Hàn Cận liên tiếp bắt được một vài Cấm quân đào binh, ai nấy đều có vẻ khắp người bẩn thỉu, đói bụng đến xanh xao vàng vọt. Hắn tìm hiểu nhiều lần thì biết được cảnh khốn của Cấm quân, thế nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện tiến quân, bởi vì hai vạn Cấm quân không phải số lượng nhỏ, từng thời từng khắc hắn đều áng chừng xem mình cùng Tiêu Trì Dã chính diện giao phong thì có thể giành mấy phần thắng.
“Cấm quân biểu hiện bất phàm trên bãi săn Nam Lâm, lúc tranh đoạt tuần phòng cổng thành với chúng ta mà Gi*t mất không ít người.” Hàn Cận ngồi trong lều, nhìn đào binh phía dưới, “hiện giờ các ngươi lại theo Tiêu Trì Dã phản trốn khỏi đô, làm sao nói tản là tản ngay vậy?”
“Bẩm đại nhân, không đi xa nổi ấy.” Đào binh quỳ dưới, nói, “cả đường chúng ta chạy đến đây, trước không có thôn sau không có tiệm, không lương thực cũng không có trại, hướng phía trước chính là Tì Châu, hướng nam còn có thủ bị quân Khải Đông, rõ ràng sắp bị người ta bọc vằn thắn rồi.”
Hàn Cận ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Nhiều người chạy trốn không?”
Đào binh nói: “Lúc ta chạy chỉ có mấy trăm người, Cấm quân giờ giống bèo trong rãnh bùn, vừa xông cái đã tản, không chống đỡ được đâu!”
Hàn Cận thấy kỳ quái nói: “Tiêu Trì Dã mà không nghĩ ra cách nào sao? Ta nghe nói hắn nghiêm hành quân pháp, binh dưới tay đều rất sợ hắn mà.”
“Đại nhân không biết rồi, ” Đào binh đã nói một lúc lâu, hắn nuốt nướt miếng, nói, “có thể cho ta ít lương khô đã không? Con mẹ nó chạy trên đường suốt, giờ đói bụng quá không nói được!”
Hàn Cận ra hiệu người cho hắn ít lương khô, đào binh bắt đầu ăn ngấu nghiến ngay tại chỗ, hắn vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Chính vì sợ hắn chứ còn gì! Trước kia ở Khuất Đô là các huynh đệ không có nơi đi, vạn bất đắc dĩ mới làm cùng hắn, đắc tội các vị gia gia tám đại doanh rồi, giờ hắn lại làm phản tặc, chúng ta nào dám theo hắn nữa?”
Hàn Cận thấy những đào binh này thực sự chán nản lại còn bị tóm về đây, không giống như đang làm bộ thì không khỏi thận trọng tính toán một phen. Trước hết hắn sai người đưa đào binh ra ngoài, sau đó cùng một đám phụ tá trong lều bắt đầu cân nhắc sách lược tác chiến.
Phụ tá có một vị tên Cao Trọng Hùng, chính là người dẫn đầu lúc trường thái học náo loạn, bởi vì lúc đó đã đắc tội Phan Như Quý nên bị tống vào ngục, không được ai bảo đảm liền tuyệt mất mộng tưởng làm quan, nương nhờ dưới trướng Hàn Cận. Hắn là người đọc sách có cảm xúc dâng trào mãnh liệt, cả đời hận quốc tặc nhất, thứ như Thẩm Vệ Phan Như Quý hắn đều không thể lưu vào mắt, bây giờ nghe nói Tiêu Trì Dã ám sát chạy trốn thì tâm tình kích động, không thể nào khoan dung.
Cao Trọng Hùng chỉ vào địa đồ nói: “Nếu Tiêu Trì Dã đã cùng đường mạt lộ thì không thể khoan dung cho hắn lẩn trốn ở cảnh nội Trung Bác được. Tổng đốc binh cường mã tráng, lại có Đan Thành để dựa vào, ta thấy việc này không nên chậm trễ, có thể xuất binh truy kích ngay, chỉ cần bắt được hắn trước khi tiến vào Tì Châu sẽ là lập công lớn.”
