Bị Thương"Quý tiểu thư, cuối buổi chiều hôm nay, cô và đội công trình phải cùng nhau xuống địa phương giám sát.
"Hôm nay sao?" Qúy Linh Linh không ngờ lại đột xuất như vậy.
"Còn chưa chuẩn bị xong sao?"
"Không có. . . . . . Không phải, đã chuẩn bị xong."
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào của Lãnh Dạ Hi, chỉ mới qua mấy ngày, cô liền cảm thấy hắn càng thêm lạnh lùng vô tình.
"Ừ. Công ty đã bố trí nơi ở cho cô ở nông thôn, còn có xe, đại khái sẽ phải ở đó khoảng một tháng."
Điều kiện tốt như vậy sao?
"Còn nữa, mỗi ngày đều phải ghi lại lịch trình làm việc của công trình.Công trình lần này không được phép xảy ra bất kì sơ suất nào, cô hiểu ý của tôi chứ?" Hai tay Lãnh Dạ Hi bắt chéo trước иgự¢, đôi mắt nhìn thẳng vào Qúy Linh Linh.
"A, tôi đã hiểu. Lãnh tổng, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi về trước để chuẩn bị, đợt công tác này, sẽ không để cho ngài và công ty phải thất vọng." Qúy Linh Linh khẽ vuốt cằm.
Lãnh Dạ Hi gật đầu một cái, Qúy Linh Linh liền chuẩn bị rời đi.
"Nhớ tôi không?" Bàn tay Qúy Linh Linh vừa mới chạm đến tay nắm cửa, Lãnh Dạ Hi đột nhiên nói một câu như câu như vậy, giống như tấm băng Nam Cực đột nhiên bừng lên một ngọn đuốc, khiến cho lòng cô không khỏi sợ hãi.
"Trước cứ công việc thôi." Lãnh Dạ Hi không đợi Qúy Linh Linh trả lời, hắn liền lại hạ lệnh đuổi khách.
Hô. . . . . . Nhất thời, Qúy Linh Linh cảm giác như trút được gánh nặng, trong lúc cô xoay người đóng cửa mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt Lãnh Dạ Hi nở nụ cười. Làm cô không nhịn được rùng mình một cái, quá. . . . . . Thật sự làm cho người khác khó mà giải thích được.
Có phải Lãnh Dạ Hi cảm thấy mấy ngày nay cô bỏ bê công việc , nên cố ý trừng phạt cô? Hù dọa cô không?
Qúy Linh Linh trở lại phòng làm việc của mình, không khỏi lắc đầu liên tục, cô thật sự không nghĩ ra nổi, thật là gian trá thì không dấu nổi mà.
"Linh Linh, nghe nói Lãnh tổng điều cậu đi công tác xa nhà, chuyện tốt nha." Lúc này Giang Tâm Dao cầm trong tay một xấp giấy giống như bản thiết kế, đi tới.
Qúy Linh Linh nghe xong câu này, trong lòng không khỏi gào thét, Đúng vậy a, chuyện tốt, bị phái đến thâm sơn cùng cốc, còn không phải là chuyện tốt sao?
" Linh Linh cậu xem giúp tớ bản thiết kế mới này đi , Lãnh tổng giao cho tớ. Tớ phải mất mấy ngày mới vẽ xong, cậu xem giúp tớ một chút, xem có chỗ nào cần phải sửa không?." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tâm Dao cười lên giống như một đóa hoa sen, Qúy Linh Linh nhìn thấy không khỏi cảm thán, cô gái này đúng là càng nhìn càng khiến người khác phải yêu thích .
"Ừ, được, hiện tai đúng lúc tớ có thể xem, nếu không sẽ phải đợi sau một tháng đó." Nói xong, Qúy Linh Linh liền mỉm cười, nhận lấy bản thiết kế trong tay Giang Tâm Dao.
"Cậu phải đi một tháng sao?"
"Đúng vậy, " Qúy Linh Linh hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của Giang Tâm Dao, "Số của tôi thật tốt mà !" Sau đó cô mở bản thiết kế ra, nghiêm túc xem.
"Hắc hắc, thật tốt số a, ở nông thôn cây cối nhiều, muỗi cũng nhiều, mang nhiều loại dầu thơm một chút ."
"Ừ." Qúy Linh Linh đáp tiếng gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Giang Tâm Dao thấy cô nghiêm túc nhìn bản thiết kế, cũng không nói thêm gì nữa, kiên nhẫn chờ ở một bên.
"Nơi này."
"Thế nào?" Giang Tâm Dao lo lắng tới gần phía trước.
Qúy Linh Linh dùng ngón tay út đo lượng, "Khoảng cách giữa hai ngôi nhà này, cậu để cự ly quá khỏ, sẽ bất lợi cho việc lấy ánh sáng mặt trời, mà sau này cũng có thể xảy ra sự cố nữa.
"A, chờ tớ dùng thước đo lường lại” Giang Tâm Dao khẽ nhăn mày, vội cầm thước trên bàn, cẩn thận đo lại.
"Nhìn tớ như vậy làm gì?"
"Linh Linh, hóa ra nơi này tớ vẽ sai rồi, nguyên bản của nó không phải là khoảng cách này, nhất thời có sơ sót nhỏ." ánh mắt Giang Tâm Dao cảm kích nhìn Qúy Linh Linh.
"Tớ cũng không nghĩ cậu sẽ để xảy ra loại sơ xót nhỏ này, còn nơi này nữa, nếu như đem toàn bộ cánh cửa sổ đổi thành loại năng lượng mặt trời bảo vệ môi trường, tớ nghĩ nhất định sẽ càng thêm xuất sắc."
"Ừ. . . . . . Ừ, đúng, tớ sẽ cẩn thận xem xét lại, như thế chắc hẳn sẽ tiết kiệm được một khoản phí vật dụng không nhỏ”.
Hai nhà thiết kế đang nói chuyện giữa giờ, liền đem vấn đề của bản thiết kế giải quyết xong.
