Tích Ý Kéo Dài - Chương 35

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Phiến lá vàng nhẹ nhàng chao nghiêng rơi xuống hồ nước trong đình viện, màu nửa vàng nửa xanh nổi bật trên làn nước đầy vẻ nên thơ. Nàng hai tay đang cầm ly sữa còn bốc hơi, ngồi trong nhà ăn nhìn xuyên qua khung cửa sổ sát đất ngắm nhìn ánh mặt trời lấp lánh trên mặt hồ. Trong đầu còn lặp lại câu nói của Vĩnh Tình, “Thế giới của cậu ta”…
“Nhìn cái gì vậy?” Lý Tịch ngồi xuống bên cạnh nàng, tiện tay cầm lấy mấy tờ báo trên mặt bàn mà quản gia đã để sẵn theo thói quen của anh.
Nàng quay đầu lại, cười, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, chỉ ra hồ nước ngoài cửa sổ, “Ở đây mà nuôi cá thì thật hay, sẽ không lạnh như vậy. Chỉ cảm thấy nước thật cô đơn, cần có cá đến làm bạn.”
Anh cũng cười, cười tính trẻ con của nàng, ngẩng đầu nửa đùa nửa thật than thở, “Anh đây cũng rất cô đơn…” Nói không hết câu vờ ngập ngừng nhìn nàng.
Nàng đảo mắt, trêu ghẹo anh nói, “Em mua mấy con cá đến phục vụ anh…” Có lẽ là vừa tắm gội xong, đầu anh vẫn còn ẩm ướt, lại mặc trang phục ở nhà một màu trắng tinh khôi, toát ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng sạch sẽ. Trời sinh dáng người mẫu, mặc quần áo gì cũng đẹp, nhưng nàng cảm thấy anh mặc đồ màu trắng là hợp nhất, giống như tiểu thuyết ngôn tình gọi là “Chỉ có trọc thế giai quân tử”.
“Không cần mua cá, có người là được rồi…” Anh vẫn cười nhẹ, lại chăm chú vào đống báo chí.
Nàng cầm muỗng nhỏ thưởng thức bánh ngọt, bộ dáng say mê đầy vẻ hưởng thụ, “Đầu bếp nhà anh làm bánh kem tay nghề thật là cao…” Bánh khô ráo mà mềm mại, kem bơ thơm phức bao bọc xung quanh, trên mặt lại rắc một lớp bột socola, nhìn đẹp mắt mà ăn vào hương vị cũng thật ngon.
“Vậy à?” Anh vẫn cúi đầu lướt qua các tin tức, thuận miệng đáp lời, cũng không ngờ nàng bảo, “Anh nếm thử đi.” Mới hơi hơi ngẩng đầu lên, môi của nàng liền bao trùm xuống, đôi môi mềm mại mang theo lớp bơ mỏng, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất trên mặt anh, làm trái tim anh hỗn loạn. Anh đáp lại theo bản năng, tham lam không muốn buông ra, đầu lưỡi ôn nhu nhấm nháp từng chút từng chút hương vị thơm ngon từ nàng.
Nàng khép hờ mắt hưởng thụ, hương thơm quen thuộc trên người anh làm cho nàng thấy an ổn, trong đầu vẫn thấp thoáng ánh mắt màu hổ phách long lanh của anh lúc nàng gần chạm đến, chỉ cảm thấy đó là ánh mắt đẹp nhất trên thế gian này. Trong bóng đêm mất đi toàn bộ cảm giác, chỉ hướng theo sự dẫn dắt của đầu lưỡi ai kia đến một thế giới vô định.
“Dung Ý à, chúng ta đi đến quảng trường Hằng Long trước nhé…” Hà Vĩnh Tình vừa mở túi xách tìm điện thoại di động vừa theo cầu thang đi xuống nhà ăn, lúc ngẩng đầu lên nhìn sửng sốt, lại xoay người than thở, “Tôi phải đi lên tìm xem cái di động để đâu mất rồi.” Khẽ nhướng mày cười thầm, đem di động vừa lấy ra cầm ở tay vứt lại vào trong túi.
Ban ngày ban mặt bị người ta bắt gặp trong tình huống như vậy, tai nàng nóng bừng, vội rời khỏi anh, môi vừa mới rời đi, Lý Tịch vẻ mặt lại dạt dào hứng thú nói, “Đừng để ý chị ấy, chúng ta tiếp tục ăn…”
***
Trong trung tâm thương mại rộng lớn xa hoa, ánh đèn sáng choang mà trống trải, các nhãn hiệu lớn đều tung ra sản phẩm mới, người xem cũng không nhiều cho nên đi dạo rất thoải mái. Bảo đi mua quần áo, Hà Vĩnh Tình cũng không khó tính lắm, chỉ cần ở Moschino mua một bộ áo váy tơ lụa có đính pha lê trang trí, mắt không nhìn qua thẻ giá. Nàng chỉ ưng ý một cái khăn quàng màu trắng in hoạ tiết lạ mắt, sờ vào thật mềm mượt. Vốn nàng không ham đồ hàng hiệu, nhưng cảm thấy thích thì cũng mua.
Trả tiền xong đi ra khỏi cửa hàng Moschino, hai người đến quán café gần đó, phụ nữ ai cũng thích cảm giác thu hoạch được chiến lợi phẩm như thế. Quán café nằm ngay góc đường nhưng giờ này cũng không đông khách, ngọn đèn toả ánh sáng nhẹ nhàng, rèm màu trắng khẽ buông xuống, hai người ngồi ngay bên cửa sổ, phía sau là một cặp đôi dáng vẻ sinh viên, ngọt ngào chia sẻ nhau 1 phần bánh. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên quanh quẩn trong quán, càng thêm thanh thản.
Hà Vĩnh Tĩnh khuấy đều tách café, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện quán này là một cửa hàng bán đồ trang sức, nhân viên bán hàng tươi cười ân cần đón chào, lời ngon tiếng ngọt phục vụ, thu hút những phụ nữ đang sáng bừng ánh mắt nhìn những viên kim cương lấp lánh. Cô cười, trên mặt vẫn ôn hoà điềm đạm, “Bình thường vẫn nghĩ, ngày xưa tôi cũng từng giống những người trẻ ấy, ham hư vinh. Khi đó mới đi làm, anh ấy còn chưa về tổng bộ ở Bắc Kinh, hai người cách xa nhau ngàn dặm, anh ấy bận việc, tôi cũng bận, nhưng vẫn ầm ĩ cười đùa không ngớt, tôi đã nghĩ khoảng cách không phải là vấn đề. Nhưng sau khi anh ấy trở lại, hai người càng ngày càng bất hoà, như chưa bao giờ đi cùng 1 con đường vậy, anh ấy bay đi công tác ở hết nước này đến nưc[s khác, tôi thì liên tiếp nhận các ca phẫu thuật không dứt, thời gian không thể nào trùng hợp. Từng có một lần phát điên, dùng thẻ phụ của anh ấy mua rất nhiều rất nhiều đồ, ấn tượng sâu nhất là mua thỏi son môi hơn 300 tệ, các loại hàng hiệu… Nhưng sau đó phát hiện ra, thỏi son đẹp đẽ kia đánh lên môi cũng chỉ là thứ hoá chất lạnh lẽo, tôi chỉ muốn được ở gần người kai để cảm nhận hơi thở ấm áp…”
Dung Ý nói thật nhẹ, rèm mi buông xuống, “Em vẫn nghĩ hai người là yêu thực yêu…”
“Là thực yêu thực yêu, yêu khiến cho người ta phát sợ, không tiếp tục nổi nữa.” Giống như một đoạn tiếu ngôn tình, yêu như vậy sao không yêu nổi nữa?
“Chẳng lẽ không đau sao?” Nàng cùng Dương Miễn chỉ ngắn ngủi vài năm mà đau đến khắc cốt ghi tâm như vậy, còn cô cùng anh ấy gắn bó với nhau từ nhỏ, làm thế nào dứt bỏ được?
“Có đôi khi nắm tay một người mà ૮ɦếƭ lặng, tựa như tay trái cầm tay phải, không có cảm giác gì, nhưng chặt đi rồi mới thấy đau. Đau cũng không có nghĩa là hai người còn có thể sống như không có việc gì…”
“Thực ra em đã suy nghĩ rất lâu, sáng nay chị nói câu “Chuẩn bị tốt để đi vào thế giới của anh ấy” rốt cuộc là có ý gì?” Cuối cùng vẫn hỏi thành lời bởi vì thực sự muốn biết đáp án kia.
“Yêu một người dễ dàng, ở cùng một chỗ với một người cũng không khó, nhưng vì yêu mà muốn ở cùng một chỗ với cậu ta sẽ không đơn giản. Có người không chuẩn bị tốt đã tự tiện xông vào thế giới của đối phương, nghĩ rằng đã yêu như keo như sơn thì khó mà chia cách, kỳ thật cả 2 đều không rõ chính mình muốn gì, đối phương muốn gì, chỉ đưa tay đánh thẳng về phía trước, cuối cùng không tránh khỏi mỗi người một ngả. Cũng có người cả đời chỉ đứng bồi hồi trước cửa, chưa từng có cơ hội tiến vào, thậm chí ngay cả dũng khí để gõ cửa cũng không có… Thế giới này có hai loại người, một loại là người chuyên đi lừa gạt, còn một loại là người bị lừa gạt. Tôi không thích người khác che mắt mình, cũng không lừa mình dối người. Còn em lựa chọn thế nào?”
Dung Ý cười, giống như xua tan được lớp mây mù, trở nên thoáng đãng, “Thực sự nói chuyện cùng chị rất thú vị, nói nhiều làm cho người ta thấm thía từng lời, thật là một trí tuệ uyên thâm.”
Cô cũng cười to, “Chờ đến khi em bằng tuổi tôi cũng trí tuệ uyên thâm vậy thôi, qua tuổi ba mươi như thăng một tầng thứ bậc, haha…” Nói xong lại cau mày hỏi, “Nghe ngữ khí của em sao có vẻ giống như tôi là gián điệp mà tiểu tử kia phái tới vậy?”
“Hi vọng đến khi em bằng chị cũng có thể nhìn thế giới giống như chị vậy…” Nàng thật lòng ngưỡng mộ Hà Vĩnh Tình, một người phụ nữ như vậy, bình tĩnh điềm nhiên, giống như không hề dao động trước mọi phong ba bão táp.
“Đừng vậy chứ, đến lúc đó Tịch Tử lại tới cửa tìm tôi để tính sổ mất thôi.” Cô hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, tươi cười thản nhiên, “Mỗi người đều có cuộc sống do chính mình lựa chọn, tôi cũng chỉ là chọn lựa cách sống mà mình thích thôi. Em cũng sẽ tìm được, dù là chìa khoá mở ra thế giới của cậu ấy, hay là mở rộng cánh cửa của trái tim mình.”
Sau khi uống café, Hà Vĩnh Tình muốn đi hội họp với đồng sự, nàng đành phải một mình đi về nhà, Đi ngang qua một cửa hàng bán vật nuôi, nàng ghé vào bể kính nhìn chằm chằm đàn cá sặc sỡ bơi qua bơi lại, cười, ánh sáng phản xạ trên mặt lấp lánh đẹp mắt. Lúc lấy điện thoại ra gọi, không biết nghxi đến chuyện gì, miệng cười đến không khép lại được.
“Dạo phố xong rồi à?” Lý Tịch đóng tập văn kiện trước mặt lại, giọng miễn cưỡng.
“Vâng. Em đang ở chỗ bán cá, anh bảo nên mua cá vàng hay mua cá cảnh nhiệt đới đây?” Tay nàng chỉ chỉ vào hang cá, rất nhẹ.
“Không cần cá vàng đâu, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, anh sợ em cũng biến thành giống nó mất.” Anh cười, xoa xoa chân vịn vào bàn đứng dậy, nhìn trời xanh, ánh mắt mềm mại mà phiêu xa.
“Để ở nhà anh, có lo thì cũng chỉ lo anh biết thành cá vàng thôi!” Nàng chọc ghẹo.
“Nhưng mà phiền toái lắm, người giúp việc nhà anh không chăm sóc cá vàng đâu!” Nói mạnh miệng nhưng thực ra có chút lo lắng, phiền não.
“Sợ gì chứ, không phải có em sao?” Nàng giơ cái túi trong suốt chứa hai con cá cảnh nhiệt đới lên cao, nhìn chăm chú, “Em giúp anh chăm sóc Tiểu Ngư nhi, anh trả em tiền lương là được.” Cười giảo hoạt.
“Tiểu nô tài!” Anh bật cười, giọng nói lại tràn đầy yêu chiều.
“Giá sách bằng gỗ mộc này không chỉ rất thuận tiện khi sử dụng mà còn mang đến cho thư phòng của bạn cảm giác sạch sẽ, các ngăn có cao có thấp, có thể đóng tựa vào tường, cũng có thể đặt một mình được. Đây là mặt hàng thiết kế riêng cho những căn hộ nhỏ của giới trẻ, so với các loại tương tự thì có nhiều ưu điểm nổi trội, tiểu thư cứ cân nhắc thêm 1 chút nữa đi ạ…” Cô gái bán hàng trong cửa hàng nội thất nhiệt tình giới thiệu, lúc này đang thao thao bất tuyệt quảng cáo về cái giá sách cao đến ngang đầu cùng Cổ Duyệt và Dung Ý.
“Thế nào?” Cổ Duyệt thấp giọng hỏi Dung Ý, có điểm dao động nhưng lại muốn đi cửa hàng khác xem xét thêm một chút, nhưng mà càng nhìn lại càng thích, dù sao so với các cửa hàng khác thì hàng ở đây vẫn tốt hơn 1 chút.
“Giá là 1199 tệ cũng được rồi, nếu thích thì mua đi.” Dung Ý chịu không nổi sự lề mề của Cổ Duyệt, đi xem xét đến tận giữa trưa rồi còn chưa hạ quyết tâm, mặc dù nàng đi giày đế bằng rồi mà chân cũng phát đau.
Cổ Duyệt cau mày suy nghĩ một hồi lâu, do dự so sánh với các bộ lúc nãy đã xem qua mãi rồi mới gật đầu, đi theo cô bán hàng đến quầy thanh toán. Khi trở về lại phát hiện Dung Ý ở phòng trưng bày sản phẩm, đang ngồi trên sô pha, tay ấn lên ấn xuống trong lúc đầu vẫn ngẩng lên hướng về phía nhân viên tư vấn, có vẻ như thật sự muốn mua vậy.
“Sao thế? Cậu cũng muốn thay đổi đồ nội thất sao?”
“Ừ, bộ sô pha ở nhà mềm quá, lại không đàn hồi, ngồi không thoải mái…” Nàng thuận miệng đáp lời, lại đứng lên ngồi vào một cái sô pha đôi màu tím khác, hỏi han nhân viên tư vấn một cách thật chăm chứ.
Cổ Duyệt cười trêu ghẹo nàng nói, “Là cậu ngồi không thoải mái hay là vị kia ngồi không thoải mái?”
Nàng chỉ cười, mím môi nói thầm một câu, “Có khác nhau sao?” Tuy rằng anh chưa nói gì, nhưng mỗi lần nhìn anh ngồi một lúc đã phải đổi tư thế, bộ dáng không được tự nhiên là nàng đã biết anh rất khó chịu, dù sao sô pha kia cũng đã cũ rồi, cũng nên mua cái mới.
“Ai, nhìn dáng vẻ của cậu thậm chí còn giống người sắp sửa kết hôn hơn cả mình nữa cơ đấy!” Cổ Duyệt cảm thán, hai tuần nay giờ ăn trưa nàng đều biến mất, vốn tưởng đang hẹn hò với ai kia, không ngờ hôm đó lại nhìn thấy trên bàn làm việc của nàng một tập tài liệu dạy cách xoa Ϧóþ mát xa, còn có bộ sách về y học, không nghĩ rằng nàng thật sự chuyên tâm như thế. Thấy nàng không trả lời, Cổ Duyệt suy nghĩ một lát mới hỏi, “Cậu thật sự ở cùng 1 chỗ với anh ta đấy à?” Tuy rằng lúc trước chính Cổ Duyệt cũng có phần khuyến khích Dung Ý đón nhận Lý Tịch, nhưng lúc đó chỉ nghĩ muốn nàng dựa vào anh ta thôi, suy đi nghĩ lại có thể biết Lý Tịch kia là loại người nào, Dung Ý thực lòng như vậy, nhưng anh ta có thể cho nàng tương lai sao?
“Ừ, thực sự là cùng một chỗ.” Tâm tư còn đang đặt trên chiếc sô pha trắng dài, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng đơn giản, ngồi lên cảm giác không lún quá, hơn nữa độ cao cũng vừa vặn, nếu có thêm mấy cái gối tựa mềm mại nữa thì thật thoải mái. Khuôn mặt tươi cười, nàng ngẩng đầu nói với nhân viên tư vấn, “Tôi lấy cái này!”
Lúc này Cổ Duyệt chợt thất thần, “Cứ thế là mua sao? Không đi dạo xem à?” Chỉ cảm thấy Dung Ý cố khi làm việc cũng rất tuỳ tiện, dùng cảm giác mà làm việc không phải là không tốt, chỉ sợ là vội vã quá, chưa hiểu rõ đã quyết định, sau này có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Trước nàng vẫn đối xử với Dương Miễn như vậy, nay đối với Lý Tịch xem ra vẫn không rút ra bài học.
“Ai mà biết được đi dạo một vòng rồi quay về thì cái mình thích có còn hay không đâu?” Nàng ôm chiếc gối trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh.
“Mình bội phục cậu rồi đấy, nhưng mà muốn lên ngựa phải chịu đòi hỏi cao đấy!”
“Có cơ hội thì lên, không có cơ hội thì phải tự mình tạo ra để lên!” Nàng cười Cổ Duyệt, dáng vẻ đập nồi bán sắt cũng không tiếc rẻ khiến cho người ta bật cười.
“Lên đi lên đi, dù sao người ngã đau cũng không phải là mình!” Cổ Duyệt tỏ vẻ mặt chẳng liên qua đến mình nói mát.
“Cậu thật là đáng ghét, nói đen cũng được, nói trắng cũng xong…” Không để ý mọi người xung quanh đi lại, nàng thẹn quá thành giận vừa cười vừa cầm cái gối trong tay làm bộ ném về phía Cổ Duyệt. Kỳ thật trong lòng nàng cũng từng lo lắng vô cùng luôn tự nhắc nhở chính mình, nhưng có rất nhiều chuyện, không phải biết rõ rồi mới đi đâu. Có lẽ ngay cả chính mình cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu đắm chìm trong cảm giác đó, nhưng cứ thuận theo bản năng mà đi sẽ đến nơi.
Vừa ra khỏi cửa hàng nội thất đó, Lý Tịch đã gọi điện thoại bảo nàng đứng ở cửa chờ, cũng không nói muốn đưa nàng đi đâu đã tắt máy. Nàng đành phải bảo Cổ Duyệt về trước, ở lại một mình để đợi anh.
Cổ Duyệt trước khi lên taxi còn đột ngột hỏi một câu, “Đến cuối cùng anh ta có phải là người mà cậu thực sự chờ đợi hay không, cậu có thể biết rõ ràng được không?” Không phải cô không vui khi thấy Dung Ý có một tình yêu mới, khuôn mặt sáng bừng đến muôn hoa cũng ghen tị như xưa, chỉ là không muốn nàng lại lãng phí mười năm lại vẫn không có kết quả gì.
“Nếu không đợi, làm sao biết người kia có phải là anh ấy hay không… Hơn nữa, chân lý cũng từ thực tiễn mà ra. Lên xe đi, cô dâu sắp cưới như cậu sắp giống bà mẹ già suốt ngày lải nhải lẩm bẩm không dứt đấy…” Nàng phụ giúp Cổ Duyệt đi vào, còn thuận tay đóng cửa giúp, nhìn taxi ngênh ngang đi, nàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
***
Bên ngoài là một con phố cũ tối om, hỏi thăm người bên đường đến 1 tiểu quán, nhìn thoáng qua ngõ dài mà nhỏ, nàng không nghĩ xe lại đi vào đó, rẽ phải rẽ trái một hồi cuối cùng dừng lại trước một căn nhà dáng vẻ cổ kính. Lái xe xuống mở cửa, nàng nhìn bậc cửa lát đá phủ màu thời gian, khung cửa sơn màu trầm cũng đã cũ kỹ lâu đời có đôi tay nắm cổ, quay đầu nhìn Lý Tịch, vẻ mặt nghi hoặc.
Anh lại gõ nhẹ cửa, chỉ chốc lát sau cửa khẽ mở, “Xin chào Dư lão thái thái.” Lý Tịch bình thường tuy rằng bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng trước mặt tiền bối lại rất lễ độ, một lần chợt nghe anh nói chuyện điện thoại với cha, một bức áo mũ chỉnh tề ra vẻ đạo mạo bộ dáng khiêm tốn, thật sự khiến nàng sợ hãi. Lão thái thái mở cửa mặt mày lại hớn hở nói, “Tịch Tử vẫn là miệng ngọt lưỡi hoạt, lão Dư đã chờ từ nãy…”
Lý Tịch dẫn nàng đi vào sân nhà, đầu giờ chiều, ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống, người đi tới trước mặt kia đầu tóc bạc phơ, tuổi đã ngoài 90, giống như bước ra từ quá khứ, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh như cách một thế hệ, cảm thấy như quay ngược thời gian trở về với một Thượng Hải cổ xưa suy sút tao nhã cùng ưu thương phồn vinh…
“Tịch Tử hôm nay còn dẫn theo giai nhân đến a?” Lão tiên sinh trước mặt nói tiếng vô cùng dễ nghe, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn vân đạm phong khinh, không có nửa điểm hồ đồ.
“Dư lão tiên sinh là đại sư phụ nổi danh Thượng Hải năm xưa, những bộ sườn xám danh tiếng đều từ tay Dư lão tiên sinh mà ra, bao nhiêu đại minh tinh, chính khách tấp nập tới cửa mà còn cầu cũng không gặp mặt được đâu.” Lý Tịch mỉm cười nghiêng đầu giới thiệu với nàng.
Nàng sửng sốt trong chốc lát mới hoàn hồn, khẽ lên tiếng, “Xin chào Dư lão tiên sinh!” Chỉ cảm thấy người trước mặt thực sự ngạo khí phi phàm, mỗi sản phẩm làm ra đều khiến người nhận được mừng như bắt được vàng, có thể ví như tinh hoa trân quý, cũng biết trước đây bến Thượng Hải có người thợ may nổi tiếng chỉ làm vài chiếc cho khách hàng đặc biệt. Chỉ không ngờ Lý Tịch thần thần bí bí nửa ngày không chịu nói ra mục đích, hoá ra là đưa nàng đến để may sườn xám.
“A, danh đại sư phụ ta không dám nhận. Tứ tiểu thư có khoẻ không?” Dư lão tiên sinh vừa nói vừa dẫn bọn họ vào bên trong nội đường, bao năm như vậy, ông vẫn không thay đổi thói quen gọi tứ tiểu thư. Phu nhân cùng các tiểu thư của Thẩm gia là những khách hàng hiếm hoi của ông, từ năm ông 16 tuổi đi theo sư phó học nghề lúc cần thiết đều qua Thẩm gia lấy vải, số lượng tuy ít nhưng cũng tạo nên mối giao tình tự nhiên với phu nhân Thẩm gia cùng các tiểu thư.
“Tinh thần bà ấy vẫn tốt, hành động so với con còn nhanh nhẹn hơn!” Anh vừa nói vừa cười khiến lão nhân ha ha cười to.
Trong phòng bố trí rất đơn giản, giống như một xưởng nhỏ, một mặt tường là những bức ảnh chụp được treo chỉnh tề theo thời gian từ khi ảnh còn là đen trắng đến những tấm ảnh màu, thời gian khác nhau như minh chứng quá khứ huy hoàng của chủ nhân, trong không gian yên tĩnh như đang thì thầm kể lại những câu chuyện xưa. Lão tiên sinh cầm thước dây đo dài váy, rộng vai, vòng иgự¢, vòng ௱ôЛƓ, hạ eo… bao nhiêu chi tiết đều phải đo đạc chính xác, nhưng làm cho nàng kinh ngạc nhất chính là việc ông không cần giúp việc cũng không hề ghi chép lại, dường như chỉ có thể nói là “Đã gặp qua là không quên được”, trí nhớ vô cùng tốt.
Đo đạc xong Dư lão thái thái dẫn bọn họ qua phòng khác chọn vải, nghe tiếng lão tiên sinh bên ngoài gọi liền đi ra ngoài. Căn phòng không lớn sắp xếp một đám vải, giống như một tiệm may ở Thượng Hải cũ, nàng ngẩng đầu nhìn nhập thần, Lý Tịch lại ở bên tai nàng khẽ nói, “Em không hỏi anh vì sao lại dẫn em tới đây sao?” Trong mắt đầy ý cười, không đoán được rằng nàng lại có thể kìm nén được sự tò mò mà không hỏi gì như vậy.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” Nàng kiên quyết không làm gì cả, biết rằng anh đang dụ nàng cắn câu.
“Bạch mã vương tử của cô bé lọ lem bị đoạt mất, mất luôn sính lễ cũng đồ cưới, bà mối như anh đây cũng chịu liên luỵ, em nói xem có phải làm bà mối thật đáng thương hay không?…” Anh vừa trêu ghẹo nàng, tay không để ý chạm vào xấp tơ lụa trên giá sát tường. “Tuần sau Đan Trữ có tiệc rượu…” Anh ngữ khí bình thản nhìn nàng, nhưng vì ngược sáng nên ánh mắt không nhìn rõ, “Em cùng đi giúp anh…”
Nàng đang định rút một kiện vải tơ tằm hoa văn chìm màu trắng ra xem, nghe được hai tiếng “Đan Trữ”, ngón tay đang trượt trên mặt tơ lụa mềm mịn chợt dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cua ranh, thấy rõ ánh mắt đó hoàn toàn trong suốt cùng lạnh nhạt, không có chút bức bách nào, nhìn sâu trong mắt anh chỉ thấy rõ chính mình. “Dùng đồ cũ đi, tỗn bao nhiêu tiền như vậy để may sườn xám lại do đại sư phụ đích thân làm, không phải lãng phí sao?” Trải qua bao nhiêu bài học như vậy, gặp chuyện gì mà không giữ bình tĩnh được thì mấy năm nay nàng thực sự sống uổng phí rồi.
“Hừm!” Lý Tịch hạ giọng nói “Đừng để Dư lão tiên sinh nghe được, nói như vậy…”
Nàng nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh lại cảm thấy buồn cười, chưa từng thấy anh cung kính với anh như vậy, nàng nửa đùa nửa thật bảo, “Anh đúng là cháu yêu của lão tiên sinh a!”
Anh vẻ mặt đứng đắn nói, “Đến mẹ anh nhìn thấy ông ấy còn phải cung kính nữa là!” Nhìn bộ dáng tỏ vẻ không tin được của nàng, anh lại ra vẻ bí mật nói thêm, “Năm xưa, Dư lão tiên sinh cùng Thẩm đại tiểu thư từng có một đoạn tình…”
Nghe anh nói vậy, não nàng trở nên hỗn loạn, Thẩm tứ tiểu thư là mỗ mỗ của anh, vậy Thẩm đại tiểu thư là… Di bà (bà ngoại của Lý Tịch)? Thẩm gia là danh môn đại tộc, Dư lão tiên sinh lại là thợ may của Thẩm gia… Nàng đầu đầy hắc tuyến, chẳng khác nào những thiên tiểu thuyết thấm đẫm nước mắt của Quỳnh Dao a, nàng vạn phần bội phục hỏi câu, “Vậy Lý nhị anh cũng hỗn thiên nhai?”
Anh chỉ cười mà không để ý đến lời của nàng, đi sang bênh cạnh rút ra một cuộn vải, dưới ánh mặt trời bỗng như lấp lánh, sáng bóng mà nhu hoà, nền nã, hiện ra màu sắc như ngọc trai. Anh đã từng gặp không ít người mặc sườn xám, ung dung cao quý có, quyến rũ gợi cảm có, muôn hoa khoe sắc đập vào mắt, nhưng anh lại chỉ mong chờ một người trăm chuyển ngàn hồi dịu dàng tao nhã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc