Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 03

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Cửa phòng VIP mở ra, thân thể người đàn ông cao gầy không có đi vào.
“Như thế nào?” Tư Á đưa ly rượu đỏ vừa uống xong hướng khay trà để xuống, cười như không cười nhìn Gia Mậu.
“Làm xong.” Gia Mậu ngồi xuống, khuôn mặt tà tuấn dung nhập trong ánh đèn sáng ngời, làm đấy mắt tích lũy lãnh ý của anh ta bị hòa tan một chút.
Khóe miệng Phí Nhĩ Lạc giương lên, trong mắt nhiễm một chút ánh sáng thưởng thức.
Gia Mậu ngồi xuống, bưng ly rượu trên mặt bàn đưa lên môi mỏng uống, con ngươi nhẹ ngưng, dọc theo cửa sổ thủy tinh quét đi ra, đôi mắt đẹp trên gương mặt anh tuấn, có vẻ lười biếng.
“Phí Nhĩ Lạc vừa mua hai nữ bộc thoạt nhìn rất tinh khiết.” Ánh mắt Tư Á cũng như tầm mắt của anh ta nhìn ra phía ngoài, nghe người chủ trì trên đài nói tuyên bố tối nay áp chế đấu giá vật phẩm, nói: “Anh ta nói khen ngợi anh, tối nay áp chế đưa anh.”
“Tôi không cần.” Gia Mậu lạnh nhạt từ chối, vây quanh con mắt như ngọc lưu ly, trong suốt như ánh trăng.
“Gia Mậu, anh đã 25 tuổi rồi, bên cạnh một người cơ thi*p cũng không có, sẽ không tĩnh mịch?” Phĩ Nhĩ Lạc thần sắc liền ngưng tụ, đốm lửa nhỏ trong tròng mắt hẹp dài, tích dẫn theo ánh sáng ôn lạnh: “Hay là, anh thích nam đồng?”
Tròng mắt thâm thúy của Gia Mậu bình tĩnh như nước hồ, không thấy một tia gợn sóng, lại thêm một chút mị hoặc lãnh cảm: “Phí Nhĩ Lạc, trước mắt bàn luận cái vấn đề này không có ý nghĩa đâu.”
Phí Nhĩ Lạc ghé mắt, tầm mắt va chạm cùng Tư Á, đáy mắt như có ý hỏi thăm, nhưng người sau chỉ nhún nhún vai, không có phát biểu ý kiến.
“Tư Á, nếu anh buông ta, nữ nô áp trục thưởng anh.” Phí Nhĩ Lạc dựa lưng vào ghế salon bằng da thật, màu đồng hổ phách, tựa như mắt ưng sắc bén. “Đoán chừng sẽ là mặt hàng tốt.”
“Tôi nhớ được 6, 7 năm trước, mấy người chúng ta cũng thích công khai ghi giá chém Gi*t, thế nào hai năm nay, tất cả mọi người không cần?” Tư Á mặt mày giương cao, môi mỏng khêu gợi thành một đạo hình cung.
Bờ môi nhất câu, Phí Nhĩ Lạc chỉ cười không nói, đáy mắt nổi lên ánh sáng quỷ dị, lại làm cho người ta kinh hãi.
Trên vũ đài, một thân thể mảnh khảnh bị trói tay ra sau lưng, trang phục quần áo màu đen bao quanh thân thể cô gái, tức thì trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Phải biết rằng, mỗi năm một lần có hội đấu giá sủng vật, tất cả sủng vật đều được trang điểm xinh đẹp mới được xuất hiện, tối hôm nay áp chế sủng vật thật không ngờ lại không trang điểm, thế nào gọi người không ngoài ý muốn.
Nhưng nhìn rõ ràng một chút, cô gái kia hai má cao, lông mày đen nhánh thẹn thùng xuân, quả nhiên xinh đẹp thanh tú, càng nhìn càng tốt.
Mỹ nhân như thế, màu da mịn nhẵn trơn bóng, phấn quang tinh tế, giống như trăng non, gần liếc mắt một cái, cũng làm lòng người mê mang rồi, làm sao có thể cho người không lộ vẻ xúc động đây?
Những người đàn ông thường ngày tuy là thấy phong hoa mỹ nữ cao quý, thời khắc này đều hơi nheo nheo lại mắt, trong mắt lưu chuyển ánh sáng khác thường.
“Cái áp trục này, so với bao năm qua cái gì đều phải thượng thừa.” Hai mắt Tư Á tỏa sáng, môi mỏng nhếch lên, có vẻ hào hứng bừng bừng.
“Nếu không phải nói thưởng cho anh, dẫn cô ta vào trong cung cũng không tồi.” Phí Nhĩ Lạc nắm mười ngón tay, môi mỏng lộ ra một chút nho nhã mỉm cười: “Thật đáng tiếc rồi.”
“Đã như vậy, ngài ngại gì thu hồi ban thưởng?”
“Nha?”
Tư Á vắt chéo chân lên, tự nhiên thanh thản giếu cợt: “Vương tử điện hạ mở miệng vàng, tôi lại có thể không nhường.”
Phí Nhĩ Lạc mặt mày một sâu, trắc mi liếc về phía anh ta: “Làm thật?”
“Vâng, hừ!” Tư Á miễn cưỡng ứng tiếng.
Mỹ nữ người người yêu, nhưng so sánh với huynh đệ, anh ta lựa chọn người sau.
Môi mỏng Phí Nhĩ Lạc vừa động, muốn nói gì, lại nghe Gia Mậu đã mở miệng: “Cái cô gái này, tôi muốn rồi.”
Ngôn ngữ đơn điệu, nhưng lại có một luồng khí phách trời sinh, khiến hai người đàn ông nhìn nhau rồi đồng thời đưa mắt theo dõi anh.
Gia Mậu giương nhẹ mày kiếm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phí Nhĩ Lạc, tròng mắt tối như chim ưng, chợt lóe ánh sáng, môi mỏng khạc ra mấy từ hỏi đơn giản: "Không thể?"
Anh ta cảm thấy hứng thú với cô gái kia!
Đây là lần đầu trong đời, Gia Mậu biểu hiện ra muốn một thứ gì đó ở trước mặt anh, anh, há lại không cho?
Phí Nhĩ Lạc nhếch nhẹ môi mỏng, mím thành một đường vòng cung nhàn nhạt giống như trăng khuyết, tuyệt đẹp thanh nhã: "Dĩ nhiên có thể!"
Gia Mậu gật đầu một cái với anh, đứng dậy, đi ra ngoài.
Tư Á mới lấy lại tinh thần sau khi trái tim đập mạnh và loạn nhịp, muốn gọi anh nhưng bị Phí Nhĩ Lạc dùng ánh mắt ngăn lại.
"Gia Mậu cũng bị sắc đẹp quyến rũ à?" Mặt mày xinh đẹp như vẽ của Tư Á nhíu lại, trên trán có nếp gấp chồng chất, trong con ngươi xanh đậm lộ ra vẻ nguy hiểm, cả người tản ra một luồng quý khí làm người ta khuất phục: "Cô gái kia đẹp như thế, có phải là mật thám do điện hạ Tát Khắc Tốn phái tới không?"
"Hắn ta dám? !" Phí Nhĩ Lạc cười nhạt một tiếng, ánh mắt vốn dịu dàng, đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ khiến người ta sợ.
Anh chợt trầm mặt thở ra làn hơi lạnh lẽo, khiến Tư Á thường ngày thân cận với anh cũng không nhịn được nhăn lông mày ngọn núi lại. Anh cảm thấy lòng bàn chân có khí lạnh xông lên, sống lưng càng cảm thấy có từng cơn gió lạnh thổi vào, nhịn không được ¢ươиg ¢ứиg cơ thể.
Phí Nhĩ Lạc thường ngày thân thiện cỡ nào, nhưng rốt cuộc vẫn có thân phận hoàng tử. Hơn nữa, bản thân anh chính là người thích giả trư ăn cọp, người chưa quen anh, liếc thấy anh, sẽ lầm tưởng anh là người dịu dàng như ngọc, vô hại thân thiện, trên thực tế, một khi anh đánh nhau, chỉ sợ Quốc vương cũng sẽ nhường anh ba phần!
"Tư Á, nếu như Gia Mậu thật tiếp thu cô gái kia, nhớ bảo người điều tra kỹ lai lịch của cô ta." trong con ngươi lạnh lẽo như đại bàng của Phí Nhĩ Lạc, bị ánh sáng xa cách bao phủ, dùng giọng điệu lành lạnh bá đạo ra lệnh: "Bổn điện muốn không có ngộ nhỡ gì cả!"
Anh dùng từ "Bổn điện" chứ không phải "tôi", chứng minh anh coi trọng chuyện này cỡ nào!
Hay là nói, anh coi trọng Gia Mậu cỡ nào!
Cũng khó trách, Gia Mậulà anh em có tình cảm chân thành kiêm chiến hữu của anh, giữa bọn họ, ai không có ai đều không được!
"Dạ!" Mắt xanh của Tư Á lóe ánh sáng, lộ rõ đã xác định mục tiêu.
Ông trùm giấu mặt ở đại điện Kaloka, là Trung tướng Thư Đặc dưới trướng của anh • cũng là người hợp tác làm ăn với anh họ Tư Khảo Đặc Hạ Phổ, muốn tra lai lịch của vật cưng này thật dễ dàng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Giá khởi đầu của vật cưng hôm nay là 50 vạn, người trả giá cao thì được!" nữ MC có thanh âm trong trẻo trong đại điện Kaloka, xinh đẹp cười nói với một đám quý tộc đã sớm nháo nhào dưới đài: "Giá bắt đầu là năm mươi vạn, các vị khách quý cứ bỏ phiếu! Nhân viên làm việc, giúp mang những lá phiếu viết giá trong tay của các vị khách quý lên, chúng ta chọn lựa công bằng công chính công khai, xem rốt cuộc vị khách quý nào có thể mang vật cưng tuyệt sắc này đi!"
Nam Thất Dạ nhìn đám nữ MC nước miếng tung bay, nghiến răng. Nếu không phải tay chân bị trói, bây giờ cô nhất định sẽ đứng dậy, tát mạnh vào gương mặt kia hai cái, xem ả ta còn dám làm chuyện thất đức вυôи иgườι này không!
"Được rồi, hiện tại giá cả đều trên tay tôi, chúng ta xem từng cái đi!" Nữ MC không để ý vẻ nghiêm nghị của Thất Dạ, dưới sự giúp đỡ của trợ thủ tra xét tất cả phiếu, sau đó giơ giơ lên, nói: "Oa, số tiền đặt của vị khách này thật cao quá, là số 000. Giá tiền là năm chục triệu tiền vàng, cao hơn người thứ hai gấp mười lần! Vị khách này quá tôn quý, cho nên bắt đầu từ bây giờ vật cưng tuyệt sắc này đã thuộc về ngài, mời ra ngoài dẫn cô ấy đi đi!"
Thanh âm chủ trì vừa ngưng, tất cả khách quý dưới đài liền nhìn nhau, muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai rộng lượng như vậy, vì một vật cưng để tiết dục mà bỏ ra giá cao như thế.
Mười triệu, ở tinh cầu này, có thể mua một cái đảo màu mỡ, đổi một nữ nô, đáng giá sao? !
Khi mọi người đang suy nghĩ, một bóng hình xuất hiện tại trước mắt, đi từng bước một lên đài. Động tác ưu nhã tự nhiên, giống như vua thần thú đi dưới ánh sáng, cả người đều lộ ra vẻ hấp dẫn không gì sánh kịp!
Trong phòng giống như châu chấu trên chảo nóng, trong nháy mắt nổ tung!
"Ô. . . . Tại sao là anh ta?"
"Trời ạ, là thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc ——"
"Hàng năm anh ấy đều tới tham gia đấu giá, nhưng chưa bao giờ mang đi bất kỳ vật cưng nào, lần này cư nhiên bị hồ ly tinh đó quyến rũ, thật đáng tiếc. . . ."
Nghe những lời nâng cao người đàn ông kia, Nam Thất Dạ chuyển tròng mắt, tầm mắt ;iếc qua bóng dáng càng ngày càng gần kia, trái tim liền đập "thình thịch thình thịch".
Ngay cả thường ngày gặp qua không ít đàn ông có diện mạo xuất chúng, lúc này, trái tim nhỏ của cô vẫn bị người đàn ông kia làm rung động.
Thân hình anh cao lớn, tiếng bước chân vang vô cùng, chỉ nhìn bóng dáng di động trên sàn nhà, đã làm cho người ta cảm thấy sự cao quý trời sinh. Anh, giống như cây Nguyệt Quế chỉ nhìn thấy ở tinh cầu xa xa trong đêm tối trống trải, tản ra lực hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người ta say mê, không cách nào tự kềm chế!
Ngũ quan của anh giống như một tác phẩm nghệ thuật do dao nhọn khắc ra, góc cạnh rõ ràng, mặt mày sắc bén, thân hình tao nhã phóng khoáng, hoàn mỹ như một vị thần, không thể nhìn gần!
Đẹp trai đến mức người và thần đều căm hận là như thế này sao?
Cho đến khi thân thể cao lớn của người đàn ông tới gần sát, Thất Dạ cũng chưa hiểu rõ vấn đề này.
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!" Thấy Gia Mậu đứng ở trước mắt, hai mắt nữ MC trẻ tuổi lẳng lơ phát sáng, mặt nịnh hót: "Cô ta đã thuộc về ngài!"
Có lẽ, chính bản thân cô ta cũng muốn thuộc về anh!
Tuy người đàn ông là thượng tướng này rất xuất sắc, thì trong lòng Thất Dạ cũng không có cảm giác, ngược lại càng chán ghét hơn. Không phải cô có tư tưởng đặc biệt, mà là anh quá mức cao xa, mà một người phụ nữ thời đại mới như cô lại bị xem thành vật cưng, bị đặt ở trên đài đấu giá rất khuất nhục, cuối cùng bị anh tiếp thu, bảo cô làm sao vui vẻ được?
Lòng của cô, cực kỳ kháng cự trở thhành vật cưng của người đàn ông lạnh lùng này!
Nhưng tình trạng hôm nay, không tới phiên cô định đoạt!
Gia Mậu từ trên cao nhìn xuống cô, hơi thở nam tính lưu động trong không khí, lạnh lẽo khác thường, xâm lấn trái tim cô từng chút từng chút, khiến cho tứ chi cô lạnh cứng, hoàn toàn không tự chủ được!
Không chỉ là cô, cả hai người đàn ông đè vai cô ở phía sau, và cả người nữ chủ trì kia, cũng đều vì vậy mà lui về phía sau mấy bước, để tránh không khí lạnh như tuyết kia.
Thất Dạ rất không có chí khí nghĩ, nếu không phải hiện tại đôi tay cô bị trói sau lưng, đầu gối lại duy trì tư thế ngã quỵ, cả người bò trên mặt đất trơn bóng căn bản không lên nổi, thì cô đã sớm chạy trốn mất ——
Cô gái dưới chân, rõ ràng đang sợ anh.
Nhưng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, tiết lộ ra sự quật cường, kiêu ngạo, không chịu thua. Đôi mắt đen ở sâu trong hốc mắt, xinh đẹp sáng bóng như ngọc trai đen loại tốt, ánh sáng tự nhiên đó, giống như đang khiêu khích không tiếng động, qua hồi lâu vẫn bất diệt!
Gia Mậu bỗng chốc cong đầu gối, thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, đầu ngón tay mượt mà như bạch ngọc dùng sức Ϧóþ cằm của cô một cái, môi mỏng hé ra, khạc ra câu hỏi lạnh lùng kiêu ngạo: "Không phục?"
Thân thể của anh che phủ ánh sáng từ đèn trong phòng chiếu đến cơ thể cô, mang đến hàng loạt cảm giác trầm lạnh, khiến đáy lòng Thất Dạ nổi sóng lớn cuồn cuộn.
Chỉ là ba chữ ngắn gọn, lại như Chúa Tể thế gian này, có khí thế kiêu ngạo thiên hạ!
Ở trong nháy mắt này, không khí thu lại, mà tim của Thất Dạ cũng co rút, lại quên mất phản bác!
Nhưng, ánh mắt cả hai vẫn nhìn nhau, trong không khí, ánh lửa văng khắp nơi!
"Tôi sẽ tự mình kiểm hàng, xem cô ấy có đáng giá 50 triệu tiền vàng không!" Gia Mậu đột nhiên đưa tay dùng lực nắm cổ áo Thất Dạ, xốc cô lên như chim ưng bắt được gà con, ném lên đài chủ trì, trước mắt bao người, thân thể cao lớn ép xuống thân thể mềm mại của Thất Dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc