"Để cho cô ấy đến đây đi!" Thất Dạ quay mặt liếc Tuyết Lỵ một cái, xoay người trở về phòng.
“Dạ!" Tuyết Lỵ gật đầu, cất bước đi về phía cô gái kia nói: "Tiểu thư Nam Hi mời cô đi vào."
Cô gái gật đầu phẫn nộ liếc nhìn Tuyết Lỵ một cái, khẽ cắn chặt môi dưới, bước nhanh vào gian phòng.
Thất Dạ ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, vẻ mặt bình tĩnh đạm bạc, chỉ là ánh mắt cô ánh lên tia sáng sắc lạnh, hé mở nhàn nhạt nhìn cô gái đang tiến vào, chỉ cần cô muốn một giây kế tiếp sẽ khiến cho cô gái kia ૮ɦếƭ rất thảm!.
"Tiểu thư Nam Hi." đầu ngón tay Chu Đế lạnh cứng, gập người xuống cúi chào Thất Dạ, vô cùng cảm kích mà nói: "Cám ơn tiểu thư đã cứu chị em tôi."
"Hả? !" Thất Dạ nhíu lông mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, học theo cách nói thường ngày của Gia Mậu, không mặn không lạt phun ra một từ.
Cô biết chắc cái cách nói này sẽ khiến cho người ta sợ hãi.
Bởi vì chỉ một từ chất vấn, khiến cho người nghe không thể biết được tâm tư của đối phương. Mà tận đáy lòng cô, bình thường cũng thích trêu trọc dọa người như thế!
Đối với những cử chỉ của mình, Thất Dạ đột nhiên cảm thấy không vui, cô hình như. . . bị Gia Mậu đầu độc nặng rồi.
Mặc dù, phương pháp này hình như cũng không tệ lắm, ngược lại còn rất có hiệu quả là đằng khác!
Nhìn, lúc này Chu Đế không thể đứng vững, cả người té quỵ xuống đất, giọng nói run run, đem tất cả nói ra một lượt: "Tiểu thư Nam Hi, đều là do sai lầm của tôi, tiểu thư có bất kỳ điều gì không hài lòng xin hãy cứ nhằm vào tôi. Tôi van xin người, đừng làm tổn thương tới em trai tôi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn có tương lai rộng mở phía trước. . . . . ."
Nghe cô ta cầu xin tha thứ cho em trai, chân mày Thất Dạ hơi cau lại mất đi hứng thú khi dễ cô ta. Tuy là cô rất khó chịu vì chuyện Chu Đế dám tính toán giở trò với mình, nhưng những việc làm của cô ta cô đều biết trước, thật ra gọi cô ta tới đây chỉ là muốn điều tra cho rõ ràng xem rốt cuộc là ai đang muốn đối phó cô. Hơn nữa, cô cũng có thể nhận thấy, khi nhìn cô trong ánh mắt Chu Đế có vài phần áy náy. Nghĩ đến Chu Đế ra tay đối với cô cũng chỉ là do bất đắc dĩ nên cô mới có thể thỉnh cầu Gia Mậu bỏ qua cho Chu Đế!
Cô biết rõ Gia Mậu rất tuyệt tình, thực ra đôi lúc làm việc vẫn nên lưu lại một đường, đối với mình cũng có lợi.
"Chu Đế, cô nên biết, tôi không có quyền lực để xử trí cô, người mà cô cần cảm ơn chính là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc." Thất Dạ vuốt vuốt đầu ngón tay của mình, cũng không nhìn Chu Đế, nhàn nhạt nói: "Anh ta là thượng tướng đặc cấp có quyền lực lớn ở tinh cầu Chafee, tôi cũng chỉ là nữ nô được mua về mà thôi."
"Tiểu thư Nam Hi, Chu Đế biết, mình bởi vì lời nói của tiểu thư mới được cứu." Chu Đế lại lắc đầu một cái, nghiêm nghị nói: "Chu Đế từ nay về sau, thề sẽ dốc hết sức vì tiểu thư Nam Hi!"
"Hả? !" Thất Dạ nhíu mày, ánh mắt rốt cuộc rơi trên người cô ta.
Chu Đế mở to mắt, nhìn Thất Dạ một chút, hơi do dự, mới nói: "Tiểu thư Nam Hi, lúc ấy Thiếu tướng Bố Lỗ Khắc nói muốn đem tôi đi xử tử, nhưng sau đó tôi lại nghe được Thượng úy Mạc Nại nói một câu, liền rút ra kết luận, mình được cứu là bởi vì có tiểu thư Nam Hi nói đỡ cho."
"Nói nghe một chút." Thất Dạ tỏ dáng vẻ không mưu cầu danh lợi, nói.
"Cô ấy nói. . . . . ." Chu Đế cắn cắn môi dưới, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Nếu như không phải bởi vì người đàn bà kia, thì tôi chỉ cần một dao liền Gi*t ૮ɦếƭ cô."
Ánh mắt Thất Dạ sáng lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh bắn thẳng lên trên khuôn Chu Đế.
Thấy cô rõ ràng không tin vào lời nói của mình, Chu Đế ho nhẹ một tiếng, phun ra nguyên văn lời của Mạc Nại : “Tôi sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho cô cùng với cô ta phải bỏ mạng dưới tay tôi!"
"Về sau lúc nói với tôi, không cần quanh co lòng vòng, tôi thích nghe lời thật!" Thất Dạ nhẹ nhạng nâng cằm cô ta lên, không biểu lộ gì chỉ cười cười: "Đứng lên đi!"
"Cám ơn tiểu thư Nam Hi!" Chu Đế liền lập tức vui mừng nhướng mày, đứng thẳng người dậy.
Mi tâm Thất Dạ khẽ động, khóe miệng nhất thời cười nhạt.
Mặc dù không biết Gia Mậu giữ lại Chu Đế có tác dụng gì, chỉ là có một số việc cô rất rõ ràng: qua lời của Chu Đế, nhắc nhở cho cô biết, tình cảnh hiện tại của mình bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm!
Có lẽ, tìm mấy người thân tín để bên cạnh mình cũng không phải là ý tồi!
Dù sao, Chu Đế này, cũng là người thông minh.
Cô trời sinh đã có tính yêu mến những người thông minh!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong đại điện hoa mỹ được bày biện cổ điển mà cao nhã (cao quý trang nhã) bất kỳ ai bước chân vào đây đều sẽ cảm thấy nơi này vừa thần thánh lại trang nghiêm.
Dĩ nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ.
Giống như, mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon kia, cũng chỉ tà tà dựa vào, tay bưng ly rượu đỏ thưởng thức, nét mặt khoan thai tự đắc.
Người mở miệng đầu tiên chính là người ngồi xoay lưng lại với cửa sổ sát đất, giọng nói của anh ta thật nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua hai người còn lại rồi nhìn qua hướng khác, nét mặt không thay đổi nói: "Hiện tại, nên cho tôi một lời giải thích chứ?"
Tư Á nhíu lông mày lại, ánh mắt có chút sâu: "Điện hạ muốn lời giải thích gì?"
"Cậu cho là, chuyện hai người các cậu đem hai người phụ nữ mới mua kia đến Phượng Sào sẽ không ái biết đến?" Phí Nhĩ Lạc hừ nhẹ, rót thẳng chỗ rượu còn lại trong ly vào trong cánh môi quyến rũ, ánh mắt lạnh nhạt: "Còn nữa, nghe nói Gia Mậu tùy tiện đem cung nữ của Vương Hậu đi ra ngoài, nghe nói cậu còn muốn nuôi cô ta ở trong phủ đặc cấp của thượng tướng."
"Tôi cũng đã nói chuyện với Vương Hậu, Chu Đế, tôi nhất định phải mang đi." nét mặt Gia Mậu không chút biểu cảm liếc nhìn Phí Nhĩ Lạc một cái, ôn hoà nói: "An Đức Liệt Vương cũng không có dị nghị gì với chuyện này."
"Vô luận cậu mang cô ta đi là có mục đích gì. . . . . ." Phí Nhĩ Lạc để cái ly xuống khay trà, lạnh nhạt nói: "Xử ký xong cái người gọi là Chu Đế đó cho tôi!"
Tư Á hơi nhíu mày rậm, ánh mắt nhìn nghiêng khuôn mặt Gia Mậu, phát hiện vẻ mặt này của anh có đến mấy phần ý vị sâu xa.
Gia Mậu cầm ly rượu, đầu ngón tay mềm mại như cành liễu mùa thu nắm lại có chút chặt, giọng lạnh nhạt hờ hững: "Tôi giao cô ta cho Nam Thất Dạ rồi."
"Cậu bây giờ đúng là mê muội Nam Thất Dạ thật rồi hả ?" vẻ mặt Phí Nhĩ Lạc lạnh lẽo: "Gia Mậu, phụ nữ đều là hồng nhan họa thủy, không cần vì họ mà mê muội đánh mất trái tim mình."
"Điện hạ có cảm thấy, Tắc Tây Lợi Á cũng là hồng nhan họa thủy hay không?" Gia Mậu bỗng chốc thấp giọng cười khẽ, khuôn mặt ngẩng cao, có mấy phần lạnh lẽo.
Phí Nhĩ Lạc sửng sốt, mặt mày trắng bệch, ánh mắt mãnh liệt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo.
Ngay cả con ngươi của Tư Á cũng khẽ cau lại, cái trán nhíu chặt, ánh mắt khó hiểu nhìn Gia Mậu.
Những năm này, bọn họ cùng nhau lớn lên, vẫn luôn có ý thức chung, không ai ᴆụng tới tâm tư sâu kín của ai. Mặc dù Tắc Tây Lợi Á là em gái của mình, nhưng Tư Á biết rõ Phí Nhĩ Lạc si tình, vì thế, cho tới bây giờ cũng không nhắc tới nửa câu về Tắc Tây Lợi Á trước mặt Phí Nhĩ Lạc. Gia Mậu bây giờ thì tốt rồi, muốn nhổ lông ở trên đầu con cọp này hả!
"Gia Mậu, tôi cho rằng cậu là một người thông minh!" Phí Nhĩ Lạc bỗng chốc đứng lên, thân thể cao lớn, che lấp đi mấy phần ánh sáng từ cửa số sát đất kia. Mặt của người đàn ông này, có mấy phần âm trầm, khóe miệng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ khiến nụ cười trở lên vô cùng lạnh lẽo, nhấn mạnh từng chữ: "Cậu. . . . . . phải, lòng, cô ta?"
Gia Mậu không nói, vốn là đang ngồi rất tùy ý, nghiêng người cầm ly rượu trong tay, mọt tay chống đầu gối, từ từ đúng dậy, nhìn thẳng vào Phí Nhĩ Lạc nhìn, nét mặt không đổi nói: "Điện hạ, Tắc Tây Lợi Á là vị hôn thê của người, người rốt cuộc đang lo lắng cái gì?"
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, nhưng cô ấy trở thành vị hôn thê của tôi như thế nào, cậu biết rõ hơn bất kỳ ai!" Phí Nhĩ Lạc bước về phía trước một bước,tiến tới gần Gia Mậu. Khoảng cách gần trong gang tấc, khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, mọi người đều lâm vào tình cảnh bứt rứt khó chịu.
Tư Á nhíu mày rậm, vội vàng đứng dậy, đưa tay giãn ra khoảng cách giữa hai người, đẩy bọn họ cách xa một chút: "Tôi cho là, hai người không nên nói gì thêm về chuyện này nữa. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ nói lại cũng có ý nghĩa gì, không nên nói nữa."
"Tư Á, chuyện này không phải chúng ta không nói, nó cũng sẽ không tồn tại." Gia Mậu nhẹ nhàng đút tay vào túi quần, ánh mắt cùng Phí Nhĩ Lạc ᴆụng nhau, không để ý tới sự lạnh lẽo trên khuôn mặt kia, bình thản nói: "Phí Nhĩ Lạc, tôi hi vọng trước khi người làm bất cứ chuyện gì, đều nhớ cho kỹ, Tắc Tây Lợi Á còn là em gái của Tư Á."
"Cậu đang uy Hi*p tôi?" Phí Nhĩ Lạc đưa tay đẩy Tư Á ra, nắm chặt lấy cổ áo Gia Mậu: "Gia Mậu, cậu ——"
Con ngươi Gia Mậu vừa chuyển, đáy mắt, có dư quang lành lạnh trồi lên.
Trán Phí Nhĩ Lạc nổi lên từng đám gân xanh nóng nảy, nhưng lời nói phía sau không hề nói tiếp, ngược lại là nhẹ cười “xì” một tiếng, buông lỏng cổ áo Gia Mậu, hai tay xuôi xuống nhẹ nhàng phủi phủi mấy cái trên vạt áo anh, phủi cái áo phẳng phiu mới rút tay ra: "Tốt, tôi mặc kệ chuyện của Chu Đế, nhưng nếu như cô ta gây phiền toái cho tôi, thì ngay cả là Nam Thất Dạ, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
Phí Nhĩ Lạc dứt lời, vung tay áo lên, liền nhằm hướng cầu thang đi thẳng lên lầu hai.
Mắt thấy Phí Nhĩ Lạc luôn luôn nho nhã lễ độ tức giận đằng đằng rời đi, Tư Á nhướng mày, đưa tay đẩy bả vai Gia Mậu một cái: "Gia Mậu, cậu điên rồi sao?"
"Không sao cả, cuộc sống không thú vị này thỉnh thoảng cũng phải có chút điên cuồng chứ, nếu không thì chúng ta cũng sẽ bị rỉ sét hết mất." Gia Mậu vỗ nhẹ anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu thấy có đúng không?"
"Cậu làm như vậy, chính là để cho Nam Thất Dạ tự bồi dưỡng tâm phúc?" Tư Á xoa xoa bàn tay, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Cậu làm như thế, không sợ sẽ hại ૮ɦếƭ chính mình."
"Tôi không giúp cô ấy được, cô ấy muốn thành công thì phải dựa vào chính sức mình!" Tròng mắt Gia Mậu sắc sảo, có chút sâu: "Hơn nữa, tương lai cả tôi và cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào, chũng ta đều không thể biết trước? Muốn bảo vệ mình, cần thiết phải có thực lực. Nếu như chính cô ấy không chịu trưởng thành, cũng sẽ phải chịu bị người khác giẫm đạp lên mình mà thôi!"
"Rất rõ ràng, cậu muốn giúp cô ấy một tay."
Nếu không, làm sao sẽ tình nguyện đối nghịch cùng Phí Nhĩ Lạc cũng một lòng bảo vệ cô ấy? !
Gia Mậu chỉ là hếch môi lên, liếc hắn một cái: "Cùng đi đi, cậu nên trở về trại lính. Đúng rồi, nhớ gửi lời thăm hỏi của tôi và đem một thiếu nữ xinh đẹp cho người kia nhé!"
Tư Á nhẹ cười “xuy” một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nhưng trong lòng, có chút sầu lo.
Hắn biết rõ, Gia Mậu đối với Nam Thất Dạ, là tuyệt đối sẽ không buông tay. Mà kết quả. . . . . . Sợ rằng sẽ không thoát khỏi dự đoán của hắn!
Danh lợi, quyền lực, đấu tranh từ trước đến giờ đều rất kịch liệt, bọn họ đều khiến cho một đám người trong nước phát điên lên rồi, mà sự tranh đấu sau lưng lại càng đáng sợ hơn, e rằng. . . . . . Cuối cùng sợ là phải có rất nhiều thương vong, mới có thể giúp một người có thể đứng lên vị trí cao nhất phóng tầm mắt ra ngắm nhìn bốn phía.
Người nào, sẽ là người cười cuối cùng?