Giờ tý hai khắc, sao chiếu đồng hoang.
Tiêu Trì Dã đứng ở trên cồn cát, uống mã thượng hành còn thừa. rượu cay xè chảy trong cổ hòng, hắn uống rất chậm, khiến cho vị cay xè lưu lại lâu hơn trong miệng. Ban đêm gió sẽ càng mạnh, cát vàng chôn vùi vó ngựa của lãng đào tuyết khâm, sau hai khắc, Tiêu Trì Dã liền thấy Hải Nhật Cổ quay về.
Hải Nhật Cổ xuống ngựa, tháo khăn che mặt mũi ra, nghiêng đầu thổi mấy hạt cát, nói: “ Đạt Lan Đài đồng ý.”
Tiêu Trì Dã không nói gì, Thần Dương phía sau hỏi: “ Ngươi có điều kiện gì?”
“ Chúng ta cho hắn đồng cỏ phía đông Tỏa Thiên Quan, đó là cố hương của bộ Hữu Hùng, Đạt Lan Đài muốn trở về.”
“ Ngươi cho chúng đồng hoang rộng lớn.” Tiêu Trì Dã hỏi lại.
Hải Nhật Cổ hơi hơi giơ hai tay lên, nói với Tiêu Trì Dã: “ Phủ quân cho bộ Hữu Hùng lãnh thổ của bộ Hãn Xà, nơi đó càng phì nhiêu, ta cho là đàm phán của ta càng thêm có lời.”
“ Lãnh địa của bộ Hãn Xà gần Ly Bắc, đó mới là kết quả mà Lan Chu muốn, nhưng ngươi lại kéo chúng trở về phía sườn đông núi Tuyết,” Tiêu Trì Dã nắm chặt túi rượu, ném cho Thần Dương bên cạnh, “ Phía đông sườn núi Tuyết không có đôi mắt nào nhìn chúng được.”
Hải Nhật Cổ đuổi theo vài bước, đi sau Tiêu Trì Dã, nói: “ Bộ Hữu Hùng niệm tình cũ, lãnh địa của bộ Hãn Xà có phì nhiêu đi nữa cũng khó có thể lay động quyết tâm của chúng. Nhị gia, chỉ có phía đông sườn núi Tuyết mới có thể đả động đến Đạt Lan Đài, hơn nữa nơi đồng hoang đó đã sớm biến mất rồi, bọn chúng chung quy vẫn phải đi đến phía bắc thôi.”
“ Ngươi dùng thủ đoạn bịp bợm,” Thần Dương nghiêng người chặn иgự¢ Hải Nhật Cổ, hắn giơ tay ngăn khoảng cách, để để Hải Nhật Cổ tiếp tục chạy theo Tiêu Trì Dã nữa, “ Ngươi vẫn chưa nói với Đạt Lan Đài về lãnh địa của bộ Thanh Thử.”
Làm mồi nhử, lãnh địa của bộ Thanh Thử cũng là lợi thế của Trung Bắc, trong dự đoán của ttx, trước tiên Hải Nhật Cổ sẽ cùng với Đạt Lan Đài nói về lãnh địa của bộ Thanh Thử, cuối cùng mới ném ra lãnh địa của bộ Hãn Xà, nhưng Hải Nhật Cổ không làm như vậy, hắn hiểu được lợi ích của mình trong đó, hắn muốn dùng đồng cỏ của phía đông sườn núi Tuyết để đổi lấy lãnh địa của bộ Hãn Xà, giữ lại mảnh đất phì nhiêu này cho bọ cạp của mình.
Tiêu Trì Dã đã lên ngựa, Thần Dương còn đang chặn Hải Nhật Cổ.
Hải Nhật Cổ không thể đẩy Thần Dương ra, hắn ở đây bực dọc mà đi đi lại lại, không thể xông ra khỏi vòng tay của Thần Dương, nói: “ Ngươi nên tự mình đi nói chuyện với Đạt Lan Đài, xem hắn liệu có nghe theo sự suy đoán của ngươi.”
Thần Dương đẩy lệch bội đao mà Hải Nhật Cổ đang mang, nói: “ Hắn đã làm theo suy đoán của ngươi rồi. Ngươi muốn lãnh địa của bộ Hãn Xà, phủ quân đương nhiên sẽ cho ngươi, nhưng không phải dùng loại biện pháp này. Ngươi đã ở bên cạnh phủ quân lâu như vậy, từ đầu đến cuối không hiểu chủ tử của ngươi.”
Hải Nhật Cổ như là không muốn cùng Thần Dương cãi nhau, hắn xoay người, đưa lưng về phía Thần Dương.
Thần Dương lui về sau vài bước, muốn đuổi theo ngựa của Thần Dương.
Hải Nhật Cổ mặt hướng đồng hoang, lúc này dùng giọng Biên Sa nói: “ Bộ dạng làm cẩu của ngươi thật thành kính.”
Nói xong hắn quay đầu lại, cười cười với Thần Dương, giống như chưa có gì xảy ra.
Thần Dương đạp lên yên ngựa, nhìn Hải Nhật Cổ cười cười, khi quay đầu ngựa lại, cũng dùng giọng Biên Sa đáp lại: “ Ánh mắt ước ao của tạp chủng cũng thật thành kính.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thao!
Hải Nhật Cổ bị bất ngờ trước giọng Biên Sa của Thần Dương có khẩu âm giống với bộ Hãn Xà, trước khi hắn đến đây, ở Trung Bắc không ai hiểu được ngôn ngữ Biên Sa của hắn.
“ Ta không có chỗ nào nổi trội, chỉ là học tiếng Biên Sa rất nhanh. Ngươi ở cách đạt lạc học khẩu âm của liệu ưng, kỳ thật thì nghe không đúng lắm.” Thần Dương lễ phép nói, “ Lại sủa thêm lần nữa ta sẽ lập tức đập nát đầu ngươi.”
Hải Nhật Cổ không kịp trở tay, nghe lời gật đầu, nhìn chăm chú vào Thần Dương đang thúc ngựa rời đi, hắn giương cao vẻ mặt đầy nhếch nhác.
Tiêu Trì Dã trở lại Biên Quận, không thấy Thích Trúc Âm ở trong quân trướng, hắn đi một vòng, đến trong trướng kia mới thấy đại soái. Thích Trúc Âm mới nhận ra, nghe động tĩnh, nghiêng người đánh tiếng kếu Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã đỡ Lang Lệ Đao, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Môi Thích Trúc Âm mới tô được một nửa, trên bụng hai ngón út đều dính chút đỏ, nhưng không phải là mình bôi, mà là cúi người giao cho Hoa Hương Y. Hoa Hương Y nhấc người, cẩn thận giúp đại soái tán đều son trên môi đại soái.
“….. màu này nhìn rất đẹp,” giọng Hoa Hương Y dịu dàng, “ Rất hợp với đại soái, ban đêm không dễ làm ngươi khác chú ý.” Cô tô đến điểm cuối cùng, nghiêng đầu cười hỏi Tiêu Trì Dã, “ Nhìn đẹp không?”
Thích Trúc Âm ôm cánh tay, sau khi nhìn một lúc, hiếm khi chần chừ, nói: “ … Cũng được.”
Thích Trúc Âm không phải là chưa từng trang điểm, cô mặc thường phục, hoặc là lúc nhập đô mặc triều phục dự tiệc sẽ trang điểm, nhưng mà cho dù Tiêu Trì Dã thị lực hơn người, cũng không nhìn ta được son này so với son lúc bình thường đại soái có gì đó không giống nhau.
“ Ngươi chắc không hiểu rồ.” Hoa Hương Y kéo dây buộc chiếc khăn trên đầu gối mình, bên trong là một chiếc gương nhỏ khảm hạt châu, cô cầm lên, giơ cho Thích Trúc Âm xem.
Thích Trúc Âm liền lấy khăn lau tay, trong gương chỉ có thể thấy được cằm và môi của mình, cô cười rộ lên, nói: “ Đẹp quá.”
Tiêu Trì Dã đợi một lát, Thích Trúc Âm kép mành đi ra.
“ Đại phu nhân đến tính sổ sách cho ta.” Thích Trúc Âm nói.
Thích Trúc Âm nhìn màn đêm trống trải mà khụ một tiếng, nói: “ há…..”
Tiêu Trì Dã nghiêng mắt, nhìn Thích Trúc Âm. Đại soái còn trẻ, nhưng cũng không phải trẻ, ít nhất thì đối với một cô gái mà nói, cô đã sớm qua cái tuổi kết hôn. Tiêu Ký Minh và Lục Quảng Bạch rất thân với cô, lại không hỏi cô chuyện kết hôn, bởi vì mọi người biết, Thích Trúc Âm không gả được.
“ Tam tiểu thư tính nhẩm rất tốt, khi ở Khuých Đô có nghe nói đến, quý phủ ngươi nhiều khoản phức tạp, có cô ấy trợ giúp sẽ như hổ mọc thêm cánh.”
“ Thái hậu ngã, cô ấy ở Khải Đông sẽ không thể như trước, Tiết Duyên Thanh tra xong Thuyên Thành thì sẽ đến Địch Thành, Hoa gia gặp nguy hiểm, không để cô ấy ở bên ta, ta sợ các bà dì trong nhà sẽ làm khó dễ cô ấy.” Thích Trúc Âm vẫn còn phản phất mùi phấn son, không theo tiếp tục giải thích theo hướng này nữa, mà trêu chọc nói, “ Hơn nữa ta rất thích con gái như vậy.”
Tiêu Trì Dã đứng lại, hai người đã lên tường thành.
“ Bọ cạp của ngươi đã trở lại,” Thích Trúc Âm nói.
Tiêu Trì Dã chỉ vào hướng đông nam, nói: “ Bộ Hữu Hùng nguyện ý tránh đường cho ngươi, bọn họ muốn lui đến đồng hoang phía đông Tỏa Thiên Quan, trở lại chốn cũ.”
Thích Trúc Âm măt nhìn vào ánh lửa, Hoa Hương Y nói không sai, màu son này không thấy được, bị bóng đêm bao phủ, vẫn giống màu môi tự nhiên của Thích Trúc Âm. Cô suy nghĩ, nói: “ Đạt Lan Đài bị ngu à.”
Vứt bỏ địa bàn của bộ Thanh Thử lại còn muốn trở về đông sườn núi Tuyết đã bị cát vàng vùi lấp, chỉ có tên ngu mới làm việc này.
“Hắn không ngu, ” Tiêu Trì Dã nói, “Hắn tránh đường cho ngươi, muốn ngươi vòng đến Cách Đạt Lặc, chờ ngươi tới đến Cách Đạt Lặc rồi, hắn sẽ kẹp chặt đường lui của ngươi trong tay, đến lúc đó cái gì cũng có thể yêu cầu với ngươi.”
“Vậy Đạt Lan Đài vẫn là cái tên ngu, bởi vì chiến thuật của ngươi và ta sao có thể dễ dàng nhìn ra rõ ràng đến vậy.” Đầu ngón tay của Thích Trúc Âm gõ trên sườn cách tay, nàng trông về nơi bóng đêm xa xăm, “Ngươi ở với Lục Quảng Bạch lâu như vậy rồi, học đều là cái ‘quê mùa’ của hắn, đứng trên mặt đất đã muốn quật ba thước đất lên, hận không thể đem địa hình phạm vi mấy ngàn dặm ghi tạc trong lòng, lại xem nhẹ bản thân bộ tộc.”
Thích Trúc Âm vòng qua Tiêu Trì Dã, cô chống tường, nhẹ trở mình đi lên, giẫm trên lỗ hổng, xoay người kiểm tra cơ nỏ ở lỗ châu mai.
“ Đạt Lan Đài đồng ý tránh đường cho ta, ta đoán hắn sẽ không quay về. Bộ Hữu Hùng không có nhiều quân sĩ như vậy, đạt đài lan chỉ có thể lựa chọn tập trung binh lực, nếu không hắn sẽ không thể ngắn chặn được công kích từ một phương.”
Tiêu Trì Dã suy nghĩ giây lát, nói: “Ngươi là nói Đạt Lan Đài muốn tập trung binh lực tấn công chỗ khác?”
“Ta rời đi Biên Quận, bốn vạn Thủ Bị Quân ở đó phải đi một nửa, đã không có Lục Quảng Bạch, sẽ không có tướng lĩnh có thể đánh chúng trở về nữa, lúc này không tấn công thì đợi khi nào?” Thích Trúc Âm nói.
“Kia cũng không có lợi nha tỷ tỷ, ” Tiêu Trì Dã nói, “Nếu binh lực của Đạt Lan Đài không đủ, vậy khi hắn tiêu diệt Biên Quận, ngươi sẽ rất nhanh trở về, hắn còn bị tập kích của Thủ Bị Quân Thương Quận phía sau, căn bản thủ không được Biên Quận. Hắn hao tâm tốn sức đến nơi đây, sẽ không chỉ vì lương thực giống Cáp Sâm.”
Thích Trúc Âm thẳng đứng dậy, khi nghiêng đầu thì tóc bị gió thổi loạn. Cô không giống Lục Quảng Bạch tiếp tục suy diễn, mà chỉ nói: ” Vậy thì chúng ta cứ thử xem.”
Sau khi Tiêu Trì Dã rời giao chiến địa, Ly Bắc liền lộ ra trạng thái mệt mỏi, nhưng mà tấn công của Cáp Sâm không yếu, Lục Quảng Bạch chỉ có thể áp chế điều lệnh không động, để Lạc Sơn tăng mạnh sự đề phòng. Đôi mắt ưng của Đoan Châu không trông đến được ven sông Trà Thạch, Hoắc Lăng Vân lúc này lặng lẽ rời khỏi Đoan Châu.
Đội ngũ của Hoắc Lăng Vân rất ít người, đều là Cẩm Y Vệ, bọn họ trầm mặc ít lời, mang theo học hành lý đơn giản, cười ngưa ải bắt được của a xích. Khi mặt trời mọc bọn họ nghỉ ngơi, sau khi mặt trời lặn thì mới đi tiếp, đi hướng bắc dọc theo sông Trà Thạch.
Gió tối nay rất hanh, Hoắc Lăng Vân đem giọt cuối cùng trong túi nước uống sạch. Hăn lau miệng, ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía trước.
Nếu là cái tên quỷ chán ghét pt kia thì tốt rồi.
Hoắc Lăng Vân treo lại túi nước vào lưng ngựa, hắn không có thị lực tốt như pt, trong bóng tối có vẻ không được nhạy bén, nhưng chỉ có thể hành động vào ban đêm.
“Đến cuối cùng thì chúng ta phải đi đâu?” Cẩm Y Vệ đi theo Hoắc Lăng Vân nới cổ áo, tưới nước xuống. “ Chúng ta đi hướng bắc đã năm ngày rồi.”
“ Chúng ta sẽ đợi ở đây,” Hoắc Lăng Vân nói, “ Đến khi nhắm mắt có thể ra ngoài.”
Bọn họ đi hướng bắc đến gần chỗ Sa Tam doanh thì sẽ vòng trở về, nhưng không về Đoan Châu, mà là lại theo đường cũ tiếp tục đi hướng bắc, cứ lặp lại như vậy. Cẩm Y Vệ không nói câu nào, trước khi họ đi đã được Kiều Thiên Nhai căn dạy, bởi vậy trên đường không có ai phản bác Hoắc Lăng Vân.
Sực chịu đựng của ngựa lùn rất lớn, ở đi trên sa mạc mấy ngày cũng không mệt. Cái cổ to khỏe của chúng nhìn rất ngu, nhưng Cẩm Y Vệ đã quen với việc bề ngoài và tốc độ của nó không tương xứng, đây là ngựa tốt.
Khi thời sáng hoắc lăng văn đứng ở ven sông, hắn thả ngựa uống nước, còn mình thì ngồi xổm rửa mặt.
Nước sông vào sáng sớm mạnh, rửa mặt sẽ khiến cho người ta tỉnh táo.
Hoắc Lăng Vân mở túi nước, nhấn xuống sông, trong tiếng “ục ục”, bỗng thấy màu đỏ sậm quay cuồng. Ngón tay hắn đưa xuống nước chạm vào cái gì đó lạnh lẽo mềm mềm, cùng với màu đỏ sậm nổi lên còn có tóc màu đen.
“ Xác ૮ɦếƭ!” Cẩm Y Vệ đang rửa mặt khé quát lên một tiếng, túm tóc, kéo thi thể từ trong nước lên.
Hoắc Lăng Vân lật thi thể, mặt thi thể bị ngâm đến sưng phù, hắn vắt khô nước bùn, nhận ra thân phận của thi thể.
“ Áo giáo bị lột bỏ,” Cẩm Y Vệ nhanh chóng nói, “ Người ૮ɦếƭ ở đầu nguồn.”
Hoắc Lăng Vân xé quân áo, bỗng nhiên đứng lên, nói: “ …. Đây là thiết kỵ.”
Một thiết kỵ trên đường Lạc Sơn chạy thẳng đến Sa Tam doanh, trong xóc nảy hắn lung lay như muốn ngã, mỗi khi vó ngựa đi qua đều để lại một vết máu dài trên mặt đất. Mũ giáp cho khuôn mặt, hắn chỉ là một tiểu binh vô danh không truyền lệnh lịch sự. Môi hắn mấp máy, nhưng chỉ có thể phát ra khí âm.
“Ngựa……”
Ngựa chạy đến trạm dịch cách phía nam sườn Sa Tam doanh năm mươi dặm, hắn liền ngã xuống, người đập xuống đất.
“Trường ngựa ….”
Hắn kiên trì đến đây, còn chưa nói xong liền tắt thở. Chỉ cần hắn đến được đây là thành công, thiết kỵ ở trạm dịch sẽ lập tức đem tin tức về Sa Tam doanh, viện binh sẽ xuống phía nam. Nhưng trong trạm dịch một mảnh tĩnh mịch, khắp nơi đều là thi thể, bao gồm cả ưng ở trong phòng, nơi này đã không còn người sống.