"Thuộc hạ biết." Nghe lời nói của Gia Mậu, Đỗ Bang lập tứ tiếp: "Chỉ là, thuộc hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo Thượng tướng."
"Nói đi!" Ánh mắt nhìn dọc theo cửa sổ sát đất, mắt thấy phía Đông ánh sáng mờ quét xuống, ánh mắt sâu kín của Gia Mậu chuyển sang sâu thẳm.
Một ngày mới lại đã đến rồi! Điều này đại biểu cho một cuộc cạnh tranh mới, cũng sẽ bắt đầu!
Đỗ Bang liếc nhìn xung quanh một vòng, mới nhỏ giọng nói: "Thượng tướng, ngài xử tử một cung nữ, còn một người giữ lại trong phủ, chỉ sợ sau này . . . . . ."
"Cậu sợ sẽ có phiền toái tìm tới cửa?" Bên lông mày Gia Mậu, trong tròng mắt là một mảnh ánh sáng u ám - sắc bén di động: "Tát Khắc Tốn? Mạn Ny Ti? Hoàng hậu Mễ Hiết Nhĩ hay là An Đức Liệt Vương?"
"Hoàng tử Phí Nhĩ Lạc."
Nghe lời nói của Đỗ Bang, con mắt sắc của Gia Mậu tối sầm, nhìn chằm chằm Đỗ, ánh mắt phát ra tia sáng lạnh băng, gần như xuyên thủng mắt Đỗ Bang.
Mí mắt Đỗ Bang nhảy dựng lên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu: "Thuộc hạ nhiều lời rồi."
"Đỗ Bang." Gia Mậu chợt đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai Đỗ Bang, ánh mắt xinh đẹp giống như ấn chứa dưới ánh mắt sáng trong màu hổ phách, là lộ ra ánh sáng sắc lạnh khiến người khác hít thở không thông: "Phiền toái, chưa bao giờ tìm tôi!"
Âm điệu của anh, nhẹ nhàng như ngâm thơ, thanh âm trầm thấp ngân vang, lại giống như truyền tới từ địa ngục, khiến Đỗ Bang cảm thấy như tiến cào trong tình cảnh tối tăm, chỉ có mặc cho ý thức của mình, chạy khỏi lời nói của Gia Mậu — —
Cho đến khi, người đàn ông giảm lực nắm trên vai anh xuống, anh mới phục hồi từ trong kinh ngạc. Anh nháy mắt hai cái, mới lấy lại được ý thức, nhỏ giọng trả lời: "Tôi hiểu."
"Báo cho người trong cung, án binh bất động." Gia Mậu liếc anh một cái, khóe miệng cong lên, nhẹ nhếch miệng, không nhìn ra tâm tình: "Thông báo cho hoàng tử Phí Nhĩ Lạc, nói cho anh ta biết, Chu, do tôi thu nhận! Sau này chuyện nàycó mang đến hậu quả gì, cũng bảo anh ta đừng lo lắng, toàn bộ mọi chuyện tôi sẽ xử lý ổn thỏa!"
"Dạ!" Đỗ Bang lập tức gật đầu.
Nhìn bóng dáng người đàn ông lướt qua hành lang dài, anh nhướng mày, đáy mắt thoáng qua tia lo lắng nặng nề.
Tầm mắt nhìn dọc về phía vừa đi ra, anh than nhẹ một tiếng, xoay người đi về phía hành lang.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhìn thấy cô gái tiến vào phòng, gương mặt tức giận hất toàn bộ những thứ trên bàn xuống đất, Mã Lệ nhướng mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ trách cứ: "Đường Na, cô đang làm cái gì?"
"Tại sao?" Lòng bàn tay Đường Na hung hăng đạp lên mặt bàn, ngửa cổ ra sau ghế dựa, cắn răng nghiến lợi nói: "Từ trước đến nay Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc không như vậy, bây giờ tại sao ngài ấy lại để kẻ địch ở bên cạnh, ngài ấy có biết làm như vậy là rất nguy hiểm!"
"Cô có thể nghĩ gì, thì Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc sao có thể không nghĩ tới chứ?" Ánh mắt Mã Lệ nhìn ra cửa, tiến ngồi cạnh Đường Na, đưa tay cầm lấy bàn tây cô, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc làm cái gì là quyết định của ngài ấy, còn đến lượt cô tức giận sao?"
"Chị!" Đường Na nhếch miệng nhỏ, không vui nhìn Mã Lệ: "Em chính là hộ vệ được đặc cấp trong phủ, là thuộc hạ của Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, em phải có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của ngài ấy. Hiện tại ngài ấy đặt kẻ nằm vùng ở bên cạnh, nhất định gặp bất lợi. Ngộ nhỡ ngài ấy. . . . . ."
"Không có ngộ nhỡ!" Mã Lệ lạnh giọng cắt đứt lời nói của Đường Na, tay đang nắm tăng thêm mấy phần sức, bình tĩnh nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc làm bất cứ chuyện gì đều có chủ ý cả, không cần nhìn ngoài mặt mà phán đoán."
"Mới không phải, ngài ấy là bởi vì cô gái Nam Hi kia nên mới làm như vậy!"
"Là tiểu thư Nam Hi!" Mã Lệ lạnh giọng uốn nắn: "Tiểu thư là khách quý của phủ Thượng tướng, không cho phép cô bất kính với tiểu thư!"
Đôi mày thanh tú của Đường Na nhíu chặt, không vui nói: "Chị, cô ta chỉ là nữ đày tớ mà Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc mua mà thôi, chờ Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân chơi chán cô ta, nhất định sẽ ném cô ta sang một bên. Tại sao chi lại coi cô ta như chủ nhân vậy? Hơn nữa, cô ta — —"
"Đủ rồi!" Mã Lệ thản nhiên cắt đứt lời nói của Đường Na, trong mắt cô lộ ra tia sáng tối tăm, lạnh lùng nói: "Cô là thuộc hạ của Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, là hộ vệ đặc cấp trong phủ Thượng tướng, vĩnh viễn chỉ có thể là thân phận như vậy, đừng mong đợi gì ở Thượng tưởng A Nhĩ Bá Đặc, ngài ấy căn bản không liếc nhìn cô. Nên nhận thức rõ vị trí của mình, đừng để tôi thấy cái ý nghĩ hồ đồ của cô, càng không được làm chuyện thiếu suy nghĩ, nếu không tôi cũng không giữ được cô!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mã Lệ, Đường Na khinh thường ‘hừ’ lạnh.
Thật vất vả cô mới dựa vào cố gắng của mình đạt được địa vị như ngày hôm nay, sao có thể vì một câu nói của chị mà buông tha? Cô vẫn luôn tin chắc, chỉ cần cô cố gắng hết mình, chuyện gì đều có thể làm được. Nhớ năm đó, cô chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng trải qua năm tháng tôi luyện, còn không phải là từng bước tiến đến bên cạnh Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc sao? Cho nên, cô vẫn sẽ làm theo cách của mình!
"Đường Na!" Mắt thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của cô gái, Mã Lệ đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nghe lời của chị, đừng nông nổi."
"Chi, em sẽ không buông tha như vậy." Đường Na ngẩng mặt lên, quật cường mở miệng: "Em nhất định phải lấy được thứ em muốn."
"Đường Na!"
"Chị, chị không phải khuyên em nữa, em không chịu thua."
Cô biết Đường Na cố chấp, Mã Lệ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể lo lắng trùng trùng, không thể làm gì.
Chỉ sợ, chuyện sau này cô không thể cứu vãn!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân." Mắt thấy người đàn ông ưu nhã bước tới gần, Lạp Cống vứt bàn chải vào trong thùng gỗ, cung kính khom người hướng về phía người đàn ông: "Xin hỏi ngài có gì phân phó?"
"Ông đối xử với nó cũng không tệ." Bước chân Gia Mậu chuyển qua bên người Percy, lòng bàn tay vỗ hai cái lên lưng nó, ánh mắt thoáng nhìn dọc theo người Lạp Cống, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt: "Chỉ sợ móng chân Y Toa Bối Lạp bị tật, vì không chịu được đối đãi tốt của ông!"
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, lão nô không chỉ chăm sóc chu đáo móng chân Y Toa Bối Lạp bị tật, mà tất cả tuấn mã ở đây đều chăm sóc không chút sơ sót. Chỉ là. . . . . ." Nếp nhăn Lạp Cống đều lần lượt thay đổi trên gương mặt già nua không có biểu cảm gì, ngôn ngữ rất nhẹ, thái độ vẫn kính cẩn như cũ, dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: "Lão nô cảm thấy, mình có duyên với Percy mà thôi!"
Gia Mậu nghiêng mắt nhìn lão, ‘hừ’ nhẹ một tiếng: "Tôi thấy, ông rất hợp ý với Nam Thất Dạ sao?"
Lạp Cống không nói, lại cười cười.
"Ông cười cái gì?" Mặt Gia Mậu nhăn lại, vẻ mặt rõ ràng có chút không vui.
