Hề gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Hề Hồng Hiên lại không có con cái, tiệm buôn bán các nơi ào ào tạm treo bảng hiệu. Các chưởng quỹ gửi văn kiện Khuất Đô, chuẩn bị thiết trí linh đường tại quê nhà, bàn bạc thu xếp chuyện ngày sau.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế nói: “Ngươi đi chuyến này xa xôi lại mang theo nữ quyến, ta không yên tâm. Tiểu Ngô, ngươi cùng mấy vị huynh đệ hộ tống vị Hề đại ca này đi.”
Hề Đan biết ý của Thẩm Trạch Xuyên, vội vã dập đầu lạy cảm tạ, không dám hoài nghi.
“Hề gia bây giờ chỉ có thể do đại phu nhân đảm đương, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn sổ sách trước mặt, nói, “ngươi trở về rồi cũng phải hao tâm, chuyện khác không vội, trước tiên ổn định cục diện đã, không cần loạn. Chuyện làm ăn vài ngày trước nói có thể tạm thời đặt xuống, cầm chìa khóa rồi cũng đừng làm ầm lên, kiểm tra kho tiền ra vào. Người thường vô tội, người tài mang tội. Bây giờ ngươi phải chăm nom việc buôn bán lớn như vậy, còn phải lo liệu kho tiền, tất sẽ gặp chút phiền phức.”
Hề Đan dĩ nhiên biết rõ, bây giờ lão chỉ có thể cầu Thẩm Trạch Xuyên che chở. Lão theo gót Hề Hồng Hiên, là một người thông minh, biết xem thời thế nhất, ra sức làm việc cho Thẩm Trạch Xuyên là để không bị Thẩm Trạch Xuyên bỏ rơi.
“Nhận chỉ dẫn này của chủ tử, chuyện có nhỏ cũng không dám qua loa, chờ về quê nhà rồi nhất định dốc hết toàn lực thay chủ tử ổn định việc buôn bán.”
“Hề Hồng Hiên tín nhiệm ngươi như vậy vì bản thân ngươi có năng lực thật sự. Trước đây hắn bạo ngược chuyên quyền, chỉ chịu cho ngươi làm việc đơn giản trên sổ sách, bây giờ người khác rồi, ta cho ngươi cơ hội khai triển tài năng.” Thẩm Trạch Xuyên đặt sổ sách, không liếc lão một lần, “Quy củ làm việc, tương lai sẽ có lúc ngươi đảm đương việc nhà. Nhưng nếu lừa bịp ta, chỉ cần một từ, ta liền đòi cái lưỡi này của ngươi.”
Y nói nhẹ như mây gió, Hề Đan lại nghe được ý lạnh buốt xương, hắn nhanh chóng dập đầu, không dám nhìn y nữa.
Đuổi Hề Đan đi xong mới là buổi trưa, Cát Thanh Thanh đã trở lại, vào cửa tháo đao, tạp dịch bên cạnh dâng trà cho hắn, hắn hớp một ngụm.
“Không có người, ” Cát Thanh Thanh kéo ghế tựa ngồi xuống, nói, “mấy toà trạch của Hề gia tại Khuất Đô đều tìm khắp cả rồi, không có bóng dáng tiên sinh và sư phụ.”
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc không nói, dựa vào ghế trông thần sắc không vui.
“Hay là ở trong thôn trang ngoài thành?” Cát Thanh Thanh gạt mồ hôi, “Thôn trang bên ngoài của Hề gia cũng nhiều, nói không chừng hắn đã giấu bên ngoài rồi.”
“Sư phụ không phải tiên sinh, thời gian lâu như vậy rồi, người tất sẽ nghĩ cách trở về gặp ta, nhưng người lại chưa trở về, ” Lòng Thẩm Trạch Xuyên trầm xuống, “nói rõ người đang bị tù túng ở nơi nào đó, không về được.”
Kỷ Cương không phải tay trói gà không chặt như Tề Huệ Liên, lão ở Khuất Đô khó gặp địch thủ. Hề Hồng Hiên dùng số tiền lớn mời người giang hồ có lẽ toàn là cao thủ, thế nhưng bây giờ Hề Hồng Hiên đã ૮ɦếƭ rồi, đám người kia tan tác như chim muông, bận tránh né sự truy bắt của triều đình, nào còn để ý đến người đang tạm giam? Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Gọi Phí Thịnh đến, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ta có nhiệm vụ.”
