Nhờ cô chuyển lời cảm ơn tới anh ấy…” Dung Ý cầm hộp quà, cười nói với Đan Hiểu Uyển.
“Ân, tôi nghĩ tôi sẽ đến gặp anh ấy để chuyển lời cảm ơn của cô. Tháng sau tôi cũng khởi hành đến châu Phi, lấu lắm không nghỉ ngơi, cũng muốn tìm một nơi như vậy, bỏ qua tất cả để một lần nữa nhìn lại mọi người, mọi việc. Tôi phải đi trước, ba tôi đang chờ. Tạm biệt.”
Dung Ý nhìn theo lúc cô xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp như sẵn sàng nghênh đón mọi thứ, không chút sợ hãi. Nàng thì thầm, “Hiểu Uyển, hoá ra cô mới là người dũng cảm nhất…”
Mọi màn ca múa tưng bừng cuối cùng cũng kết thúc, nằm trên chiếc giường lớn cỡ đại màu đỏ sẫm, cảm thấy kiệt sức. Nàng nghiêng người nhìn đống lễ vật chất thành núi trên đất, cười cười. Lúc khách mời tặng lễ, Lý Tịch mở hộp đầu tiên ra, không ngờ đó lại là một thứ đồ chơi ℓàм тìин, giữa đông đảo quan khách đúng là không lưu lại cho anh chút mặt mũi nào, anh vung tay lên nói, đừng có bắt tôi mở quà ở đây, để 2 chúng tôi đêm nay về phòng rồi từ tử mở ra. Mọi người còn trêu chọc anh nói Tịch thiếu thành thân sẽ học được công việc quản gia, nếu không chắc sẽ phá tan cả núi tiền mất thôi, vợ con sẽ không buông tha cho đâu.
Nàng chậm rãi mở quà, hết phong bao hồng này đến phong bao bạc khác, toàn những con số thật lớn, nàng không dám tính xem là bao nhiêu, thật kinh khủng. Cuối cùng nhìn đến hộp quà nho nhỏ màu hồng phấn kia, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cầm lấy mở ra. Bên trong là hai cái vỏ ốc biển, thật bình thường, giống như tự nhiên nhặt được bên bờ biển. Trên tấm thiệp viến ngắn ngủn mấy câu, nàng nhận ra 乃út tích đó, “Chúc mừng em cuối cùng cũng tìm được người có thể đi cùng em, anh đã hiểu được, không thể đánh giá người khác một cách qua loa bằng vẻ bề ngoài. Dung Ý, nhất định em phải hạnh phúc!” Cuối cùng ký tên Dương Miễn. Nàng cầm tờ giấy, khẽ mỉm cười, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Hoá ra là mấy người bạn đem Lý Tịch đã say mèm trở lại. Chỉ thấy quần áo vẫn sạch sẽ như vừa mới mặc vào, ngay cả nơ cũng không lệch đi chút nào, chỉ có người là đã say đến bất tỉnh, nằm giang chân giang tay trên giường không nhúc nhích. Nàng bỏ qua vật đang cầm trên tay, tới cởi nơ rồi tháo giầy cùng áo khoác cho anh. Trên người Lý Tịch đầy mùi rượu, rượu đế, rượu dê… hỗn độn hào cũng một chỗ. Nàng ngắm nhìn anh, mi này, mắt này, mũi này, môi này, ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến, giống như làm cho nàng cũng say. Đây là chồng của nàng, là người đàn ông của nàng, ngây ngô nở nụ cười. Thoáng định thần mới nhớ ra phải đi lấy khăn ấm để lau mặt cho anh, vừa quay trở lại đã bị anh gắt gao ôm lấy, nhất thời ngẩn ngơ.
“Ân, đêm tân hôn mà lại cầm lễ vật của người yêu cũ ngẩn người… Em nói xem em đáng tội gì?” Anh hai tay ôm nàng vẫn không nhúc nhích, môi lại kề sát vào cổ nàng cắn cắn, giống như muốn cắn sạch sẽ vậy.
Nàng cười ha ha bồi tội, “Là là là, nô tì có tôi, đêm nay nô tì sẽ hầu hạ lão gia chu đáo…” Thừa dịp anh quay đầu chuyển hướng, nàng liền nghiêng người áp đảo. Anh để mặc nàng đè nặng lên tay mình, nhìn nàng rút thắt lưng của anh vung lên, lập tức chuyển sang cầu xin tha thứ, “Ai, trước giờ anh không biết em còn có thú vui thế này… Quân tử động khẩu không động thủ a… Dung Ý, chúng ta chơi trò khác được không… Ô ô, anh sai rồi, bà xã…”
“Anh sai gì nào?”
