Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 17

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Những lựa chọn mà Gia Mậu đưa ra, không thể nghi ngờ đều khiến cho Thất Dạ vô cùng tức giận. Dù là chính cô thay quần áo hay là Gia Mậu giúp cô thay thì không phải cô đều bị anh ta nhìn thấy hết sao? Loại chuyện như vậy, cô không thể nào tiếp nhận được!
Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, đoan trang vừa nhấc lên, đầu lông mày nhíu lại, hai má của cô khẽ phồng lên, đôi mắt trong suốt rõ ràng mang vẻ oán trách, đôi môi đỏ như chu sa hé mở để lộ hàm răng trắng, lạnh lùng nói: “Tôi cự tuyệt!”
“Hở?”
Tóc mái đen bóng lộn xộn dán lên trên đôi mày kiếm anh tuấn khẽ nhướng lên, hàng mi dày cũng không dấu được khí thế sắc bén tỏa ra từ đôi mắt hẹp dài của Gia Mậu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, độ cong hoàn mĩ lộ ra một chút ý lạnh. Thời điểm đơn âm tiết đó trầm bổng lan đi trong không khí, thân thể to lớn thon dài của anh ta đã đến gần, giống như con báo đang săn mồi, động tác nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, trong nháy mắt liền bắt được con mồi nhỏ là cô!
Cằm bị đầu ngón tay mượt mà nhưng có lực của anh giữ chặt, cảm nhận được trên thân thể người đàn ông này phát ra tầng tầng lớp lớp khí thế Ⱡồ₦g lộng nhưng bá đạo, tim của Thất Dạ khẽ xao động, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm xinh đẹp như đóa hoa anh đào trong lúc vô tình mà khe khẽ nhíu lại.
Người đàn ông khí thế to lớn, thân như cây ngọc, một lần nữa áp chế cô gái dọc theo vách tường, vóc người cao lớn, giống như kẻ săn mồi trong đem tối, hoàn toàn che lấp ánh sáng, làm Thất Dạ cảm thấy toàn bộ thế giới này, cũng như lọt vào giữa trong sự u ám!
Trong không khí, có một hương vị vắng lặng, thật giống như đang thể hiện rõ ràng, bản tính ác ma của người đàn ông này, có lẽ sẽ hết sức căng thẳng!
“Cô, có thể cự tuyệt được sao?”
Thời khắc âm thanh không mang theo một chút độ ấm nào bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông này một lần nữa, cổ tay của anh nâng lên, cánh tay tản ra khí thế bành trướng hướng về phía Thất Dạ, đầu ngón tay hoàn mỹ như ngọc, hướng về phía nút cài trên áo cô!
Thật ra thì, động tác của anh rất là thong thả ung dung, tuyệt không тһô Ьạᴏ, lại làm cho trái tim của Thất Dạ, không hiểu sao lại run rẩy!
Loại không khí này, quá mức không tầm thường!
Tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ hỏng mất –
Lòng bàn tay đè mạnh lên mu bàn tay anh, giọng nói của Thất Dạ căng thẳng, tựa như tên sắp rời cung: “Tôi tự thay!”
“Tự thay? Ha ha!”
Tiếng cười nhẹ vang lên bí mật mang theo ý chế nhạo, cùng với câu nói kia trở thành âm thanh duy nhất trong không gian, môi mỏng của Gia Mậu mang một nụ cười tà ác xấu xa, hai hàng mày rậm đen nhánh nhẹ nhướng lên, trong lời nói, dâng lên một tầng gợn sóng, cong cong, giống như một vầng trăng mới nhô lên trong đêm tối, khiến cho đôi mắt bình tĩnh của anh được điểm xuyết thêm ánh sáng mê người.
Qua khóe mắt nhìn thấy được bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười của người đàn ông này, Thất Dạ cảm thấy trong lòng rung động.
Người đàn ông này, quá mức chói mắt, khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân, giống như được một bảo đao tỉ mỉ khắc họa thành, góc cạnh rõ rang, khiến người khác nhìn phải lóa mắt, khí thế bễ nghễ thiên hạ, đủ để khiến cho không ai có thể bỏ qua!
Trong sự giễu cợt của anh, Thất Dạ cứ đứng ngây ngốc như vậy trong phút chốc, rồi đột nhiên dùng sức vỗ cổ tay của anh, dùng sức nghiến răng, vẻ nặt, có thể thấy được vài phần xấu hổ, nói: “Đúng, tự tôi thay, cút sang một bên!”
“Cơ hội chỉ có một lần, cô cho rằng... Hiện tại, còn đến phiên cô làm chủ sao?”
Gia Mậu cười, mặt mày tựa như tranh vẽ, tác phong rõ ràng rất nhanh nhẹn, bản chất ác ma tự nhiên vốn có lại biểu hiện ra ngoài vô cùng tinh tế.
Một giây tiếp theo, Thất Dạ cảm thấy trước иgự¢ chợt lạnh –
Thì ra, người đàn ông này trực tiếp xé rách áo cô. Một mảng lớn da thịt trong suốt, trơn bóng như tuyết bị phơi bày ra ngoài, bị hơi thở trong trẻo bao vây xung quanh đánh tới, khiến cả người cô nổi lên từng mảng da gà!
Điểm ૮ɦếƭ người chính là, bộ иgự¢ xinh đẹp tròn trịa dưới lớp áo иgự¢, giờ phút này cũng bởi vì bị gió mát xâm nhập, tựa như hồng mai nở rộ, đứng lên sừng sững bất khuất!
"Lưu manh!" Thất Dạ chỉ dùng hai giây liền phản ứng kịp, cô thấp giọng chửi một câu, một cánh tay bảo vệ trước иgự¢, một tay nhỏ bé khác giơ lên, trực tiếp muốn đánh về phía gò má của Gia Mậu.
Không ngờ, tay ở giữa không trung bị bàn tay to lớn của người đàn ông cầm giữ.
Gia Mậu dùng sức xé ra cánh tay nhỏ bé khác kia của cô, chỉ cần một tay đem hai cổ tay của cô đính lại trên tường, cặp mắt sắc bén, từ trên cao nhìn xuống, dọc theo thân thể phía trước của cô gái, lướt xuống từng chút từng chút một ——
Trên người, vẫn còn dư lại đồ lót, nhưng bị cặp con ngươi ý vị sâu xa của anh ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá, Thất Dạ vẫn cảm thấy toàn bộ quần áo của mình đã bị ánh mắt của người đàn ông kia bóc trần, chân chính cực kỳ giống nữ đày tớ, cả người Tʀầռ tʀʊồռɢ ** mặc cho anh ta quan sát!
Đáy lòng dâng lên cảm giác khuất nhục cực kỳ nồng đậm, gò má cô nhuộm đỏ, Ⱡồ₦g иgự¢ kịch liệt phập phồng, mười ngón tay siết chặt thành nắm đấm, không nói lời gì, liền nhắc đầu gối muốn đánh vào háng của người đàn ông, ý định muốn thoát khỏi khống chế của anh ta!
Đáng tiếc, loại thua thiệt này Gia Mậu ăn một lần rồi, há có thể lại cho phép cô càn rỡ thêm một lần nữa?
Anh cười nhạt một tiếng, ở thời khắc một gối của cô gái cong lên, bàn tay đột nhiên dùng lực ngắt một cái cổ tay của Thất Dạ, tránh thoát công kích của cô xong, đầu gối dùng sức ᴆụng một cái vào rốn của cô.
"Rắc, rắc ——"
Xương cổ tay giống như là bị trượt ra khỏi vị trí, Thất Dạ chợt cảm thấy cả người cũng đau đớn tê dại, đầu gối của Gia Mậu chỉa vào bụng, một trận đau đớn dọc theo tuyến thần kinh nhạy cảm của thân thể không ngừng dâng trào, rồi chui thẳng vào trái tim, khiến cho hô hấp của cô cũng dừng lại vài giây.
Cô kêu đau một tiếng, cả thân thể cũng mềm nhũn, eo thon mềm yếu, vô lực muốn ngã xuống đất.
Cánh tay dài của Gia Mậu đúng lúc níu lấy bả vai của cô dùng lực khẽ kéo, đem thân thể mảnh khảnh của cô vớt vào trong иgự¢. Mắt thấy trên trán cô thấm ra giọt giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt, đồng tử của anh tối sầm lại, ánh sáng lạnh nguy hiểm bắn ra, giọng nói lạnh nhạt đến đủ để hủy thiên diệt địa: "Không biết tự lượng sức!"
Đúng, cô quá mức không biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng bằng vào bản lĩnh nhanh nhẹn của mình, hoàn toàn có thể cùng anh ta chu toàn một phen, nào có thể đoán được, chỉ là trò cười cho anh ta!
Thân thể vô lực tựa vào trong иgự¢ của người đàn ông, Thất Dạ hơi thở thô gấp, bộ иgự¢ cao ✓út phập phồng lên xuống, đường cong hoàn mỹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thuần túy tái nhợt mất đi huyết sắc, trong đáy mắt, một mảnh chán nản, bộ dáng tổn thương như vậy, khiến Gia Mậu có chút khống chế không được bản thân, thiếu chút nữa nâng bàn tay lên Ϧóþ ૮ɦếƭ cô!
Chỉ là, ở thời khắc cô gái quay môi về phía anh cười lạnh nói ra một câu, thì loại tâm tư kia hoàn toàn biến mất.
"Con mẹ nó, tên khốn kiếp, ngươi trực tiếp Gi*t ta đi!"
Rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng đáy mắt này vẫn là trước sau như một lóe ra ánh sáng quật cường không chịu thua, ánh mắt vốn là hơi nghi ngờ ௱ôЛƓ lung, cũng thoáng chốc trở nên lấp lánh trong trẻo!
Có thể là khi anh Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc bày ra bộ dang hiếm gặp với người khác kia, cô ngược lại thời khắc đó cũng duy trì loại biểu hiện cường hãn, thái độ cao ngạo lạnh lùng như thế, khiến cho anh không thể không lau mắt mà nhìn!
"Con người thú vị như vậy, tôi làm sao sẽ nỡ Gi*t cô chứ!"
Môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, khóe miệng Gia Mậu khẽ nhếch, đường cong trương dương tà tà xinh đẹp không kềm chế được. Anh vòng tay qua eo bế cô lên, đi về phía ghế sa lon ở bên cạnh, đặt cô ở phía trên, đầu ngón tay nắn nắn cổ tay cô, cô ấy là bị trật khớp, nhẹ nhàng xoa lấy hai cái, sau đó bỗng chốc dùng sức đẩy.
"A a a ——"
Thất Dạ đau đớn đến eo ếch cũng nẩy lên, cả người lật qua ngồi dậy. Cô cúi đầu, nảy sinh ác độc há mồm liền dọc theo mu bàn tay Gia Mậu cắn.
Cô gái đau đớn vì bị nắn xương, đổi lấy da thịt Gia Mậu cũng in hằn vết răng. Mà thời khắc cánh môi Thất Dạ mở ra, trong lỗ mũi ngửi thấy mùi tanh ngọt, đủ để cho hô hấp của cô, cũng dừng lại!
Ông trời, lại không kiềm chế đi trêu chọc ác ma này. Chỉ sợ lần này, cô ૮ɦếƭ chắc rồi!
Mắt thấy rõ mu bàn tay Gia Mậu thấm ra tia máu chói mắt, vẻ mặt Thất Dạ như đưa đám, đầu chậm rãi ngẩng lên.
Cô có thể tưởng tượng được, thời khắc này vẻ mặt của Gia Mậu tất nhiên ngập tràn vẻ тһô Ьạᴏ. Dù sao, vừa rồi cô mới chỉ nghĩ công kích anh ta mà không có thành công, đã bị anh ta ban cho gân cốt cổ tay đứt đoạn, xem lúc này cô cắn được anh ta đổ máu, vậy anh ta chẳng phải là sẽ đem cô băm thành thịt vụn sao?
Nhưng, khi ánh mắt chạm phải cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia của người đàn ông, toàn bộ ý nghĩ của Thất Dạ đều sụp đổ!
Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết của Gia Mậu mang thần sắc bình thản, mặt mày như một hồ nước sâu rộng tĩnh lặng, không chút gơn sóng, không nhìn ra bất kỳ chút gì là lãnh khốc vô tình, ngược lại có vẻ lười biếng đạm bạc. Anh ta liếc xéo cô, mặt không chút thay đổi, bản chất cao quý ưu nhã, đối lập hoàn toàn với bộ dạng ác ma lúc vừa rồi! Hôm nay, thậm chí có cảm giác anh ta toát ra tư vị rất khí phách, quả thật giống như thiên sứ hạ phàm, tuấn dật siêu phàm, khiến cho người ta không biết phải làm sao!
Rốt cuộc, là thế nào?
"Anh . . . Nhìn cái gì?"
Nghĩ mãi không xong, môi son của Thất Dạ khẽ mở, cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Ngón tay dài của Gia Mậu dọc theo nụ cười của cô nhẹ nhàng nâng một cái, trong mắt ánh sáng chớp động, cánh mũi cao thẳng rút một cái, gương mặt hoàn mỹ tuấn tú, đột nhiên liền có thêm mấy phần hăng hái say mê, tiếng nói kia, lành lạnh đạm mạc thế như chẻ tre, nói: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"
Anh ta không có ý định tìm cô tính sổ?!
Trong lòng Thất Dạ đầy nghi hoặc, trong lúc nhất thời, ngây người như phỗng.
Bàn tay Gia Mậu lật ngửa thân thể mềm mại của cô, đồng tử màu tối sáng lấp lánh, liếc một cái dọc theo đường cong lả lướt của thân thể cô, đáy mắt xuất hiện thần thái phấn khởi, sau một giây, đưa tay mặc cho cô một bộ váy liền thân màu xanh dương nhàn nhạt.
Động tác của anh ta, tự nhiên lưu loát, mặc dù da thịt đôi bên không khỏi ᴆụng chạm nhẹ, nhưng không có nửa phần mùi vị nhục dục, tốc độ kia, càng thêm mạnh mẽ vang dội, có thể nói hoàn mỹ đến không chê vào đâu được!
"Đi chọn νũ кнí đi!"
Lòng bàn tay rút lấy chiếc nhăn bằng tơ tằm đặt ở một bên nhẹ nhàng lau vết máu trên mu bàn tay, tiếng nói lạnh lẽo đạm bạc của Gia Mậu, tựa như mưa gió ngày xuân, êm ái thanh nhã.
Người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt, đổi tính sao?
Con ngươi xinh đẹp của Thất Dạ chớp chớp, tầm mắt quét về phía người đàn ông tuấn mỹ đang khẽ cúi đầu kia, trong con ngươi, chất chứa ánh sáng của sự phòng bị.
"Hử?"
Lông mày của Gia Mậu bỗng chốc nhếch lên, con mắt sắc âm u, trong con ngươi màu mực ngập đầy hàn khí lạnh thấu xương, sắc bén không thể đỡ!
"Biết rồi." Thất Dạ bị sợ đến trái tim nhỏ khẽ run lên, nhanh chóng đứng dậy, chạy như bay sang bên cạnh, tùy ý cầm lấy một khẩu súng lục nho nhỏ màu bạc tinh xảo trên giá hàng.
Súng lục khéo léo tinh xảo, hai tay Thất Dạ chỉ cần hợp thành chữ thập liền có thể bọc kín lấy nó. Trong khoảnh khắc súng mới cầm lên tới tay liền cảm thấy, so với súng lục lúc trước cô từng dùng qua, sử dụng nó rất dễ dàng!
Thất Dạ rất hài lòng với lựa chọn của mình, đầu ngón tay dọc theo nòng súng đẩy một cái, có thể thấy được bên trong chứa mười viên đạn cỡ nhỏ. Chỉ là, mắt cô vừa chạm đến liền khẳng định, những viên đạn màu vàng này, vô cùng có uy lực!
"Lại đây!"
Chợt, sau lưng vang lên tiếng nói lành lạnh âm trầm, mang theo mệnh lệnh đầy khí phách khiến cho không ai có thể cự tuyệt!
Bả vai Thất Dạ ¢ươиg ¢ứиg một chút, chậm rãi xoay người, đốt ngõn tay nắm súng lục nhỏ từ từ buộc chặt, trong đầu, có một ý niệm đáng sợ chợt dâng lên.
Nếu như hiện tại Gi*t Gia Mậu, như vậy cô về sau chẳng phải sẽ tìm được đường sống sao, sẽ không bị anh ta ђàภђ ђạ nữa?
Con ngươi của cô ngưng tụ, tầm mắt quét qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông, trái tim "thịch thịch thịch" kích động nảy thật nhanh!
Gi*t, hoặc không Gi*t, chỉ ở một giây này
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc