Diệp Khinh Chu vẫn luôn luôn biết, sau lưng nàng, chưa bao giờ có người nào như thế, từ tận ngày xa xưa, cho tới bây giờ, có lẽ có, nhưng thủy chung nàng vẫn không thể nào tin tưởng, rằng có một người, nàng có thể dựa vào thực sự.
Không phải nàng không có bạn bè, ví dụ như Âu Dương, không chỉ giúp nàng một hai lần, lại còn giúp nàng phản công trở lại, có điều Diệp Khinh Chu từng nghĩ, đây vốn là tai họa của mình, không nên liên lụy tới Âu Dương, nếu quả thật chuyển tới người cậu ấy, cậu ấy có thể giải quyết được hay sao ? Nếu cậu ấy không thể giải quyết được thì sao ? Chẳng phải trở thành sự phiền toái của cả hai người sao ?
Nếu thực sự có một người, đứng ở sau lưng nàng, gặp phiền toái có thể trốn ở sau lưng người ấy, sau đó người ấy có thể giải quyết gọn gàng, nếu quả thật như vậy, nàng có thể trốn tránh bao nhiêu việc, nếu quả thật có như vậy, nàng sẽ mãi mãi trốn tránh.
Sau khi nàng bị người ta cười nhạo không có cha, sau khi nàng bị bạn học bắt nạt, sau khi nàng bất an bước chân vào nhà họ Kiều, sau khi nàng bị Kiều Lạc bắt nạt, lúc nàng đối mặt với kẻ tình nhân của phụ thân, sau khi nàng cố gắng nghĩ cách cứu lại phụ thân, sau khi nàng tự sát, lúc nàng phải đối mặt với tin tức tự sát của cha nàng….
Nếu quả thật có một người, đứng ở phía sau nàng, có lẽ nàng có thể thở phào một cái, sau đó buông lỏng sự khẩn trương của mình, có thể dựa mình về phía sau mà không sợ bị ngã nữa, bởi vì nàng biết rõ, ở đây có một người, có thể để nàng dựa vào, giúp nàng xử lý tốt hết thảy….
Nghĩ tới những chuyện này, nàng lập tức vùi đầu vào trong chăn, trốn trong chăn thật thoải mái làm sao.
Kỳ thật nếu những chuyện này rơi vào trên người một kẻ có tính cánh kiên cường mạnh mẽ, có thể khiến nàng trở thành một nữ cường nhân trong độ tuổi thanh xuân, trở thành một thế hệ tiêu biểu. Đáng tiếc những chuyện này đã rơi lên trên người một quả hồng mềm như nàng, trong thoáng chốc, quà hồng đã bị dập nát.
Điều hòa thổi mát dịu, chăn tơ tằm mềm mại, nguyên nàng chỉ dúi đầu vào chăn, dần dần cả người cũng chui vào, cuối cùng ôm chăn lăn một vòng, ngủ lúc nào không hay.
Không biết ngủ cho tới lúc nào, bụng đột nhiên căng cứng, vì thế mơ hồ xoay người một cái, trời ạ. Kiêu Lạc đã vào ngủ từ lúc nào. Rõ ràng lúc đó nàng nổi giận đùng đùng xông vào phòng, còn khóa cửa lại. Huống hồ mấy dạo gần đây, lúc ngủ nàng vẫn rất cảnh giác, vậy mà bây giờ không có chút cảm giác nào là sao ? Xem ra mấy ngày trước mất ngủ nghiêm trọng có tác động tới nàng, thế mà có thể ngủ say sưa tới như vậy, đúng là quá nguy hiểm.
Nàng kéo một góc chăn bị Kiều Lạc nằm đè lên ra, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, vừa bước khỏi cửa phòng, Diệp Khinh Chu đã sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, không dám tin vào mắt mình nữa.
Trời ơi ! Cửa sổ còn chưa cài chốt ! Đây chỉ là tầng hai, cách mặt đất chỉ hơn ba mét mà, tuy ngoài cửa sổ có lan can bảo vệ, nhưng đám phần tử phạm tội có thể ném độc khí vào trong phòng đó.
Trời ơi ! Cửa chống trộm mới đóng mà chưa thèm khóa ! Mặc dù cửa chống trộm của nhà nàng là nhãn hiệu lừng danh của Trung Quốc, nhưng cũng không thể chỉ đóng mà thôi nha.
Trời ơi ! Khóa van tổng đường ống gas trong phòng bếp còn chưa khóa lại. Tuy rằng bếp gas của nàng không dễ bị thoát khí gas, nhưng vẫn rất nguy hiểm, vạn nhất mùa đông gas trong ống co lại, bây giờ trời nóng lên, khí gas nở ra, bị nổ tung thì sao !
Trời ơi ! Bát đĩa còn chưa thèm rừa, bây giờ là mùa hè nha ! Không biết có biết bao nhiêu loại vi khuẩn nha ! Nếu vi khuẩn sinh sôi phát tán ra ngòai không khí, lây bệnh qua đường hô hấp thì sao đây !
Những bối rối ௱ôЛƓ lung đang tồn tại trong Diệp Khinh Chu lập tức tan thành mây khói, ngay cả bàng quang cũng không thấy tăng, lập tức xông vọt lên mạnh mẽ, bắt đầu chạy đi đóng cửa sổ, khóa cửa, rồi lập tức rửa chén.
Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên Diệp Khinh Chu sấp sấp ngửa ngửa đi làm, nguyên nhân chủ yếu là do buổi sáng thức dậy, nàng phát hiện đồng hồ báo thức đã chỉ tới con số tám giờ hai mươi phút, trong đầu chợt ông lên một tiếng, cảm thấy trời đất xoay chuyển.
Lúc tới cửa thang máy công ty, vừa lúc cũng gặp Ôn Nhược Hà cũng vào thang máy, anh liền chọc nàng : “Hôm nay vì sao cô giờ này mới tới thế ?”
Thật ra Diệp Khinh Chu không hề bị muộn, nhưng những lời này lọt vào tai nàng lại như những lời khiển trách, lại nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua bị giáo huấn của Lệ Na, nguyên sự cảnh giác của nàng đối với Tổng giám đốc đã bị buông lỏng, giờ lại bắt đầu căng thẳng lên : “Tổng giám đốc, đây là một chuyện ngoài ý muốn, từ nay … tôi tuyệt đối sẽ không đi làm muộn như thế này. Nhất định tôi sẽ đi làm đúng giờ”
Ôn Nhược Hà thoáng nháy mắt, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay : “Bây giờ mới chín giờ hai mươi phút mà “
“Chín giờ hai mươi phút ?”Diệp Khinh Chu lập tức rên lên sợ hãi : “Tổng giám đốc, sau này tôi quyết không phạm phải sai lầm tương tự như vậy !”Nếu như trước kia, tuyệt đối nàng sẽ không bị dọa tới mức này, có điều bây giờ lại có thêm Mai Oánh Oánh ở đây, rốt cuộc Diệp Khinh Chu cũng không rõ thái độ của Tổng giám đốc đối với nàng như thế nào nữa.
Ôn Nhược Hà nhìn nàng với vẻ bất đắc dĩ, vỗ nhẹ vào đầu nàng một cái : “Cô đó, lại nghĩ quá rồi ! Ai mà chẳng phải đi trễ vài lần, miễn là có lý do chính đáng, thì không sao cả …”
“Sao ạ ?”Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ : “Tổng giám đốc, anh tốt tính như vậy, sao ngày hôm qua lại mắng Lệ Na…”Nàng vừa thốt lên lời, đã vội giật mình giơ tay lên che miệng, nàng dám can thiệp vào cách hành xử của tổng giám đốc đại nhân, có phải gần đây nàng bị ẩm ic rồi không ??? “Tổng giám đốc, là tôi lắm chuyện …”
Ôn Nhược Hà nghiêng đầu suy nghĩ một chút : “Đúng thật là, cho tới bây giờ tôi chưa mắng mỏ ai bao giờ. Bất quá, tốt tính là do tôi lựa chọn, chọn nổi giận hay không nổi giận, có nghĩa là cái gì cần nói thì phải nói, đây là nguyên tắc làm việc của tôi.”
Diệp Khinh Chu chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, lẩm bẩm một mình : “Nếu tôi có thể giống như anh thì tốt quá..”
Cửa thang máy vừa mở, Ôn Nhược Hà vội vàng nói : “Tưởng cũng không có gì hữu dụng cả, thà thử một lần còn hơn”Anh vừa nói vừa thoáng vỗ lên vai nàng một cái.
Diệp Khinh Chu nhận được cái vỗ vai nhẹ nhàng như thế của anh, cảm nhận được sự ôn hòa, tinh thần thoáng hoảng hốt, Ôn Nhược Hà đột nhiên nói tiếp : “Khinh Chu, có phải tôi đã gặp cô ở chỗ nào rồi hay không ?”
“Sao ạ ?”Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, hơi chớp mắt một cái, nhìn chăm chú vào tổng giám đốc, rồi lắc đầu : “Chưa bao giờ đâu ạ.”
“Ừm”Ôn Nhược Hà hơi gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên : “Vậy thì mới quen mà như thân đã lâu.”
Có những lời cổ vũ của Tổng giám đốc, lại thêm cái vỗ vai nhè nhẹ của anh đã tiếp thêm sức mạnh, Diệp Khinh Chu quyết định, nàng phải phản kháng ! Thực tế cuộc đấu tranh bắt đầu bằng việc không rửa chén đên qua thất bại thảm hại, càng cổ vũ nàng, phải bước chân ra khỏi thất bại tới một ngày mai tươi sáng, tìm nam nhân, thoát khỏi Kiều Lạc !
Trước đây Diệp Khinh Chu đã từng đăng ký vào trang web về tình yêu và hôn nhân, có điều, trang web tình yêu và hôn nhân đều có độ tuổi giao động khá lớn, những người tham gia đều có điều kiện không khá lắm, điện thoại thư tín phát không ngừng. Riêng người như Diệp Khinh Chu lại không có ai để tâm tới, cho tới nay chỉ nhận được có một cái email, nói là có một số người có điều kiện phù hợp với nàng, nếu nàng muốn biết rõ phương thức liên lạc với những người này, thì phải nộp tiền để trở thành hội viên VIP
Trước đây Diệp Khinh Chu cũng không quyết tâm lắm, nhưng bây giờ sự oán hận với Kiều Lạc, cộng thêm sự cổ vũ của Tổng Giám Đốc, nàng bắt đầu chủ động nắm bắt, chủ động gọi điện cho vị “Hồng nương”ở web tình yêu và hôn nhân, tích cực nộp phí, chẳng những trở thành hội viên VIP, mà còn là hội viên VIP hạng bạch kim.
Theo như lời Âu Dương, nếu mở một cái web hôn nhân và tình yêu, một năm gặp được mười kẻ ngu như Diệp Khinh Chu vậy, thì có thể khiến cho người ta có đủ can đảm mở, chỉ toàn thu lợi nhuận mà không phải bồi thường.
Làm mặt lạnh với Kiều Lạc suốt một tuần, Diệp Khinh Chu cũng không thèm nói gì với anh cả, có điều Kiều Lạc trông vẫn như không có chuyện gì xảy ra, khiến cho thái độ đã được coi là ngạo mạn của nàng rơi vào đáy cốc, hoàn toàn không có chút tác dụng.
Tuần này Diệp Khinh Chu nghỉ ngơi cho tới cuối tuần, tối thứ sáu nàng càng nhàn nhã hơn, trên mặt đắp mặt nạ, ngồi xem TV, như vậy có thể tránh được phóng xạ.
Kiều Lạc đang ngồi đọc sách trong thư phòng, đột nhiên điện thoại di động của anh đổ chuông, liền đứng dậy nghe, căn bản Diệp Khinh Chu cũng chẳng muốn nghe trộm điện thoại, có điều những diễn viên mới vừa rồi còn cãi nhau ỏm tỏi trên TV đột nhiên ôm lấy nhau, chẳng những không có tiếng nói chuyện, mà nhạc nền cũng chuyển sang nhè nhẹ du dương, thanh âm của Kiều Lạc đột nhiên trở nên rõ ràng.
Diệp Khinh Chu cũng không biết đầu kia nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy những lời của Kiều Lạc
“Ừm, con có thể không gặp cô ấy sao ?”
Cô ấy ? Gặp cô ấy … chẳng lẽ nói tới nàng hay sao ?
“Cô ấy ? Chỉ sợ hai người phải thất vọng rồi, có thể là cô ấy ghét con.”
Ghét ? Chẳng lẽ Kiều ác ma đã phát hiện sự phản kháng của mình, anh ta, liệu anh ta có nghĩ tới việc trấn áp ngay từ lúc manh nha hay không ?
“Chuyện kia à ? Hừ, lỗi của cha, còn muốn bao nhiêu người phải bù đắp cho cha nữa ?”
Chuyện kia ? Chuyện gì chứ ? Diệp Khinh Chu thoáng lau mồ hôi, chẳng lẽ chuyện mình rời khỏi nhà không thành công sao ?
Kiều Lạc nói tiếp : “Đúng rồi, con tới ngày thứ ba đã gặp được tiểu Chu rồi, con đã nói rồi, nhất định con sẽ tìm được cô ấy.”
Anh nói tiếp gì đó, nhưng Diệp Khinh Chu không nghe được nữa, bởi mấy diễn viên trên TV đã bắt đầu đối thoại trở lại, nghe lén được vài câu, không đầu không cuối, lại không rõ ràng, câu cuối là nói về nàng, thế thì cái chữ “cô ấy”đầu tiên không phải là nàng, vậy thì là ai ? Nghe khẩu khí thì hình như anh ta đang nói chuyện với cha Kiều, cha Kiều …. Diệp Khinh Chu lại bắt đầu hoài niệm những người tốt mà nàng nhận thức, sao cha có thể có điều gì sai lầm chứ ?