Giang Tâm Dao nhìn những chỗ Qúy Linh Linh đã chỉ, nếu như không gặp Qúy Linh Linh thì cô nhất định sẽ cho mình là thiết kế sư giỏi nhất, trừ việc hàng năm đều được đến Paris nhận giải thưởng nhà thiết kế giỏi, còn thêm giải ý tưởng sáng tạo nữa, nhưng từ khi làm việc cùng Qúy Linh Linh, cô mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
"Tâm Dao, theo ý kiến của tớ thì bản thiết kế không còn vấn đề gì nữa." Qúy Linh Linh thôi nhìn, đem bản thiết kế cuốn lên, trả lại cho Giang Tâm Giao.
"Có đại thiết kế Qúy phê bình, có thể qua được mắt của cậu, dĩ nhiên là không có vấn đề á."
"Xem cậu, lại giễu cợt tớ rồi, lần sau sẽ không bao giờ xem bản thiết kế giúp cậu nữa."
"Mới không cần đâu, cậu không xem bản thiết kế giúp tớ, tớ cũng sẽ không xem giúp cậu nữa!"
"Tâm Dao, cậu đang uy Hi*p tớ hả?"
"Đúng á..., về sau cậu nghiêm túc xem bản thiết kế giúp tớ, tớ cũng vậy sẽ nghiêm túc chăm chỉ xem giúp cậu á." Giang Tâm Dao kéo cánh tay Qúy Linh Linh, hai người thoạt nhìn giống như hai chị em, quan hệ cực kỳ thân thiết.
"Được rồi, cậu nhanh một chút đem bản thiết kế nộp cho Lãnh tổng đi, tớ phải về nhà thu dọn đồ đạc một chút, buổi chiều phải lên đường rồi."
"Ừ, được, vậy trước chúc cậu lên đường thuận buồm xuôi gió, tớ đi đây."
Quan hệ của Qúy Linh Linh và Giang Tâm Dao hiện tại, mặc dù chưa tính là quá thân thiết, nhưng họ đều đem bản thiết kế của mình nhờ đối phương xem giúp Việc này nếu như đối với những nhà thiết khác, khi phương án thiết kế chưa được công khai, họ đều tuyệt đối bảo mật, nhưng hai người các cô, hiện tại rõ ràng chính là cường cường liên thủ (*) rồi.
(cường cường liên thủ: đại khái là cùng nhau hợp tác để hoàn thiện công việc tốt hơn)
Thu xếp đồ xong, còn chưa tới mười giờ, Qúy Linh Linh liền rời khỏi công ty.
"Lãnh tổng, Qúy Linh Linh đã chờ ở trạm xe."
Lãnh Dạ Hi ngồi trong xe, cách trạm xe không xa, quan sát Qúy Linh Linh
"Chúng ta bây giờ liền qua đó sao?" Tài xế lại hỏi.
"Không vội." Bây giờ còn chưa gấp, hắn đã điều tra tuyến xe lần này rồi, đại khái phải khoảng hai mươi phút nữa mới có một chuyến xe mới, hắn còn có rất nhiều thời gian.
"Lãnh tổng, ngài đây là nghĩ vờ tha để bắt thật sao?"
Lãnh Dạ Hi nâng mắt, nhìn thoáng qua vẻ mặt vui đùa của tài xế ở phía trước, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, "Coi như cậu nói đúng."
"Ha ha, Lãnh tổng bằng tài lực (tiền tài + quyền lực) của anh muốn giải quyết trái tim của Quý tiểu thư, hẳn không phải là vấn đề gì. Ngài tại sao còn dùng loại phương pháp này?" Tài xế là một một người khô khan, hắn không hiểu tâm tư của phụ nữ, nhưng quan trọng hơn, hắn lại càng không hiểu nổi suy nghĩ của ông chủ mình.
Lãnh Dạ Hi lại một lần nữa cười cười, hình như lần này sau khi ra nước ngoài trở về, hắn càng thích cười hơn rồi.
Hắn tại sao dùng loại phương pháp này? Rất đơn giản, Mộ Ly dùng mưu kế, hắn cũng sẽ không chịu lép vế. Hiện tại Qúy Linh Linh còn chưa có biểu hiện gì trong mối quan hệ của bọn họ, liền chứng minh hắn còn có cơ hội.
Mộ Ly, chỉ vì ly khai hắn, cũng không ngại uy Hi*p đến cả sự nghiệp của cha hắn ở nước ngoài. Đoán được ý định của Mộ Ly, Lãnh Dạ Hi ngược lại cũng không quá để ý, ít nhất hắn biết hắn và Mộ Ly đều bình đẳng.
Trong vòng vài ngày hắn rời đi, mặc dù không biết giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng là Qúy Linh Linh có thể xuống địa phương giám sát, cái này chứng minh, Mộ Ly cùng cô không có quan hệ thân mật đến mức khiến người khác không thể xen vào.
"Lãnh tổng, không xong rồi!" Thời điểm Lãnh Dạ vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, tài xế đột nhiên kêu to."Có một đám người đang khi dễ Quý tiểu thư!"
"Nhanh lên một chút chạy qua bên đó!" Sắc mặt Lãnh Dạ Hi đột nhiên hạ xuống lạnh băng.
"Gái điếm thối, hôm nay sẽ cho ngươi biết một chút lợi hại!"
Qúy Linh Linh một tay đỡ tay phải của mình, từng bước lui về phía sau.
"Gái điếm thối, hôm nay sẽ cho ngươi biết một chút lợi hại!" Qúy Linh Linh một tay đỡ tay phải của mình, từng bước lui về phía sau. "Anh em, bốn người chúng ta làm việc này đã có kinh nghiệm nhiều, bây giờ vẫn còn đang trên đường lớn, sớm một chút đem cô ta giải quyết, chúng ta cũng có thể rút lui sớm!" Tên đàn ông có vết dao chém trên mặt trong số đó, thúc giục những tên khác nhanh chóng hành động. "Tốt! Nhìn ả đàn bà này cũng có chút bản lĩnh, nhưng là hiện tại tay phải cô ta đã bị anh em ta đánh cho tàn phế, ta xem cô còn có thể phách lối nữa được không!" Tên đàn ông tóc dài, khuôn mặt xấu xa nói. "Biến, nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy qua lão tử sao ?" Đao Ba Nam quơ múa con dao, hướng người qua đường quát tháo. Qúy Linh Linh cắn răng, cánh tay phải truyền đến cảm giác đau đớn, máu xuyên thấu qua tay áo theo đầu ngón tay chảy xuống, trên trán cô cũng đã rịn đầy mồ hôi, nhìn bốn kẻ này cũng không phải người tốt, nhất thời làm cô cảm thấy hoang mang, bọn chúng rốt cuộc là do ai phái tới? "Tôi không biết các người, có phải đã nhận lầm người rồi hay không?" Qúy Linh Linh che cánh tay của mình, lui về phía sau . "Ha ha, nhận lầm người? Cô có phải là kỹ nữ tên là Qúy Linh Linh hay không. Nhìn bộ dạng lẳng lơ kia, nếu như đi câu đàn ông, cũng không sai biệt lắm!" Tên đàn ông tóc dài phát ra mấy tiếng cười phóng đãng. "Đúng là, nhìn cô em rất hấp dẫn, nếu như không phải là ban ngày, lão tử thật không nỡ cứ như vậy trực tiếp phế cô em, đáng tiếc!" Một tên đầu hói, diện mạo bỉ ổi nói. "A Tam, gấp cái gì, chúng ta lại không có Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, mà chỉ phế tay chân của cô ta thôi, về sau nếu cô ta dám bước chân ra khỏi cửa, anh em chúng ta cứ trực tiếp nếm thử mùi vị là được!" Đao Ba Nam nhìn Qúy Linh Linh, nước dãi cũng chảy ra khỏi miệng. Nhìn thân thể mê người của Qúy Linh Linh trong bộ đồng phục, làm cho bọn chúng không nhịn được ý định muốn xé nát bộ quần áo kia ra mà dò xét đến cùng. "Được rồi, chúng ta động thủ đi!" Tên đàn ông tóc dài lạnh giọng nói, sau đó ba tên còn lại cũng theo sau, cùng nhau vọt lên. Lúc này Qúy Linh Linh không thể đánh trả, lại càng không chạy được, chẳng lẽ đây chính là kết quả của cô sao? "A!" Qúy Linh Linh mới vừa nhắm mắt lại, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu chói tai. Cô chợt mở mắt, liền thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt mình , bởi vì cự ly quá gần, làm cho cô có chút hoa mắt. Mà lúc này, Đao Ba Nam đó đã ôm bụng nằm trên đất. "A Kiệt, đem ba tên còn lại giải quyết đi!" "Dạ!" Lãnh Dạ Hi mới vừa ra lệnh, tài xế gọi là A Kiệt , trực tiếp xông tới, tay không đấu với ba tên cầm dao. Qúy Linh Linh nhất thời có chút sững sờ nhưng, "Lãnh. . . . . . Tổng." "Cô làm sao vậy?" Lãnh Dạ Hi nhìn gương mặt trắng bệch của cô , trực tiếp ôm lấy cô. "Ô. . . . . . Cánh tay của tôi. . . . . ." Hắn đột nhiên ôm cô, động đến cánh tay bị thương, một hồi đau nhói truyền đến, chỉ kém làm cho cô muốn ngấy đi. "Nhịn một chút, tôi lập tức đưa em đến bệnh viện!" Âm thanh Lãnh Dạ Hi mang theo vài phần run rẩy, trên cánh tay cô máu tươi cứ như vậy tuôn chảy. “A Kiệt, nơi này giao cho cậu xử lý!" Nói xong, hắn vội vội vã ôm Qúy Linh Linh lên xe. "Qúy Linh Linh!" Mà lúc này, bởi vì chảy máu quá nhiều, Qúy Linh Linh đã hôn mê bất tỉnh, mới vừa rồi cô cũng đã không kiên trì nổi, nhưng cô không dám ngất đi, hiện tại. . . . . . Cô không cố kỵ chút nào rồi ! "Tần Mộc Vũ, cậu nói là thật?" Mộ Ly vừa nghe thấy tin Qúy Linh Linh bị thương, anh tức giận túm cổ áo Tần Mộc Vũ , bộ dạng giống như muốn liều mạng. "Mộ tiên sinh, đây là tin mà các anh em vừa mới báo về." Quách Hiểu Lượng đứng bên cạnh Tần Mộc Vũ, không nhanh không chậm nói. Mộ Ly tức thì nóng giận, liếc mắt nhìn Quách Hiểu Lượng lại nhìn Tần Mộc Vũ, "Không phải nói phái người bảo vệ Qúy Linh Linh sao? Người đâu, người đâu!" Anh tiếp tục rống to, trước nay cũng chưa có la to như vậy. Tần Mộc Vũ làm ra bộ dạng đầu hàng, người anh em của hắn cũng thật biết trêu đùa, rõ ràng là anh ta sợ Qúy Linh Linh phát hiện hắn phái người giám thị cô, cho nên đã đem người rút trở về, hiện tại anh ta lại quên mất không còn một mống, nhưng uất ức như vậy hắn cũng đành một mình nuốt "Người, đã nghe theo lệnh của Mộ tiên sinh rút về." "Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ nghe vậy, không khỏi quát cô một tiếng, người phụ nữ ngốc nghếch này, hiện tại nói như thế, khác nào đang đả kích Mộ Ly chứ . "Cái gì?" "Là lần trước Mộ tiên sinh đem người điều đi, nói là sự an toàn của Quý tiểu thư một mình anh cũng có thể làm được." Quách Hiểu Lượng như cũ mặt không đổi sắc nói xong, cô không thèm quan tâm đến ánh mắt muốn Gi*t người của Tần Mộc Vũ, người cô phải bảo vệ chính là Tần Mộc Vũ, cũng không phải là Mộ Ly . Mộ Ly lập tức buông lỏng tay,vẻ mặt suy sụp, anh tại sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy! "Mộ tiên sinh, xe đã tới." Anh ngẩng đầu lên, lão Trung đã đứng ở cửa. Tổng bộ không quân có thông báo, cần anh phải trở về triển khai hội nghị cấp cao. Nhưng là, hiện tại anh mới vừa nghe tin Qúy Linh Linh bị thương, anh làm sao có thể rời đi? Trở lại tổng bộ không quân, ít thì lưu lại hai ngày, lâu thì. . . . . . "Mộ tiên sinh, hội nghị lần này, ngài không thể lại vắng mặt nữa." Đúng vậy, cấp trên đã có thông báo bắt buộc, tất cả mọi người đều phải tham gia, nếu không sẽ xử phạt theo quân lệnh. Anh là một người lính, nên cũng hiểu được kỉ luật bộ đội rất nghiêm minh. "Mộ Ly , cậu an tâm đi họp đi, chuyện kế tiếp, tớ sẽ giúp cậu xử lý tốt." Tần Mộc Vũ giơ tay lên nặng nề vỗ bả vai của anh. Mộ Ly nhìn thẳng Tần Mộc Vũ, trong ánh mắt mang theo cảm kích còn có. . . . . . Kia không nói ra được là cảm giác đau đớn. "Mộ tiên sinh, tôi sẽ đem sự quan tâm của anh nói cho Quý tiểu thư biết." Ông trời, Tần Mộc Vũ có chút kích động nhìn Quách Hiểu Lượng, lần này cuối cùng cũng biết nói đúng rồi! "Mộ tiên sinh, chúng ta đi thôi." Lão Trung không thể không thúc giục, làm trễ nãi thời gian, ông không chịu nổi trách nhiệm. "Mộc Vũ, trong mấy ngày này, giúp tớ tra ra là ai tổn thương cô ấy, còn có. . . . . ." "Yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy” Tần Mộc Vũ hoàn toàn hiểu anh muốn nói gì. Lúc này Mộ Ly mới không nói gì nữa, hướng anh gật đầu một cái, liền rời đi. "Lão đại, Mộ tiên sinh thật sự rất yêu Quý tiểu thư a!" Sau khi Mộ Ly rời đi, Quách Hiểu Lượng liền đứng bên cạnh Tần Mộc Vũ, không tim không phổi nói. "Cô lại biết?" "Dĩ nhiên,em thấy Mộ tiên sinh thường ngày, vẻ mặt đều không có biến hóa gì, mỗi ngày đều là cười a cười, nhưng là cười đến rất giả tạo. Nhưng mỗi khi ᴆụng đến chuyện có liên quan đến Quý tiểu thư, anh ấy sẽ biến thành người bình thường, sâu sắc, có vui có giận." "Cái đó rõ ràng như vậy sao?" Tần Mộc Vũ chỉ cảm thấy mặt mình đầy vạch đen, ngay cả chút biến hóa nhỏ như vậy Quách Hiểu Lượng cũng có thể nhìn ra ý định của Mộ Ly , vậy mà cô gái đó vẫn không nhìn ra. "Dĩ nhiên rõ ràng á..., em nghĩ, nếu như Mộ tiên sinh lúc này không đi, mấy tên đả thương Quý tiểu thư, nhất định sẽ rất thảm. Lão đại, Mộ tiên sinh rất “phệ máu” sao?" "Phệ máu?" Tần Mộc Vũ xoay người, nhìn vẻ mặt ngây thơ đang đợi câu trả lời của Quách Hiểu Lượng. "Chính là lưỡi đao liếm máu, loại người như vậy a..., xuống tay vô tình, miệng lưỡi sắc sảo!" Tần Mộc Vũ ngay sau đó giơ tay đập vào ót cô, "Quách Hiểu Lượng, sau này, nhớ không được nói đến phim chuyện yêu đương, phim bắn nhau cũng không được phép xem nữa." "Lão đại, làm sao anh biết em có xem phim bắn nhau, anh thật là thần a!" Quả nhiên, Quách Hiểu Lượng lại lần nữa lộ ra vẻ mặt sùng bái. Tần Mộc Vũ cảm thấy đầu mình hình như to hơn rồi, "Mộ Ly là quân nhân, là quan viên quốc gia, làm sao có thể tùy tiện Gi*t người, đó là phạm pháp." "Nhưng là, lão đại, tại sao anh có thể tùy tiện Gi*t người?" "Này! Tôi lúc nào thì có Gi*t người!" Tần Mộc Vũ anh chính là một người văn minh, làm sao có thể biết làm loại chuyện dã man đó được ! "Lão đại. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nhìn vẻ mặt quái dị của lão đại mình, cô lập tức không biết nên nói như thế nào cho tốt nữa. "Được rồi, không cho nói nữa, ai cũng không thể tùy tiện Gi*t người, đó là phạm pháp!" Tần Mộc Vũ lại Chánh Nghĩa Lẫm Nhiên ( đạo lý có lợi cho nhân dân) lặp lại một lần nữa! "Nha. . . . . ." Một tiếng đáp ứng này, thật lòng không có được tự nhiên. Tần Mộc Vũ lại liếc nhìn Quách Hiểu Lượng, ai, làm sao lại không thông suốt vậy! Mộ Ly có thể quang minh chính đại trừng trị những tên khốn kiếp kia? Mình cũng có thể quang minh chính đại xử lý? Chỉ là có thông qua một chút thủ đoạn đặc thù mà thôi, Quách Hiểu Lượng này, lúc nào mới có thể nghĩ được, có lẽ anh cũng liền được giải thoát! "Đi thôi." "Đi nơi nào a?" "Đương nhiên là đi tra người." "Không cần điều tra, là Vu Uyển Tinh phái người tới." Tần Mộc Vũ mới vừa đi được hai bước, nghe vậy liền dừng chân, xoay người, "Làm sao cô biết?" "Em nghe lén được, thời điểm có một người đàn ông đánh những tên đó, trong lúc bọn chúng cầu xin tha mạng đã nói ra người đúng đằng sau ." Lão đại làm sao lại lộ ra vẻ mặt như giẫm phải phân như vậy chứ, chẳng lẽ cô biết cũng có kém sao? "Vu Uyển Tinh, Vu Uyển Tinh. . . . . ." Tần Mộc Vũ lẩm bẩm lặp lại mấy lần, người phụ này sẽ không ngốc như vậy chứ, quang minh chính đại liền phái người đối phó Qúy Linh Linh? "Lão đại, có vấn đề gì sao?" "Không có, chúng ta đi bệnh viện xem một chút ."
Xem thêm: http://Thichtruyen.com/viewtopic.php?f=142&t=312165"Gái điếm thối, hôm nay sẽ cho ngươi biết một chút lợi hại!"
Qúy Linh Linh một tay đỡ tay phải của mình, từng bước lui về phía sau.
"Anh em, bốn người chúng ta làm việc này đã có kinh nghiệm nhiều, bây giờ vẫn còn đang trên đường lớn, sớm một chút đem cô ta giải quyết, chúng ta cũng có thể rút lui sớm!" Tên đàn ông có vết dao chém trên mặt trong số đó, thúc giục những tên khác nhanh chóng hành động.
"Tốt! Nhìn ả đàn bà này cũng có chút bản lĩnh, nhưng là hiện tại tay phải cô ta đã bị anh em ta đánh cho tàn phế, ta xem cô còn có thể phách lối nữa được không!" Tên đàn ông tóc dài, khuôn mặt xấu xa nói.
"Biến, nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy qua lão tử sao ?" Đao Ba Nam quơ múa con dao, hướng người qua đường quát tháo.
Qúy Linh Linh cắn răng, cánh tay phải truyền đến cảm giác đau đớn, máu xuyên thấu qua tay áo theo đầu ngón tay chảy xuống, trên trán cô cũng đã rịn đầy mồ hôi, nhìn bốn kẻ này cũng không phải người tốt, nhất thời làm cô cảm thấy hoang mang, bọn chúng rốt cuộc là do ai phái tới?
"Tôi không biết các người, có phải đã nhận lầm người rồi hay không?" Qúy Linh Linh che cánh tay của mình, lui về phía sau .
"Ha ha, nhận lầm người? Cô có phải là kỹ nữ tên là Qúy Linh Linh hay không. Nhìn bộ dạng lẳng lơ kia, nếu như đi câu đàn ông, cũng không sai biệt lắm!" Tên đàn ông tóc dài phát ra mấy tiếng cười phóng đãng.
"Đúng là, nhìn cô em rất hấp dẫn, nếu như không phải là ban ngày, lão tử thật không nỡ cứ như vậy trực tiếp phế cô em, đáng tiếc!" Một tên đầu hói, diện mạo bỉ ổi nói.
"A Tam, gấp cái gì, chúng ta lại không có Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, mà chỉ phế tay chân của cô ta thôi, về sau nếu cô ta dám bước chân ra khỏi cửa, anh em chúng ta cứ trực tiếp nếm thử mùi vị là được!" Đao Ba Nam nhìn Qúy Linh Linh, nước dãi cũng chảy ra khỏi miệng. Nhìn thân thể mê người của Qúy Linh Linh trong bộ đồng phục, làm cho bọn chúng không nhịn được ý định muốn xé nát bộ quần áo kia ra mà dò xét đến cùng.
"Được rồi, chúng ta động thủ đi!" Tên đàn ông tóc dài lạnh giọng nói, sau đó ba tên còn lại cũng theo sau, cùng nhau vọt lên.
Lúc này Qúy Linh Linh không thể đánh trả, lại càng không chạy được, chẳng lẽ đây chính là kết quả của cô sao?
"A!" Qúy Linh Linh mới vừa nhắm mắt lại, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu chói tai. Cô chợt mở mắt, liền thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt mình , bởi vì cự ly quá gần, làm cho cô có chút hoa mắt.
Mà lúc này, Đao Ba Nam đó đã ôm bụng nằm trên đất.
"A Kiệt, đem ba tên còn lại giải quyết đi!"
"Dạ!"
Lãnh Dạ Hi mới vừa ra lệnh, tài xế gọi là A Kiệt , trực tiếp xông tới, tay không đấu với ba tên cầm dao.
Qúy Linh Linh nhất thời có chút sững sờ nhưng, "Lãnh. . . . . . Tổng."
"Cô làm sao vậy?" Lãnh Dạ Hi nhìn gương mặt trắng bệch của cô , trực tiếp ôm lấy cô.
"Ô. . . . . . Cánh tay của tôi. . . . . ." Hắn đột nhiên ôm cô, động đến cánh tay bị thương, một hồi đau nhói truyền đến, chỉ kém làm cho cô muốn ngấy đi.
"Nhịn một chút, tôi lập tức đưa em đến bệnh viện!" Âm thanh Lãnh Dạ Hi mang theo vài phần run rẩy, trên cánh tay cô máu tươi cứ như vậy tuôn chảy. “A Kiệt, nơi này giao cho cậu xử lý!" Nói xong, hắn vội vội vã ôm Qúy Linh Linh lên xe.
"Qúy Linh Linh!"
Mà lúc này, bởi vì chảy máu quá nhiều, Qúy Linh Linh đã hôn mê bất tỉnh, mới vừa rồi cô cũng đã không kiên trì nổi, nhưng cô không dám ngất đi, hiện tại. . . . . . Cô không cố kỵ chút nào rồi !
"Tần Mộc Vũ, cậu nói là thật?" Mộ Ly vừa nghe thấy tin Qúy Linh Linh bị thương, anh tức giận túm cổ áo Tần Mộc Vũ , bộ dạng giống như muốn liều mạng.
"Mộ tiên sinh, đây là tin mà các anh em vừa mới báo về." Quách Hiểu Lượng đứng bên cạnh Tần Mộc Vũ, không nhanh không chậm nói.
Mộ Ly tức thì nóng giận, liếc mắt nhìn Quách Hiểu Lượng lại nhìn Tần Mộc Vũ, "Không phải nói phái người bảo vệ Qúy Linh Linh sao? Người đâu, người đâu!" Anh tiếp tục rống to, trước nay cũng chưa có la to như vậy.
Tần Mộc Vũ làm ra bộ dạng đầu hàng, người anh em của hắn cũng thật biết trêu đùa, rõ ràng là anh ta sợ Qúy Linh Linh phát hiện hắn phái người giám thị cô, cho nên đã đem người rút trở về, hiện tại anh ta lại quên mất không còn một mống, nhưng uất ức như vậy hắn cũng đành một mình nuốt
"Người, đã nghe theo lệnh của Mộ tiên sinh rút về."
