Thương Tiến Tửu - Chương 177

Tác giả: Đường Tửu Khanh

Đàm Đài Hổ vẫn đang bộc bạch: “Tổng đốc muốn tôi thủ Đôn châu, tôi tuyệt không hai lời, nhưng không bỏ được các anh em ở Ly Bắc, lại càng không bỏ được Tổng đốc. Đôn châu là chốn ban đầu của anh tôi, tôi thật là…”
Ngón tay của Tiêu Trì Dã vùi vào trong tóc Thẩm Trạch Xuyên, hắn gắng nhịn kích thích, dùng ngón cái mân mê tai của Thẩm Trạch Xuyên, khêu viên ngọc châu đến gần như ửng đỏ. Cửa sổ đang mở, chốc chốc vài tiếng sấm lại vang lên, Tiêu Trì Dã đều bỏ ngoài tai.
Trong ngoài ngăn cách qua rèm trúc, tiếng của Đàm Đài Hổ rất rõ. Hai má Thẩm Trạch Xuyên đỏ ửng, lưỡi miệng ngồn ngộn, mềm đến mức có thể cọ được ra nước. Y chỉ nảy lòng tham nhất thời mà thôi, đâu có nghĩ là lại khó làm đến thế, không chỉ bị ních đầy, lại còn bị nghẹn đến ứa cả nước mắt.
Đàm Đàm Hổ đến cùng vẫn là một nam nhi bảy thước, không chịu nổi quỳ khóc thế này. Hắn thu lại tâm trạng, đổi danh xưng, nói: “Nay Đôn châu không có quân phòng vệ, chủ tử chịu giao nơi này cho tôi, tôi không được phụ lòng ân nghĩa này.”
Tiêu Trì Dã bị từng con sóng triều mềm mại tấn công, vừa nắm lấy cổ tay phải của Thẩm Trạch Xuyên, vừa ấn tóc Thẩm Trạch Xuyên. Dưới bàn chật chội, Thẩm Trạch Xuyên không chịu được nóng, chẳng mấy lâu sau mồ hôi đã chảy đầm đìa.
“Ta để lại năm nghìn binh cho ngươi,” yết hầu Tiêu Trì Dã chuyển động, “sổ sách đến Từ châu sau này, ngươi sẽ để Lan Chu quản. Có chuyện gì thì thì bảo sớm cho Lan Chu đi.”
Đàm Đài Hổ biết Thẩm Trạch Xuyên cũng đang ở trong phòng, lập tức ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói nghiêm túc: “Đôn châu phải tuyển binh mới, còn phải xây lại tường thành, khoản này phải chốt một con số chính xác với phủ quân trước.”
Đàm Đài Hổ còn nói thêm một ít chuyện nữa, đều là chính vụ cần bàn bạc, nếu là bình thường thì Thẩm Trạch Xuyên nên gọi Khổng Lĩnh vào, soạn ra một bản chương cùng Đàm Đài Hổ. Nhưng lúc này y không phân nổi tâm, có ý tưởng gì cũng đều đã bị Tiêu Trì Dã ấn mất sạch cả rồi. Cơn sóng trong mắt càng tích càng đầy, cuối cùng hóa thành giọt nước, rơi xuống như bị gãy.
Hình ảnh này quá kích thích.
Bàn tay của Tiêu Trì Dã hơi dùng thêm lực, tiếng mưa rơi lúc lớn lúc nhỏ, Thẩm Trạch Xuyên không ngăn được nước bọt, trong lúc vội vã, thậm chí còn chẳng biết Đàm Đài Hổ đã lui xuống từ bao giờ. Tiêu Trì Dã nhấc chân lên, đạp bàn ra.
Sầm bỗng nổ vang, mưa thoáng chốc nặng hạt, táp ào ào vào cửa sổ, hạt mưa vỡ bắn tung tóe. Tiêu Trì Dã không đi đâu hết, hắn cứ ở nguyên đấy, tựa vào ghế mà phạt Thẩm Trạch Xuyên. Hai tay Thẩm Trạch Xuyên bị trói ra sau lưng, ngồi lên đùi quay mặt vào Tiêu Trì Dã, trong tiếng mưa ồn ã rũ đầu kêu khẽ.
Quá nhẵn nhụi.
Chỉ vài lần là Thẩm Trạch Xuyên đã chịu hết nổi, vừa lắc lư vừa run lẩy bẩy. Y run đến đáng thương, cọ bẩn hết áo Tiêu Trì Dã. Lần này Tiêu Trì Dã không chơi nhiều kiểu, trói đôi cổ tay kia, mặc y cầu xin “A Dã” “Sách An,” chỉ lo đòi cả vốn lẫn lãi với y.
Mưa vẫn đang rơi.
***
Lúc mưa ngớt, Tiêu Trì Dã ngã vào chăn, kéo Thẩm Trạch Xuyên lại gần, còn nắm cổ tay phải của y, giữ yên ở chỗ mình. Thẩm Trạch Xuyên đang ngủ mê mệt lại tỉnh lại, gối lên иgự¢ Tiêu Trì Dã, nói lơ mơ một câu gì đó.
Tiêu Trì Dã nghe mãi không hiểu, buồn ngủ díp cả mắt, cũng lơ mơ đáp lại. Hai người cứ lẩm nhẩm ông nói gà bà nói vịt như thế một lát, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Giấc này ngủ đến tận trưa hôm sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Tiêu Trì Dã nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên gọi mình. Hắn mở mắt ra, nói mơ mơ màng màng: “Ừ, sao?”
Thẩm Trạch Xuyên buồn ngủ không ngẩng nổi đầu, níu bím tóc nhỏ của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã lại ngủ thêm một lúc nữa, trong lòng vẫn còn lo quân vụ, chẳng mấy chốc đã tỉnh. Tối qua hắn làm dữ quá, giờ trở mình đè Thẩm Trạch Xuyên bên dưới, nói: “Dậy, uống thuốc.”
Thẩm Trạch Xuyên dùng tay trái che trán Tiêu Trì Dã lại, giả vờ không nghe thấy.
Tiêu Trì Dã thở dài một tiếng, vùi đầu vào иgự¢ Thẩm Trạch Xuyên, cọ loạn một lát, cọ lún cả Thẩm Trạch Xuyên vào trong chăn, hắn nói khàn khàn: “Thẩm Lan Chu, kéo ta dậy mau.”
Thẩm Trạch Xuyên bị đè khó thở, níu lọn tóc của Tiêu Trì Dã cũng vô tác dụng, chỉ có thể mở mắt ra, ỉu xìu cất tiếng: “Eo ta đau, đầu gối ta đau, ta không dậy nổi.”
Tiêu Trì Dã thò tay xuống dưới Thẩm Trạch Xuyên, đỡ lưng y nhấc bổng lên, bế người rời giường. Lúc chạm vào nước Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn đang ngủ mơ, tựa vào người Tiêu Trì Dã, thật sự đến đầu ngón tay cũng lười động. Tiêu Trì Dã cũng không muốn động, hai người cứ thế ngâm trong nước.
Thần Dương đã đợi từ sáng sớm, nghe tiếng cửa mở ra, thấy Tiêu Trì Dã khoác áo bào rộng, xỏ guốc gỗ. Hắn cho chúng thị nữ tiến vào, một lúc lâu sau, thấy Thẩm Trạch Xuyên cũng khoác áo bào rộng, xỏ guốc gỗ đi ra.
Cả hai người đều mang dáng vẻ thiếu ngủ.
“Lão Hổ đâu?” Tiêu Trì Dã nói, “Lát nữa gọi hắn đến, hôm qua có mấy việc quên dặn.”
“Gọi Phí Thịnh trước đã,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía hành lang, “sao lại vẫn còn quỳ thế.”
Thần Dương vâng rồi lui xuống gọi người.
***
Phí Thịnh đang quỳ dưới hành lang, thấy Khổng Lĩnh khoác áo tơi tiến vào. Hắn cúi đầu đón: “Thành Phong tiên sinh.”
Khổng Lĩnh cởi nón áo ra treo sang bên, nói: “Sao lại vẫn còn quỳ thế này?”
Phí Thịnh nói: “Chủ tử chưa có lệnh.”
Phí Thịnh quỳ ở đây hai ngày, Tiêu Trì Dã mặc kệ hắn mà hắn cũng không mảy may oán trách. Trong lòng Khổng Lĩnh thoải mái, bèn trấn an: “Hầu gia với phủ quân gặp ít mà xa nhiều, phủ quân bị thương, hầu gia khó tránh khỏi nổi giận. Mấy hôm nay quân vụ nặng nề, giận chắc cũng hết rồi.”
Phí Thịnh vội đáp: “Chúng tôi là cận vệ, để cho chủ tử bị thương, ắt phải phạt. Hai ngày nay tôi không gặp chủ tử, rất lo cho vết thương của chủ tử.”
Khổng Lĩnh gật đầu: “Lòng trung thành này của ngươi, hầu gia cũng thấy rồi. Ngươi đợi thêm nửa khắc nữa là sẽ đến lượt ngươi thôi.”
Phí Thịnh biết Khổng Lĩnh nói thế là nhất định đã nhìn ra gì đó, bèn đáp: “Phí Lão Thập là người thô thiển, lần này mong tiên sinh chỉ điểm một chút.”
Khổng Lĩnh bật cười, ngẩng mặt nhìn Thần Dương đi tới, chỉ nói: “Ngươi chớ hoảng, quỳ hai ngày này là khổ đã qua rồi.”
Phí Thịnh lo sau thu Tiêu Trì Dã muốn tính sổ, lại cảm thấy ý trong lời của Khổng Lĩnh thì không phải. Hai ngày này hắn đã quỳ sạch cả những hân hoan lúc trước, không biết Tiêu Trì Dã định phạt hắn kiểu gì. Lúc này nghe tiếng gọi, bèn vội vàng đứng dậy đi theo.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế uống thuốc, Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm, không được phép để thừa. Thuốc đắng làm Thẩm Trạch Xuyên cau mày, nhưng mắt nhìn Tiêu Trì Dã mà không dám ọe ra, kiểu gì cũng phải nuốt xuống.
Đến cả trà đặc y còn không uống, chính là ghét đắng. Không có Kỷ Cương bên cạnh thì sẽ toàn lựa thuốc để uống, trừ phi bị thương nặng như lúc trên xe ngựa, không thì tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tiêu Trì Dã xem quân vụ, tiện tay đẩy đĩa kẹo mật đến gần Thẩm Trạch Xuyên.
Phí Thịnh đi vào hành lễ, quỳ trong nội đường.
Thẩm Trạch Xuyên không thể ăn kẹo trước mặt thuộc hạ, đầu ngón tay gần đến đĩa lại thu về, chịu đắng mà nói: “Thương tích của các huynh đệ đã xem chưa?”
Phí Thịnh đáp thành thực: “Đã xem rồi, đều là bị thương ngoài da thôi, không đáng lo.”
Thẩm Trạch Xuyên nói nghiêm nghị: “Bị thương thì phải dưỡng, mấy bữa này miễn trực ban đi, việc gác đêm giao cho đám Thần Dương. Hai vị huynh đệ kia phải an táng trọng thể, nếu có vợ con ở Từ châu thì lấy bốn mươi lượng bạc từ sổ của ta, thay ta thu xếp cho chu đáo.”
Phí Thịnh nghe vậy thì mừng, nhưng ngoài mặt không dám lộ ra, vội vàng đáp: “Chủ tử dặn dò, nhất định sẽ làm ổn thỏa.”
Không phải ai cũng có thể “thay” Thẩm Trạch Xuyên, những việc này trước đây đều là Kiều Thiên Nhai làm, có thể lấy bạc từ sổ riêng của Thẩm Trạch Xuyên, nghĩa là đã được tin tưởng, sự tín nhiệm này còn quý hơn cả thưởng bạc. Phí Thịnh rất mừng, nhưng trông vẻ mặt lạnh tanh của Tiêu Trì Dã thì lại thu lại, cúi đầu lui xuống.
Cẩm y vệ lần này thủ tốt, không bỏ chạy giữa trận, Thẩm Trạch Xuyên nhất định phải thưởng. Tiêu Trì Dã để Phí Thịnh quỳ, là đánh Phí Thịnh một đòn, để Phí Thịnh phải luôn luôn ghi nhớ, bọn họ là làm cận vệ, chủ tử bị thương chính là lỗi của bọn họ, đừng có vì Thẩm Trạch Xuyên nhiều lần không để bụng mà quên ngay. Đồng thời còn có một ý nữa, chính là Tiêu Trì Dã phạt Phí Thịnh trước, Thẩm Trạch Xuyên thưởng Phí Thịnh sau lại càng thể hiện sự quan tâm, Phí Thịnh phải nhớ ân của Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên quay sang, định tranh thủ bảo Tiêu Trì Dã gì đó. Tiêu Trì Dã giơ tay lên nhét kẹo vào mồm y, Khổng Lĩnh tiến vào.
Tiêu Trì Dã không hề biến sắc: “Giờ đã lấy được Đôn châu, nhưng thủ kiểu gì lại là một vấn đề. Từ châu bây giờ không có tướng lĩnh, ta để Đàm Đài Hổ ở lại đây, rút thêm năm nghìn người từ cấm quân và quân phòng vệ Từ châu để lại. Mùa đông năm nay phải gấp rút chiêu binh, hệ thống phòng ngự cũng là việc cấp bách.”
Thần Dương đưa sổ cho Khổng Lĩnh.
Có mấy lời Thẩm Trạch Xuyên cần phải nói, nhưng y còn đang ngậm kẹo, bởi vậy Tiêu Trì Dã tiếp tục: “Nha môn của Đôn châu phải xây lại, hộ tịch nhất định phải trong sạch. Thành Phong nghĩ một chút xem, trong xét duyệt nha môn Từ châu năm nay, có ai có thể phái đến để giúp Đàm Đài Hổ một tay không.”
Việc duyệt tư lại nha môn của Từ châu là do phụ tá của Chu Quế phụ trách, vụ việc Cao Trọng Hùng lần trước đã chém hai người, lần này Thẩm Trạch Xuyên lại giao việc cho Khổng Lĩnh, chính là cho phụ tá của Từ châu thêm một cơ hội.
Khổng Lĩnh đứng dậy đáp: “Có vài người được đấy, về ta sẽ lên danh sách, trình lên cho phủ quân xem, đến lúc đó sẽ mời cả Nguyên Trác tham gia góp ý nữa.”
Khổng Lĩnh đây là đang bước lên bậc thang mà Thẩm Trạch Xuyên cho, tiện thể nâng luôn cả Diêu Ôn Ngọc, hạ vị trí của mình xuống. Thần Dương theo Tiêu Trì Dã qua lại trong quân cũng đã gặp các phụ tá, nhưng không ai có được phong thái này của Khổng Lĩnh, hắn rất bất ngờ liếc Khổng Lĩnh.
“Có gì cần bố trí, ngươi cứ nói với Đàm Đài Hổ là được.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi vốn là phụ tá của đại ca hắn Đàm Đài Long, trong lòng hắn kính trọng ngươi, không dám không cả nể đâu.”
Bọn họ lại nói đến vài chính vụ ở Đôn châu, đều cần phải lên kế hoạch. Bên ngoài viện còn có một toán hành thương đang chờ gặp Thẩm Trạch Xuyên, Nhan Hà Như và Hải Nhật Cổ đang bị giam, chuyện bọ cạp còn chưa tra rõ. Bên Tiêu Trì Dã thì phải duy trì trao đổi thư với Ổ Tử Dư đang ở lại Ly Bắc, bởi vì Ly Bắc đã tuyết rơi, mã đạo các nơi không tắc thì sụt, việc tu sửa đã giao cho đội áp vận, nhưng tiền nhiều mà người cũng nhiều, sửa đoạn nào trước, sửa thế nào đều là vấn đề, đều phải được Tiêu Trì Dã xem qua trước rồi mới có thể quyết định.
Thời gian rảnh của hai người dường như chỉ tí ti như vậy, ban sáng không ngờ được là có quá nhiều việc. Hành thương vào thì cãi nhau ầm ĩ, mồm năm miệng mười Tiêu Trì Dã nghe mà hơi hối hận, tối qua làm khoái quá, hôm nay Thẩm Trạch Xuyên phải treo tinh thần lên mà làm việc.
Tiêu Trì Dã nghĩ đến đó, bèn quay qua nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Ai dè Thẩm Trạch Xuyên đang tựa vào ghế, mặt thì nghiêm túc lắng nghe hành thương cãi lộn, tay thì lại cầm 乃út vẽ một con rùa trên giấy.
Tiêu Trì Dã cười.
Sau đó thấy Thẩm Trạch Xuyên viết tên Tiêu Sách An hắn lên trên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc