Thân hình người đàn ông, thoạt nhìn khi đứng chỉ là cao to mà thôi, nhưng bị thân thể anh chống đỡ ở trên đài chủ trì, Thất Dạ chỉ cảm thấy cơ иgự¢ của người này cứng rắn như sắt. Hơi thở của anh nồng đậm kiên cường, xâm chiếm vào từng tế bào trên cơ thể cô, rõ ràng là nhiệt độ lửa nóng, lại khiến buồng tim của cô co rút mạnh, cơ hồ hít thở không thông.
Cô cắn chặt hàm răng, cố gắng duy trì tỉnh táo, lông mi thật dài chớp, giống như chấn động cánh mỏng Thu Thiền, khiến cho cặp mắt xinh đẹp kia đẹp đến mê ly mộng ảo.
Nhưng, từ đôi môi anh đào của cô lại nhổ ra một câu tương đối quật cường: "Khốn kiếp, dùng sức đè người, anh có phải đàn ông hay không?"
Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, môi mỏng sáng bóng, như nhựa hoa anh túc, đẹp đẽ dụ hoặc người, cũng là một loại độc, làm cho người ta nghiện, một khi si mê, liền rơi vào tình cảnh vạn khi*p bất phục!
"Tôi có phải là đàn ông hay không,cô sẽ rất nhanh biết!"
Ngôn ngữ lạnh lùng từ trong miệng anh khạc ra, bàn tay dày rộng, luồn vào trang phục màu đen của cô dò vào bên trong quần xi-líp tìm tòi, ngón tay dài nhọn liền trực tiếp chọc vào trong cơ thể của cô, không để ý vẻ mặt kinh ngạc hai mắt mở to nhìn chằm chằm anh của cô, thăm dò thẳng vào bên trong, giống như nhạc sĩ, ưu nhã khảy đàn khuấy động niềm vui trong lòng người!
Một thân xác cao dài tốt như vậy, nhưng lại hèn hạ, tên siêu cấp khốn kiếp vô địch vũ trụ, cư nhiên ở trước mặt bao nhiêu người, lại đối xử với cô như vậy ——
Trái tim bé nhỏ của Thất Dạ run lên, hai chân dùng sức đạp một cái, muốn thoát khỏi bản tay của người đàn ông. Chỉ tiếc, đôi tay bị trói, thể lực so với áp chế của người đàn ông, cô hoàn toàn không là đối thủ của anh.
Giờ phút này, cô giống như là cánh buồm đơn độc lềnh bềnh trên biển giữa bão giông, vô lực cùng ác liệt lại có thể chi phối khí tức đấu tranh với ông trời của cô.
Trong mắt cô lóe lên hận ý, cắn răng nghiến lợi hung hăng nói: "Lưu manh, anh làm gì vậy?"
"Làm gì? Đương nhiên là . . . . ." Người đàn ông nghe vậy, cặp mắt ưng sâu thẳm kia khẽ thu lại, khuôn mặt tuấn nhã tà mị như vậy, từng chữ từng câu: "Làm, cô. . . . . ."
"Cút ——" Thất Dạ ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của ác ma này.
"Tiểu tử, kiềm chế chút!" Con ngươi Gia Mậu nhíu lại, cả người cũng tản ra hơi thở chiếm đoạt nguy hiểm, vui vui vẻ vẻ đáp lại tiếng hô quát của cô gái: "Cử động nữa, tôi sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cô. . . . . ."
"Có bản lãnh thì anh làm liền đi!" trong mắt Thất Dạ bắn ra ánh sáng lạnh quật cường, cố tình không tin khiêu khích anh.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
Người đàn ông đáng ૮ɦếƭ này, lại ở trước mắt bao nhiêu người dùng ngón tay thăm dò vào trong cơ thể cô, sợ rằng không có cái chuyện tổn hại gì không làm ra được ——
"Tôi lập tức, sẽ khiến cho cô hiểu được bản lãnh của tôi!" Gia Mậu nhẹ nhàng khẽ hừ, đầu ngón tay chôn ở trong thân thể cô, bỗng chốc đâm một cái vào bên trong.
Trong nháy mắt Thất Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, cả cái eo nhỏ nhắn cũng như nhũn ra, sau đó như một con tôm luộc, thân thể co rúc lại một chỗ!
Đầu ngón tay bị một tầng thật mỏng manh màng dính kia cản trở tiến vào con đường nhỏ, lúc này chỗ sâu nhất trong lòng Gia Mậu vốn là bình tĩnh như nước hồ thu bị một hồi gió mát rót vào, nhộn nhạo lan tỏa ra từng vòng tròn xinh đẹp, không ngừng lan rộng ra——
Cô, vẫn còn là tấm thân xử nữ!
Tâm tình, không khỏi dâng lên một tia sung sướng, con mắt người đàn ông trầm xuống, chút ánh sáng thoáng hiện không để lại dấu vết nhanh chóng biến mất.
"Ông trời, ước gì tôi là vật cưng đó thì tốt biết bao, đây chính là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc nha ——"
"Thật hâm mộ cô ấy. . . . . ."
". . . . . ."
Nghe được những thứ thanh âm mang theo khao khát kia, Thất Dạ quả thật có cái kích động muốn ૮ɦếƭ.
Mẹ nó, những người này, quả thật hai chữ "Biến thái" không đủ để hình dung được!
Giữa lúc trong lòng cô đang nguyền rủa, bên tai, bỗng chốc truyền đến một âm điệu mập mờ: "Kẹp chặt như vậy, có phải không muốn tôi rút ngón tay ra không, hả?"
Tư tưởng của người đàn ông này, đến cùng có bao nhiều bẩn thỉu cùng vô sỉ?
Rõ ràng là hắn đang chơi đùa cô, thế nhưng có thể nói lời như đúng lý hợp tình như vậy, khiến cô vốn là người bị hại, nghiễm nhiên trở thành tội nhân!
Thất Dạ cũng không roc hiện tại ở nộ khí đang dâng lên trong đáy nội tâm kia không biết có thể đả thương người đàn ông này hay không, nhưng lúc này cô lại cảm giác Ⱡồ₦g иgự¢ như bị ép chặt, hai gò má nóng bừng, hai mắt đen nhánh, chỉ kém chút không có ngất xỉu!
Nhưng thấy mặt mày người đàn ông rạng rỡ, đáy mắt kia thần sắc mặc dù vô cùng bình thản, nhưng đuôi lông mày lại trong lúc mơ hồ có trận khí lạnh xông ra, Thất Dạ trong lòng không khỏi khi*p sợ.
Cô rất rõ ràng, có thể trở thành thượng tướng của cái đế chế vương quốc tinh cầu biến thái này, người đàn ông này nhất định phải có thực lực không gì sánh kịp, anh ta cao cao tại thượng như thế, không phải cô có thể chọc nổi!
Mẹ nó!
Trong lòng rủa thầm, cô lại không dám mắng ra miệng, chỉ là cắn chặt hàm răng, cặp mắt quật cường kia, liều mạng nguýt người đàn ông, giống như anh ta có không đội trời chung mối thù Gi*t cha với cô vậy!
"Muốn mắng tôi?" Đối mặt với gương mặt u oán của Thất Dạ, con ngươi Gia Mậu nhẹ nhàng nhíu lại, đồng tử đen như mực, tựa như ma quỷ Gi*t người không chớp mắt, tùy thời đều có thể đoạt mạng người!
"Không có!"
Quả đấm của Thất Dạ siết chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy huyết sắc, liều mạng nắm chặt, mới cắn răng nghiến lợi nỗ lực khạc ra hai từ trái với lương tâm này.
"Đó?"
Một đơn âm tiết không chút để ý từ môi mỏng của Gia Mậu khạc ra, đầu ngón tay của anh đang chôn ở trong Thất Dạ bỗng chốc nhất câu, đầu ngón tay mượt mà liền hung hăng chọt trúng một điểm nhạy cảm của cô gái!
