Cô biết, anh nhìn thấy cô, chỉ là, anh cư nhiên không đuổi theo. Chẳng lẽ, anh nhìn thấy cô, không vui sao?
Tại sao vậy chứ? Cô trở lại, chính là muốn cho anh biết, cô còn sống. Cô hy vọng anh có thể đuổi theo cô, hy vọng anh ôm cô, hy vọng anh đưa cô về nhà.
Cô tiêu hao nhiều tâm sức như vậy mới có thể sống sót, thế nhưng, hình như anh không muốn để ý tới cô.
Làm sao bây giờ?
Đầu ngón tay cô gái nắm váy thật chặt, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phòng, cắn chặt môi dưới, trong lúc nhất thời, cũng không biết mình nên tiếp nhận sự thật này như thế nào.
Anh không cần cô.
Trong ánh mắt của anh, nhìn một cô gái khác. Hơn nữa, anh ôm cô ấy khiêu vũ, hôn, tự nhiên như vậy.
A. . . . . .Cô nên làm gì mới tốt?
Tại sao, cô luôn vì cùng một người, mà bị người đó không nhừng vứt bỏ? Năm đó, chính vì người đó, mà cô mới có thể bị đuổi ra khỏi nhà. Cô đi nương nhờ anh, anh quý trọng cô như thế. Cô vốn muốn toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh anh, một đời một kiếp cũng không muốn rời xa anh. Chỉ là, vì sao cho tới bây giờ, hình như anh muốn khiêu khích người kia, nhưng tại sao không chọn cô?
"Nếu như cô muốn xoay chuyển trái tim của anh ta, ngược lại, tôi có thể giúp cô!" Sau lưng, một thanh âm lạnh nhạt truyền đến, thân thể cao lớn của người đàn ông tiến lại gần, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, nói: "Có muốn mạo hiểm với tôi không, tùy cô lựa chọn!"
Nhìn anh ta đưa lòng bàn tay tới trước mặt mình, cô cười cười, nói: "Thượng tướng Trát Tây, đã lâu không gặp!".
"Tiểu thư Hi, đã lâu không gặp?" Môi mỏng của Bỉ Lợi cong lên, đáy mắt xẹt qua ánh sáng khó đoán: "Không biết, cô đột nhiên xuất hiện như vậy, có thể sẽ hù dọa người ở bên trong không?"
"Tôi cũng không phải là quỷ, làm sao sẽ hù dọa người chứ? Hơn nữa, hình dáng của tôi khó coi như vậy sao?" Y Toa Bối Lạp • Hi cười nông cạn một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp, vẻ mặt sáng rực như Nguyệt. Đương nhiên khiến người ta muốn tiếp cận.
Màu da cô rất trắng, khuôn mặt vô cùng tinh tế. Lông mày, con mắt, hình dáng hết sức đẹp đẽ. Ánh mắt của cô, sâu tối, rất sáng, nếu như không để ý nhìn kỹ, đều cảm thấy giống màu hổ phách, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát một chút, anh ta sẽ phát hiện, thật ra thì ánh mắt sâu tối của cô có màu bích lục (màu xanh). Nhưng nổi bật dưới ánh đèn, cuối cùng là óng ánh phát sáng.
Thật ra thì cô cũng không phải rất đẹp, nhưng mà ngũ quan tinh xảo, phối hợp chung một chỗ, liền cảm thấy không chê vào đâu được. Thân hình của cô cũng không cao, chỉ là, trang phục mặc trên người cô cũng trở nên sáng mắt rồi. Có lẽ, vóc người lõm ~ lồi lung linh, cũng chính là có chỗ tốt như vậy! Cho dù mặc cái gì, trang điểm như thế nào, đều có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
"Tiểu thư Hi thật biết nói đùa!" Bàn tay to của Bỉ Lợi đưa tới trước mặt cô, cười nói: "Gặp lại cô, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh. Chị của cô, cũng ở bên trong, có muốn tôi dẫn cô vào không?"
"Vậy sao?" Ánh mắt Y Toa Bối Lạp sáng lên, nhàn nhạt cười cười: "Tôi lại thật sự không biết, thì ra chị ấy cũng tới."
"Cô ấy tới, hơn nữa còn do Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc dẫn cô ấy tới." Lúc Bỉ Lợi nói lời này, vẻ mặt rất nhạt, ánh mắt của anh ta, vẫn luôn sâu kín nhìn chằm chằm Y Toa Bối Lạp. Mắt thấy con ngươi cô chuyển sang tối sầm – u ám, khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu thư Hi, có chuyện này tôi muốn hỏi cô!"
"Chuyện gì?" Y Toa Bối Lạp đem tay mềm của mình hướng vào bên trong lòng bàn tay của người đàn ông, mặc cho anh ta dắt mình tiến vào đại điện Kaloka.
"Tiểu thư Cách Lợi, thật bị cô phân thây sao?"
Nghe Bỉ Lợi đột ngột hỏi chuyện này, lòng bàn tay Y Toa Bối Lạp cứng đờ, nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn anh ta.
Cô cũng biết, Bỉ Lợi • Trát Tây sẽ chủ động thân cận với cô, không phải là không có nguyên nhân. Ha ha, nhưng mà chỉ đúng là muốn từ trong miệng cô thăm dò ra một chút chuyện mà thôi! Anh ta nghĩ cô là người thế nào, tùy tùy tiện tiện sẽ bị anh ta dụ dỗ, sẽ ngu ngốc đến mức cái gì cũng nói cho anh ta biết sao?
"Loại chuyện như vậy, sao tôi có thể biết?" Y Toa Bối Lạp lắc đầu, nụ cười bên khóe miệng có chút yếu, nhưng lại cố gắng duy trì rất đẹp: "Nếu như Thượng tướng Trát Tây muốn biết, có thể tự mình đi điều tra là được rồi! Tôi biết rõ gia tộc Trát Tây của các anh cũng là một danh môn Quý tộc ở Hoàng thành Lạp Ma, không có chuyện gì mà các anh không làm được."
"Có!" Trái lại, Bỉ Lợi thẳng thắn nói, bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt sâu kín nhìn cô, nói: "Tiểu thư Hi, quý tộc ở trong Hoàng thành Lạp Ma lại không chỉ có một mình gia tộc Trát Tây, ở chỗ này, có nhiều chuyện chúng tôi không thể làm được! Nói ví dụ như, lúc nào tiểu thư Hi vào thành, tôi cũng không biết!"
"Tôi mới vừa ngồi máy bay riêng tiến vào." Y Toa Bối Lạp hất hàm nhìn anh ta: "Có vấn đề gì không?"
"Không có!"
"Vậy thì tốt." Con ngươi Y Toa Bối Lạp nhẹ nhàng đóng lại, sau khi bước chân tiến vào đại điện, tầm mắt dọc theo quanh mình, nhìn một vòng.
Chỉ là, cũng không có bắt giữ được, ngưỡng mộ trong lòng của cô đối với người kia — —
Thân thể Bỉ Lợi đã đến gần, cánh tay của anh dọc theo bả vai Y Toa Bối Lạp mà đỡ, cánh môi hơi mỏng, hình như đặt ở bên tai cô, nói: "Nếu như cô muốn tìm anh ta, cũng không phải là không có biện pháp. Chỉ cần trở thành tiêu điểm mọi người chú ý, cô muốn tìm ai cũng được!"
Lúc anh ta nói lời này, bàn tay đã đi xuống, nắm chặt vòng eo của Y Toa Bối Lạp, không chút che giấu, dẫn cô vào sàn nhảy.
Trong nháy mắt, những người quanh mình, cũng rối rít nhường đường.
Đối với Y Toa Bối Lạp • Hi, mọi người đều biết đến.
Cô cũng như Mã Tu • Tát, đều là tuổi còn trẻ mà đã tђàภђ ђạt nhân của Hoàng thành Lạp Ma. Mặc dù mọi người đều cho rằng thân phận của Mã Tu • Tát, Y Toa Bối Lạp • Hi cũng không có chỗ nào hơn người. Dù sao, cô chỉ là thiên kim của gia tộc Hi, hơn nữa, vẫn chỉ là thiên kim giả mạo. Cô được nhận nuôi, nếu như gia tộc Hi muốn tạo phản, ai có thể ngăn cản bọn họ? Coi như An Đức Liệt Vương Gi*t Y Toa Bối Lạp • Hi, đoán chừng người của gia tộc Hi ngay cả mắt cũng không nháy một cái đi? Chỉ tiếc rằng, hình như An Đức Liệt Vương cũng không có ý đó, anh ta không chỉ tôn sùng Y Toa Bối Lạp • Hi là khách quý, mà gia tộc Hi cũng không có mạo phạm chính quyền trong Hoàng thành Lạp Ma. Ngược lại, trước kia nghe nói tiểu thư Y Toa Bối Lạp • Hi cùng Thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc có quan hệ tương đương thân mật, bởi vì mấy năm trước cô mất tích, từ đó liền biến mất rồi, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?
Rất nhiều quý tộc, trong các buổi dạ hội trước kia cũng từng thấy mặt Y Toa Bối Lạp • Hi, vì vậy nhận ra cô. Hôm nay, thấy cô khiêu vũ cùng Bỉ Lợi • Trát Tây, người nào không kinh sợ?
Coi như Gia Mậu đã có người phụ nữ khác, bọn họ cũng không nên nhảy ở trước mặt anh ta chứ?
Cơ hồ là иgự¢ kề иgự¢ rồi!
Nhất là, hôm nay Y Toa Bối Lạp còn mặc lễ phục liền thân không có đai lưng. Cả thân thể lung linh, đường cong đều lộ rõ không bỏ sót, gần như có thể so với tất cả phụ nữ trong hội trường.
Bọn họ khiêu vũ, cũng rất tự nhiên, nhiệt tình phóng đãng!
Y Toa Bối Lạp • Hi luôn luôn dịu dàng, hôm nay ngược lại làm cho mọi người thay đổi cách nhìn về cô.
Cô trốn tránh nhiều năm như vậy, khi đó còn là một thiếu nữ, hôm nay đã là một mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, rất nhiều ánh mắt cũng đuổi theo.
"Gia Mậu, cậu thấy thế nào?" Mã Tu • Tát cùng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc đang ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu, thấy trường hợp như vậy, liền lập tức cười khẽ, nói: "Cậu có muốn nhảy một bản không?"
"Không có hứng thú." Ánh mắt Gia Mậu, hình như cũng không nhìn về phía Y Toa Bối Lạp, ngược lại, đang kiên nhẫn thưởng thức một ly rượu.
Nhận thấy ánh mắt cậu ta thỉnh thoảng liếc về phía cầu thang, Mã Tu có chút nghi ngờ.
Không lý nào có nguyên do, anh đã điều tra rất rõ ràng, sao Gia Mậu hình như không có chút hứng thú đối với Y Toa Bối Lạp?
"Mã Tu!" Bên cạnh, một thân thể cao gầy ngồi xuống, tay của cô gái nhẹ nhàng vòng qua cánh tay Mã Tu, nói: "Anh có muốn ăn gì không, em giúp anh đi lấy."
"Không cần." Mã Tu nghiêng mặt sang nhìn Mạn Ny Ti ở bân cạnh, nói: "Công chúa, cô ngồi nói chuyện với Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc một lúc, tôi đi một chút rồi sẽ trở lại."
"Được!" Mạn Ny Ti cười nhạt một tiếng, nhìn ánh mắt của anh ta, cũng có thể sinh ra hoa.
Tối nay, cô đã làm công chúa rồi, hơn nữa, coi như Y Toa Bối Lạp thật sự rất đẹp, thì như thế nào chứ? Cô - Mạn Ny Ti có thân phận công chúa, vĩnh viễn đều có thể đè ép Y Toa Bối Lạp!
Sauk hi Mã Tu rời khỏi ghế, Mạn Ny Ti liền rời về hướng bên cạnh Gia Mậu.
Đôi chân Gia Mậu vốn đang bắt chéo lại bỗng đặt xuống, tựa như đang có ý định đứng dậy.
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, anh cũng chán ghét tôi sao?" Mạn Ny Ti cắn môi dưới, khẽ “hừ” một tiếng.
"Công chúa điện hạ nói đùa rồi." Gia Mậu liếc mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt lành lạnh: "Tôi có chút ngột ngạt, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút!"
Sau đó, anh cũng đứng lên.
Mạn Ny Ti nắm chặt quả đấm, cắn răng nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, anh theo tôi— —"
"Công chúa, Công Tước Tát lập tức trở về rồi."
Lời Mạn Ny Ti vừa tới miệng liền cứng rắn nuốt lại, nắm đấm cũng từ từ buông lỏng.
Từ trước đến giờ, cô cũng rất biết che giấu cảm xúc của mình, hiện tại, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Gia Mậu đã rời khỏi ghế.
Chỉ là, anh cũng không đi về hướng cầu thang.
Dù sao, vào thời điểm kia, anh nhìn thấy một bóng dáng thanh tú, bước thật nhanh vào chính giữa sàn nhảy.
Anh chưa kịp ngẫm nghĩ, bước chân liền bị ngăn lại.
Nhưng đối phương hình như là đã sớm biết anh ta đột nhiên sẽ bị chặn lại, vì thế lòng bàn tay hướng bả vai cô gái đẩy ra, đem cả người cô gái đẩy vào trong иgự¢ Gia Mậu.
Mày rậm Gia Mậu hơi nhíu, cũng không vươn cánh tay đỡ cô gái. Chỉ là, lúc bước chân người nọ đang tiến nhanh đến, không quên nâng đầu gối hướng vị trí eo ếch của cô gái, để cho thân thể cô gái đứng lại.
Mà người nọ, trong lúc đó chen vào giữa Bỉ Lợi cùng Y Toa Bối Lạp.
Lòng bàn tay của anh dùng sức chặt níu bả vai Y Toa Bối Lạp, đem thân thể nhỏ nhắn kéo ra ngoài. Ánh mắt của anh, lạnh lẽo, mang theo hơi thở âm u, hình như có vẻ vô cùng tức giận. Câu hỏi của anh, đương nhiên là nghiến răng nghiến lợi, nói: "Y Toa Bối Lạp • Hi, sao bây giờ em mới trở về? Năm đó, em và Đóa Cáp • Cách Lợi đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ấy bị cưỡng Hi*p luân phiên rồi bị Gi*t hại?"