“Dậy đi, Ty! Xem này!” - Karen đứng ở đầu giường lay Hauck dậy. Hauck ngồi dậy. Anh không tài nào ngủ lại được gần như cả đêm qua vì nỗi ám ảnh sau khi nhớ ra con tàu.
“Charlie gửi tin này,” - Karen giọng phấn chấn. - “Anh ấy muốn chúng ta tới gặp.”
Hauck liếc nhìn đồng hồ. Đã gần tám giờ. Anh chưa bao giờ ngủ dậy muộn. - “Tới đâu?”
Karen đang quấn người trong chiếc khăn tắm của khách sạn, cô vừa mới bước ra từ nhà tắm. Cô giơ chiếc BlackBerry ra trước mặt Hauck trong khi anh đang cố dụi cơn buồn ngủ khỏi hai mắt.
Karen. Anh đã suy nghĩ lại về những gì em nói. Anh đã không nói với em tất cả những gì anh biết. Neville sẽ tới bến cảng vào lúc mười giờ sáng và đưa em tới gặp anh. Em có thể đưa ai đi cùng cũng được. Có lẽ là đã đến lúc rồi. Charles.
Cô bám lấy tay Hauck và siết chặt một cách đắc thắng. - “Anh ấy sẽ trở về với chúng ta, Ty à.”
Cả hai vội vàng mặc quần áo, và gặp nhau ở phòng ăn sáng ở tầng dưới. Ở đó, với tâm trạng sợ làm Karen mất vui, Hauck đã thông báo là Charles sẽ phải bị bắt. Trong khi cạo râu, anh đã quyết định rằng cách duy nhất có thể thực hiện được là: phải đưa Charles về Mỹ cùng với hai người theo sự đồng ý của Charles. Hauck sẽ bắt Charles ở đây và Charles sẽ phải bị tạm giam trong khi chờ đợi được dẫn về. Họ sẽ phải lấy được lệnh ủy nhiệm cho phép điều tra toàn bộ sự việc liên quan tới tất cả mọi người ở nhà, mà không thể tránh khỏi sẽ bao gồm cả vai trò của Hauck và những gì anh đã làm. Để có được lệnh ủy nhiệm sẽ phải đợi nhiều ngày, thậm thí là nhiều tuần. Việc dẫn độ có thể sẽ bị xem xét. Charles có thể trốn chạy. Nhưng Dietz và lũ nguời của hắn thì đã đến rất gần rồi.
Ngay trước lúc mười giờ, Karen và Hauck đi ra phía cảng. Neville đứng sau bánh lái chiếc Thiên thần biển khơi mũi trắng đang tiến vào cảng.
Karen vẫy anh ta từ phía cầu cảng.
"Chào bà.” - Viên thuyền trưởng vẫy tay đáp lại, khi chiếc xuồng tiến lại gần. Một người bốc vác của khách sạn với lấy sợi dây buộc thuyền. Anh ta đỡ Karen lên xuồng, Hauck tự bước xuống sau.
“Anh sẽ đưa chúng tôi tới gặp ông Friedman phải không?”
“Tới gặp ông Hanson, thưa bà. Đó là lệnh của ông ấy.” - Neville đáp lại một cách nghiêm túc.
“Chúng ta sẽ quay lại chỗ cũ à?”
“Không, thưa bà. Lần này thì không. Tàu đang neo ngoài khơi, không xa đây là mấy.”
Hauck ngồi xuống cạnh cuối xuồng, Karen cũng ngồi xuống đối diện anh trong khi người bốc vác quăng dây neo thuyền cho Neville. Hauck sờ khẩu Beretta anh đã mang theo. Bất cứ chuyện gì cũng có thể sẽ xảy ra ngoài đó.
Họ đi về hướng tây, chưa đển một phần tư dặm ngoài khơi, chạy sát theo bờ biển dọc những hòn đảo nhỏ xíu như những chấm nhỏ trên biển. Bầu trời trong xanh nhưng nhiều gió, chiếc xuồng chồm lên, động cơ đôi rồ lên tạo thành làn nước lớn phía sau.
Suốt cả quãng đường, không ai nói với ai một câu. Một bầu không khí nặng nề trùm lên họ. Charles có thể cho Hauck biết đầu mối dẫn tới kẻ đã sát hại AJ Raymond, tại sao Charles làm việc này từ lúc đầu. Karen cũng im lặng, có thể đang suy nghĩ xem sẽ giải thích với lũ trẻ ra sao.
Khi còn cách Saint Hubert khoảng bốn hòn đảo, Neville cho máy chạy chậm lại. Hauck kiểm tra bản đồ. Dải đất này có tên là đảo Gavin. Có một khu dân cư ở phía bắc hòn đảo, tên là Amysville. Họ đang ở bên phía ít người sinh sống, phía nam hòn đảo. Rồi họ tới một khúc quanh.
Neville chỉ tay. - “Ông ấy ở đó!”
Một con tàu lớn màu trắng đang neo mình trong khu vịnh hoang vắng. Hauck bám chắc thành xuồng bước thẳng về phía mũi. Karen bước theo sau. Con tàu có lẽ phải dài đến sáu mươi foot. Hauck đoán có thể ngủ được tám người. Một lá cờ Panama cắm phía sau đuôi tàu.
Neville chạy chậm lại dưới vận tốc mười hải lý một giờ, lượn qua dải san hô một cách thành thạo. Chắc chắn Neville biết rất rõ vùng biển này. Neville cầm chiếc bộ đàm trên bảng điều khiển và nói vào đó: - “Ông Hanson, Thiên thần biển khơi đang đến.”
Không có ai đáp lại. Con tàu của Charles chỉ cách xuồng khoảng một phần tư dặm. Con tàu đang neo lại. Hauck không phát hiện thấy có ai trên boong. Neville nhấc bộ đàm lên gọi thêm một lần nữa. Chỉ có tiếng kêu lạo xạo.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” - Hauck hỏi Neville.
Viên thuyền trưởng người Tri-ni-đát liếc nhin đồng hồ, nhún vai. - "Không có ai trên tàu cả.”
“Có chuyện gì vậy, Ty?” - Karen hỏi, giọng bỗng trở nên lo lắng.
Hauck lắc đầu. - “Anh không biết.”
Họ từ từ chạy quanh con tàu đang dập dềnh trên mặt nước từ mé bên. Một sợi dây giữ neo thả thẳng xuống nước phía mũi tàu. Không có dấu hiệu nào của sự sống ở trên tàu. Hoàn toàn vắng lặng.
“Lần cuối cùng anh nói chuyện với ông Hanson là khi nào?” - Hauck hỏi Neville.
“Tôi không nói chuyện với ông ấy.” - Viên thuyền trưởng nhún vai. - “Ông ấy gửi một tin nhắn cho tôi tối hôm qua, bảo rằng tôi đón ông bà vào lúc mười giờ và đưa ông bà ra đây.” - Neville lái chiếc Thiên thần biển khơi chạy quanh tàu ở khoảng cách khoảng năm mươi foot.
Vẫn không thấy bóng dáng một ai.
Hauck trèo lên chỗ cao nhất có thể được của thành chiếc xuồng để nhìn sang. Neville lái xuồng vào gần hơn, gọi to: “Ông Hanson.” Chỉ có sự im lặng đáp lại. Một sự im lặng đáng lo ngại.
Karen đặt tay lên vai Hauck. - “Em không thích điều này chút nào, Ty à.”
“Anh cũng vậy.” — Hauck lôi khẩu Beretta ra khỏi túi. Anh nắm lấy lan can con tàu khi chiếc xuồng chạy ngang tới bên nó. Anh bảo Karen: “Em cứ ở nguyên đây nhé.”
Hauck nhảy lên boong. "Có ai đó không?” - Boong chính con tàu hoàn toàn trống không. Nhưng có sự xáo trộn đáng lo ngại. Những chiếc gối kê chỗ ngồi bị lật úp cả xuống. Các ngăn kéo bên trong đều bị mở tung. Hauck thấy một chai rượu rum còn để trên boong. Anh cúi xuống chấm ngón tay vào một vệt bẩn nhỏ trên một chiếc gối kê vứt lăn lóc. Thứ anh phát hiện ra đó chẳng khiến anh vui chút nào.
Đó là một vệt máu.
Anh quay xuống Karen, lúc này vẫn đang ngồi trên chiếc Thiên thần biển khơi lo lắng: “Cứ ngồi yên trên xuồng nhé.” Hauck mở chốt an toàn của khẩu Beretta, lăm lăm tay súng, bước xuống khoang ca-bin phía dưới. Khoảng không gian đầu tiên anh bước vào là một khoang bếp rộng. Đã có người vào đây. Bồn rửa đựng đầy ly cốc và nồi xoong. Khoang tủ để mở và đã bị lục tung lên, đồ gia vị rơi tràn ra cả sàn bếp. Hauck tiếp tục bước xa hơn, về phía đuôi tàu, nơi có ba phòng ngủ. Giường ngủ bị lục tung, ngăn kéo mở toang, trống không ở hai phòng đầu. Phòng lớn nhất bị lục lọi nhiều nhất, trông như vừa mới có một cơn bão đi qua. Đệm bị kéo lệch sang một bên, ga trải giường bị xé tung, ngăn kéo bị lục lọi, và quần áo quăng vung vãi khắp nơi.
Hauck quỳ xuống. Anh bắt gặp nhiều vết máu giống trên boong. Hauck bước lên boong. - “Trống không cả.” - Hauck gọi Karen. Neville đang kéo dây, đưa Karen lên tàu. - “Không có ai ở đây cả.”
“Không có ai ở đó là sao? Charles biến đi đằng nào rồi, Ty?” - Karen lo lắng hỏi.
“Xuồng vẫn còn đây.” - Neville nói, tay chỉ chiếc xuồng cao su màu vàng, chiếc xuồng Karen đã nhìn thấy hôm trước. Thế có nghĩa là Charlie không lên bờ.
“Có ai biết Charles ở đây không?” - Hauck quay qua hỏi Neville.
“Không. Ông Hanson bí mật lắm. Chúng tôi vừa mới thay đổi vị trí chiều hôm qua thôi.”
Karen trở nên căng thẳng hơn. - “Em không thích chuyện này, Ty à. Anh ấy muốn chúng ta tới gặp kia mà.”
Hauck nhìn ngang qua vịnh, về phía hòn đảo cách đó khoảng hai đến ba trăm yard. Charles có thể ở bất cứ chỗ nào. Hoặc có thể đã ૮ɦếƭ. Hoặc có thể bị bắt cóc. Hay đang ở trên một con thuyền khác. Hauck không muốn nói cho Karen về những vệt máu, điều này chỉ khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn.
"Đồn cảnh sát gần đây nhất là ở đâu?” - Hauck hỏi Neville.
"Ở Amysville." - Viên thuyền trưởng đáp. “Cách đây khoảng sáu dặm hơn. Vòng về phía bắc.”
Hauck khẽ gật đầu. - “Gọi họ tới đi.”
"Ôi! Charlie..." - Karen lắc đầu, thở dài lo lắng.
Hauck đi về phía mũi tàu, kiểm tra lại những chiếc gối lót vứt lộn xộn trên đó, nhìn lại mấy vệt máu. Có vẻ như những vệt máu chạy về phía mạn tàu. Anh cúi người nhìn về bên đó. Sợi dây neo ở đó ròng thẳng xuống nước. Anh đưa tay lướt dọc theo sợi dây. - “Neville, khoan đã!"
Viên thuyền trưởng quay lại từ phía cầu tàu, bộ đàm cầm trên tay.
Hauck hỏi. - “Anh biết nút bấm thả neo ở đâu không?”
“Có chứ.”
“Anh kéo neo lên cho tôi.”
Karen hít sâu một hơi lo lắng. - “Cái gì thế?”
Neville cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Viên thuyền truởng nhấn nút trên bánh lái. Ngay lập tức, dây neo bắt đầu chầm chậm kéo lên. Hauck nhoài người hết cỡ nhìn xuống, tay bám vào thành lan can.
"Em lùi lại." Hauck bảo Karen.
"Ty, anh nghĩ có chuyện gì đang xảy ra vậy?” - Cô hỏi, giọng lo lắng.
"Em cứ lùi lại đã!” - Tiếng động cơ kéo neo kêu ro ro. Sợi dây neo được bện rất chắc chắn kéo dần lên. Cuối cùng, một vật nhô lên khỏi mặt nước. Trông như một sợi dây. Dây câu. Rong biển quấn quanh.
"Ty...?"
Nỗi hoảng sợ vụt qua Hauck khi anh nhìn thấy vật đó: Sợi dây buộc chặt lấy một bàn tay. "Neville, dừng lại!" Hauck giơ tay gọi to. Anh quay lại phía Karen. Ánh mắt không vui của anh đã nói lên tất cả.
"Ôi, Chúa ơi, Ty, không...”
Cô chạy vội sang bên mạn tàu nhìn xuống, hoảng sợ. Hauck tới phía sau, ôm lấy cô, áp chặt khuôn mặt cô vào иgự¢, che đi để cô khỏi phải nhìn thấy quang cảnh đau lòng.
"Không...”
Hauck ôm chặt lấy Karen. Cô vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay anh. Hauck bảo Neville kéo dây neo cao lên thêm một chút. Sợi dây neo chạy lên thêm. Bàn tay bị trói chặt vào dây neo đã nhô hẳn ra khỏi mặt nước. Từ từ, toàn bộ phần còn lại cũng dần dần nhô lên. Tim Hauck chùng xuống.
Anh chưa bao giờ gặp Charles, ngoại trừ qua tấm ảnh của Karen. Cái anh đang nhìn thấy bây giờ chỉ là một bản sao đã trương lên, đáng sợ của Charles. Anh che mặt Karen, ôm chặt cô hơn nữa vào иgự¢ mình.
“Có phải là anh ấy không?” - Karen hỏi, mặt quay đi nơi khác, không dám nhìn.
Khuôn mặt trương phồng, trắng bệch của Charles nhô lên khỏi mặt nước, mắt mở trừng trừng. Hauck giơ tay ra hiệu cho Neville dừng lại.
"Phải Charlie không, Ty? ” - Karen hỏi lại, cố kìm nước mắt.
“Là Charles.” - Hauck gật đầu. Anh áp chặt mặt cô gần hơn vào иgự¢ mình, ôm chặt cô, trong khi cô vùng vẫy. - “Là anh ấy."
Một giờ sau, chiếc xuồng chở các viên sỹ quan trong trang phục cảnh sát hải quân màu trắng từ khu dân cư Amysville, cùng một viên thanh tra địa phương tới nơi. Tất cả mọi người cùng kéo Charles lên.
Karen và Hauck đứng bên cạnh nhìn thi thể, bám đầy những rong rêu và những mảnh vụn rác của Charles được kéo lên boong tàu với sợi dây trói chặt anh vào dây neo tàu. Hauck thông báo anh là thanh tra từ Mỹ với một nhân viên địa phương có tên là Wilson trong khi Karen đứng bên cạnh, hai tay ôm lấy mặt. Hauck khai báo cô là vợ cũ của Hanson và cho biết họ mới gặp lại sau một năm. Cả hai đều nói rằng họ không biết ai là kẻ muốn làm môt việc kinh khủng như vậy. Có thể là một vụ ςướק. Nhìn quanh con tàu mà xem. Như vậy có lẽ là lý do đơn giản nhất, và sẽ không phải khơi ra toàn bộ sự việc. Dẫu chuyện xảy ra tiếp theo có là gì thì Hauck cũng quyết định rằng: anh sẽ giám sát vụ này từ Mỹ, và nếu chính quyền địa phương không hỏi gì đến họ thì anh cũng không phải thực hiện đến việc đó. Cả hai cung cấp tên, họ và địa chỉ ở Mỹ. Một thông báo nhanh, họ cho viên thanh tra biết nghề nghiệp của Hanson trước đây: làm trong ngành đầu tư. Hauck biết rằng khi họ kiểm tra thì cái tên mới của Charles sẽ không đem lại thông tin gì nhiều.
Viên thanh tra cảm ơn hai người một cách chân thành, tuy nhiên cũng xem xét câu chuyện của hai người một cách ngờ vực. Hai nhân viên của viên thanh tra cho xác Charles vào một chiếc túi đựng thi hài màu vàng. Karen yêu cầu xin thêm vài phút và đuợc họ đồng ý.
Cô quỳ xuống bên Charles. Cô có cảm giác mình đã nói lời chia tay với anh không biết bao nhiêu lần trước đây, nước mắt cô tuôn rơi. Nhưng giờ thì khi nhìn vào khuôn mặt đã biến dạng, trương phềnh, sưng húp và làn da tái xanh lại, cô nhớ lại cả nỗi đau và nụ cười cam chịu của anh trên bãi biển ngày hôm qua, nước mắt cô tiếp tục tuôn chảy, không ngừng. Lần này thì không còn sự phán xét nào nữa. Từng dòng nước nóng hổi tuôn tràn trên hai má cô.
Ôi, Charlie... Karen nhặt lấy một mẩu vụn rác bám trên mái tóc anh. Thật nhiều ký ức đột nhiên ùa về trong cô. Từ cái buổi tối họ gặp nhau lần đầu ở buổi quyên góp nghệ thuật ấy, Charles trong trang phục xi-mốc-king, đeo cà vạt đỏ. Cặp kính bằng sừng. Điều anh nói hôm đó khiến cô bị lôi cuốn là gì nhỉ? “Em đã làm gì xứng đáng mới có được một chỗ ngồi trong cái đám buồn tẻ này?” Rồi đám cưới của họ ở Pierre. Ngày anh khai trương công ty Harbor, công việc kinh doanh đầu tiên với Halliburton, cô vẫn nhớ mọi thứ tràn đầy hy vọng và hứa hẹn. Cái cách anh chạy dọc đường biên trong mỗi trận bóng vợt của Alex, hò reo vui mừng với mỗi bàn thắng, thất vọng với mỗi bàn thua, gọi to tên con - "Tiến lên, Alex, tiến lên!” rồi vỗ tay khuyến khích.
Rồi cô nhớ lại cả cái buổi sáng anh gọi với trở lại cho cô trong nhà tắm, và nói rằng anh sẽ đi tàu vào thành phố. Karen đưa tay vuốt dọc khuôn mặt Charles. - Làm sao anh lại để chuyện này xảy ra hả Charlie? Em sẽ nói với lũ trẻ sao đây? Ai sẽ là người khóc thương anh? Em sẽ phải làm gì với anh đây?” Dẫu thật cố gắng, cô cũng không thể tha thứ cho anh. Nhưng anh vẫn là người đàn ông mà cô đã cùng chung sống gần hai mươi năm trời. Người đã từng là một phần của mỗi thời khắc quan trọng trong cuộc đời cô, vẫn là bố của lũ trẻ.
Và cô nhìn thấy, trong sự hối hận của ánh mắt anh ngày hôm qua, một hình ảnh mà anh nhớ đến quay quắt. Là Sam. Alex. Và cô. Em sẽ phải làm gì với anh đây, Charlie?
“Karen..."- Hauck buớc tới sau lưng, khẽ đặt tay lên vai cô. - "Đã đến lúc để họ làm nhiệm vụ rồi.”
Cô gật đầu. Cô đặt ngón tay lên mi mắt Charles, khép chúng lại lần cuối. Như vậy tốt hơn. Đó là khuôn mặt cô muốn mang theo bên mình. Cô đứng dậy, khẽ dựa vào người Hauck. Một trong số mấy viên sỹ quan bước tới, kéo khóa lại.
Vậy là hết. Charles đã không còn nữa.
“Họ sẽ để chúng ta đi.” - Hauck nói khẽ bên tai Karen. “Anh đã cung cấp thông tin của anh cho họ liên lạc. Nếu tìm ra manh mối, và có lẽ là sẽ tìm ra manh mối, họ sẽ cần phải nói chuyện với chúng ta thêm nữa.”
Karen gật đầu. - “Anh ấy đã quay về Mỹ, anh biết không?” - Cô ngẩng nhìn Hauck. - “Để đến dự lễ tốt nghiệp của Samantha. Charlie đã ngồi trong xe, bên đường đối diện và ngắm nhìn gia đình. Em muốn đưa anh ấy về nhà, Ty à. Em muốn anh ấy trở về với gia đình em. Em muốn lũ trẻ được biết những gì đã xảy ra. Charles là bố chúng kia mà.”
“Chúng ta có thể yêu cầu họ đưa thi hài về, sau khi hoàn tất việc khám nghiệm y tế.”
Karen khóc sụt sịt: “Cũng được.” Họ lại xuống chiếc Thiên thần biển khơi và nhìn người ta đưa Charles vào xuồng cảnh sát.
“Bọn chúng đã tìm được Charles, Ty à...” - Karen cố kìm cơn giận dữ đang dâng lên trong huyết quản. - “Anh ấy đã có thể quay về với chúng ta. Em biết mà. Đó là lý do tại sao anh ấy lại gọi mình tới.”
“Bọn chúng không tìm được Charles, Karen à.” - Hình ảnh gây cảm giác bất an của con tàu lớn màu đen trở nên rõ nét trong đầu Hauck. - “Chúng ta mới là những người tìm ra Charles. Và chúng ta đã dẫn bọn chúng thẳng đến chỗ của Charles.” - Anh quay nhìn con tàu bị đột nhập của Charles. - “Và câu hỏi thực sự ở đây là bọn chúng muốn tìm kiếm điều gì?”