“Anh không nên hoài nghi em nhớ người yêu cũ… Anh vốn xuất sắc như vậy, trong hội trường hôn lễ hôm nay, em không thấy có bao nhiêu phụ nữ đau đớn muốn ૮ɦếƭ, từ nay về sau kinh thành mất đi một người đàn ông độc thân vô cùng hiếm quý, em nói xem có lý do gì để em đi tìm người yêu cũ chứ?” Anh nói êm tai, nhưng lại tỏ vẻ đáng thương. Nàng bị anh chọc bật cười, tựa vào иgự¢ anh, nghe nhịp tim quen thuộc, ngón tay lần cởi bỏ từng cái cúc áo của anh, đầu ngón tay lướt nhẹ từ иgự¢ đến bụng, “Chỗ này đến lúc trung niên không được phép mập ra như mang thai…” Tay kia thì vuốt ve mái tóc đen dày của anh, “Chỗ này không được phép rụng tóc biến thành sân bay…” Anh không nói chuyện, chỉ mỉm cười, lại nghe những lời nàng thản nhiên nói tiếp, “Bất quá… Cho dù đến lúc trung niên anh có bụng phệ, hói đầu… Còn em thì anh không được đi đâu cả, nên anh đừng nghĩ có thể vứt em sang một bên, cửa chính không có, cửa sổ không có, ngay cả lỗ nhỏ để chui ra cũng không có đâu…” Anh giữ đầu nàng, dùng môi che lại tràng lải nhải của nàng, khẩn cấp hút vào những ngọt lành bên trong.
Toàn bộ không gian màu đỏ từ từ biến mất khỏi tầm mắt nàng. Mọi chuyện xưa cũ, mọi khổ đau đã qua, vì giờ phút này, đều là đáng giá.
Rời khỏi Bắc Kinh đã bắt đầu chuyển lạnh, đến một miền đất mới ấm áp hơn 30oC bên Thái Bình Dương. Tuần trăng mật ở trên một hòn đảo nhỏ, đảo này không rộng, cả bãi biển lại chỉ có một căn nhà, giữa đảo là một rừng cây nhiệt đới, cách biệt và yên tĩnh. Đây là món quà cưới mà Lý Triều dành tặng cho em trai bảo bối của mình, cũng là lần đầu tiên Dung Ý nghe nói ngay cả hải đảo cũng có thể trở thành tài sản riêng, kinh ngạc há hốc miệng đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Hơn nữa qua đó cũng thấy được Lý Triều là người công thức hoá phi thường đến nhường nào, ngay cả quà tặng cũng nguyên bộ, máy bay riêng cùng du thuyền chờ sẵn đều chuẩn bị chu đáo. Điều này làm cho nàng nhớ tới lời của Vĩnh Tình, nếu bảo anh ấy đi mua một cái thìa, anh ấy cơ hồ có thể đem toàn bộ phòng bếp kiểu mẫu về nhà, thật sự là không còn gì để nói.
Ở đây hàng ngày đều có người mang nước ngọt cùng đồ ăn lên đảo, tuy rằng nói là một hòn đảo độc lập, nhưng cách Barcelona rất gần, ban ngày anhd dưa nàng đi dạo khắp nơi, lặn xuống nước, đi dạo bằng du thuyền, cả ngày phơi nắng. Nơi này chủ yếu là người da đen, không có nhiều người châu Á và người da trắng nên họ vô cùng mến khách, vì động lực kinh tế lớn nhất ở đây chính là từ khách du lịch. Không có sự ô nhiễm của nền công nghiệp, nàng chưa từng nhìn thấy ở nơi nào có nước biển xanh đến thế. Buổi tối, nàng cùng anh nằm bên bờ cát ngắm sao trời, bầu trời đêm trong vắt lấp lánh muôn ngàn vì sao. Anh nhìn nhìn một hồi lại bắt đầu động tay động chân, tuy rằng nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng đánh dã chiến thế này nàng vẫn không dám, vội vàng bảo anh trở về phòng, không ngờ Lý Tịch có thể mặt dày mà đáp lại, “Sợ gì chứ? Người dân bản xứ ở đây đều như vậy cả.” khiến nàng tức đến hộc máu.
*****
Cửa bật mở, Dung Ý ánh mắt không có biểu tình gì đi ra, Lý Tịch truy vấn, “Thế nào? Thế nào?”
Nàng lẳng lặng nói, “Hai vạch.”
Anh dùng sức chớp chớp mắt liên tục để trấn định, miệng lặp lại, “Hai vạch…” Thật lâu sau mới khôi phục biểu tình, ôm chặt lấy nàng, kích động đến rơi nước mắt lại không dám dùng sức, sợ chạm vào sẽ làm đau tiểu bảo bối trong bụng. Kỳ thật cái thai mới thành hình, làm sao có thể nói chạm vào là đau được chứ? Nhưng là, chúng ta phải tôn trọng Lý nhị đồng chí lần đầu được làm bố, vui sướng và kích động quá mức nên cẩn thận vậy đi!
Lý Miêu Miêu, rốt cục con cũng đã đến rồi, hiện tại con mới chỉ là hạt mầm nhỏ bé, đến khi nào mới có thể nảy mầm thành cây đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc