Tích Ý Kéo Dài - Ngoại Truyện 03

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Trong phòng bệnh

Nàng chưa từng thấy bệnh nhân nào không chịu nghe lời như vậy, rõ rành bản thân không thể động đậy được mà vẫn quật cường như thế. Nhớ rõ trước kia, khi ba nàng bị bệnh thì thật sự nghe lời, ăn cơm uống thuốc đều vô cùng tự giác. Ngược lại, đối với Lý Tịch này, Dung Ý có cảm giác là chăm sóc anh chẳng khác nào chăm sóc đứa con nít, cái gì cũng phải dỗ dành.
Sau khi phẫu thuật, mất một thời gian anh chỉ có thể ăn được thức ăn lỏng, khiến cho mỗi ngày anh nhìn thấy nàng bưng bát lại đây đều nhăn trán nhíu mày. Lần này cũng như vậy, vẻ mặt anh đầy đau khổ nuốt xuống, nàng mới xúc được hai thìa anh đã nói thôi. Y tá đứng bên cạnh nói ăn ít như vậy thì càng khó hồi phục, anh nghe được thấy phiền, nhắm luôn hai mắt lại. Nhìn mồ hôi túa ra trên trán anh, nàng biết miệng vết thương của anh lại đau, nhận lấy chiếc khăn ấm y tá đưa tới để lau mặt cho anh, thấp giọng nói, “Thôi, để tối nay lại ăn tiếp…” Ngón tay xẹt qua cằm anh, nhịn không được cảm giác đau lòng.
Lúc anh tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ, không chiếu sáng giường bệnh. Dung Ý ngồi ở ghế bên cạnh giường, tay cầm dao gọt vỏ trái lê, vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng. Bóng nàng trải dài trên mặt đất, một vòng lại một vòng vỏ trái cây, thật dài, thật đều. Anh nhìn chăm chú, tiếng sàn sạt ngừng lại, nàng giương mắt nhìn anh, giơ giơ trái lê trong tay, “Anh có muốn ăn không?”
Anh bừng tỉnh, cổ họng phát ra một tiếng “Ân” xem như đáp lại. Nhìn nàng nhanh nhẹn tránh ra, lại sững sờ. Anh thừa nhận gần đây tính tình của bản thân không được tốt, sau khi hết thuốc tê, miệng vết thương có những thay đổi nhỏ, da non mọc lên, vừa ngứa vừa đau. Như vậy vẫn chưa đáng kể gì, phẫu thuật xương sống không giống như vết thương ngoài da, miệng vết thương đau thấu tận tâm can, từng đợt đau đớn tra tấn thân thể anh. Hơn nữa, Hà Vĩnh Tình đã nói, tuy rằng phẫu thuật đã thành công, nhưng đến khi chính thức có thể xuống giường, khả năng vận động còn phải xem xét lại, sau này chắc chắn phải mất một thời gian dài thực hiện vật lý trị liệu, tâm tình của anh tự nhiên không làm sao mà tốt đẹp được. Khi lòng không vui thì người ta thường nổi quạu, còn anh lại vô cùng lạnh lùng xa cách, quay đầu nghĩ lại, không phải là không quá đáng.
Lúc Dung Ý quay lại đã cắt lê thành từng miếng nhỏ, đựng trong bát thuỷ tinh trong suốt, nàng dùng dĩa cắm từng miếng cho anh ăn, anh ăn được hai miếng, cau mày lắc đầu nói không cần.
“Hay là em ép thành nước nhé?” Cắt thành miếng nhỏ thì anh vẫn khó ăn, xoay người lại chạy xuống phòng bếp. Anh nhớ tới dạng nước lỏng sền sệt như hồ kia liền cảm thấy đáng sợ, vốn định nói không cần, nhưng nàng đã như cơn gió đi mất. Nàng ở bên trong một hồi lâu, lại nghe được tiếng máy xay ầm ĩ, rồi bưng một ly nước đặc đặc không rõ là màu gì trở lại. Anh nhìn thứ nước ᴆục ngầu đó liền cảm thấy khó chịu, nhất định không chịu uống.
Dung Ý thực sự kiên nhẫn dỗ dành, “Hoa quả có nhiều vitamin C và E, có thể giúp miệng vết thương nhanh khép lại… Anh uống thử một ngụm thôi, rất dễ uống mà…” Nàng dùng ống hút uống một ngụm cho anh xem, tặc tặc nhìn cửa, chậm rãi cúi xuống chạm vào môi anh, nàng dùng đầu lưỡi linh hoạt tách mở hàm răng của anh, anh sửng sốt một chút, nhưng lại vô cùng chủ động phối hợp. Cuối cùng nàng cảm thấy có điểm hơi quá, ngay cả Lý Tịch hô hấp cũng nóng bỏng lên, không thể châm ngòi phát hoả thế này được, chỉ có thể vội vàng ly khai.
Nàng đưa ly nước có ống hút đến cạnh miệng anh, anh lẳng lặng phối hợp uống hết một nửa liền thôi. Một lát sau mới nói, “Dung Ý…” “Ân, anh muốn nữa sao?” Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau khoé miệng anh.
Thực rõ ràng, vừa rồi hôn anh vẫn còn chưa hết, trong ánh mắt còn mang theo một tầng khí trời, sau đó anh chỉ nhìn nàng, thật lâu sau mới nói một câu, “Lâu lắm rồi anh không hôn em.” Lời nói không rõ cảm xúc, nhưng mang theo ý xin lỗi. Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, một hồi sau mới cười ngây ngốc nói, “Em chiếm tiện nghi của anh có lẽ tốt hơn. Lúc anh ngủ, em hôn nơi này, nơi này, nơi này… Em hôn suốt…” Lúc nàng nói chuyện, ngón tay chạm vào giữa hai hàng lông mày cùa anh, đến mũi, đến môi…
Anh nhìn nàng như đang chơi nhạc, không cười lại thấp giọng hỏi câu, “Em có mệt không?”
Nàng lắc đầu quầy quậy nói, “Không có gì, chăm sóc cục cưng so với đối phó đám kia còn dễ dàng hơn nhiều.” Nàng hất hàm về phía chồng sách trên sô pha, nhìn thôi đã thấy đau đầu.
“Em học hành như vậy sao?” Anh nhịn không được trêu chọc nàng, khoé miệng mỉm cười như ẩn như hiện. Nàng thấy anh miểm cười, nhất thời quên phản bác, nói tiếp câu chuyện của anh, “Đúng vậy, con chúng ta về sau không thể giống em được.”
“Làm sao có con của chúng ta được a? Anh đây hoàn toàn trong sạch, đừng để cho y tá bên ngoài nghe thấy thế chứ…”
“Anh đã đeo nhẫn rồi, còn muốn chống chế sao?” Nàng giơ tay đe doạ, đùa vui qua đi, nàng nhìn đồng hồ, “Còn một ít thời gian, anh ngủ một chút đi, đến lúc ý tá đến xoay người cho anh lại bị đau một trận.” Anh hiện tại không thể cử động, mỗi lần 2 y tá đến hỗ trợ xoay người đều đau đến toát mồ hôi, phải dùng khăn lau khắp cả người… Nàng đang nghĩ nghị lại bị tiếng gọi “Dung Ý” của anh cắt ngang, cúi đầu thấy anh đang nhìn nàng chăm chú.
“Anh muốn về nhà…” Nàng nghe anh nói mà thất thần, bàn tay bị anh nhẹ nhàng nắm thật chặt, lại nghe được nửa câu tiếp theo, “cùng em.” Tay anh không thể dùng sức, nhưng nàng có thể cảm nhận được lực đạo, anh muốn truyền sự tin tưởng sang nàng. Nàng nhìn ánh mắt của anh, nhếch môi, gật đầu thật mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc