Sau khi nghe được thanh âm của người đàn ông, cho dù là không dùng đầu óc, Thất Dạ cũng hiểu được, người ở trong phòng này đang phát ra lệnh, trừ người gọi là Gia Mậu ra, không còn ai khác! Đương nhiên, tuy là khắc này nghe được giọng nói sắc bén và vẻ mặt nghiêm khắc của hắn, cô cũng không có vội đi đến bên cạnh hắn để mặc hắn xấu xé, huống chi, thái độ hôm nay của hắn tuy có vài phần bá đạo, hình như cũng không coi là quá kém. Vì vậy, cô chỉ dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn dọc theo hướng phát ra âm thanh, thấy người đàn ông lười biếng ngồi chễm chệ trên ghế sofa ưu nhã thưởng thức rượu đỏ, không nhanh không chậm hỏi: "Xin hỏi Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, ngài kêu tôi qua đó có gì phân phó sao?"
"Tôi nói, qua đây!" Mặt mày và tầm mắt Gia Mậu đều bay đến đây.
Người đàn ông này, làm việc thích gọn gàng linh hoạt. Hôm nay, hắn lặp lại hai lần chữ "Qua đây", thanh âm vẫn chuyên thuộc về hắn, âm lãnh trước sau như một! Ánh mắt của hắn, rõ ràng hiện lên chút không còn kiên nhẫn. Thời điểm chạm vào tầm mắt hắn, một khắc kia, Thất Dạ cảm thấy, nếu bây giờ cô chống lại hắn, kết quả sẽ không chỉ đơn giản là chật khớp nữa — —
Suy nghĩ đến an toàn của chính mình, cô mấp máy hai cánh môi, dùng sức hít sâu, cô gắng khống chế tâm tình của mình, mới cất bước dọc theo vị trí người đàn ông đang ngồi.
Gia Mậu rót hết chỗ rượu còn lại trong ly vào miệng, mắt thấy cô dừng trước mắt, cánh tay dài duỗi ra, nhíu mày với cô.
"Tôi là người giúp việc của anh sao?" Đầu lông mày Thất Dạ nhíu lại, ánh mắt không vui hướng về phía người đàn ông. Nhưng, ở thời khắc người đàn ông dùng ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng tới gò má cô, cuối cùng cô vẫn cắn chặt răng, khom người xuống, đem cái túi đặt lên sofa, đưa tay cầm chai rượu vang đỏ, rót vào ly của người đàn ông.
"Cô vốn là nữ giúp việc! Con kiêm thêm, cái tên. . . . . .Vật cưng — —" Môi mỏng của Gia Mậu hơi nhếch lên, khóe miệng khẽ quét qua nụ cười quỷ dị, đôi mắt u tối màu hổ phách, chuyển qua chỗ này càng thêm tối tăm, mang theo vài phần tư vị thích thú.
Tầm mắt như thế, khiến cho Thất Dạ có cảm giác, quần áo trên người cô như bị hắn lột sạch, mỗi tấc đều hiện rõ trước mắt hắn — —
Giật mình, hơi rùng mình một cái, đầu ngón tay Thất Dạ dùng sức nắm chặt chai rượu, vốn muốn mở miệng phản bác lại, nhưng nghĩ lại, lời nói của Gia Mậu cũng không sai, liền thôi!
Thời khắc này, đầu óc cô rất tự nhiên nhớ lại chuyện ở trong tiệm bán quần áo, những lời Mạn Ny Ti nói với cô: Gia Mậu, dùng năm trăm ngàn tiền vàng, mới mua được cô. . . . . . Cô, chính xác là đồ chơi của hắn — —
Trước đây cô đã bị hắn lừa hạt chơi không ít lần, nếu không phải cô có năng lựa nhẫn nại, chỉ sợ là bất luận là thể xác và tinh thần, cũng bị hắn hủy hoại giống như diễn xiếc gạt người rồi!
Nhiều lần thua thiệt như vậy, cô đã có không ít kinh nghiệm. Chí ít, bây giờ, không nên tùy tiện đối nghịch với người đàn ông này. Chỉ cần để trạng thái tinh thần của mình không bị Gia Mậu làm ảnh hưởng, cô sẽ có cơ hội rời xa hắn!
"Gia Mậu." Nghĩ tới đây, cô đặt chai rượu lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, nhỏ giọng nói: "Có phát sinh một số chuyện, tôi muốn hỏi anh một chút."
"Hả? !" Đối với dáng vẻ tươi cười bất ngờ của cô, mày rậm không để lại dấu vết khẽ nhếch, trong mắt, để lộ ra một tia hứng thú.
"Năm trăm ngàn tiền vàng, ở tinh cầu Chafee, rất nhiều sao?" Nụ cười khóe miệng Thất Dạ, càng rộng hơn.
Khuôn mặt Gia Mậu đầy thích thú, con ngươi trầm xuống, ngẫm nghĩ, càng phát ra tích nồng.
Chạm phải ánh mắt dò xét của hắn, Thất Dạ ý thức được mình sơ ý lỡ lời mất rồi. Cô nhẹ “khụ” một tiếng, hắng giọng, tiếp tục nụ cười cùng chân chó, nhỏ giọng nói: "Ý của tôi là. . . . . . Năm trăm ngàn tiền vàng hình như rất nhiều. . . . . ."
Gia Mậu nhấp một ngụm rượu đỏ, không mặn không nhạt liếc cô: "Cô không có khái niệm đối với tiền vàng sao?"
"Không phải!"
Nghe cô gấp gáp trả lời, lông mi Gia Mậu giương lên, nhiều hứng thú nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tản ra hai tia sáng, có chút lạnh lùng. Lại giống như là, tia X quang, có thể nhìn thấu người cô!
Phản ứng này, rõ là. . . . . . Giấu đầu hở đuôi? !
Thất Dạ tự giễu cười thầm một tiếng, chế nhạo bản thân, khi nào thì trở nên nhạy cảm như vậy rồi. Cô càng hoảng hốt lo sợ như vậy, cang khiến Gia Mậu hoài nghi! .
"Năm trăm ngàn tiền vàng, đối với tôi mà nói, không coi là nhiều." Đầu ngón tay Gia Mậu nắm chặt chân ly lắc lắc hai cái, thời khắc thấy chất lỏng lay động, phản chiếu bóng dáng chói mắt của cô, làn da trắng mịn, bỗng nhiên đưa tay ra, đưa về phía cô, nói: "Cô đến gần hơn một chút, tôi sẽ giải thích cho cô khái niệm đó!"
"Có ý gì?" Thất Dạ sao có thể bị lừa giống như một đứa bé, cô cảnh giác nhìn chằm chằm Gia Mậu, đề phòng hắn lừa gạt.
"Tôi muốn làm cái gì, không cần trốn tránh." Gia Mậu làm như nhìn thấu tâm tư của cô, môi mỏng nhếch lên, cười đến vô cùng ranh mãnh.
Má phấn Thất Dạ hơi ửng hồng, cô hơi xấu hổ bĩu bĩu môi, chần chờ nửa giây, cảm thấy lời nói của hắn không có gì khả nghi, liền không tự chủ đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại gần.
Chợt, cánh tay dài của Gia Mậu lại vươn ra, dọc theo eo cô, kéo cả người cô vào trong иgự¢.
Thân thể bị đưa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của người đàn ông, ௱ôЛƓ ngồi trên đùi hắn, cảm giác hơi thở của hắn xuyên qua quần áo, không ngừng tiến vào da thịt cô, hô hấp của Thất Dạ bỗng trở nên khó khăn. Cô khẽ cắn môi dưới, cố gắng đè nén mình không đẩy người đàn ông này ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mang theo nụ cười miễn cưỡng, giờ khắc này đã sớm không còn nụ cười, mà biến thành hình dạng khổ qua (quả mướp đắng)!
"Nghe nói, hôm nay cô ở tiệm quần áo nổi danh nhất thành náo động một trận." Ngón tay dài Gia Mậu dọc theo xương quai xanh của cô мơи тяớи, hơi nâng cằm cô lên, làm tầm mắt cô chạm vào tầm mắt hắn: "Không chỉ có đắc tội thiên kim Trát Tây, mà còn xung đột với công chúa Mạn Ny Ti."
"Cũng may, tất cả mọi chuyện đều được Mã Tu • Tát giải quyết xong." Đối với tin tức hắn nhận được nhanh như vậy, Thất Dạ cũng không ngoài ý muốn. Hai lần trước, hắn đều có cách truy ra tung tích của cô, lần này cũng như vậy, tất nhiên là không ngoại lệ. Huống chi, trong đám người đi theo cô ra cửa, còn có thuộc hạ của hắn Đường Na • Mạc Nại!
"Tôi có chút muốn biết, khi nào thì cô mới biết có chừng mực hơn!" Thanh âm Gia Mậu, hình như mang theo một tia thở dài, đầu ngón tay, đồng thời áp chế - giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt tuấn mỹ kia, càng tiến gần cô hơn.
Lông mi dày Thất Dạ run lên, thấy đáy mắt hắn, có chút khác thường.
