Kết hônNgày nghỉ tự nhiên đâm lười nhác, thời tiết không tốt, đúng là phù hợp để ở nhà. Mà lúc này, Dung Ý đang một thân áo ngủ, ấm áp dễ chịu tựa vào sô pha đôi mềm mại êm ái, vừa nhìn thoáng qua ti vi, vừa gắp từng sợi mỳ ấm áp đưa vào miệng Lý nhị gia. Ánh mắt liếc qua biểu tình dễ chịu của anh, đáy lòng lại thầm mắng, “Trư!” Trên thực tế, nàng cảm thấy từ khi anh đến New York, cuộc sống không khác gì họ Trư kia, phóng túng, không làm gỉ cả, chuyên môn thiêu tiền.
Nàng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, từng mảng không gian xanh mướt của công viên trung ương bao phủ tầm mắt. Phòng đang ở là căn góc trên tầng cao nhất, có thể quan sát 270o xung quanh. Tự nhiên cảm thấy khó tin, xung quanh đều là lãnh sự quán, gallery, những người có tiền hàng đêm đi nghe hoà nhạc (Đương nhiên không bao gồm nàng.) Nàng không hiểu biết về loại nhạc này, chỉ dừng lại ở bản độc tấu sáo trúc “New York Story” của ban nhạc trong viện ca kịch. Lúc mới tới New York, nàng thuê nhà trọ ở Brooklyn, tuy rằng cảnh vật xung quanh đều đẹp đẽ, nhưng tầng 4 thật sự không phải là con số đẹp, đặc biệt là đối với anh.
Trên thực tế, khi Lý Tịch cùng nàng đến Mỹ, cho dù chống nạng đi đường thì vẫn cần người giúp đỡ mới có thể đứng vững, càng không có khả năng để lên lầu. Hai người tranh cãi cũng lâu, nàng nói ở trong này chỉ cần tìm phòng có thang máy tốt là được, không cần phải chuyển sang tận phía Đông. Nàng dỗ đến mỏi cả miệng, nào là mỗi ngày có thể đi tản bộ dọc hành lang, đọc sách, ngồi nghỉ… Cảnh sắc đẹp như trong tranh, trời trong nắng ấm, dù không làm gì cũng có thể thả lỏng tâm tình. Cuối cùng còn không tình nguyện nói thêm một câu, “Em làm sao biết hàng ngày có bao nhiêu phụ nữ đi qua phòng bên kia chứ?” Nhưng tất cả những lời đó đều bị anh lật lại, nào là ở công viên trung tâm cũng có thể tản bộ, đọc sách, ngồi nghỉ, trở về đây đi làm còn gần hơn, mỗi buổi sáng có thể ngủ thêm 10 phút (tuy rằng nói câu này đầy vẻ dụ hoặc…) Cuối cùng nàng vẫn không thắng được Lý nhị công tử vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn, đành phải chuyển…
Kỳ thật, cuộc sống ở đây hầu như không có thời gian gọi là nhàn nhã, mỗi sáng ngủ dậy nàng đều đưa anh đến bệnh viện phục hồi chức năng, sau đó về công ty làm việc. Hầu hết nàng đi học vào buổi tối gần 10h đêm mới về đến nhà, mệt bở hơi tai. Thường xuyên ngồi trên sô pha một hồi không muốn động đậy, mặc kệ đống chí Lý nhị phía sau.
“Hay là, để anh lái xe đưa em đi làm? Vẻ mặt đau lòng nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, đáy lòng lại không biết phải nói gì.
“Không được, anh không thể lái xe.” Dung Ý vừa ghé vào sô pha lập tức bật dầy nói lời chính nghĩa. Sau khi phẫu thuật, chân trái anh vẫn thường bị tê cứng, tuy rằng trải qua thời gian phục hồi chức năng đã có chuyển biến tốt (Không loại trừ khả năng anh giấu giếm nội tình), nhưng Vĩnh Tình đã nói, để an toàn thì không được cho anh lái xe. Hơn nữa anh thích tốc độ, không cần biết có cao hứng hay không, dù sao cũng lái xe thành tính, cho nên đề tải thảo luận này vĩnh viễn bị phủ quyết. Anh ngồi phía sau nàng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve mát xa vai nàng, nhỏ nhẹ khuyên nhủ, “Bác sĩ đều nói anh có thể mang giá chống gậy đi đường rồi, lái xe tuyệt đối không phải là vấn đề. Hơn nữa hàng ngày em đi đi về về mệt mỏi như vậy nữa. Anh muốn lái xe, sáng đưa em đi làm, chiều đón em về, vô cùng bớt lo, vô cùng hãnh diện. Dung thái hậu, em nói được đi?”
Cuối tuần, đồng nghiệp Paul kết hôn, nghi thức hôn lễ cử hành ở đại thánh đường St. Pauls, tiệc tối thì đặt ở một nhà hàng tại Brooke, nghe nói là một nhà hàng siêu nổi tiếng có thể nhìn thấy cảnh New York xa hoa tráng lệ vô hạn. Sau khi trời tối, xe hoa kiều diễm chạy từ toà nhà tài chính cao ngất Như Vân tới Brooke, ánh sáng lộng lẫy thu vào trong đáy mắt. Nàng mất bao nhiêu thời gian mới dám rủ Lý Tịch đi cùng, trên thực tế anh vẫn còn vì chuyện không được lái xe mà rẩu rĩ, cho nên không có chút hứng thú. Trong nhà ăn trang trí xa hoa, ăn uống linh đình, anh cúi đầu nói bên tai nàng chê bai bít tết dai quá, vịt quay ngọt quá, món điểm tâm không có gì đặc sắc… Phiền phức đến độ nàng muốn đá cho anh một cái bay ra ngoài biển. Chỉ có điều anh đặc biệt thích hai đứa trẻ sinh đôi nhà Paul, anh chàng Paul này là điển hình cho dạng lên xe rồi mới mua vé bổ sung (ăn cơm trước kẻng ấy ạ!), con được 3 tuổi rồi mới kết hôn, hai cô bé mặc đầm lụa trắng tinh làm phù dâu trông thật giống 乃úp bê. Cũng khống biết Lý Tịch kia trời sinh có sức hấp dẫn như thế nào mà hai cô bé tóc vàng mắt xanh này đều tranh nhau đòi anh bế, thật sự là hoạ thuỷ.
Tối hôm đó trở lại nhà trọ, vừa vào đến cửa anh đã xé toang váy dạ hội của nàng, vài trăm Mỹ kim mà chỉ mặc một lần khiến nàng đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Nhưng nàng còn không có thời gian mà xót, thân thể nóng bỏng của anh đã gắt gao dán chặt vào nàng, đôi môi đổ xuống thật sâu, thừa dịp anh hơi hơi buông ra để thở, nàng chỉ vào ngăn tủ bên cạnh sô pha. Hơi thở của anh phun trên cổ nàng, giọng nói kiềm chế hứng khởi, thấp giọng nói, “Dung Ý, chúng ta sinh con đi, được không?” Anh lại tinh tế hôn lên cổ nàng cùng xương quai xanh, “Con của chúng ta…”
Mổ hôi trên người anh giống như bốc hơi lên, làm cho nàng nhất thời ngây ngẩn cả người không biết đáp lại như thế nào, thật lâu sau mới tìm lại tiếng nói, “Con… Muốn có con thì phải kết hôn đã, em không tưởng tượng nổi nhìn người ta giống như ngày hôm nay, con có thể làm phù dâu rồi mới nói “Em đồng ý!”…” Kỳ thật, nói nguyện ý thì nàng sẵn lòng, nhưng chưa kết hôn mà đã có con, từ đáy lòng nàng vẫn cảm thấy không phù hợp với truyền thống của phụ nữ Trung Quốc. Hơn nữa khi còn trẻ nàng đã từng bỏ đi một sinh mệt, trong lòng vẫn còn lưu lại một bóng ma. Sáu tháng cuối năm nàng lại có kỳ thi, nếu mang thai thì biết làm sao bây giờ? Không thể rơi vào tình huống đó được. Cho nên nàng vừa nhẹ nhàng vừa tấn công, Lý Tịch vẫn phải ngoan ngoãn đi lấy đồ bảo vệ.
Nhưng ngày hôm sau lại phát sinh một chuyện hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng. Nàng vốn nghĩ chủ nhật có thể đi thư viện để ôn tập, không ngờ Lý Tịch lại lôi kéo nàng lên máy bay riêng, bay thẳng đi. Điền vào biểu mẫu, chứng nhận kết hôn, ở giáo đường kết hôn trong khách sạn mời mục sư đến làm chủ lễ, chỉ sau 15 phút, nàng không thể ngờ mình đã trở thành phụ nữ có chồng. Mà điều khiến cho nàng cảm thấy điên cuồng nhất là, khúc nhạc hôn lễ còn chưa kịp kết thúc, đồng chí Lý nhị đã vung tay lên, “Không cần, trực tiếp động phòng!” (Đương nhiên, câu này là lời ngầm.) trực tiếp lôi nàng đi lên phòng dành riêng cho tuần trăng mật hạng tổng thống của khách sạn, không quản ngày hay đêm, XXOO mới là chủ đạo. Cả người mệt mỏi nằm trong lòng anh, trước khi nặng nề ngủ thi*p đi, nàng đột nhiên nghĩ tới một câu, “Nothing is impossible.” (Không có gì là không thể.)
Ngoại truyện
Từng trải qua n lần làm phù dâu thật là khốn khổ, Dung Ý tôn trọng nguyên tắc đơn giản kinh điển, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc tổ chức tiệc hôn lễ linh đình với hàng loạt nghi thức phức tạp. Cho nên, nàng vừa cùng Lý Tịch chỉ báo tin vui với gia đình và bạn bè thân thiết ở bên kia đại dương, vừa cố gắng “Tạo người”. Trước khi kết hôn đề cập đến chuyện muốn có con xong, anh thật sự nghiêm túc, không chỉ thương lượng với bác sĩ để dừng dùng thuốc, mà trong cuộc sống hàng ngày, sinh hoạt nghỉ ngơi đều vô cùng điều độ chẳng khác nào phật tử. Điều khiến cho nàng không chịu nổi nhất chính là anh đã đạt đến trình độ suy tính về giá trị dinh dưỡng của đồ ăn khiến cho người ta phát điên.
Mỗi buổi sáng, trong căn hộ trên tầng cao nhất của toà nhà luôn quanh quẩn tiếng rít gào của một người phụ nữ, “Em buồn ngủ lắm, muốn uống cà phê!”
Sau đó luôn là tiếng Lý mỗ nhân trả lời ngàn lần như một, “Bà xã, em có hai lựa chọn. Thứ nhất là nước chanh, thứ hai là sữa ấm. Nước chanh thì cung cấp vitamin cho người chuẩn bị làm mẹ. Còn sữa thì chứa hàm lượng anbumin phong phú…”
Mỗi lần nghe thấy anh nói mấy thứ này, nàng đều muốn trợn trắng mắt, nàng còn chưa mang thai mà anh miêu tả như kiểu ngày mai nàng vào phòng sinh vậy.
Kế hoạch “Tạo người” còn chưa mở được mặt mày, nàng lại gặp sự kiện “Bức hôn”. Hôm đó vốn là thứ bảy, khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ nên nàng ngủ nướng. Ngủ đến tận trưa, nàng vẫn gối đầu lên tay anh không muốn đứng dậy. Không biết là mộng hay là thật, nàng mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng chuông cửa. Nàng đá đá Lý Tịch đang ngủ say bên cạnh bắt anh đứng lên xem có phải công nhân đến tu sửa bể bơi lộ thiên hay không, còn chính mình lại tiếp tục vùi đầu vào ngủ.
Nàng biết Lý Tịch đứng lên mặc áo ngủ đi ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng trở lại. Mơ mơ màng màng nói, “Ông xã, ai tới vậy? Nếu là công nhân bảo trì thì để cho anh ta tự sửa đi, chúng ta ngủ tiếp…!” “Mẹ anh đến đây!” Lý Tịch nói câu này không mặn không nhạt nhưng lại làm cho nàng bật dậy, đầu óc từ trạng thái hôn mê nhanh chóng khôi phục lại, mẹ đến đây? Tối qua còn xem tin tức, không phải mẹ đang ở Mexico sao? Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được làm sao lại đến đây. Đáng thương nhìn Lý Tịch than thở nói, “Làm sao bây giờ?”
“5 giờ diễn thuyết!” Lý Tịch cố ý hù doạ nàng nói, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười.
Trên thực tế không hề có 5 giờ diễn thuyết như lời anh khoa trương, Cảnh Thế Bình không hề làm bọn họ khó xử, chỉ là đơn giản nói về việc nhà, cuối cùng trước khi đi còn cố ý dặn dò Lý Tịch, “Gọi điện thoại cho cha, chuyện lớn như vậy phải báo cho người nhà biết chứ. Có phải chuyện gì ám muội đâu!” Cuối cùng còn quay đầu nói với nàng một câu, “Dung Ý cũng nên trở về bên kia báo cho người thân một tiếng, tháng sau đã là giữa thu, vào tháng 10 rồi, tổ chức hôn lê thật là thích hợp. Việc trở về là để tổ chức đại sự, cũng phải xử lý thôi.” Bà nói những câu hợp tình hợp lý, Dung Ý chỉ có thể gật đầu như bổ củi. Cuối cùng tiễn bước Lão phật gia, trở về ngồi trên ghế sô pha, ô ô, nàng chỉ biết rằng không thể giấu giếm được.
Việc tổ chức hôn lễ Dung Ý không cần phải quan tâm, đã có chị họ của Lý Tịch lo liệu, từ Hương Cảng bay sang mang theo một đoàn quân chuyên nghiệp đến thẳng Bắc Kinh, nghe nói ngôi sao nào đó tổ chức hôn lễ với một đại gia đều do công ty của chị ấy một mình lo liệu, chỉ nghĩ đến thôi mà da đầu nàng đã run lên.
Xác định thời gian tổ chức hôn lễ, nàng lại xin nghỉ phép ở công ty, thu thập gánh nặng cùng Lý Tịch về nước “Vào kinh thành thỉnh tội.” Cha anh không tức giận, Lý Tịch vẫn phải ngoan ngoãn chép gia huấn một đêm, cửa ải này cuối cùng cũng thuận lợi vượt qua. Nhưng là, nghĩ đến gia đình bác, Dung Ý đã thấy to cả đầu. Bác từng nghe nhắc đến Lý Tịch, nhưng lại không biết quan hệ của bọn họ đến mức độ nào. Lúc này vừa nghe nàng đã kết hôn, dượng bảo bác giận đến mấy ngày. Bác là người phụ nữ truyền thống, chuyện hôn nhân đại sự đều phải báo cho người thân biết, nhưng đằng này nàng kết hôn rồi mới thèm nói, tự nhiên sẽ mất hứng. Lần này trở về thật là gánh nặng đường xa a!
Đi một chuyến thật vất vả về nhà, tuy rằng đã sang tháng 9 nhưng trời vẫn như giữa hè, mặt đường bốc lên hơi nóng hầm hập. Tiếng quạt kêu ông ông quanh quẩn trong phòng. Sau bữa cơm trưa, không biết là bác nói chuyện hôn sự của nàng với cô ba bà sáu nào mà ôm điện thoại không dứt. Nàng nhàm chán ấn điều khiển ti vi, vừa xem vừa ngủ gà ngủ gật. Ai bảo Lý Tịch hân hạnh được bác phái đi làm lao động công ích, nàng đành phải Gi*t thời gian một mình. Kỳ thực bữa trưa rất đơn giản, mọi người im lặng ăn, Dung Ý lại bị bác nói một câu khiến cho hết cả kiên nhẫn, “Tiếu Lý à, cơm nước xong thì cùng dượng qua nhà xưởng xem như thế nào, hôm nay có hai công nhân xin nghỉ phép, nếu không có người hỗ trợ, sợ là không kịp giao hàng.” Nàng nghe Lý Tịch tự nhiên bình tĩnh nói “Vâng”, miệng đang uống canh thiếu chút nữa là phun ra, vội vàng nói, “Cháu đi cũng được mà, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì làm.” “Không phải mai cháu phải đi rồi sao? Chuyện hôn lễ có chút tập tục, buổi chiều cháu ở nhà với bác, có cô dì chú bác tới đây.”
Nàng đành phải ngoan ngoãn ở nhà đợi ông xã trở lại, Trước khi về đây, nàng đã nói qua về gia cảnh của Lý Tịch cho bác một lần, tuy rằng đã tận lực buông lời nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng bác vẫn lo lắng hỏi, “Dung Ý, chắc chắn là không phải con nhất thời vờ ngớ ngẩn mới kết hôn đấy chứ?” Có lẽ là bác xem phim truyền hình nhiều quá, biết để gả vào gia đình như vậy chẳng dễ dàng gì, sợ nàng về sau không được đối đãi tốt, cho nên mới tìm biện pháp để thử Lý Tịch. Nhưng Dung Ý cũng không khỏi muốn cảm thán một câu, Bác cho Lý nhị đi nhà xưởng cũng có làm được gì đâu. Anh vốn là thiếu gia quen chơi bời lêu lổng, làm gì có hi vọng anh hỗ trợ được công việc cơ chứ.
Nhưng khi nhìn thấy bọn họ trở về thì nàng kinh hãi bay cả hồn vía, Lý Tịch mặt xám mày tro, quần áo trên người vá víu, phỏng chừng là quần áo làm việc trong xưởng. Dượng vừa vào cửa liền vỗ vai anh nói, “May mà có tiểu Lý ở đây, nói mấy câu liền thuyết phục được bên khách hàng, nếu không phân xưởng chắc chắn không kịp giao hàng.” Vẻ mặt tán thưởng nhìn bác nháy mắt ra dấu nói.
“Được rồi, được rồi, nhìn cháu cả người đầy tro bụi kìa, nhanh nhanh đi lên lầu tắm rửa đi!” Bác thần sắc không thay đổi, mỉm cười.
Dung Ý lôi kéo Lý Tịch lên lầu tắm rửa, vụng trộm hỏi, “Vừa rồi anh đến xưởng làm làm gì? Sao lại bẩn như ma lem thế này? Dượng vốn sợ bác là thế mà cũng nói tốt giúp anh, thật sự là hiếm có đó nha!” Sờ sờ lưng anh, quần áo ẩm ướt dính đầy mồ hôi.
“Ông xã của em tài năng như vậy, có mỗi gian nhà xưởng còn không lo được sao?”
Hừ, người này vốn chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì, nàng mặc kệ anh.
Lúc anh tắm rửa xong đi xuống lại nhìn thấy dượng bị sai vào bếp, ở đây nữ cao nam thấp, anh đành phải kiên trì cũng đi vào bếp.
Bác đang khoan thai uống trà nhìn thấy Dung Ý nhịn không được muốn đi vào, rốt cục mở miệng nói, “Dung Ý à, tuy rằng chúng ta cũng chẳng phải người phú quý gì cho cam, nhưng gả cho một người đàn ông, tiền không phải là thứ quan trọng nhất, cháu đừng bị bịt mắt mà nóng lòng nghĩ được chui vào nhà giàu sang. Tiền chỉ cần đủ dùng là được, quan trọng nhất vẫn là người đó có tốt hay không a!” Ánh mắt liếc về phía phòng bếp, nơi đó truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Lý nhị gia vốn mười ngón tay không chạm vào nước của chúng ta lại ở phòng bếo của người khác đi rửa đồ ăn.
“Anh ấy đối xử tốt với cháu không cần thể hiện ở đây, hơn nữa, bác, người ta đến nhà bác lại bị bắt làm việc như vậy, thật không nhân đạo mà!”
“Sao cháu lại không tính toán chút gì vậy? Chẳng lẽ sau này cháu mang thai còn phải đi làm việc nhà hay sao? Dượng của cháu được bác huấn luyện nên mới ngoan ngoãn như vậy đấy. Đàn ông không thể chiều chuộng quá được, ở bên ngoài phải kiếm tiền nuôi sống gia đình, trở về nhà vẫn phải làm việc nội trợ a!” Bác nói vậy mà hợp lý hợp tình, ngẫm lại mấy năm nay vẫn thấy dượng như vậy, Dung Ý cũng không khỏi cảm thán một tiếng, bác có đức gì mà lại được người chồng như vậy a!
Thừa dịp bác đi lên lầu sửa sang gì đó, còn dượng đi ra ngoài mua đồ, nàng vụng trộm chạy vào phòng bếp, nhìn Lý Tịch đứng trước bồn rửa rau, giống như mỗi chiếc lá đều phải rửa thật sạch. Nàng nhìn biểu tình của anh nghiêm túc giống như đang xét duyệt văn kiện, bật cười thành tiếng, Nhị gia này, mười ngón tay có bao giờ phải nhúng vào những việc này cơ chứ, vốn tưởng rằng anh sẽ vô cùng chật vật hoặc làm qua loa cho xong, không ngờ anh lại chăm chú như vậy. Nàng đi đến phía sau ôm lấy anh, cười trêu chọc, “A, đầu năm nay không thịnh hành phụ nữ nội trợ mà chuyển sang đàn ông nội trợ a!”
“Ai da, anh rửa rau nghiêm chỉnh như vậy, có phải nên khen thưởng chiến sĩ thi đua cho anh không?” Động tác trong tay anh không ngừng, nhấc lên từng cây từng cây một, cẩn thận như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Còn chiến sĩ thi đua nữa sao? Chiến sĩ thi đua mà làm việc với tốc độ này thì xí nghiệp phải đóng cửa sớm thôi…” Nàng cười khanh khách, “Bác lên lầu rồi, để đó em rửa cho. Đi ra ngoài cả một ngày, trở về lại phải đứng, có mệt hay không?” Nhéo nhéo thắt lưng của anh, anh lại xoay người né tránh. Nhìn anh bị bác sai khiến vòng quanh, tất nhiên nàng cũng thấy buồn cười, nhưng không tránh khỏi đau lòng a.
“Không được, em không thấy ánh mắt của bác vừa rồi đâu, anh cũng không dám lỗ mãng.” Lý Tịch lần đầu tiên gặp đã bị khí thế của bà áp đảo, vào nhà liền ngoan ngoãn như con thỏ con, nghiêm chỉnh làm theo lời Khải Thuỵ dặn dò, không cần biết mẹ vợ nói gì, chỉ biết phải gật đầu nghe theo.
“Như vậy thì tốt quá, sau này việc bếp núc giao cho anh, gia đình chúng ta có chồng nội trợ, thật là tốt lắm!” Nàng chế nhạo anh nói.
Lý Tịch lại cười, “Chỉ cần em dám ăn…”
Nàng cắn một cái vào vai anh, anh vừa tắm giặt xong, trên người quanh quẩn hương bạc hà thản nhiên. Nhớ tới khi ở New York, cuối tuần nằm nướng trên giường không muốn đứng lên, mơ mơ màng màng ngủ sai anh đem cá hộp bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, kết quả là nàng ngửi được mùi khói cháy khét cuồn cuộn bốc ra từ phòng bếp, thiếu chút nữa là hàng xóm gọi 911 đến. Không cần nói thêm gì nữa, sau này nàng không dám cho anh tiến vào bếp nửa bước. Anh ở nhà giống như bảo bối, làm sao có thể vào bếp được chứ? Lúc này để bác trị anh, càng ngẫm càng thấy buồn cười.
Ăn tối xong, dượng lại kéo Lý Tịch đến cửa viện uống trà, tán gẫu chuyện công việc, hỏi ý kiến của anh, bất tri bất giác đã tới nửa đêm. Dung Ý đứng trên ban công nhìn anh ngồi không thoải mái lại không chịu được, thừa dịp đi xuống kêu dượng nghỉ ngơi để lôi Lý Tịch vào phòng.
“૮ởเ φµầɳ áo ra đi!” Vừa vào cửa nàng liền kéo anh ngồi xuống giường.
“Vợ yêu, em nóng vội như vậy sao?” Anh ôm quần áo không cho nàng động vào.
“Anh còn mạnh miệng hả?” ૮ởเ φµầɳ ngủ của anh ra, sườn eo xanh tím một mảng. Nàng nhíu mày, lúc anh về, nàng nhìn anh đi lại đã cảm thấy không ổn, vừa rồi ở phòng bếp ôm anh thấy anh đau né tránh, không ngờ tụ máu sâu như vậy. “Không phải anh đánh nhau với người ở xưởng đấy chứ?
Anh cảm thấy buồn cười trước sự tưởng tượng kinh hoàng của nàng, thản nhiên nói, “Nói hơi quá nên bị người ta đánh.”
“Vậy anh còn cố chống đỡ?”