Cả người chỉ có một cảm giác, mệt, mệt, mệt, trong đầu ong ong như có 1 chuỗi âm thanh liên tiếp dội vào không chịu ngừng lại, loại âm thanh giống như tiếng máy khoan điện sục sạo khắp đầu óc nàng đến tê dại, hoặc là giống như tiếng muỗi vo ve không ngừng trong tai… “Leng keng… leng keng…” Chuông cửa chợt vang lên không ngừng, nàng tưởng mình đang nằm ở trên giường, vài phút sau mới xoay mình đứng dây, không ngờ cả người ngã xuống đất, khuỷu tay va mạnh vào bàn, đau đến choáng váng đầu óc khiến nàng mở bừng mắt ra, một bên xuýt xoa hít vào, một bên xoa xoa khuỷu tay đang ૮ɦếƭ lặng. Ngoài ban công vẫn còn chút ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, điều hoà không bật, chỉ có một cái quạt nho nhỏ ở cạnh sô pha, phát ra tiếng “ong ong”. Nàng lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh, đã gần 6h rồi.
Chuông cửa vẫn kiên trì vang lên, nàng ngay cả dép lên cũng chưa kịp đi vào, đi chân đất vòng qua một đám túi giấy, vẫn mơ mơ màng màng thong thả đi tới cửa, mở cửa gỗ rồi đến cửa sắt, ngay cả đầu cũng chưa kịp ngẩng lên đã lên tiếng hỏi, “Ai a?”
Ngoài cửa Lý Tịch tay trái chống gậy, tay phải tựa vào tường, còn đang thở phì phò, trời nóng thế này leo lên đến tầng 7 đã mướt mải mồ hôi, tim đập liên hồi, lúc này ánh mắt đang nhìn từ trên nhìn xuống, ánh mắt quan sát từ đầu đến chân Dung Ý mắt nhắm mắt mở vừa kéo cửa sắt ra, vốn là miệng lưỡi đang khô khốc, giờ phút này lại càng thêm khô cháy từ yết hầu lan xuống khắp cơ thể.
“Anh đến đây làm gì?” Thấy người trước mặt yên lặng nhìn mình chằm chằm, khoé miệng Lý Tịch dần dần cong lên, nàng nghi hoặc theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn xuống. Mắt bỗng nhiên mở to hết cỡ, dùng phản ứng nhanh nhất xoay người đóng cửa lại. “Oành” một tiếng, nàng tựa lưng vào cửa, cơ hồ mỗi lỗ chân lông trên người đều có thể cảm giác được tiếng đập điên cuồng của trái tim, đầu óc rối tinh rối mù đến trống rỗng. Vừa rồi nàng mặc quần bò với một cái áo hoa cổ trễ cùng Cổ Duyệt đi dạo phố, lúc về nhà đã mệt phờ người nằm ở ghế sô pha ngủ thi*p đi, ngay cả chính mình cũng không biết đã ૮ởเ φµầɳ cùng bra từ lúc nào. Cúi đầu nhìn lại chính mình, áo cổ khoét sâu vốn đã vô cùng gợi cảm, nay lại trễ xuống khiến cho nụ hoa thấp thoáng như ẩn như hiện… Xuống chút nữa, vạt áo chỉ che được đến ngang đùi… Khó trách vừa rồi sao quạt thổi tới lại cảm giác mát mẻ vậy, lại nhớ tới cảnh anh vừa rồi khoé miệng cong lên không giấu được ý cười…
Nàng hai tay ôm đầu nhe răng nhếch miệng vẻ mặt hối hận vò đầu bứt tai như gà mắc tóc, thầm nghĩ thà nhảy từ tầng 7 này xuống đất cho xong… Làm sao có thể mất mặt đến như vậy? Nhắm mắt lại khóc không ra nước mắt, trong lòng chỉ có thể tự sỉ vả mình. Trước mặt người khác phái mà xuất hiện với bộ dáng như thế này, dù là ai cũng xấu hổ đến ૮ɦếƭ mất.