Tất nhiên cô hiểu được, trong lời nói Gia Mậu chứa đầy hàm ý. Hắn đang nhắc nhở cô, làm bất cứ chuyện gì, cũng phải có một giới hạn cuối cùng, nếu không chỉ khiến mình không có con đường tiến lùi!
Thật ra thì, trước khi cô rơi vào cái thế giới này, cô cũng thích làm náo động. Cũng chỉ là, tình cảnh bên trong nơi xa lạ này, tất cả mọi việc, cô hình như chống cự lại, hy vọng mình có thế nhanh chóng rời khỏi thế giới huyên náo như xã hội phong kiến này. Mà hiện tại, cô có tìm thế nào, hình như cũng không thoát được. . . . . . Cho nên, cô có phải nên, chấp nhận cuộc sống của mình ở đây?
"Trang phục thế nào?"
Thanh âm người đàn ông rất trầm thấp, bỗng nhiên nhàn nhạt vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Thất Dạ. Cô tỉnh lại từ trong kinh ngạc, tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn Gia Mậu hai giây, mới nói: "Anh muốn làm gì?"
Môi mỏng Gia Mậu tà tà nhếch lên, đưa tay, cầm lấy cái túi cô đặt bên người, mở ra. Thấy bên trong chứa một trang phục cưỡi ngựa, khóe miệng không tự chủ được hiện lên một nụ cười thản nhiên: "Quả nhiên, giống như trong tưởng tượng của tôi."
"Trang phục này là của tôi!" Thất Dạ nhanh chóng đoạt lại cái túi, nhìn chằm chằm người đàn ông tuyên bố chủ quyền: "Nam Nhã Toa tặng cho tôi."
Trang phục cưỡi ngựa này, mặc dù không tính là quá đắt tiền, nhưng mà sau khi cô đến thế giới này, có được thứ thuộc về chính mình, nó là duy nhất! Không sai.
"Cô cảm thấy tôi có thể mặc nó sao?"
"Hả?" Bất thình lình nghe được một câu của Gia Mậu, Thất Dạ trừng mắt nhìn, một lát sau mới phản ứng kịp, không khỏi quyệt miệng cười khẽ: "Không ngờ anh cũng biết nói đùa!"
Nụ cười bên môi cô, tuy chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng lại chân thành tha thiết, giống như hoa mới nở, xinh đẹp động lòng người.
Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu, cô mỉm cười nhẹ nhàng như vậy trước mặt hắn, chính là thanh khiết, sạch sẽ, không mang theo bất kỳ cái gì hoặc là mỉa mai, hoặc lạnh lùng, hoặc khinh thường, đủ loại tâm tình khác nhau — —
Trong lòng Gia Mậu, khó hiểu, lòng bàn tay nắm dọc theo cái ót cô, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt mỹ kia nhích lại gần hắn hơn, thời điểm cô theo phản xạ trợn to mắt nhìn hắn, môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ nhàng dán vào khóe miệng cô.
Lông mi cong ✓út của Thất Dạ run run, thời điểm khẽ chớp mấy cái theo bản năng, gò má Gia Mậu di động nhanh, lòng bàn tay hắn hơi dùng thêm lực, lưỡi dài, liếm qua cằm cô, dọc theo xương quai xanh, cắn xuống.
"Gia Mậu. . . . . ." Thân thể bỗng dưng run lên, Thất Dạ cảm thấy góc nào đó trong trái tim cô bị rung chuyển một chút. Đầu ngón tay dọc theo bả vai người đàn ông hơi đẩy ra, thanh âm không đè nén được mà hơi run run: "Anh muốn làm gì?"
"Thượng úy Mạc Nại đã nói với tôi, sau này Bội – Percy sẽ là của cô sao?" Gia Mậu nhẹ gặm cắn da thịt non mềm của cô, thanh âm có mấy phần không rõ ràng.
"Ừ, thì sao?" Thân thể Thất Dạ co quắp, muốn lùi về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với người đàn ông này.
"Cô có biết, giá ngang nhau không?"
Người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này, lại đang có ý định gì?
Thất Dạ cắn răng, dứt khoát đưa ra hai bàn tay ra đè ép lên gò má người đàn ông, ngửa người ra sau, gắt gao nhìn hắn: "Lời này của anh, là có ý gì?"
"Trả công cùng hồi báo, giá trị ngang nhau. Chúng ta. . . . . ." Gia Mậu kéo xuống cánh tay mềm mại của cô, tia sáng dưới đáy mắt di động, gằn từng chữ: "Giao, dịch, chứ!"