Cuối cùng rồi cũng đến ngày lũ trẻ lên đường. Karen giúp đóng gói hành lý và đưa chúng ra sân bay Kennedy, ở đó bọn trẻ gặp lại người thân, họ đã đến đây từ ngày hôm qua, tại cổng ra của hãng Hàng không Anh quốc.
Cô đậu xe và cùng đi vào làm thủ tục với lũ trẻ. Ở đó cô gặp Sid và Joan. Tất cả đều rất hào hứng. Karen ôm chặt Sam với tất cả tình cảm và bảo con gái chăm sóc anh trai: “Mẹ không muốn anh trai con mải mê nghe iPod và để cả lũ sư tử lôi đi đâu đấy nhé.”
“Đấy là máy nghe nhạc di động mà mẹ. Và trong trường hợp của Alex thì chắc là lũ khỉ đầu chó sẽ lôi anh ấy đi thôi.”
“Buồn cười thật đấy.” - Alex nhăn mặt, thúc cùi chỏ. Thằng bé vẫn còn hơi mệt một chút khi lên đường cho chuyến đi, người vẫn còn hơi ủ rũ vì sốt vi rút và sốt rét.
“Thôi nào...” - Karen ôm chặt hai đứa. - “Mẹ yêu cả hai đứa. Các con biết điều đó mà. Thôi các con đi cho thay đổi không khí. Nhớ liên lạc đấy nhé.”
“Chúng ta không thể liên lạc với nhau được mà mẹ.” - Alex nhắc mẹ. - “Bọn con chui vào những đám cây bụi ở châu Phi. Bọn con đi săn mà.”
“Vậy thì nhớ chụp ảnh đấy.” - Karen đáp. - “Mẹ muốn xem thật nhiều, thật nhiều ảnh. Nhớ không?”
“Được rồi, mẹ.” - Alex mỉm cười ngượng ngập. Hai đứa vòng tay ôm mẹ thật chặt. Karen không kìm được nữa - nước mắt ầng ậc trào lên.
Alex khịt mũi: “Bọn con đi đây, mẹ ạ.”
Karen vẫy tay: “Các con đi nhé!” Karen cũng ôm hôn bố mẹ cô rồi đứng đó, nhìn mọi người đi vào trong, vẫy tay chào khi họ đi qua khu vực an ninh - Alex đội chiếc mũ bóng chày đội Syracuse, đeo ba lô đựng những cuốn tạp chí về ôtô, Sam mặc quần ấm thể thao, nghe iPod,vẫy tay lần cuối chào cô. Karen gần như không chờ đợi thêm được nữa.
Cô nghĩ tới lời cảnh báo cô mới nhận và nghĩ tới địa chỉ thư điện tử của Charlie. Và cô nghĩ cả tới việc mình muốn lũ trẻ được an toàn ra sao - vậy việc cô làm là gì, đưa chúng đến châu Phi sao? Khi đã trở lại ôtô, cô ngồi một lúc trong ga-ra trước khi nổ máy. Cô gục đầu trên tay lái mà khóc, vui mừng vì lũ trẻ đã đi nhưng cũng đồng thời cảm thấy lẻ loi, khi biết rằng cuối cùng thì thời điểm ấy cũng đã đến.
Đã đến lúc cô phải đối mặt với Charlie. Đó là việc của chúng ta phải không?
ĐÊM HÔM ĐÓ, Karen ngồi tần ngần bên máy tính của Charlie. Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, không tự vấn rằng mình phải làm gì. Chỉ còn lại một quyết tâm mà giờ đây cô cảm thấy mình bắt buộc phải đối mặt với nó.
Bất chợt cô nghĩ rằng mình nên gọi điện cho Ty. Mấy tuần trước, cô đã tiến gần hơn đến với anh, cảm thấy có gì đó khuấy động lên trong mình, những cảm giác pha trộn của sự bối rối về những gì đã và đang xảy ra với Charlie, mà có vẻ như tốt hơn là phủ nhận điều đó. Và cô cũng chưa bao giờ trả lời Ty về việc cô chuẩn bị làm những gì với những thông tin anh tìm được.
Cô đăng nhập hộp thư điện tử của mình. KFried111. Charlie sẽ nhận ra ngay cái tên này. Cô đang đưa câu trả lời của mình cho Charlie.
Chỉ còn hai người chúng ta, Charlie. Và sự thật.
Liệu cô còn có thể nói được gì nữa đây? Mỗi lần cô nghĩ đến nó, mọi thứ lại quay trở lại. Nỗi đau bị mất anh. Cơn sốc khi nhìn thấy anh trên màn hình. Tìm thấy hộ chiếu, tiền. Nhận ra rằng anh chưa ૮ɦếƭ nhưng đã từ bỏ cô. Nước mắt của Samantha sau khi con bé bị đe dọa trong xe. Mọi việc cứ ùa về, nhưng Ty nói đúng. Tất cả những điều đó không hề mất đi.
Đã có người phải ૮ɦếƭ.
Lưỡng lự, cô gõ vào phần địa chỉ. Oilman0716. Karen đã làm như vậy vài lần trước đây, nhưng lần này cô không quay lại nữa. Mỉm cười nhợt nhạt, cô nghĩ không hiểu Charlie sẽ nghĩ gì, thế giới sẽ chao đảo ra sao, cánh cửa nào cô đã mở ra, một cánh cửa lẽ ra phải luôn được đóng kín.
Không, không còn đóng kín được nữa đâu, Charlie.
Karen gõ ba từ. Cô đọc đi đọc lại và nuốt nước bọt. Ba từ sẽ thay đổi cả cuộc đời cô chỉ trong một giây nữa thôi, ba từ sẽ mở ra những vết thương mà đã phải rất khó khăn mới có thể hàn gắn được.
Cô nhấn chuột gửi đi.
Ở một nơi có tên gọi là Đảo Nước nhỏ, gần quần đảo Turk và Caicos, Charles Friedman bật máy tính xách tay. Đường truyền băng thông rộng qua vệ tinh bắt đầu hoạt động.
Một nỗi sợ hãi không an lòng ẩn sâu trong anh.
Đầu tiên là cách đây một tuần ở Domenica. Một nhân viên ngân hàng, mà đôi khi anh vẫn hay nói chuyện cùng, nói có nguời đã tìm đến ngân hàng cách đó một tuần, một gã đàn ông thấp đậm, để ria mép, yêu cầu gặp một trong những giám đốc hỏi thông tin về một người Mỹ đã chuyển tiền đến đây. Gã mô tả một người giống như anh. Thậm chí còn cho họ xem hình.
Sau đó là một bài báo anh đang gập để trên đùi. Bài báo được đăng trên tờ Thời báo Caribê. Mục tin Địa phương, về một vụ án mạng ở đảo Saint Maarten. Một người chuyên buôn bán kim cương bị bắn ૮ɦếƭ trong xe. Không có gì bị mất hoặc bị đập phá. Tên nạn nhân là Issa và ông ta đã sống ở trên đảo năm mươi năm.
Đó là người buôn kim cương của anh. Là người quen của anh. Năm ngoái anh đã thực hiện hai thương vụ với Issa. Charlie đã trợn mắt kinh hoàng khi nhìn thấy tiêu đề bài báo. Một vụ án mạng kiểu như vậy chưa từng bao giờ xảy ra trong khoảng thời gian mười năm trở lại đây.
Chúng đã biết được điều gì đó. Chúng đã mò đến quá gần rồi. Anh phải thay đổi địa điểm. Chắc chắn chúng đã lần theo dấu vết của anh thông qua mạng ngân hàng, và phát hiện ra rằng tài khoản của anh ở Falcon đã được rút ra. Giờ lại đến cái ૮ɦếƭ của nguời buôn kim cương. Charles cảm thấy buồn vì anh có thể là người phải chịu trách nhiệm về số phận hẩm hiu của người lái buôn đó. Anh rất quý Issa. Mà cũng chẳng bao lâu nữa anh sẽ lại cần đến tiền. Nhưng hiện tại thì tình hình ngày càng trở nên quá nguy hiểm để anh xuất hiện, thậm chí là cả ở đây. Anh đã luôn biết rằng có thể một ngày nào đó bọn chúng sẽ lần theo dấu của khoản tiền.
Tối hôm qua trời đã mưa liên tục. Một vài đám mây vẫn còn quẩn lại trên bầu trời xanh và khô lạnh. Anh ngồi trên boong với một tách cà phê, đăng nhập tài khoản Bloomberg (1). Đây là thói quen mỗi sáng của anh. Kiểm tra vị trí của mình, như anh vẫn làm từ hai mươi năm trước đây, mặc dù hiện tại anh chỉ hoạt động buôn bán cho riêng bản thân mình. Mà anh cũng sẽ sớm phải dừng việc này lại thôi, vì có lẽ bọn chúng có thể lần theo dấu vết hoạt động giao dịch của anh - dấu vết đầu tư của anh ở mỗi thương vụ. Nhưng đó cũng là tất cả những gì anh có thể làm để cho mình khỏi phát cuồng. Giờ thì anh cũng mất luôn cả nó nữa.
Máy tính đã khởi động xong. Máy chủ thông báo anh có bốn thư mới. Anh không còn nhận nhiều thư điện tử nữa kể từ khi sử dụng tài khoản mới này. Hầu hết trong số đó chỉ là thư rác - quảng cáo thế chấp và quảng cáo thuốc Viagra (2). Thỉnh thoảng lại có thư cập nhật thông tin hoạt động thương mại điện tử của anh. Anh không để ý đến thân phận mới của mình. Nó là vậy, và phải vậy.
Và đó là điều anh đang nghĩ tới, chắc lại là thư rác, nhấp một ngụm cà phê, anh duyệt qua danh sách thư gửi đến. Cho đến khi mắt anh bắt gặp một bức thư và không thể rời ra được nữa. Không phải là bắt gặp - mà là đâm sầm vào mới đúng. Tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy địa chỉ của người gửi, bức thư thứ ba từ trên xuống.
KFried111.
Chân anh tuột khỏi mép thuyền. Lưng anh còng xuống như thể có một luồng điện cao thế chạy qua. Anh nhìn lại cái tên, chớp mắt, như thể đôi mắt mình đang chơi một trò đùa tai ác.
Karen.
Tim đập thình thịch, anh kiểm tra lại, chỉ để chắc chắn rằng không phải là mình đăng nhập vào địa chỉ thư điện tử cũ. Anh biết điều đó là không thể xảy ra. Nhưng nếu vậy thì nó là cái gì?
Không, đúng là địa chỉ này. Oilman0716.
Cổ họng anh khô đắng. Tệ hơn, ruột anh như thắt lại khi chợt hiểu ra rằng mọi thứ đã bắt kịp với anh. Quá khứ của anh. Sự lừa dối của anh. Những gì anh đã làm. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được kia chứ? Làm sao Karen có thể biết được tên anh? Cả địa chỉ thư điện tử của anh nữa? Không, anh hiểu rằng đó không phải là những câu hỏi đúng.
Thậm chí là làm sao mà cô biết được rằng anh vẫn còn sống?
Một năm đã trôi qua. Anh đã che giấu dấu vết của mình một cách hoàn hảo. Anh không còn liên hệ với cuộc sống truớc đây của mình nữa. Anh cũng chưa bao giờ gặp một người nào mà cả hai cùng quen biết - đó là nỗi lo sợ lớn nhất của anh. Những ngón tay anh đang run lên. KFried111. Karen. Làm sao cô có thể kiếm ra anh ở đây được chứ?
Một cảm giác hỗn tạp vụt qua anh: sợ hãi, hoảng loạn, khao khát chờ đợi. Ký ức. Anh lại thấy tất cả những khuôn mặt đó, nhớ tất cả ngay trong giây phút này đây, nhiều như anh đã từng nhớ họ trong tháng đầu tiên.
Cuối cùng Charles lấy hết can đảm. Anh nhấp chuột vào bức thư. Tất cả chỉ có ba từ ngắn ngủi. Anh đọc ba từ đó, mặt nhợt nhạt, hai mắt ầng ậc nước, đau nhói vì cảm giác tội lỗi và hổ thẹn.
Chào anh, Charlie.
Chú thích:
1 Bloomberg: Trang web chuyên cung cấp thông tin về tài chính.
2 Viagra: một loại thuốc cường dương.