15 phút sau, Dung Ý đã thay quần soóc cùng áo pull, mặt không đỏ, tâm không run bước ra mở cửa, lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Tịch sắc mặt đã bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười. “Xin hỏi ngài có việc gì ạ?” Ngữ khí cứng nhắc nhưng vẫn mở cửa cho anh vào nhà.
“Hôm nay chưa ăn tối, đến đây để kiếm bữa cơm!” Anh cúi đầu nhìn mặt nàng, cười vô tâm không phế, nhìn mặt nàng biểu tình rõ ràng “tin anh mới là lạ”, lại nói thêm, “Thật mà, vừa từ công ty tới đây đấy!” Ánh mắt rất có vẻ chân thành tha thiết.
“Chẳng lẽ tôi lại còn có nghĩa vụ an ủi anh lúc tịch mịch tâm linh kiêm luôn cả chăm sóc bữa ăn của anh sao?” Nàng kéo kéo khoé miệng, mắt lộ ra ánh nhìn đe doạ. Công ty anh ta cùng nhà của nàng một cái phía đông, một cái hướng tây, thiếu chút nữa thì cách xa cả vạn dặm, mò mẫm đến cũng phải tìm lý do hợp lý chứ, chẳng lẽ nàng thật sự là đệ tử muội muội theo sau hầu hạ anh ta thật sao?
“Ai, đó là do tay nghề của em thật sự rất tuyệt a! Bao nhiêu đầu bếp nhà hàng cao cấp còn ngóng trông tôi đến mà tôi còn không có quan tâm đâu.” Anh vẻ mặt tươi cười ra sức nịnh nọt nàng, vừa rồi đi lên cầu thang thực sự là vận động mạnh, chân trái có phần mỏi, anh khẽ tựa đùi phải vào cạnh tủ giầy bên tường.
Thật là, nàng không thèm mời hắn, trong lòng tức giận khinh bỉ cùng quở trách, lại thấy anh run rẩy đứng ở kia, mồ hôi ướt đẫm lưng áo dính cả vào người, lại nghĩ tới vừa rồi lúc mở cửa thấy anh sắc mặt tái nhợt chống tay vào tường thở hổn hển, cũng không đành lòng tiếp tục đôi co, xoay người đi trước tiến vào phòng khác, “Lại đây ngồi đi!”
Phòng ở tuy nhỏ nhưng bố trí rất đặc biệt, nhìn rất có phong cách tuy rằng có vẻ hơi cũ kỹ, anh thật cẩn thận tránh đám túi to túi nhỏ la liệt trên mặt đất để đi vào chỗ ghế ngồi, liếc liếc mắt nhãn hiệu trên một cái túi lớn, cười trêu chọc: “A, như thế này thật đúng là cuộc sống mới a.”
Nàng vốn định nhân lúc anh chưa ngồi xuống bảo anh thay giày, nhưng nghĩ 1 lúc lại thôi, nhìn theo ánh mắt anh đến cái túi to kia, thầm than một lần sơ sảy thành hận ngàn thu, cười lạnh tự giễu nói thầm, “Người ta cuộc sống mới là từ nông nô xoay người thành ông chủ, còn cuộc sống mới của tôi là xoay người biến thành tạp nô.” Hôm nay Cổ Duyệt từ sáng sớm đã đánh thức giấc mộng đẹp của nàng, lái xe đưa nàng đến thẳng Nam Kinh, vừa nói phải thực kiềm chế xong lúc sau đã tràn đầy nhiệt huyết chiến đấu tới cùng. Dung Ý trước giờ đối với việc đi dạo phố mua sắm vẫn không có hứng thú, nhưng cũng không phải là không có chút quan tâm đến quần áo đẹp. Không phải phụ nữ ai sinh ra cũng điên cuồng mua sắm, nhưng ai cũng có tâm lý ái mộ hư vinh, có ai là không thích làm đẹp đâu? Cho dù là mèo khen mèo dài đuôi cũng không thể chối bỏ mong muốn tự đáy lòng.
Lúc ở trong cửa hàng CK, nàng nhìn thấy chiếc túi da trâu màu đen kia lập tức thấy thích, vừa muốn mua nhưng lại vừa do dự, cuối cùng dưới sự dụ dỗ ngon ngọt của Cổ Duyệt, rốt cục nàng cũng lấy dũng khí rút hầu bao trả bốn ngàn cho nó. Tiếp theo càng không thể vãn hồi, thử hết váy ngắn đến quần bò, lúc quẹt thẻ ánh mắt cũng không run một chút nào, cuối cùng mang theo túi to túi nhỏ hùng dũng hiên ngang đi ra ngoài. Sau lại ở H& M chọn váy đầm, cũng hơn một ngàn nữa, đến Cổ Duyệt cũng phải kinh ngạc kêu lên, “Dung Ý, rốt cuộc mình tin là cậu đã nghĩ thông suốt.” Dung Ý trừng mắt gật gật đầu, lại đi thẳng đến khu vực bán mỹ phẩm lại mua thêm đồ trang điểm cùng nước hoa.
Bây giờ nghĩ đến hoá đơn tín dụng cuối tháng nàng lại bàng hoàng, đây là lần đầu tiên trong đời nàng tiêu nhiều tiền đến thế cho vẻ bề ngoài, cảm giác đau lòng song vẫn sảng khoái. Bởi vì tin tưởng chắc chắn rằng có thể buông gánh nặng nên cũng không so đo gì nữa.
Lý Tịch liếc mắt ngắm nàng hết nhíu mày cắn môi biểu tình vừa yêu vừa hận, thật là khác nhau một trời một vực với lúc nàng vẻ mặt nghiêm túc mắng anh “Chu môn rượu thịt thối, lộ có đông ૮ɦếƭ cốt”, không biết là thật hay giả, nhưng lại thích nhìn những biểu tình như vậy của nàng. Lơ đãng nhìn đến bức ảnh trên bàn trà, ánh mắt dừng lại, cầm lên xem, trên đó có ghi chú “Thanh hoa viên”, một nam nhân đội mũ thạc sĩ đứng thẳng băng cười “Đừng Tĩnh Bân, 36 tuổi, người Thanh Đảo, thạc sĩ điện tử của đại học Thanh Hoa, hiện đang làm việc ở phòng thí nghiệm Á Châu…” Anh càng xem càng cảm thấy buồn cười, giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị quay đầu sang nhìn nàng, “Em đi xem mắt thật à?”
Nàng miễn cưỡng dựa vào lưng ghế dựa, không chút để ý thì thào tự nói, “Điều kiện rất tốt, ngoại hình cũng tạm được…”
“Trước đây chẳng phải em bảo tôi giới thiệu cho em vài người giàu có sao? Tự nhiên lại thay đổi sở thích à?”
“Tại anh không biết, hiện tại đang ưa chuộng kinh tế áp dụng nam nhân.”
“Kinh tế áp dụng nam nhân là gì?”
“Tính cách ôn hoà, có khả năng trả tiền thuê nhà, tiền lương không phải đưa cho cha mẹ, không hút thuốc lá, không rượu chè cờ bạc… Xét về khía cạnh nhu cầu vật chất, năng lực phẩm chất, tìm hiểu thêm về cuộc sống tình cảm, “Kinh tế áp dụng nam nhân” đều có ưu thế. Bọn họ là những người hiếu thảo, quan tâm đến gia đình, có tiềm năng trở thành người chồng tốt, người cha tốt, hoàn toàn xứng đáng được đánh giá là “đầy tiềm lực”…” Nàng hứng thú giảng giải một tràng, vẻ mặt vô cùng kiên định, giống như hi vọng người đó hiện ra ngay trước mặt vậy.
“Tôi đây cũng có thể coi là điển hình của kinh tế áp dụng nam nhân a!” Cùng kẻ khác thân cận không bằng ở lại bên ta đâu, anh cười, ánh mắt hết sức đẹp đẽ.
“Anh và người ta khác nhau một trời một vực, tôi đây không với tới được.” Anh chính là dạng kim quy tế điển hình mà nàng chỉ dám kính nhi viễn chi (đứng từ xa mà nhìn) thôi. Nàng vô phúc không dám hưởng lộc a. Không đợi xem Lý Tịch kia đang định nói điều gì, nàng đứng lên đi vào bếp, vừa đi vừa tức giận nói thầm, “,Âm thanh báo trước minh, người này cũng không bảo tham sí bụng, vì còn tạp trái, hôm nay bắt đầu chỉ ăn chay…” Chỉ để lại Lý Tịch vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong đầu không ngừng thắc mắc “một trời một vực” là sao?
…
Trong nhà hàng Hoài Hải bên đường, nhìn dòng người đến rồi đi qua khung cửa sổ thuỷ tinh sát đất, hết giáo viên lại đến học sinh, rồi cha mẹ đang lôi kéo đứa nhỏ đang giận dỗi về nhà, cả trai lẫn gái đủ loại sắc thái đi qua dưới ánh mặt trời. Dung Ý vẻ mặt đạm mạc không để ý đến chén cà phê đã lạnh ngắt, nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Cổ Duyệt vừa vội vàng đến ngồi đối diện với nàng, lấy giọng vỗ về an ủi nàng, “Kiểu người như vậy kiếm trên đường cũng được một đống, cậu đừng nản lòng, cố gắng nữa lên.”
“Được rồi, 1 lần cũng quá đủ rồi, còn có lần thứ 2 sao?”
“Sao lại thế được? Người ta phải thử biết bao nhiêu lần, thất bại bao nhiêu lần mới phát minh ra được đèn điện cậu có biết không? Cậu mới chỉ đi xem mặt không thành có một lần thôi mà.” Cổ Duyệt có vẻ kích động, giọng nói hơi to quá khiến người bàn bên cạnh quay sang nhìn nhìn hai nàng.
“Đừng ở chỗ này lớn tiếng ồn ào được không a?” Dung Ý trừng mắt lườm nàng, cứ nói thất bại là mẹ thành công, nàng cũng không phải không biết. Kỳ thật lần này xem mắt cũng không thể nói là thất bại, thậm chí là rất thành công. Nàng vốn không nghĩ đến việc xem mắt để tìm kiếm bạn trai, nhất thời nóng vội lại không muốn làm Cổ Duyệt thất vọng nên mới đi . Nhưng nàng không ngờ Đừng Tĩnh Bân kia lại thật lòng đến thế, ở nhà hàng này nói câu nào cũng đều hỏi dụng ý của nàng.
“Dung tiểu thư khi nào thì muốn sinh con? Mẹ tôi tư tưởng có vẻ bảo thủ, lúc nào cũng muốn sớm có con có cháu sớm, cho nên vẫn là càng nhanh càng tốt…” “Bây giờ nhà tôi đang ở có 2 phòng lớn 3 buồng nhỏ, tuy rằng không phải biệt thự rộng lớn nhưng không gian cũng thoải mái. Tôi nghĩ sau khi cưới có thể đưa ba mẹ đến ở cùng, tiện thể chăm sóc con cái hộ luôn…” “Tiệc cưới vẫn phải tổ chức ở hai nơi, bởi vì họ hàng phần lớn đều ở Thanh Đảo nên đến đây để mừng đám cưới thật là khó khăn. Mà người nhà cùng bạn bè của em có đông không? Nếu có thì chúng ta cũng có thể về quê của em tổ chức nữa. Đương nhiên ở Thượng Hải này thì không thể không có rồi, dù sao đồng nghiệp cùng cấp trên đều ở đây, kết hôn mà không mời bọn họ thì không được rồi…” Anh chàng mặc áo sơ mi trắng, không thắt caravat, cổ áo không cài, lải nhải cùng nàng hết chuyện kết hôn lại đến chuyện sinh con, thỉnh thoảng còn có chút khẩn trương đưa tay đẩy gọng kính lên, độ dày của cái kính còn khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
“Đợi chút. Tiên sinh, hiện tại chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nói đến chuyện kết hôn hay sinh con e là sớm quá!” Nàng rốt cục nhịn không được đành cắt ngang anh ta.
“Không sớm đâu, tôi năm nay 36 tuổi rồi, bình thường ở phòng thì nghiệm cũng có ít cơ hội quen biết bạn gái. Nhưng giờ gặp Dung tiểu tư cảm thấy thật là vui vẻ, tôi và em cũng rất thích hợp.”
“Thích hợp cái gì?”
“Đương nhiên là kết hôn, nếu không thì đi xem mặt để làm gì? Tôi định ngày mai mời cha mẹ lại đây một chuyến để bàn việc kết hôn với em…”
…
Nhớ lại đến đó, Dung Ý lắc đầu nhìn lên trần nhà. Cổ Duyệt lại cười tủm tỉm xem tập ảnh cưới, “Hiện tại không phải mọi người thường né tránh việc kết hôn sao? Theo góc độ này mà nói thì anh chàng đó vẫn còn tốt chán.”
“Vấn đề không phải là né tránh, mà là mình bị lôi đi mất thôi.” Nàng cũng cầm lấy tập quảng cáo của công ty tổ chức đám cưới trên mặt bàn, “Cậu đi xem nhà thế nào rồi?”
“Đừng nhắc đến nữa, tối hôm qua thiếu chút nữa lại cãi nhau rồi. Những nhà xem ưng ý thì giá cả trên trời, còn giá thích hợp thì không thể nào nhìn nổi.”
“Cậu thật là chả được việc gì cả. Thế rốt cuộc không có nhà nào phù hợp sao? Cha mẹ hai bên chuẩn bị lên rồi, còn ầm ỹ như vậy để làm gì chứ?”
“Đương nhiên là mình cũng có chỗ ưng ý, nhưng giá thì làm cho mình lạnh ngắt a, nhìn đi nhìn lại cả ngày cũng không biết làm sao.”
“Vậy thì kết hôn xong rồi tính đi, đợi giảm giá thì mua vậy.” Nàng nghĩ bụng, sao có thể nói mua là mua được ngay chứ!
“Nhưng Trần Vĩ lại không nghĩ thế, chưa mua đc thì chưa kết hôn. Anh ấy kiên quyết như thế rồi, mình chẳng có cách nào khác.” Cổ Duyệt nhíu mày đau khổ. Người ta chuẩn bị kết hôn thì vui vẻ, hạnh phúc, đằng này Cổ Duyệt nàng lại mặt xám mày tro giãy dụa dưới đất, vì chuyện kết hôn mà sứt đầu mẻ trán không chừng. Như vậy thật đúng là tình trạng stress tiền hôn nhân mà.
Dung Ý nhìn mà thương xót, nhưng lại chẳng giúp được gì. “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, kiểu gì cũng có cách, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.”
Cổ Duyệt dùng sức thở dài, “Vợ chồng nghèo trăm sự phải lo a!” Nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói, “Buổi chiều mình còn phải gặp khách hàng, cậu đem giúp mình đống này về công ty, mình đi trước đây.” Cổ Duyệt cầm túi nhanh chóng biến mất, nhanh như gió. Lại xoay người nhìn cô ấy tiếc tiền không gọi taxi, thần sắc hoang mang rối loạn đi qua đường đến bến xe bus đợi. Nàng suy nghĩ, liệu chính mình có thể giống như Cổ Duyệt kia không, có một người để cùng nhau giải quyết những chuyện trọng đại trong cuộc sống? Hay là sau những tháng ngày vật lộn kiếm sống, sau những ngày vùi đầu vào công việc, đến lúc nhìn lại giống như Đừng Tĩnh Bân kia, vội vội vàng vàng tìm đại một người nào đó, củi gạo du muối tương dấm chua trà suốt đời đây?
