Lạnh lùng, không đủ để hình dung Gia Mậu. Tên ác ma này quả thực là vô cùng độc ác, hung hãn. Anh, thật sự là tàn nhẫn vô tình đến mức mất hết tính người!
Sau khi vặn gãy cánh tay Thất Dạ, anh đẩy cô ngã xuống sàn ban công, từ trên nhìn xuống nói với cô một câu "Đây là trừng phạt nhỏ dành cho cô" xong liền ưu nhã xoay người cất bước. Khi đã vào trong phòng, anh còn nhân tiện đóng cửa sổ lại.
Từng trận gió lạnh thổi qua, rơi vào áo rách quần manh, lướt trên thân thể yếu ớt nhu nhược của Thất Dạ, làm hàm răng cô không ngừng đánh nhau "lộp cộp". Lan can ban công làm bằng inox, chiết xạ ra ánh sáng ướƭ áƭ dưới ánh mặt trăng. Cho dù ngồi ở trên ban công, đưa mắt nhìn cảnh tượng giữa không trung, tầm mắt cũng hoàn toàn trống trải.
Những thứ này, đối với Thất Dạ mà nói, đều là một loại ђàภђ ђạ!
Khóe mắt nghiêng nhìn ra trời cao bên ngoài, cô không dám động một chút, chỉ có thể vô lực dựa vào ban công lạnh lẽo, chịu gió đêm lạnh lẽo bức người và nhịn sự đau đớn từ cánh tay trật khớp. Đặt lòng bàn tay lên trên cánh tay trật khớp, sau một hồi đắn đo, cô cắn răng, dùng sức nâng khớp xương ở khuỷu tay, thân thể phối hợp đẩy xuống.
"Rắc ——" Một tiếng thanh thúy vang lên, cô nghiến răng cắn môi dưới. Mùi máu tanh tràn ra, từ trên trán từng giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu lướt qua da thịt trắng noãn, chảy xuống gương mặt, từng giọt từng giọt thấm vào áo mỏng, lộ ra ướƭ áƭ.
Lúc tiếp nhận huấn luyện hộ vệ đặc biệt đã từng bị thế này, cho nên cô biết cách chữa trật khớp, nhưng, dù sao cũng là da thịt, bị đau đớn tận xương như đao kiếm đâm giày vò, cả người cô đều trở nên cực kỳ suy yếu. Cắn răng, dùng sức nâng khuỷu tay tay bị thương, cô cong đầu gối lên, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào giữa hai chân. Vòng tay mảnh khảnh ôm lấy hai chân đang phát run, run rẩy dằng dặc. Toàn thân cô lung lay phất phơ trong gió, tựa như chỉ cần gió thổi qua, thì lúc nào cũng có thể thổi bay cô. Vì vậy, trong lòng cũng không quên oán thầm nguyền rủa người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt nọ.
Gia Mậu - Dương - A Nhĩ Bá Đặc, nếu như có ngày anh bị tôi giẫm ở dưới chân, thù hôm nay, tôi chắc chắn sẽ trả lại anh gấp ngàn vạn lần!
Không tin, chờ xem!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, ánh sáng màu quýt tràn ngập trong không gian to lớn, làm hình dáng cao lớn ưu nhã tựa nghiêng vào ghế sa lon càng có vẻ mê ly và thần bí. Anh nhẹ nhàng lắc cái ly đang ở giữa ngón cái, nhìn nước rượu bên trong nhộn nhạo ra dòng xoáy nhẹ tản ra hương thơm ngọt ngào, ngón tay dài hơi nghiêng, ngửa đầu nhấp nhẹ một ngụm. Động tác tự nhiên lưu loát tựa như chim yến ăn cơm, trở thành phong cảnh đẹp khiến người ta thưởng thức! Một tiếng "ừng ực" vang lên, cần cổ của người đàn ông vẽ ra một đường đẹp, rượu đỏ bị anh nuốt hết vào bụng.
