“Em sẽ đi một mình.” - Karen giải thích với Hauck.
Hai người lại gặp nhau ở quán cà phê Arcadia. Karen báo cho anh biết Charlie cuối cùng đã liên lạc với cô ra sao, và cả những hướng dẫn của Charlie nữa. - “Anh ấy nói chỉ mình em đi thôi. Đó là những gì em đã thỏa thuận. Em phải tuân theo thỏa thuận đó, Ty à.”
“Không, em không được làm thế.” - Hauck đặt ly cà phê xuống, lắc đầu. - “Như vậy không hợp lý, Karen. Em còn chưa biết anh ấy có liên quan tới những ai. Anh không thể để em mạo hiểm được.”
“Đó là thỏa thuận mà Ty. Em đã đồng ý rồi.”
“Karen. ” - Hauck ngả người gần hơn về phía trước, nói nhỏ lại để những người ngồi gần quanh không nghe được họ đang nói gì. - “Charlie đã rời bỏ em và gia đình. Em biết rất rõ anh ta đã làm những gì. Em cũng biết anh ta phải bảo vệ điều gì. Chuyện này rất nguy hiểm, Karen à. Đây không phải là trò chơi mạo hiểm của học sinh cấp ba. Em đã nói với Charlie chính xác những gì em đã phát hiện về anh ta. Có người đã phải ૮ɦếƭ. Anh không thể để em đi tới đó một mình được.”
“Anh không phải nhắc em về những mối nguy hiểm đó, Ty à.” - Giọng Karen lớn hơn và căng thẳng. Cô nhìn anh cầu xin. - “Khi em đến với anh, em đã hoàn toàn tin tưởng vào anh. Em đã nói cho anh tất cả những điều em chưa bao giờ nói cho ai biết.”
“Anh nghĩ anh xứng đáng với niềm tin của em, Karen.”
“Đúng vậy.” - Karen gật đầu. - “Em biết là vậy. Nhưng giờ anh cũng phải tin em một chút chứ. Em sẽ đi," - Cô nói, mắt ánh lên, kiên định. - “Charlie là chồng em mà Ty. Em hiểu anh ấy. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em biết anh ấy sẽ không bao giờ làm hại em. Em đã bảo anh ấy là em sẽ đến rồi, Ty à. Em sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”
Hauck hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm nghị đủ thấy sự kiên quyết của anh. Anh biết anh có thể ngăn cô lại. Anh có thể phanh phui tất cả mọi chuyện ngay ngày hôm nay. Chịu sức nóng anh đã mạo hiểm đưa mình tới. Nhưng đó cũng là những điều anh đã luôn hứa với cô, ngay từ ban đầu. Tìm ra Charles. Và khi kiểm tra lại toàn bộ các lựa chọn chính của mình, anh nhận ra rằng trên mọi phương diện anh đều đã dính líu vào quá sâu.
“Điểm hẹn phải là một nơi công cộng.” - Cuối cùng Hauck lên tiếng. - “Từ đó anh có thể quan sát được em. Chỉ có cách đó mới được thôi.”
Karen nhuớng mắt. - “Ty à...."
“Cái này không phải bàn nữa, Karen. Nếu tình hình có vẻ an toàn khi chúng ta nắm biết được tất cả thông tin cụ thể thì em có thể đi gặp Charles, một mình. Anh hứa. Nhưng anh sẽ ở quanh điểm hẹn. Thỏa thuận như vậy nhé.”
Karen nhìn Hauck nhắc nhở: “Anh không được phép lợi dụng em để bắt Charles đấy nhé, Ty. Anh phải hứa.”
“Em nghĩ là anh sẽ tới đó để bắt anh ấy sao, Karen? Em nghĩ gì vậy, em nghĩ anh sẽ báo cho cảnh sát quốc tế như trong bộ phim Chuyên án Miami sao?" - Hauck nhìn cô chăm chăm. - “Lý do chính để anh tới đó cùng em có thể là do anh yêu em, Karen - em không hiểu điều đó sao? - hoặc một điều gì đó gần gần như vậy. Anh tới đó bởi không bao giờ anh để cho em chui đầu vào bẫy và bị sát hại cả.”
Ánh mắt anh đầy kiên quyết và cứng rắn. Ánh xanh lấp lánh trong đôi mắt anh trở thành sự quả quyết không thể bẻ gãy được. Cả hai cứ ngồi như vậy một lúc lâu, Hauck có vẻ nổi giận.
Sau cùng, Karen cũng mỉm cười. - “Anh nói là ‘có thể là yêu em\'. ”
“Đúng vậy, có thể.” - Hauck gật đầu. - “Và khi anh nói điều đó, có thể là anh có chút ghen tuông nữa.”
“Ghen với Charles sao?”
"Ghen với mười tám năm ấy, Karen à. Đó là người đàn ông em đã xây dựng cuộc sống cùng, dẫu anh ta có làm chuyện quái quỷ gì đi nữa.”
“Cái đó đã qua rồi mà.”
“Anh không biết rằng nó đã qua.” - Anh quay nhìn ra chỗ khác trong một giây, rồi hít sâu một hơi, đầy tuyệt vọng. - “Dẫu sao thì anh cũng đã nói rồi, tuy rằng nghe có vẻ ngu xuẩn, khỉ thật.”
Karen nắm lấy tay Hauck. Cô ép chặt lòng bàn tay anh vào giữa hai lòng bàn tay cô, xoa xoa gan bàn tay. Cuối cùng anh ngẩng lên nhìn cô.
“Anh biết đấy, có lẽ em cũng yêu anh.” - Cô nhún vai. - “Hay cái gì gần gần như vậy.”
“Anh cảm thấy tự ti.”
“Nhưng nếu như vậy, Ty à, chúng ta không thể làm. Em xin anh đấy. Đây là điều quan trọng nhất với em vào lúc này. Đó là lý do tại sao em đi tới đó. Sau đó...” - Karen ép ngón cái vào lòng bàn tay anh. - “Sau đó chúng ta sẽ gặp nhau. Thỏa thuận như vậy được không?”
Hauck vòng ngón út quanh tay ngón tay cô lưỡng lự đồng ý. - “Em đã biết địa điểm chưa?”
“Câu lạc bộ Saint James thì phải. Bọn em đã đến đấy một lần rồi. Bọn em đã ghé vào cảng ở đó ăn trưa.” - Karen nhận ra ánh mắt lo lắng của Hauck. - “Như ở trong tạp chí Condé Nast Traveler ấy. Không phải là nơi để bố trí cho một vụ mai phục đâu.”
“Vậy thì khi nào em đi?”
“Chúng ta sẽ đi, Ty à. Chúng ta. Ngay ngày mai.” - Karen nói. - “Em đã đặt hai vé rồi.”
“Hai vé?”
“Đúng vậy, Ty, hai vé.” — Karen cười. — “Anh thực sự cho rằng em tin là anh sẽ để em đi tới đó một mình sao?”
Rick và Paula cũng đang đi vắng, như lũ trẻ nhà Karen. Cô gửi thư điện tử tới nhà nghỉ nơi Sam và Alex đang ở, nói rằng cô sẽ đi vắng vài ngày. Cô hiểu rằng mình phải báo cho một ai đó biết nơi mình sắp đến. Cô quay một số máy điện thoại, đầu dây đằng kia một giọng quen thuộc trả lời.
“Saul à?”
“Karen? " - Giọng Lennick tỏ ra ngạc nhiên nhưng rất hài lòng. - “Cô sao rồi? Còn lũ trẻ thì sao?”
“Chúng tôi ổn cả, Saul à. Đó là lý do tại sao tôi gọi cho ông. Tôi sẽ đi vắng trong vài ngày. Lũ trẻ đang ở châu Phi, tất nhiên là nếu ông tin điều đó. Bọn chúng tham gia chuyến đi săn du lịch. Đó là quà tặng cho Sam sau lễ tốt nghiệp. Bọn trẻ đi cùng với vài người thân trong gia đình tôi.”
“ Ừ. Tôi nhớ cô đã nói với tôi một lần rồi.” - Lennick làm như vô tình. - “Bây giờ mới thấy tuổi trẻ thật đáng giá, phải vậy không?”
“Đúng vậy, Saul.” - Karen nói. - “Tôi nghĩ là vậy. Nghe này, liên lạc với bọn trẻ không được dễ dàng cho lắm, vì vậy tôi đã nhắn số điện thoại cơ quan của ông đến nhà nghỉ lũ trẻ sắp tới. Ông biết đấy, trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra. Tôi không biết phải gọi cho ai.”
“Tất nhiên là được. Tôi rất vui, Karen ạ. Cô biết là tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể. Vậy, cô sắp đi đâu vậy? Đề phòng trường hợp tôi cần liên lạc ấy mà.” - Lennick giải thích.
“Tới vùng biển Ca-ri-bê. Quần đảo Virgin của Anh...”
"Tuyệt. Vùng đó rất tuyệt vào thời gian này trong năm. Tới chỗ nào vậy?”
“Tôi sẽ gửi số di động của tôi cho ông, Saul à.” - Cô quyết định không nói phần thông tin còn lại. - “Nếu cần, ông có thể gọi cho tôi.”
Saul là người đỡ đầu cho Charlie. Ông ta đã chứng kiến việc đóng cửa công ty của Charlie. Ông đã biết những chuyện liên quan tới Charlie. Vụ Archer. Những tài khoản ngân hàng ở nước ngoài. Nhưng ông chưa bao giờ nói cho cô biết về những chuyện đó. Karen bỗng nhiên rùng mình hoài nghi. Liệu ông ta có biết tất cả mọi chuyện hay không?
“Tôi biết Charlie đã toan tính một việc gì đó, Saul à.”
Im lặng một lúc, Lennick hỏi. - “Ý cô là sao, Karen?”
“Tôi biết anh ấy đã quản lý một lượng tiền rất lớn. Những tài khoản ở nước ngoài mà chúng ta đã nói tới. Đó chính là những gì cuốn hộ chiếu và số tiền kia có liên quan tới, đúng vậy không? Ông chưa bao giờ nói lại với tôi, nhưng tôi biết ông biết tất cả những chuyện đó, Saul à. Ông hiểu anh ấy rõ hơn tôi. Và ông sẽ bảo vệ anh ấy chứ, Saul, nếu có chuyện gì đó xảy ra? Thậm chí cả là bây giờ?”
“Tôi không bao giờ muốn cô phải lo lắng, Karen à. Đó là một phần công việc của tôi. Và tôi cũng bảo vệ cả cô nữa.”
“Thật vậy chứ?” - Karen đột nhiên cảm thấy mình chợt hiểu ra một điều gì đó. - “Ngay cả khi điều đó đe dọa đến ông chứ?”
“Đe dọa đến tôi ư? Làm sao có thể vậy được chứ, Karen. Ý cô là sao?”
Cô định ép Lennick - hỏi xem ông có biết hay không. Hỏi xem liệu ông có biết rằng chồng cô vẫn còn sống? Liệu Saul có liên quan một phần trong đó hay không? Liên quan một phần tới lý do tại sao Charlie phải lẩn trốn hoặc. Đột nhiên có một ý nghĩ như linh tính chợt lóe lên trong cô, rằng thậm chí ông chính là nguời anh đang chạy trốn? Liệu ông có phải là một phần của những gì đã xảy ra giữa họ? Saul chăng? Ông ấy chắc phải biết Jonathan Lauer. Ông cũng chưa bao giờ nói với cô về vụ đó. Karen cảm thấy một nỗi lo lắng chạy qua cô, như thể cô đang đi lạc vào một vùng cấm, một khu hầm mộ đóng chặt kín và lạnh lẽo.
Saul hắng giọng. - “Chắc chắn tôi sẽ làm vậy rồi, Karen à.”
“Chắc chắn ông sẽ làm gì kia, Saul?”
“Bảo vệ cô, Karen. Và lũ trẻ nữa. Đó chẳng phải là điều cô vừa hỏi hay sao?”
Đột nhiên Karen cảm thấy chắc chắn một điều rằng Saul biết. Biết nhiều hơn rất nhiều so với những gì ông nói với cô. Cô có thể cảm nhận được giọng nói ông có chút run rẩy. Và Saul là người đỡ đầu của Charlie. Ông ấy biết. Ông ấy phải biết. Và giờ thì Saul cũng nhận ra rằng cô biết.
“Ông chưa bao giờ nói cho tôi hay.” - Karen liếm môi. - “ Ông biết Jonathan Lauer đã ૮ɦếƭ, ông biết là anh ta đã tìm cách liên lạc với tôi. Ông biết là Charlie quản lý số tiền đó. Charlie đã ૮ɦếƭ, đúng không Saul? Anh ấy không còn nữa - nhưng ông vẫn bảo vệ anh ấy kia mà.”
Saul im lặng một lúc. Rồi ông trả lời - “Chắc chắn là anh ấy đã không còn nữa, Karen à. Charlie yêu cô. Đó là tất cả những gì cô cần phải nghĩ tới bây giờ. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cả, nếu giữ nguyên mọi chuyện như vậy.”
“Chồng tôi đã làm những gì, Saul? Những chuyện đó có liên quan thế nào tới những người như ông? Tại sao ông giữ kín mọi chuyện, không nói gì cho tôi?”
“Cô cứ tận hưởng thời gian đi nghỉ đi đã, Karen. Ở chỗ nào mà cô sắp tới ấy. Cô biết là tôi sẽ để tâm bất cứ điều gì cần thiết phải làm ở đây mà. Cô hiểu điều đó chứ, Karen?”
“Có.” - Karen nói. Miệng cô khô khốc. Một cảm giác ớn lạnh vì sự mập mờ chạy suốt qua cô, một cánh cửa đã mở ra vào cái thế giới cô đã từng tin tưởng. -“Tôi hiểu mà, Saul.”