Từ nhà hàng đi ra, nàng đứng ở bên đường, không thấy taxi đâu. Cúi đầu nhìn nhìn chính mình: Một thục nữ mặc đầm liền màu vàng cùng giày hở mũi, một tay xách túi da trâu hôm trước mới mua, một tay cầm tập quảng cáo của Cổ Duyệt, thật sự là không đủ can đảm để đi xe điện ngầm hay xe bus, dù sao cuộc hẹn với khách hàng chiều nay của nàng cũng vừa bị huỷ do khách hàng bận việc, về công ty cũng không có việc gì, nàng chậm rãi đi bộ về.
Cả đường chỉ có lác đác vài người đi, thực sự yên tĩnh, không có tiếng ô tô ầm ầm cũng tiếng người ồn ào càng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng. Tiếng điện thoại chợt vang lên, nàng chật vật mãi mới lôi được điện thoại ra.
“Uy .”
“Suốt mấy ngày cuối tuần không thấy bóng dáng em đâu, đi gặp mặt xong vui vẻ vậy cơ à?” Giọng điệu Lý Tịch có phần lỗ mãng, nửa giả nửa thật nhưng lại có một tia sốt ruột.
“Đúng vậy, cả đời này còn chưa từng có cuối tuần nào thú vị như vậy.”
Nghe giọng nàng hữu khí vô lực tự giễu, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, “Em ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến tiếng còi ô tô chói tai, anh cau mày hỏi.
“Đang đi dạo trên đường Hoài Hải.” Chiếc xe tải đi qua thổi tung mái tóc mà vì chuyện đi gặp mặt nàng đã trịnh trọng đi uốn xoăn, mái tóc gợn sóng màu nâu xinh đẹp khẽ bay trong gió.
“Em đứng chờ tôi ở ngã tư.” Nói xong liền cúp máy, nhíu mày, quay ngoắt đầu xe nhìn sang người bên cạnh nói lạnh lùng: “Xuống xe đi!”
“Cậu đừng có nói đùa chứ, Lý nhị, chỗ này nhà không có, quán xá thì không.” Hứa Tuấn Hằng bị bất ngờ không kịp phòng thủ, nghe lời nói của Lý Tịch chợt thất thần.
“Muốn tôi đưa cậu về sao?” Mặt anh hơi nghiêng về bên phải, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt ôn hoà vô hại.
Hứa Tuấn Hằng ngưng sắc, hít sâu một hơi, mặt dày cười cười, “Tôi gọi lái xe đến…”. Xuống xe, vẫy tay. Trong lòng ấm ức song lại cảm thấy kinh ngạc, cậu ta trước giờ không bao giờ lái xe đi đón phụ nữ, không chỉ có bọn hắn biết mà bất cứ cô gái nào bên người cậu ta cũng phải rõ ràng mà không dám đòi hỏi, nghe nói Lý Thấm cũng chưa từng được vinh hạnh đó. Hôm nay là mặt trời mọc từ phía tây sao? Sao lại tự mình đi đón thế không biết? Quay đầu cười cười, Dung cô nương này thật là hấp dẫn đó nha.
Dung Ý nhìn màn hình tối om, câu nói của anh “đứng chờ ở ngã tư” vẫn vang vang ở bên tai. Trong lòng nghi hoặc làm sao anh ta lại có thể không đầu không cuối nói một câu như thế nhỉ, nhưng xét cho cùng đi bộ một đoạn ngắn thôi mà chân nàng cũng bắt đầu đau rồi. Mặc kệ, dù sao anh ta nói đến chắc chắn là sẽ đến, vậy thì nàng sẽ chờ.
