"Oh ——"
Đối mặt bóng dáng bất thình lình, Tư Á tự nhiên ra tay mau lẹ, động tác rất mạnh, lực lượng hoàn toàn không có giữ lại đường sống. Lòng bàn tay anh đánh một quyền thật nhanh về phía bóng dáng kia, trúng ngay giữa иgự¢ của người đó, đối phương hét lên một tiếng rồi liền văng ra một bên.
Đỉnh đầu cô gái đúng lúc ᴆụng vào chậu hoa trên bàn, "Binh" một tiếng liền ngã xuống, chậu hoa cũng lăn theo mặt bàn, rơi xuống, đập trúng đầu cô.
Dung Thiên Đại mặc dù phản ứng bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn bất hạnh bị bình hoa đập phải, trong lúc nhất thời, mắt nổ đom đóm. Cô cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, cả người cũng suy yếu nhắm mí mắt.
"Thiên Đại!" Thất Dạ kêu sợ hãi một tiếng, cũng không biết hơi sức từ đâu tới đẩy bàn tay Gia Mậu ra, xé loạn áo mình liền nhào tới chỗ Dung Thiên Đại.
Đáng tiếc, cổ áo sau bị Gia Mậu nắm lại, bì đè xuống sàn nhà lần nựa.
Tầm mắt Phí Nhĩ Lạc liếc về phía Dung Thiên Đại, cũng không nói gì, mắt sắc như tuyết, gương mặt ý vị sâu xa!
Thân thể cao lớn của Tư Á đã sớm dời qua, đôi giày da cao quý đã dẫm vào иgự¢ của Dung Thiên Đại, còn dùng sức đá hai cái, hình như đang kiểm tra cô có phải đã tắt thở bỏ mình hay không!
"Mẹ nó, mày là tên khốn kiếp, không thấy đầu cô ấy bị chảy máu sao? Còn đạp, mày là người hay là cầm thú? !" Thất Dạ liều mạng, rống giận về phía Tư Á: "Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"
"Cô ấy với cô là cùng một bọn?" Tư Á thu chân, đôi tay khoanh trước иgự¢, hứng thú nhìn chằm chằm Thất Dạ hỏi thăm.
Ánh mắt, vẫn không quên nhìn chằm chằm trước иgự¢ của cô, làn da trắng noãn!
Thất Dạ cũng không để ý lúc này quần áo của mình đang xốc xếch, chỉ giận đỏ đôi mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô ấy giống tôi, chỉ là vật phẩm đấu giá bình thường, không có bất cứ quan hệ gì với mật thám mà anh nói!"
"Oh?" Tư Á nhếch mày rậm, khóe miệng cong lên, cười như không cười.
Thất Dạ lo lắng Dung Thiên Đại sẽ bởi vì bị thương mà chảy máu bỏ mình, xét thấy lúc này các cô là người dưới mái hiên của họ, nên chỉ có để cúi đầu, nói: "Tôi nói thật, cầu xin anh, cứu cô ấy!"
Mặt mày Tư Á giương nhẹ, đôi con ngươi sâu thẳm như biển xanh chạm vào Gia Mậu, nhìn nhau cười một tiếng, khom người liền bế Dung Thiên Đại lên, xoay người rời đi.
"Này, khốn kiếp, anh muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Thất Dạ huơ loạn tay chân, hướng về bóng lưng Tư Á liều mạng nguyền rủa: "Tên cầm thú này, nếu không cứu sống cô ấy, nhất định cũng sẽ đi theo xuống địa ngục . . . ."
"Điện hạ, giao cô ấy cho tôi xử lý đi!" đầu ngón tay Gia Mậu đè xương vai của Thất Dạ, siết cô đứng dậy, chậm rãi nghiêng người về phía Phí Nhĩ Lạc: "Tôi sẽ bảo Thượng tá Bố Lỗ Khắc tự mình hộ tống ngài trở về Vương Cung!"
"Điều tra cho kỹ!" Phí Nhĩ Lạc đạm bạc gật đầu, ánh mắt liếc dọc theo gò má, khóe mắt đuôi mày của Thất Dạ, có một ánh sáng lành lạnh thoáng qua.
"Ừ!" Gia Mậu trả lời, thanh âm có phần lơ đãng lười biếng.
Sau đó, Thất Dạ cảm thấy cổ họng căng nghẹn, thân thể đã bị người đàn ông siết đi ra ngoài.
Lướt qua hành lang, được vài tên binh sĩ hộ tống, đi qua đường ngầm VIP tới một cái sân rộng rãi sáng ngời.
Nơi đó, có một cái máy bay trực thăng King-000 đang chờ đợi bọn họ.
"Thiên Đại ——" nhìn máy bay trực thăng King-666 ở phía trước, Tư Á đang ném Dung Thiên Đại lên khoang máy bay, Thất Dạ nóng nảy hô to một tiếng, đồng thời huơ tay múa chân muốn phóng tới chỗ đó.
Eo bụng lại đúng lúc bị người ta nắm chặt, thân thể đột nhiên bay lên không, cả người cô liền bị ném lên máy bay trực thăng King-000. Người đàn ông cao lớn mau chíng đi vào, cửa chính cabin, "rầm" một tiếng đóng lại.
Cô, đúng lúc nằm dưới háng của người đàn ông kia ——
Mắt thấy hai máy bay trực thăng King-000 và King-666 từ từ bay lên, hai bóng dáng cao lớn đứng ở sau hai cây cột lớn trước cửa đại điện Kaloka chậm chạp xuất hiện.
Một người trong đó mặc áo khoác màu nâu, hai tay cắm ở trong túi. Mặt mũi hắn tuấn tú mê người như dao khắc, mày rậm nhướng lên, có khí thế phách lối. Nhưng cũng không làm người ta kinh hoàng bằng ánh sáng lạnh lùng bức người trong con ngươi màu bạc của hắn!
Hắn, chính là hoàng trưởng tử trong hoàng tộc ở tinh cầu Chafee —— Tát Khắc Tốn • Sơn • An Đức Liệt!
Người đàn ông đứng ở sau lưng hắn cũng trẻ tuổi tuấn tú, con ngươi tối đen âm trầm, tựa như một cái đầm sâu thẳm, hoàn toàn không nhìn rõ tâm trạng như thế nào.
"Bỉ Lợi, chuyện này, cậu thấy thế nào?" Thấy hai máy bay trực thăng quanh quẩn ở giữa không trung một chốc liền rời đi, Tát Khắc Tốn khẽ nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc Bỉ Lợi • Trạt Táp Tây một cái.
"Điện hạ, theo thuộc hạ thấy, A Nhĩ Bá Đặc Gi*t ૮ɦếƭ cơ thi*p của ngài còn muốn cổ động tuyên dương, cũng chỉ vì khơi dậy tranh chấp thịt phi trước thôi." Bỉ Lợi không chút nghĩ ngợi, trầm giọng trả lời: "Nhưng xin điện hạ yên tâm, chuyện này, thuộc hạ sẽ xử lý thỏa đáng!"
"Hai người phụ nữ bị A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân mang đi, có phải là người của cậu không?"
"Không phải!"
Tròng mắt màu bạc của Tát Khắc Tốn ngưng tụ, lông mày xinh đẹp giương lên: "A Nhĩ Bá Đặc động thủ Gi*t người của tôi, chắc là ý của Phí Nhĩ Lạc! Nếu bọn họ cho tôi một kinh sợ nho nhỏ, chúng ta cũng nên trả lễ lại, trả anh ta một niềm vui thật lớn!"
Hai chữ "niềm vui", anh ta càng nói lạnh hơn.
Bỉ Lợi nhíu nhẹ trán, sau đó lại không để lại dấu vết thư giãn ra, thật giống như những phản ứng vừa rồi đều không tồn tại.
Đi theo bên cạnh Tát Khắc Tốn nhiều năm, hắn khá hiểu tính tình của vị chủ nhân này.
Hắn, hoặc là không ra tay, hoặc là. . . . . một châm thấy máu!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc máy bay trực thăng bay lên, thì có chút cảm giác lắc lư. Thân thể đung đưa theo, Thất Dạ vô cùng sợ, chỉ cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay liều mạng níu lấy thảm, móng tay thật dài đâm vào trong da thịt của lòng bàn tay.
Trong lòng kinh hoàng, cô dùng sức liều mạng hít sâu đè nén, cố gắng muốn bình ổn cảm giác khẩn trương. Trong trường hợp đó, khóe mắt cũng không chú ý nhìn đến, Gia Mậu cao cao tại thượng đang duy trì tư thế ngồi như một đại lão gia.
Hai chân anh ta gianh thành hình chữ bát, bộ vị tư mật nhất của phái nam bị quần áo cách trở, chỉ cách cô trong gang tấc ——
Loại trạng thái này. . . . . . Shit!
Thất Dạ nguyền rủa một tiếng trong lòng, lòng bàn tay chống đất, thân thể co ro muốn thẳng lưng bò dậy.
Một bàn tay mạnh mẽ dùng lực nắm đầu cô đè xuống dưới, khi cơ thể cô ngã sấp trên đất lần nữa, bàn chân của người đàn ông mau lẹ đạp lên phía sau lưng của cô, sức lực không lớn, nhưng đủ để đè chặt cô, làm người cô không cách nào nâng lên!
Khốn kiếp, cư nhiên đáng ghét đến mức đối đãi với người bị thương chồng chất như cô thế này, so với tên cầm thú giày vò Thiên Đại, trình độ độc ác của anh ta chỉ hơn chứ không kém!
Cái thế giới này, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!
Thất Dạ biết mình không phải là đối thủ của anh, lúc này nếu như khiêu khích anh, chỉ sợ sẽ bị anh đùa bỡn rất thảm, cô liều mạng cắn môi dưới, nỗ lực đè nén ngọn lửa thiêu đốt hừng hực dâng lên từ đáy lòng mình, để nó không phát tác.
Nhưng người đàn ông phía trên, chợt phát ra tiếng cười lạnh trào phúng nhỏ không thể nghe, thanh âm lạnh nhạt: "Mở cửa cabin ra!"
Anh vừa nói xong, liền khiến Thất Dạ sợ hãi trong lòng.
Người đàn ông đáng ૮ɦếƭ, dường như nhìn thấu nhược điểm của cô nên muốn đối phó cô.
"A ——"
Tiếng thét chói tai của Thất Dạ xuyên thủng bầu trời đêm, vang vọng giữa độ cao vạn thước, cả khuôn mặt cô cũng bởi vì kinh hoàng mà trắng bệch, cánh tay lay động, chỉ kém một điểm không có tè ra quần!
Tuy sắc trời đã tối, nhưng thế giới phía dưới có ánh sáng đèn nê ông chói mắt khúc xạ mà đến, đủ để cô thấy cự ly này có bao nhiêu xa ——
Bị người phía sau xách cổ áo đè xuống phía trước, có nửa người đã treo ở bên ngoài cabin, chỉ cần người đàn ông kia hơi hơi thả lỏng tay, cô sẽ lập tức ngã tan xương nát thịt, tình huống như vậy, đối với cô mà nói, quả thực là so với muốn mạng của cô còn kinh khủng hơn!
Gia Mậu ưu nhã ngồi ở một bên, càng đẩy thân thể cô hướng ra bên ngoài, dường như thấy còn chưa đủ dọa!
Ông trời!
Tiếp tục như vậy, chưa tới hai giây, cô có thể sẽ suy tim mà ૮ɦếƭ ——
Cổ áo phía sau bị người dùng lực nhấc một cái, thân thể bỗng nhiên bị ném trở về cabin.
Trong lúc không khống chế được cái trán vừa vặn bị ᴆụng, mắt nổ đom đóm, đôi tay Thất Dạ liền lập tức ôm lấy cái ghế ở trước mặt, liều mạng hít sâu, cả khuôn mặt, từ trắng chuyển tái, từ tái biến thành đen, từ đen chuyển thành đỏ sậm. . . . . . Có nhiều màu sắc khác nhau, chuyển đổi thật vô cùng nhanh!
Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, đồng tử đen như mực lạnh lẽo, từng tia sáng lạnh lướt qua. Thân thể anh chợt nghiêng về phía trước, đối mặt với gương mặt thanh tú đang run sợ, cánh môi khẽ mở, thanh âm lãnh bạc, lẫm liệt như hàn băng: "Sợ độ cao à?"
Thân thể Thất Dạ như gió thu cuốn hết lá vàng, không ngừng lay động, đôi mắt nhắm thật chặt, đôi cánh tay càng thêm dùng sức ôm chặt cái ghế ngồi kia, căn bản không có biện pháp cãi lại!
Đến cả oán thầm cũng không có sức.
Cảnh tượng vừa rồi lại hiện rõ mồn một trước mắt, trong lòng cô bị sợ hãi đến run rẩy, làm sao còn nhớ nổi cùng người đàn ông này đấu khí?
"Có muốn thử một lần nữa hay không?" đầu ngón tay Gia Mậu chợt vén một chút mái tóc dài gợn sóng của cô, đầu ngón tay nắm được một lọn tóc, thoải mái mà vuốt vuốt, thật giống như đang đùa bỡn bộ lông của con chó sủng vật mà anh yêu thích, êm ái ôn nhã.
Nói nhảm!
Thất Dạ cắn răng, lấy dũng khí trợn mắt thật to, liều mạng nhìn chằm chằm anh ta.
Tiếp xúc với con ngươi mang thần thái quật cường của cô, cặp mắt Gia Mậu nhẹ nhàng nhíu lại, bàn tay bỗng chốc chụp lấy bả vai của cô, đầu ngón tay áp chế dây thần kinh nào đó trên cánh tay cô, khiến cho cô bị đau, vốn là bàn tay đang ôm chặt ghế ngồi liền buông lỏng.
Vì vậy, một giây kế tiếp, cả người cô lại lần nữa treo ở giữa không trung.
"Không ——"
Giọng Thất Dạ bén nhọn kêu lên lần nữa trở thành âm thanh chính giữa không trung.
Ngay sau đó, thanh âm lạnh lẽo của người đàn ông tự nhiên lọt vào tai: "Tôi để cho cô cưỡng!"
Bàn tay anh ta đang giữ bả vai của cô, chợt buông ra, mặc cho thân thể của cô cấp tốc rơi xuống.
"A a a ——"
Thân thể rơi xuống tự do, Thất Dạ bị sợ đến luôn miệng thét chói tai.
Bên tai, là hàng loạt tiếng gió xẹt qua, đâm vào da thịt của cô đến đau rát. Chỉ là, cũng không bù được cái loại cảm giác thân thể rơi vào giữa không trung kia....
Giống như đang hướng xuống địa ngục ——
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô chờ đợi giây phút tử vong sắp đến.....
Nhưng thân thể, lại chợt ngừng.
Chân trái giống như bị một sợi dây thừng thít chặt, treo cô ở giữa không trung, không tiếp tục rơi nữa.
Thất Dạ căn bản không dám mở mắt ra, vì vậy không biết tình huống bản thân hiện tại như thế nào. Nhưng cô hiểu rõ một điều, chính là Gia Mậu ở phía trên trói một cái chân của cô lại, khiến cho cô rơi ở giữa không trung, giống như một con mồi, bị treo ngược ——
Nhưng tốc độ bay của trực thăng không hề giảm, vẫn một mực tiến về phía trước.
Hai chân ở giữa không trung, căn bản liền không chịu được loại phương thức treo một chân này, giờ phút này phân nhánh sang hai bên, làm cô khó chịu cực điểm.
Phải biết, máy bay trực thăng tiến về phía trước xung lượng có bao nhiêu, tiếp tục như vậy nữa, kể cả cô không ngã ૮ɦếƭ, cặp chân kia cũng rất có thể sẽ bởi vì không chịu nổi xung lượng như vậy mà bị gió táp chém thành hai khúc, khiến cho cô từ đó trở thành tàn phế ——
Ngay trong thời khắc lòng cô tràn trề tuyệt vọng, chợt cảm giác thân thể bị người không ngừng kéo lên phía trên. Rất nhanh, cả người cô lại một lần nữa bị ném vào trong khoang máy bay!