Trông thấy mặt tổng giám đốc, Diệp Khinh Chu thoáng run rẩy toàn thân, nghĩ tới chuyện ngày hôm ấy, nàng nắm chặt tay, móng cấu vào trong da thịt, Âu Dương khẽ đẩy nàng, thì thầm ” Không sao đâu, tổng giám đốc không phải người như vậy.”
Diệp Khinh Chu gật đầu, lê bước chân nặng nề vào văn phòng tổng giám đốc, đóng cửa lại, xoay người, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Ôn Nhược Hà,” Tổng giám đốc……”
Ôn Nhược Hà nhìn ra sợ hãi trong mắt nàng, biết rõ nàng đang sợ cái gì, cười nhẹ ” Cô đừng quá căng thẳng……”
Anh nói nhẹ nhàng như vậy, ngược lại càng khiến mũi Diệp Khinh Chu cay cay : “Tôi , tôi không căng thẳng “
” Ngồi đi.” Ôn Nhược Hà trông thấy nàng nắm chặt hai tay, biết rõ lời của nàng bất quá là che dấu mà thôi. Diệp Khinh Chu gật đầu, ngồi trên ghế xoay bên cạnh, đầu cúi thấp.
Ôn Nhược Hà nhìn nàng, không biết vì sao hôm nay nàng đổi khác như vậy, trải qua chuyện hôm đó, anh bắt đầu hiểu rõ nhu nhược của nàng do đâu mà có, vốn tưởng rằng nàng tạm thời sẽ không đi làm, lại không ngờ nàng chẳng những đến đây, hoàn toàn không có chút sa sút tinh thần, lại còn ăn mặc rất đẹp. Không biết vì nàng đã không còn yếu đuối, hay nàng dùng cách này để che dấu sự yếu đuối.
Anh suy nghĩ một chút, rồi mở miệng,” Diệp Khinh Chu, chúng ta kết giao nhé.”
Đang cúi đầu chờ tổng giám đốc tuyên án tử hình , trong đầu Diệp Khinh Chu đầy ắp lời của Kiều Lạc cổ vũ nàng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng…… bất ngờ nghe được một câu như vậy, lập tức hoài nghi mình đã nghe nhầm,” Cái gì?”
Ôn Nhược Hà đón ánh mắt nàng,” Không nghe thấy ? Hay là không tin?”
Diệp Khinh Chu lắc đầu,” Không phải, tôi nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề…… Tổng giám đốc, tôi có thể về sớm để đi khám được không ?”
” Không cần khám, tai rất tốt.” Ôn Nhược Hà cười ,” Vấn đề này trước khi cô nghỉ bệnh chúng ta đã nói qua rồi, nên cũng không có gì bất ngờ, khi ấy chẳng phải tôi đã nói rất có cảm tình với cô hay sao?”
” Có điều hôm đó……” Diệp Khinh Chu lắp bắp : “có điều tối hôm đó……”
” Tối hôm đó làm sao vậy?” Ôn Nhược Hà cố ý giả ngốc.
Diệp Khinh Chu xoắn ngón tay,” Sau việc kia …… Tổng giám đốc, anh cảm thấy còn có thể kết giao với một người như vậy sao?”
” Tại sao không? ” Ôn Nhược Hà hỏi ngược lại.
“……” Diệp Khinh Chu hơi xịu môi,” Vì , vì…… Bởi vì kết giao sẽ không mang lại cái gì cả….”
Ôn Nhược Hà nghiêm trang nói,” Không thử thì làm sao biết sẽ không thành ?”
” Tổng giám đốc……” Diệp Khinh Chu ngẩng đầu,” Anh nói đi, nếu như không thành, anh sẽ bỏ rơi tôi , tôi sẽ rất thê thảm ……”
Ôn Nhược Hà thở hắt ra , mỉm cười ” Biết đâu sẽ thành ?”
” Biết đâu thôi ? ” Diệp Khinh Chu nhếch miệng,” Tổng giám đốc, anh chính là toàn bộ hy vọng của tôi …… Vạn nhất anh một nửa cũng không chấp nhận là thành ? Như vậy thời gian chờ đợi không phải là đang làm xiếc đi trên dây sao, quá hão huyền ! Không nên , không nên……”
Ôn Nhược Hà trầm tư một hồi, lại mở miệng,” Cô không sợ tôi sẽ khai trừ cô hay sao?”
Diệp Khinh Chu lập tức ngơ ngẩn, một lần nữa hoài nghi tai mình có vấn đề , không ngờ tổng giám đốc người tốt vô địch trong truyền thuyết lại nói ra lời sét đánh như vậy, đây mới chính là uy Hi*p trắng trợn nha! ” Tổng giám đốc…… Anh nói cái gì?”
Ôn Nhược Hà tựa vào ghế xoay , vẻ mặt vẫn tươi cười dịu dàng,” Tôi không hay nói giỡn .”
Diệp Khinh Chu choáng váng, kỳ thật ngay từ đầu nàng không nên tin tưởng tổng giám đốc là người tốt chính trực thiện lương, ngay sau lần gặp đầu tiên, nàng nên tin tưởng vào cảm giác của mình, tin tưởng chắc vào suy đoán của mình, một người như anh ta vẻ ngoài ôn nhu với mọi người tất cất giấu một quả tim đầy bt ! Có điều hôm nay Diệp Khinh Chu đã không còn là nàng hôm xưa, mỗi lần bị tổng giám đốc uy Hi*p đều lập tức đầu hàng, cũng không phải nàng dũng cảm, mà bởi vì nếu nàng về phe tổng giám đốc lập tức trở thành đối địch với Kiều Lạc
Mang Kiều Đại thần cùng Ôn tổng giám đốc đặt lên bàn cân, Kiều Đại thần tuyệt đối nặng hơn !
Vì vậy Diệp Khinh Chu nắm chặt tay,” Tổng giám đốc, tôi , tôi sẽ không bị uy Hi*p!”
Ôn Nhược Hà không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, suy nghĩ cẩn thận, dù là Diệp Khinh Chu yếu đuối bất lực cũng có lúc kiên cường,” Tại sao ?”
” Bởi vì……” Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, vì sao á ? Đương nhiên là bởi vì Kiều ác ma so với anh còn khủng bố gấp một vạn lần chứ sao nữa ! “…… Bởi vì Mai Oánh Oánh là em gái của anh !” Nàng nghĩ nửa ngày rốt cục rặn ra được ra những lời này, có cảm giác khoái cảm giống như bị táo bón nhiều năm được giải tỏa.
Ôn Nhược Hà sững sờ,” Thì ra là vậy?”
” Vâng ạ !” Diệp Khinh Chu gật đầu,” Tổng giám đốc, em của anh không phải là em chồng của tôi hay sao, vạn nhất chúng ta kết giao, quan hệ không tốt giữa tôi và cô ấy sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng của gia đình nha……”
” Cô suy nghĩ nhiều quá .” Ôn Nhược Hà nghiêng đầu ,” Bất quá chỉ là kết giao thôi, không cần phải nghĩ xa xôi như vậy .”
Diệp Khinh Chu lập tức nghiêm mặt nói,” Tổng giám đốc, tôi đây chỉ chấp nhận kết giao với điều kiện đi tới hôn nhân !” Không kết hôn thì kết giao làm gì? Yêu tới yêu lui rồi chia tay à ? Để tới khi hoa tàn bướm rũ có chút kỷ niệm về mối tình đầu sao? Quá nhàm chán! Diệp Khinh Chu kiên quyết khinh bỉ hành vi như vậy, những người gặp dịp thì chơi bời, tuổi trẻ khinh cuồng, ngoài việc ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, còn không tránh khỏi tổn thương tinh thần.
Nét mặt của nàng mười phần nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang nói đùa, Ôn Nhược Hà sửng sốt,” Cô thật là……”
” Kỳ quái phải không ?” Diệp Khinh Chu vội tiếp lời,” Con người của tôi tư duy bất thường, không chỉ vậy, tôi rất tầm thường, không có bản lãnh gì, hoàn toàn không có chút ưu điểm nào đáng nói……” Mặc dù so với Kiều Lạc, Ôn Nhược Hà kém một chút, nhưng nàng cũng không dám đắc tội thủ trưởng ! Cho nên biện pháp tốt nhất chính là tự hạ thấp chính mình, đem uy tín mình chôn sâu dưới mặt địa cầu luôn.
Ôn Nhược Hà gật đầu, đột nhiên nói,” Cô sợ người khác thích cô, hay là sợ cô sẽ thích người khác ?”
Diệp Khinh Chu ngẩn người, nhìn ánh mắt trong sáng của tổng giám đốc, cúi gằm xuống, nhìn ngón chân mình thò ra khỏi mũi giày sandal, thì thào ” Tôi sợ cả hai, cái nào cũng tiền đồ hắc ám……”
” Tốt lắm, không nói việc tư nữa, bây giờ nói việc công nhé.” Ôn Nhược Hà đột nhiên cắt đứt đề tài này, cầm tập hồ sơ màu đỏ trên bàn đưa tới ” Đây là quảng cáo Lệ Na mới làm, tuy tôi đã đồng ý miễn cho cô bất cứ việc gì liên quan tới Phi Nhã điền sản, nhưng khách hàng này cứ không ngừng bắt lỗi, Lệ Na sửa rất nhiều lần rồi cũng không chịu thông qua.”
Tình huống này Diệp Khinh Chu đã sớm biết, có điều nàng thật không cách nào hỗ trợ, trong lòng cũng rất áy náy, Ôn Nhược Hà nói tiếp ” Tôi không muốn cô làm hết, chỉ là cô vẽ họa đồ rất tỉ mỉ, cô xem qua cái này, giúp sửa chữa cho nhanh nhé “
Diệp Khinh Chu gật đầu, nhận lấy bản đồ họa, đây chính là sở trường của nàng, giúp đỡ việc này dĩ nhiên không có vấn đề. Nàng cầm hồ sơ nhanh chóng chạy ra ngoài, Ôn Nhược Hà nhìn theo bóng lưng vội vàng bỏ đi của nàng, hơi nhíu mày, có lẽ Diệp Khinh Chu sợ yêu người, vì sợ người không yêu nàng, vì sợ chia tay.
Diệp Khinh Chu đi trở về chỗ ngồi của mình, Lệ Na bỏ ly bột ngũ cốc chạy đến,” Tổng giám đốc rốt cục giao cho cậu à! Trời đất ! Mình bị hành sắp ૮ɦếƭ đến nơi , phải chi ngay từ đầu giao cho cậu thì đỡ rồi……”
Âu Dương lừ mắt,” Sao lại bắt Khinh Chu làm, cô ấy vừa mới hết bệnh !”
” Thì giúp đỡ chút thôi mà……” Lệ Na bắt đầu nịnh nọt.
” Không sao , không sao.” Diệp Khinh Chu cười nói, lúc này mới cố lấy dũng khí mở hồ sơ ra, trực tiếp lật đến trang đồ án, quả thật có chút lỗi, vì vậy bảo Lệ Na mở máy tính, bắt đầu sửa chữa.
Lệ Na kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Diệp Khinh Chu,” Ồ ồ, Tiểu Chu cậu thật là lợi hại nha! Ôi…… Tiểu Chu cậu giỏi thật đấy! A…… Tiểu Chu sau này chỉ bảo mình nha!”
Diệp Khinh Chu cảm thấy trong lòng ấm áp, có lẽ Kiều Lạc nói đúng, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng không nên quá lo lắng. Có lẽ tất cả mọi việc đều do nàng quá lo lắng mà xảy ra, hay là tất cả mọi việc xảy ra đều khiến nàng lo lắng quá mức ? Nếu như trước kia, có người nói với nàng như vậy, làm cho nàng an tâm như vậy, có lẽ hoàn cảnh đã khác bây giờ hay không ?