Có điều gì đó cứ từ từ xâm lấn Karen trong đêm, đó là cảm giác choáng váng sau khi kết thúc cuộc gọi với Ty. Có những điều rất lạ từ thông tin Ty phát hiện được.
Đầu tiên, nó khiến cô cảm thấy phấn khích. Những mối liên hệ giữa hai vụ tai nạn, và cả việc cô thực sự đã giúp anh tìm ra điều đó. Nhưng rồi sau đó, cô không còn biết điều cô cảm thấy là gì nữa. Một cảm giác bực bội, không thoải mái rằng hai người có liên hệ với chồng cô đã phải ૮ɦếƭ để che giấu một điều gì đó - và cả điều cô nghi ngờ rằng Ty chưa nói hết mọi chuyện cho cô biết, cô nghi ngờ rằng Charlie có liên quan.
Jonathan Lauer làm việc cho Charlie. Một người nữa cũng đã bị ᴆụng xe ૮ɦếƭ ở Greenwich vào đúng cái ngày Charlie biến mất, người này lại có tên Charlie ở trong túi. Chiếc két sắt với tất cả số tiền bên trong cùng quyển hộ chiếu giả. Con tàu có liên quan tới công ty của Charlie. Công ty Dầu lửa Dolphin...
Cô không hiểu những thứ này sẽ dẫn đến đâu.
Ngoài ra, người chồng từng chung sống mười tám năm của cô có liên quan đến một chuyện gì đó, mà anh chưa bao giờ cho cô biết. Ty cũng chưa cho cô biết hết mọi thông tin. Cùng với đó là việc hầu hết khoảng thời gian mười tám năm vừa qua, tất cả những huyền thoại mà cô từng tin tưởng giờ đây chỉ còn là một sự giả dối. Nhưng có một chuyện khác đang âm thầm dày xéo trong cô. Nó còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi rằng gia đình cô vẫn nằm trong vòng nguy hiểm. Lớn hơn cả nỗi cảm thông dành cho hai người đã thiệt mạng. Karen bắt đầu tin rằng hai cái ૮ɦếƭ đó, mặc dù luôn ngược lại với mong muốn của cô, có liên quan tới Charles.
Cô cũng nhận ra rằng cô đang lo lắng cho Hauck, lo lắng về việc anh sắp làm. Trước đây, điều này chưa bao giờ đến với cô, nhưng bây giờ là vậy. Cô đã dần đặt niềm tin vào anh. Cô đã hiểu ra bởi ánh mắt anh nhìn cô - ánh mắt ở trận bóng đá ngày hôm ấy, ánh mắt anh đã sáng lên ra sao khi thấy cô đợi anh ở trụ sở cảnh sát, và anh đã làm mọi việc vì cô ra sao. Anh đã thực sự bị cô lôi cuốn. Và bằng một cách nào đó, không thể nhận biết, thật tinh tế, cô cũng đã bị anh lôi cuốn.
Và còn nhiều hơn thế nữa.
Cô cảm thấy rất chắc chắn rằng anh sắp làm một chuyện gì đó bất ngờ, nằm ngoài phạm vi cho phép. Rằng có thể Hauck sẽ đặt mình vào vòng nguy hiểm. Dietz là một kẻ Gi*t nguời, dẫu trước đó hắn có làm cảnh sát. Cô cảm thấy Hauck đang che giấu một điều gì đó - có liên quan tới Charlie.
Và anh làm vậy là vì cô.
Sau cuộc điện thoại của Hauck, Karen ở lại trong bếp, hâm nóng một chiếc pi-za kiểu Pháp cho Alex, thằng bé có thể không cần ăn bất cứ thứ nào ngoài pi-za nướng theo kiểu Pháp. Nướng xong, Karen gọi thằng bé xuống, ngồi ăn cùng với nó, nghe nó kể về những việc trong một ngày đi học - thằng bé đã được điểm B+ cho phần thuyết trình về lịch sử châu Âu, phần này được tính 50% số điểm cho kỳ thi hết môn, và nó còn được bầu làm ban quản lý gây quỹ thiếu niên ở Crisis. Cô thực sự cảm thấy tự hào vì những gì con làm. Và cô đã đồng ý tối nay sẽ cùng xem bộ phim Những ngọn đèn đêm thứ sáu trong phòng ti-vi với nó.
Nhưng khi Alex đã đi lên tầng lầu trên, khi chỉ còn lại cô ngồi lại một mình, thì trong huyết quản cô, máu lại rần rật chảy một cách không yên ả. Thật lạ lùng và không thể giải thích nổi là đã có một điều gì đó nảy sinh giữa cô và Hauck.
Một điều cô không thể phủ nhận.
Vì vậy, sau khi xem xong phim và Alex cũng chào cô để lên tầng trên đi ngủ, Karen đi vào phòng làm việc, nhấc điện thoại. Một cảm giác lạ lẫm ùa về, cảm giác của một đứa con gái mới lớn. Karen quay số, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Đầu dây đằng kia, Hauck nhấc điện thoại chỉ sau hai hồi chuông đổ.
“Trung uý à.” - Karen nói, và chờ đợi sự phản đối từ đầu dây đằng kia.
“Tôi đây.” - Hauck trả lời, không phản đối.
“Anh phải cẩn thận.” - Karen nhắc lại.
Hauck cố tìm cách làm nhẹ bầu không khí bằng cách bông đùa rằng anh đã làm những việc như thế này hàng nghìn lần rồi, nhưng Karen đã cắt ngang lời. “Đừng mà.” - Karen cầu xin. - “Đừng. Đừng làm cho tôi có cái cảm giác đó nữa. Làm ơn, hãy cẩn trọng, Ty. Đó là tất cả những gì tôi mong mỏi ở anh. Anh hiểu không?”
Một giây im lặng trôi qua, Hauck nói. - “Tôi hiểu. ”
"Vậy thì được rồi.” — Cô nói, nhẹ nhàng như hơi thở, và cúp máy.
Karen ngồi xuống trường kỷ một lúc, hai tay ôm lấy đầu gối. Cô có cảm giác một điềm xấu đang xâm chiếm lấy mình - như lúc cánh quạt chiếc máy bay hạng nhẹ ngày hôm ấy ở Tortola bắt đầu quay, Charlie đưa tay lên vẫy chào cô từ ban công, ánh nắng mặt trời lấp loá trên người viên phi công, một cảm giác mất mát, nỗi run rẩy sợ hãi.
“Ty, anh nhất định phải cẩn thận.” - Cô thì thầm nhắc lại, không với ai cả, và nhắm mắt, hoảng sợ. Tôi cũng sẽ không chịu nổi nếu lại mất anh.
Đường liên bang I-95 chỉ cách chỗ Hauck ở Stamford chưa đến một dặm, rẽ vào đường cao tốc New Jersey phía nam cầu George Washington. Anh rẽ vào đó, chạy qua những khu đầm lầy của Meadowlands, qua những khu đất rộng cho đường điện chạy qua và các khu công nghiệp lưu kho bắc New Jersey, qua sân bay Newark hơn hai tiếng, về phía nam của bang, phía bắc đường nhánh Philadelphia.
Hauck rời khỏi đường cao tốc ở đường nhánh số năm, hạt Burlington, chạy vào đường liên bang qua các vùng thuộc hạt Burlington - Columbus, Mount Holly. Đây là những thành phố nhỏ nối liền với các vùng đồng quê rộng mở, nơi ngươi ta nuôi ngựa, khác xa với tình trạng tắc nghẽn của các vùng công nghiệp ở phía bắc.
Dietz đã từng làm cảnh sát ở thành phố Freehold. Hauck đã kiểm tra trước khi lên đường. Hắn đã từng ký hợp đồng làm ở đó mười sáu năm. Mười sáu năm đã bị rút ngắn do hắn bị nhiều đơn kiện về quấy rối tình dục và hai lần bị khiển trách vì sử dụng vũ lực không đúng chỗ, cộng thêm một vài vấn đề khác chưa được làm sáng tỏ có liên quan đến một nhân chứng tuổi còn vị thành niên trong một vụ sử dụng chất kích thích. Trong vụ này, Dietz đã gây áp lực quá mức để lấy lời khai của cậu bé, nghe có vẻ như hắn đã lợi dụng luật pháp để ép cung.
Hauck đã bỏ qua tất cả những thông tin đó. Có lý do gì để phải kiểm tra những điều đó kia chứ?
Kể từ đó, Dietz bắt đầu tự kinh doanh trong lĩnh vực kiểu như công ty an ninh, có tên gọi Ngôi sao đen. Hauck đã kiểm tra công ty này. Thật khó có thể phát hiện ra được công ty này làm những gì. Vệ sỹ. Đảm bảo an ninh. Hợp đồng tư nhân. Không hẳn là lắp đặt các hệ thống an ninh đặc biệt, hoặc bất cứ thứ gì hắn nói đang làm ở khu vực Greenwich trong vụ tai nạn AJ.
Dietz là kẻ xấu.
Trong lúc lái xe dọc theo những vùng đồng quê trải dài, Hauck lan man suy nghĩ. Anh đã làm trong ngành cảnh sát mười lăm năm. Cơ bản đó là tất cả những gì anh biết. Anh đã thăng tiến nhanh ở Sở Cảnh sát New York. Anh đã trở thành thanh tra. Được giao nhiệm vụ chỉ huy các đơn vị đặc biệt, giờ anh chỉ huy một đơn vị cảnh sát ở Greenwich. Anh luôn tuân thủ và hành động theo luật pháp. Anh sẽ làm gì khi tới đó? Thậm chí anh còn không có một kế hoạch nào.
Khi ra khỏi thành phố Medford, Hauck tới đường liên hạt 620. Hai bên đường là những cánh đồng hơi dốc và được quây lại bằng hàng rào trắng. Có vài biển hiệu báo nơi nuôi giữ ngựa. Biển báo nông trang Merryvale của nhà Barrister ghi: “Giữ kỷ lục thế giới, cách đây một phần tư dặm.” Gần tới hồ Taunton, Hauck kiểm tra bộ định vị toàn cầu. Địa chỉ của Dietz là 733 đường Muncey, cách trung tâm thành phố khoảng chừng ba dặm. Ở nơi chẳng ai biết đến. Hauck đã tìm thấy địa chỉ đó, nằm giáp một cánh đồng đuợc rào kín và trạm cứu hoả địa phương. Hauck rẽ vào con đường, thấy tim mình bắt đầu đập mạnh hơn.
Mình đang làm cái gì ở đây vậy, Ty?
Muncey là một con đường rải nhựa đầy vết lún bánh xe, xuống cấp nghiêm trọng. Vài nhà ở gần nơi rẽ ra đường chính, một vài mái nhà nông trang bằng ván che, có xe tải hoặc đôi khi là xe ngựa đậu ở trước cửa, sân trước rậm rạp cỏ. Hauck tìm thấy một số hộp thư: số 340. Còn xa.
Một số chỗ con đường đã biến thành bùn lầy. Chiếc Bronco xóc lên xóc xuống. Những ngôi nhà trên đường ngày càng cách xa nhau. Đến một khúc quanh, Hauck bắt gặp một dãy hộp thư, số 733 viết rõ trên một trong số đó. Dịch vụ bưu chính thậm chí không thèm đi thêm nữa. Một cơn ớn lạnh vụt qua nguời Hauck, khi anh biết rằng mình đang đến rất gần. Anh biết mình đã bỏ lại giới hạn sau lưng rất xa. Anh không có lệnh bắt giữ. Anh không thực hiện nhiệm vụ. Và Dietz có khả năng là kẻ đồng mưu trong hai vụ Gi*t người.
Mình đang làm cái quái gì thế này, Ty? -Anh tự hỏi.
Anh chạy qua căn nhà kiểu trại ngựa màu đỏ kiến trúc theo thập niên năm năm mươi. Một lớp mồ hôi rịn ra nơi lòng bàn tay và cổ áo. Anh đang tiến tới rất gần. Giờ thì khoảng cách giữa các nhà đã rất xa. Có lẽ hai nhà phải cách nhau đến nửa dặm. Không nghe thấy tiếng động nào ngoài tiếng sỏi kêu lạo xạo dưới bánh xe chiếc Bronco.
Cuối cùng thì ngôi nhà cũng bắt đầu vào tầm mắt. Ngôi nhà nằm ngay quãng đường vòng, nằm dưới đám cây du rậm rạp, cuối con đường. Ngôi nhà được xây theo kiểu nông trang, màu trắng. Hàng cọc rào phía trước đã đến lúc cần phải sửa. Máng nước rủ xuống. Bãi cỏ trông như thể đã hàng tháng trời chưa được cắt tỉa. Nếu không có chiếc xe Jeep có gắn moóc kéo đậu ở đường vào nhà thì ít ai có thể nghĩ được rằng ngôi nhà này có người ở. Hauck giảm tốc độ khi chạy ngang qua ngôi nhà, cố không gây sự chú ý. Phía sau chiếc Jeep gắn một miếng đề can nội dung là: Cảnh sát Thành phố Freehold. Khung cửa vòm phía trước gắn số xác định đây đúng là nơi Hauck cần tìm: 733.
Chính xác.
Chiếc ga-ra cũ nát đóng kín cửa. Không thấy trong nhà có ánh điện. Vì ở đây có ít ô-tô và ở cách xa nhau, anh không muốn bị phát hiện khi đang lái xe. Khi đi qua ngôi nhà khoảng năm mươi yard, Hauck phát hiện ra một con đường nhánh, trông giống đường cho xe ngựa hơn là dành cho ô tô, chỉ vừa đủ để một chiếc ô-tô chạy. Hauck rẽ vào, chiếc xe nảy lên chồm chồm trên con đường gập ghềnh. Đi được một đoạn, Hauck rẽ trái chạy vào cánh đồng đầy cỏ khô, chiếc xe và đường đi ngay lập tức bị hàng bụi cây cao ngang eo che khuất. Cách đó vài trăm yard, Hauck đã có thể quan sát tương đối rõ ngôi nhà.
Được rồi, bây giờ làm gì tiếp đây?
Hauck lôi trong túi ra một chiếc ống nhòm, hạ thấp cửa số xe, quan sát lại một vòng rộng quanh ngôi nhà. Không có động tĩnh gì. Hàng chớp cửa treo trễ nải trước khung cửa sổ. Không có dấu hiệu nào cho thấy có người ở trong nhà.
Anh rút khẩu Sig (1) tự động, mở chốt an toàn, kiểm tra lại mười sáu viên đạn đã được nạp sẵn trong băng. Đã nhiều năm anh không dùng đến súng. Anh nhớ có một lần anh đã bắn ba viên về phía một nghi phạm tẩu thoát từ một khu nhà, trong khi chạy dọc theo hành lang. Tên này đã xả cả băng khẩu TEC-9 (2) về phía đồng nghiệp của Hauck trong khi tìm đường tẩu thoát. Một viên đã trúng chân nghi phạm. Kết cục là hắn đã bị bắt và anh được cấp trên khen ngợi trong vụ này. Đó là lần duy nhất anh phải dùng đến súng trong khi thực hiện nhiệm vụ.
Hauck đặt khẩu súng sang ghế bên, mở ngăn đựng đồ trên xe lấy ra chiếc kẹp đựng áo giáp chống đạn của cảnh sát Greenwich. Hauck cũng chẳng biết phải làm gì với cái áo giáp này, vì vậy anh nhét nó trong túi áo khoác, lôi chai nước hai lít trong đó ra tu ừng ực.
Miệng anh khô ran. Anh quyết định không nghĩ quá nhiều về việc anh sẽ làm gì ở đây. Anh tiếp tục quan sát ngôi nhà thêm một lần nữa. Không có gì đặc biệt. Chẳng có quái gì đặc biệt xảy ra hết. Rồi Hauck làm cái việc mà anh đã làm hàng trăm lần trong rất nhiều lần trinh sát trong nhiều năm trước đây. Anh mở nắp một lon bia, ngồi nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Hauck ngồi đó chờ đợi.
Chú Thích:
1 SIG: Tên một loại súng do công ty của Thụy Sỹ/ Đức đặt trụ sở tại Mỹ sản xuất.
(2) TEC-9: một loại súng bán tự động, cỡ đạn 76mm 127mm.