Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 13

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Người phụ nữ ngây thơ ngu ngốc!
Đầu ngón tay dán sát vào lòng ngón tay mịn màng của cô gái, mày rậm Gia Mậu cau lại, đột nhiên năm ngón tay khẽ cong, nắm bắt lấy bàn tay mền của Thất Dạ, bao gồm ở trong lòng bàn tay, kéo cô ngồi xuống một bên.
Tim Thất Dạ đập mạnh và loạn nhịp, lúc kịp phản ứng thì phát hiện cái ௱ôЛƓ của mình đang ngồi ở trên đùi Gia Mậu. Mà cánh tay của anh nhốt chặt thân thể mảnh khảnh của cô, tay như ảo thuật liền xuất hiện một ống thuốc mỡ, anh nặn ra thuốc màu trắng ngà, bôi lên vết thương bần tím của cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái.
Mặt mày người đàn ông này u ám trước sau như một, đôi mắt thâm thúy này, giống như giếng cổ sâu không lường được, lành lạnh cô đơn, làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng động tác của anh lại quá mức dịu dàng, làm lòng của Thất Dạ, không tự giác trầm luân trong đó.
Cô là cô nhi, từ nhỏ đã bị chiêu nhập vào trong tổ chức tiếp nhận huấn luyện đặc biệt. Từ khi bốn tuổi bắt đầu có trí nhớ, sinh mệnh cô cho tới giờ đều có huấn luyện viên nghiêm khắc, vĩnh viễn đều không thích ứng được tôi luyện nặng nề. Thủa nhỏ, chỉ cần huấn luyện có chút xíu sai lệch, sẽ bị huấn luyện viên trừng phạt nghiêm khắc. Càng về sau, cô rốt cuộc cũng có được năng lực tiếp nhận nhiệm vụ, nghĩ có thể thoát khỏi Luyện Ngục sống một cuộc sống khác thì lại trực tiếp nạp mạng.
Ừ, giống như thời khắc cô đều được dạy nên tự thân vì khách nhân chắn đạn lạc, sẽ có kết quả gì tốt đây?
Nguyện tưởng rằng như vậy sẽ trực tiếp ૮ɦếƭ đi, sao đoán được về sau tỉnh lại, cô lại hãm sâu vào một động ma khác.
“Còn đau không ?”
Bên tai, một giọng đàn ông chợt vang lên, chặt đứt suy nghĩ của Thất Dạ.
Cô nháy mắt, thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại gần trong gang tấc, hình dáng khắc sâu, thật giống như Quỷ Phủ thần công, hoàn mỹ đến không một tỳ vết nào, mặc cho ai thấy, chỉ sợ trong phút chốc hô hấp sẽ nhảy xuống nước tự tử đi.
Ngay cả người đàn ông này là một ác ma, nhưng lại không hao tổn gì bề ngoài xuất chúng của anh ta đánh vào cô.
Quả thật đẹp trai đến người khác phải nông nổi..... (còi: không hiểu gì hết á?)
Đúng là, thật xấu.
Tâm tư Thất Dạ muôn vàn hướng tới, chợt ngó nhìn trong mi mắt người đàn ông để lộ ra một tia ranh mãnh, má phấn ửng hồng, một mảnh sắc xinh đẹp, giống như xuân triều.
Cắn môi dưới, tưởng nghiêng mặt tránh đi hai tầm mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào mình của người đàn ông kia, cằm lại đột nhiên bị giữ chặt.
Bắt được đáy mắt cô lưu chuyển ra ngoài thần thái không được tự nhiên, Gia Mậu nhếch lên môi mỏng, khóe miệng tà khí nâng lên, lời nói mập mờ, phá vỡ không khí, từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng: “Đụng phải háo sắc hả?”
A, bị anh bắt quả tang....
Thất Dạ khẽ run lông mi dài, cắn chặt cánh môi, tính toán liều ૮ɦếƭ không nhận.
Gia Mậu * Dương * A Nhĩ Bá Đặc, tên khốn kiếp, coi như anh biết đọc tâm thuật thì như thế nào, tôi hết lần này đến lần khác phải mạnh miệng giống như con vịt ૮ɦếƭ vậy, không để ý tới anh, anh còn có thể đem miệng của tôi mở ra hay sao?
Sắc mặt xẹt qua vẻ hài hước, con mắt Gia Mậu híp lại, đáy mắt dâng lên một tia lưu quang quỷ mị. Bàn tay dọc theo bả vai của cô hơi dùng lực chụp tới, anh gật đầu, giữa hô hấp, nghe sợi tóc của cô tản mát ra mùi hương hoa nhài thơm ngát, thoáng chốc, trái tim bị kéo chặt, vốn nên đáy mắt chẳng xao đáy mắt, có đợt sóng trồi lên mãnh liệt, kích tình mênh ௱ôЛƓ.
Môi mỏng khêu gợi, như trăng non cong lên, khóe miệng người đàn ông hạ xuống độ cong chói mắt, quả thật muốn đem ánh mắt lẩn tránh của Thất Dạ...
Không hiểu sao cổ họng cô khô khốc, thân thể mềm mại bị cánh tay sắt của anh giam cầm, nhiệt độ tăng lên.
“Tôi, có thể thỏa mãn em...”
Đôi môi mỏng của anh khẽ động, âm thanh thấp mê người phiêu du ở trong không khí thì cảm giác trước mặt Thất Dạ tối sầm lại, Cánh môi mỏng tuyệt mỹ như hoa anh đào, đã bị Gia Mâu hoàn toàn bắt lấy.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Môi người đàn ông, mang theo ánh nắng ban mai, bộc lộ ra hơi thở tươi mát mà lạnh bạc, lúc mới đầu yên ắng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai của anh, đẩy ra hàm răng trắng tiến vào trong khoang miệng của cô, Thất Dạ thấy tất cả thế giới đều xoay chuyển, hơi thở nóng rực đập vào mặt, như muốn đem đốt cháy cả người cô.
Đầu lưỡi Gia Mậu dịu dàng mà nóng bỏng, giống như linh xà khuấy đảo, nhiễu loạn, trằn trọc cọ xát lấy kích thích đầu lưỡi Thất Dạ. Trong lúc nhất thời, cô hoàn toàn bị khí thế bá đạo mãnh liệt của anh chấn nhi*p, mặt mày mê ly, như nhiễm đám sương, ánh mắt như nước, phong lưu chất chứa.
Trong lòng cô, đồng tử trong hốc mắt như nước mùa thu được chôn giấu dưới lông mi dày, tựa như hai khối thủy tinh nhỏ mê người, trong veo, ẩn ẩn thần thái giận dữ, đoan chính thanh nhã có một không hai, làm cho người ta nhịn không được phải cắn một cái.
Cánh tay dài vòng chặt bả vai của cô, anh nâng gáy của cô, cảm nhận được sơi tóc của cô như một loại tơ trơn thuận, lực tay tăng thêm, khiến khoảng cách cả hai càng gần hơn.
Thân thể, cách quần áo ma sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ kiên cố của người đàn ông, cảm thấy trái tim đối hương đang không ngừng nhịp đập nhảy ra, tim Thất Dạ đập dồn dập, giống như “phù phù phù phù” thẳng tắp lên cao.
Trong miệng, đều là mùi vị đàn ông nhẹ dịu dành riêng của Gia Mậu, môi lưỡi của anh linh hoạt, mềm dẻo, hết lần này đến lần khác ʍúŧ cắn lấy hơi thở ngọt ngào của cô, vô cùng tham lam muốn giữ lấy, để cho cô lĩnh giáo đến, hôn môi, cũng là một loại phương thức tuyên chiến.
Vì vậy, đáy lòng Thất Dạ cười nhạt một tiếng, mắt bỗng chốc mở rộng, lông mày thanh tú, hơi khơi lên. Cô bất cứ giá nào, hơi hơi mở ra đôi môi mềm mại, phối hợp động tác của anh, khẽ mutslieems láp đầu lưỡi của anh, đồng thời, cánh tay vòng qua cổ anh, dũng sức vòng chắc, lấy tư thế cậy mạnh không chịu thua để cho đầu lưỡi của mình xâm lấn trong miệng anh.
Người đàn ông đáng ghét, tôi muốn để cho anh xem, tôi cũng không phải dễ khi dễ. Hiện tại, là tôi cường hôn anh mà không phải anh cường hôn tôi.
Tiểu gia hỏa, khiêu khích anh?!
Nếu cô dám làm như vậy, thì sẽ phải có năng lực gánh chịu hậu quả.
Bờ môi Gia Mậu hơi vểnh, đáy mắt một tia triều quang gợn sóng chợt lóe lên. Đầu ngón tay anh ôm lấy cằm cô gái, mày kiếm nghiêng ngang, thân thể to lớn càng ra sức dán chặt vào thân thể mềm mại của cô, lúc đầu lưỡi cô cố gắng quấy rầy khoang miệng anh, mặt mày trầm xuống, nhanh chóng đóng lại cánh môi, giống như một cái khóa sắt, dùng sức khóa đầu lưỡi cô lại, lại tùy ý ʍúŧ hương thơm mật dịch của cô.
Thất Dạ liền ảo não rồi.
Mẹ nó, cô đang hoài nghi, Gia Mậu là đang cố ý kích thích cô, dẫn dụ cô chủ động xuất kích, rồi ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Không, đầu lưỡi của cô, bây giờ muốn thu về, làm thế nào cũng không thoát khỏi giam cầm của đôi môi anh, chỉ có thể mặc cho anh dùng sức trêu đùa, cho đến nóng lên, tê dại...
Eo, bị bàn tay to có lực của anh giữ lại, Ⱡồ₦g иgự¢ cũng bởi vị bị anh áp chế thật chặt mà nóng lên,hiệt độ cấp tốc lên cao, càng phát ra thứ kích thích trong cơ thể cô dâng lên một cảm giác lo lắng. Tiếng hít thở bên tai càng lúc càng nặng nề, quả thật trạng thái đã ái muội đến mị loạn.
Hai bên thân thiết quyết đấu hôn môi, hô hấp Thất Dạ đàn dần yếu ớt, hình thành xu hướng một bên thất bại.
Trạng thái đôi mắt Thất Dạ dần dần ௱ôЛƓ lung, mặt mày Gia Mậu chẳng những không có một chút mê ly, ngược lại có vẻ trong sáng thanh thản. Mày rậm của anh cuốn lên, hai mắt chiếu sáng, ʍúŧ vào hơi thở mạnh yếu của cô, từ từ tăng thêm, đem đầu lưỡi cô, càng thêm xâm nhập cuốn hướng miệng của anh, làm cô, cơ hồ hít thở không thông.
Hai cánh tay mềm mại rũ xuống, thân thể Thất Dạ, dần dần suy yếu vô lực. Nếu như không phải cánh tay có lực của Gia Mậu ôm thật chặt eo của cô, chỉ sợ cô đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Nhưng cái hôn này, mặc cho Thất Dạ muốn trốn tránh thế nào, tuy nhiên cũng không dừng lại được.
Giống như, muốn trải qua một thế kỷ, mới đủ để cho bọn họ triền miên, có điều dừng lại...
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Phòng khách.
Bị người đàn ông nghiêng tầm mắt nhìn, Thất Dạ hơi chột dạ. Hàm răng cô khẽ cắn chặt môi dưới, ngòn tay nhỏ nhắn để ở trên đùi, không nhịn được nhẹ nhàng cong lên, níu lấy vạt áo.
Bởi vì lúc trước khiêu khích Gia Mậu mà cùng anh triển khai đại chiến nụ hôn nóng bỏng, cô ăn một cái buồn bực thật to. Trên thực tế, cô chẳng những không có chiếm được nửa điểm tiện nghi, còn khiến Gia Mậu đem đôi môi anh đào của cô chà đạp đến sưng đỏ đau đớn.
Thậm chí, người nọ còn tệ hại hơn là đem bàn tay thâm nhập vào trong thân thể cô sờ soạng một lần.
Nếu như không phải quản gia Mạc Nại đột nhiên tới gõ cửa nói đã chuẩn bị tốt chiêu đãi Tát Khắc Tốn nước trà, chỉ sợ cô sẽ bị trừng phạt nhiều hơn.
Trong lòng thầm oán người kia đại sắc lang, gò má mềm mại của Thất Dạ vẫn đỏ lên.
