Tích Ý Kéo Dài - Chương 46

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Hương ngọc lan ngọt ngào lan toả khắp trường, “ “Trắng như ngọc, thơm như lan” là tượng trưng cho học sinh trung học năm thứ nhất chúng ta, các bạn phải ghi nhớ trong lòng.” Buổi meeting ngày đầu tiên chuyển trường có những gì anh đã không còn nhớ, chỉ nhớ rõ dưới tán cây ngọc lan xanh mướt, một cô gái tóc ngắn cao gầy, bộ dáng khoan thai, trên đầu là từng đoá từng đoá ngọc lan trắng muốt nở rộ, thanh khiết không vướng chút bụi trần.
Đưa mắt nhìn xuống bên dưới, toà nhà bên núi dùng làm phòng học, … vẫn như cũ bất khuất phấn đấu không thôi.
“Ai, nghĩ cái gì vậy?” Người bên cạnh va vào anh, suýt nữa làm rơi hộp sữa trong tay anh. Dung Ý ngồi vào bên cạnh, vừa nhắc đi nhắc lại bài học lịch sử, vừa ăn bữa sáng vừa mua ở căng tin, hai cái bánh bao và một chai nước lọc, phồng miệng lên ăn. Quyết tâm thi vào trường cao đẳng, hầu hết bạn bè đều ăn sáng cẩn thận ở nhà, nếu không cũng mua chút sữa đậu nàng cho bổ dưỡng, chỉ có nàng mười năm như nhau, ngày ngày gặm “tảng đá” ở căng tin.
Anh liếc liếc mắt nhìn hai cái bánh bao trong tay nàng, cầm lấy gói to bên cạnh đưa sang, “Lấy đi, đừng ăn mãi cái này, không có chất dinh dưỡng, cậu sắp gầy bằng con khỉ rồi đấy!”
“Cái gì vậy?” Dung Ý nói thầm, mở cái gói ra, một đống chai lọ đều là thực phẩm dinh dưỡng gà tinh linh tinh gì đó, liền trả lại cho anh, “Mình thân thể rất khoẻ nên không cần dùng những thứ này đâu.” Nàng biết lái xe của cha anh hàng tuần đều mang thực phẩm dinh dưỡng tới cho anh, ngượng ngùng ăn tiếp. Nàng vốn thuộc loại thô sinh thô dưỡng, không cần phải dùng những thứ như thế.
“Không phủ nhận cậu khoẻ chẳng kém trâu bò, nhưng cũng phải bồi bổ cho cái đầu chứ!” Anh biết nàng kỳ thi thử vừa rồi làm không tốt nên buồn rầu, thành tích của nàng thường không ổn định, lần này thi thử còn chưa được 20 điểm nên càng thêm chán nản. Tuy rằng thuốc bổ này có tác dụng thật hay không cũng chưa biêt,s nhưng có thể tăng thêm 1 chút tin tưởng cũng được rồi.
“Mình thực sự ngốc như vậy sao?” Khuôn mặt nhất thời trở nên khổ sở sụp xuống dưới, bả vai chùng xuống. Ánh mắt yên lặng nhìn một đống sách trước mặt, buồn bã ỉu xìu hỏi, “Cậu nói xem với thành tích của mình như vậy có thể đậu F đại được không? Có thể vào hệ tin tức được không?” Vốn dĩ nàng không phải người thiếu tự tin, chỉ là mấy lần thi thử gần đây đều kết quả không như ý, từ lần trước nói với cha rằng muốn học ngành tin tức, về nhà cha cũng nghiêm mặt không rên 1 tiếng, chỉ lo hút thuốc. Muốn tới Thượng Hải học không phải là chuyện nhỏ, cha vẫn cảm thấy nàng ở tỉnh học sư phạm rồi trở thành giáo viên là tốt nhất. Giống như giáo viên tư vấn tâm lý cho các nàng vẫn nói, rất nhiều học sinh rơi vào tình trạng nàng, kết quả không tốt là suy sụp, hoài nghi phủ định chính mình, mất tin tưởng vào mọi thứ. Nàng hiện tại chính là như thế, chỉ cần nghĩ tới việc không đỗ vào F đại, không học được ngành tin tức đã cảm thấy như thế giới sắp sụp xuống đến nơi.
“Thật buồn cười, cậu mà không đỗ thì chúng ta cùng đi đường cong cứu quốc đi… Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Anh nắm lấy bàn tay nàng ở dưới gầm bàn, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Đủng rồi, Dương Miễn, cậu nên đăng ký lấ\\y học bổng của Hoa Bắc đi, đừng tự ép buộc bản thân theo mình chui vào F đại.” Nàng biểu tình thật sự kích động anh. Kỳ thật thực lực của Dương Miễn không cần phải đường cong cứu quốc, thậm chí thi học viện quản lý Quang Hoa cũng thừa sức, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cứ nhất định ồn ào muốn đi F đại học ngành tin tức như nàng.
“Dung Ý, không thể tưởng tượng được cậu lại là người như vậy, vì tiền đồ ngay cả lão công cũng không cần.” Dương Miễn thẹn quá thành giận, bất chấp đang ở trong phòng học cũng ôm lấy cổ nàng, làm Dung Ý sợ tới mức đánh rơi chai nước, đẩy anh ra, “Như thế này mà chủ nhiệm thấy được là xong đời.” Tuy rằng phòng học hiện tại sách cũng chất thành núi, nhưng chủ nhiệm lại có hoả nhãn nhân tin cơ mà. (Giống Tôn Ngộ Không mắt lửa ngươi vàng ấy nhỉ?)
“Không sợ, thầy cô đều đang ăn sáng ở văn phòng rồi, lại đang bận chấm bài, làm gì có thời gian đến đây. Hơn nữa, 2 đứa mình đều là học sinh yêu quý, thầy sẽ không mắng đâu.” Anh cứ ôm nàng như vậy, cúi đầu nhìn mắt nàng sau cặp kính, thâm quầng. Đêm qua nhất định lại không ngủ, khuya khoắt còn chui trong chăn dùng đèn pin đọc sách, mắt càng ngày càng tệ. Không phải không đau lòng nhưng nàng chính là người bướng bỉnh như thế, ai khuyên cũng không được. Thuận tay tháo kính của nàng ra, nhìn đồng hồ nói, “Còn 8 phút nữa mới vào học, cậu tranh thủ ngủ bù đi!” Nói xong liền đem đầu nàng tựa vào vai mình.
“Mình đang định xem lại bài thơ cổ đã…” Nàng tuy rằng tránh động tác của anh nhưng vẫn có chút dao động. Nhà nàng cách xa trường, sáng tinh mơ rời giường sờ soạng đi học, tối hôm qua đọc sách đến tận nửa đêm, đọc đến lúc mí mắt dính vào nhau.
Anh biết nàng sợ thầy nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, nhưng vẫn ấn đầu nàng xuống mặt bàn bắt nàng ngủ. Anh ngồi bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc ngắn loà xoà trên mặt nàng ra sau tai, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, da nàng không trắng nõn như những thiên kim tiểu thư, nhưng vì ở nhà thường xuyên phơi nắng làm việc nên có vẻ sáng bóng khoẻ mạnh, làm cho anh cảm thấy còn đẹp hơn nhiều so với những làn da suốt ngày phải lo chống nắng. Nhìn nàng rồi lại quay phải quay trái như kẻ trộm, xác định không có ai thấy mới nhẹ nhàng hôn lên má nàng. Dung Ý gối đầu lên cánh tay đã ngủ say hình như cảm nhận được chút ngứa ngứa, cau mũi lại.
Anh cũng ghé vào trên bàn, mặt đối mặt với nàng, dường như xem mãi vẫn không chán. Kỳ thật mấy ngày trước anh cũng ầm ỹ với mọi người trong nhà một chút. Bình thường cha mẹ luôn nói với người ngoài là để cho anh tự do phát triển, thích học gì thì học, không can thiệp vào. Nhưng đến khi gặp chuyện đại sự cũng sốt ruột để bụng. Mẹ gấp đến độ cái gì cũng nói, ba ba tốt nghiệp R đại, dù sao cũng là đại học chỉ đứng sau mỗi Hoa Bắc mà thôi. Bắc Kinh có bao nhiêu trường lớn như vậy, sao lại đi F đại, lại còn là ngành tin tức. Con gái Ngô cục trưởng bên cạnh học hành còn kém xa mà còn đăng ký vào khoa tài chính của R đại. Lúc trước lẽ ra không nên cho anh về thị trấn học khiến anh trở nên thiển cận, đánh mất chí khí… May mà có ba ba lên tiếng, anh thích làm gì thì làm, vì sao lại muốn con cái phải theo ý của mình? Chỉ nói một câu nhưng mẹ cũng không lên tiếng nữa, anh chỉ có thể rơm rớm nước mắt nhìn phụ thân đầy cảm kích.
Nhớ lại những chuyện vụn vặt vậy mà cũng mệt, mí mắt khép lại. Đang mơ mơ màng màng ngủ như là nghe được tiếng chuông vào lớp, anh còn tưởng mình đang nằm mơ, âm thanh chói tai chấn động màng nhĩ, không ngờ là thật. ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung thấy bên bàn xao động, thanh âm khàn khàn gọi, “Dung Ý, đến giờ học rồi, đứng lên đi…” Đây là giờ ngữ văn của thầy chủ nhiệm, thầy mà nhìn thấy sẽ phạt họ lên bảng viết chính tả mất. Mắt nhắm mắt mở đưa tay sang quờ quạng, lại không thấy gì.
Anh ngẩng đầu, phòng học trống rỗng, không có giọng của ai đọc bài chầm chậm, không có sách vở xếp thành đống, chỉ có hàng loạt bàn ghế sắp xếp ngay ngắn, chỉ có mình anh ngồi trong này, lăng lăng một hồi lâu mới tìm về ý thức, là nằm mơ, nhịn không được bật cười, thê lương như vậy. Giấc mộng đó quá chân thật, chân thật làm cho người ta chìm vào trong đó, không thể tự kiềm chế. Hôm nay là thứ 7, trường học vô cùng yên tĩnh, nhưng chuông vào lới lại như vọng bên tai.
Bên ngoài máy khoan tiến vào, anh rùng mình một cái, sắc trời thật trầm, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, gió càng lúc càng lớn, giống như sắp có tuyết rơi. Mới từ nhà tang lễ của N thị trở về thị trấn, anh không đồng ý cho bà nội đến N thị, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thực sự vô cùng bất hạnh. Mới mở mắt không lâu, di động lại vang lên, anh cầm lấy chưa nhìn gì liền mở lên nghe, tuy rằng thể xác và tinh thần đều kiệt quệ nhưng vẫn tiếp máy, “Xin chào.”
“Xin chào, anh là người nhà của Dương Cẩm Thanh phải không? Tôi gọi điện từ trại giam của N thị, ở đây còn giữ một ít di vật của ông ấy, mời anh nhanh chóng đến lĩnh về…”
“Vâng, xin cảm ơn.” Anh công thức hoá lên tiếng trả lời, giọng lạnh như nước. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông tuyết xoay tròn rơi xuống, đậu lên cửa sổ, bạch ngọc lan vẫn như trước, lại sớm không thể chống đỡ.
*****
“Ai da, không được rồi. Hôm nay sao lại oi bức như vậy chứ? Đã sang đông rồi mà, thời tiết ở Thượng Hải đúng là kỳ quái nha!” Tiểu thư Jenny nhỏ nhắn xinh đẹp vừa ngồi vào chỗ làm việc đã nhanh chóng cởi bớt áo khoác.
“Nghe nói hai ngày nữa nhiệt độ sẽ xuống thấp, thời tiết mấy ngày nay quả thật khó chịu.” Dung Ý hôm nay cũng chỉ mặc bộ đồ mỏng, thoạt nhìn có cảm giác như “Mùa đông đã xa”.
“Mình thấy nhóm ta mới là nhiệt độ xuống thấp ấy, cuối tuần đang vui vẻ lại phải trờ về gấp để khai OT…” Vừa nói thầm vừa nhấn nút khởi động máy tính, đầu hướng về phía văn phòng của lãnh đạo trực tiếp, “Đi theo vị cuồng công việc kia, chắc chắn sẽ giành nhiều vinh quang.” Jenny mới có mối tình mới mẻ với một vị soái ca ngoại quốc, tự nhiên hận một ngày không có 25 giờ hoặc hơn nữa để có thể ở bên nhau.
Dung Ý cũng chỉ cười cười, bí quyết đầu tiên khi làm việc là đừng dễ dàng tham gia bình luận bất kỳ người nào từ đầu đến chân. Bất quá ấn tượng của nàng với Vincent cũng không tệ, người này có bốc đồng, có dã tâm, trong thời gian tới nhất định sẽ chiếm vị trí quan trọng ở CCN. Khắp các chi nhánh ở Trung Quốc này không có nhóm nào giống như nhóm của Dung Ý, đồng thời triển khai vài hạng mục cùng một lúc, mọi người trong công ty đều nói Vincent là cỗ máy Gi*t người. Đi theo người như vậy, nàng không sợ gì ngoài việc không thể theo kịp tốc độ của anh ta. Mở máy tính lên, hít sâu một hơi, bắt đầu chiến đấu.
Nhìn qua vách tường trong suốt xuống phố xá buổi trưa, bầu trời nhiều mây, trầm ám. Vincent rời mắt khỏi màn hình máy tính, xoay người chợt thấy bả vai cứng ngắc. Lại nhìn qua cửa phòng ra khu vực văn phòng quan sát các đồng sự đang lướt tay trên bàn phím, ánh mắt dừng lại ở cốc nước thật to trên mặt bàn Dung Ý, nhịn không được nở nụ cười.
Hôm đó ở phòng trà anh nghe thấy Serena cùng nàng nói chuyện phiếm với nhau, hỏi nàng mua cái cốc này ở đâu, lúc sáng có người đi qua nhìn thấy hết lời trầm trầm trồ, nói rằng nó gây ấn tượng mạnh với anh ta. Dung Ý nghe xong đứng lăng lăng một hồi lâu, sau đó úp mặt xuống bàn cười rung cả 2 vai, “Cái cốc của mình hôm kia không cẩn thận làm vỡ, cái này là quà khuyến mại khi mình mua kem đánh răng ở siêu thị mà…” Phía sau nàng, ánh nắng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch đen bóng lấp lánh như những viên kim cương nhỏ, anh vẫn nhớ thật rõ khi nàng cười hai má ửng hồng lên.
Kỳ thật lúc trước khi phòng nhân sự chuyển nàng đến nhóm của anh, anh rất không hài lòng. Nàng chưa hề có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này, lại đã bao năm làm việc ở bộ phận kinh doanh, chắc chắn là sẽ có đủ loại thói quen của công việc cũ, dù là ai làm nhóm trưởng cũng không chịu nổi. Nhưng có mấy lần buổi tối anh từ máy bay xuống chạy về văn phòng lại thấy chỗ làm việc của nàng vẫn sáng đèn, không nhịn được kinh ngạc cùng tò mò. Cứ nghĩ nàng giống như những nhân viên tiếp thị bình thường vô cùng bốc đồng hay thái độ nhún nhường cũng không đúng, trong các buổi họp khi có ý kiến, nàng phát biểu, giải thích luôn luôn nghiêm túc, lý luận rõ ràng. Bĩu môi, ít nhất hiện tại anh cũng không hối hận khi bị Wilson của phòng nhân sự thuyết phục thu nhận nàng.
Xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng chưa được bao lâu đã có người gõ cửa. Không ngẩng đầu nói câu, “Come in (Mời vào).” Ánh mắt thoáng nhìn, không ngờ là nàng, thực bình tĩnh nói là ở nhà có việc muốn xin nghỉ phép.
“Có chuyện gì vậy?” Ánh mắt không chút biểu tình, hiện giờ hạng mục đang làm rất gấp, nhóm bọn họ làm việc liên tục còn không kịp, giờ lại thiếu mất một người chắc không thể nào hoàn thành đúng thời hạn.
“Người nhà tôi bị bệnh, tôi về thăm một chút, đến thứ 2 sẽ quay lại.” Nàng trên mặt tuy rằng không thể hiện rõ nhưng giọng nói đã lộ ra lo lắng. Vừa nhận được điện thoại nói bác ở Hán Lý bị ngất, dượng lại đi Quảng Châu ký kết đơn hàng không thể về luôn, Mỹ Mỹ lại đi học ở tận Bắc Kinh. Bác vốn bị huyết áp thấp, gần đây gia đình lại có nhiều việc nên không chú ý đến thân thể, giờ té xỉu như vậy không biết là nặng hay nhẹ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc nên nàng phải vội vã trở về.
