Màn đêm đã sớm thành chúa tể của thế giới này, đầu đường đèn rực rỡ sáng chói, cả thành thị cũng trở nên đẹp đẽ xa hoa, không nhìn thấy được phía cuối của con phố dài, loáng thoáng ánh sáng màu bạc lành lạnh như ẩn như hiện, ẩn chứa trong đó có thể thấy cuộc sống về đêm trong thành Lạp Ma của Chafee có bao nhiều đặc sắc!
Ngồi ở trong chiếc xe xa hoa màu bạc, thân thể Thất Dạ co rúc ở một góc cửa xe, muốn nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một chút, chỉ tiếc là cô mới chỉ nghĩ vậy, thân thể mảnh mai liền bị một cánh tay dài có lực của đàn ông dùng sức chụp tới, trực tiếp ôm lấy cô đặt ngồi lên đùi của anh ta.
"Anh lại muốn như thế nào?" Trong đôi mắt sáng của Thất Dạ tụ lại phẫn nộ, cắn răng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cánh tay vùng vẫy, cố gắng giãy giụa thoát khỏi vòng tay kìm hãm của anh ta.
"Xua đuổi chút nhàm chán của thời gian lịch trình!" đầu ngón tay Gia Mậu dọc theo cằm đẹp tinh xảo của Thất Dạ nhẹ nhàng Ϧóþ một cái, gương mặt tuấn lãng với nụ cười sáng rỡ đến gần gương mặt cô, môi mỏng nhàn nhạt giương lên, giữa răng môi khạc ra ngôn ngữ phóng đãng không kềm chế được: "Cô vốn là đồ chơi mà tôi mua về!"
Con mắt sắc của anh ta tối tăm, lại thoáng qua chút ánh sáng không rõ ý vị, ẩn chứa mùi vị ranh mãnh, tùy tiện lại liều lĩnh!
Trong lòng Thất Dạ không nhịn được rét lạnh.
Ngoại trừ ngày đó ở trên hội đấu giá mơ hồ bắt được trong đáy mắt của người đàn ông hình như có vài phần mùi vị nhộn nhạo toát ra, lần này, cái loại cảm giác lo lắng đó lại lần nữa quanh quẩn trong tâm chí cô!
Cô khẽ cắn môi dưới, tiếng than nhẹ bật ra từ yết hầu: "Anh nghĩ làm cái gì?"
"Tôi đang nghĩ, nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung cho thỏa đáng. . . ."
Gia Mậu kéo dài thanh âm, mắt thấy trong con ngươi Thất Dạ có chút ánh sáng hoảng hốt lan ra, đôi mắt theo gương mặt của cô dời một đường xuống dưới, ngừng ở vị trí Ⱡồ₦g иgự¢ nhấp nhô bất định của cô, lời nói tiếp tục bật ra, từng từ từng chữ vang vang có lực: "Dùng từ nào để hình dung ý định bây giờ của tôi thì tốt nhỉ? Chơi, lên, ! Chen vào, duy trì. . . Hay là làm, cô?"
Rõ ràng là những lời lẽ ác liệt như vậy, từ trong miệng anh ta khạc ra, lại vẫn ưu nhã tự nhiên như cũ, giống như anh ta đã tu luyện trăm ngàn vạn lần, nên đã không cảm thấy có nửa phần xấu hổ —
Nhưng là, ở phương diện này, da mặt của Thất Dạ tuyệt đối là non mỏng đến vô cùng mịn màng.
"Câm miệng!" Cô cắn răng, không chịu nổi phát hỏa rống một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu mực thâm thúy đang nhìn cô của người đàn ông, giương nanh múa vuốt mắng một câu thô tục: "Cút cái tên XX khốn kiếp, hèn hạ vô sỉ, bỉ ổi —"
Cô gái ngốc này, anh chỉ là dùng ngôn ngữ trêu chọc cô đôi câu liền từ Tiểu Bạch Thỏ hóa thành cọp mẹ rồi, nếu anh thực giở trò với cô, không biết hậu quả sẽ như thế nào ——
Gia Mậu nghĩ vậy, cũng liền thực hiện.
Một cánh tay của anh áp giữ chặt eo nhỏ của cô, một bàn tay tự do vuốt dọc theo lớp y phục dạ hội bên dưới là thân thể có lồi có lõm của cô, bao trọn tấm thân ấp áp mềm mại tinh tế của cô vào trong, bắt đầu khinh nhờn Ϧóþ nắn!
Thân thể Thất Dạ bỗng nhiên cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn mắng Gia Mậu mở lớn thành hình chữ O, tim nhất thời đập mạnh, loạn nhịp, đáy lòng dâng lên ảo giác như lưu luyến.
Tuy là có quần áo cách trở, nhưng cũng không ảnh hường đến xúc cảm tuyệt vời mềm mại đàn hồi dưới lòng bàn tay này, con ngươi tinh xảo của Gia Mậu khẽ co lên, một tia ánh sáng ngấm ngầm tinh quái mãnh liệt mênh ௱ôЛƓ.
"Mẹ nó!" Lồng иgự¢ bị ngón tay có lực của anh ta kéo ra đến nóng bỏng, một cỗ cảm giác nhục nhã từ đáy lòng của Thất Dạ dâng lên. Gương mặt cô mơ hồ để lộ ra một tia tâm tình nóng nảy, tay khua loạn muốn lôi cánh tay của Gia Mậu ra: "Dừng tay, không cho phép anh làm loạn, đừng ᴆụng tôi!"
"Tôi không phải làm loạn!" Giọng nói khàn khàn mang ý cười từ môi mỏng của Gia Mậu xuất ra, phiêu đãng trong không khí, làm không khí cả buồng xe cũng bị đốt đến nhiệt độ tăng cao. Anh ta bỗng chốc cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ dí sát lại gần cô gái, đồng tử tăm tối âm trầm, li ti ánh sáng cuồng dã lưu chuyển, không nhanh không chậm, nói: "Tôi là đang cưỡng đoạt!"
Lời của Gia Mậu còn chưa dứt, Thất Dạ liền cảm giác hai đùi chợt lạnh. Thì ra là, người đàn ông đã đem gấu váy lễ phục của cô vén lên, cao tới tận eo —
"Không. . . . . ." sắc mặt Thất Dạ đại biến, nhanh chóng đưa tay đẩy ra cánh tay của người đàn ông, hai chân dùng sức đá loạn, cố gắng tránh ra năm đầu ngón tay của người đàn ông đang cố bắt chẹt cặp đùi mảnh khảnh của mình.
"Tiểu tử, cô không có tư cách nói chữ này!"
Môi mỏng của Gia Mậu bĩu một cái, khóe miệng khẽ động, đầu ngón tay mượt mà có lực, dọc theo bắp đùi mềm mại của cô gái một đường trườn đi lên, dùng lực vừa phải, tốc độ chậm rì rì như ốc sên, nhưng lại giống như có chứa ma lực, châm lên ngọn lửa trên thân thể Thất Dạ, làm Ⱡồ₦g иgự¢ cô một hồi kịch liệt phập phồng, hơi thở dần dần nặng nề.
Thân thể bởi vì bị anh ta trêu đùa mà mất khống chế nóng lên, làn da trắng mịn như tuyết của Thất Dạ nhuộm một tầng màu hồng như hoa đào. Mắt to ngập nước của cô giống như bị mây mù bao phủ, ௱ôЛƓ lung mê ly, tất cả các giây thần kinh nhạy cảm của cơ thể đều đồng loạt bị cảm giác nào đó chi phối, trong một khắc nào đó, còn muốn người đàn ông kia tiếp tục —
Nhưng như vậy, là không đúng!
Bọn họ ngồi ở trong xe, phía trước có một tài xế đang lái xe, tuy đã được cách trở bởi một tấm kính thủy tinh, trong xe cũng không có đủ ánh sáng, nhưng nếu người kia chỉ thoáng ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, chẳng phải cũng sẽ đem toàn bộ việc làm của bọn họ thu vào tầm mắt sao?
Trong đầu còn sót lại không nhiều lắm lý trí vốn đã bị lên men, Thất Dạ sử dụng cả tay chân đẩy chống đỡ lại Gia Mậu, nhỏ giọng nổi giận nói: "Khốn kiếp, anh mau buông tôi ra!"
"Yên tâm, tài xế phía trước không thấy được tình huống của nơi này!"
Thật giống như nhìn thấu tâm tư của cô, Gia Mậu nhàn nhạt nói: "Cô, chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi!"
"Hưởng thụ cái rắm!" Thất Dạ tức giận lạnh giọng quát: "Đừng ᴆụng và tôi! Tôi mới không cần tên dâm tặc như anh khi dễ, anh . . . ."
"Thật là không ngoan!" Gia Mậu thở dài một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô.
"Ưm —" môi anh đào bị lấp, tất cả ngôn ngữ chỉ có thể nuốt trở về bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Thất Dạ bị tâm tình hốt hoảng bao phủ, đồng thời nhuộm đỏ lựng, xem ra, vẫn tốt lành như thế, tinh thần thanh tú tốt đẹp khiến cho tâm thần Gia Mậu càng thêm nhộn nhạo. Con mắt anh tựa như vì tinh tú bị rơi rụng cuống, lưỡi dài dùng lực cạy mở hàm răng của cô, ʍúŧ cắn đầu lưỡi mềm mại của cô, ác ý cắn lấy.
Đầu lưỡi đau đớn tê dại, đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, nhưng bởi vì sự cường thế của người đàn ông không thể không chịu để bị anh ta trêu đùa. Hai người môi lưỡi ᴆụng nhau, tựa như uyên ương nghịch nước, sầu triền miên.
Bị hơi thở nhè nhẹ của người đàn ông bao bọc, toàn bộ thế giới, cũng là do anh ta làm chúa tể, Thất Dạ không tìm được bất kì lối thoát nào, chỉ có thể thở dốc, chỉ có thể trầm luân trong nụ hôn nhiệt tình bá đạo của anh, đôi mắt mờ mịt.
Hồi lâu, gương mặt tuấn tú của người đàn ông mới rời đi, đôi môi mỏng manh cong lên, khóe miệng trồi lên nụ cười nhạt xinh đẹp, nhu hòa như gió xuân, nhưng lại ác liệt như ma quỷ!
"Thật ngọt!" Đáy mắt anh lấp lánh ánh sáng mị hoặc, đầu ngón tay linh động đã sớm xâm nhập lục lọi vào giữa hai chân cô gái, cảm thụ sự trắng nõn tựa như băng thanh ngọc khiết của cô, môi mỏng mỉm cười tà tứ, tràn đầy liều lĩnh: "Thật là đẹp!"
"Không. . . . . ." Thất Dạ kẹp chặt hai chân, kinh hoàng thất thố nghiêng đầu, giống như Tiểu Bạch Thỏ bị áp bức, điềm đạm đáng yêu!
"Không?!"
Âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng khạc ra từ đôi môi mỏng của Gia Mậu, con mắt sắc của anh ta chợt tối sầm lại, ngón tay dài đột nhiên dùng sức chọc vào thân thể cô gái, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, tà ác như ma quỷ. Lưu loát trôi chảy, lại thêm rung động lòng người.
"Bảo bối, bên trong cô, lại cắn chặt lấy tôi, chính là muốn mời tôi tiếp tục xâm nhập!"
"Không có, anh mau buông ra, buông tôi ra. . . ."
Cảm giác thân thể không thích ứng vì bị dị vật xâm nhập làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ rối rắm nhăn nhúm vào một chỗ, lửa giận từ tâm bùng phát, từ má phấn đốt cháy tới tân mang tai, làm cả khuôn mặt cô, giống như tôm luộc chín, rực rỡ như ráng mây.
Đối mặt với bộ dáng nóng giận gấp gáp của cô, lông mày Gia Mậu nhẹ giương, môi mỏng vẽ ra một đường cong, tà ác mà rõ ràng. Ngón tay của anh ta chẳng những không có thối lui ra ngoài, ngược lại tiến vào sâu hơn, tiếp tục dọc theo lãnh địa thần bí của cô không ngừng tiến lui. Động tác kia, giống như, mười ngón tay xinh đẹp đặt ở trên phím đàn không ngừng lưu loát đồng thời khảy nhẹ nhàng, ưu nhã tự nhiên, làm cho người ta mê muội!
Đốt ngón tay của người đàn ông dường như gảy nên những nốt nhạc ma quỷ, động tác chơi đùa kia khiến cho Thất Dạ sắp điên mất.
Cô khó nhọc thở hổn hển, sớm đã quên mất nên giãy giụa, cả người mềm nhũn không chịu nổi, chỉ có thể mặc cho người đàn ông kia ác ý cọ cọ, cái trán đổ mồ hôi thành từng giọt.
Mắt thấy cô như một vũng nước tan chảy, khóe miệng Gia Mậu thoáng nổi lên một đường cong. Má phấn của cô gái ửng hồng, dung nhạn tựa như đóa hoa rực rỡ, sắc thái đầy tà mị, giống như u lan trong thâm cốc, con ngươi tinh xảo của anh nhẹ nhàng nheo lại, nhấp nháy ánh hào quang đầy trêu chọc, bóng tối di động, phong thái biến đổi tự nhiên, rất là mê người!
Hơi thở của Thất Dạ không yên, hương thơm đặc trưng của thân thể, hơi thở gấp gáp, lan tỏa ra chung quanh, từng chút từng chút lan tỏa trong không gian, tự nhiên chọc cho người ta thương xót. Da thịt trắng trong thuần khiết như ngọc được mài dũa, tươi đẹp mềm mại, bí ẩn mê người, khiến cho Gia Mậu vốn bình thường không gần nữ sắc, lúc này cũng thấy tâm mạch căng cứng, dưới bụng không nhịn được căng thẳng!
"Ưm. . ."
Bị ngón tay dài linh động của người đàn ông nặng nhẹ vừa phải không ngừng đánh thẳng vào đè xuống u cốc um tùm, cộng với ngửi được mùi vị nhàn nhạt mát mẻ trên cơ thể của anh ta, trong lòng Thất Dạ cũng gợn sóng lăn tăn, trầm thấp thở gấp, bờ môi vô thức rên thành tiếng, làm trong không khí lóe lên ánh lửa, tán phát tứ tung, phập phồng khiến lòng người nổi lên Dụς ∀ọηg!
"Chậc, tiểu tử, nhanh như vậy, cô liền ướt. . . ."
Giữa thời khắc Thất Dạ đã nhịn đến cùng cực, Gia Mậu cũng là tà tứ cười một tiếng, giọng nói mềm mại đầy nhu tình, kèm theo hơi thở nhàn nhạt của anh ta, từng chữ từng chữ xâm nhập vào lỗ tai của cô, trực tiếp xâm nhập vào tận đáy lòng, thậm chí, cũng thấm vào linh hồn của cô!
Vì thế, đáy lòng Thất Dạ đột nhiên dâng lên một tia cảm giác đầy khuất nhục, hàm răng cô dùng sức cắn chặt, muốn dùng sự đau đớn này khiến mình tỉnh táo, đồng thời ngăn lại một chút tự tôn đã sắp hỏng mất, sau đó, lạnh giọng cãi lại: "Con mẹ nó, lão nương là một người bình thường, đây là phản ứng sinh lý bình thường. Có tin hay không, để cho tôi làm anh mấy cái, anh cũng sẽ bắn ra thôi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, cả gương mặt cô cũng bị ép đến đỏ bừng, liền lập tức hối hận!
Má ơi, cô sao có thể nói ra những lời như vậy? Nói như vậy . .. có khác nào nhảy vào hầm lửa của Gia Mậu!
Quả nhiên, trong con mắt sắc của Gia Mậu thoáng qua một tia tà mị, khiến cho đôi mắt hẹp dài sáng lung linh: "Ôh?!"
Ông trời, anh ta sẽ không muốn cô làm loại chuyện tình đó chứ?
Thật như vậy thì cô khỏi cần sống nữa --
Ngàn vạn lần không được, không cần. . . . . .
Thất Dạ cầu nguyện, nhưng bên tai, lại nghe thấy tiếng thở của người đàn ông, đem cầu khấn của cô, trong nháy mắt đánh nát.
"Được, vậy. . . . . . Không ngại thử một chút!"
Môi mỏng của Gia Mậu mím lại, bàn tay bỗng nhiên bắt lấy tay ngọc thon thả của cô, đưa đến vị trí dưới háng của anh ta.
Ánh mắt Thất Dạ choáng váng, cấp tốc vung vẩy cánh tay muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, đáng tiếc, Gia Mậu hơi sức rất lớn, khiến cho đầu ngón tay của cô toàn tâm toàn ý đặt lên cái vị trí cao ngất kia, đồng thời giọng nói khàn khàn đầy dụ dỗ phát ra: "Tiểu tử, ngoan, hiện tại. . . . . . hầu hạ nó thật tốt đi!"