"Pằng ——"
Khi một cánh tay vươn ngang đến đây đấm cổ tay Đường Na, phương hướng đạn kia bắn càn quét đi ra, liền chếch đi vị trí.
Nghe "Phanh" một tiếng khác thường, thân thể Thất Dạ có chút cứng ngắc. Cô quay mặt sang, tầm mắt rơi vào trên người Đường Na, con mắt sắc run lên.
Mà Đường Na bởi vì bị người tập kích, sớm liền đem ý định đi lên đối phó trên người người mới đến. Hai bóng dáng quấn quít, cô đến tôi đi, thân hình cũng tính là tương đối lưu loát. Chỉ là, ở thời điểm Thất Dạ nhanh chóng xoay người lại gia nhập chiến đấu, Đường Na rất nhanh liền rơi vào thế yếu.
"Tiểu thư Nam Hi, cô trước đi." Chu Đế bên lông mày nhìn Thất Dạ một cái, nâng chân đá về phía vị trí bụng của Đường Na.
"Tôi không biết thì ra là thân thủ của cô cư nhiên tốt như vậy." Thất Dạ nghiêng người tránh được bàn tay của Đường Na bổ tới, cánh tay dài duỗi một cái, dùng sức bẻ một cánh tay của Đường Na, đem cô ta hướng một bên bên vách tường tiếp tục sử dụng lực đè một cái, cùng với Chu Đế chia ra đem hai cánh tay của cô ta khoanh ở phía sau lưng, mới tranh thủ nhìn Chu Đế một cái, nói: "Trước kia ngươi bị đánh, là giả bộ?"
Ánh mắt Chu Đế thuận nhìn theo cô một cái, nhàn nhạt cười nói: "Không phải là giả bộ, chỉ là. . . . . . Thân thể của tôi khá hơn nữa, luôn là không sánh bằng thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc và Thiếu tướng Bố Lỗ Khắc."
"Thì ra là người ở nơi này, đều là không để lộ tài năng." Thất Dạ nhíu mày, liếc xéo cô: "Đa tạ cứu giúp."
"Tôi sẽ giải quyết cô ta." Chu Đế nhẹ giọng mở miệng: "Tiểu thư Nam Hi cẩn thận tất cả."
Thất Dạ nhìn Đường Na nghiêng mặt sang bên lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, cánh tay cử động mộ cái, liền trực tiếp bổ xuống phía gáy của cô ta.
Hai mắt Đường Na trợn ngược, sau đó liền hôn mê.
Chu Đế thấy thế hai mắt đăm đăm, nhếch lông mày lên nhìn chằm chằm Thất Dạ, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
"Tôi nghĩ, cô ấy sẽ không phản bội thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, cũng chỉ là. . . . . . Bị người thu mua, muốn đối phó tôi mà thôi." Thất Dạ vỗ tay một cái, thanh âm lạnh nhạt nói: "Cô cũng không cần ở lại chỗ này nhìn cô ấy, làm chuyện của chính cô thôi." Nghiêm mặt mà nói.
"Tiểu thư Nam Hi ——"
"Chu Đế." Thất Dạ cười nhạt, con ngươi đột nhiên liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cô có thể đuổi theo bước đi của tôi mà không bị tôi phát hiện, chắc hẳn thân phận của cô không chỉ là một gã cung nữ đơn giản như vậy. Tôi không quan tâm thân phận của cô là cái gì, nói tóm lại, không có người phạm tôi, tôi không phạm người."
"Dạ!" Chu Đế cúi đầu: "Tiểu thư Nam Hi, xin mời!"
Nhìn lòng bàn tay cô ngửa lên chỉ thị phương hướng, Thất Dạ vung ống tay áo, liền dẫn đầu đi đến trước.
Chu Đế rũ mi mắt xuống nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Na một cái, đưa chân đá về phía bả vai của cô ta một cái, nhìn cô lộn mấy vòng, mới bước từng bước đuổi theo Thất Dạ.