"Thường ngày, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc làm sao sẽ chú ý tới việc nhỏ nhặt chăm sóc tuấn mã của lão nô như thế nào. Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, ngài có gì muốn thỉnh giáo lão nô sao?" Lạp Cống cúi người cầm bàn chải lên, tiếp tục chải lông cho Percy.
Nhìn thấy bàn chải trong tay ông lão bắn đầy bọt, Gia Mậu lùi nửa bước về phía sau, đôi tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tới xem vết thương của Y Toa Bối Lạp!"
Lông mày Lạp Cống nhếch lên nhìn anh, mày rậm nhướng lên, gương mặt bí hiểm, không tự chủ được lắc đầu một cái, đưa tay níu lấy dây cương trước mũi Percy, dắt nó vào trong chuồng.
Gia Mậu cau mày, bước chân đi theo.
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, Y Toa Bối Lạp bị thương nên được đặt ở chuồng VIP rồi, ngài đi về phía đối diện sẽ thấy nó!" Bước chân Lạp Cống hơi dừng lại, xoay người nhìn Gia Mậu: "Nhà xí này, tôi đặc biệt xây cho Percy."
"Nó không phải là loại ngựa Quý tộc, không cần xây chuồng riêng."
"Thượng tướng, đây không phải chuồng ngựa, chỉ là nhà xí!"
"Nó — —"
"Thượng tướng, có phải ngài vì chuyện của tiểu thư Nam Hi quấy nhiễu?"
Mày rậm Gia Mậu nhếch lên, có chút lạnh lùng nhìn ông lão chằm chằm.
Lạp Cống dùng sức kéo Percy, đem dây cương đưa tới trước mặt Gia Mậu: "Nếu như thượng tướng muốn thử một lần khả năng của Percy, bây giờ có thê thử!"
"Lạp Cống." Con ngươi Gia Mậu nhíu lại, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh nguy hiểm: "Ông cảm thấy tùy ý suy đoán tâm tư của chủ nhân, hậu quả sẽ thế nào?"
"Lão nô chỉ nói thật." Lạp Cống cũng không sợ anh, chỉ cười nhạt một tiếng: "Thượng tướng, từ nhỏ chỉ cần có chuyện phiền não, ngài tất nhiên sẽ tới cưỡi ngựa. Thói quen này vẫn không thay đổi, lão nô ở trong phủ nhiều năm, những chuyện khác có thể đắn đo nghĩ lại, nhưng có một số việc, vẫn có thể đủ thấy một hai rõ ràng."
Bàn tay Gia Mậu đưa lên phía trước, đoạt lấy dây cương Percy trong tay ông lão, dắt nó ra ngoài.
Lạp Cống đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rời xa của anh, khóe miệng hơi cong, nở nụ cười.
Thượng tướng không chọn Y Toa Bối Lạp hoặc ngựa khác, mà lại cưỡi Percy, lựa chọn trái lại không sai.
Phủ Thượng tướng đặc cấp bình tĩnh nhiều năm như vậy, bây giờ. . . . . . Thật sự nên có chút thay đổi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ánh sáng ban mai hiện lên, toàn bộ thế giới cũng dần dần tỉnh lại từ trong mộng. Ánh sáng xuyên qua chân trời nhuôm màu đỏ rực, tầng mây cũng bị che khuất, tràn đầy ánh sáng chói lọi.
Đứng ở trên ban công nhìn phong cảnh như vậy, đầu ngón tay Thất Dạ đặt trên lan can, mặc cho gió thổi qua, cố gắng hít thở không khí trong lành buổi sáng, cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ không còn đau như hôm qua nữa, tâm tình cũng tốt hơn nhiều!
"Tiểu thư Nam Hi, tới giờ uống thuốc rồi." Tuyết gõ cửa vào nhà, đặt khay lên mặt bàn, cầm lấy cốc cùng thuốc, đi tới trước mặt Thất Dạ, đưa cho cô.
"Cám ơn." Ánh mắt Thất Dạ thu hồi lại trong khoảng không, nhận lấy thuốc, đưa vào trong miệng, sau đó dùng nước ấm nuốt vào.
Ánh mắt Tuyết nhìn ra phía cây cỏ ở hậu viên, nhưng thấy chuồng ngựa, một dáng người đang cưỡi trong đó, người đàn ông lên xuống, thân hình cao lớn làm cho nguwoif ta khó thốt lên lời, mỹ nam, nhưng khiến cô sững sờ. Con ngựa trắng.
Đem cốc đặt về trên tay Tuyết, nhận thấy bên cạnh có tiếng tim đập mạnh và loạn nhịp, khóe miệng Thất Dạ nhẹ nhàng cong, liếc mắt nhìn vị trí không xa, thấy người đàn ông nhảy xuống khỏi con tuấn mã hướng bên này đi đến, khẽ cười trêu ghẹo nói: "Tuyết, cô thích Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc?"
"A?" Tuyết từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, lúng túng nói: "Tiểu thư Nam Hi, trong lòng Tuyết không dám có bất kỳ mơ tưởng nào đến tâm tư của Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân."
"Mơ tưởng?" Đôi lông mày Thất Dạ nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy nên gọi là thầm mến."
"Tuyết không dám!"
"Có cái gì không dám? Nhưng mà loại đàn ông như anh ta thật xấu, không thích hợp với cô gái ngây thơ như cô. Tôi thấy Thiếu tướng Đỗ Bang cũng không tệ, có muốn tôi giúp cô kết dây tơ hồng?"
Cả khuôn mặt Tuyết đỏ như tôm luộc chín, đầu ngón tay cô vân vê vạt áo, ngượng ngùng nói: "Tiểu thư Nam Hi, chớ có nói đùa, với thân phận của tôi thì làm sao dám có suy nghĩ như thế chứ?"
Thất Dạ nén cười, vỗ vỗ đầu cô, nói: "Tâm địa cô thiện lương là một cô gái tốt, chỉ cần có điểm xuất sắc, bọn họ nhất định sẽ chú ý đến cô. Chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi!"
"Ngàn vạn đừng — —" Tuyết vội vàng khoát tay: "Tuyết chỉ cần cả đời đi theo tiểu thư Nam Hi là tốt rồi." .
"Cả đời?" Thất Dạ sững sờ, tròng mắt lóe lên tia u ám.
Cho tới bây giờ cô đều chưa nghĩ đến mình muốn sống cả đời ở đây.
Mặt Tuyết dãn ra tia mỉm cười, nói: "Dạ, tiểu thư Nam Hi khác với các thiên kim tiểu thư khác, tôi nguyện ý sống cả đời bên cạnh tiểu thư Nam Hi."
"Nha đầu ngốc." Thất Dạ thở dài: "Đừng tưởng rằng tôi xuyên qua đây sẽ trở thành một cô gái thiện lương đáng yêu, tôi chính là thấy lợi quên nghĩa, chỉ để ý đến lợi ích của bản thân mà thôi. Nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ Gi*t Gia Mậu. . . . . ."
"A?"
Thấy Tuyết bị dọa sợ đến mức hét lên, Thất Dạ dừng lại, nhếch môi: "Lời này, cô không nên nói cho Thượng tướng đại nhân."
"Tiểu thư Nam Hi, cô không nên làm chuyện đó."
"Cô không cần khờ dại như thế, chỉ nhìn bề ngoài nhu nhược mà nghĩ rằng tôi không động thủ với con gái."
"Tiểu thư Nam Hi, tôi mới không khờ dại, tôi biết cô là người tốt."
Người tốt cùng cô, cho tới bây giờ cũng không hợp! Bởi vì, kết quả của người tốt, thường không tốt!
Thất Dạ cũng lười thảo luận vấn đề này với cô, ý bảo cô nhận lấy cốc nước, sau đó liền ngã xuống giường. Nhưng khóe mắt lại liếc thấy trên bàn có đặt một tấm thiệp, cô liền lập tức đưa tay cầm lấy, mở ra.
Sau khi nhìn nội dung phía trên, chân mày cô lập tức cau chặt.
Tuyết thấy bộ dạng như vậy của cô, lập tức giải thích: "Tiểu thư Nam Hi, đó là thiệp mời tối hôm qua quản gia Mạc Nại nhận được, nói là phải giao cho Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân xem qua."
Thất Dạ gật đầu, đóng thiệp mời lại khẽ ném về phía mặt bàn, giơ tay lên day day mi mắt, liếc nhìn Tuyết, nói: "Tuyết, trong phủ có phải có quần áo nam nữ phục sức (trang phục và phụ kiện) trong phòng giữ quần áo không?"
"Dạ!" Tuyết gật đầu: "Chỉ là nam nữ phục sức tách ra, chìa khóa ở trong tay quản gia Mạc Nại."
Con ngươi Thất Dạ chuyển động nhanh như chớp, bò dậy từ trên giường, hướng về phía Tuyết cười dịu dàng, nói: "Đi thôi, chúng ta qua đó ngắm một chút."
Nếu như thuận lợi, có lẽ, cô còn có thể chơi đùa một chút — —
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng khách, Mạc Nại đang phân phó nữ bộc chuẩn bị bữa sáng, thấy Thất Dạ cùng Tuyết, tiến lên đón.
Thất Dạ cũng không dài dòng, trực tiếp mở miệng: "Quản gia Mạc Nại, cô biết tối hôm qua A Nhĩ Bá Đặc nhận được thiệp mời chứ?"
"Dạ!" Mạc Nại gật đầu: "Đó là thiệp mời phát ra từ đại điện Kaloka, người tới còn đề nghị phải báo cho Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc."
"Vậy được rồi." Thất Dạ lập tức cười nhạt, bước chân tới chỗ Mạc Nại, cánh tay dài đặt lên bả vai cô, rời xuống, tiếp tục nói: "Cám ơn cô đưa cho tôi chìa khóa phòng giữ quần áo, tôi sẽ tự mình chọn cho Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân lễ phục dự tiệc."
Lúc đó, trong tay cô đã cầm chùm chìa khóa.
Mặc dù chưa trực tiếp giao chiến với Thất Dạ, nhưng Mạc Nại đã quen với việc xảy ra, sơm biết bản lĩnh hơn người của Thất Dạ, nhưng cũng không có nghĩ đến, động tác của Thất Dạ lại mau lẹ đến thế, thời khắc nói chuyện với cô, mà dễ dàng ra tay lấy trộm chum chìa khóa. Tốc độ này của Thất Dạ, so với Đường Na chỉ hơn chứ không kém — —
Thấy Thất Dạ xoay người ý muốn bảo Tuyết dẫn đường, Mã Lệ nhướng mày, đưa tay ra ngăn cản đường đi của cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư Nam Hi, bình thường lễ phục dự tiệc của Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, đều do tôi lựa chọn sau đó đưa Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân xem qua. Hơn nữa, lễ phục của tiểu thư Nam Hi, tôi cũng đều chọn tốt rồi mới đưa cho tiểu thư Nam Hi xem qua! Hơn nữa, tất cả chìa khóa trong phủ Thượng tướng đều do tôi giữ. Nếu như chìa khóa này ở trong tay tiểu thư Nam Hi, mà xảy ra chuyện gì, tôi đảm đương không nổi. Cho nên, xin tiểu thư Nam Hi, vẫn nên trả lại chum chìa khóa kia cho tôi!"
"Vậy tôi đây cũng chỉ giữ chìa khóa phòng giữ đồ thật tốt!" Thất Dạ giơ chum chìa khóa lên, nhàn nhạt nói: "Nó là cái nào!"
"Tiểu thư Nam Hi, tôi nói, lễ phục của Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc là do tôi chọn!"
"Không, lần này tôi muốn chọn." Thất Dạ đung đưa chum chìa khóa, ngón tay thon dai nghịch ngợm chiếc chìa khóa, tươi cười rạng rỡ: "Không chỉ đồ của Thượng tướng đại nhân, mà đồ của tôi, tôi đều muốn tự chọn. Quản gia Mạc Nại, cô vẫn nên nói cho tôi biết, nó là cái nào!"
Sắc mặt Mạc Nại chìm xuống. Cô chau mày, chỉ là lạnh nhạt liếc qua Thất Dạ, không nói lời nào.
Thất Dạ cũng không nhìn thẳng vào mắt cô, mà dọc theo bên mặt cô nhìn và phía Tuyết: "Tuyết, chìa khóa mở phòng giữ đồ là cái nào?"
". . . . . ." Tuyết chu môi, muốn nói chuyện, nhưng vì ánh mắt sắc lạnh của Mã Lệ liếc qua, thanh âm đành dừng lại.
"Nếu quản gia Mạc Nại không chịu nói, cũng không để cho người khác nói, như vậy thì mời cô theo. Tôi sẽ thử từng cái một, tôi không tin là không có cái nào!" Thất Dạ nhẹ ‘xuy’ cười một tiếng, xoay người, ý bảo Tuyết dẫn đường đi phòng giữ quần áo.
Tuyết chần chừ không thôi, gương mặt khỏ xử.
"Trong phủ có bản đồ, tôi tra máy vi tính một chút là biết." Thất Dạ đi về phía cửa phòng điện tử.
Mã Lệ vội vàng đuổi đi theo, nói: "Tiểu thư Nam Hi, cô muốn thay Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc chọn lựa lễ tôi có thể hiểu được, nhưng — —"
"Không có nhưng nhị gì hết, tôi tin Thượng tướng đại nhân cũng sẽ đồng ý cách làm của tôi." Thất Dạ đột nhiên bĩu môi, khóe mắt liếc về phía người đàn ông đúng lúc bước vào cửa, vẫy tay với anh: "Gia Mậu, chúng ta cùng nhau đi phòng giữ quần áo thử trang phục đi!"