“Tiểu thư Nam Hi mang bộ dáng thẹn thùng đáng yêu, thật làm động lòng người. Không chỉ có thương tướng A Nhĩ Bá Đặc, bổn điện hạ cũng bị lây. Khó trách, thượng tướng anh đem cô ấy làm đến ba ngày không xuống giường được rồi. Đổi lại là tôi, có lẽ sẽ làm cô ấy nửa tháng đều chỉ ở tai trên giường, mở chân ra chờ... ta lên.”
Ở trước mặt Gia Mậu, Tát Khắc Tốn không chỉ có ánh mắt gảy nhẹ liếc xéo Thất Dạ, ngay cả ngôn ngữ, cũng không có nửa phần giấu diếm, ngược lại tự nhiên thanh thản nhạo báng cô. Ngôn ngữ rõ ràng là hạ lưu, nhưng khí thế hung hăng ngang ngược kia, lại mạnh người, làm người ta không thể bỏ qua.
Thất Dạ nghe vậy, đầu lông mày liền ngưng lại, lông mi dày, một chút vẻ chán nghét chôn sâu theo đáy mắt xinh đẹp.
Choáng nha, thua thiệt chính là đường đường hoàng tử trưởng hoàng tộc tinh cầu Chafee các anh, nói chuyện so với cầm thú còn thấp hèn hơn, miệng chó không mọc ra ngà voi.
Nhịn...
Nam Thất Dạ, người ở dưới mái hiên, đem sự nhẫn lại cường đại phát huy được, khi hắn súc sinh cũng được.
Phản ứng của Gia Mậu cũng thật bình thản, khớp xương rõ ràng của ngón tay dài bưng lên rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, mắt thấy rượu trong ly dập dờn tạo ra nước xoáy từ từ sâu hơn, chân dài của anh ưu nhã gác lên, sống lưng dọc theo lưng ghế sa lon nhẹ nhàng dựa, lười nhác đến cực điểm. Từ hai môi mỏng khạc ra âm thanh, lạnh bạc thản nhiên: “Điện hạ, đối với cô ấy có tình thú?”
“Thượng tướng nguyện bỏ những thứ yêu thích?” Tát Khắc Tốn hỏi, thật giống như trong hố xá sầm uất trực tiếp mua một loại đò ăn.
“Nếu điện hạ thích, ngại gì?”
“A?!”
“Nam Hi, điện hạ thích, là phúc khí của cô.” Trong mắt ám quang di động của Gia Mậu, đáy mắt, đều làm cho không người nào có thể nắm bắt được thần thái phức tạp.
Lông mày Thất Dạ khẽ run, nâng lên lông mi, ngón tay thon dài níu chặt lấy vạt áo, chậm rãi buông ra.
Tầm mắt từ sàn nhà dọc theo ủng da Tát Khắc Tốn đi lên, lướt qua người thon dài của anh ta, ngừng ở gương mặt tuấn mỹ giống như điêu khắc, môi mỏng, có bôi thanh nhã dịu dàng mỉm cười tỏa ra: “Điện hạ nâng đỡ, Nam Hi vô cùng cảm kích. Điện hạ nếu có chút ý, Nam Hi sẽ tuân theo ý tứ làm việc của thượng tướng đại nhân, đi theo điện hạ.”
Con mắt Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng nheo lại, đáy lòng cười nhạt một tiếng.
Anh ta cũng không có coi thường một câu nói “Nam Hi sẽ tuân theo ý tứ làm việc của thượng tướng đại nhân” của cô gái này.
Cô công khai biểu thị, cô coi vị Gia Mâu này là chủ tử, chỉ biết mặc cho thượng tướng phân phó.
Người ở đây, tâm không có ở đây, thậm chí có thể là tai mắt mới theo của Gia Mậu, vậy Tát Khắc Tốn hắn chẳng phải nuôi một con chó, cũng là giữ cửa cho Gia Mậu?
Loại chuyện lỗ vốn lày, chỉ có heo mới có thể làm.
“Tiểu thư Nam Hi hiện nay là tình cảm chân thành thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, bản điện sao có thể đoạt người yêu?” Thân thể anh ta thoáng nghiêng về phá trước, đồng tử màu bạc, không rõ thâm ý lóe lên, tất cả hạ xuống trên người cô gái: “Nhưng nếu có một ngày, tiểu thư Nam Hi cùng thượng tướng tình cảm chuyển nhạt, bổn điện cũng không ngại chăm sóc một nô tì.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc