Diệp Khinh Chu đang ngồi sửa đồ họa trên máy thì Lệ Na bắt đầu tới sau lưng nàng lầm bầm ai oán : “Tiểu Chu, Tiểu Chu, nghĩ giúp mình lời kết đi ……” Vừa nói vừa mở hồ sơ ra, cầm vài trang quảng cáo giơ ra trước mắt nàng, ai đó có muốn không nhìn cũng không được, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ hỏi : “Làm sao vậy?”
“Mãi mà mình không nghĩ ra được câu kết.” Lệ Na dùng ngón tay chỉ đoạn cuối cùng của bài quảng cáo ,” Tạo ra căn nhà trong mộng của bạn, tổng giám đốc nói thiếu sáng tạo, có điều quảng cáo cho nhà đất không phải chỉ là vài câu này hay sao?”
” Ồ ……” Diệp Khinh Chu hơi nghiêng mình, cầm lấy nhìn kỹ hơn một chút: ” Không phải khu biệt thự này nằm dưới chân núi Tử Dương sao, chỗ ấy có điểm thắng cảnh gì nhỉ ?”
Lệ Na vò đầu,” Hình như có cái gọi là Vọng Nguyệt Phong, rồi Tiên Nhân Cốc á.”
” Vậy đổi thành ‘ Tạo ra tiểu tiên cốc trong mộng của bạn’ là được rồi !” Diệp Khinh Chu nói tiếp,” Như vậy cũng hợp với phong cảnh .”
” Tiểu tiên cốc?” Lệ Na nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bắt đầu mỉm cười,” Không tệ không tệ, mình sẽ sửa lại ngay.”
Đi làm lâu như vậy, lần đầu tiên trong đời Diệp Khinh Chu bắt đầu mong tới giờ tan sở, mắt không hiểu sao luôn liếc về cái đồng hồ ở góc máy tính, không biết là do sợ tổng giám đốc lại gọi nàng, hay là mong được về nhà gặp Kiều Lạc.
Cũng may sau buổi trưa, Ôn Nhược Hà đã vội vàng đi tổng công ty có việc, Diệp Khinh Chu nấp ở đằng sau máy tính thở phào một hơi, Âu Dương đột nhiên chạy tới phía sau nàng, trầm giọng nói : “Thành thật khai báo, hôm nay cậu có ý gian gì, đã nhìn giờ ba mươi hai lần rồi !”
Diệp Khinh Chu không ngờ hành động nho nhỏ của mình đã bị nàng ta thu hết vào mắt, vội vàng giải thích ” Không có nha……”
” Không có cái đầu cậu á!” Âu Dương phun ra,” xưa nay đi làm cậu chỉ hận không thể mang hết tuổi trẻ và cuộc đời ra cống hiến, dâng cả thể xác lẫn linh hồn, bây giờ lại hận không thể lấy lại tuổi xanh chứ gì .”
“……” Diệp Khinh Chu không nói gì, được rồi, kỳ thật nàng đúng là loại chỉ thích rước mệt vào thân, không có gì phải thắc mắc.
Tối về nhà, Diệp Khinh Chu nấu ăn xong, Kiều Lạc vẫn chưa về. Kiều ác ma không có nhà, lẽ ra phải là phước bảy đời của nàng, nhưng hôm nay lại thấy lòng trống rỗng, gọi điện thì anh đã tắt máy, nàng đi đi lại lại trong phòng vài vòng mà anh vẫn chưa về.
Nàng bĩu môi, thầm oán Kiều Lạc nếu có chuyện cũng nên gọi điện thoại nói cho nàng biết chứ, mà cho dù không gọi cũng không nên tắt máy như thế ! Bất quá nghĩ tới việc tắt máy này, Diệp Khinh Chu lại có phần áy náy, nhớ tới lần trước chính mình chạy tới biệt thự cũng đã khóa điện thoại, thật không hiểu sao Kiều Lạc có thể tìm được nàng, nghĩ tới đây, tim chợt ấm lại.
Khi đã đói đến mức chịu không được nữa, nàng đành bới cơm, mới ăn một miếng, cửa bỗng nhiên mở, Diệp Khinh Chu giống như ăn trộm bị bắt gặp quả tang, lập tức vứt chén, đứng lên.
Kiều Lạc đẩy cửa bước vào, nhìn lướt qua,” Đến giờ này em vẫn chưa ăn cơm sao ?”
” Chờ, chờ anh mà……” Diệp Khinh Chu nhỏ giọng nói, liếc mắt thấy đã 8:30.
” Hôm nay ở bệnh viện có bệnh nhân đột nhiên trở nặng, phải làm thêm giờ.” Kiều Lạc vuốt tóc, vẻ mệt mỏi.
Tuy anh nói rất hợp tình hợp lý, Diệp Khinh Chu lại cảm thấy trong lòng có chút đáng thương, cũng không biết là ai cho nàng mượn lá gan, lại dám nhỏ giọng thì thào một câu,” Vậy thì cũng nên nói cho người ta một tiếng chứ ……”
Kiều Lạc hơi mỉm cười , rồi rất nhanh nghiêm mặt ” Em bỏ chạy bảy năm cũng không nói với người ta một tiếng nào .”
Diệp Khinh Chu như bị một kiếm đâm trúng chỗ hiểm, nói không ra lời, vì vậy Kiều Đại thần từ bị động chuyển thành chủ động, thẳng người lên, giễu cợt ” Nói không ra à ?”
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng,” Cám ơn anh …… Bảy năm rồi , vẫn đi tìm em.” Kiều Lạc sững sờ, nàng nói tiếp,” Lại còn…… Bệnh của em……”
” Không cần cám ơn.” Kiều Lạc đến gần, ôm lấy vai nàng, hơi cúi đầu xuống, tay khẽ vuốt tóc nàng, Diệp Khinh Chu chợt cảm thấy người mềm nhũn, vừa định mở miệng, anh đã nói tiếp,” Dù gì cũng không phải là anh làm không công”
” WHAT?” Diệp Khinh Chu sững sờ, vụt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt nhăn tít lại của anh,” Tiểu Chu, trên đời này không có gì miễn phí , chẳng lẽ đạo lý này em vẫn không hiểu?” Anh nhếch miệng, mày nhướng lên.
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, run rẩy hỏi,” Anh muốn cái gì?”
Kiều Đại thần ngẩng đầu lên, nhìn lướt một vòng xung quanh ” Em không cảm thấy trừ em ra, ở đây còn có cái gì đáng giá hơn sao?”
Đêm, Diệp Khinh Chu cuộn người trong chăn, hai mắt mở thao láo, kỳ thật những ngày gần đây nàng đột nhiên dám lớn mật nảy sinh ra những tư tưởng không đúng, có điều biểu hiện của Kiều đại thần cũng khó đoán, nàng gan quá nhỏ, nếu không phải nói là rất khờ khạo, bây giờ mới nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, anh rõ ràng chỉ hung ác đùa giỡn ngoài miệng mà thôi. Bất quá xưa kia nàng không dám nghĩ như vậy, bây giờ nhờ Kiều Lạc nàng đã có gan đi đoán mò, đã bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái.
Mà chỉ tự mình suy nghĩ thôi, nhưng không có được sự khẳng định của Kiều Lạc, Diệp Khinh Chu lá gan chỉ so với con chuột lớn một chút có dám khẳng định không , rằng Kiều Đại thần thật ra cũng có yêu mình một tí xíu xiu?
Diệp Khinh Chu bị chính ý nghĩ của mình làm sợ hãi , lại cảm thấy có chút kích thích, ngẫm đi ngẫm lại, chẳng lẽ Kiều Đại thần để ý nàng đã lâu rồi? Đoán ra việc này đúng là càng to gan lớn mật nha, Diệp Khinh Chu cảm thấy má nóng lên, kéo chăn trùm kín đầu, vùi mặt vào trong gối, thật sự là quá ngượng ngùng!
Cả đêm hôm đó Diệp Khinh Chu đắm chìm trong cái ảo tưởng mơ hồ đó, hôm sau đến công ty cái bối rối nhỏ đó lập tức biến thành một cái đại bối rối. Sáng hôm ấy, một nhân viên bảo vệ ôm một bó hoa đưa vào, nói là của Diệp Khinh Chu, làm cả văn phòng dậy sóng, một bó hoa hồng trắng rất to, Diệp Khinh Chu sợ hãi đón lấy, không biết là ai tặng.
Âu Dương lập tức bắt đầu lục lọi bó hoa tìm kiếm danh thi*p, Diệp Khinh Chu cũng cúi đầu xem xét, tấm thi*p cài trên đóa hoa ở giữa ngay gần иgự¢ nàng, liếc nhìn sơ, thấy một chữ ” Ôn”, lập tức tái mặt, vội vàng gỡ tấm thi*p , luýnh quýnh tìm chỗ nhét sau ௱ôЛƓ, nhét hoài không được vào túi quần, lúc này mới khốn đốn nhận ra nàng đang mặc váy , không phải quần lửng, nhất thời vô cùng hối hận!
” Cậu bị trĩ à ?” Lệ Na nghiêng đầu hỏi.
Diệp Khinh Chu cười ngượng nghịu,” Quả thật muốn đi WC!” Vừa nói vừa tống bó hoa cho Âu Dương đang hết sức nghi ngờ, nhắm hướng WC nhanh chân chạy. Vào trong toilet rồi , mới cẩn thận xòe ra tấm danh thi*p, trên mặt chỉ viết một hàng chữ,” Chúc vui vẻ! Ôn.”
Đơn giản mấy chữ, cũng đủ chấn kinh, Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, không biết xử trí vật này như thế nào, lấy về khẳng định không được, nhét vào trong nhà vệ sinh lại có chút bất lễ với tổng giám đốc, do dự mãi, quyết định mang tấm thi*p tạm thời gửi trong thùng giấy bên cạnh bồn rửa tay, chờ giờ trưa quay lại lấy.
Nàng nghĩ không ra tổng giám đốc tại sao phải tặng hoa, chẳng lẽ nàng nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là……
Tổng giám đốc cũng là ác ma, liếc một cái đã nhìn thấu tâm can của càng, cảm thấy qua thôn này sẽ không tìm thấy nhà nào nữa sao ?
Đi trở về trong văn phòng, Dương Dương lập tức nhanh nhảu hỏi tới,” Khinh Chu, tổng cộng là 30 đóa hoa!! Có nghĩa là xin hãy tiếp nhận tình yêu của anh đó nha !! Ai đang theo đuổi cậu thế ?”
Diệp Khinh Chu đối với ý nghĩa của hoa không rõ lắm, nói khẽ,” Ah, không phải hoa hồng trắng chuyên dành cho người ૮ɦếƭ sao ?”
Trong văn phòng lập tức hoàn toàn yên tĩnh, Âu Dương chau mày ” Hoa hồng trắng có nghĩa là ngây thơ trong sáng đó nha!”
” Thế à……” Diệp Khinh Chu thật thà gật đầu, Tiêu Hà cúi đầu ngửi,” Thật thơm quá……”
Diệp Khinh Chu lập tức ngăn lại,” Đừng nha! Những loài hoa thơm đều có sâu nhỏ không biết tên, lúc trước tin tức đã nói, có người ngửi hoa bị sâu bò vào trong mũi, lại ăn mất đi nửa cái mũi !”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều rùng mình, lưng lạnh toát, Tiêu Hà lập tức nức nở bỏ chạy.
Âu Dương cầm hoa đưa tới, vỗ vỗ vai nàng,” Rất tốt, người nào theo đuổi cậu chắc đang khóc thầm.”
Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn nàng,” Kỳ thật chính mình mới đang muốn khóc đây ……”
Trong lúc ăn trưa Diệp Khinh Chu mang toàn bộ tình huống thành thật khai báo với Âu Dương, cuối cùng hai mắt đẫm lệ nói ” Mình không muốn trở thành Tường Lâm đại tẩu thân này xẻ làm hai đâu nha?”
Âu Dương vỗ vỗ vai của nàng,” Rất tốt, cậu đã luyện thành cao thủ tự luyến rồi nhé “
” ???” Diệp Khinh Chu giương mắt, vẻ mặt mê muội.
” Dám nhận mình bắt cá hay tay, đúng là thời khắc lịch sử nha!” Âu Dương chọc ghẹo.
“……”
” Thôi được rồi ……” Âu Dương khoát khoát tay,” Không trêu cậu nữa, bất quá theo như mình thấy hành động của anh cậu, chẳng lẽ anh thật là chơi trò nuôi cô dâu trẻ à?”
Diệp Khinh Chu cúi đầu bĩu môi,” Không biết.”
” Không biết thì đi hỏi.” Âu Dương lườm.
” Hỏi Kiều Đại thần á?” Diệp Khinh Chu hai mắt rưng rưng, chẳng lẽ bắt nàng làm chuột bạch thí nghiệm hay sao chứ ?
Âu Dương liếc nàng,” Đồ ngốc, muốn hỏi thì mang hoa về hỏi .”
” Mang hoa về hỏi ?”
Được Âu Dương chỉ điểm, Diệp Khinh Chu ôm bó to hoa đùng, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang về nhà, trong bụng đánh lô tô, nhưng ngoài mặt vẫn cố trưng ra cái vẻ đầy kiêu căng.
Sách lược của bạn Âu Dương — nếu yêu tất sẽ ghen với nàng!
Đáng tiếc , Kiều Lạc đang ngồi trong phòng khách chỉ nhìn lướt qua, lập tức xua tay nói,” Bình không đủ lớn, em mua nhiều hoa quá.”
Diệp Khinh Chu cố lấy dũng khí,” Hoa này, không phải em mua, là của người khác tặng !”
Kiều Lạc thả tạp chí trong tay xuống, đẩy kính, mắt nheo lại, ánh nhìn sắc nhọn như gươm, Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng,” Ơ …… Là tổng giám đốc, anh ấy, anh ấy nói muốn, muốn……”
” Muốn gì?”
Giọng Kiều Lạc không lớn, nhưng trầm thấp đáng sợ, làm cho nàng nhịn không được thoáng run rẩy,” Muốn……” Nhìn Kiều Đại thần toàn thân toát ra khí âm lạnh lẽo, Diệp Khinh Chu thật muốn co giò bỏ chạy ,” Muốn em lấy tiền đi mua!”