Bị ném vào trong buồng máy bay Thất Dạ chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngột ngạt khó thở, mắt hoa lên, kế tiếp chính là một hồi trời đất quay cuồng, mất đi tri giác.
Gia Mậu đứng ở một bên, con mắt sắc sâu kín nhìn chằm chằm cô.
Mặt mày cô gái tương đối tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tuy lúc này đã mất đi huyết sắc, vẫn tựa như Bạch Liên (sen trắng) thanh khiết Mỹ Lệ còn hơn cả tuyết, trong lúc vô hình tản ra một loại phong cách thuần túy. Dáng dấp đôi mi, thật giống như cánh ve, thanh nhuận trong suốt, chỉ tĩnh lặng bất động, cũng đã khiến cho người nhìn tim đập thình thịch!
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần rồi lại quật cường như thế, nếu quả là mật thám do Tát Khắc Tốn phái đến, phá hủy thật là có một chút đáng tiếc!
". . . . . ."
Trong lòng có một thanh âm, dường như đang cảnh báo anh, chớ có suy nghĩ lung tung!
Anh là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, có được cả quyền lực quân chính (Quân sự + chính trị) do hoàng tộc An Đức Liệt đặc biệt cấp cho thượng tướng, cũng có thể nói, là Chúa Tể tinh cầu này, anh xưa nay đều là lãnh khốc vô tình, cũng không vì bất luận kẻ nào mà mềm lòng, há lại có thể vì cô mà sinh lòng thương tiếc?
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, Thượng tá Bố đã đem tài liệu truyền đến." Phi công Phía trước chợt xoay người, đem một phần tài liệu lần lượt đưa tới trước mặt người đàn ông: "Mời ngài xem qua!"
Nhận lấy tài liệu kia, người đàn ông dáng dấp thân thể ưu nhã ngồi xuống ở bên cạnh, hai chân vắt chéo, đầu ngón tay sạch sẽ xinh đẹp lật giở tài liệu, mặt mày dọc theo chữ viết chằng chịt ngưng liếc qua, trong con ngươi thâm thúy âm hàn lãnh khốc, ánh sáng u ám nhàn nhạt tỏa ra.
Không ngờ, cô lại có thân phận như vậy ——
Như vậy cô quả thật không phải người của Tát Khắc Tốn?
Ánh mắt, chợt nhìn về thân thể cô gái đang nằm trên sàn máy bay kia, khóe miệng người đàn ông, trồi lên một tia mỉm cười lành lạnh.
Giống như Satan đến từ địa ngục, tính toán người khác, lại không keo kiệt chút nào mà đem tư tưởng tà ác của mình biểu lộ ra!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thành Lợi Á Bạc, dấu tích của thành cổ, bên trong phòng khách của một căn biệt thự.
Nhẹ nhàng hình ảnh, sử dụng phương thức chiếu laser để tạo ra hình ảnh, rõ ràng sáng tỏ, tin tức phía trên truyền đến, là từ Hoàng Thành Lạp Ma truyền tới.
Sau khi một chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, người đàn ông cả người tản ra hơi thở cao quý ôm một cô gái đang ngủ mê man xuống khỏi khoang máy bay, giữa sự nghênh đón của cả đám người làm, tiến vào căn biệt thự mà tất cả mọi người ở tinh cầu Chafee tha thiết ước mơ —— biệt thự đặc biệt cấp cho thượng tướng!
"Ông chủ, đây là hình ảnh mới vừa truyền phát tới”. Một người đàn ông trung niên mặc tây trang hướng về phía người đàn ông đang ngồi ở ghế sa lon màu đen bằng da thật khom người xuống, cung kính hỏi thăm: "Xin hỏi. . . . . ."
"Đợi một chút nữa tôi sẽ nói cho ông biết xử lý như thế nào, đi xuống!" Người đàn ông mặt mày tuấn lãng, mày rậm bay xéo, đen nhánh như vẩy mực, con ngươi đen tăm tối, nheo lại càng phát ra sáng ngời.
"Dạ!" Vưu Đối khom người trước người đàn ông kia, lui ra ngoài.
Mặt mày người đàn ông thoáng lóe lên thần thái tà lạnh, cái ly bưng giữa kẽ tay dọc theo môi mỏng nhẹ nhàng chậm chạp đưa lên, khẽ ngẩng đầu, dịch rượu màu đen liền rưới vào khoang miệng.
Con ngươi, nhẹ nhàng nhíu lại, ánh sáng lạnh trong đáy mắt, khúc xạ mà ra!
Rốt cuộc, tìm được cô rồi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hoàng thành Lạp Ma, biệt thự đặc biệt cấp cho thượng tướng.
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, hoan nghênh ngài trở lại!" Quản gia Mã Mạc Nại thấy người đàn ông vào nhà, liền lập tức khom người nghênh đón anh ta: "Đã theo phân phó của ngài chuẩn bị tốt tất cả!"
Gia Mậu không trả lời, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, thân thể cao lớn đi vào thang máy.
Mã Mạc Nại liền vội vàng đi tới giúp anh ấn phím thang máy, thẳng lên lầu ba.
Phía sau thủy tinh trong suốt, cô gái bị người đàn ông kia ôm lông mi đột nhiên hơi hơi run rẩy một chút, đôi mắt vốn đang nhắm chặt, chậm rãi mở ra. Đáy mắt xinh đẹp xuất hiện thần sắc, ý thức của cô dần dần thanh tỉnh!
Phía trước thang máy, của chính làm bằng thủy tinh dầy đặc chế chống đạn, còn lại ba mặt vách tường cũng sáng choang phảng phất như gương, nhìn từ góc độ nào đều nổi bật ra trong thang máy người hoặc vật.
Có lẽ là bởi vì hình ảnh của anh ta ở khắp bốn phía, hay là bởi vì sự khúc xạ cửa kính thủy tinh bên trong phản chiếu gương mặt tuấn tú vô cùng rõ ràng, Thất Dạ chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều như có một loại áp lực vô hình bao phủ toàn bộ, khiến cho thân thể cô bỗng chốc trở nên cứng ngắc, trong lúc nhất thời không thể động đậy, ngay cả giãy giụa cũng quên mất!
May mà, theo"đinh đong" một tiếng, cửa thang máy đã mở ra.
Nhưng, một giây kế tiếp, thân thể của cô liền rời xa khuỷu tay của người đàn ông, chợt bay lên không!
Thì ra là, Gia Mậu vứt cô lên!
Thân thể ở giữa không trung vạch ra một đường cong tuyệt đẹp, Thất Dạ còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, theo tốc độ cực nhanh mau lẹ rơi xuống, "Rầm" một tiếng rơi xuống trên mặt thảm thật dày ở hành lang.
Thảm thật rất dầy lại mềm mại, ngã ngồi ở phía trên, Thất Dạ thật ra cũng không hề cảm thấy có bao nhiều đau đớn, nhưng cô vẫn là không nhịn được, trong lòng lặng lẽ rủa thầm một tiếng .
Shit! ! !
Ngẩng đầu, cô sâu kín nhìn chằm chằm bước chân đang từ cửa thang máy bước ra, người đàn ông lãnh ngạo từ trên cao nhàn nhạt ngưng liếc cô đang ngã ngồi dưới đất, mắt xinh đẹp trào ra quét xuống lửa nóng hừng hực thiêu đốt.
Phác hoạ khắc sâu hình dáng đường cong hoàn mỹ lộ ra của người đàn ông này, giờ phút này lông mày hình ngọn núi của anh ta lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, rõ ràng là mặt không chút thay đổi, toàn thân lại tràn ngập một cỗ hơi thở nghiêm nghị khiến cho người ta rét lạnh, dập tắt đi không ít tia lửa tức giận trong lòng Thất Dạ, khiến thân thể cô đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Bốn phía ánh đèn sáng tỏ, ánh sáng chiếu xuống tản ra, quanh quẩn ở trên gương mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ của người đàn ông, tôn lên một dạng cao quý phi phàm giống như hoàng tử trong mộng. Mà sức quyến rũ lãnh khốc chỉ riêng anh ta mới có này, khiến cho không khí của cả hành lang thật dài cũng như ngưng lại.
Bởi vì lúc trước cùng Gia Mậu xảy ra không ít xung đột, nên ngay cả dáng dấp anh ta hào hoa phong nhã, Thất Dạ cũng không có cảm tình. Chỉ là. . . . . . Đáng ૮ɦếƭ, vẻ quý khí trọn vẹn trên thân người đàn ông này tại sao có thể bức người như thế, làm trái tim nhỏ bé của cô cũng đã muốn không chịu nổi!
Dùng lực lắc mạnh đầu một cái, cô giữ khư khư trái tim cố tình xem nhẹ loại tâm tình lo lắng này. Mắt lạnh liếc nhìn anh ta, cô liền trầm giọng, lạnh lùng hỏi: "Đây là nơi quỷ quái nào, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
Cặp mắt băng lạnh màu đen của Gia Mậu nheo lại, vẻ mặt đạm mạc, thái độ thờ ơ lạnh nhạt, trực tiếp xem nhẹ bất mãn của cô.
Không đợi được phản ứng của anh ta, cái trán Thất Dạ vừa nhíu, một Lý Ngư Đả Đĩnh (Mình nghĩ là một thế tấn công giống như cá chép quẫy đuôi,3 “Lí ngư” = cá chép), nhanh chóng từ thảm bật đánh lên, bản lĩnh rất nhanh nhẹn, có thể so với quân nhân được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Con mắt sắc của người đàn ông tối sầm lại, khóe mắt đuôi mày, tăng thêm quét xuống thoáng qua nhàn nhạt thú vị.
Khóe môi anh ta khẽ mím lại, môi mỏng như được dùng dao gọt nổi lên một tia khinh miệt trên mặt hiện ra nếp nhăn khi cười, biểu lộ ra tâm tình, giống như trong lúc nhàn rỗi, trêu cợt đồ chơi vậy.
Cô, trong mắt anh ta là một con mồi đang vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ sao?
Thất Dạ vì cái ý niệm dâng lên trong đầu này mà mặt lạnh xuống, hai quả đấm nắm chặt, môi anh đào lại trở lại với cái vẻ châm chọc nói: "Bệnh thần kinh!"
"Đó?" Gia Mậu vẻ mặt tự nhiên, môi mỏng bật ra một từ duy nhất, không nặng không nhẹ, lạnh lẽo như một cơn gió lạnh thổi qua.
Đáy mắt anh ta, tĩnh mịch sâu như biển, ánh sánh sắc nhọn, nhuốm sắc thái âm lãnh thuần túy, như một đầu Thần Thú trước cuộc săn, nguy hiểm mà quyết tuyệt!
Đầu lông mày Thất Dạ nhăn lại, bình tĩnh như nước hồ thu bị ánh mắt này của anh ta hơi liếc một cái, tựa như ngọn liễu được vén lên, tạo nên trận trận sóng lăn tăn.
Tâm, rung động ——
Ý thức được thứ gì đó trong lòng lên men, Thất Dạ cấp tốc xoay người, hướng về một lối đi nào đó trong hành lang chạy nhanh như bay, trốn.
Đáng tiếc, bước chân của cô chỉ là mới bước ra ngoài, liền thấy cổ áo phía sau bị người hung hăng túm một cái, cả thân thể lập tức mất ổn định, té vào một khoang иgự¢ dày rộng——
Đầu ngón tay của người đàn ông lực rất lớn, ngay cả chỉ dùng một bàn tay siết cổ áo Thất Dạ, cũng đủ đem cái cổ mảnh khảnh của cô ghìm ૮ɦếƭ, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho.
Hô hấp tắc nghẽn, Thất Dạ cảm giác Ⱡồ₦g иgự¢ trướng nóng, giống như tùy thời có thể nổ tung. Cô hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trần nhà trên đỉnh đầu trở thành một đạo sáng trắng, trong đồng tử tiếp thu được tin tức, tất nhiên động núi đung đưa, toàn bộ thề giới ở đây đều không ngừng xoay tròn.
“Thoát được sao?”
Mày kiếm tụ hơi thở lạnh lùng, ngôn ngữ của Gia Mậu ngắn ngủi, âm thanh kia rõ ràng giống như tiếng trời, nhưng lại đạm bạc rét lạnh, làm cho người ta nghe, tựa như rơi xuống hầm băng.
Bị khí thế cường đại trên người anh tản mát ra làm cho kinh sợ, trên người Thất Dạ phát ra ý lạnh. Bởi vì bị ghìm chặt cổ mà không cách nào nói được, trong lòng cô cực kỳ buồn khổ, nỗ lực trừng lớn đôi mắt trong sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Gia Mậu.
Nếu ánh mắt có thể Gi*t người, Gia Mậu sớm đã bị cô Gi*t ૮ɦếƭ rồi chặt ra làm trăm mảnh rồi.
Cho dù biết rõ người đang ở trong hiểm cảnh, ánh mắt của cô, vẫn sáng như cũ, từ đầu không có nửa phần thấy cảm giác sợ hãi, ngược lại tựa như ánh sao chợt lóe lên ở phía chân trời, chất chứa vô hạn chói lọi, sáng chói như vì sao đang di chuyển.
Tròng mắt cô, là màu đen sâu thẳm, giống như xuyên nhập một loại thuần túy, thanh nhuận, sạch sẽ lại mê người.
Đẹp như thế, cực kỳ giống người nọ trong trí nhớ.
Con người Gia Mậu khẽ nheo lại, có một khoảng khắc, nhìn mất hồn.
Thất Dạ quật cường không thể duy trì quá lâu, dù sao giờ phút này cổ họng của cô căn bản không thể hô hấp bình thường, khí quản không thể tiếp thu được dướng khí mới, cả người cô rất nhanh xẹp xuống. Vốn là tích lũy ánh sáng quật cường ở đáy mắt cô, cũng dần dần trở nên chán nản.
Tay chân bởi vì bị giam cầm, máu không cách nào lưu thông, thân thể càng lúc càng cứng ngắc, ý thức Thất Dạ dần dần mơ hồ, ý định nhiều hơn mấy giây, cô sẽ không thở được mà ૮ɦếƭ.
Gia Mậu không biến sắc nhìn chằm chằm cô sững sờ mấy giây, khóe môi mỏng chợt nhẹ nhàng bĩu một cái, vốn là cầm sau cổ áo cô, thu hẹp năm ngón tay lại, bống chốc buông lỏng, đổi thành nắm chặt eo thon trên người cô.
“Hô....”
Cổ từ trong cổ áo được phóng xuất ra ngoài, Thất Dạ hít toàn bộ không khí mới mẻ cung cấp lục phủ ngũ tạng. Bụng cô phập phồng kịch liệt, hai chận lại chợt mềm nhũn, thân thể hướng mặt đất muốn ngã xuống, đồng thời bắt đầu liều mạng ho khan.
“Khụ, khụ, khụ....”
Từng tiếng ho khan không gián đoạn, suy yếu lại khàn khàn, kèm theo cô thở dốc, trở thành toàn bộ không gian giọng chính.
Một cánh tay có lực của Gia Mậu quấn chặt eo thon của cô, vòng chắc, mặc cho thân thê yếu đuối của cô hoàn toàn dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ kiên cố của anh, trống đi một bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, săn sóc vì cô thuận khí.
Động tác lại thật dịu dàng.
Dường như, cô là bảo bối của anh.
Cô gái dán chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, thân thể mềm mại mà ấm áp, mùi thơm cơ thể sâu kín tản mát ra, làm không khí cũng tràn ngập mùi vị ngọt ngấy.
Mặt Gia Mậu lạnh lùng đang mãnh liệt trồi lên một tia ánh sáng chiết xạ nhàn nhạt khác thường, hơi thở nguy hiểm bẩm sinh dung hợp trên người anh tản mát ra, đem toàn bộ không gian cũng bao phủ một tầng không khí mập mờ.
Mặt mày anh như vẽ, đáy mắt biểu hiện ra sự lãnh mị cứng cỏi, không khỏi kích động sinh lòng tức giận của Thất Dạ.
Ánh mắt ᴆụng phải con mắt đẹp lần lượt thay đổi sáng tối của người đàn ông, trái tim cô lúc đầu đã ổn định nhịp đập, tần xuất lại tăng lên, đã đạt tới cạo độ trước nay chưa từng có.
Mẹ nó. Chỉ là cùng anh ta nhìn thẳng vào mắt nhau một cái, cô lại có thể hoảng hốt?!
Từ đáy lòng Thất Dạ không muốn tiếp nhận thực tế này, vì vậy níu lấy ống tay áo của anh, đầu ngón tay chợt buộc chặt, thắt lưng dùng sức xoay chuyển, thời điểm một chân đứng vững, đầu gối cô nhanh chóng cong lên, hướng dưới háng của Gia Mậu hung hăng đánh tới.