Bà Chủ Nhà Không An Phận"Mộ Ly, anh đi đâu vậy?"
Quý Linh Linh mặc đồ ngủ, trên người lại quấn thêm một lớp chăn mỏng, chân mang dép, đôi mắt còn đang buồn ngủ nhìn Mộ Ly toàn thân ăn mặc chỉnh tề đang chuẩn bị phải ra khỏi cửa.
"Sao lại không ngủ thêm một chút nữa?" Mộ Ly vừa muốn đi ra ngoài, nghe thấy giộng cô, bước chân của anh lập tức rụt trở về, anh xoay người lại đi lên cầu thang.
Lão Trung đứng tại chỗ nhìn, xem ra phải một lát nữa Mộ tiên sinh mới có thể ra ngoài được.
"Bình thường không phải em ngủ rất nhiều sao?" Anh lấy tay vuốt nhẹ tóc đang rơi trước mặt cô, trong giọng nói tràn đầy sự cưng chìu trách cứ. (Mad: ý là trách yêu á).
"Đã dậy rồi, không có anh ở bên cạnh nên. . . . . ." Quý Linh Linh cúi đầu, như là muốn đem khuôn mặt và cái cổ đã đỏ bừng mà che giấu đi. Cô cũng không muốn cho anh biết, cô bây giờ rất ngán anh. ( Mad: Đoạn này em không hiểu gì hết trơn à!).
Mộ Ly đi lên phía trước, nhẹ nhàng mở rộng tay ra, liền đem cô ôm vào trong иgự¢.
"Anh còn phải đi làm, chờ lát nữa anh sẽ về ở nhà cùng với em, có được hay không?"
"Muốn đi bao lâu?"
Ax, Quý Linh Linh sau khi vừa nói xong, liền muốn đem đầu lưỡi của mình cắn đi, cả người liền trở nên lúng túng!
Chỉ thấy trên mặt Mộ Ly thoáng qua một tia tươi cười không dễ dàng phát hiện, "Buổi tối sẽ trở lại." Hôm nay có chút chuyện quan trọng phải làm, anh cũng muốn lúc nào cũng ở bên cạnh cô, nhìn cô đối với anh đầy sự lưu luyến, nhất thời làm cho tim của anh cảm thấy khá hơn.
"A, buổi trưa cũng không trở về." Quý Linh Linh cúi đầu, than nhẹ một tiếng.
"Ngoan, anh sẽ cố nhanh chóng trở về." Mộ Ly vuốt nhẹ lên miệng của cô, nhẹ nhàng ở trên môi hôn của cô một phát.
Vừa lúc anh muốn đi, thì lại phát hiện Quý Linh Linh nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh, bộ mặt giống như là không hề muốn anh rời đi vậy.
"Cái cô bé này." Những lời này, là Thượng tá Mộ vừa cười vừa nói.
Lão Chung lúc này vô cùng xác định, phải một lát nữa thì Mộ tiên sinh mới có thể xuống lầu, bởi vì ngài ấy muốn ôm Quý tiểu thư trở về phòng ~. . . !
"Nghe lời, ngủ thêm một lát nữa." Mộ Ly đem Quý Linh Linh thả vào trên giường, anh cũng đi theo nằm xuống ở bên cạnh cô, mặc cho cô ôm cổ của mình. Lúc anh nói chuyện thì không khí ấm áp cũng rơi xuống mặt cô.
"Ừ." Quý Linh Linh mặc dù đã đồng ý, nhưng tay lại không có nới lỏng được phân nửa nào, cô cũng thuận thế trực tiếp tiến sát vào trong иgự¢ của anh, cọ qua cọ lại.
Sau một phút, thân thể Mộ Ly liền căng thẳng, cô bé này thật sự là quá mê người, không cần phải nói nhiều cũng đủ để anh khó mà có thể kiềm chế được.
"Ngoan ngoãn ngủ một mình được không, bảo bảo cũng cần ngủ nhiều một chút, anh hiện tại đi làm, sẽ nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, có được hay không?" Mộ Ly âm thanh ách ách, ghé vào bên tai của cô nhẹ giọng hỏi.
Quý Linh Linh không trả lời, lại khẽ lắc đầu một cái, ý tứ là đã rất rõ ràng rồi.
Hôm nay không biết cô bé này lại làm sao nữa, ngày thường cũng không có dính anh như vậy.
"Bảo bối, con hôm nay thì sao, có phải là không thoải mái hay không?" Mộ Ly đem bàn tay che của anh đặt ở trên bụng của cô, nhẹ nhàng qua lại vuốt ve.
"Không có. . . . . ." Quý Linh Linh vẫn dựa vào trong иgự¢ của anh.
Mộ Ly suy nghĩ một hồi, cũng không có chuyện gì để cho cô quan tâm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế này thì cũng không thể đoán ra được tâm tư của cô rồi.
"Bảo bối, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em một chút, có được hay không?" Nhìn cái bộ dáng này của cô, coi như anh có đi làm thì trong lòng cũng an tâm được, giải quyết xong chuyện lần này, anh nhất định phải xin nghỉ, theo cô nghỉ đẻ!
"Không cần ~" Quý Linh Linh giống như làm nũng tựa vào trong иgự¢ anh, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, bày tỏ kháng nghị của mình.
Ha ha, lần này Mộ Ly thật sự là cảm thấy rất buồn cười, cô có biết làm như vậy khiến cho anh cảm động biết bao nhiêu hay không, anh đã từng muốn giống như bây giờ, nhìn cô làm nũng với anh, làm cho anh có chút “thụ sủng nhược kinh”.
(Mad: thành ngữ này chắc ai cũng biết nhỉ “…..”: được sủng ái mà lo sợ…)
"Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải hay không buổi tối mơ thấy ác mộng hay không?" Mộ Ly đem cô biến thành đứa bé ba tuổi. "Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có được hay không?" Mộ Ly khe khẽ hôn lên mái tóc của cô, trong giọng nói cũng nghe ra được đau lòng không nói ra được.
"Em. . . . . . Em nói, anh sẽ đồng ý với em sao?" Trầm mặc một hồi, Quý Linh Linh rốt cuộc mở miệng hỏi.
"Nói một chút thử coi." Quả nhiên là có chuyện.
Quý Linh Linh nhẹ nhàng buông tay ra một chút, làm cho hai người bọn họ có thể mặt đối mặt nói chuyện, "Em muốn đến công ty." Ánh mắt yếu ớt, giọng nói cũng yếu ớt.
Không được! Mộ Ly theo bản năng chính là muốn nói những lời này, thế nhưng anh lại không có nói ra. Anh am hiểu nhất chính là dùng phương pháp mềm dẻo để làm cô nghe lời, nếu như cứng rắn phản đối, không chỉ sẽ làm cho cô phản kháng vô cùng kịch liệt, chủ yếu nhất là đối với thân thể của cô sẽ không tốt.
Không đợi được câu trả lời của anh, Quý Linh Linh lại bị chiếm tiện nghi một lần nữa, đôi môi lại bị hôn lấy, này, bây giờ là thời gian thân thiết sao? Cô là đang hỏi chuyện có được hay không?
Một nụ hôn thật lâu, hai gò má của Quý Linh Linh ửng hồng, thân thể cũng bắt đầu không chịu nổi mà run rẩy, đôi mắt ướt ác mờ mịt nhìn anh, bộ dáng giống như là vẫn chưa thỏa mãn.
"Bảo bối, còn phải hôn một lần nữa sao?" Mộ Ly chăm chú nhìn gò má mềm mại của cô, trên người đã sớm chuẩn bị rục rịch chộn rộn, nếu như không phải là bận tâm đến thân thể của cô, anh đã sớm không khống chế được lật thẳng người lên.
"em. . . . . ." Quý Linh Linh đã sớm xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, "Em. . . . . . Muốn."
A. . . . . .
Mộ Ly ngẩn ra, "Bảo bối, em nói cái gì?" Anh có phải nghe nhầm rồi hay không? Tiểu bảo bối của anh cư nhiên bây giờ chủ động yêu cầu? Anh quay mặt của cô lại, "Lặp lại một lần nữa." Âm thanh nhất thời trầm thấp khàn khàn đi mấy phần.
"Em nói, em nghĩ muốn anh. . . . . . Để cho em đi làm." Nói xong, nụ cười xấu xa này đúng là Quý Linh Linh rồi.
Mộ Ly khẽ nhíu mày, cái người phụ nữ này, bây giờ bắt đầu không ngoan rồi, cư nhiên học cách gài bẫy anh.
Lại một lần nữa, đôi môi lại một lần nữa bị quấn lấy, anh trằn trọc trở mình, đôi tay cũng nới rộng ra, di chuyển đến những nơi mềm mại của cô, mọi nơi đều sờ qua một lần.
"Vì anh, không cần đi, có được không?"
Lúc này hô hấp của Quý Linh Linh cũng đã trở nên dồn dập, "Em. . . . . ."
Còn chưa chờ cô nói xong, Mộ Ly giống như một đốm lửa vậy, lại một lần nữa cuốn lấy môi cô, lửa nóng trong người càng ngày càng nghiêm trọng, xem ra một lát anh còn phải tắm lại một lần mới được.
"Ô. . . . . . Ngừng. . . . . . Ngừng. . . . . ." Sẽ không dừng lại chứ, cô thật sự là không chịu nổi, bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, thân thể không biết là bị làm sao, càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Đầu hàng, đầu hàng.
"Bảo bối, vì anh, không cần tới đó, có được hay không?" Mộ Ly cắn môi hồng của cô, nhỏ giọng hỏi, nghe lời nói thì có mấy phần bá đạo, nhưng cũng lại có mấy phần cầu xin.
"Em. . . . . ." Nhờ hai người đang gần sát nhau như thế này, nên cô có thể nhìn rõ ràng đáy mắt của anh ẩn núp sự yêu thương dành cho cô sâu đến vô cùng. Anh yêu cô, rất rất yêu cô, nếu như cô cố ý muốn đi làm, anh nhất định sẽ đau lòng. "Thật xin lỗi, đã để cho anh lo lắng, em không đi, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh."
"Ha ha, bảo bối, tới hôn một chút nào."
"Đừng á ~"
Lại một nụ hôn triền miên nóng bỏng, thật ra thì Mộ Ly cũng không sợ cô đi làm, bởi vì cô không thể làm ở đó nữa, anh đã từ chức ở công ty IDE cho cô, dĩ nhiên chuyện này không thể để cho cô biết được.
"Lão Trung, chúng ta đi thôi."
Xuyên qua kính chiếu hậu, lão Trung nhìn
Mộ tiên sinh nhà mình trên đầu vẫn còn ướt, xem ra Mộ tiên sinh....Rất nóng nha.
"Mộ tiên sinh, chúng ta là đi tìm Tần tiên sinh, hay là để cho anh ta tự mình tới tìm ngài?" Lão Trung hỏi.
"Chúng ta đi tới chỗ của anh ta." Mộ Ly đáp: "Lão Trung, lái nhanh một chút." Chuyện này phải sớm giải quyết một chút, anh mới có thể sớm trở về với mèo con của anh.
"Vâng."
"A~ Phiền quá à!" Qúy Linh Linh mặc áo ngủ to lớn, chán đến ૮ɦếƭ ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách.
"Qúy tiểu thư, thân thể của cô không thoải mái sao?" Bà Lâm đang ở trong phòng bếp nấu canh lại một lần nữa bước nhanh ra ngoài, sốt ruột hỏi.
"À....bác Lâm, cháu rất khỏe, không cần lo lắng."
"Nha...Vậy thì tốt." Bà Lâm gương mặt đầy lo lắng, đây đã là lần thứ tám nghe thấy Qúy tiểu thư than thở rồi, nếu như Qúy tiểu thư thật sự có vấn đề gì, bà chắc chắn sẽ không thể nào mà đảm đương nổi.
Đang lúc bà Lâm xoay người đi vào phòng bếp thì liền nghe được Qúy Linh Linh nói: "Bác Lâm, thật xin lỗi, để cho bác phải lo lắng." Trong giọng nói tràn đầy sự áy náy.
"A, không có việc gì không có việc gì, tôi vốn là nên chăm sóc tốt cho Qúy tiểu thư." Bà Lâm hiển nhiên là bị lời nói này của Qúy Linh Linh hù sợ, bà chỉ là một người giúp việc, việc quan tâm đến chủ nhà vốn là điều đương nhiên.
Qúy Linh Linh nhìn vẻ mặt kích động của bà Lâm đang đi về phía nhà bếp, cô khẽ nhíu mi lại, Mộ Ly mỗi ngày đều phải đi làm, cô hiện tại chỉ mới là mang thai hơn một tháng mười ngày, cô có thể chịu đựng trong một khoảng thời gian ngắn, nếu như mỗi ngày đều để cho cô ăn không ngồi rồi như bây giờ, bảo vệ kĩ càng, không cho phép cô làm cái này cái nọ, thần kinh của cô nhất định sẽ có vấn đề.
Không được! Nếu như mà cô cứ tiếp tục như vậy nữa, như vậy có thể có một ngày cô sẽ biến thành bà bầu! Mỗi ngày đều không thể vận động, mọi thứ đều đưa tới tay, cơm tới mồm...Hoặc là ngày nào đó sẽ biến thành một bà nội trợ, nhiệm vụ duy nhất mỗi ngày chính là chờ Mộ Ly về nhà!
Ax, nghĩ đến đây, Qúy Linh Linh cả người không khỏi bị kích động, cô mới không cần biến thành như vậy!
"Bác Lâm, cháu muốn đi ra ngoài một chút."
"Qúy tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Bà Lâm vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, nhìn thấy Qúy Linh Linh đã đi lên lầu.
Một lát sau, Qúy Linh Linh toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu hồng đang ưu nhã đi xuống, trong tay còn cầm ví tiền.
"Không phải lo lắng, cháu chỉ là muốn đi ra ngoài đi dạo, hóng mát một chút. Bác Lâm, bác là người từng trải, phụ nữ có thai mỗi ngày ở nhà buồn bực, đối với đứa bé thật rất không tốt." Qúy Linh Linh khẽ cong lên môi, cầu xin sự đồng tình.
"Ách...Phải....." Nhưng là, cái này không giống vậy.
"Bác Lâm, bác xem cháu mơi có bảo bảo mới hơn một tháng, nếu như còn tiếp tục buồn bực như vậy, bảo bảo nhất định sẽ bị bệnh." Qúy Linh Linh vừa nói, còn toát ra gương mặt bi thương.
"Cái này, Qúy tiểu thư, cô ra ngoài đi dạo đi, nhớ sớm trở về."
"Ừ, được, cháu rất nhanh sẽ trở lại!" Qúy Linh Linh thay đổi bộ mặt bi thương, lộ ra nụ cười tươi tắn xán lạn.
Chờ bà Lâm chưa kịp phản ứng, Quy Linh Linh đã sớm vui mừng đi ra khỏi cửa chính.
Vừa ra khỏi cửa chính, "Hô....... Không khí bên ngoài thật là thoáng mát!" Mấy bữa nay cô thật sự là bị buồn chán đến ૮ɦếƭ rồi.
Qúy Linh Linh vừa ra khỏi nhà, trực tiếp ở ven đường đón một chiếc taxi.
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
"Đi phố quà vặt đi."
"Vâng."
Cô còn có thể đi làm cái gì, vốn là không thích đi dạo phố, được ra ngoài một chuyến, dĩ nhiên là đi tìm mỹ vị của riêng mình rồi.
Mười lăm phút sau, Qúy Linh Linh đã xuất hiện trước cửa của một nhà làm 乃ún gạo.
Cô nhắm mắt lại ngửi ngửi thơm, miệng đầy nước miếng.
"Tiểu thư, cô muốn ăn 乃ún gạo sao?" Cô còn chưa có đi vào, đã thấy một người giống như ông chủ quán đứng ngoài cửa chào hỏi.
"Ừ, đúng vậy!" Qúy Linh Linh gương mặt vui mừng, chỉ mới vừa nghe thấy, đã không nhịn được mà động lòng rồi.
"Vậy xin mời vào," Ông chủ gương mặt nhiệt tình mời cô đi vào.
"Được rồi!" Qúy Linh Linh vừa mới đi được hai bước, liền thấy một người đang ngồi cách đó không xa, hơn nữa nhìn người này lại có chút quen mắt, "Ông chủ, tôi một lát nữa mới ăn." Nói xong, cô liền đi tới chỗ của người kia.
"Thẩm tiểu thư, cô ở nơi này làm cái gì?" Qúy Linh Linh nhìn Thẩm Lạc đang đứng ở một góc, gương mặt kinh ngạc hỏi. Nếu như cô không nhớ lầm thì Thẩm Lạc là thiếu phu nhân nhà giàu mà, như thế nào hiện tại lại....
Mái tóc dài rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, cùng với bộ đồ hình hoa nhỏ giống như một cô gái ở nông thôn vậy!
*************************Hết chương 101**************************** Nữ Lâm - Thứ hai lúc 20:29 Chương 102: Kết quả của việc chọc phải hai người phụ nữ
"Thẩm tiểu thư, cô như vậy là. . . . . ." Quý Linh Linh ngạc nhiên đến không khép miệng lại được, ai có thể tưởng tượng một thiếu phu nhân nhà giàu sẽ nghèo túng đến mức này, chẳng lẽ. . . . . . trong nhà có chuyện hay là bị đuổi khỏi nhà?
"Quý tiểu thư?" Thẩm Lạc vừa nhìn thấy Quý Linh Linh cũng lộ ra biểu hiện kinh ngạc, cô đứng lên, vỗ nhẹ đất ở trên người, "Làm sao cô lại tới nơi này, những nơi như thế này. . . . . . Thượng tá Mộ đồng ý cho cô tới sao?"
Ách. . . . . .
"Chuyện này. . . . . .Là tôi len lén đi tới được, nhưng mà Thẩm tiểu thư, cô. . . . . .". Quý Linh Linh không biết nên mở miệng hỏi như thế nào mới đúng.
"A, tôi sao, tôi cũng là len lén tới đây. Đi thôi, tôi mời cô 乃ún gạo, ngồi xổm cả nửa ngày, thật là vừa mệt lại vừa đói."
Cái gì?
Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, cô còn không có hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra nữa, liền bị Thẩm Lạc lôi kéo vào quán ăn.
"Đến đây đi, Linh Linh, tôi có thể gọi cô như thế được không?"
"Ừ, có thể." Quý Linh Linh ngồi ở đối diện với cô, nhìn tô 乃ún gạo to đùng trước mắt, nhưng cô lại không có bất kỳ động tác gì, chắc là bởi vì đang nghĩ đến Thẩm Lạc.
"Linh Linh, ăn đi, quán 乃ún gạo này cũng không tệ lắm." Nói xong, Thẩm Lạc chuyển tới cho cô một đôi đũa.
"Được, cám ơn cô, Thẩm Lạc." Quý Linh Linh vội vàng nhận lấy chiếc đũa.
Thẩm Lạc vừa ăn vừa cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, cô cúi đầu ăn gấp gáp, thậm chí còn nghe được tiếng xì xụp khi ăn. Nhìn bộ dáng của Thẩm Lạc, Quý Linh Linh cũng bắt đầu không nhịn được mà chảy nước miếng.
"Ăn đi nha, tại sao chỉ nhìn tôi mà không ăn?" Thẩm Lạc một miệng chứa đầy 乃ún gạo, hai bên mà phình lên, vẻ mặt nhiệt tình nhìn Quý Linh Linh.
"Tôi. . . . . . Thẩm Lạc, cô và An tiên sinh xảy ra chuyện gì không vui sao?" Quý Linh Linh cầm đũa lên chọn một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào trong miệng.
Thật đã. . . . . . Thẩm Lạc húp hai ngụm nước, "Làm sao cô biết?"
"Ách. . . . . ." Quý Linh Linh chần chừ nói: "Thẩm Lạc, nếu như cô không có chỗ nào để đi, tôi có thể giúp cô."
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Thẩm Lạc đang húp nước nghe thấy Quý Linh Linh nói như vậy, cô không khỏi ngây ngẩn cả người, "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."
"Thẩm Lạc, cô làm sao vậy? Sao lại ho nhiều như vậy?"
"Linh Linh, cô mới vừa nói gì? Tôi làm sao lại không có chỗ ở?" Cô dầu gì cũng là thiếu phu nhân của tập đoàn An thị nha.
"Cô và An tiên sinh. . . . . ."
"A, cô khỏi cần phải nói đến anh ta, cái tên kia trong óc toàn là tư tưởng thối nát, tôi và anh ta chính là không cùng lí tưởng!" Vừa nhắc tới An Trí Viễn, Thẩm Lạc giống như một con đứt cương trở nên vô cùng tức giận.
"Cho nên anh ta đuổi cô ra ngoài, không để cho cô ăn no, không cho cô tiền, không cho cô quần áo?" Quý Linh Linh lại một lần nữa phát huy sức mạnh ảo tưởng của mình.
"Khụ. . . . . . Linh Linh. . . . . . A, cô nói tôi à, ha ha. . . . . . Không phải như cô nghĩ đâu!" Thẩm Lạc vừa nghe thấy cô ấy đánh giá cô giả trang thành như thế này, không khỏi phá lên cười, "Cô vừa nhìn thấy tôi, lập tức lộ ra dáng vẻ lo lắng, có phải cho rằng tôi có chuyện hay không?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không đúng nha....., tôi mặc như thế còn không phải là bởi vì tên súc sinh kia!" Thẩm Lạc mắng một câu.
Quý Linh Linh trợn to hai mắt, tính tình của Thẩm Lạc này, quả thật rất giống với tính cách của cô, nhìn bộ dạng mắng chửi người của cô ấy, thật là sảng khoái nha.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi một chút được không?"
"Hắc hắc, là như vậy, tôi đã ở chỗ này ngồi chổm hổm chờ ba ngày rồi, mặc như vậy cũng là vì lén lút." Thẩm Lạc lại uống một hớp canh, nhìn bộ dáng của cô, có lẽ là thật sự rất đói bụng.
"Ngồi chổm hổm chờ ba ngày? Cô ở đây làm cái gì?" Quý Linh Linh trừng lớn con mắt, lần này thật đúng là cô ᴆụng phải chuyện lạ rồi, cô buồn bực thời gian dài như vậy, rốt cuộc tìm được chuyện để thả lỏng rồi.
"Nhà chúng tôi có một người làm tên là A Hoàn, chồng của cô ấy là một tên vô cùng ham mê cờ bạc, đã vậy hắn ta còn bao nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mà tên kia chẳng những không lo làm việc, mỗi lần đều đến gặp A Hoàn đòi phí sinh hoạt."
"Cô nói như vậy, tên đàn ông kia chỉ muốn tiền từ A Hoàn nhà cô, để đi bài bạc với bao dưỡng phụ nữ?".
"Chính là ý này! Cô đã thấy qua tên đàn ông nào đê tiện như vậy chưa?" Thẩm Lạc tức giận nói.
"Không có, nhưng mà cô ở chỗ này, là vì đang chờ tên đàn ông xấu xa kia, đem hắn ta dạy dỗ một trận sao?" Thẩm Lạc đúng là một người có tính tình sảng khoái nha, Quý Linh Linh thầm nghĩ.
"Không chỉ muốn dạy dỗ hắn ta, còn muốn cho hắn ký đơn thỏa thuận li hôn! Tên súc sinh kia, cư nhiên bắt người nhà của A Hoàn uy Hi*p, nếu như không cho hắn tiền, hắn sẽ làm người nhà của cô ấy bị thương. Hiện tại A Hoàn muốn cùng hắn ly hôn, nhưng thế hắn lại lấy lí do là mình không có năng lực làm việc, cự tuyệt ly hôn."
"Đây quả thực là tên cặn bã mà!" Quý Linh Linh bị Thẩm Lạc tác động, không nghĩ tới bây giờ còn có loại đàn ông đê tiện như vậy, dựa vào phụ nữ còn chưa tính, còn dùng tiền của phụ nữ để ăn chơi đàng điếm.
"Linh Linh, cô và tôi có cùng một suy nghĩ đúng hay không? Loại này đàn ông thối nát này, chính là nhìn thấy một lần đánh một lần. . . . . . Kìa, tên súc sinh kia kìa!"
"Ở đâu?" Quý Linh Linh còn chưa kịp hỏi, Thẩm Lạc đã một bước xông ra.
"Chờ tôi với!" Quý Linh Linh lấy tờ 100 ngàn ném lên trên bàn, liền chạy như bay. Trường hợp này, tại sao có thể thiếu cô được, một người thích trừ gian diệt ác như cô đây!
"Lý Nhân Nghĩa, anh chuẩn bị đi chỗ nào vậy?" Thẩm Lạc vòng hai tay trước иgự¢, đứng trước mặt một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi mà hỏi.
"Ơ, Thiếu phu nhân An đại, cô làm sao lại tới nơi nghèo nàn này của tôi vậy?" Tên đàn ông gọi là Lý Nhân Nghĩa nhìn thấy Thẩm Lạc liền phát ra nụ cười bỉ ổi.
"Chính là hắn sao?" Lúc này, Quý Linh Linh cũng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc hỏi. "Không cần trả lời, dựa vào chiếc kia răng vàng khè kia của hắn, tôi cũng có thể đoán được mấy phần."
Thẩm Lạc chợt nhìn cô một cái một cái, quả nhiên là người có mắt thần.
"Lý Nhân Nghĩa, hôm nay tôi tới tìm anh, cũng không phải là có chuyện gì khác, ngoan ngoãn ký đơn ly hôn ký đi, tôi sẽ là anh một còn đường tốt mà sống!" Thẩm Lạc nhai kẹo cao su, bộ dạng giống như là xã hội đen vậy. Hơi ngưỡng cằm lên, ánh mắt khinh thường, cô xem tên Lý Nhân Nghĩa như hạt cát cô dẵm dưới chân vậy.
"Cô An, A Hoàn nhà tôi còn chưa nói cái gì, mà cô lại đến đây bức tôi li hôn, có thể hay không là không hiền thục rồi? Cô chẳng lẽ chưa từng nghe qua phá hủy mười ngọn tháp không bằng phá hủy môn mối nhân duyên sao, tổn hại đến công đức, cô có biết hay không?" Lý Nhân Nghĩa dùng ngón tay út khều khều miếng ra xanh dính trong răng ra, sau đó nhổ ngụm nước bọt, "Thiếu phu nhân à, tôi khuyên cô nha, ít lội nước ᴆục đi."
Thẩm Lạc híp mắt lại, bản lãnh ngụy biện của người đàn ông này đúng là không tầm thường.
"Này, chú à, tôi nghe chú nói chuyện cũng rất hợp lý, nếu như chú thật sự tốt thì sợ gì người khác nghe thấy được đúng không? Các bạn bè, hàng xóm, người qua đường xin hãy dừng chân qua đây nghe một lát nha." Quý Linh Linh đứng trước mặt Thẩm Lạc, cười tươi nói.
Cô vừa mới hét lớn vài câu, hẻm nhỏ đã chật kín người bu lại xem.
"Chú à, nhìn chú to lớn như vậy, nếu như nói chú không có năng lực làm việc thì ai tin à? Những người hàng xóm ở đây, mọi người chắc hẳn cũng biết nhân phẩm của người đàn ông này chứ? Vợ của mình phải đi làm người giúp việc cho người khác, ông ta không đau lòng thay cho vợ mình thì thôi, đã vậy còn dùng tiền của vợ mang đi đánh bài, bao dưỡng phụ nữ khác. Tôi nói này, lương tâm của chú có phải bị chó ăn hết rồi không?" Quý Linh Linh học theo bộ dáng của Thẩm Lạc, hai tay ôm иgự¢, từ trên cao nhìn xuống.
Loại đàn ông ăn hại như thế này cũng không ít, phần lớn là lợi dùng tình cảm thì thôi, thế nhưng loại đàn ông ăn cơm chùa như thế này, thật đúng là chưa từng gặp qua.
"Con mụ ૮ɦếƭ tiệt lẳng lơ, mày ở đâu ra? Cút ngay cho tao, có nghe thấy không?" Răng cửa vàng khè của Lý Nhân Nghĩa bị Quý Linh Linh nói trên mặt vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng không chịu nổi tiếng bàn tán chung quanh, hắn thế nhưng tức mở miệng mắng to .
"Bốp, bốp!"
Đang lúc tất cả mọi người còn đang bàn tán, Thẩm Lạc đã đi lên phía trước, tát hai phát vào miệng hắn, "Đem miệng của anh lau khô sạch sẽ một chút! Bản tiểu thư đây có thể cho anh ૮ɦếƭ không có chỗ chôn, anh có tin hay không?"
Lý Nhân Nghĩa trừng mắt lớn nhìn Thẩm Lạc đang đứng ở trước mặt mình.
Hắn tin, hắn rất tin, chồng của cô ta là An Trí Viễn, thế lực của anh ta như thế nào hắn cũng biết, nhưng An Trí Viễn hoàn toàn mặc kệ chuyện này không phải sao? Tại sao người phụ nữ này lại nhiều chuyện đến như vậy .
“Bốp, bốp!"
Mọi người còn đang cả kinh, lúc này Quý Linh Linh cũng đi lên phía trước, lại tát tên đàn ông xấu xa đó hai cái, "Hai cái tát này, một cái là vì vợ của ông, một cái là vì miệng ông rất thối!"
"Cô. . . . . ."
"Lý Nhân Nghĩa, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh chọc đến cô ấy, kết quả của anh so với việc ᴆụng đến tôi sẽ càng đau khổ hơn." Thẩm Lạc trưng ra nụ cười nhạt, nhàn nhạt nói.
Lý Nhân Nghĩa cả kinh, nhìn người phụ nữ xa lạ kia, khí thế như vậy, chắc hẳn lai lịch không nhỏ, hắn cũng không cần nhiều chuyện.
"Ký! Ky đơn li hôn ngay, tôi sẽ không đến tìm anh nữa." Thẩm Lạc một tay cầm tờ thỏa thuận li hôn, bày ra ở trước mặt của hắn.
"Không thể nào, tôi không ký đấy! A Hoàn là của tôi, tôi không ký đấy!". Lý Nhân Nghĩa liên tiếp lui về phía sau hai bước.
"Không ký? Anh nghĩ muốn chèn ép A Hoàn cả đời sao? Chính anh cũng bao dưỡng người phụ nữ khác rồi, cùng cô ta trải qua cả đời không phải là tốt hơn sao!" Thẩm Lạc lạnh lẽo châm chọc, chung quanh cũng phát ra âm thanh khinh bỉ.
"Chú à, ký đi, bây giờ chúng tôi chỉ cần chú ký tên mà thôi, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, chúng tôi cũng không biết chúng tôi sẽ làm gì chú đâu?" Quý Linh Linh đe dọa nói.
Hai con đàn bà thối tha, chó bắt chuột xen vào việc của người khác, không ở nhà làm thiếu phu nhân đi, cư nhiên lại tới uy Hi*p hắn, đừng để cho hắn có cơ hội, nếu không hắn sẽ “dạy dỗ” tốt hai đứa nó!
"Lý Nhân Nghĩa, tôi bây giờ đã là rất khách khí với anh rồi, anh nhanh ký tên đi. Anh cũng biết, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm đâu." Thẩm Lạc vừa nhìn hắn ta, trong lòng đã sớm không nhịn được muốn nôn ngàn vạn lần, A Hoàn đúng là số khổ mà, cư nhiên lại gả cho một người đàn ông như vậy.
"An. . . . . ."
"A Nghĩa, mày ở chỗ này làm cái gì?"
Còn chưa kịp chờ Lý Nhân Nghĩa cầu xin tha thứ, lúc này từ trong đám người lại chui ra ba người đàn ông mặc áo xác nách, vẻ mặt dữ tợn.
"Ơ, sao lại có hai cô gái xin đẹp ở đây, lại đang la hét cái gì vậy, thế nào, hai cô, có hứng thú hay không cùng với Hào đại ca đây sung sướng một đêm không?" Người đàn ông tự xưng là Hào đại ca này, trước иgự¢ xăm hình một con rồng, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá đang cháy, vừa lên tiếng đã có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá ở trong miệng.
"Anh Hào. . . . . . Hai con đàn bà này muốn đánh tôi!"
Thẩm Lạc chợt nâng nhẹ lông mày lên, nhìn về phía Lý Nhân Nghĩa. "Ha ha, Lý Nhân Nghĩa, ta nghĩ gan anh càng lúc càng lớn rồi đó?"
"Ơ, cái cô gái này cũng rất cay nha, mặc dù ăn mặc rách rưới, nhìn cũng là loại vải tốt nha. Đằng sau bộ đồ rách rưới này, chắc sẽ là một cơ thể đầy đặn nhỉ?" Tên Hào đại ca đứng trước mặt Thẩm Lạc, dùng tay miêu tả hình dáng cô, còn liếm liếm cái miệng dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt vô cùng dâm đãng.
"Lý Nhân Nghĩa, xem ra tôi cần giẫm nát ba đầu ngón tay của anh thì anh mới biết sợ có đúng không?" Thẩm Lạc hoàn toàn không thèm để ý đến người tự xưng là Hào đại ca, gương mặt lạnh lẽo nhìn Lý Nhân Nghĩa.
"Cô. . . . . . Cô dám! Cô cho rằng cô là thứ gì, gọi cô một tiếng thiếu phu nhân đã là nể mặt cô lắm rồi!" Có lẽ là bên cạnh có người quen, nên lá gan của Lý Nhân Nghĩa cũng lớn hơn. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không li hôn với A Hoàn.
"Còn cô gái này, bộ dáng của cô cũng không tệ, có muốn cùng tôi sung sướng không nào, anh Hào đây bao nuôi cô, cô nghĩ như thế nào?"
"Ha ha, cái chú này, chú không soi gương sao?" Quý Linh Linh đánh một cái thật mạnh vào cái tay đang muốn sờ lên mặt của Thẩm Lạc.
"Nè! Tao nói nè bọn mày, hôm nay đúng là một ngày khiến tao cảm thấy thật thoải mái, hai con đàn bà này cũng thật đanh đá mà! Tao nghĩ nếu bán chúng đi, thì sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Ba tên lưu manh to lớn nhìn Quý Linh Linh và Thẩm Lạc, tự nhiên muốn “lưu manh” với hai cô một chút.
"Tại sao các người lại nói như vậy. . . . . .". Trong lúc này thì trong đám đông truyền đến một giọng nói.
"A Cao đâu, cháu trai của ông dám đứng ở đây nói chuyện với tao? Nghèo như cái P mà còn nhiều chuyện, có tin ông đây đốt sạch cửa hàng của mày hay không? Muốn tốt thì tất cả đều cút sang một bên cho ông, hôm nay ông đây cũng khá thoải mái nên không so đo với các người!"
Cái tên Hào ca mở miệng mắng to những người xung quanh, quả nhiên đám người này liền yên tĩnh lại.
"Nói đi, ông đây chơi phụ nữ cũng chưa giờ không chịu trả tiền, bây giờ vì hai con đàn bà thối các cô, ông đây cũng sẽ bỏ ra giá cao, đến đây đi, nói cho ông đây các cô muốn bao nhiêu tiền? Ha ha, ông đây bảo đảm để cho các cô cảm thấy vô cùng thoải mái, ha ha ha ha. . . . . ."
Sau đó hai người đàn ông đi theo Hào ca cũng phát ra tiếng cười dâm đãng theo hắn.
"Các cô ấy đáng giá bao nhiêu, nói cho tôi nghe một chút?" Một câu nói này, đám người bên phải đột nhiên né ra thành một lối nhỏ, chỉ thấy Mộ Ly đi ở phía trước, sau lưng còn có mấy người đàn ông mặc đồ tây đi theo ở phía sau.
"Cũng nói cho tôi nghe xem, người phụ nữ của tôi có giá là bao nhiêu!" Đám người bên trái cũng né ra thành một lối nhỏ, phía sau An Trí Viễn cũng là một đám người mặt đồ tây, nhanh chóng đi tới chỗ đám đông bọn họ.
“Đàn ông xấu!" Hai cô gái đồng thời nhỏ giọng khẽ mắng một câu.
Oa. . . . . . Hai người đàn ông này, nhìn thật là quá ưu tú nha ~
"Mày. . . . . . Mày đang tính làm gì đó? Dám cùng ông đây nói như vậy?" Không biết cái tên Hào
ca này lấy can đảm ở đâu ra, hắn ta đi tới trước mặt Mộ Ly mắng anh một câu.
“Ha ha.” Cười nhạt một tiếng, Mộ Ly tiện tay tháo kính mát xuống, tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng mắt nhìn xuống người đàn ông đang đứng trước mặt. “Đem những lời nói vừa rồi, lặp lại một lần nữa xem.” Giống như ác quỷ, Mộ Ly chậm rãi mở miệng.
“Mày… Mày… ông đây…A!” Không đợi tên Hào ca nói hết lời, câu ‘ông đây’ vừa mới thoát ra khỏi miệng, đã bị một người đàn ông sau lưng Mộ Ly đi lên đạp cho hắn một cái té xuống mặt đất.
Mộ Ly mắt lạnh liếc hắn một cái, liền đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, cánh tay dài duỗi một cái liền đem cô ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
“Anh yêu à, anh thật là đẹp trai…” Quý Linh Linh không nhịn được trở thành hoa si rồi, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của Mộ Ly.
“Không cần nói, trở về anh trừng phạt em sau.” Mộ Ly nhẹ nói, giống như lời tâm tình, nhưng nghe trong giọng nói, có thể nghe được ra, anh đang tức giận.
“Anh Hào, anh Hào.” Cộng thêm Lý Nhân Nghĩa, ba người vội đi đỡ tên đàn ông vừa bị té xuống đất.
“Hào ca? Mày chính là tên thường ở nơi này thu phí bảo hộ sao?” An Trí Viễn hai tay cắm ở trong túi quần, mặt buông lỏng hỏi.
“Mày…” Cái tên Hào ca bị người đi theo Mộ Ly đá cho một cái thì mặt đã sớm xám như tro tàn, nhưng lại thấy một người đàn ông mặt ngoài thì rất bình thản, nhưng trong mắt thì chứa đầy sự lạnh lùng, làm cho hắn cảm thấy thật đáng sợ.
“Ha ha.”
“An… An thiếu gia.” Lý Nhân Nghĩa ngửa đầu nhìn An Trí Viễn đứng ở trước mặt, chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất. “An thiếu gia, tôi… Tôi sẽ ly hôn với A Hoàn!”
“Ly hôn? Ha ha.” An Trí Viễn giống như cười rất vui vẻ, nhưng trong nét mặt của anh rõ ràng là kích động muốn Gi*t người.
Chỉ thấy An Trí Viễn chậm rãi đi lên trước, học bộ dạng của Lý Nhân Nghĩa, ngồi chồm hỗm xuống, “Tôi không chỉ có muốn anh ngoan ngoãn ký đơn ly hôn, tôi còn muốn đem các ngươi tống vào nhà giam, ha ha, anh cùng Hào ca của anh hãy yên tâm sống tốt nửa đời còn lại ở trong đó đi.”
“Cái gì!” Bốn người đồng thời cả kinh.
“An thiếu gia, An thiếu gia!” Lý Nhân Nghĩa quỳ bò đến bên cạnh An Trí Viễn, đôi tay ôm chặt lấy bắp chân của anh. “An thiếu gia, tôi có mắt không tròng, tôi là mắt chó nhìn không đúng người, tôi không phải cố ý nói thiếu phu nhân như vậy. An thiếu gia, An đại gia, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi, tôi và A Hoàn, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ đi tìm cô ấy nữa! Tôi thề, tôi thề!”
An Trí Viễn tùy ý liếc hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn Thẩm Lạc.
Mộ Ly mím môi, nhìn An Trí Viễn, anh cũng muốn xem một chút, xem An Trí Viễn xử lý chuyện này như thế nào.
Tâm tình của mỗi người ở đây lúc này đều khẩn trương đến cực điểm, chỉ cần là ở chỗ này, ai cũng bị người tên Hào ca đó khi dễ, trước đó mấy người bọn họ cưỡng Hi*p một cô bé dưới tuổi vị thành niên, nhưng cuối cùng không biết bọn họ dùng quan hệ gì, cư nhiên được phán vô tội rồi thả ra, từ đó trở đi, bọn họ càng thêm lớn lối, tựa như không coi cảnh sát ở đây ra gì, xem mình là vua ở chỗ này.
Trừng trị bọn họ đi, vì dân trừ hại!
Cái tên Lý Nhân Nghĩa này, chỉ lo ăn chơi, ăn cơm ở những cửa hàng gần đây cho tới bây giờ cũng không có chịu trả tiền, còn đùa giỡn phụ nữ, những chuyện ác này, đã sớm đủ để cho bọn họ ngồi tù rồi.
“Các người rốt cuộc… Là ai, ngay cả bang của bọn tao cũng dám chọc đến, có biết trước mặt các ngươi là ai không? Các ngươi đúng là một lũ chó…” Hắn còn chưa mắng xong, người đi theo Mộ Ly và An Trí Viễn đi lên, đem ba người đàn ông còn dám lớn tiếng đánh ngã xuống mặt đất.
“A… A…” Từng trận rống thảm thiết giống như tiếng của heo bị làm thịt vang lên.
Mộ Ly một tay che ánh mắt của Quý Linh Linh, ôm cô vào trong иgự¢, không để cho cô nhìn thấy cảnh dơ bẩn này.
“Em không chỉ muốn tên kia kí đơn li hôn, em còn muốn bọn hắn ngồi tù!” Thẩm Lạc một mạch vội vàng đi tới bên cạnh An Trí Viễn, hiển nhiên, cô không có nghe thấy được lời nói vừa rồi của An Trí Viễn.
“Đại thiếu phu nhân…” Lý Nhân Nghĩa lúc này đã bị dọa sợ đến mức ướt cả quần rồi. Hắn thật đúng là không nên dây vào, ban đầu quản gia của nhà họ An đã khuyên hắn không biết bao nhiêu lần là không nên chọc giận Đại thiếu phu nhân, nhưng hắn cảm thấy một người phụ nữ thì có thể làm được gì, nhưng không có nghĩ đến, hiện tại hắn lại chọc tới người không đáng chọc nhất