Thất Dạ kêu đau một tiếng, nhưng eo cảm giác tê rần, cả người liền cũng mềm nhũn. Con ngươi chợt mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông, theo ngón tay chơi đùa dai của anh đặt trong khu vườn thần bí rậm rạp của cô trêu chọc ra vào mấy cái, liền thấy một cỗ chấn động lan khắp toàn thân, khiến cho đầu óc cô cũng dường như sung huyết, nóng bừng đến không cách nào suy nghĩ được nữa!
Ông trời, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại đối đãi khuất nhục như thế, hơn nữa còn là ở trước đám đông!
Nhưng cố tình, kỹ thuật tình ái của người đàn ông này thật không ngờ xuất thần nhập hóa, khiến cho cô cảm giác hai chân mình run rẩy, sợ đến hoàn toàn không có biện pháp gì phản kháng!
"Biểu tình này của cô, thật đáng yêu!" khóe miệng Gia Mậu khiêu khích, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai bức người đã chôn vào trong tuyết mềm mại linh lung phập phồng lên xuống của cô, như có như không nhẹ cọ cô, này hai mảnh môi mỏng tà khí như được đẽo gọt bằng dao, lúc này phát ra nụ cười nhạt vui vẻ lại lành lạnh, nhạo báng: "Giống như là mời tôi. . . . . ."
Anh hơi ngưng lại, đồng tử màu mực, thoáng thấy tà mị ma quỷ khúc xạ xuất ra, hai chữ phía sau phun ra, rõ ràng lại mập mờ: "Lên trên, cô!"
Anh XX miệng chó không mọc ra ngà voi, dung mạo cao ráo tốt nhìn thì ra lại là một đại sắc lang khoác da dê!
Thất Dạ oán thầm, đôi mắt trợn tròn.
"Tức giận?" Đầu ngón tay giữ chặt cằm của cô, lông mày người đàn ông run run, nhè nhẹ giương lên.
Nói nhảm!
Thất Dạ liều mạng cắn môi dưới, mới không có mắng anh ta một câu bệnh thần kinh!
Từ đôi môi anh đào khạc ra mấy câu, lời nói nhàn nhạt êm tai: "Anh chơi đùa, cũng đã đùa qua, đã đủ thỏa mãn tâm lý biến thái của anh chưa?"
Thật không có ngờ tới, cô cư nhiên bảo trì bình thản đến mức đó, sự bình thản này so với bộ dáng hốt hoảng trốn chạy lúc trước ở trong phòng khách hoàn toàn khác hẳn, có chút thú vị!
Cánh môi khêu gợi của Gia Mậu bĩu một cái, không chút mùi vị gì cả nói: "Còn lâu mới đủ!"
Câu này âm điệu còn chưa nói xong, chẳng thèm quan tâm đến bọn họ lúc này đang ở trước công chúng, cúi người bất ngờ tập kích đôi môi mang theo ướƭ áƭ sáng bóng xinh đẹp của cô.
Cái hôn này, kích tình bắn ra bốn phía!
Không khí, chảy xuôi ánh lửa, văng tung tóe khiến cho đám con gái thét lên chói tai, lien tiếp không dứt!
Thất Dạ hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.
Trừ bởi vì đôi tay bị trói chặt không cách nào nhúc nhích, cô chỉ cảm giác Ⱡồ₦g иgự¢ nóng ran, tuy là cách lớp áo, nhưng cùng cơ иgự¢ người đàn ông này nhìn như gầy gò, kì thực to con ma sát, nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng vọt, cơ hồ khiến cho đầu óc của cô cũng muốn nổ tung!
Bên tai, giống như có vô số con ruồi "Ong ong" vang dội, cô ngay cả không gian để suy nghĩ cũng không còn!
Mà đầu lưỡi lửa nóng của Gia Mậu, đã sớm bởi vì thưởng thức được cô ngọt ngào tốt đẹp mà tùy ý xâm nhập, cuốn thẳng lấy cái lưỡi thơm tho của cô thẳng thừng mà hút, ʍúŧ lên!
"Ưm. . . . . ."
Trong lòng Thất Dạ tự nhủ, thật ra thì cũng không chán ghét bị người đàn ông này hôn.
Trên người anh ta có một loại hơi thở mát mẻ, mùi vị nhàn nhạt này, giống như giọt sương buổi sớm, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Chỉ là, phương thức của anh ta có chút quá mức tàn bạo thôi!
Cái lưỡi dài, tựa như linh xà (con rắn), đảo qua khoang miệng của cô, dọc theo cổ họng của cô đính vào, như Giao Long ra biển, tráng kiện linh hoạt, đầy đủ lực lượng!
Cảm giác trước nay chưa từng có đánh úp lại. Đột nhiên, khoang mũi hít vào mùi vị giống như đã từng quen biết, khiến trái tim của cô "Phù phù" một tiếng gấp gáp nhảy lên.
Trên thân người này lạnh băng băng, cùng với cái người đàn ông trong bóng tối cô gặp khi chạy trốn trong cái căn phòng nhỏ lúc trước căn bản không có khác biệt!
Mặc dù trên người của anh ta hơi thở rất sạch sẽ, không có nửa phần mùi máu tươi, nhưng thật quá giống ——
Có phải hay không, anh ta cũng nhận ra người lúc đó là cô? Bởi vì cô đắc tội anh ta, cho nên giờ phút này anh ta mới đối đãi với cô như vậy, chỉ vì trả thù?
Chờ một chút, anh ta liệu sẽ lại càng làm thêm chuyện gì quá đáng hay không?
Ý nghĩ của Thất Dạ rối loạn, trong lúc nhất thời liền phân tâm.
Con ngươi Gia Mậu liền ngưng lại, chân mày, thần sắc có lãnh mị trồi lên. Anh mày kiếm nhất hoành, ngón tay thon dài đang ngủ đông ở trong thân thể cô bỗng nhiên đẩy về phía trước.
"A ——"
Bụng dưới một hồi đau nhói thấu tim, Thất Dạ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả phần eo trong nháy mắt đau đớn tê dại, sợi dây nhỏ trói cổ tay, bởi vì sự giãy giụa của cô càng thít chặt, trên làn da trắng non mịn hằn lên vệt máu.
Lông mày, cau chặt, vặn thành nút!
Đồng trinh của cô, tuyên cáo mất!
Thực ra lại là mất vì một ngón tay biến thái, thật con mẹ nó oan!
Lồng иgự¢ bởi vì nổi giận mà không ngừng phập phồng, mắt xinh đẹp của Thất Dạ có hỏa khí bắn ra.
Cái thù này, cô nhớ kỹ!
Coi như không thấy ánh mắt thù hận của cô, răng Gia Mậu ở dọc theo cánh môi bên dưới của cô dùng sức khẽ cắn, ʍúŧ hút cho đến lúc nước dịch ngọt ngào từ da thịt cô gái chảy ra, mới thỏa mãn mà đem môi mỏng dời đi, than một tiếng, khóe miệng cười, tà ác vô cùng!
Kế tiếp thanh âm phát ra, càng thêm ૮ɦếƭ tiệt phách lối!
"Chậc chậc, như vậy liền bị làm hỏng, thật đáng tiếc ——"
"Khốn kiếp!" Thất Dạ cuối cùng không nhịn được tức giận, đôi mắt xinh đẹp như ngọc thô dưới biển sâu chưa được mài dũa, sạch bóng lại mang chút ánh sáng lạnh: "Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ khiến cho anh nếm thử loại cảm giác bị làm nhục cùng khổ sở này!"
Môi mỏng của Gia Mậu lơ đễnh hếch lên, đầu lưỡi dài theo khóe miệng nhẹ nhàng liếm một cái, đem tư vị dính lại từ môi của cô, toàn bộ nuốt xuống.
Động tác, dục tình đến bạo!
Thất Dạ giận đến mắt nổ đom đóm, dứt khoát hai mắt trợn ngược, làm bộ đã hôn mê.
Bị loại đàn ông biến thái này mua, cô không sống được!
"Chúng ta nên đi!" Bất ngờ, bàn tay người đàn ông chợt khẽ Ϧóþ eo nhỏ của cô, đem cả người cô vác lên trên vai, thanh âm vui vẻ nhàn nhạt cười nói: "Kế tiếp, là thời gian thuộc về thế giới của hai người chúng ta!"