Cây ngô đồng cao lớn bốn mùa xanh mướt toả bóng mát rượi, những toà nhà cổ kính trên đường phố Thượng Hải cũ trông thật lãng mạn, kỳ thật nàng thấy thích nơi này. Phố xá đông đúc phồn hoa loá mắt, không thể so sánh với nơi này mỗi phiến đá, mỗi gốc cây đều mang trong mình lịch sử huy hoàng. Nàng đứng lâu hơi mỏi, bữa trưa lại chưa ăn gì, liền đi đến cửa hàng nhỏ bên đường mua sữa chua. Sữa chua thật mát, lạnh lạnh lướt qua yết hầu, trước cửa hàng có một phụ nữ ôm đứa trẻ ngủ say, chắc là bà bế cháu, thấy Dung Ý bèn tán gẫu cho vui.
“Cục cưng thật đáng yêu.” Nàng cúi đầu ngắm đứa bé ngủ say vẫn còn ngậm ภú๓ שú cao su, cái miệng nhỏ nhắn ʍúŧ ʍúŧ, thật muốn hôn một cái.
“Đúng vậy, được năm tháng rồi đấy. Cháu đợi người đến đón à?” Bà bác thật chân thành, ngẩng đầu lên, Dung Ý thấy bà không trang điểm, trên mặt có nhiều vết nám.
“Ân.”
“Bạn trai?”
“Dạ? Không phải ạ.” Nàng thấy lời bà bác có ý tứ, vội cúi đầu giải thích, bên tai lại nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền tới từ bên kia đường, bà bác cũng ngẩng đầu nhìn sang. Nàng liếc mắt một cái, cái xe siêu cấp của anh ta không thể không khiến người ta chú ý.
“Cháu đi nhé!” Phía sau lại truyền đến giọng nói nhảy nhót của bà, “Bạn trai cháu thật giàu a, cố mà giữ lấy!” Nàng xấu hổ cúi đầu, chạy thẳng đến chỗ xe của anh.
“Còn vì gặp mặt mà đi làm đẹp nữa sao?” Anh cười, trong mắt lại không có ý cười, khoé mắt thoáng qua lại thấy nàng cầm một xấp quảng cáo tổ chức hôn lễ, ánh mắt chợt lạnh đi, độ cong nơi khoé miệng vụt tắt. Ra đến đường chính anh liền nhấn ga, tăng tốc.
Vừa thắt dây an toàn xong, Dung Ý bị tăng tốc đột ngột làm ngã ngửa vào lưng ghế, tay phải bám chặt vào cửa xe, “Anh điên rồi, phía trước có cảnh sát giao thông đó.”
“Vừa gặp mặt lần đầu đã tính chuyện hôn lễ cùng mua nhà, thật đúng là thần tốc a.” Nói ra những lời này, chính bản thân anh cũng cảm thấy mười phần toan khí, nhưng lại không có cách nào ngăn cản trái tim trong nháy mắt thấy mấy thứ kia chợt co rút lại đau đớn.
“Yên tâm, tôi muốn kết hôn đầu tiên sẽ thông báo cho anh.” Nàng không chú ý tới vừa rồi trong nháy mắt lời của anh vị dấm chua ngất trời, đáp lại lung tung.
“Cuối tuần gặp mặt vui vẻ vậy sao?” Nhanh đến thế nữa à? Ngữ khí của anh thoáng bình tĩnh lại, chỉ có điều trong lòng vẫn quay cuồng không thôi.
“Haha, vui vẻ.” Nàng cười gượng gạo, lại tức giận nói, “Đừng có nhắc tới việc xem mặt với tôi nữa, ai nhắc đến tôi không để yên đâu.”
“Xem ra chắc là có chuyện rồi đây.” Lòng anh dịu đi một chút, tốc độ xe cũng dần dần khôi phục trạng thái bình thường, hướng về phía tập quảng cáo của nàng, hỏi, “Đó là cái gì?”
“Cầm hộ bạn thôi. Tôi mà có tiền mua nhà, đến nằm mơ cũng bật dậy cười.” Nàng tỏ vẻ xem thường.
“Vậy em gả cho tôi, tôi sẽ để cho em mỗi đêm đều cười tỉnh.”
“Haha, đa tạ, tôi sợ vui quá hoá buồn thôi!” Nhìn nhìn quảng cáo, đầu óc chợt loé lên, “Đúng rồi, chắc chắc là anh có bạn làm về bất động sản đúng không? Giới thiệu cho tôi chỗ nào được đi.”
“Để làm gì? Muốn mua thật à?”
“Không phải là tôi, mà là bạn tôi chuẩn bị kết hôn, chỉ có điều tiền nong có hạn, đau đầu muốn ૮ɦếƭ.” Nếu anh ta thực sự có bạn bè làm trong ngành có thể giới thiệu được những chỗ hợp lý, lại có thể được chiết khấu tốt nhất. Mỗi căn nhà phải qua bao nhiêu trung gian, mất bao nhiêu tiền hoa hồng chứ.
“Để tôi bảo trợ lý liên hệ với bạn của em.”
“Tốt quá, hi vọng được việc, thực may là có bạn bè như anh.” Nàng cảm thấy yên tâm, tương lai rộng mở rồi, lấy ra chai sữa chua lúc nãy, uống một hơi cạn sạch.
“Tôi giúp em chuyện lớn như thế, em cảm ơn tôi thế nào đây?” Vừa nhìn thấy sữa chua của nàng, anh bèn sinh kế.
“Như thế nào? Muốn tôi mời anh ăn cơm nữa sao, nói cho anh biết, tôi giờ đúng là sơn cùng thuỷ tận, hôm nay…” Nàng giơ cái chai lên. Đừng nói nàng thực sự không có tiền, cho dù nàng có tiền cũng không chịu nổi việc đãi anh a, tuỳ tiện vào nhà hàng mất mấy ngàn của nàng, cuối tháng nhìn hoá đơn chắc nàng nhảy xuống sông Hoàng Phố mất.
“Vẫn là em tiếc tiền sao?”
“Theo đạo lý thì người không tiếc tiền như anh nên mời tôi mới phải chứ.”
Anh không nói lời nào, tay phải rời vô lăng đưa xuống dịch chuyển đùi phải, lại chống tay điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn. Trong xe bởi vì anh bỗng nhiên im lặng mà trở nên áp lực bất thường, nàng nhìn đùi phải của anh nhưng lại có cảm giác đau lòng theo đáy lòng đi lên, bành trướng…
“Tôi còn phải về công ty.” Nàng đang im lặng bỗng nhiên mở miệng lại không thấy anh trả lời.
“Hay là tôi mời anh qua nhà tôi ăn cơm a! Coi như anh cứu tế người bần hàn đi!”
“Không có lối thoát đâu!” Anh không cười, sắc mặt bình thản, không chịu thoả hiệp lại làm cho nàng cảm thấy càng thêm đau lòng.
“Anh là người tốt! Là Lôi phong thúc thúc thời đại mới! Không, Lôi phong ca ca! Quan trọng nhất, anh chính là người ủng hộ chân chính của giai cấp vô sản – đồng chí Lý Tịch” Nàng đem bộ dáng của bạn học thời sinh viên lúc làm phát thanh viên thời kỳ quân chiến ra bắt chước, đầy nhịp điệu, hai tay nắm lại đầy ẩn tình đưa mắt nhìn Lý Tịch.
Anh nhịn không được, bật cười “chi” một tiéng, nhìn thoáng qua bộ dáng kính nhi đến buồn nôn mà chính nàng cũng không chịu nổi, ý cười chiếm đầy ánh mắt.