Hếch nhẹ cằm, híp lại hai mắt, anh như lơ đãng liếc tầm mắt về ban công ngoài cửa sổ, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, tản ra cảm giác quyến rũ mê người. Tính nhẫn nại của anh có hạn, lại ở chức vị quân chánh cao, từ đó đến nay đều không dung túng bất cứ kẻ càn rỡ nào trước mặt anh. Đừng nói là Nam Thất Dạ, dù là người trong hoàng tộc, nếu khiêu khích quyền uy của anh, anh cũng không chút bao dung! Ban đầu nếu không phải do mùi thơm mát mẻ trên người cô thỉnh thoảng lại mê hoặc anh, cô đã sớm trở thành vong hồn dưới bàn tay anh ——
Thân thể cao lớn chậm chạp đứng lên, người đàn ông bước từng bước một ra ban công!
Gia Mậu cũng không có mở cánh cửa sổ đi ra ban công, cách cánh cửa sổ thật dầy, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn bóng dáng nhỏ xinh co dúm thành một khối, con ngươi hẹp dài nhíu lại, dâng lên ánh sáng âm lạnh.
Tâm, trằn trọc!
Ban đầu cự tuyệt Phí Nhĩ Lạc không tiếp nhận vật phẩm đấu giá về sau lại mở miệng muốn cô, cũng chỉ là bởi vì thời điểm đó liếc thấy cô ở chỗ ngồi bán đấu giá đột nhiên ngước mắt, bị đôi mắt xinh đẹp lóe ra thần thái của cô hấp dẫn. . . . . .
Một đôi con ngươi mỹ lệ đến mê người như vậy, lấp lánh ánh sáng quật cường không chịu thua, khiến cho lòng của anh, trong nháy mắt đó không khỏi nhảy nhảy một chút!
Nhưng chỉ là một thoáng nhìn kinh hãi đó, đầu óc anh liền hiện lên vô số hình ảnh về người kia ——
Vẻ mặt với cái lúm đồng tiền đẹp đến nhộn nhạo: hoặc vui mừng, sảng khoái; hoặc u buồn, bất đắc dĩ; hoặc thương cảm, bi thương. . . . . .
Chuyện qua đã nhiều năm, lần nữa được khơi lại trong cuộc sống của anh, vẫn như cũ khiến cho anh, động tiếc nuối!
Đáng tiếc. . . . . . Tất cả đều chỉ là ảo giác thôi!
Mặt mày trong trẻo lành lạnh, tâm đã nguội lạnh của người đàn ông sau một giây hoàn toàn đông lại. Ánh sáng lạnh lẽo từng chút từng chút hội tụ lại trong đáy mắt anh, tất cả rơi trên bóng dáng mảnh khảnh phía sau cánh cửa sổ thủy tinh kia.
Tinh cầu Chafee bốn mùa đều như mùa xuân, chỉ là trong ngày nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm khá cao. Thời khắc này Nam Thất Dạ, cả người đang không ngừng run lẩy bẩy ——
Nhưng, người đàn ông vẫn không vì vậy mà mềm lòng!
Cô, cần tiếp nhận giáo huấn như vậy.
Chỉ có đủ ác độc quyết tuyệt, anh mới có thể thuần phục được cô!
Anh là thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc.
Thế giới của anh, sẽ không cho phép, có bất kỳ sự phản bội hay chút tỳ vết nào xuất hiện!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bả vai bị một lực rất mạnh nào đó đạp một cái, thân thể mảnh khảnh của cô gái nghiêng sang bên, trực tiếp ngã ra sàn nhà.
Thất Dạ miễn cưỡng mở cặp mắt to xinh đẹp kia ra, phát giác trời đã sáng choang. Ánh bình minh giống như cầu vồng, rải rác trên sàn nhà trơn bóng, làm nổi bật ra một tầng hoa mỹ sáng rỡ, đẹp đến cực hạn.
Một ngày mới lại tới!
Âm u, rét lạnh, đau đớn. . . . . . Hình như ở trong nháy mắt này cũng biến thành quá khứ!
Nhận thấy được có cái bóng âm u bao phủ xuống, cánh môi khô khốc của Thất Dạ lay động hạ xuống, liếc thấy trước mắt một đôi ủng da màu đen bóng lộn, trong lòng liền giật mình "Lộp bộp", lòng bàn tay nhanh chóng dùng sức vỗ xuống mặt đất, cô muốn nhanh chóng nẩy vọt lên.
Trong tình cảnh đó, cả người không còn chút sức lực nào, một chút nhiệt tình của cô đều làm không hơn!
Suy yếu té quỵ xuống đất, thở hồng hộc, tay chân cô hoàn toàn vô lực phản kháng, rất nhanh buông mình mềm nhũn gục xuống.
Bóng dáng to lớn thon dài mà gầy gò nửa ngồi, đầu ngón tay mượt mà của Gia Mậu nhất khẽ cười nâng Thất Dạ, mắt thấy dung nhan này vốn là xinh đẹp chịu đựng lễ rửa tội bởi gió sương lạnh cả đêm mất đi huyết sắc hơi tái nhợt, khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống, ngôn ngữ lạnh lẽo từ môi mỏng khạc ra: "Xấu xí!"
Dùng hết khí lục đã không thể dùng nổi đẩy anh ta ra, con ngươi Thất Dạ ra sức mở lớn, hung hăng trừng mắt nhìn anh, cắn răng khạc ra một đơn âm tiết: "Cút!"
Âm thanh không lớn, ngắn ngủi mà đầy khí thế!
"Được!" môi mỏng của Gia Mậu nhếch lên, đáy mắt anh nổi lên ánh sáng lạnh tà ác.
Một giây kế tiếp, Thất Dạ liền thấy xương hàm bị anh ta khóa chặt.
Ngay sau đó, thân thể cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, chân dùng sức hung hăng đá một cái vào bả vai của cô.
Thân thể Thất Dạ lập tức lộn mấy vòng, Ⱡồ₦g иgự¢ chống đỡ lên hàng rào lan can của ban công.
Quả thật là xứng đáng với từ "Cút" !
Trời cao, ở ngay trước mắt, cự ly không còn chút khoảng cách nào!
"A ——"
Thất Dạ thét lên một tiếng, hơi sức không biết ở đâu ra, nhưng toàn thân cảm giác huyết mạch cũng căng phồng, liền theo phản xạ nhanh chóng lật người lại, không nói lời nào ôm lấy cặp ủng da đen bóng của người trước mắt.
Gia Mậu khẽ cúi đầu, mắt thấy hai chân của mình bị cánh tay mảnh khảnh của Thất Dạ ôm chặt, mặt mày không khỏi nhẹ giương, môi mỏng khẽ nhêch lên thoáng hiện lên đường cong phúc hắc!
Thân thể mảnh mai của cô gái đang phát run
Tựa như bay phất phơ, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ khiến cho cô bất đắc dĩ tung bay, phiêu bạc bất định, tìm không ra mặt đất cho mình bám rễ.
Thật sự là đáng thương!
Nhưng cũng không thể lay chuyển nửa phần tâm địa sắt đá của Gia Mậu.
Vô ý phát hiện ra chứng sợ độ cao của cô để lợi dụng, đối với anh mà nói, coi như là một thứ có ích nho nhỏ. Anh, sẽ không bỏ qua bất kỳ đả kích nào để có thể thuần phục cô! Mà lúc cùng với cô đọ sức, tạm thời trong sinh hoạt tăng thêm một niềm vui thú nho nhỏ thôi!
"Thời điểm tâm tình tôi tốt, có thể để cho cô phơi ở chỗ này ngắm trăng. Thời điểm tâm tình không tốt . . . . . ." Thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, giống như người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cái bóng âm u lãnh trầm bao phủ toàn bộ thân thể xinh xắn lanh lợi của Thất Dạ, nhả ra từng chữ: "Có lẽ, nên làm một cái xích đu. . . . . . Để cho cô đung đưa!"
Nghe được lời nói êm ái mà đầy đủ uy Hi*p này, hai cánh tay nhỏ đang ôm lấy chân anh ta của Thất Dạ trong nháy mắt mềm nhũn, vô lực rủ xuống trên mặt đất.
Vốn là đêm qua bị gió lạnh thổi cả đêm, cô cũng sớm đã cả người vô lực mềm nhũn ra, mới vừa đột nhiên thấy mình lơ lũng giữa không trung, tinh thần mới bất ngờ lăn lộn trở lại. Hôm nay, cô hoàn toàn bị sự lãnh khốc vô tình của Gia Mậu đánh tới hỏng mất ——
Chỉ là, sâu trong nội tâm vẫn còn có một chút sức chiến đấu không chịu nhận thua, nhắc nhở cô, không thể cứ như vậy buông đao đầu hàng!
Không! ! !
Nghĩ tới đây, cô cắn chặt hàm răng, cố gắng ngẩng đầu ngưng mắt nhìn người đàn ông, thần thái trong mắt, đầy đủ u oán!
Mắt thấy cô trước sau như một vẫn không phục, con mắt sắc của Gia Mậu tối sầm lại, trong con mắt hẹp dài tô điểm bởi meeng ௱ôЛƓ ánh sáng, thoáng mang theo ánh sáng lạnh nguy hiểm nhộn nhạo tản ra.
"Thức thời, liền ngoan một chút!" Anh xoay ngược lại mu bàn tay dọc theo khuôn mặt cười hoàn mỹ như gốm sứ của cô gái nhẹ nhàng vỗ, keo kiệt lời nói, phát ra một đơn âm tiết: "Hiểu?"
Cô hiểu!
Nhưng đã hiểu, có tuân theo hay không, lại là một việc khác!
Thất Dạ Ngân cắn chặt răng "ken két".
Thật ra thì cô thật rất muốn cố gắng phản kháng, nhưng cũng biết rõ Gia Mậu tất nhiên là loại người nói được làm được, cho nên không dám lỗ mãng!
Nhảy dây trên ban công ở độ cao hai, ba trượng, còn không bằng trực tiếp dứt khoát lấy mạng của cô luôn đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái mang vẻ mặt đầy đủ quật cường, mắt trong sáng, đối với anh mang đầy vẻ chán ghét cùng xa cách. Trong đáy mắt cô có một tia ánh sáng mâu thuẫn giùng giằng, hoảng hốt trằn trọc, lại xua đi không được, khiến nét mặt cô, biến hóa muôn dạng!
Cô rất khổ sở, có thể trốn tránh không được thực tế giày vò ——
Hiểu cô đã bỏ đi chống cự, bắt đầu dần dần bị thuần phục bởi vị Chúa tể là anh, trong lòng Gia Mậu cũng không có lấy một tia sảng khoái, ngược lại mặt mày lây dính sâu kín ánh sáng lạnh. Giọng mũi của anh phát ra một tiếng hừ lạnh, đầu ngón tay chợt nắm lấy cánh tay Thất Dạ, túm lấy cô, vào phòng.
Ngón tay của anh, kiên cố giống như sắt thép, cơ hồ bấm nát da thịt cô. . . . . .
Thất Dạ cắn môi dưới, trong lòng tính toán, trước cứ miễn cưỡng tiếp nhận bá đạo của người đàn ông này, im hơi lặng tiếng một chút, sau tìm cơ hội chạy trốn.
"Thử ——"
"Bốp!"
Cửa phòng bằng thủy tinh thật dầy ở trước mắt mở rộng ra, thân thể Thất Dạ đồng thời bị ném vào trong bồn tắm rất lớn.
"A. . . . . ."
Thất Dạ thét chói tai.
Thân thể không phải là bởi vì rơi vào bồn tắm phải chịu bất kỳ đau đớn nào mà la lên, chỉ là, nước đá từ bốn phương tám hướng xâm nhập mà đến, giống như từng mũi tên nhọn xuyên thấu da thịt thấm vào cốt tủy, khiến thân thể cô từ cao xuống thấp như lọt xuống hầm băng!
Lạnh giá chí cực, lạnh muốn ૮ɦếƭ.