Hàn Cận còn đang do dự: “Nhưng Tiêu Trì Dã còn có hơn vạn người, lại toàn là trai tráng thực trải qua bãi săn Nam Lâm, nếu trong này có mưu kế…”
Lòng Cao Trọng Hùng không cho là vậy, hắn nói: “Cấm quân đã lòng quân tan rã, có vạn người cũng chẳng khác một người, bọn hắn hiện giờ là một đám người ô hợp, không đáng phải lo. Tổng đốc đã truy đến chỗ này rồi, nếu giờ không mau chóng tróc nã hắn quy án thì cũng không cách nào cho Khuất Đô một câu trả lời được.”
Hàn Cận hơi bị lay động, hắn nói: “Nếu hắn cấu kết với châu phủ Tì Châu Chu Quế giở trò, thiết kế hại ta, ta phải làm sao?”
Cao Trọng Hùng hơi nóng ruột nói: “Tổng đốc, Chu Quế kia cũng là người có gia thất, hắn sẽ từ bỏ làm quan đang yên đang lành để mưu loạn cùng một tên phản tặc như Tiêu Trì Dã sao? Hắn không dám đâu. Chúng ta lập tức xuất binh chắc chắn đánh cho Tiêu Trì Dã không ứng phó kịp, lúc đó lại thừa thắng xông lên là có thể vui sướng chiến thắng trở về rồi.”
Hàn Cận ngủ trong lều nhiều ngày, bị muỗi đốt làm khắp mình mẩy không dễ chịu. Trong lòng hắn lại nhớ tới Khuất Đô, đại ca Hàn Thừa đã nâng đỡ thái hậu chủ chánh, Hàn thị hưng thịnh đang ở ngay trước mắt, đây đúng là lúc hắn có thể quay về hô hoán bè bạn, sung sướng ăn mừng. Ở lại đây càng lâu hắn càng thêm buồn bực, cho nên sau khi nghe Cao Trọng Hùng nói thì cân nhắc chút rồi đáp ứng luôn.
Ngày kế Hàn Cận dậy thật sớm, trời còn mờ sương đã mang binh tiến lên, dựa vào tin tức do đào binh cung cấp, truy một đường tới rừng cây ngoài sông Nê Sa. Trong rừng đều là bếp đất, nhưng mà trông có vẻ không cấp nổi thức ăn đủ cho hai vạn người.
Hàn Cận liền tin sái lời đào binh nói, ngồi trên ngựa tinh thần phấn chấn hẳn, rút kiếm vung ra phía trước, nói: “Phản tặc đã cùng đường mạt lộ, tìm khắp cánh rừng này, chắc chắn tìm ra được tung tích!”
Binh lính tám đại doanh cùng nhau tiến lên.
Tiêu Trì Dã đang ngồi xổm rửa mặt bên dòng suối, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Cận đang giục ngựa tới đây.
Hàn Cận vừa mới thấy Tiêu Trì Dã đã vội quát lên: “Phản tặc ở đây, mau bắt lấy hắn!”
Tiêu Trì Dã huýt sáo gọi Lãng Đào Tuyết Khâm, năm trăm người phân tán đều như thể đang hốt hoảng thất thố, bị truy đuổi trong rừng la to gọi nhỏ. Hàn Cận thấy thế thì không khỏi dâng trào nhiệt huyết, đầu tiên là cười to mấy tiếng, sau đó gào lớn từ xa: “Hầu gia, ngươi cũng có ngày này!”
Tiêu Trì Dã không để ý binh sĩ, một mình thúc ngựa đào thoát, Hàn Cận sợ hắn chạy mất, nhanh chóng dẫn người đuổi sát theo. Tám đại doanh đấu đá lung tung trong rừng, theo Hàn Cận hùng hùng hổ hổ chạy hướng đông bắc. Hàn Cận càng chạy càng sốt ruột, hét phía sau: “Tiêu Trì Dã! Ngươi đã cùng đường l rồi, còn không mau bó tay chịu trói?!”
Tiêu Trì Dã trên ngựa nhìn lại, mang theo người định ngăn cản nhưng không qua được thế hung mãnh của tám đại doanh, năm trăm người bị truy đuổi vô cùng chật vật. Chớp mắt họ đã chạy ra khỏi cánh rừng, thẳng đến hướng sông Nê Sa, cuối cùng bị chặn lại bên bờ sông.
