Cảnh đêm ngoài cửa sổ xe lướt qua, đèn đường giống như giọt thuỷ ngân vụn vỡ, nàng không để ý đến ánh sáng ngọc ngà loá mắt mê hồn, chỉ chăm chăm giục lái xe taxi đi nhanh thêm nữa.
Vừa rồi lúc nàng nhìn thấy anh đi ra ngoài đúng vào lúc Đan Hiểu Uyển cùng Dương Miễn đang ở trong đại sảnh khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên, thật vất vả mới đợi cho điệu nhảy hoàn tất để đuổi theo, xa xa ở hoa viên đã thấy anh lên xe. Đây là khu dân cư độc lập và yên tĩnh, rất khó gọi được xe, may sao vừa ra đến đường đã gặp một cái taxi chở khách đi vào, không kịp nói gì liền leo lên xe chỉ vào cái xe đang đứng chờ đèn đỏ phía trước (Lý nhị thật đúng là công dân mẫu mực tuân thủ luật giao thông a!) yêu cầu lái xe đuổi theo. Lái xe lăng lăng nhìn xe nọ trong nháy mắt rời đi như tên bắn khi đèn chuyển sang màu xanh rồi biến mất, phẫn nộ mở miệng nhắc nhở, “Tiểu thư à, xe đó là xe thể thao đấy!”
Nàng nhìn ánh đèn đuôi xe kia lướt đi chỉ để lại chút quang ảnh, thầm ảo não, đuổi không kịp, cũng không biết anh đi đâu, đành phải thử thời vận chỉ đường cho lái xe. Lúc đến nhà anh cũng là lúc trăng đã lên cao, ánh trăng trong trẻo chiếu trên người Dung Ý đứng trước cửa sắt cạnh hoa viên, để lại bóng đen nhạt nhẽo. Đêm lạnh như nước, nghe dự báo thời tiếc hôm nay có gió mùa về, lúc đi qua hoa viên nàng lạnh run người, cố gắng giữ thật chặt áo choàng bao quanh mình.
“Anh ấy ở trên lầu sao?” Đại sảnh tầng 1 không bật đèn, chỉ có ánh đèn tường mờ nhạt ảm đạm chiếu lên bể cá bằng thuỷ tinh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bể cá là do khi nàng tặng anh 2 con cá cảnh nhiệt đới kia, anh cho người thiết kế, bể cá khảm vào tường nổi bật trên nền cây cối xanh mướt ngoài cửa sổ, tạo cảm giác thật thoải mái. Chỉ có điều lúc này hai con cá kia lặng im không tiếng động, bể cá to như vậy có cảm giác thật lạnh lùng.
“Anh ấy ở trên lầu ạ?” Nàng kéo hồi suy nghĩ, hỏi quản gia đang dẫn nàng vào.
“Đúng vậy.” Quản gia vẫn kính cẩn lịch sự, chưa từng nói nhiều, vừa rồi Lý Tịch về nhà liền đi thẳng vào toilet ói ra, cuối cùng cũng chỉ dám đem đôi nạng đến cho anh. Ông tuy rằng lo lắng nhưng cũng biết mình không được phép xen vào chuyện của chủ nhân nên cũng không lên tiếng.
Dung Ý thấy quản gia không muốn nói gì thêm đành phải đi thẳng lên cầu thang. Toàn bộ phòng ở đều cực im lặng, hành lang lầu 2 sâu thẳm, nàng không thay giày, tiếng gót nhọn gõ lên sàn nhà phát ra âm thanh trầm ᴆục, trên lộ trình trống vắng giống như có tiếng vọng lại. Đứng trước cửa căn phòng cuối cùng, dừng một hồi lâu mới đưa tay gõ cửa, lại không ngờ cửa không khoá mà chỉ khép hờ, theo lực ở tay nàng liền mở ra.
Căn phòng to như vậy nhưng không bật đèn, ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, ánh sáng ௱ôЛƓ lung. Nàng dựa vào ánh sáng mỏng manh ấy thấy rõ trong bóng đêm cái nạng toả ánh sáng mỏng manh mà chói mắt, sâu trong sô pha có một thân ảnh, mờ ảo không trông rõ mặt, trong không khí chỉ tràn ngập hơi rượu phảng phất nhè nhẹ suy sút vô lực, không biết anh say hay đang ngủ, chỉ là nhắm mắt lại, ngay cả nàng bước tới gần đều không nghe thấy. Nàng ngồi xổm xuống, nhìn cổ áo xộc xệch của anh, biết anh vẫn tỉnh, thấp giọng nói câu, “Thực xin lỗi…”. Nhẹ nhàng đưa tay lên, muốn lướt qua xương quai xanh của anh lộ ra ngoài chiếc áo màu đen, không biết tại sao lại do dự không dám ᴆụng vào.
Anh chậm rãi mở to mắt nhìn nàng, trong ánh mắt đầy lốc xoáy như cuốn lấy nàng, nàng giơ tay lên lại hạ xuống, chỉ cảm thấy màu hổ phách trong ánh mắt ôn nhuyễn mà mỏng manh trước mặt xâm chiếm toàn bộ lòng nàng, lại mang theo sự bình tĩnh đạm mạc khiến cho trái tim nàng ẩn ẩn sinh đau, bi thương cùng yên tĩnh trầm luân.
“Sao em lại tới đây?” Lặng im sau lại tự nhủ nói, “Bảo lái xe đưa em trở về đi…” Giọng nói rất nhẹ, tựa hồ là thực sự say, ôn tồm mềm mại dừng lại bên tai nàng, hốc mắt nàng chợt ấm áp như có sương mù dâng lên, mi mắt cũng thoáng ướt.
Chậm rãi hít sâu một hơi qua miệng, nàng đá rơi giày cao gót, ngồi xổm bên chân anh, “Vũ hội còn chưa bắt đầu anh đã đi mất, không có người cùng em khiêu vũ…” Tay nàng đưa lên cởi chiếc giầy bên chân trái của anh, lại nhẹ nhàng nâng đầu gối vô lực của anh lên, nhẹ nhàng cởi nốt giày bên phải, lộ ra phần chân giả đập vào ánh mắt mơ hồ, cố ý coi nhẹ cảm giác ngón tay run rẩy khi chạm vào vật lạnh như băng đó, lại đứng lên khẽ cúi mình, vừa cười vừa đưa tay phải ra hướng về phía anh, “May I?”
Thấy anh thờ ơ, nàng tự cố tự hoà giải nói thầm, “Ít nhất cũng để cho người ta chút mặt mũi chứ, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên…”
Anh ngẩng đầu nhìn nàng, mặt không chút thay đổi với tay lấy cây gậy bên cạnh cố hết sức đứng lên, coi nàng như vô hình, hướng về phía phòng thay quần áo. Nàng lại từng bước tiến lên ôm lấy anh vừa đứng thẳng dậy, “Cùng nhảy với em một điệu được không?”
Không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, thân mình của anh khẽ run lên, trong bóng đêm ánh mắt lại thâm trầm, lời nói ra không tức giận nhưng không có chút độ ấm, “Buông tay!”
“Anh vứt gậy xuống đi…” Nàng gắt gao dán chặt vào иgự¢ anh, ngữ khí kiên định.
Anh kinh ngạc dừng lại, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình, thấy trái tim như bị người ta gắt gao nắm lấy vô cùng khó chịu, thân thể căng thẳng tựa hồ đã chịu đựng đến cực hạn, lại dần dần yếu đuối, nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói đầy ý tứ hàm xúc châm chọc mỉa mai, “Em cũng chờ đợi để chê cười anh sao?” Giọng nói mang theo ý cười nhưng chính anh cũng hiểu được thật là khó chịu, có lẽ đã thật là say mới có thể nói ra những lời hồ ngôn loạn ngữ không hề phòng bị như vậy.
“Anh có em mà!” Nàng thừa dịp anh ngây người một tay ôm lấy thắt lưng của anh, một tay vứt bỏ cây gậy trong tay anh, cây gậy rơi xuống sàn phát ra âm thanh thanh thuý “ba” một tiếng, anh chỉ có thể vịn vào vai nàng để giữ cân bằng, thân thể cứng ngắc, “Tin tưởng em…” Thanh âm của nàng mềm nhẹ quanh quẩn bên tai, khẽ trấn an anh.
Nàng đặt chân phải vô lực của anh lên trên chân trái của mình, “Trước tiên phải nói rõ, em chỉ nhảy được theo bước của nam, anh đừng có chê cười a!” Nàng vừa nói đùa vừa nhấc chân bắt đầu bước, chỉ đơn giản là bước thẳng, anh dựa vào nàng miễn cưỡng đứng thẳng, chỉ có thể hoạt động thân thể theo tiết tấu của nàng, vẫn không nói lời nào, thân thể vẫn cứng ngắc như cũ. Tay trái của nàng nâng ௱ôЛƓ phải của anh lên, chậm rãi cười nói, “Anh có biết vì sao em chỉ biết nhảy bước của nam không? Hồi em học năm thứ 3 đại học, lúc khoa của chúng em giao lưu với học viện quan hệ quốc tế, lớp trưởng bảo không được để nữ sinh khoa tin tức của F đại mất đi thanh danh tốt đẹp, yêu cầu mỗi người phải thực hiện nhiệm vụ đến tiểu lễ đường học nhảy… Em lần nào cũng đi muộn, chỉ có thể luyện tập cùng một nữ sinh khác, haha, lại do người ta linh lung nhỏ nhắn, trong khi em cao đến 1m7 nên đành học bước nhảy của nam để dẫn người ta…”
Cảm giác thân thể của anh đã dần dần thả lỏng, mặt nàng áp vào иgự¢ anh, nói xong lại thoáng thở dài thật nhẹ, lần này nàng không cố gắng kìm nén, để nó chảy xuống, nghẹn ngào vẫn nói thành lời, “Sau đó mỗi lần vũ hội giao lưu em đều không đi, bởi vì tìm không ra bạn nhảy, cũng bởi vì không cần… Em đối với hạnh phúc không nắm chắc, đối với tương lai không xác đinh, lo lắng, sợ hãi những thứ tưởng rằng nắm chắc trong tay rồi sẽ đột nhiên biến mất, cố gắng buộc chính mình chấp nhận, cố ý buông tay, cố ý xem nhẹ…” Nhưng lại không ngờ còn có thể gặp một người như anh, cho nàng cơ hội lựa chọn, cho nàng cơ hội buông tay, cuối cùng làm cho lòng nàng vẫn như cũ không thể bỏ qua. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng mỏng manh chiếu trên những giọt nước mắt long lanh, trong suốt và trong sáng. “Không biết từ khi nào, bồn bạc hà đã nở hoa, mọc rễ nảy mầm ở trong này…” Nàng nắm tay anh đặt lên иgự¢ mình.
иgự¢ nàng ấm áp xuyên qua lớp tơ lụa mềm mại áp vào tay anh, nhất thời ngây người nhưng lại quên nàng đang bước bước của nam, anh thả lỏng thân thể, do dự một chút rồi đưa chân trái về phía sau, chân phải của nàng liền bước lên. Hai chân trái phải lên xuống kế tiếp, không có ngọn đèn ái muội cùng âm nhạc vang lên, động tác như vậy vốn đã đủ ma pháp gợi lên Dụς ∀ọηg ẩn sâu trong thân thể, lại không ngờ vừa cúi đầu xuống, một bờ môi ấm áp trong nháy mắt đã chạm vào môi anh.
Đầu lưỡi cuản nàng tinh tế đảo qua môi anh, xâm nhập vào khoang miệng của anh, mềm mại lướt qua từng ngóc ngách mang theo từng đợt sóng ẩm ướt, khiến lòng anh chùng xuống dễ chịu. Anh vốn là bậc cao thủ, không hiểu sao lại bị nàng cuốn đi, sửng sốt qua đi lúc này cũng kịch liệt đáp lại nàng, bàn tay lướt trên bộ sườn xám tơ lụa mềm mại của nàng. Đứng thẳng quá lâu, đùi phải anh đã bắt đầu cứng ngắc co rúm, nhưng lại không cam lòng dừng lại, thống hận chính mình càng không chịu thua kém, miệng mang theo lưỡi của nàng cuốn vũ động nhịp nhàng không dừng lại nửa phần.
Đùi phải của anh cứng ngắc chạm vào nàng, nàng giật mình kinh hãi, vội vàng hút ra, ngón tay lạnh lẽo cùng lòng bàn tay nóng bỏng của anh lại như bị kích thích, không kiêng nể gì vuốt ve, ma sát trên người nàng. Nàng muốn ngăn cản lại nhưng cả người như vô lực, cảm giác kia làm người ta thoải mái, lưu luyến xuyên thấu qua thần kinh truyền khắp toàn thân. Chân anh lại càng co rúm lại, chỗ chi cụ nơi đầu gối đâm vào đùi nàng sinh đau, lúc này ý thức mới tìm về, liền giãy dụa ôm anh hướng về phía giường, anh lại cố chấp không phối hợp với nàng, cố chấp quấn quýt hôn lên cổ nàng, cuối cùng bởi vì thân mình co rúm nghiêng ngả ôm nàng ngã xuống sàn.
Nàng bị Lý Tịch ôm, khuỷu tay đập xuống sàn đau đến nổ đom đóm mắt, sau khi choáng váng nhìn thấy Lý Tịch nằm nghiêng trên sàn, đau đến co người lại như con tôm cố gắng đứng dậy, đùi phải tự nhiên co rũm, dì là trong phòng ánh sáng mờ nhạt vẫn có thể nhìn thấy thái dương anh nhảy lên, gân xanh hiện rõ. Nàng chua xót trào nước mắt, đứng lên dìu anh, anh lại đẩy tay nàng ra, thở phì phò dồn dập, khoé miệng bình tĩnh mà quật cường vô cùng thê lương. Nàng chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật như vậy của anh, giống như chỉ còn lại thân xác mỏng manh, vô cùng yếu ớt làm người ta run sợ.
Nhưng nàng lại không kịp để ý đến những cảm thụ của chính mình, chỉ dịch người qua giúp anh cởi bỏ quần dài cùng chi cụ. Chừng thác, tiểu thối cô, tất áp điếm, cuối cùng là đùi cô… Mỗi chỗ tay vuốt qua là một lần trong lòng nóng lên cùng đau đớn, anh há miệng thở phì phò, áp lực xuyên thấu xương cốt, đau đớn đến mất đi lý trí, cầm tay nàng giúp chính mình mát xa phần chân gầy trơ xương…
Thật vất vả cơ bắp đùi phải mới đỡ dần, nàng sợ anh nằm trên sàn cảm lạnh, đành dìu anh đi bước một hướng tới bên giường, hai người lúc này đã mồ hôi đầm đìa, ngã ngồi xuống giường thở hổn hển. Anh dựa lưng vào thành giường, đầu ngửa lên, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, “Ghê tởm không?” Không nhìn đến nàng tay vẫn đặt lên đùi phải của anh qua lần chăn, nhìn không tới ưu thương ẩn nấp trong đôi mắt, bao phủ một tầng sương mù.
Mũi nàng cay cay, nàng nâng chân anh lên, cởi bỏ chiếc tất vì vừa nãy co rút giãy dụa mà tuột đến gót chân, cúi người xuống hôn nhẹ lên mu bàn chân, đầu lưỡi một đường tiến nhanh lướt qua mắt cá chân lên đến bụng chân…
Anh không cảm nhận được cảm giác đầu lưỡi kia lướt qua da thịt, nhưng có một cỗ ướƭ áƭ đã xâm chiếm trong lòng, linh hồn cùng Dụς ∀ọηg sâu thẳm hỗn loạn, không thể kháng cự cuồng lưu đang trỗi dậy trong thân thể, chậm rãi bành trướng, hoá thành một đám sóng to trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Bàn tay nàng vì vừa trải qua một trận sợ hãi mà hơi run run từ từ loại bỏ dần những chướng ngại trên người anh, dụ dỗ tay anh cởi bỏ hàng cúc trước иgự¢ sườn xám của nàng, thân thể xinh đẹp mà mềm mại như con rắn nhỏ uốn mình lêo lên иgự¢ anh.
Dụς ∀ọηg lẳng lặng ẩn núp trong thân thể nhanh chóng bị câu dẫn, trước mắt anh như nổ tung ánh sáng chói loà, hai tay chống giường thay đổi vị trí với nàng, lại không vội vàng xâm chiếm sở hữu, chỉ tinh tế hôn vành tai của nàng, chuyển dần xuống gáy, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đầu lưỡi nhấm nháp nụ hoa của nàng, ʍúŧ vào, cắn cắn, từng chút từng chút một gợi lên cảm xúc trong cơ thể nàng.
Lòng bàn tay anh lướt qua từng mảnh da thịt , đặc biệt lòng bàn tay trái vì nắm gậy chống mà từng cái vuốt qua, chai bàn tay chạm vào nàng run rẩy, ẩn nhẫn của nàng cuối cùng hoá thành cúi đầu ՐêՈ Րỉ, cong người chờ đợi anh tiến vào cơ hồ muốn đốt chát khát vọng của nàng. Nhiệt độ cơ thể hai người như muốn hoà tan hết thảy, anh từ đầu đến cuối chỉ dùng đôi môi, bàn tay cùng thân thể vuốt ve ngang dọc khiêu khích cơ thể của nàng, cho dù tự bản thân mình Dụς ∀ọηg cũng bành trướng đòi phóng thích nhưng vẫn cố gắng kìm nén chờ đợi. “Nói đi…” Mồ hôi của anh rơi xuống mặt nàng, cả người toả hơi nóng bao phủ quanh thân nàng, không cho nàng một chút cơ hội đào thoát.
Ánh mắt của nàng đã sớm bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, biết anh gần như điên cuồng muốn xâm chiếm nhưng vẫn không quên bước chinh phục cuối cùng, từng đợt ՐêՈ Րỉ cùng run rẩy làm cho nàng tràn đầy sùng bái nhìn anh, ánh mắt tà mị, tuy rằng lần đầu tiên đã mơ hồ dâng cho Dương Miễn, nhưng cũng chưa từng trải qua sự dụ hoặc thế này, chỉ cảm thấy Lý Tịch giống như ma quỷ muốn đem linh hồn của nàng câu dẫn đi ra. Cuối cùng chống cự không được khát khao của cơ thể, giọng nói ngọt ngào thốt lên giữa hơi thở dồn dập, “Yêu em đi…”. Âm cuối cùng hoá thành nỉ non, lúc này dẫu là trong mắt hay trong lòng nàng cũng chỉ có anh, toàn bộ thế giới đều là anh, riêng mình anh.
Đôi mắt anh lộ ra ý cười giảo hoạt, giống như đứa trẻ con được hoàn thành nguyện vọng, cúi người đưa bảo bối nóng rực kia vào nơi nhẵn mịn, nhè nhẹ run rẩy cùng co rút sâu thẳm của nàng, từng đợt luật động kéo thân thể của nàng, từng đợt sóng đánh úp lại, giống như thần thánh lưu lại dấu ấn của mình, cuộc đời bất diệt…