Tích Ý Kéo Dài - Ngoại Truyện 04

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Nhi đồng không nên đọc

Nhắc đến hôm đó, Dung cô nương nằm sát bên người Nhị gia, lúc chạm vào khu vực mẫn cảm, thực may mắn là súng phát hoả, tiểu nhị ca nổi lên như dựng trại, sợ tới mức tim nàng đập thình thịch, vội lấy tay che lấp lại, không thể để cho y tá nhìn thấy a.
Đợi cho y tá đóng cửa lại, nàng mới lau mồ hôi lạnh nhẹ nhàng thở ra. Vẻ mặt đáng thương nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, anh nói qua kẽ răng, “Em nhìn đi!”
Nàng nhìn lều trại vững chắc, thấp giọng nói, “Nhị gia… Cái kia… Dùng tay có được không a?”
Anh chỉ chậm rãi trật tự nói, “Vậy phiền em gọi cô y tá tóc dài mắt to mặc váy ngắn vừa rồi quay lại đây…”
Nàng không tình nguyện xoay người, thầm mắng “Bạo quân.”, đúng rồi, sao anh lại chú ý tới y tá trưởng tóc dài mắt to váy ngắn chứ? Oán niệm này vẫn rối rắm, cho nên cuối cùng không khống chế được hung hăng cắn một cái. Lý nhị nên cảm thấy may mắn rằng cả tầng này chỉ có một bệnh nhân là anh, nếu không, người ta mà nghe được toàn tiếng anh hạ giọng ՐêՈ Րỉ cùng cầu xin tha thứ thì mất hết thể diện a!
Về nhà

Mùa xuân Bắc Kinh dường như khoan thai đến chậm, đã 15 tháng giêng rồi mà trời vẫn còn lạnh. Xe chạy thẳng một đường, hai bên quốc hoè vẫn còn trụi lủi. Thời gian vừa rồi vẫn ở trong bệnh viện, nàng có điểm kinh ngạc hỏi anh vì sao không về nhà đón năm mới, anh nói đầu năm là thời điểm quan trọng đối với công việc, từ lúc anh nhớ được tới nay, chưa qua tết nguyên tiêu thì cơ bản người nhà không gặp được nhau. Tết âm lịch năm nay, cha anh xuống cơ sở sau đó liền xuất ngoại, đi quanh châu Âu một vòng, đến giờ mới trở về. Nàng đương nhiên biết Lý Tịch vì sao lại đưa nàng về nhà, nói không hồi hộp là nói dối, nhưng vẫn thản nhiên. Nghiêng đầu nhìn Lý Tịch nhắm mắt dưỡng thần suốt dọc đường đi, cười cười, chỉ cần có người nắm tay nàng, cho dù con đường phía trước có xa đến đâu nàng cũng không e ngại.
Rốt cuộc cũng đi qua phố Trường An xe đông như kiến, rồi sau đó, hàng quốc hoè hai bên vẫn trụi lủi, lúc xe chạy vào cổng, người lính gác cổng lập tức đứng thẳng cúi chào, tay nàng mất tự nhiên hơi co lại một chút. Lý Tịch mở to mắt nhìn nàng, nàng cười ngượng ngịu, anh bật cười chế nhạo nàng nói, “Sao anh lại có cảm giác như em giống cô con dâu xấu xí bất đắc dĩ phải đi đến nhà chồng thế nhỉ…”
Nàng tức giận bất bình phản bác, “Sao em lại xấu được?” Vừa tuần trước nàng đến khai trương spa cao cấp, người ở đó còn khen nàng, “Da dẻ nõn nà, trời sinh khí chất hoa lệ, người gặp người thích…”
Anh cười cười, vào hùa với nàng, “Đúng rồi, em đúng là chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt nhường.” Lời của anh ngả ngớn lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. Nàng cân nhắc ý tứ trong lời nói của anh, nghĩ đến điểm cố “Trầm ngư”, mặt thoáng nóng lên, mọi hồi hộp chợt tan biến.
Xe rất nhanh dừng lại, hàng liễu bên hồ xơ xác, chỉ có cành tiêu điều phất phơ trong gió, trong tiểu viện, xung quanh đều là cây cổ thụ cao to bao bọc căn nhà. Thực ra, Lý Tịch cho dùng chống nạng cũng vẫn chưa đi được, anh lại thà ૮ɦếƭ chứ không chịu ngồi xe lăn, vừa rồi xuất viện liền ép buộc cả một quãng thời gian, bác sĩ và nàng khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn là Lý Triều cùng Hứa Tuần Hằng lôi anh lên xe. Về nhà vẫn giống như cũ, chỉ có điều vào đến cửa sau, Cảnh Thế Bình nhìn thấy bộ dáng này của Lý Tịch lại đau lòng tột đỉnh, vừa đau lòng vừa trách cứ nói vài câu, nghe được Dung Ý cúi đầu chào một tiếng “A di”, trên mặt ngưng lại, cũng không nói gì.
Hà Vĩnh Tình ôm Qua Loa vào cửa, thấy bộ dáng Dung Ý ngồi thật cẩn thận không khỏi bật cười nói, “Nguyên tiêu năm nay quả thật náo nhiệt khác thường…” Lời của cô còn chưa nói xong, Qua Loa đã xoay người nhoài xuống đòi tự đi. Cô bé mới hơn một tuổi, mắt to đen láy lúng liếng, lại trắng ngần giống như bông tuyết, mặc chiếc váy màu hồng phấn, kẹp tóc hình con bướm trên mái tóc đen óng cũng màu hồng phấn, giống như nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Lắc lư đi vào bước, ngẩng đầu hướng về phía Lý Tịch cười cười, chập chững chạy tới bên Lý Tịch gọi “Thúc thúc”. Cô bé nói chuyện vẫn còn ngọng ngịu, nhếch môi cười với anh, chỉ thấy thấp thoáng mấy cái răng cửa thưa thớt.
Lý Tịch cười ôm cô bé đặt lên đùi, thơm lên hai má phúng phính của bé, “Qua Loa, có nhớ chú hay không?” Ôm cô bé bộ dáng vô cùng thân thiết, hiển nhiên là vô cùng thích thú. Qua Loa cũng không biết có hiểu anh nói gì hay không, chỉ biết gật đầu. Quay đầu nhìn thấy Dung Ý gọi “Di” một tiếng, cảm thấy bình thường toàn là người quen thuộc, hôm nay thấy có người xa lạ thế này thật là kỳ quái. Nghiêng đầu nhìn và cố gắng suy nghĩ, vẫn là biểu tình mờ mịt. Lý Tịch cúi đầu nói thầm bên tai cô bé, không biết nói gì, cô bé bừng tỉnh hé miệng, điềm nhiên hướng về phía Dung Ý chào một tiếng “Thím!” Dung Ý vốn tưởng mình nghe lầm, lại thấy Lý Tịch cười cười gian xảo, mặt thoáng ửng hồng.
Một tiếng “thím” này gọi không thật rõ nhưng lại làm cho mọi người sửng sốt, sau đó cười vang, ngay cả Cảnh Thế Bình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà cũng vì một câu của tiểu bảo bối mà cười tươi. Không biết vì sao mọi người lại cười như thế, Qua Loa bĩu môi thoát khỏi vòng tay Lý Tịch chạy về phía cửa, đầy vẻ oan ức gọi to “Ba ba…”. Tiếng giày da vang lên, Lý Triều ngồi xổm xuống một tay ôm lấy cô bé, yêu chiều vỗ vỗ lưng bé an ủi rằng không phải mọi người cười con. Trong lòng lại thầm nhủ, tiểu nha đầu này, bảo gọi ba ba thì cả buổi mới ấp úng thành lời, vậy mà gọi chú thím thì vừa dạy đã nói lưu loát hơn ai hết.
Sau giữa trưa, Lý Tịch về phòng nghỉ ngơi, Dung Ý cùng Hà VĩnhTình xuống bếp phụ giúp, thật ra cũng chẳng giúp được gì nhiều, đều là những bậc thầy về nấu nướng, nàng làm sao dám không biết xấu hổ mà múa rìu qua mắt thợ chứ. Chỉ vì Hà Vĩnh Tình nói đến học hỏi, nàng bình thường đều vội vàng đi làm, chưa bao giờ động tay vào phòng bếp, lần này học làm đồ lễ nguyên tiêu lại thấy càng mới mẻ. Đến lúc sắp xong, thư ký Lương đột nhiên lại đây nói với Dung Ý, “Dung tiểu thư, cha của Tịch Tử muốn nói chuyện với cô.” Khi đó trên tay Dung Ý còn dính bột mỳ, đột nhiên nghe nói cha anh muốn gặp nàng, nhất thời luống cuống chân tay.
Hà Vĩnh Tình động viên nàng bằng nụ cười thật tươi cùng hai chữ “Cố lên” nói không thành tiếng. Nàng đi theo thư ký Lương đến thư phòng, tuy rằng chưa tới trình độ thảo mộc giai binh, nhưng trong lòng vẫn có điểm không yên. Thật ra thư ký Lương vô cùng thân thiện, trước khi vào cửa còn cười an ủi nàng nói, “Thật ra thủ trưởng tốt lắm, Dung tiểu thư đừng hồi hộp quá!”
Ban đầu đúng là nàng vô cùng hồi hộp, nhưng khi nhìn thấy cha anh, cảm giác này chậm rãi tan biến mất. Nàng cảm thấy Lý Triều không giống ông nhiều lắm, nhìn trên ti vi cảm thấy cao ngất, nhưng không có khí thế bức người như của Lý Triều, lại làm cho người ta không thể không kính nể, có lẽ đây là khí chất vô hình, cảnh giới vô biên.
“Tiểu Dung, ngồi xuống đi!” Ông gọi nàng thân mật, còn tự mình rót trà cho nàng, nàng có điểm được sủng ái quá đâm ra lo sợ, không được tự nhiên, ông nhận ra điều đó, chỉ có điều không lên tiếng. Một lát sau còn nói, “Trước kia đã muốn gặp mặt cháu một lần, nhưng mà bận quá không thu xếp được. Thời gian qua cháu ở bệnh viện chăm sóc Tịch Tử suốt, chắc là vất vả lắm?”
Dung Ý lắc đầu nhẹ nhàng nói, “Không ạ. Chăm sóc anh ấy, cháu không thấy vất vả, cũng không thấy mệt mỏi.”
“Tịch Tử từ nhỏ thân thể đã không khoẻ nên mọi người trong nhà đều chiều chuộng nó, tạo thành tính cách của nó luôn cao ngạo tuỳ hứng. Cháu ở bên cạnh nó, chắc là chịu không ít thiệt thòi rồi?” Ông nói chuyện không nhanh không chậm, bình tĩnh tự tại. Thấy Dung Ý nhẹ nhàng lắc đầu, ông lại nói tiếp, “Ta biết mẹ Tịch Tử lúc trước có tìm gặp cháu, có lẽ có chút hiểu lầm đối với cháu, Vĩnh Tình cũng đã nói lại với ta rồi, sau đó ta cũng nói chuyện với bà ấy một lần, bà ấy cũng hiểu ra. Đương nhiên muốn cháu thông cảm cho người làm mẹ như bà ấy cũng không dễ dàng gì…”
“Tại trước kia cháu có làm việc không tốt, là lỗi của cháu… Nhưng sau này cháu…” Dung Ý cúi đầu.
Ông nhìn thật sâu vào mắt nàng, khoan dung nói, “Chuyện trước kia đã qua rồi, Tịch Tử cũng phạm nhiều sai lầm, gia huấn mà nó phải chép phạt chắc cũng chất đầy vài cái rương. Nhưng biết sai thì có thể sửa, biết hướng thiện là được rồi.” Dừng lại một chút rồi nói thêm, “Ta cũng nói chuyện với bà ấy rồi, người trẻ tuổi có cách nghĩ của người trẻ tuổi, con cái có thế giới riêng của chúng. Các con muốn bình anh vui vẻ cũng là tốt rồi, cần gì phải quá nghiêm khắc đâu.”
Nàng nghe ông nói thấy được sự rộng rãi bao dung, lúc ngẩng đầu thấy hốc mắt ẩm ướt, nàng chưa từng có người thân ân cần dạy bảo như thế, nghe ông nói xong, đột nhiên cảm thấy ông giống như cha mình. Ông vỗ vỗ vai nàng, không phải không có cảm thán nói, “Con à, hai người đi cùng nhau, phải đón nhận đủ loại mưa gió, cùng nhau chống đỡ, mới có thể đi được xa hơn a!”
Những lời này, trong cuộc sống sau này, mỗi khi có tranh chấp hay mâu thuẫn với anh, nàng lại lặng yên nhớ kỹ, mỗi lần ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa của những lời này, nàng cảm thấy nó có thể dẫn đường cho mình đi qua mọi cửa ải khó khăn.
Ngoại truyện ***
Bữa cơm chiều Nguyên tiêu ở Lý gia năm nay nhờ có những lời gọi “chú chú thím thím” liên tục của Qua Loa mà trở nên náo nhiệt. Tuy rằng trên bàn ăn, Dung Ý vẫn có điểm đoan trang quá đáng, nhưng đã có phần thả lỏng không câu nệ. Sau khi ăn xong, hai người đứng đầu gia đình mới bắt đầu phát lì xì, nói cũng buồn cười, Tết qua lâu rồi mới phát hồng bao, nhưng mọi người đều biết rõ ràng chỉ là để lấy may. Nàng không ngờ mẹ anh cũng chuẩn bị một phần cho nàng, cảm thấy cao hứng, hơi nhướng mày hướng về phía Lý Tịch giơ giơ bao lì xì lên, anh chỉ mìm cười, ánh mắt hẹp dài toả ra cảm giác thoả mãn và ấm áp.
Buổi chiều, Cảnh Thế Bình cùng chồng đi tản bộ ven hồ, ngang qua nam viện, vừa trò chuyện vừa tỏ ý lo lắng, “Vừa nãy lúc ăn cơm thấy nó chẳng nói gì, sợ là hôm nay trở về mệt quá rồi, em muốn đi xem nó có khoẻ không. Thằng nhóc này chẳng biết chú ý thân thể, lần này phẫu thuật xong, gầy đến độ không ra hình dạng gì nữa…”
Cha anh không cho là đúng, “Nó đã lớn như vậy rồi, em còn coi nó là đứa con nít hay sao?”
“Anh thì biết gì chứ? Nuôi con trăm ngày lo lắng cả trăm…” Bà vừa đi vào viện, liền nghe thấy tiếng Lý Tịch than thở khóc lóc lên án, “Bọt chảy hết vào mắt anh rồi, rốt cuộc là em có thể gội đầu cho anh hay không đây?”
“Anh cứ nhích tới nhích lui ồn ào như vậy, chỉ nghe thấy mỗi tiếng của anh…” Cứ một lúc lại nghe thấy tiếng Lý Tịch kêu “ai da” một tiếng, sợ là thật sự có bọt xà phòng chảy vào mắt, lại thấy Dung Ý trách cứ anh nói, “Em bảo anh ngồi yên cơ mà, Qua Loa còn biết nghe lời hơn anh…” Một lúc sau lại đau lòng nói, “Để em xem, đau như thế nào nào?” Một lúc sau, lại nghe thấy Dung Ý hét “A” một tiếng, “Lý Tịch… Ướt hết quần áo em rồi… Anh có phải là đứa con nít đâu… Anh… Không được té nước lên người em…”
Ông nhìn Cảnh Thế Bình thất thần, ho khan chế nhạo, “Con của em có con dâu quan tâm rồi, không đến lượt em nữa đâu.”
Cảnh Thế Bình rầu rĩ nói, “Chỉ sợ có con dâu rồi thì sẽ không cần đến mẹ…”
“Haha, em còn ghen với con dâu sao? Nói ra người ta lại cười cho. Đi thôi, con cháu có phúc của con cháu, hai người già cả như chúng ta cần gì phải lo nữa chứ?” Nói xong liền đi ra ngoài, trong viện im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hai người đi thật xa.
Trải qua một đêm nguyên tiêu náo loạn, kết quả là Lý nhị hoa hoa lệ lệ phát sốt, nàng liền thấy buồn, rõ ràng nàng mới là người bị té cho ướt sũng, còn bị anh chiếm tiện nghi, chẳng lẽ sự thật đúng như lời thầy tướng số nói, anh chàng kia trời sinh ra đã mang mệnh thiếu gia? Nàng ở nhà họ giống như nữ giúp việc riêng của anh, mỗi ngày đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ. Nhưng tức giận thì tức giận, nhìn thấy bộ dáng anh bị bệnh, nàng lại đau lòng. Hơn nữa, từ đầu xuân về sau, bên Mỹ liên tục thúc giục nàng trở về, không quay lại đi học, ngay cả tư cách tham dự kỳ thi cũng không có nữa.
May mà lần này Lý Tịch phát sốt, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đêm đó rốt cục nàng cũng có cơ hội nói với anh về chuyện quay lại Mỹ, anh không có phản ứng gì, chỉ ừ một tiếng rồi nằm xuống.
Đêm trước khi nàng đi, anh ngồi trong phòng duỗi chân ngoài ban công hướng ra phía hồ, nàng từ phía sau vòng lấy anh, ôm thân thể gầy yếu của anh, hai người cứ ngồi như vậy thật lâu. Giống như cằn nhằn thật nhiều, lại giống như chưa hề nói gì cả, cuối cùng lầm bầm lầu bầu một câu, “Anh thấy em thật là vô tâm phải không?” Làm sao lại có người như vậy chứ, bỏ lại bạn trai còn chưa bình phục để đi sang tận bên kia Thái Bình Dương.
Anh lại bình tĩnh lạ thường, cười cười, “Em vô tâm chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, anh đã quen từ lâu rồi.” Những lời này phá huỷ con đê nàng cố gắng tạo ra, nước mắt chảy dài không thể khống chế, “Em chỉ cần học xong chương trình này là có thể trở về, để được triệu hồi cũng không quá khó, hoặc là… Anh có muốn đi cùng em không?” Nàng giống như đang đánh bạc, thầm mong có thể nắm được hạnh phúc thật vất vả mới có được này. Ban đêm im lặng không tiếng động, nuốt chửng mọi âm thanh.
Ngày hôm sau lúc nàng rời đi anh còn chưa tỉnh giấc, tự nhiên lại rơi vào tình huống này. Lái xe của Lý gia đưa nàng đến sân bay, làm thủ tục đăng ký, kiểm tra… Hết thảy tiến hành đâu vào đấy. Nàng là người đầu tiên đến đăng ký, toàn bộ cabin chỉ có một mình nàng. Nàng không nghĩ ngợi gì, cần kính che mắt kéo lên rồi ngủ. Nàng không để ý đến, có lẽ là tiếp viên hàng không ân cần nhắc nhở hành khách bên cạnh thắt dây an toàn, người bên cạnh nói nhẹ, “Làm phiền.”. Thanh âm trầm thấp dễ nghe, lại làm cho thân thể nàng trong phút chốc cứng lại, chỉ cảm thấy khoé mắt có dính chút ẩm ướt.
Nàng tháo kính che mắt xuống, nhìn chằm chằm người bên cạnh, một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình, “Sao anh lại ở đây?” Bị đùa giỡn? Mọi cảm giác áy náy bi thương của chính mình đều là hối tiếc tự than thở?
“Sao anh lại không thể ở đây?”Anh hỏi lại, không có nửa điểm mất tự nhiên. Nàng “Nga” một tiếng rồi xoay người lại nằm ngủ tiếp, không thèm để ý đến anh, trong lòng đã âm thầm nổi lên ngọn lửa.
“Ai da, tức giận rồi sao?” Anh dùng khuỷu tay huých huých cánh tay nàng, “Anh vốn định sang Mỹ phục hồi chức năng, anh bị bệnh mơ hồ, em lại không hỏi anh, anh liền quên không nói… Giận thật sao?”
Nàng vẫn không thèm để ý đến anh, đúng lúc đó tiếp viên hàng không mặc đồng phục trắng lại đi tới, tiếp tục ân cần mà nhẹ nhàng hỏi Lý Tịch có cần chăn lông hay không, đôi mắt lúng liếng khiến nàng khó chịu, Lý Tịch vốn định nói tuỳ tiện, nhưng nghe thấy nàng gọi nhẹ như nước, “Ông xã…”, lập tức liền sửa lại nói không cần.
Đợi tiếp viên hàng không đi rồi, nàng lại tiếp tục không để ý tới anh, Lý Tịch đành phải dỗ dành, “Ai da, là anh sai rồi, như vậy vẫn chưa được sao? Bà xã…” Câu bà xã này kêu thật nũng nịu, khiến cả khoang hành khách đều nhìn qua.
Nàng tự nhiên trở nên linh động, giả vờ nhíu mày tỏ ra không có việc gì nói, “Được thôi, sao lại không được chứ? Dù sao sang Mỹ anh cũng không phải làm gì, những việc giặt giũ, cơm nức, tạp vụ trong nhà, anh lo hết đi… Đúng rồi, trở về nhà trọ của em còn phải tổng vệ sinh một lần nữa…”
“Em định ăn Hi*p người tàn tật sao?” Anh tỏ vẻ đáng thương nói.
“Em làm sao có thể ăn Hi*p anh được. Em yêu anh, thương anh còn không kịp nữa là…” Ngẩng đầu hung hăng cắn một cái vào môi anh, đau đến mức anh nhăn nhó mặt mày. Sói muốn ăn thịt thỏ con, lại bị tiểu bạch thỏ cắn ngược lại một cái, coi như đáng đời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc