Ngoại trừ các cô bị áp bách ra ngoài, còn lại tất cả cô gái cũng đã bị đưa đến buồng nghỉ chuẩn bị lên đài, Nam Thất Dạ vội vàng vững bước đi tới đóng lại cánh cửa chính bằng gỗ lim, khóa trái!
"Đưa đây!"
Dung Thiên Đại tiện tay từ bình phong lôi ra hai bộ áo quần cứng cáp, ném một bộ trong đó về phía Nam Thất Dạ, trực tiếp liền cởi bỏ quần áo bằng sa mỏng trên người.
Động tác của Nam Thất Dạ cũng rất lưu loát, thuần thục liền đổi xong.
"Đi!"
Lòng bàn tay nắm cổ tay Dung Thiên Đại, Nam Thất Dạ lôi kéo cô đi về phía toilet.
Chân ngọc để trần dán trên mặt đất cũ kỹ trơn bóng cất bước, Dung Thiên Đại cau mày, chỉ hướng cửa phòng nói: "Thất Dạ, cửa ở bên kia!"
"Đần độn, từ cửa chính đi ra ngoài, chúng ta không phải là tự chui đầu vào lưới à?" Thất Dạ liếc nàng một cái, đá văng cửa phòng toilet, kéo vòi hoa sen treo ở trên vách tường, hướng về phía cửa sổ thủy tinh liền đập tới.
"Choang! Choang!"
Hai tiếng giòn vang lưu loát, cửa sổ thủy tinh liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Nam Thất Dạ hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay dọc theo khung cửa sổ dùng sức đè một cái, thân thể liền bật một cái, nhảy lên.
Cô quay đầu, nghiêng thân thể xuống, đưa tay ra trước mặt Thiên Đại.
Đôi mày thanh tú của Thiên Đại nhàn nhạt giương lên, cũng không do dự, đưa tay túm lấy lòng bàn tay của cô ấy, mượn lực kéo của cô công với lực mũi chân của bản thân từ mặt đất bật mạnh một cái bay vọt lên.
"Bản lĩnh cũng không tệ lắm!"
Mắt thấy Thiên Đại đã đứng cùng mình trên bậu cửa sổ, Thất Dạ khóe miệng ngâm cười, ánh mắt trong trẻo, lấp lánh như ngôi sao!
Mái tóc đen như nhuộm mực xõa ra trên vai, tôn lên sự nổi bật của làn ra vốn đã trắng như tuyết càng thêm phát ra thanh nhuận (trong sạch, trơn bóng). Cô nhoẻn miệng cười, thanh âm nhàn nhạt: "Như nhau thôi!"
"Bốp, bốp ——"
Cửa phòng nghỉ bị vỗ phát ra tiếng vang vang vọng bên tai, hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng, dọc theo hành lang ngoài phòng trực tiếp nhảy xuống.
Vững vàng chạm đất, Thất Dạ canh chừng nhìn vòng quanh, chỉ về một phương hướng trong đó mở miệng: "Đi bên kia!"
"Thất Dạ!" lòng bàn tay Thiên Đại nắm cổ tay của cô dùng lực siết chặt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ trầm tĩnh thanh tao lịch sự: "Chúng ta chia nhau đi, nếu như mọi người có thể sống sót ra ngoài, buổi tối ba ngày sau, gặp nhau ở thành Tây Đoạn Kiều."
"Cô có chuyện phải làm sao?" Ngó thấy trong mi mắt Thiên Đại tản ra ánh sáng lạnh trầm xuống, đôi mày thanh tú của Thất Dạ khẽ nhíu một cái, hỏi: "Cần giúp một tay không?"
"Không!" Thiên Đại khe khẽ đẩy cô hướng về một bên hành lang: "Đi nhanh đi!"
Thất Dạ cau mày, vừa muốn gọi, nhưng thấy bóng dáng của Thiên Đại đã lướt đi biến mất ở khúc cua của hành lang, rồi sau đó ở một phía khác có tiếng bước chân rập rập truyền lại, cô hạ quyết tâm, hướng về phía bên kia chạy đi.
"Lập tức lục soát, không để cho bọn họ chụy thoát! Nếu không chúng ta đều đợi bị phanh thây đi!"
Thanh âm giận dữ của đàn ông nhộn nhạo xung quanh, từ vách tường khúc xạ vang vọng khi*p người.
Con ngươi Thất Dạ lóe lên, nhìn cửa phòng gần cô nhất có viết chữ giống như VIP đang còn mở he hé, bước nhanh về phía trước, lòng bàn tay đẩy, thân thể liền biến mất vào bên trong.
Rất nhanh, bên ngoài liền có một loạt tiếng bước chân vang lên nhanh chóng đi qua ——
Trong lòng Thất Dạ cười nhạt một tiếng, ánh mắt quan sát bốn phía gian phòng một cái, lướt qua bình phong di động gấp ngăn cách với cánh cửa phòng bên, khẽ dời bước chân hướng về phía của sổ sát đất.
Cô vốn định đi đến trước bệ cửa sổ đầu kia kiểm tra xem có đường chạy trốn hay không, bất chợt bên trong phòng vốn là ánh sáng sáng ngời chợt biến mất, sống lưng cẩm nhận thấy một hồi hơi thở lạnh lẽo đến gần, eo của cô ~ thân thể liền bị người bắt lấy.
Một giây kế tiếp, thân thể của cô rơi vào trong một Ⱡồ₦g иgự¢ lạnh lẽo. Trên thân người kia một cỗ hơi thở lành lạnh phiêu tán ở trên không, bên trong dường như còn phảng phát mang theo mùi tanh nhàn nhạt, khiến cho hô hấp của Thất Dạ nhất thời tắc nghẽn.
"Thả. . . . . ."
Môi mỏng, chỉ vừa phát ra một âm tiết, môi anh đào của Thất Dạ đã bị bàn tay có lực của người kia hoàn toàn phủ kín!
Sống lưng bị dán chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ của một người đàn ông, Thất Dạ theo bản năng vặn vẹo bả vai giãy giụa, lại bị thân thể cao lơn kia dùng lực đè một cái, cả người cô bị đè giữa bức tường và bộ иgự¢ đó. Cánh tay người nọ cứng như sắt thép đặt ở thăt lưng cô, lòng bàn tay ột khắc cũng không buông lỏng chặn ở môi cô, để cho cô không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
Thân hình người đàn ông to lớn, giống như trăng sáng tỏ giữa không trung, trong đêm tối này cũng làm cho người ta cảm thấy một cỗ thoát trần mỹ tục.
Thừa dịp màn đêm, ánh trăng yên tĩnh xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiết xạ mà vào, mặt ngoài trơn bóng cũ kỹ, phản chiếu dưới đôi mắt đối kháng lẫn nhau một bóng hình xinh đẹp lờ mờ.
Trong lúc giật mình, dư quang ánh mắt Thất Dạ nhìn đến bóng trên sàn, nhận thấy người đàn ông kia có hai đôi đồng tử đen đẹp và tĩnh mịch, trong lòng đó là có hơi sợ hãi.
Cô tới chỗ này còn không lâu, nhưng đã biết được cái địa phương quỷ quái gọi là tinh cầu Chafee này, trên cơ bản, người cấp bậc phân chia làm năm chủng loại, cùng đế chế Địa Cầu cổ không sai biệt lắm.
Thứ nhất, hoàng tộc. Danh như ý nghĩa, cái quốc gia đế chế này, lấy hoàng quyền làm chủ, cao nhất cao tại thượng, đừng quá mức người trong hoàng gia. Bọn họ lấy thừa kế làm chủ mà truyền thừa, người của hoàng tộc, lúc vừa sinh ra nhất định phải tài trí hơn người.
Thứ hai, quý tộc. Đây là nhìn chung đứng sau hoàng tộc, gia tộc quan lại, phần lớn là người chân chính lắm thực quyền, bản thân ở tinh cầu Chafee có đất phong cùng cai quản cấp dưới.
Thứ ba, địa chủ. Những thứ này, phần nhiều là quý tộc xem trọng bạn bè cùng thuộc hạ làm chủ, mặc dù không nghiêng quyền thiên hạ, nhưng cũng là người nhất bá một phương.
Thứ tư, bình dân. Bọn họ là dân chúng dựa vào sức lao động để sinh tồn, chiếm cứ người gần sáu thành.
Thứ năm, nô dịch. Đây là người không có địa vị ở tinh cầu Chafee, bao gồm tù binh bại trận, còn có những người được quý tộc nuôi dưỡng để dùng chơi trò chơi Gi*t chóc, dùng làm thức ăn gia súc, tiện nô.
Mà mấy loại người này, trên cơ bản lấy màu sắc con mắt để phân chia cấp bậc. Người hoàng tộc cùng quý tộc, ánh mắt cơ bản lấy xanh lam, xanh ngọc, nâu, màu bạc làm chủ, bọn họ ở đây, xưng là thế giới thứ nhất, cao cao tại thượng.
Địa chủ, ánh mắt lấy màu xám nhạt làm chủ, bọn họ ở nơi được gọi là thế giới thứ hai. Về phần bình dân cùng nô dịch, ở tại thế giới thứ ba, ánh mắt phần lớn là màu xanh nhạt, ám bụi, hốt hoảng, thuộc loại dân chúng thấp kém nhất xã hội.
Người đàn ông này có đôi con ngươi màu đen, cả người phát ra khí tức cường đại làm người ta hít thở không thông, không cần phải nói, tuyệt đối là nhân vật lợi hại.
Thất Dạ trong lúc vẫn còn suy tư, chợt nghe được một hồi “lẹt xẹt” tiếng bước chân vang lên truyền vào bên tai, thân thể của cô cứng đờ, con mát dọc theo phiến mấp máy ở cửa phòng nhìn ra.
“Muốn bảo toàn tính mạng, liền ngoan một chút.” Ngón tay của người đàn ông như vuốt chim ưng, hung hăng Ϧóþ ở cổ Thất Dạ, âm thanh mát lạnh, giống như sương tuyết đóng băng ngàn năm, lạnh lẽo bức người.
Giữa cánh mũi là hơi thở đàn ông mãnh liệt dung hợp cùng tư vị máu tanh ngọt ngấy, nếu không phải bị anh ta nắm gáy, Thất Dạ nhất định đã không chịu đực mà nôn mửa.
“Lúc soát nhanh lên một chút, đừng cho bọn họ chạy thoát. Nhất định phải bắt được họ, nếu không tối nay chúng ta cũng chưa có nữ nô bán rồi.”
“Dạ.”
“...”
Nghe lời nói phía ngoài, thân thể Thất Dạ có chút cứng ngắc.
Dễ dàng nhận thấy được phản ứng của cô, đồng tử màu hổ phách của người đàn ông trầm xuống, đáy mắt có đầy lượng ánh sáng lạnh biểu hiện ra.
Mới vừa rồi, anh vốn định trực tiếp vặn gãy cổ của cô, bất quá, những sợi tóc mềm trên đầu cô, mang một mùi hoa nhài tươi mát, cùng hương vị trên thân người trong trí nhớ, đúng là không có sai biệt.
Chỉ là khẽ mất hồn, anh liền cảm giác bàn chân dưới ủng da đau nhói, иgự¢ đồng thời bị cùi trỏ cô gái đột nhiên tập kích.
Nam Thất Dạ không biết được người đàn ông kia tại sao lại mất hồn, nhưng cô lại nắm chặt cơ hội có thể chạy thoát này.
Dùng cả tay chân, áp dụng đột nhiên tập kích đối với anh ta, đối phương như không ngờ tới thân thủ cô lại nhanh nhẹn vậy, nhất thời không đề phòng, cô liền trốn ra khỏi khửu tay cứng rắn của anh ta.
Khi lòng bàn tay anh ta vung đến thì Thất Dạ đã sớm lộn một vòng bay vọt, thân thể lưu loát nhảy đến một vị trí hơi xa. Mắt thấy lờ mờ người đàn ông kia giậm chân tại chỗ mà đến, chân dài của cô nhanh chóng dọc theo bình phong di động, khiến nó đổ về hướng người đàn ông kia, khi anh ta đưa tay ngăn cản bức bình phong, ngón tay dài nhọn kéo lại tay vịn cửa phòng, thân thể đã nhanh đi ra ngoài.
Gia tăng thân thể cao gầy đi phía trước, đầu ngón tay đáp tay vịn cửa phòng, nhìn bóng lưng mảnh mai tiêu ản ở khúc quanh hành lang, môi mỏng nhạt nhấp thành hình vòng cung lạnh lẽo, thâm ám như giếng cổ ngàn năm, giống con ngươi màu đen, nhìn không ra suy nghĩ.
“Cô gái đó, ở bên kia.”
“Mau đuổi theo...”
Chợt, tiếng bước chân tạp nham lần nữa trở lại hành lang, mấy đạo bóng dáng từ hành lang khác chạy như bay qua, đuổi theo hướng cô vừa thoát đi.
Thân hình Gia Mâu lùi về phía sau nửa bước, ủng da dọc theo cửa phòng đá một cái, cửa phòng liền “rầm” một tiếng khép lại, cánh tay dài của anh dọc theo vách tường tìm một vị trí ấn một cái, một ngọn đèn nhỏ trong phòng sáng lên.
Ngoài cửa sổ, một bóng đen hiện lên, lòng bàn tay người nọ hướng cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng vỗ.
Anh sải bước tiến lên, đưa tay kéo ra.
“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc.” Đỗ Bang - Bố Lỗ Khắc từ bên ngoài nhảy vào, ánh sáng lờ mờ, có thể thấy được trên gương mặt trẻ tuổi của anh ta mang theo chút hưng phấn: “Thuộc hạ tới không có muộn chứ?”
“Sử lý cô ấy, hành động bí mật chút.” Lòng bàn tay Gia Mâu dọc theo túi nhẹ nhàng cắm xuống, lấy ánh mắt ý bảo bình phong di động đổ xuống đè ép cái nữ thi kia.
“Cô ấy không phải là cơ thi*p làm điện hạ tức giận sao?” Bố Lỗ Khắc trợn to hai mắt, bộ mặt mang vẻ kinh ngạc.
Con ngươi tà mị nhẹ nhàng nhíu lại, cằm Gia Mâu nhẹ giơ lên, ánh mắt phát ra một chút gai nhọn lãnh tuyệt. Môi mỏng nhếch lên, giọng nói nguội lạnh mà kiên định của anh phiêu du trong không khí, lạnh lẽo lạnh lùng.
“Ngày mai, tôi muốn thấy trang đầu đưa tin xác của cô ta.”
“A.” Đỗ Bang giật mình trợn to hai mắt, lầm tưởng mình nghe nhầm lời Gia Mâu nói.
Gia Mâu cũng không giải thích, giậm chân tại chỗ rời đi.
Đỗ Bang trong lòng kinh nghi, con ngươi dọc theo xác người phụ nữ kia nghiêng mắt nhìn một cái, tâm tư ngàn vạn.
Đem xác cơ thi*p điện hạ Tát Khắc Tốn đưa tin bốn phía, hay là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc trực tiếp muốn khiêu khích Đại Vương Tử?
Ngài, có khả năng kia.
......................
“Ở trong này.”
“A......” Bị một bàn tay nắm bả vai, Nam Thất Dạ đau chau mày, quay sang liền muốn mắng, nhưng thấy người nọ chính là hộ vệ ngày trước bắt mình chạy trốn đem trở về, cắn răng một cái, nhịn.
Cô cũng không muốn chịu roi hình nữa, tư vị trầy da sứt thịt, tuyệt không dễ chịu hơn.
Cố gắng như vậy đều không thể chạy trốn, số mạng bị người làn thành vật phẩm đem bán, trong lòng cô tức giận, cắn răng nghiến lợi.
Có thể đếm được thân hình cao lớn của người đàn ông áp sát xu thế mà đến, bức bách cô không thể không tạm thời bỏ qua ý niệm chống lại.
“Xú nha đầu, dám trốn.” Người đàn ông dẫn đầu hướng bàn tay đáng một cái xuống gò má Thất Dạ, hướng về phía đám người hầu nói: “Trói cô ta lại, lôi ra với nha đầu kia cùng nhau đấu giá.”
Thất Dạ còn chưa từng giãy giụa, trong nháy mắt công phu, hai tay cô liền bị khoanh ở sau lưng, bị người dùng dây nhỏ trói lại.
Sau đó, bị áp hướng võ đài đi tới, bán đấu giá.