"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ nghe vậy, không khỏi quát cô một tiếng, người phụ nữ ngốc nghếch này, hiện tại nói như thế, khác nào đang đả kích Mộ Ly chứ .
"Cái gì?"
"Là lần trước Mộ tiên sinh đem người điều đi, nói là sự an toàn của Quý tiểu thư một mình anh cũng có thể làm được." Quách Hiểu Lượng như cũ mặt không đổi sắc nói xong, cô không thèm quan tâm đến ánh mắt muốn Gi*t người của Tần Mộc Vũ, người cô phải bảo vệ chính là Tần Mộc Vũ, cũng không phải là Mộ Ly .
Mộ Ly lập tức buông lỏng tay,vẻ mặt suy sụp, anh tại sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy!
"Mộ tiên sinh, xe đã tới."
Anh ngẩng đầu lên, lão Trung đã đứng ở cửa. Tổng bộ không quân có thông báo, cần anh phải trở về triển khai hội nghị cấp cao. Nhưng là, hiện tại anh mới vừa nghe tin Qúy Linh Linh bị thương, anh làm sao có thể rời đi? Trở lại tổng bộ không quân, ít thì lưu lại hai ngày, lâu thì. . . . . .
"Mộ tiên sinh, hội nghị lần này, ngài không thể lại vắng mặt nữa." Đúng vậy, cấp trên đã có thông báo bắt buộc, tất cả mọi người đều phải tham gia, nếu không sẽ xử phạt theo quân lệnh.
Anh là một người lính, nên cũng hiểu được kỉ luật bộ đội rất nghiêm minh.
"Mộ Ly , cậu an tâm đi họp đi, chuyện kế tiếp, tớ sẽ giúp cậu xử lý tốt." Tần Mộc Vũ giơ tay lên nặng nề vỗ bả vai của anh.
Mộ Ly nhìn thẳng Tần Mộc Vũ, trong ánh mắt mang theo cảm kích còn có. . . . . . Kia không nói ra được là cảm giác đau đớn.
"Mộ tiên sinh, tôi sẽ đem sự quan tâm của anh nói cho Quý tiểu thư biết." Ông trời, Tần Mộc Vũ có chút kích động nhìn Quách Hiểu Lượng, lần này cuối cùng cũng biết nói đúng rồi!
"Mộ tiên sinh, chúng ta đi thôi." Lão Trung không thể không thúc giục, làm trễ nãi thời gian, ông không chịu nổi trách nhiệm.
"Mộc Vũ, trong mấy ngày này, giúp tớ tra ra là ai tổn thương cô ấy, còn có. . . . . ."
"Yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy” Tần Mộc Vũ hoàn toàn hiểu anh muốn nói gì.
Lúc này Mộ Ly mới không nói gì nữa, hướng anh gật đầu một cái, liền rời đi.
"Lão đại, Mộ tiên sinh thật sự rất yêu Quý tiểu thư a!" Sau khi Mộ Ly rời đi, Quách Hiểu Lượng liền đứng bên cạnh Tần Mộc Vũ, không tim không phổi nói.
"Cô lại biết?"
"Dĩ nhiên,em thấy Mộ tiên sinh thường ngày, vẻ mặt đều không có biến hóa gì, mỗi ngày đều là cười a cười, nhưng là cười đến rất giả tạo. Nhưng mỗi khi ᴆụng đến chuyện có liên quan đến Quý tiểu thư, anh ấy sẽ biến thành người bình thường, sâu sắc, có vui có giận."
"Cái đó rõ ràng như vậy sao?" Tần Mộc Vũ chỉ cảm thấy mặt mình đầy vạch đen, ngay cả chút biến hóa nhỏ như vậy Quách Hiểu Lượng cũng có thể nhìn ra ý định của Mộ Ly , vậy mà cô gái đó vẫn không nhìn ra.
"Dĩ nhiên rõ ràng á..., em nghĩ, nếu như Mộ tiên sinh lúc này không đi, mấy tên đả thương Quý tiểu thư, nhất định sẽ rất thảm. Lão đại, Mộ tiên sinh rất “phệ máu” sao?"
"Phệ máu?" Tần Mộc Vũ xoay người, nhìn vẻ mặt ngây thơ đang đợi câu trả lời của Quách Hiểu Lượng.
"Chính là lưỡi đao liếm máu, loại người như vậy a..., xuống tay vô tình, miệng lưỡi sắc sảo!"
Tần Mộc Vũ ngay sau đó giơ tay đập vào ót cô, "Quách Hiểu Lượng, sau này, nhớ không được nói đến phim chuyện yêu đương, phim bắn nhau cũng không được phép xem nữa."
"Lão đại, làm sao anh biết em có xem phim bắn nhau, anh thật là thần a!" Quả nhiên, Quách Hiểu Lượng lại lần nữa lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Tần Mộc Vũ cảm thấy đầu mình hình như to hơn rồi, "Mộ Ly là quân nhân, là quan viên quốc gia, làm sao có thể tùy tiện Gi*t người, đó là phạm pháp."
"Nhưng là, lão đại, tại sao anh có thể tùy tiện Gi*t người?"
"Này! Tôi lúc nào thì có Gi*t người!" Tần Mộc Vũ anh chính là một người văn minh, làm sao có thể biết làm loại chuyện dã man đó được !
"Lão đại. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nhìn vẻ mặt quái dị của lão đại mình, cô lập tức không biết nên nói như thế nào cho tốt nữa.
"Được rồi, không cho nói nữa, ai cũng không thể tùy tiện Gi*t người, đó là phạm pháp!" Tần Mộc Vũ lại Chánh Nghĩa Lẫm Nhiên ( đạo lý có lợi cho nhân dân) lặp lại một lần nữa!
"Nha. . . . . ." Một tiếng đáp ứng này, thật lòng không có được tự nhiên.
Tần Mộc Vũ lại liếc nhìn Quách Hiểu Lượng, ai, làm sao lại không thông suốt vậy! Mộ Ly có thể quang minh chính đại trừng trị những tên khốn kiếp kia? Mình cũng có thể quang minh chính đại xử lý? Chỉ là có thông qua một chút thủ đoạn đặc thù mà thôi, Quách Hiểu Lượng này, lúc nào mới có thể nghĩ được, có lẽ anh cũng liền được giải thoát!
"Đi thôi."
"Đi nơi nào a?"
"Đương nhiên là đi tra người."
"Không cần điều tra, là Vu Uyển Tinh phái người tới."
Tần Mộc Vũ mới vừa đi được hai bước, nghe vậy liền dừng chân, xoay người, "Làm sao cô biết?"
"Em nghe lén được, thời điểm có một người đàn ông đánh những tên đó, trong lúc bọn chúng cầu xin tha mạng đã nói ra người đúng đằng sau ." Lão đại làm sao lại lộ ra vẻ mặt như giẫm phải phân như vậy chứ, chẳng lẽ cô biết cũng có kém sao?
"Vu Uyển Tinh, Vu Uyển Tinh. . . . . ." Tần Mộc Vũ lẩm bẩm lặp lại mấy lần, người phụ này sẽ không ngốc như vậy chứ, quang minh chính đại liền phái người đối phó Qúy Linh Linh?
"Lão đại, có vấn đề gì sao?"
"Không có, chúng ta đi bệnh viện xem một chút ."
"Lão đại, có vấn đề gì sao?"
"Không có, chúng ta đi bệnh viện xem một chút người."
"Dạ."
=hoa lệ lệ tuyến phân cách =
"Lãnh Dạ Hi, Linh Linh như thế nào?" Vừa đến bệnh viện, Thẩm Hiểu Phi liền không để ý thân phận của mình, trong mắt chứa đầy nước mắt, lớn tiếng hỏi Lãnh Dạ Hi
"Vết thương có chút sâu, bác sĩ đã khâu lại, sau đó lại châm cứu cho cô ấy, hiện tại đang nghỉ ngơi rồi." Lãnh Dạ Hi đứng ở cửa phòng bệnh.
"Tôi muốn vào xem một chút." Dứt lời, Thẩm Hiểu Phi muốn xông vào bên trong.
"Cô ấy bây giờ đang ở nghỉ ngơi." Lãnh Dạ Hi giơ cánh tay, trực tiếp ngăn Thẩm Hiểu Phi lại.
"Tôi hiện tại chỉ muốn nhìn cậu ấy một chút, chỉ cần xác định cô ấy không có chuyện gì, tôi liền yên tâm!" Thẩm Hiểu Phi trừng mắt nhìn Lãnh Dạ Hi, còn tưởng rằng mình là ông chủ lớn liền muốn lấn áp cô sao? Qúy Linh Linh là chị em tốt của cô, cô phải tận mắt chứng thực Qúy Linh Linh không có chuyện gì mới yên tâm được!
"Tôi đã nói cô ấy không có chuyện gì nữa, cô có thể yên tâm, có thể ngồi chờ ở đây một chút." Trên mặt Lãnh Dạ Hi không có bất kì biểu cảm gì, nhàn nhạt nói xong, tựa hồ như muốn nói chuyện này hoàn toàn không liên quan liên quan đến cô.
"Anh. . . . . . Lãnh Dạ Hi, anh không cần máu lạnh như vậy, anh không quan tâm đến Qúy Linh Linh, nhưng tôi quan tâm đến cô ấy. Anh không ở bên trong chăm sóc cô ấy còn chưa tính, còn không cho tôi đi vào?"
"Làm sao cô biết tôi không quan tâm cô ấy?" Lãnh Dạ Hi nhướng mày hỏi ngược lại, "Bác sĩ nói vết thương của cô ấy không còn đáng ngại nữa, hiện tại tiêm thuốc mê vẫn chưa tỉnh, nên để cô ấy nghỉ ngơi không nên gặp quá nhiều người."
Đột nhiên thấy Lãnh Dạ Hi trợn mắt như vậy, Thẩm Hiểu Phi sững sờ, thật đặc biệt a, Lãnh Dạ Hi không phải là động vật máu lạnh sao? Làm sao lại dùng một vẻ mặt u oán đó nhìn mình, giống như cô đã làm chuyện gì đại ác không bằng.
Sửng sốt một hồi, Thẩm Hiểu Phi mới nói, "Sao anh không chịu nói sớm." Nói xong, cô liền lộ vẻ tức giận ngồi xuống hàng ghế cạnh cửa phòng bệnh.
Mà Lãnh Dạ Hi vẫn như cũ canh giữ trước cửa, thân thể đứng nghiêm.
Trải qua cuộc nói chuyện không mấy hài hòa vừa rồi, bọn họ liền không nói thêm gì nữa.
Thẩm Hiểu Phi ngồi trên ghế len lén liếc nhìn Lãnh Dạ Hi, người nào a, trong phòng chẳng qua chỉ là Qúy Linh Linh bị thương, hắn có nhất thiết đem mình giống như hộ vệ? Đứng như vậy cũng được một lát rồi, cư nhiên có thể đứng giống y chang như tảng đá, hắn không thấy mệt sao?
"Thẩm tiểu thư !”
"Các ngươi. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ vừa thấy Tần Mộc Vũ, lại cảm thấy có chút nhức đầu, đây thật là ở trường hợp nào chứ, bọn họ cư nhiên cũng có thể gặp mặt.
Đối với Quách Hiểu Lượng đang kích động, Tần Mộc Vũ biểu hiện ngược lại càng thêm tỉnh táo, hắn đi tới trước mặt Lãnh Dạ Hi, "Mấy người kia xử lý như thế nào rồi?"
"Đã đưa đến đồn cảnh sát rồi." Lãnh Dạ Hi khẽ nâng lông mày, trả lời.
"Đồn cảnh sát? Đưa đến chỗ đấy, còn không phải giống như trực tiếp thả người sao?" Quách Hiểu Lượng tùy tiện lên tiếng.
Lông mày Tần Mộc Vũ giật giật, không có mở miệng, mà Lãnh Dạ Hi lại nhìn về phía cô, bày tỏ không hiểu ý của cô.
"Hiểu Lượng, cô đây là ý tứ gì?" Thẩm Hiểu Phi ngược lại mở miệng trước.
"Kẻ chủ mưu đứng đằng sau chính là Vu Uyển Tinh, đồn cảnh sát sẽ đem chuyện này, chỉ coi như một vụ án nho nhỏ mà xử lý, đối với áp lực của Vu Uyển Tinh , tôi nghĩ bọn họ sẽ trực tiếp thả người, làm qua loa, bởi vì quan trọng nhất là, Quý tiểu thư chỉ là một người bình thường không quan trọng." Chuyện chính là đơn giản như vậy, Tần Mộc Vũ mang theo vài phần tán thưởng nhìn Quách Hiểu Lượng, không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt vẫn có chút đầu óc .
Lãnh Dạ Hi nghe xong lời của cô..., vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, sau đó chỉ thấy anh lấy ra điện thoại di động.
"A Kiệt ngươi đang ở đâu?"
"Lập tức đến đồn cảnh sát, xem một chút bốn tên kia có còn ở đó hay không?"
"Hiểu Lượng, cô nói rất đúng, người cũng đã được thả đi rồi." Thẩm Hiểu Phi trầm trọng nói, mấy tên đó được thả, không biết sau này còn có thể tìm Qúy Linh Linh gây phiền phức nữa hay không?.
"Người đã được thả đi không có vấn đề gì, chỉ cần bọn chúng còn trên đời này một ngày, tôi liền có thể bắt lại được." Tần Mộc Vũ nhận thấy được ý nghĩ của cô..., liền nói, nghiễm nhiên là để cho cô an tâm.
Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía Tần Mộc Vũ, "Anh không cần nói mạnh miệng."
"Vậy cô một bước cũng đi theo tôi, nhìn là được." Tần Mộc Vũ đem khiêu khích còn nguyên trả lại cho cô.
Quách Hiểu Lượng thấy thế, ý cười trong mắt càng nhiều , xem ra lần này Quý tiểu thư không may bị thương, lại tạo cho lão đại cơ hội! Con ngươi nhanh như chớp đảo một vòn, nhất thời tính kế sách.
"Thẩm tiểu thư, lão đại của chúng tôi, người này không đáng tin cậy, tôi cảm thấy cô tốt nhất nên đi theo bên cạnh anh ấy, nhìn anh ấy đem mấy tên khốn kiếp kia giải quyết như thế nào!" Nói xong, Quách Hiểu Lượng trực tiếp động thủ đẩy Thẩm Hiểu Phi một cái, khiến Thẩm Hiểu Phi không hề chuẩn bị trực tiếp bước về phía trước một bước dài, chỉ kém chút nữa liền ngã vào trong иgự¢ Tần Mộc Vũ .
"Đó. . . . . . Hiểu Lượng. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi trừng mắt nhìn Quách Hiểu Lượng, nhưng rồi lại không tiện thể hiện, cô nhìn nụ cười hả hê của Tần Mộc Vũ trước mặt, tâm tình của cô thật sự rất không thoải mái.
"Uy? Bọn họ được thả đi rồi !"
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, quan lại bao che cho nhau, lấy lớn Hi*p nhỏ, loại chuyện như vậy quả thật chính là quá dễ ợt rồi.
"Hiểu Lượng."
"Dạ, lão đại." Nhận được ánh mắt Tần Mộc Vũ , Quách Hiểu Lượng liền chạy chậm rời đi.
"Hiểu Lượng đi làm cái gì vậy?" Thẩm Hiểu Phi nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Bắt người xấu." Khóe môi Tần Mộc Vũ xuất hiện nụ cười, đưa tay đỡ hông của Thẩm Hiểu Phi, vừa liếc nhìn Lãnh Dạ Hi.
Đúng là giữa đàn ông với nhau cũng có quy tắc ngầm rõ ràng, còn chưa đợi Tần Mộc Vũ nói gì, Lãnh Dạ Hi liền trực tiếp mở cửa phòng bệnh đi vào.
"Tần Mộc Vũ, tay của anh hình như đặt sai chỗ rồi." Vẻ mặt Thẩm Hiểu Phi nhăn nhó, lạnh lùng nói.
"Chỉ cần em nguyện ý, tôi sẵn lòng mắc thêm lỗi nữa!" Tần Mộc Vũ lại kéo vào cô lại gần, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm ngắn.
Thẩm Hiểu Phi rũ mí mắt xuống, "Thủ đoạn của anh có chút thấp hèn rồi, thật không xứng với thân phận của anh ."
"Để cho em có thể chân chính đứng gần quan sát, tôi không ngại thấp hèn hơn một chút đâu." Anh cúi đầu, tiến tới bên tai của cô, mang theo vài phần mập mờ nhỏ giọng nói.
"Hừ. . . . . ." Thẩm Hiểu Phi từ trong mũi phát ra tiếng hừ khinh thường, "Tôi đã có bạn trai rồi."
"Nha." Tần Mộc Vũ đáp một tiếng.
Thẩm Hiểu Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh ta, điều này hẳn là anh ta phải biết rồi!
"Lần trước bạn trai của em hôn thủ hạ của tôi, lần này, tôi muốn san đều tỉ số."
Đột nhiên con ngươi trước mắt phóng đại, thân thể Thẩm Hiểu Phi cứng đờ, Tần Mộc Vũ ngay sau đó rất thành thục mà ôm eo của cô, ăn vào thức ăn ngọt ngào nhất.
Hướng Tuấn Ngạn đứng cách đó không xa, một tay xoa cằm, mang trên mặt nụ cười xấu xa, nhìn chuyện mập mờ diễn ra ngay trước mặt mình.
"Người anh em, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất không nên tùy tiện quấy rầy bọn họ." Lúc này, Quách Hiểu Lượng đã xử lý xong nhiêm vụ lão đại giao, cô đứng bên cạnh Hướng Tuấn Ngạn, cùng nhau nhìn một màn ngọt ngào trước mặt.