“Tiêu Trì Dã!” Hàn Cận ghìm ngựa vung tay, “Ngươi xem chung quanh đây, tất cả đều là binh của tám đại doanh ta! Bây giờ ngươi bốn bề khốn đốn rồi, ngươi còn giãy dụa cái gì? Giờ ngươi mà cầu xin, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Lãng Đào Tuyết Khâm cọ móng tại chỗ, Tiêu Trì Dã nói một cách lạnh lùng: “Ngươi muốn ta ૮ɦếƭ, có thể, ta chỉ hỏi ngươi, sao Hàn Thừa hắn không tự thân đến?”
“Đại ca ta hôm nay là nhi*p chính vương hầu, công vụ nặng nề, sao tới nơi này đọ sức cùng ngươi được?” Hàn Cận chỉ kiếm vào Tiêu Trì Dã, “Xuống ngựa chịu bắt thì Tiêu thị các ngươi còn le lói hy vọng sống. Một mình ngươi phạm vào tội lớn tày trời như vậy, bây giờ lại cam lòng để cả nhà ngươi bồi mạng sao?”
“Quả là ta đã phạm rất nhiều sai lầm, ” Tiêu Trì Dã hơi ngửa đầu, liếc nhìn Hàn Cận, “nhưng không tới lượt Hàn thị các ngươi đến nói với ta.”
Tiếng hắn vừa dứt, chỉ thấy hai bên bỗng nhiên có mấy trăm người bò lên. Ngựa Đàm Đài Hổ ra trước, vây kín Hàn Cận từ sau, dẫn theo binh sĩ cứ gặp người là chém, Gi*t sạch người ngã ngựa đổ. Cận vệ xung quanh Hàn Cận đều là Cẩm y vệ do Hàn Thừa cố ý sai đến để bảo vệ hắn, thấy vậy liền biết mình trúng kế rồi, lập tức giơ roi quất ngựa Hàn Cận, muốn mang theo hắn phá vòng vây từ cánh rừng chếch bên.
Hàn Cận đã từng thấy thế trận như vậy bao giờ đâu, trước kia hắn diễn quân trong giáo trường Khuất Đô cũng là một tay giỏi nhưng đánh trận thật sự thì chưa, giờ sợ đến nỗi hồn vía tứ tán rồi. Ngựa dưới hắn bị đau vọt lên bất ngờ, trong bao vây của Cẩm y vệ vẫn chăm chăm phi tới được bên rìa vòng vây trong rừng.
Thẩm Trạch Xuyên đang đứng đỡ đao dưới bóng cây nhìn Hàn Cận.
Hàn Cận còn muốn xông lên phía trước nhưng bị Cẩm y vệ lanh lẹ ghìm chắc ngựa lại. Cả đám người dính mồ hôi lạnh và máu tươi truyền ánh mắt với nhau, cuối cùng nam nhân dẫn đầu mở miệng nói: “Đồng tri đại nhân! Hôm nay ngươi với ta gặp mặt cũng là cái duyên, niệm giao tình quá khứ mọi người từng qua lại, bỏ qua cho chúng ta một lần thế nào?!”
Mấy ngày nay Thẩm Trạch Xuyên gầy đi rất nhiều, cổ tay cầm đao như vầng trăng non, tay áo trắng thuần dẫn ra màu sắc lạnh lẽo. Con ngươi y phảng phất mang băng cứng bao năm không tan, trên mặt lại từ từ hiện lên nụ cười tháng năm ấm lại. Y nói: “Các huynh đệ đều là được người nhờ vả, nhận trách nhiệm không thể không làm, ta biết mà.”
Nam nhân kia biết Thẩm Trạch Xuyên tính tình nham hiểm, thấy y cười lại che chắn Hàn Cận lùi lại vài bước. Tiếng hô “Gi*t” phía sau rung trời, Tiêu Trì Dã cũng đang từng bước tới gần đây. Bên tóc mai nam nhân chảy mồ hôi, hắn nói: “Đồng tri đại nhân tiền đồ vô lượng, hà tất ở đây chịu khổ cùng tên phản tặc? Nếu ngươi chịu thả Hàn Tổng đốc về đô, Chỉ huy sứ nhất định sẽ không tính toán hiềm khích lúc trước, hoan nghênh Đồng tri đại nhân về đô!”
Thẩm Trạch Xuyên lại khẽ cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo chậm rãi, y cười lên rất đẹp. Nước da trắng xanh trong ánh nắng vụn vỡ mang vẻ đặc biệt trơn nhẵn, y chầm chậm rút đao, cây đao Ngưỡng Sơn Tuyết dài mảnh mài vào vỏ đao.
“Ta rất cảm kích Hàn Thừa, ” Thẩm Trạch Xuyên trở tay cầm chắc chuôi đao, dừng lại một chút, “lòng cảm kích ta dành cho hắn không lời nào biểu đạt được đâu, lần này các ngươi trở lại thì thay ta mang phần lễ tạ cho hắn đi.”
Trên lưng Hàn Cận buốt lạnh, suýt nữa lăn khỏi lưng ngựa.
***
Tiêu Trì Dã bên bờ suối xối máu trên hai thanh đao. Thẩm Trạch Xuyên ngồi phía sau rửa tay, y ngâm toàn bộ bàn tay vào trong nước suối, đợi đến khi Tiêu Trì Dã rửa xong đao rồi nhưng vẫn không nhấc ra. Tiêu Trì Dã ngồi đối diện Thẩm Trạch Xuyên, cao hơn y rất nhiều mà vẫn có thể chạm trán cùng y. Bàn tay hai người gặp nhau trong nước, Tiêu Trì Dã nắm lấy đầu ngón tay y.
Gào khóc của Thẩm Trạch Xuyên giống như giấc mộng trong đêm tối, dưới ánh mặt trời y lại sạch sẽ thong dong. Y chậm rãi vuốt nhẹ ngón trỏ theo tay Tiêu Trì Dã, đan vào giữa kẽ tay Tiêu Trì Dã, dán sát lòng bàn tay Tiêu Trì Dã, mang theo sự trơn mềm mát lạnh của nước chảy.
Đàm Đài Hổ đang dẫn người quét dọn chiến trường, bọn họ còn cần nán lại trong rừng này thêm một đêm. Xung quanh đều là binh sĩ không xa không gần, nhưng Thẩm Trạch Xuyên dán vào tay hắn, như chơi đùa chẳng có ý gì, lại như mưu đồ đã ấp ủ từ lâu.
Y còn mang cả mùi máu tanh.
Tiêu Trì Dã tùy theo y, nói: “Chỉ để một tàn binh quay về, chưa chắc hắn gửi được lời.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn mặt suối lấp loáng ánh nước, nói: “Hắn là Cẩm y vệ, chỉ cần đầu không đứt thì phải làm xong nhiệm vụ. Hàn Cận rơi vào tay chúng ta, nếu hắn không thể mang tin tức về tức là nhiệm vụ thất bại. Tất cả đều ૮ɦếƭ, không bằng ૮ɦếƭ cho đẹp chút. Huống hồ một bao tải đầu người kia đều mang yêu bài Cẩm y vệ, hắn phải cho các huynh đệ lá rụng về cội.”
Tiêu Trì Dã muốn lau sạch giọt máu trên cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, thế nhưng xung quanh toàn là người. Hai người đối diện chốc lát, bỗng nhiên hắn nắm chặt Thẩm Trạch Xuyên, chậm rãi nghiêng người, nói: “Khuyên tai rơi ở Khuất Đô rồi, đến Ly Bắc lại làm cho ngươi chiếc nữa.”
“Mấy ngàn lượng bạc còn nợ kìa, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “trước tiên mau mau thắt lưng buộc bụng kiếm tiền đi nhị công tử.”
“Ta có thể gả vào nhà người có tiền, lấy thân báo đáp, mượn cơ hội đổi thành tiền.” Tiêu Trì Dã nói thật trầm thấp.
Thẩm Trạch Xuyên chống lên bùn cát mịn dưới suối, khẽ nói bên tai Tiêu Trì Dã: “Một đêm năm trăm lượng…”
Chút xíu kiều diễm kia còn chưa tràn lên, Thẩm Trạch Xuyên bỗng nghiêm túc quay đầu, nói với Đàm Đài Hổ đang muốn qua đây mà không biết nên lấy tư thế gì để tới: “Hàn Cận vốn muốn mau chóng về Khuất Đô, lại có Đan Thành bổ sung nên nhất định lần này hắn không mang nhiều lương thực, tối nay mọi người đặt bếp nấu đi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta —— “
Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên ngừng trong nháy mắt, liếc Tiêu Trì Dã thật nhanh, nói tiếp: “… tiếp tục đi hướng đông bắc.”
Tiêu Trì Dã không hé răng, trông rất nghiêm túc vò khăn, tiện thể vò cái tay được phủ dưới khăn của Thẩm Trạch Xuyên cho đỏ hồng lên.