Ép Gả"Uyển Tình như thế nào? Mộ Ly có đến nơi hẹn đúng giờ không ?"
Nhìn Uyển Tình thu điện thoại về, Lục Vân Thiên liền liên tục không ngừng tới gần hỏi
"Không có rõ ràng lắm, hiện tại anh ấy có công vụ." Vu Uyển Tình nhàn nhạt trả lời một câu, trong giọng nói không che giấu được thất vọng.
"Công vụ? A, cười ૮ɦếƭ mất, anh ta hiện tại có công vụ gì? Mỗi ngày đều đến ide chờ Quý Linh Linh tan việc, thân là một quan viên quốc gia, mà anh ta có thể rảnh rỗi như vậy, tôi thật đúng là là lần đầu tiên thấy." Lục Vân Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, nhớ tới Mộ Ly che chở Quý Linh Linh, ngọn lửa trong lòng lại bùng phát.
"Cô theo dõi anh ấy ?" Vu Uyển Tình nhíu mày, giọng nói trở nên không vui.
"Tôi đương nhiên muốn theo dõi. Tôi cũng vì Nghiêm Tử Tuấn ở cùng Quý Linh Linh mà tức, chẳng lẽ muốn tôi nuốt trôi cục tức như vậy sao?" Lục Vân Thiên không che giấu sự chán ghét dành cho Quý Linh Linh chút nào
"Cô và Quý Linh Linh tại sao có thể có hiềm khích lớn như vậy ? Mộ Ly có lẽ là thật động lòng với Quý Linh Linh." Vu Uyển Tình nhíu lại lông mày nhỏ nhắn, xét theo sự hiểu biết của cô với Mộ Ly, trước đây, anh không quan tâm và cưng chiều người con gái nào như vậy..
"Con nhỏ Quý Linh Linh đó thật lẳng lơ, chẳng lẽ ngày đó trên bữa tiệc cô không nhìn thấy sao? Tử Tuấn đã chia tay với cô ta, lại còn quấy rối trong hôn lễ của chúng tôi, để mọi người xem chuyện cười. Hiện tại thì tốt rồi, cô ta chẳng những bới ra Mộ Ly còn có Lãnh Dạ Hi ở IDE, ngay cả người đã kết hôn An Trí Viễn đều không bỏ qua chẳng lẽ cô không nhìn thấy nét mặt của Thẩm Lạc Nhất hôm đó cũng thay đổi sao?" Lục Vân Thiên tức giận nói.
"Theo sự hiểu biết của tôi dành cho Thẩm Lạc Nhất, cô ấy không phải cái loại dễ dàng phát giận với người khác ?" Vu Uyển Tình nghĩ ngợi.
"Đúng vậy, trong lòng mọi người đều biết, Thẩm Lạc Nhất luôn luôn là mắt nhắm mắt mở với An Trí Viễn, chủ yếu nhất là An Trí Viễn mặc dù phong lưu, nhưng sau khi cưới, không có thấy dính dáng đến phụ nữ nào . Hiện tại thế nào, Thẩm Lạc Nhất chính là bắt gian đó!" Lục Vân Thiên bày ra vẻ lòng tốt lo lắng chuyện bất công của thiên hạ
"Quý Linh Linh này, cô ta có sức quyến rũ vậy sao?" Vu Uyển Tình nghe Lục Vân Thiên miêu tả, càng ngày càng không có thiện cảm với Quý Linh Linh.
"Sức quyến rũ? Cô ta không có sức quyến rũ gì nhưng cô ta có bản lãnh hồ ly, mỗi lần đều lộ иgự¢ của mình ra, vừa nhìn thì không phải loại tốt đẹp gì ! Nếu như không phải cô ta ở đây, tôi và Tử Tuấn nhất định có thể sống yên ổn, hạnh phúc. Uyển Tình, cô và Mộ Ly là bạn tốt, hơn nữa. . . . . ." Lục Vân Thiên dừng một chút, ả nhìn Vu Uyển Tình, nói, "Hơn nữa cô cũng không muốn anh ấy bị một phụ nữ làm hại chứ?" Một câu cuối cùng, ả là đang thử dò xét.
Vu Uyển Tình nắm điện thoại di động thật chặt trong tay, cô không hiểu, dạng đàn ông thông minh giống như Mộ Ly, làm sao sẽ bị Quý Linh Linh leo lên đầu lên cổ chứ? Cô và anh biết nhau nhiều năm như vậy cô tự thấy mình thông minh tài trí, còn có vóc người, cô dám khẳng định mình không có thua kém Quý Linh Linh
"Uyển Tình, tôi cho cô biết, ở trong tình yêu, phụ nữ tốt nhất phải nắm giữ quyền chủ động, nếu không đến khi anh ta bỏ đi, cô có tìm cũng không tìm về được" Lục Vân Thiên tự tin nói.
Phụ nữ phải nắm giữ quyền chủ động? Mấy năm qua, cô vẫn luôn đang chủ động tấn công, thậm chí chỉ cần anh không cự tuyệt, cô liền chủ động hôn anh, nhưng cho dù là như vậy, lần nào cô cũng bị Mộ Ly xa cách hơn, chẳng lẽ cô làm còn chưa đủ sao?
"Nếu như cô muốn giữ anh ấy lại, hãy làm những phụ nữ bên cạnh anh ta biến mất, để anh ta không còn đoái hoài đến phụ nữ khác nữa." Lục Vân Thiên nói tiếp với Uyển Tinh
Đúng, cô và anh quen biết nhiều năm, như thế nào có thể tặng anh cho một người phụ nữ khác được?
"Vân Thiên, chúng ta đi."
"Đi? Đi đâu vậy Uyển Tinh?" Lục Vân Thiên lo lắng đuổi theo.
"Đi đến biệt thự nhà họ Lãnh!" ánh mắt Vu Uyển Tinh rất lạnh, xem ra cô cũng muốn ra tay.
Quý Linh Linh, cô căn bản không xứng có với Mộ Ly, tốt nhất ngoan ngoãn rời đi!
"Bác trai, Bác gái. Các bác khỏe chứ ạ." Quý Linh Linh ôm Lãnh Tư Viễn, kính cẩn chào hỏi hai vị trưởng bối trước mặt.
"Quý tiểu thư, chào cô. Tư Viễn, đừng phiền cô như vậy, nghe lời, tới với bà nội nào." Lãnh phu nhân mỉm cười đáp lại, sau đó kêu lãnh Tư Viễn.
"Không muốn đâu, bà nội, con rất nhớ chị, rất muốn chị ôm con." Lãnh Tư Viễn lại bắt đầu sử dụng chiến thuật làm nũng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, ngay sau đó đôi mắt đỏ lên.
"Ai yêu, bảo bối của bà, không khóc không khóc." Lãnh phu nhân vừa thấy tình huống này liền vội vàng khuyên.
"Gây phiền toái cho Quý tiểu thư rồi." ông cụ Lãnh nghiêm túc nói một câu.
"Không phiền toái, con cũng rất yêu thích Tư Tư." Quý Linh Linh lại ôm lấy Lãnh Tư Viễn, làm cậu cười vui vẻ
"Chị, chị thật là tốt” Lãnh Tư Viễn nghe lời này, nhất thời vui mừng trở lại, ôm mặt của cô liên tiếp hôn hai cái.
"Lãnh Tư Viễn!" Lãnh Dạ Hi vừa vào cửa liền nhìn thấy tình huống này.
Trời ạ, thật đáng ghét! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tư Viễn trầm xuống, thiệt là, đâu phải người yêu của chú , tại sao lại dễ giận như vậy!
Lãnh Dạ Hi sử dụng ánh mắt bảo Lãnh Tư Viễn an phận một chút, còn dám tùy tiện chiếm tiện nghi của Quý Linh Linh, sẽ làm cậu đẹp mặt.
"Chú, ôm!" Lãnh Tư Viễn cũng không muốn làm ông chú của mình phát hỏa, còn nhớ rõ lời nói của chú.
— Lãnh Tư Viễn, nếu như cháu còn dám hôn trộm Quý Linh Linh, chú liền khiến cháu vĩnh viễn không thấy cô ấy nữa
— Lần này, nếu như cháu có thế khiến cô ấy nhận lời gả cho chú, chú liền đồng ý về sau cho cháu gọi cô ấy là mẹ !
Cậu nghe xong liền cảm thấy hạnh phúc, có thể có chị xinh đẹp như vậy làm mẹ, cậu nghĩ cũng thấy vui vẻ. Chị xinh đẹp và mẹ rất giống nhau, đều có một đôi mắt to xinh đẹp. Mẹ rời xa cậu đã lâu, cậu thật sự rất nhớ
Lãnh Dạ Hi đi tới, một tay ôm lấy Lãnh Tư Viễn trong иgự¢ Quý Linh Linh
Quý Linh Linh thấy thế, chuẩn bị lui về phía sau một bước, nhưng cô còn chưa động, tay đã bị Lãnh Dạ Hi nắm. Cô không hiểu nhìn về phía anh, hiện tại ngay trước người nhà của anh, anh đang làm cái gì?
"Ba mẹ, con muốn để Tư Viễn làm con trai của con, Quý tiểu thư sẽ trở thành mẹ Tư Viễn." Lãnh Dạ Hi đứng tại chỗ, một tay ôm Lãnh Tư Viễn, một tay nắm tay Quý Linh Linh
Trai tài gái sắc cộng thêm một đứa bé đáng yêu, nếu như không nói chuyện, nếu như dưới tình huống người khác không biết, nhất định sẽ thành một nhà ba người làm người ta hâm mộ, nhưng thực tế lại không như vậy .
"Lãnh tổng!" Quý Linh Linh lập tức bị Lãnh Dạ Hi dọa sợ, lần trước làm bạn gái của anh, cũng đã thật bất ngờ rồi, lần này. . . . . . Lại muốn cô gả cho anh?
"Dạ Hi. . . . . ." Lãnh phu nhân đang chuẩn bị mở miệng
"Mẹ, con tự biết cư xử đúng mực” Lãnh Dạ Hi trả lời một câu.
"Lãnh tổng, anh. . . . . ." Ngay trước hai vị trưởng bối, Quý Linh Linh thật ngại nói khó nghe, cô muốn cự tuyệt, cô nhất định phải cự tuyệt, bởi vì khi cô nghe nói như thế thì tự nhiên thấy sợ? Lãnh Dạ Hi là một người làm cho người khác không kháng cự được, cô biết rõ phong cách quyết đoán nghiêm khắc kia, nhưng chuyện này liên quan đến cả đời cô mà.
"Dạ Hi, chuyện này, chúng ta cần thương lượng một chút." Lần này ông cụ Lãnh nghiêm nghị nói
"Cha, đây là chuyện của con." Lãnh Dạ Hi không có nói ra câu nói kế tiếp, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. "Cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất để làm Lãnh thiếu phu nhân, con muốn cùng cô ấy xem Tư Viễn thành con trai ruột của mình để chăm sóc."
Gian trá, quá gian trá rồi, Lãnh Dạ Hi lại đem Lãnh Tư Viễn ra nói chuyện, một chiêu này có quá thấp kém hay không.
"Tôi không. . . . . ." Quý Linh Linh cắn môi, nội tâm cực kỳ rối rắm, cô không thích Lãnh Dạ Hi, cô cũng không thích Lãnh Dạ Hi nói chuyện như vậy, lời của anh, mang cho cô áp lực. rất lớn
Lãnh Dạ Hi vẫn vẻ mặt lành lạnh nhìn cô, nhưng anh lại xem nhẹ vẻ mặt khổ sở của cô
"Mẹ, " đột nhiên Lãnh Tư Viễn non nớt kêu một câu, "Mẹ, không thích tiểu Tư Tư sao?"
Quý Linh Linh chợt kinh hoảng, lần này, đường lui của cô cũng không có. Nhưng hiện tại cả người cô run rẩy, rất sợ hãi, cô muốn rời đi, không kịp chờ đợi muốn rời đi!