Cát Thanh Thanh sững sờ, lại nói: “Nhưng người này… hắn chịu tiếp nhận sao?”
“Hắn đã treo yêu bài ở chiếu ngục rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên ngước lên, trong mắt dần lạnh, “không có chuyện không chịu, nếu những người này không thể làm việc cho ta, vậy giữ lại cũng là tai hoạ.”
Trong Cẩm y vệ nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng như Cốt Tân dựa vào một đôi mắt một đôi tai có thể tra xét người tám phương thì lác đác không có mấy. Phí Thịnh này là con thứ của vợ lẽ Phí gia, nhận che bóng từ chức vụ ban đầu của phụ thân hắn, là một thiêm sự. Người này giỏi nhất khoản tìm tòi tra cứu, thế nhưng trước đây hắn bị Kiều Thiên Nhai đè một đầu, cuối cùng chịu đựng được đến năm thứ tám có thể lên chức, chạy việc khắp nơi cho bổn gia Hách Liêm hầu rất nhiều lần, vốn tưởng chức bắc Trấn phủ sẽ do hắn kiêm nhiệm, nào ngờ từ trên trời giáng xuống một Thẩm Trạch Xuyên, triệt để đứt mất tiền đồ của hắn rồi, khiến hắn vẫn phải mang chức vụ ban đầu đợi lệnh.
Phí Thịnh khác Cát Thanh Thanh, hắn so với Cát Thanh Thanh gia thế thanh bần thì hiểu chuyện quanh co vòng vèo chốn quan trường hơn, với Hàn Thừa bên trên cũng có thể bắt chuyện vài câu, xem như là nửa đệ tử của Hàn Thừa, cho nên hắn không giống Cát Thanh Thanh loại Cẩm y vệ có giao tình cũ với Kỷ Cương, hắn căn bản không nợ Kỷ Cương gì cả. Bây giờ hắn là người đứng đầu trong Cẩm y vệ như nước với lửa cùng Thẩm Trạch Xuyên, mấy tháng trước danh tiếng Thẩm Trạch Xuyên đang thịnh, hắn tránh né mũi nhọn không chính diện đối mặt, nhưng mấy ngày gần đây đã từ từ có va chạm rồi.
Thẩm Trạch Xuyên tra xét án cũ đã tốn rất nhiều thời gian, trong đó có một nửa là tốn chỗ bọn họ. Việc phân phó xuống nhất định chỉ nghe nửa câu, việc thu thập hồ sơ thì qua loa đại khái. Thẩm Trạch Xuyên đối chiếu không đúng niên hiệu, phải tự thân chạy một chuyến Hình bộ mới kiểm kê xong được.
Hai phe đã dậy mùi thuốc súng. Cát Thanh Thanh biết năng lực của bọn họ, nhưng bị so đo hạ thấp như thế thì trong lòng vẫn nén giận. Song hắn cũng rõ ràng tài mình không bằng người, bây giờ tìm người mới là chuyện khẩn yếu cho nên cũng không dị nghị, đứng dậy liền đi gọi người.
Cát Thanh Thanh vén mành đi ra, thấy Phí Thịnh đang ở gian khác cùng người uống rượu vung tay, hắn đứng cạnh cửa, nói: “Mời Phí thiêm sự vào phòng chính, đại nhân gọi.”
Phí Thịnh như không nghe thấy, giẫm lên ghế la hét om sòm với người khác, người cả phòng ban ngày ban mặt mà huyên náo đến bẩn thỉu lộn xộn, nửa điểm quy củ cũng không có.
Cát Thanh Thanh xưa nay không tức giận với người. Từ nhỏ hắn đã theo cha làm nhiệm vụ, tam giáo cửu lưu* đều gặp rồi, biết nhìn người, cũng hiểu tiến lui, dù tiểu kỳ trông coi bên dưới hay tạp dịch cũng có thể cùng nói giao tình. Cho dù bây giờ không thoải mái cũng tuyệt không nhăn mặt với đối phương vào ngay lúc này, vì vậy hắn sải bước qua cửa, nhanh chóng tiến vào lấy bầu rượu trên bàn, tự mình rót một chén cho Phí Thịnh, khách khí nói: “Không có việc lớn gì, cũng không phải lệnh vua ban, không tốn nhiều thời gian đâu.”
Phí Thịnh vứt hạt lạc, nói: “Không phải lệnh vua thì gọi người bên dưới là được, đặc biệt tìm ta có phẩm cấp treo yêu bài, nói thế mà được à? Không có đạo lý đâu.”
“Đại nhân tự có sắp xếp, có nhận hay không đều thương lượng được.” Cát Thanh Thanh tự rót một chén chạm một cái với hắn, “Mấy ngày nay tra án cũ, các vị huynh đệ cũng cực khổ rồi. Phí thiêm sự vất vả công cao, ta kính ngươi một chén, người có tài thì hay mệt mà, đi đi.”
Phí Thịnh không thích làm việc cho Thẩm Trạch Xuyên, cũng tự xưng là tiền bối của Thẩm Trạch Xuyên, không tới phiên Thẩm Trạch Xuyên sai khiến hắn. Nhưng dù gì cũng là người làm cùng chỗ, hắn cũng chẳng thể vô duyên vô cớ mà nháo lên, truyền tới tai Hàn Thừa thì lại không dễ nghe.
Phí Thịnh uống xong chén rượu này, nhìn Cát Thanh Thanh với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, ngay cả trả lời cũng không, cầm yêu bài trên bàn của mình liền quay người đi ra ngoài luôn.
Cát Thanh Thanh bị lơ ngồi nguyên tại chỗ, đặt chén rượu xuống, chắp tay với Cẩm y vệ đang mỗi người một vẻ, cũng lui ra. Hắn vừa định lui ra, mọi người đều đứng lên cả.
Cát Thanh Thanh lau miệng, nói: “Đều đứng lên làm gì? Huynh đệ trong nhà không cần khách sáo, ngồi xuống.”
Tiểu Ngô xấp xỉ tuổi Đinh Đào, trên mặt không biết giấu tâm tư, vừa tức vừa hận nói: “Mắt hắn mọc ở trên đầu rồi, đi thôi mà cũng ngang như cua, ngang ngược như vậy chắc không sợ ngày nào đó đâm đầu vào ván cửa! Mắt chó coi thường người khác, sao gọi là hảo hán? Khinh! Thanh ca, chúng ta nhịn hắn làm gì? Tháo yêu bài lôi ra cửa, tròng bao tải vào đánh một trận, xem hắn còn già mồm hay không!”
Cát Thanh Thanh khiển trách: “Nói linh tinh gì đấy? Mình đánh người mình, truyền đi còn chưa đủ khiến người ta chê cười sao!” Hắn nhìn tất cả mọi người, nói, “Đều cùng nhau làm việc, trong lòng không thể có ung nhọt. Bằng không lúc gặp nhiệm vụ làm sao mọi người cởi mở được? Bọn họ xem thường chúng ta, vậy chúng ta càng phải dốc sức.”
***
Phí Thịnh vén rèm tiến vào, đứng trước bàn hành lễ qua loa. Mùi rượu trên người hắn còn chưa tán, cách bàn cũng có thể bay tới chỗ Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên không ngẩng đầu, hỏi: “Đang làm việc mà uống rượu, chắc phải phạt bổng lộc?”
Phí Thịnh thấy Thẩm Trạch Xuyên không đứng dậy, liền cũng lôi ghế tựa qua, nhưng cái ௱ôЛƓ còn chưa dán lên ghế tựa, Thẩm Trạch Xuyên đã nhìn về phía hắn.
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi cười: “Ngồi.”
Phí Thịnh không thấu được trong lòng y có mưu đồ gì, ngồi xuống nói: “Đại nhân tìm ta, chuyện gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Có một việc, người khác đều không làm được, trừ ngươi ra không ai có thể.”
Phí Thịnh thấy y muốn cầu cạnh mình thì không khỏi thả lỏng thân thể, mò cái tẩu thuốc trong tay áo, bắt đầu làm bộ làm tịch, trước tiên nói: “Là việc trong ngục sao? Nếu là lệnh của Chỉ huy sứ, đưa cái công văn thì ta có thể làm.”
Thẩm Trạch Xuyên gõ mực trên đầu 乃út, nói: “Không phải việc chiếu ngục, cũng không phải lệnh của Chỉ huy sứ.”
Phí Thịnh cọ đá đánh lửa, cắn tẩu thuốc, cười vài tiếng, nói: “Vậy chính là lệnh của đại nhân? Làm thì làm được, nhưng gần đây ta còn có nhiệm vụ nghe ghi. Chẳng phải sắp đến tháng tư sao? Giá cả củi gạo dầu muối tại Khuất Đô thay đổi, ta phải quan sát mà.”
Cái gọi là “nghe ghi”, chính là do Cẩm y vệ ghi tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ ngoài cung vào sổ sách, bao gồm cả giá tiền lương thực thóc gạo trà thuốc, bất cứ lúc nào cũng phải báo cho Lý Kiến Hằng và Hải Lương Nghi. Mà việc này không tới phiên Phí Thịnh tự mình làm, hắn là thiêm sự tứ phẩm, chỉ phải ra khỏi cửa khi cần bắt tội phạm hoặc có công việc bên ngoài. Hắn nói như vậy, trên thực tế chính là không định làm.
“Gi*t gà cần gì dùng dao mổ trâu, ngươi mà đi nghe ngóng ghi chép, vậy thì là đại tài mà tiểu dụng.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
“Ta vốn là cái hạng xoàng xĩnh, không sánh được với đại nhân anh hào ngút trời, tuổi còn trẻ đã là Đồng tri tam phẩm, lọt mắt xanh của hoàng thượng, còn có được phong độ tiêu sái.” Phí Thịnh nhả khói thuốc, “Chúng ta ư, cũng chỉ có thể lang thang làm chút việc hèn, cái khác thì không dám nghĩ, cũng không dám nhận. Mấy ngày nữa đi, mấy ngày nữa mới rảnh.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Việc này không kịp đợi.”
Phí Thịnh nuốt cổ họng khô khốc, hơi quay người nhìn Thẩm Trạch Xuyên nói: “Vậy thì có cách gì? Việc có nặng nhẹ, ta phải xong xuôi việc trong tay mới có thể nhận lệnh ngươi, đây là quy củ mà Kỷ Vô Phàm lúc đó đã định ra, không phá được, cho nên ngươi chờ đi.”
Thẩm Trạch Xuyên bị khói thuốc kia phả một mặt, thấy thần sắc hắn không sợ hãi gõ tàn thuốc lên mép bàn. Phí Thịnh tự tin vào thân phận, tưởng Thẩm Trạch Xuyên cũng không đè ép được mình liền rời ghế tựa, chuẩn bị cáo từ.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhấc ngón tay, đặt một tờ giấy trước mặt Phí Thịnh, nói: “Ta có thể chờ, thiêm sự cũng có thể chờ sao? Năm nay là năm ngươi lên chức, nhưng mà trùng hợp thật, Bố chính sử Quyết Tây Giang Thanh Sơn sẽ sớm vào đô báo cáo công tác, lúc này hắn vào đô, chắc ngươi cũng rõ dụng ý của nội các, về sau hắn phải đi Trung Bác làm chủ sự đấy. Người này còn thiếu một Cẩm y vệ đôn đốc bên người… Phí thiêm sự còn bận bịu không?”
Giang Thanh Sơn là quan to nơi biên giới, quản lý cảnh nội rất lợi hại, kiên trì biến Quyết Tây thành kho lương Đại Chu. Quân lương Ly Bắc, Khải Đông đều phải từ nơi hắn chuyển ra, đến cả Tiêu Kí Minh và Thích Trúc Âm cũng không đắc tội người này nổi, cùng hắn làm việc thì khỏi phải lo tiền đồ. Phí Thịnh không thăng lên được nữa, hắn phải tìm ngoại viện. Nhưng dựa vào xuất thân con vợ lẽ của hắn thì không chơi cùng Hàn Cận, Phí Thích, Phan Lận đường hoàng ra dáng đích tông được, không có tầng quan hệ kia thì đường đi lên không thông, kẹt lại vị trí này thì toàn thân khó chịu, nếu không hắn cũng đâu châm chọc khiêu khích Thẩm Trạch Xuyên.
Phí Thịnh vội vàng diệt tẩu thuốc, chùi bàn tay bên chân, hơi khom eo, cười nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Ngài xem ta kìa! Quá không biết nhìn. Việc gì vậy? Ngài nói đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta muốn ngươi dốc ngược cái Khuất Đô này, đi tìm hai người.”
“Công khai tìm, hay là…” Phí Thịnh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, từ từ hiểu ý, nói, “được thôi, ta am hiểu cái này. Đại nhân cho cái miêu tả chút, thời gian năm ngày, ta nhất định tìm ra người đưa ngài!”
Thẩm Trạch Xuyên trầm giọng nói: “Ta chỉ cho thời gian hai ngày.”
Phí Thịnh nhìn tờ giấy, cắn răng một cái, chấp nhận!