“Bây giờ cô về nhà lấy đồ à?” Anh vẫn không ngẩng đầu, lực chú ý vẫn tập trung vào màn hình máy tính.
Anh chưa nói là đồng ý hay không, thình lình hỏi một câu như vậy làm Dung Ý giật mình không kịp phản ứng, “Không, tôi đến thẳng sân bay luôn.” Làm gì còn thời gian về nhà thu thập đồ đạc nữa.
Anh nhanh chóng đóng máy tính, cầm lấy áo khoác đang vắt trên lưng ghế đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Dung Ý còn đứng yên tại chỗ nói, “Để tôi đưa cô đi!”
Ngoài cửa sổ, từng hàng xe lần lượt lướt qua, xe của anh là xe mới, BMW, SUV dùng ở thành thị rất phù hợp, hơn nữa người như anh dùng lại càng thích hợp với phong cách truyền thống của hãng xe Đức này, ổn trọng, nghiêm cẩn đến mức bảo thủ. Không giống ngồi như trên xe của Lý Tịch, chỗ ngồi cực thấp, chỗ duối chân thoải mái, tăng tốc đến mức khiến nàng không thể không nắm chặt cửa xe. Hơn nữa người đó dù có cao hứng hay không cũng thích tốc độ, ở giữa dòng xe tấp nập có bản lĩnh hơn người làm cho người ta không dám khen tặng, luôn luôn vượt lên phía trước, tăng tốc chóng mặt làm cho trái tim nàng cơ hồ nhảy lên tận cổ.
Nghĩ đến Lý Tịch, nàng không khỏi có chút ảo não. Gọi điện thoại đến toàn là thư ký nghe, lúc nào cũng là câu trả lời quen thuộc, “Thật xin lỗi, Lý tiên sinh đang họp, nếu có việc gấp vui lòng để lại lời nhắn, tôi sẽ nói lại với ngài ấy.”
Nghĩ là công việc rất bận nên nàng cũng không nói gì liền cúp máy. Mấy hôm trước anh gọi điện cho nàng, theo múi giờ cách biệt thì bên kia cũng muộn lắm rồi, nhưng giọng của anh không có chút ngái ngủ, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Hai người vẫn như trước, nói chuyện trên trời dưới đất, một hồi tự nhiên bên kia không thấy phản ứng gì, cuối cùng nàng nhẹ giọng gọi, “Lý Tịch…” Đang chuẩn bị tắt máy thì anh lại ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung đáp lại, “Đừng tắt máy, để cho anh ngủ một lát…” Nàng cảm thấy buồn cười, tắt máy hay không thì liên quan gì đến việc anh ngủ chứ? Mà anh ngủ cũng đâu thể nói chuyện với nàng nữa, như thế này không phải lãng phí tiền điện thoại sao? Nếu là trước kia nàng đã không nói hai lời nhanh chóng tắt máy rồi, nhưng hôm đó nàng không biết ma xui quỷ khiến thế nào chỉ lăng lăng cầm di động, cánh tay tê rần cũng không buông.
Vào trong sân bay, nàng lại gọi cho anh, vẫn là thư ký nghe. Tâm sự nặng nề vội vàng cảm ơn rồi tạm biệt Vincent, nghĩ nghĩ một hồi lại nhắn tin cho anh, cằn nhằn rồi nói qua tình hình, cũng không mong anh trả lời. Trước đây nàng vẫn thỉnh thoảng trêu đùa hỏi anh có hay nhắn tin đong đưa các tiểu muội muội không, anh nghiêm túc tỏ vẻ nhắn tin là chuyện nhàm chán nhất thế giới, có chuyện gì gọi điện nói hai ba câu rõ ràng là được rồi, nói xong thì thôi, dù sao anh cũng chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán như thế.
Nàng không ngờ trước khi tắt máy lúc máy bay cất cánh lại thật sự nhận được tin nhắn hồi đáp của anh, trong lòng nhất thời ấm áp, mở ra vừa nhìn nhất thời lại thấy lạnh. “Take care.” Chỉ ngắn gọn tám chữ cái, hai từ đơn. Khác xa với sự ôn nhu nàng tưởng tượng, cách xa vạn dặm, ai take care, take care ai? Nàng thở dài, đưa tay nhấn nút tắt.
Máy bay hạ cánh ở N thị thì trời đã tối, may mà vẫn còn sớm, nàng không cả ăn cơm đã vội vàng đi vào thị trấn. Lúc chờ taxi mới phát hiện là thật sự rất lạnh, còn lác đác có tuyết rơi, trên đường cũng có chút tuyết đọng, may mà ở công ty nàng còn mang theo áo khoác. Nhưng đây là vùng núi, không thể so sánh với Thượng Hải, đêm về gió lạnh thấu xương, mọi người ra vào sân bay đều mặc áo ấm dày cộp.
Lúc đến bệnh viện nhân dân đệ nhất của thị trấn đã là nửa đêm. Hết thời gian thăm bệnh, cổng bệnh viện đã khoá, làm cho nàng có điểm buồn cười, chẳng lẽ còn sợ bệnh nhân chạy trốn hay sao? Nàng thuyết phục một hồi mới được y tá trực cho vào. Nói chuyện qua với bác sĩ một chút để hiểu thêm tình hình, đại khái là do làm lụng vất vả quá độ làm cho thân thể không khoẻ, lại không uống thuốc trị liệu đúng lúc nên bị như vậy. Nàng đang đi giày cao gót, vì không muốn gây ồn nên kiễng chân đi vào phòng bệnh. Đó là một phòng 3 người bình thường, bác đang ngủ, vẫn còn truyền nước biển, dưới ánh đèn mỏng manh, nàng đưa mắt nhìn từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Tóc bác đã bạc nhiều, nàng thoáng giật mình. Vài năm nay bác già đi nhanh quá, nhà xưởng lao động càng ngày càng thảm đạm, dượng lại không kiên quyết, dứt khoát, Mỹ Mỹ ở Bắc Kinh đi học tiêu không ít tiền, trong nhà bao nhiêu trọng trách đều đặt lên người bác, làm sao có thể không làm lụng vất vả?
Bệnh viện thị trấn trang bị đơn sơ, trong phòng bệnh ngay cả ghế cho người nhà bệnh nhân cũng không có. A di ở giường bên cạnh chỉ chỉ ra ngoài hành lang, giơ lên 5 ngón tay, ý là thuê một buổi tối mất 5 đồng, Dung Ý xoay người gật đầu rồi đi ra ngoài.
Có lẽ bệnh viện hưởng ứng tiết kiệm năng lượng nên tắt bớt điện, trên hành lang cũng không bật đèn. Xung quanh tối đen, cửa mở ra làm gió ùa vào lạnh thấu xương, nàng không tự giác rùng mình một cái. Đi về phía phòng trực, tự nhiên nghe được tiếng cười.
“Có nghe nói về vị cục trưởng mấy năm trước bị bắt giam, quên tên là gì rồi, do nhận tham ô hối lộ mười mấy vạn ấy, mấy hôm trước đã ૮ɦếƭ trong ngục rồi không?”
“Chẳng phải là Dương Cẩm Thanh sao? Năm đó tôi mới tới đây có nghe nói, nhưng ai biết được lại kết cục như vậy đâu? Nhận án mười mấy năm liền, nhưng ông ta cũng giảo hoạt, lúc có chuyện đã kịp an bài vợ con đưa sang Mỹ. Nghe nói vợ ông ta mang công khoản trốn đi, ở Mỹ đến giờ còn chưa dám trở về…”
“Nghe nói không phải ông ta bị bệnh mà là tự sát trong ngục đấy.”
“Nói rõ xem nào?”
“Bạn tôi làm viện trong trại giam, trông coi những người đó nói rằng, Dương Cẩm Thanh tinh thần thác loạn, đêm hôm đó còn ồn ào “Dựa vào cái gì chỉ mình ta phải ngồi tù? Phía trên còn có bao nhiêu người tham ô hàng trăm ngàn, hàng tỉ…”
Dung Ý bị gió thổi vào hơi tốc váy lên, nàng chỉ ngơ ngác nghe, cả người như đóng băng lại, di động trong túi rung lên một hồi cũng không biết, chỉ cảm thấy bệnh viện này quá tĩnh mịch bi thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc