Tiêu Trì Dã định bố trí bữa ăn trước bách quan yến, Thần Dương đi đưa thiệp mời, Cát Thanh Thanh ra nhận thiệp.
“Gần đây Lan Chu làm việc ở ngự tiền, không nhàn rỗi nên ta nhận thay y.” Cát Thanh Thanh nhận tấm thiệp, hàn huyên đôi câu với Thần Dương xong mới nói, “Cấm quân bây giờ phong quang vô hạn, Thần phó tướng cũng bận rộn phải không?”
“Tổng đốc ngày ngày bộn bề công văn, chúng ta tuỳ tùng hầu hạ mà, không thể nào kêu bận được.” Thần Dương uống trà, nói, “Cát huynh lần này nhân họa đắc phúc, thăng lên Trấn phủ, tiền đồ vô lượng mới thật sự là phong quang.”
Hai người buông lời xã giao, nói ra toàn lời hòa khí, cố gắng không tỏ vẻ khó coi. Dạo này Cẩm y vệ va chạm nhiều với Cấm quân, phát sinh một chút lục ᴆục, đang đúng lúc nhìn nhau không vừa mắt.
Đợi uống xong chén trà, Thần Dương mới đứng dậy cáo từ. Cát Thanh Thanh tiễn người ra cửa, Thẩm Trạch Xuyên từ bên trong vén rèm đi ra.
“Thiệp mời này đến chẳng đúng lúc gì cả, ” Cát Thanh Thanh đưa thiệp cho y, “thật phải đi sao?”
“Vì sao không đi?” Thẩm Trạch Xuyên mở thiệp, nhìn thấy nét chữ cứng cáp phóng khoáng của Tiêu Trì Dã.
“Tiêu nhị gần đây chèn ép Cẩm y vệ, nhiệm vụ của chúng ta bị Cấm quân chặn đứt từng cái, hắn lại nhận sủng tín thánh ân, lúc này nếu như muốn làm gì…” Cát Thanh Thanh dần ngừng lại.
“Chuyện hắn muốn làm rất rõ ràng.” Thẩm Trạch Xuyên khép thiệp mời, “Hắn muốn áp chế Cẩm y vệ, biến Khuất Đô thành nơi hắn có thể một tay che trời, khiến hoàng thượng chỉ có thể dựa vào Cấm quân của hắn. Không ngoài dự đoán, hắn còn muốn đá cho Cẩm y vệ mấy cái.”
“Thì thế, giờ này mang theo Kỷ thúc đi dự tiệc thì quá mạo hiểm rồi.” Cát Thanh Thanh nói.
Thẩm Trạch Xuyên tiện tay vứt thiệp mời trên bàn, nói: “Việc liên quan Tả Thiên Thu, hắn sẽ không giở trò đâu.”
Cát Thanh Thanh vẫn còn có hơi không yên lòng.
Vết thương trên môi Thẩm Trạch Xuyên đã khỏi, y phủ thêm áo khoác ngoài, nói: “Ta ra ngoài một chuyến.”
Thẩm Trạch Xuyên mặc tuyết ra ngoài, hôm nay tuyết không dày, gió lại lớn. Y đến phố lớn Đông Long, xuyên vào Ngẫu Hoa lâu chéo góc Hương Vân phường.
Gần đây Hề Hồng Hiên sáng tác vài bài thơ, soạn ca khúc cho tỷ muội phố lớn Đông Long xướng, ấy thế mà cũng nổi tiếng rầm rộ. Kỳ nhất chính là, hắn đào rỗng dưới đài Ngẫu Hoa lâu, bổ khuyết chỗ trống bằng gạch đồng, bên trên chỉ trải một tầng gỗ, lại mua một đám non trẻ từ Quyết Tây về, huấn luyện để sau này đeo lục lạc trên mắt cá chân, lúc khiêu vũ trên đài bước chân mang guốc mộc, tiếng chuông phối với gạch đồng, kỳ ảo mỹ diệu.
Lúc này trên đài đang hát ca từ của hắn, hắn cầm quạt xếp, nằm ngả lầu ba dựa ghế mây nhắm mắt lắng nghe. Nha hoàn chỉ đeo tất, đạp trên thảm len không vang tiếng động, quỳ gối ngoài rèm châu, nhỏ giọng mềm mại nói: “Nhị gia, khách tới rồi.”
Hề Hồng Hiên không mở mắt, khép cây quạt lại.
Nha hoàn liền đứng dậy, vén rèm cho Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên đi vào, thấy bên chân Hề Hồng Hiên cũng có một nữ hài đang quỳ Ϧóþ chân cho hắn.
“Mời Thẩm công tử ngồi.” Hề Hồng Hiên vẫn khẽ vỗ nhịp, chăm chú vào xướng khúc.
Nữ hài quỳ gối đi lại đây, muốn cởi giày cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên giơ tay ngăn lại, ngồi xuống ghế.
Hề Hồng Hiên đợi khúc ngưng hẳn mới ngồi dậy, vừa nhấp trà, vừa lấy quạt điểm điểm lên nữ hài, nói: “Người này là mới, không bẩn.”
Thẩm Trạch Xuyên chẳng nhìn.
Hề Hồng Hiên lại cười một cái, ngó y, nói: “Không phải ngươi theo Tiêu nhị thật rồi chứ? Sao thế, còn muốn thủ thân như ngọc vì hắn à?”
Tóc mai Thẩm Trạch Xuyên như ngâm mực, trong căn phòng ấm áp này lại càng tôn lên mắt mày nhợt nhạt, thật sự có chút dáng vẻ không ăn khói lửa nhân gian. Y nói: “Gọi ta đến thì bớt nói nhảm lại.”
Hề Hồng Hiên xòe quạt, thân hình mập mạp chen trên ghế mây, hắn nói: “Chúng ta là huynh đệ, thấy ngươi chịu khổ bên Tiêu nhị nên nay chỉ muốn ngươi thoả thuê sảng khoái thôi. Nếu mà bảo đáng thương, Thẩm Lan Chu ngươi đúng là đáng thương thật. Ngày trước bị Tiêu nhị đạp cho một cước mang bệnh, bây giờ lại phải vờ vịt dây dưa với hắn, hắn đúng là khắc tinh của ngươi nhỉ.”
“Đúng thế, ” Thẩm Trạch Xuyên lại chẳng kiêng dè gì, vẻ như hết cách đành chịu, “chính là đồ khốn này.”
“Mà ta thấy hắn cũng không có ý định chừa chỗ cho Cẩm y vệ đâu, ” Hề Hồng Hiên nói, “Lan Chu, gió bên gối cũng không thổi được à.”
Thổi gió bên gối: người tình thủ thỉ bên tai xúi giục
“Ngươi là người si tình.” Thẩm Trạch Xuyên nhận khăn nóng mà nữ hài đưa tới, chuyển mắt nở nụ cười, vẻ lạnh bạc lúc mới vào cửa đã biến mất chẳng còn đâu, bất tri bất giác lại gọt giũa thành vẻ mặt y quen dùng, “Bao năm mà vẫn nhớ mong chị dâu mình, ngủ một lần đã đặt vào lòng, yêu đến gần ૮ɦếƭ. Nhưng ta cùng Tiêu nhị chỉ vẻn vẹn cơ duyên ngắn ngủi, nào được xem là có tình?”
“Nghe như vậy, ” Hề Hồng Hiên cầm đũa lên, “các ngươi chỉ là vui đùa một chút thôi sao?”
“Vui đùa cũng cần hiểu chuyện.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Cùng lên giường một lần, đó là nhu cầu của mỗi người, sướng rồi thì qua thôi, ngày nào cũng nhớ đến thì chẳng phải mất đi thuần tuý rồi sao?”
Hề Hồng Hiên vỗ tay cười to, nói: “Hay! Hay lắm Lan Chu, ta chỉ sợ ngươi bị hắn tóm chặt chỗ yếu rồi, lại quên mất chúng ta mới là huynh đệ cùng thuyền. Nào nào nào, nếm thử món này đi, đây là rau dại mà Cầm Châu dùng hết tốc lực đưa tới đấy, ngự thiện phòng còn chẳng có đâu.”
Hai người lựa món ăn một chút.
Hề Hồng Hiên nói: “Tiêu nhị ấy mà, là cái loại tàn nhẫn. Trước đây không chú ý, để cho hắn lộ lưỡi đao trong đợt săn thu rồi, bây giờ giấu cũng chẳng giấu nổi nữa, hắn lại thẳng thừng muốn cứng cạnh với người ta. Hắn tiếp nhận quân vụ của tám đại doanh, lại giao hết chức vị quan trọng cho thân tín, ai trong tám đại gia cũng sa sút thực quyền, hắn còn che kín kẽ không một lỗ hổng, khiến người ta không tóm được nhược điểm nào, ngươi nói có tức không, đáng ghét không?”
Thẩm Trạch Xuyên thấy trên bàn kia có đĩa dưa chuột cắt sợi, y chẳng ᴆụng một đũa, nói: “Tiêu nhị liều mình ở bãi săn Nam Lâm, đánh cược hoàng thượng có thể niệm tình rồi thả hắn đi, nhưng kỳ vọng này là dã tràng xe cát, cuối cùng hắn lại bị lục bộ quan sát chặt chẽ. Bây giờ trở về không được, hắn cũng chỉ có thể bảo đảm chắc chắn binh quyền mà mình thực sự nắm được ở Khuất Đô. Cấm quân so với tám đại doanh, giống như như đom đóm với trăng sáng, nhìn hữu dụng, mà cũng không hữu dụng lắm. Hắn bây giờ thật vất vả mới chiếm được thượng phong, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.”
“Trước đây hai mươi tư nha môn còn có Phan Như Quý, dù sao đông xưởng cũng có thể áp chế nhuệ khí của hắn, nhưng hôm nay Phan Như Quý mới ૮ɦếƭ, đông xưởng cũng suy theo. Hay rồi, Khuất Đô to lớn này, chẳng còn ai xoắn được Tiêu Sách An hắn nữa!” Hề Hồng Hiên ăn một miếng, lại nói, “Ta gần đây cũng không được tin sủng như vậy, hoàng thượng bây giờ chỉ nghe lời Hải Lương Nghi, quyết tâm định làm minh quân thịnh thế, không muốn đi chơi với ta nữa.”
Đông xưởng: cơ quan hoạn quan
Thẩm Trạch Xuyên ăn xong, nói không nhanh không chậm: “Một người, sống hơn hai mươi năm, hình thành tính nết từ lâu rồi, nếu như chỉ với vẻn vẹn mấy câu nói đã có thể ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, thì cõi đời này đâu còn việc khó nữa.”
Hề Hồng Hiên dừng đũa, nói: “Ý của ngươi là…”
“Hải Lương Nghi là quân tử trong quân tử, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, “Là nước trong suốt thấy đáy, lão gặp thánh thượng hiện giờ giống như nước bên dầu sôi, sớm muộn gì cũng nổ tung bắn toé. Tiết Tu Trác đã lên vị trí này, làm sao không muốn tiến thêm một bước nữa? Nội các ư, hắn đâu phải không có tư cách, giờ khắc này thứ mà trung khu còn thiếu chính là nhân tài.”
Hề Hồng Hiên trầm ngâm không nói.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Bây giờ ngoại địch trước mặt, tám đại gia sao có thể còn phân tán tự đánh riêng rẽ? Ngươi đã làm chủ của Hề gia rồi, thế sự đổi thay, cơ hội đã đến tay, ngươi muốn buông sao?”
Hề Hồng Hiên cũng đặt đũa, hắn lấy khăn lau mồ hôi, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ngươi muốn ta liên thông tám đại gia, bắt tay đối phó Tiêu nhị?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tiêu nhị chỉ là một trong số đó, bây giờ văn thần được sủng ái, kéo theo trường thái học cũng phồn thịnh, không tới mấy năm thứ tử hàn môn dồn dập đi vào làm quan, thời điểm đó đám quý tử tám đại gia đã hỗn quen phải làm sao bây giờ? Nếu như hàn môn thành thế, tân quý quật khởi, nhị thiếu, tám đại gia có thể không còn là ‘tám’ đại gia nữa đâu.”
Hề Hồng Hiên nói: “Dù vậy… cũng quá khó giải quyết. Mà chưa nói cái khác, Diêu Ôn Ngọc kia chắc chắn không đồng ý, hắn là học sinh thân truyền của Hải Lương Nghi, mấy năm qua du học khắp đại giang nam bắc, kết giao tài tử hiền sĩ đếm không xuể, hắn nhất định sẽ không liên minh cùng chúng ta.”
Thẩm Trạch Xuyên cười nói: “Tám đại gia, chỉ nói là tám đại gia, không phải nhất định là tám đại gia này. Diêu gia không được, đổi nhà khác là được rồi.”
Hề Hồng Hiên không ăn nữa, hắn đẩy ghế ra, đi đi lại lại trong phòng, hồi lâu sau nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên: “Nhưng ngươi có cách gì khiến Tiêu nhị không hành động? Nếu hắn muốn hộ giá hoàng thượng thì sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Chỉ mỗi mình hắn thì ta cũng không sợ, nhưng ngay phía sau hắn là thiết kỵ Ly Bắc, có Tiêu Kí Minh ở đó, Tiêu Sách An vừa không thể ᴆụng vào, lại không thể đả thương, khó đối phó quá!”
“Tiêu Kí Minh lợi hại, nhưng sự oai phong của hắn ở biên thuỳ.” Thẩm Trạch Xuyên chống đầu, con mắt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ, y đưa một cây đuốc cuối cùng cho Hề Hồng Hiên, “Khuất Đô là chốn của các ngươi, rồng mạnh không áp nổi rắn trong hang. Muốn Tiêu nhị lo thân không nổi có đầy cách. “
Hề Hồng Hiên chìm vào trầm tư, không phát giác Thẩm Trạch Xuyên nói là “các ngươi” mà không phải “chúng ta”. Hắn hỏi: “Cách gì?”
Thẩm Trạch Xuyên lặng lẽ nở nụ cười, y nói: “Thế lực của Tiêu nhị toàn dựa vào tín nhiệm của hoàng thượng. Bọn họ làm huynh đệ nhiều năm, những ngày uống rượu vui vẻ biết bao, lại có ân cứu mạng cho nên nhất thời nửa khắc chắc không có cách nào. Nhưng mà thứ tình nghĩa này giống như sương thu trên cành, mặt trời chiếu rọi là tan biến thôi.”
Hề Hồng Hiên nhìn Thẩm Trạch Xuyên liền nhớ lại Kỷ Lôi trong đêm mưa, đồ ăn rau dại mới nuốt xuống dạ dày lại nhộn nhạo lên. Hắn gắng chống đỡ không lộ ra vẻ gì, cười nói: “Ngươi đã định liệu trước rồi thì nói đi.”
Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời đi, Hề Hồng Hiên lại nằm lại ghế mây, sai người dọn bàn. Hắn vất vả trở mình, phải cần người dìu, lúc này bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt đến hoảng, bảo người mở cửa sổ.
Tiết Tu Trác đi ra từ phòng riêng, Hề Hồng Hiên thở dài nói: “Ngươi cũng nghe rồi? May mà hắn sinh ra là con của Thẩm Vệ, nếu để cho hắn đắc thế chỉ sợ còn khó đối phó hơn Tiêu nhị.”
“Dùng người phải dùng đúng cách.” Tiết Tu Trác rót trà, “Trên đời này không ai vô dục vô cầu, Thẩm Lan Chu cũng có nhược điểm, chỉ cần bắt bí được, con chó dữ hơn nữa cũng không có gì đáng sợ.”
“Cái chính là không tìm ra ấy.” Hề Hồng Hiên gõ quạt lên mi tâm, “Ta thấy hắn đối xử với Tiêu nhị cũng lạnh tình, rõ ràng xuống giường xong là trở mặt không quen luôn. Yêu nghiệt như vậy, sỉ nhục hắn, tâng bốc hắn, vô ích hết, thậm chí ngươi còn không uy Hi*p được hắn.”
Tiết Tu Trác nuốt trà, cũng cười cười, ôn tồn lễ độ nói: “Gấp làm gì? Cứ làm theo hắn nói, được hay không được đều là hoạ Tiêu nhị chịu. Chờ đến lúc rồi, kiểu gì hắn cũng lộ mục đích.”
Thẩm Trạch Xuyên xuống lầu lại không vội rời đi. Tú bà đón y, chỉ biết y là khách quý của Hề Hồng Hiên, nịnh nọt nói: “Gia đang trông chờ gì vậy? Trông hoài mong mãi, đều chẳng bằng tự mình thử chút đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn tú bà trang điểm lộng lẫy, y hỏi: “Có tiểu quan không?”
Tú bà xoay thân, nói với người phía sau: “Đưa gia lên trên, gọi mấy tên mặt non sạch sẽ ra hầu hạ.”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trong phòng chốc lát, ba tiểu quan liền bước vào. Y liếc mắt một cái, đều được tắm rửa sạch sẽ rồi.
Tú bà rất hiểu chuyện, biết rằng chọn vẻ ngoài thì chọn cả lầu cũng không chọn ra ai đẹp hơn Thẩm Trạch Xuyên, vì vậy tìm cách khác, lựa chọn các thiếu niên thanh tú.
Tiểu quan muốn lên cởi giày cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên hơi dời chân, bọn họ liền quỳ thân không còn dám động.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn ngoài cửa sổ, sau giây lát liền nói: “Cởi đồ.”
Ba người nghe lời cởi y phục, cởi được một nửa, Thẩm Trạch Xuyên nhìn bả vai trắng trẻo kia, từ đầu đến cuối tâm như nước lặng. Y lại nhìn tay của bọn họ, mỗi người đều như nữ nhi, như chưa từng dính qua xuân thủy.
Bọn họ không có vết chai, cũng không đeo nhẫn hộ tiễn.
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi thở dài, đứng dậy ngay cả chào hỏi cũng lười, đẩy cửa đi khỏi, để lại ba tiểu quan quay mặt nhìn nhau.
Đinh Đào đi theo Thẩm Trạch Xuyên, thấy y cuối cùng cũng đi khỏi Ngẫu Hoa lâu liền nắm lấy sổ nhỏ ghi chép lại. Chờ hắn ghi xong lại thấy Thẩm Trạch Xuyên đã lạc vào đoàn người. Đinh Đào không dám bất cẩn, vội vã đuổi tới, bám gót không xa không gần.
Thẩm Trạch Xuyên đi không nhanh nhưng chớp mắt cái đã biến mất.
Đinh Đào “Ối” một tiếng, bước nhanh lên phía trước, bị một hán tử khôi ngô mang nón rộng vành chặn lại. Hắn vừa tới gần đối phương liền biết là người có võ!
Xung quanh đông, Đinh Đào không muốn hại người nên nhẫn nhịn không phát tác, thành ra lại mất dẫu Thẩm Trạch Xuyên. Hắn vung một quyền, lại cảm thấy sự quen thuộc từ trên người hán tử khôi ngô vừa rồi.
Trời vừa tối, tuyết cũng dày hơn.
Hán tử khôi ngô đè nón rộng vành đi một đoạn đường, quay người lại tiến vào hẻm cụt.
Thẩm Trạch Xuyên đứng ở sau hắn, liếc hắn một cái, nói: “Theo ta nửa tháng rồi, có chuyện gì?”
Hán tử khôi ngô đè thấp nón rộng vành, lại cười ra tiếng, nói: “Nhạy thật, sớm phát hiện rồi à?”
“Công phu che giấu tin tức rất khá, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chẳng phải cũng dạy ta ít trò vặt rồi sao? Thoát ra khỏi ngục là không thấy tăm hơi, khiến bọn hắn truy ra tận ngoài Khuất Đô, ngươi cũng phí tâm sức quá.”
Hán tử nhấc nón rộng vành, lộ ra gương mặt lún phún râu. Kiều Thiên Nhai thổi thổi sợi tóc trên trán, nói: “Dẫn ta vào quán rượu cũng được, cứ phải đứng đây nói chuyện sao?”
“Thỏ không dễ bắt.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn chốc lát, nói, “Ta nên gọi ngươi là Kiều Thiên Nhai, hay gọi ngươi là Tùng Nguyệt đây?”
“Tuỳ ý ngươi thôi.” Kiều Thiên Nhai nói, “Gọi Kiều Thiên Nhai, chúng ta có chút giao tình. Gọi Tùng Nguyệt, ngươi chính là chủ tử của ta.”
“Đồng tri đại nhân bản lĩnh không nhỏ, sao lại cúi đầu nghe lệnh tiên sinh của ta?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi.
“Hết cách rồi, ” Kiều Thiên Nhai cười tự giễu, “ta nợ thái phó một cái mạng, phải dựa vào nửa cuộc đời sau làm trâu làm ngựa trả ơn.”
“Bãi săn đêm đó mọi việc thuận lợi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “hoá ra là được ngươi giúp đỡ.”
“Ta đi theo ngươi, là vì mắt nhìn của ngươi.” Kiều Thiên Nhai nói, “Đêm đó ngươi vốn muốn Gi*t Sở vương, nhưng không ngờ Tiêu nhị lại dám chơi như vậy, nhét người vào tận trước mặt Cẩm y vệ, bỡn người xoay vòng. Có điều đầu óc ngươi nhanh nhạy, thế mà lại có thể thuận thế kéo Tiêu nhị một cái.”
“Chỉ có nấy bản lĩnh thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
Kiều Thiên Nhai phủi tuyết trên bả vai, nói: “Sau này theo ngươi rồi, chủ tử, về sau mà có thịt ăn, đừng quên cho ta uống ngụm canh đấy, ta dễ nuôi hơn đám cận vệ kia của Tiêu nhị nhiều.”
“Đinh Đào còn nhỏ, ” Thẩm Trạch Xuyên tiện tay ném túi tiền cho hắn, “Thần Dương và Cốt Tân mới là xương cứng.”
Kiều Thiên Nhai nhận tiền, nói: “Ngươi sờ hết vốn của Tiêu nhị rồi, người ta lại còn nhớ nhung cái ân cứu mạng của ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên cười mỉm: “Ngươi thì lại muốn làm với hắn.”
“Ta là thị vệ trung trinh nhất quán nhé, ” Kiều Thiên Nhai vô tội giơ tay lên, “nếu Tiêu nhị hắn chịu bỏ ra ngàn vàng mua ta, ta đương nhiên nguyện vì hắn nhảy vào nước sôi lửa bỏng.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chỉ tiếc bên cạnh hắn đã đầy người đủ phiền rồi, nào còn vị trí cho ngươi.”
“Tiểu chủ tử của ta,” Kiều Thiên Nhai nghiêng đầu híp một con mắt, nói, “miệng lưỡi độc quá.”
Thẩm Trạch Xuyên tỏ ra thần sắc khiêm tốn.
“Nhưng mà lời này, ” Kiều Thiên Nhai nhe răng cười một cái, “hai ta đều thích hợp đấy.”
* * *
Tám ngày sau, Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương tới như đã hẹn.
Đinh Đào hiển nhiên đã mách chuyện, hôm nay Cốt Tân không uống rượu, đứng ở ngoài cửa, từ xa nhìn thấy Kiều Thiên Nhai phía sau Thẩm Trạch Xuyên.
Đinh Đào lập tức kiễng chân nói nhỏ: “Tân ca, là hắn, là hắn đó!”
Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương được Thần Dương dẫn vào cửa, Kiều Thiên Nhai đương nhiên phải ở ngoài cửa. Nhưng hắn không hề tự giác, cái chân vừa sải vào đã bị Cốt Tân cản lại.
“Nghe nói mấy hôm trước huynh đệ chặn đường tiểu tử này, ” Ánh mắt Cốt Tân sắc bén nhìn nón rộng vành kia, “bắt nạt trẻ con sao tính là anh hùng.”
Đinh Đào được bảo kê liền hừ một tiếng, nhại theo: “Sao tính là anh hùng!”
Kiều Thiên Nhai cười ha ha, trở tay lấy nón rộng vành, cợt nhả nói: “Tối nay không phải tới dùng cơm à? Sao còn muốn đánh nhau nữa! Ta và vị tiểu bằng hữu này mới gặp lần đầu thôi, huynh đệ, nhận lầm rồi phải không?”
Đinh Đào “A” một tiếng, cả giận nói: “Sao ngươi có thể nói thế? Ta không hề nhận lầm người!”
Cốt Tân ngăn Đinh Đào, nhìn Kiều Thiên Nhai.
Hai nam nhân vóc người không chênh lệch bao nhiêu mặt đối mặt, gần như muốn xô vào nhau.
Cốt Tân nói: “Hôm nay không thích hợp, chúng ta hẹn sau đó.”
“Không rảnh đâu, ” Kiều Thiên Nhai nhéo một sợi tóc trên trán, nhìn Cốt Tân cười khiêu khích, “dù sao chủ tử của ta chỉ có mỗi ta, ta nào có rảnh mà chơi đùa với đệ đệ?”
Cốt Tân lạnh lùng nhổ một cái, nói: “Báo tên, về sau có lúc gặp mặt.”
“Bỉ nhân Kiều Nguyệt Nguyệt, ” Hai ngón tay Kiều Thiên Nhai khép lại, lại nhìn Đinh Đào điểm điểm lên thái dương, “cũng tên là Tiểu Tùng Tùng.”
Thần Dương dẫn Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương vào bên trong. Đình viện này sâu, đi vòng qua hành lang, lại xuyên qua cửa động thì sẽ nhìn thấy khắp viện phủ mai đỏ, vô cùng phong nhã.
Tiêu Trì Dã đang đứng chờ dưới gốc cây, Thẩm Trạch Xuyên bước vào, đối diện hắn trong nháy mắt. Cảm giác tế nhị kia còn chưa kịp lan tràn, hai người đã cùng dời ánh mắt.
Tiêu Trì Dã đón Kỷ Cương, cười nói: “Sư thúc đội tuyết đến đây, tiểu tử thất lễ không tiếp đón từ xa được. Đồ nhắm rượu đã chuẩn bị rồi, sư phụ ở trong chờ đã lâu.”
Kỷ Cương nhìn Tiêu Trì Dã, cản hắn hành lễ, nói: “Sư phụ ngươi đã tách khỏi Kỷ gia từ hơn hai mươi năm trước rồi, bây giờ ngươi cũng tự thành một phái, chúng ta không phải đồng môn, không cần đa lễ.”
Tiêu Trì Dã nói: “Cùng ra từ một mạch thì chính là đồng môn. Hôm nay ta có thể giao thoa bách gia, cũng là nhờ Kỷ gia quyền dẫn lối vào cửa. Ta ngưỡng mộ đại danh sư thúc đã lâu, lễ này, nói thế nào cũng phải làm.”
Tiêu Trì Dã hành lễ xong, dẫn Kỷ Cương vào trong, còn không quên nghiêng đầu nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Lan Chu và ta cũng nhiều ngày không gặp rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên sải bước vào cửa, cười nói: “Sư huynh bây giờ quyền thế lừng lẫy, chắc là bận.”
“Chúng ta là đồng môn, ” Tiêu Trì Dã nói không nhẹ không nặng, “ta dù bận cũng phải dành thời gian cho đệ chứ.”
“Vì ta mà trì hoãn chính sự, vậy làm sao được.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Gần đây ngày nào ta cũng làm việc thảnh thơi, đây là được sư huynh chiếu cố rồi.”
“Không có gì, ” Tiêu Trì Dã vén rèm, “ngươi muốn bận, cứ đến tìm ta, lúc nào ta cũng dọn giường chờ đợi.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe đến chữ “giường”, sau gáy đau nhói lên, dường như nơi bị cắn vẫn còn nóng hầm hập, thiêu đốt khiến nụ cười y phai nhạt.
Tả Thiên Thu mặc áo bào lớn cổ áo chắp nghiêng, tóc bạc 乃úi lên, không như văn nhân nhã sĩ, cũng không giống tướng quân uy danh. Ông rõ ràng lớn hơn Kỷ Cương vài tuổi, nhưng lại trông trẻ hơn Kỷ Cương. Nếu nhất định phải hình dung, vậy thì ông mang theo một chút tiên khí, giang hồ truyền đồn ông xuất gia rồi, chỉ e không phải không có lửa sao có khói.
Tả Thiên Thu xoay người lại, nhìn thấy Kỷ Cương.
Kỷ Cương hôm nay một thân bố y gọn gàng, áo khoác thô, khuôn mặt đã bị bỏng, đứng ở nơi này cùng ông nhìn nhau, chớp mắt quãng đời trước bỗng cuồn cuộn, tiếng cười nói của thiếu niên lang gần ngay bên tai, người trước mắt lại đã bạc mái tóc.
Tiêu Trì Dã phá vỡ sự yên tĩnh: “Các sư phụ ở trong dùng cơm, con với Lan Chu ra ngoài đợi.”
“Xuyên nhi khép chặt áo khoác ngoài, ” Kỷ Cương tịch mịch nghiêng người, dặn dò Thẩm Trạch Xuyên, “nếu đợi lạnh thì vào.”
Thẩm Trạch Xuyên gật đầu.
Tả Thiên Thu nói: “A Dã, chú ý chăm sóc sư đệ.”
Tiêu Trì Dã cười đáp lại, hai người bọn họ liền lui ra.
Bên ngoài thanh lạnh, nhưng lại là đêm trời quang hiếm thấy.
Thẩm Trạch Xuyên xuống bậc, thấy rừng mai đỏ kia sâu hun hút, nơi đó có cầu kiều vãng lai, đình viện này phong nhã không giống phong cách của Tiêu Trì Dã.
“Đình viện này là bỏ tiền mua lại của Diêu gia đấy.” Tiêu Trì Dã như biết suy nghĩ trong lòng y, đứng ở phía sau y, giơ tay đẩy cành mai đỏ sang, lộ ra khe suối trong vắt quấn quanh, “Nhìn đẹp, cũng quý.”
“Ngươi cũng chịu chơi.” Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại.
Tiêu Trì Dã khẽ ᴆụng Ⱡồ₦g иgự¢ vào lưng Thẩm Trạch Xuyên, nâng tay phủ kín đỉnh tóc Thẩm Trạch Xuyên, sát lại bên tai y một cách tuỳ ý, nói: “Tuyết phủ mai đỏ, Lan Chu đượm hương, một nụ cười đáng cả ngàn vàng.”
“Gán cả quần rồi chứ gì.” Thẩm Trạch Xuyên còn thật sự chậm rãi cười lên.
“Bỏ ra ít tiền, nhưng nói chung Diêu Ôn Ngọc cũng bán rẻ cho rồi.” Tiêu Trì Dã dừng một chút, nói, “Ngươi chạy nhanh lắm, để trốn khỏi ta mà phí không ít sức.”
“Không phải ta trốn ngươi, ” Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón gạt bàn tay Tiêu Trì Dã, “mà chúng ta có chuyện quan trọng gì cần gặp mặt nói chuyện?”
Tiêu Trì Dã cười cười, phảng phất hung ác, hắn nói: “Ngủ với nhị công tử của ngươi rồi, không thể sinh lòng yêu thương một chút sao?”
Thẩm Trạch Xuyên tiến lên vài bước, rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ Tiêu Trì Dã. Y quay người ngắm kỹ Tiêu Trì Dã, không lên tiếng.
Trong màn đêm hoa mai cùng tinh tú rủ xuống này, cuối cùng hai người cũng hiểu được vài điều.
Tiêu Trì Dã phát hiện ra đêm đó thứ hắn nắm chính là nước, chảy qua là hết. Thẩm Trạch Xuyên không giữ lấy nửa phần lưu luyến. Sau hồi điên cuồng cắn xé, nóng bỏng triền miên kia cũng bị sắc đêm vùi lấp, Thẩm Trạch Xuyên ngửa cổ trong niềm vui thích mê ly hoàn toàn chẳng ghi nhớ Tiêu Sách An hắn.
Tiêu Trì Dã lại lần nữa chân thật cảm thấy được một chuyện.
Đêm hôm đó chỉ có mỗi mình hắn bại trước sắc dục thôi.
“Ta từng khuyên ngươi rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay níu cành mai xuống, nhìn Tiêu Trì Dã mà nói như mê hoặc, “đừng cắn cái gáy này thì hơn.”
“Vui thú giường chiếu, ” Tiêu Trì Dã lộ ra nụ cười tùy tiện, “không phải chuyện một người là ta có thể làm được.”
“Khác biệt lớn nhất giữa ngươi và ta chính là Dụς ∀ọηg. Ngươi Dụς ∀ọηg đầy mình, cực lực che lấp dã tâm bừng bừng của bản thân. Cái gáy chỉ là một cửa ải nhỏ trong số đó, ngươi lôi kéo ta, muốn chống lại nó, muốn đánh bại nó, mà cuối cùng ngươi vẫn cứ bại trước nó. Thế nhưng Sách An à, ” Thẩm Trạch Xuyên hái đóa hoa mai, xé cánh hoa, đưa vào trong miệng, “ngay cả sắc dục ta cũng chẳng có, ngươi khiêu chiến với ta thế nào được?”
Tiêu Trì Dã tiến gần thêm một bước, bắt giữ bàn tay cầm hoa của Thẩm Trạch Xuyên, cúi người áp sát y, nói nhẹ như mây gió: “Một lần tính là gì? Chưa đủ tình, lại thêm mấy trận đi. Tỷ muội Ngẫu Hoa lâu ngươi không dùng nổi, tiểu quan ngươi cũng không dám ᴆụng, ngươi giả dạng thánh nhân cấm dục cao ngạo, nhưng mà đêm đó người nũng nịu thở dốc không phải ta đâu.”
Tiêu Trì Dã kéo tay Thẩm Trạch Xuyên đến bên môi, nguy hiểm chặn lại, cười giễu một tiếng.
“Ta bại trước sắc dục rồi, thế nhưng nếu ngươi kiên định như vậy, hà tất cùng ta thử một trận mây mưa này? Thẩm Lan Chu, sợ là trước Dụς ∀ọηg ngươi còn thua thảm hơn ta.”