Bàn tay nhỏ bé được anh bao bọc giống như một luồn nước ấm len lỏi vào lòng và trực tiếp thấm đến tận tim, tại vị trí ấy cảm nhận được một chút ấm áp, làm cho lông mày Thất Dạ run nhẹ. Môi cô giật giật, con ngươi đảo hai vòng, cả người đột nhiên dựa vào lòng anh.
Đối với sự chủ động thân mật của cô, Gia Mậu chỉ cười nhẹ, đôi mắt như chìm trong sương mù tỏa ra từng đường ánh sáng mờ ám.
“Gia Mậu, em cảm thấy thực ra thì chúng ta cũng rất hợp nhau đấy!” Thất Dạ cười, đôi mắt trong trẻo, hai tròng mắt giống như những vì sao sáng chói trong không trung, chiếm trọn mọi ánh nhìn.
“Em ý thức được như vậy anh rất vui” Gia Mậu đẩy cô vào chiếc xe sang trọng kia, tuy lời nói của anh là vậy nhưng gương mặt lại không chút biểu cảm, giống như là thiếu đi một chút hưng phấn.
Tim Thất Dạ đập từng hồi, vội tìm một chỗ ngồi ở phía sau, xoa vai một cái, cởi cái áo choàng trên người xuống.
Đêm nay cô mặc một bộ lễ phục màu đen, sau khi ϲởí áօ choàng, từ cái cổ ngọc khéo léo đến xương quai xanh lộ ra một mảng da trắng như tuyết, trong ánh đèn tối của chiếc xe, da cô trắng muốt khiến người đàn ông vừa ngồi vào trong xe chớp mắt nhẹ vài lần.
“Gia Mậu, anh có cảm thấy em mặc gì cũng đẹp không?” khóe môi Thất Dạ nhếch lên, chớp mắt với anh, vẻ mặt tươi cười.
Cô học theo khẩu khí của anh vừa nãy “anh mặc gì cũng đẹp trai” mà nói lại, có một phần thoải mái lại vì động tác nháy mắt của cô mà thêm vào vài phần uỷ mị, khác hẳn ánh mắt lạnh lùng bình thường nhìn anh. Người tinh mắt nhìn một cái là nhận ra ngay cô có ý đồ khác nói chi là người thông minh như Gia Mậu A nhĩ Bá Đặc chứ.
Môi mỏng nhẹ nhàng hạ xuống, giọng nói không nghe ra được là có ý gì “Nói đi”
“Nói gì?” Thất Dạ ngửa mặt lên giả vờ chớp mắt vô tội
“Em muốn nói cái gì?” Gia Mậu không biết từ lúc nào bản thân đã trở thành con người nhẫn nại như vậy, anh lạnh nhạt liếc cô một cái, khóe miệng nhếch thành một đường cong, cái vẻ lạnh lùng, mê hoặc này có thể khiến cho hết thảy vạn vật đều tan chảy.
Nhưng Thất Dạ lại không.
Cô đã chịu tất cả những khổ sở mà người đàn ông này gây ra cho cô. Không có ai hiểu được hơn cô, đằng sau vẻ mặt dịu dàng tình cảm của anh ẩn chứa một nội tâm như thế nào. Anh mãi mãi là một người giảo hoạt, đen tối. Cô không hi vọng có một phần thương xót hay quan tâm gì từ anh.
Ho nhẹ một tiếng, cô mỉm cười, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát lên thần thái mê người.
“Bất luận tối nay em làm chuyện gì anh cũng không được tức giận, có được không?”
Hử! Gia Mậu chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Thất Dạ khẽ nguyền rủa trong lòng, mắt đẹp mang theo vài tia u oán nhìn chằm chằm Gia Mậu.
Đúng là đàn ông hẹp hòi, giống như sợ bản thân phải chịu thiệt vậy. Dù cô có làm ra một chút chuyện quá quắt thiếu lễ độ thì cũng là chính cô thôi, anh ta cũng đâu cần trưng ra bộ mặt bí ẩn đến vậy? Phải biết việc cô đồng ý làm nguy hiểm cỡ nào. Nhưng cô không nói hai lời tỏ rõ lòng mình, nhất định trợ giúp anh thành công. Hiện tại anh tốt rồi, ngay cả một cái cam kết nho nhỏ cũng không đồng ý cô.
“Anh không thể hào phóng một chút, trực tiếp trả lời chắc chắn một chữ “tốt” cho em sao?” Cảm thấy bất mãn trong lòng. Thất Dạ cũng rất tự nhiên phát tiết ra ngoài. Cô từ trước đến giờ không để bản thân chịu uất ức lại càng không chấp nhận để cho đàn ông gây áp lực với mình. Cho dù việc ấy sẽ làm cho cô ngày càng đau lòng.
Gia Mậu lại cười, lòng bàn tay phủ lên khuôn mặt thanh tú, ngón tay dọc một đường đi xuống "tốt” .
“À” Thất Dạ có chút bối rối, động tác của anh quá đột ngột, hơn nữa vừa rồi trong mắt anh tỏa ra vài phần mờ ám và dịu dàng khiến cô lạnh cả sống lưng.
“Đây chẳng phải là em muốn sao” Gia Mậu nghiêng mắt nhìn cô, khóe miệng khi cười có nếp nhăn tạo nên cảm giác chỉ có vẻ bên ngoài mới tốt đẹp.
“Vâng” không hiểu được cảm giác mất mát này nói lên đều gì, khóe miệng Thất Dạ hạ xuống, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên tránh bàn tay Gia Mậu.
Cô cho rằng ít nhất anh phải nói với cô một câu đại loại như “Em có làm anh mất mặt hay không” mới suy nghĩ có nên đồng ý với cô không, nhưng không ngờ rằng biểu hiện của anh lại không chút để ý. Anh đã không để ý thì cô cũng không nên để ý.
Như vậy mới công bằng, không phải sao?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Nhóc con." Nhìn Nam Nhã Toa mặc bộ áo đầm sáng lóng lánh đi xuống từ cầu thang, cả khuôn mặt Ma Tây Đạo Sâm đều nhíu lại: "Con thật quyết định?"
"Phụ Soái, ba không cần lo lắng cho con, dù xảy ra chuyện gì, con đều có thể ứng phó được." Nam Nhã Toa cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm cánh tay Ma Tây: "Phụ Soái, mặc dù con trai của ba, anh của con không chịu cầu tiến, nhưng cô con gái bình thường ăn không ngồi rồi này, nhất định sẽ kế thừa ba!"
Ma Tây cười véo gò má của cô một cái, thấy trong con ngươi của cô lóe ra ánh sáng chói mắt, bèn nói: "Nếu là chính con lựa chọn, về sau vô luận là tốt hay xấu, con đều phải dũng cảm đi đối mặt!"
Nam Nhã Toa gật đầu, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy Tát Khắc Tốn được Uy Nhĩ Sĩ đón vào bên trong nhà, khóe miệng nhẹ nhàng hạ xuống.
Ma Tây dẫn cô đến gặp Tát Khắc Tốn, ánh mắt của hắn liếc Nam Nhã Toa một cái, khẽ mím môi, lòng bàn tay đưa về phía cô: "Tiểu thư Đạo Sâm, thất lễ!"
"Cám ơn điện hạ tiếp đón." Nam Nhã Toa nháy mắt với Ma Tây một cái, bỏ tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của Tát Khắc Tốn.
Tát Khắc Tốn dắt Nam Nhã Toa rời đi trong ánh nhìn của Uy Nhĩ Sĩ và Ma Tây.
Ma Tây than nhẹ một tiếng.
"Phụ Soái, cha có chuyện gì phiền lòng sao?" Uy Nhĩ Sĩ thấy thế, lập tức nói: "Có cần con giúp không?"
"Không cần, bảo người ta chuẩn bị máy bay trực thăng, ba muốn vào cung."
Có một số việc, ông nhất định phải thương nghị với An Đức Liệt Vương!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đại điện Kaloka.
Đứng ở lầu cuối chỗ cao nhất đại điện, nguòi đàn ông cầm một ly rượu đỏ trong tay. Khóe miệng anh nhếch lên, trong mắt lộ ra ánh sáng mờ mờ, hòa vào ánh sáng từ rượu đỏ bị ánh đèn khúc xạ ra, làm cả khuôn mặt hắn càng phát ra vẻ tuấn tú tự nhiên.
"Chủ nhân, khách đã bắt đầu lục tục vào sân rồi." Sau lưng, đột nhiên truyền đến âm thanh của Vưu Đức.
"Ừ." Nam Tuyệt Hiêu thờ ơ đáp một tiếng, đầu hơi ngẩn lên, giơ ly rượu trong tay lên, đổ chất rượu đỏ tươi vào miệng.
Đột nhiên, một cơn gió đêm lành lạnh phất qua, thổi áo gió dài màu đen của hắn lên. Đầu ngón tay nắm ly rượu của người đàn ông hơi run một cái, đầu nhẹ giơ lên, biết Vưu Đức phía sau còn chưa từng hành động, đuôi lông mày hắn liền nhẹ nhàng nhếch lên, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh, nói: "Thế nào?"
"Chủ tử, tối nay khách. . . . Chỉ sợ là nhiều hơn dự liệu!" Vưu Đức lộ vẻ khó xử, nói: "Có cần ——"
"Không cần! Khách đến bao nhiêu, chúng ta liền chiêu đãi bấy nhiêu, Nam Tuyệt Hiêu tôi cũng không phải không chơi nổi." Nam Tuyệt Hiêu nhẹ nhàng giương môi mỏng, trong con ngươi, tỏ ra ánh sáng lạnh bạc. Khóe miệng anh hạ xuống, tầm mắt thoáng nhìn phía sau Vưu Đức, nói: "Càng nhiều người, càng chơi vui, không phải sao?"
Thấy trong mắt chủ nhân lộ ra ánh sáng hiếm có kia, Vưu Đức liền cảm thấy lạnh cả người.
Hắn hiểu được, chủ nhân, lại muốn bắt đầu lộ ra sự điên cuồng mấy năm trước!
Đột nhiên, hắn bắt đầu hơi bận tâm.
Trong mấy năm tiểu thư Tạp Lạc Nhi rồi đi, chủ nhân đã hao tốn nhiều tâm cơ mới luyện thành thành bộ dáng hôm nay. Mặc dù hắn không hy vọng chủ nhân luôn lạnh lùng vô tình, đối đãi người khác một cách tàn nhẫn, nhưng. . . . Một khi ngài ấy động tình vì tiểu thư Tạp Lạc Nhi nhưng lại bị phản bội lần nữa, lúc đó, ngài ấy làm sao sông tiếp?
Trí nhớ, đột nhiên trở về mấy năm trước, vào một ngày dưới 0 độ, chủ nhân đám chìm trong ao băng Lợi Á Bạc.
Ngài ấy nói không sợ lạnh lẽo, chỉ muốn đóng băng mình, nhưng nước lạnh âm độ, cư nhiên vẫn không dập tắt hết lửa giận cháy hừng hực trào ra từ trong lòng ngài.
Sau đó, ngài ấy vì cứu một cô bé bán hoa lài, mà lao ra đường bị một chiếc xe ᴆụng vào, xương đùi gãy lìa cũng không chịu tiếp nhận bất kỳ trị liệu, ngài ấy nói ngài ấy muốn đợi cảm giác đau tê tâm liệt phế đó từ từ chuyển biến tốt. Trải qua thời gian suy nghĩ, tất cả cảm giác đều sẽ bị xóa hết, cuối cùng. . . . Vết thương sẽ từ từ khỏi hẳn.
Ngài ấy không muốn nhờ người khác trợ giúp mình khôi phục, lúc ngài ấy muốn chữa thươn, đều chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình!
Ngài ấy nói, nếu là chính mình bị thương, thì phải tự đối mặt mình.
Thật ra thì ngài ấy không sai, thời gian là loại thuốc tốt nhất, có thể làm cho tất cả khôi phục như thường. Nhưng, ở vết thương gần như khỏi hẳn đó, thỉnh thoảng có cảm thấy đau đớn vì giãy giụa hay không?
Đáp án này, Vưu Đức hiểu, mình vĩnh viễn đều không thể nào biết.
Bởi vì hắn vĩnh viễn, cũng không học được sự hung ác mà chủ nhân tự đối xử với bản thân!
Lần này, chủ nhân lại ra chiêu lần nữa, nhưng đau, là chính bản thân ngài, hay là. . . Những người khác?
Hắn không đoán được!
"Sững sờ cái gì?"
Lời nói lạnh lẽo của hắn bay qua trong không khí, Vưu Đức liền thấy cả người mình bị tầm mắt lạnh lùng của người khác xuyên thấu. Hắn liền lập tức phản ứng kịp, thấy Nam Tuyệt Hiêu đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cô ấy, liền lập tức cúi thấp đầu xuống, nói: "Thuộc hạ phải đi đón khách!"
"Đi đi!" Người đàn ông tựa nhẹ vào lan can ban công, phất phất tay với hắn.
"Dạ!" Vưu Đức đáp, nhanh chóng xoay người lui khỏi ban công.
Người đàn ông thấy bóng dáng hắn biến mất, lúc này mới chậm rãi xoay người lần nữa. Ánh mắt của hắn, nhìn phía chân trời xa xôi, vẻ mặt hơi lạnh nhạt.
Lắc lắc nước rượu còn sót trong ly, hắn bĩu môi mỏng một cái, ngửa cổ lên lần nữa, rưới chất lỏng thơm thơm này vào trong cổ họng.
"Ừng ực" nuốt hết rượu vào cổ, cánh tay của hắn nhấc lên, ngón tay nắm cái ly bỗng chốc buông lỏng, khiến cái ly kia, bay vào giữa không trung. Ánh mắt của hắn, vẫn đuổi theo nó, cho đến khi thấy nó xẹt qua giữa không trung, kéo lê một đường cong mỹ diệu về sau, cấp tốc rơi xuống trong đêm, mới chậm rãi cười cười.
Ánh mắt, thoáng nhìn xuống quảng trường dưới lầu, trong mắt của hắn, có ánh sáng mờ mờ nhộn nhạo.
Đều đến đây rồi, tới hết, cũng tốt!
Tối nay, không thành công, cũng thành nhân!
Xem xem, rốt cuộc công lực của ai sâu hơn!