Cho đến khi bóng lưng của các cô biến mất ở đầu hẻm, một thân thể thon dài mới từ nơi khúc quanh bậc thềm đi ra. Bước chân người nọ nhanh chóng nhích lại gần, nửa thân dưới ngồi xuống, đầu ngón tay mang bao tay nhẹ nhàng đặt xuống vị trí cổ của Đường Na dò xét, nhận thấy được cô còn có ý thức, môi mỏng nhếch một cái, đưa tay xẹt qua vị trí eo, lấy ra một khẩu súng lục, liền đặt lên vị trí tim của Đường Na, trực tiếp nã một phát súng.
Súng lục rõ ràng cho thấy mang theo thiết bị tiêu âm, cũng không kinh động bất luận kẻ nào.
Trái tim của Đường Na, một vũng máu mãnh liệt chảy ra. Trên mặt đất, rất nhanh liền hiện ra một đóa hoa tươi đẹp chói mắt.
Toàn bộ không gian, cũng tràn đầy nồng nặc một mùi máu tươi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Tiểu thư Nam Hi, bên này." Chu Đế đưa Thất Dạ đến một tòa phòng cũ trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy cái.
Rõ ràng ngoài phòng có chuông cửa, nhưng Chu Đế cũng không nhấn chuông, lại cứ muốn gõ cửa, đây cũng là kỳ quái.
Lòng bàn tay của Thất Dạ buông xuống bên chân nhẹ nhàng đánh trúng quần dài, mắt thấy cửa phòng kia từ từ tự động mở ra, ánh mắt dọc theo Chu Đế nhàn nhạt mỉm cười một cái, cất bước đi vào.
Đi qua một cái sân, tiến vào bên trong, bên trong phòng rộng rãi ánh sáng, bốn bề bày biện tương đối tao nhã, nhìn ra được, chủ nhà là một người thưởng thức bất phàm.
"Công Tước, tiểu thư Nam Hi đến." Chu Đế nhỏ giọng mở miệng, sau khi nói xong, ý bảo Thất Dạ ngồi xuống, liền lui ra cửa.
Thất Dạ nhìn bóng lưng cô biến mất, xoay người, ngồi vào vị trí Chu Đế vừa mới bảo.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ từ từ truyền tới.
Lòng bàn tay Thất Dạ đưa đến vị trí phía dưới thắt lưng.
"Tiểu thư Nam Hi." Một thanh âm trầm ổn, chậm rãi ở trong nhà truyền ra, bóng dáng người đàn ông cao lớn, từ bậc thềm phía sau bình phong đi ra. Mặt mày của hắn, một mảnh tĩnh mịch, ngưng mắt nhìn ánh mắt của Thất Dạ, bình thản đạm bạc, giống như có rất nhiều lời muốn nói với Thất Dạ, nhưng cuối cùng chỉ là kêu tên một người.
"Công Tước Tát Khắc Tư, quả nhiên là anh!" Thất Dạ từ vị trí chỗ ngồi đứng lên, khóe miệng khẽ mím lại: "Tôi lại không ngờ, hứng thú đối với tôi lại có thể biết là anh! Ở trong biệt thự, trong vương cung, xuống tay với tôi, đều là anh!"
Mã Tu- Tát Khắc Tư cười nhạt, nói: "Tiểu thư Nam Hi làm sao biết?"
Thất Dạ lần nữa ngồi về chỗ ngồi, đôi tay ôm иgự¢, nhàn nhạt nói: "Còn nữa, ở trong bóng tối, mặc dù có thể giấu diếm rất nhiều chuyện. Ví dụ như, vẻ ngoài của con người. . . . . . Thanh âm cũng có thể thay đổi, thậm chí là, mùi vị cũng có thể che giấu được. Nhưng có một chút, tôi nghĩ Công Tước Tát Khắc Tư cũng không có dự phòng tốt."
"Đó?" Mã Tu đi đến ghế dựa đối diện cô ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Tiểu thư Nam Hi không ngại chỉ giáo."
"Con mắt của anh." Thất Dạ đôi mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nói: "Thời điểm lần đầu tiên gặp anh, tôi cũng không để ý. Nhưng cái lần trong vương cung kia, tôi nhìn vào ánh mắt của anh, đột nhiên đã cảm thấy nhìn rất quen mắt. Nhất là, không lâu trước kia, chúng ta ở bên ngoài gặp qua nhau lần thứ nhất. Lúc anh ở trong tiệm quần áo nhìn chằm chằm tôi xem ánh mắt của anh, quá mức quen thuộc. Sau lại ở bữa tiệc trong đại điện Kaloka, thời điểm chúng ta cùng nhảy một điệu, anh lại dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tôi."
"Tiểu thư Nam Hi quả nhiên tỉ mỉ."
Thất Dạ nhẹ giương cằm lên, ôn hoà nói: "Công Tước Tát Khắc Tư vừa bắt đầu hình như có chút ý kiến với rôi, tôi chỉ là một đồ chơi bị bán đi ở đại điện Kaloka mà thôi, có vài phần không biết có điểm nào đáng giá Công Tước Tát Khắc Tư phí tâm đối đãi như thế?"
"Tiểu thư Nam Hi, cô nên biết nguyên nhân." Mã Tu cười nhạt, đưa tay xẹt qua khay trà phía trước, rót một ly trà vì mỗi người: "Tiểu thư Nam Hi khát nước sao? Có muốn uống chén nước hay không?"
"Không cần." Thất Dạ trực tiếp cự tuyệt: "Tôi không thể bảo đảm, nước này có phải hay không là bỏ thuốc rồi."
Mã Tu cười "Ha ha" một tiếng, trong tròng mắt một ánh sáng nhàn nhạt: "Tiểu thư Nam Hi cho rằng, tôi cũng cần làm loại chuyện đó ?"
"Anh vì che giấu chính mình làm, cũng có thể trong đêm tối cố gắng xâm phạm tôi, tôi làm sao biết, anh có thể vào lúc này, bỏ thuốc gây mê tôi hay không ?" Thất Dạ một chút thể diện cũng không cho hắn, trực tiếp nói: "Ở trong mắt tôi, Công Tước Tát Khắc Tư không có nửa phần độ tin cậy."
Không ngờ cô cư nhiên thẳng thắn như vậy, Mã Tu cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu thư Nam Hi ăn nói thật thẳng!"
"Anh tìm tôi làm gì?" Thất Dạ không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, lạnh nhạt nói: "Nếu như anh là muốn khuyên tôi hợp tác với anh đối phó Gia Mậu – Dương - A Nhĩ Bá Đặc, như vậy mời bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi sẽ không đối nghịch với anh ấy."
"Tại sao?" Mã Tu nâng hai chân bắt chéo, mặt lạnh lùng.
"Không có nguyên nhân." Thất Dạ nâng hàm, lạnh nhạt nói: "Nói tóm lại, tôi sẽ không cùng với anh đối phó A Nhĩ Bá Đặc."
"Tôi không phải muốn đối phó A Nhĩ Bá Đặc." Mã Tu nhấp môi một cái, hừ nhẹ nói: "Tôi thật sự không hiểu, A Nhĩ Bá Đặc có gì tốt. Cậu ta và tôi, cũng chỉ là cùng một loại người thôi. Có lẽ, tôi so với cậu ta sẽ làm lòng của phụ nữ bị thương, nhưng không phải có câu nói cửa miệng, người đàn ông không hư, phụ nữ không yêu sao? Tôi cho là, tôi so với cậu còn có sức quyến rũ."
Anh so với anh ấy càng thêm tự luyến nhiều hơn!
Trong lòng Thất Dạ cười thầm, nhưng mà trên mặt lại mặt không chút thay đổi: "Một chiêu này đối với người như cô nương nhỏ Nam Nhã Toa có tác dụng, nhưng không thích hợp dùng ở trên người tôi."
"Cô rất thú vị!" "Lòng bàn tay của Mã Tu mở ra, nhàn nhạt cười nói: "Chẳng qua tôi vừa mới nói, mục đích của tôi không phải A Nhĩ Bá Đặc."
"Vậy là ai?"
Mã Tu không nói gì, một đôi ánh mắt trong trẻo, sâu kín nhìn chằm chằm Thất Dạ.
Con ngươi của Thất Dạ từ từ híp lại, trấn định thản nhiên nói: "Hiện tại Công Tước Tát Khắc Tư và công chúa Mạn Ny Ti có hôn ước, địa vị của anh, ở cả hoàng thành Lạp Ma và thế hệ bên trong, trừ hoàng tử và công chúa trong hoàng thành, chính là lớn nhất. Chẳng lẽ, Công Tước Tát Khắc Tư còn không thỏa mãn mình hiện nay đang có tất cả sao?"
"So sánh với ở hoàng thành Lạp Ma khi là một Công Tước hoặc là phò mã, tiểu thư Nam Hi chẳng lẽ không cảm thấy được, mình ở trên cùng càng thêm được không?"
Đầu lông mày Thất Dạ vừa nhấc, có chút ngoài ý muốn nhìn đến mặt hắn.
Một người đàn ông, có dã tâm là chuyện tốt, chỉ là, Mã Tu loại đàn ông này phải cẩn thận, thời điểm đang chơi đùa cô cũng không muốn lấy bộ mặt thật nhìn nhau, hắn cũng sẽ không dễ dàng ở trước mặt cô đem lòng của hắn bày ra mới đúng. Cho nên, hôm nay hắn nói chút lời này, rốt cuộc là dụng ý gì?
Trong lòng cô tự xác định lời nói của Mã Tu, không quên nhàn nhạt cười nói: "Công Tước Tát Khắc Tư nói thật làm cho tôi đều hồ đồ, con người của tôi lỗ tai không quá minh mẫn, mới vừa những lời đó. . . . . ."
"Mỗi người, cũng mơ ước có thể đi lên trên cao nhất. Ở tinh cầu Tra Phỉ, hoàng thành Lạp Ma chính là một tòa cao nhất. Mà đứng ở cao nhất trong người đời chính là cái người kia, mới là đối tượng mọi người phải noi theo. Mã Tu trực tiếp cắt đứt chủ đề của Thất Dạ, đem ý nghĩ trong lòng mình cũng nói ra.
Người này, rõ ràng cô tìm bậc thang cho hắn xuống, hắn lại còn không biết hối cải ở nơi này phát mộng làm Hoàng đế!
Đôi mày thanh tú của Thất Dạ xoắn lại thật chặt ở chung một chỗ, cười lạnh nói: "Công Tước Tát Khắc Tư. Ở trên thế giới này, có một số việc không phải anh nói như thế nào thì là như vậy. Không gạt anh, tôi cũng vậy nghĩ leo lên trên cao nhất, cười nhìn tình hình biến đổi, chỉ mơ ước là tốt đẹp, thực tế cũng là tàn khốc. Anh có tâm tư suy nghĩ chuyện tình, chẳng nghĩ đến đi lấy lòng công chúa như thế nào càng thêm tốt hơn một chút. Hôm nay Nam Hi đi ra ngoài là tham gia hoạt động ngày đại chúng, không muốn nán lại ở chỗ này. Thứ cho tôi không theo cùng, cáo từ!"
Cô phải, phải nhanh một chút kéo ra khoảng cách với cái người điên này mới đúng.
Đáng tiếc, người đàn ông kia đã đứng dậy nhanh hơn cô một bước, ở thời khắc cô mới đứng lên, đưa tay đè một cái xuống bả vai của cô, đem cả người cô, cũng đẩy về trên ghế sa lon.