Lại Xuất Hiện Đứa Trả Nữa"Lãnh tổng, cám ơn lễ phục của anh." Quý Linh Linh đứng bên cạnh Lãnh Dạ Hy, cúi đầu thận trọng nói.
Đối với ông chủ lớn của mình, Quý Linh Linh cũng không tìm được từ gì tốt để hình dung, chỉ biết là hắn kỳ quái, tính tình thay đổi như thời tiết. Ví dụ như, hắn sẽ lạnh lùng mời cô đi tham gia bữa tiệc, lời nói mang theo uy Hi*p, nhưng khi cô ở trong thời điểm quẫn bách, hắn cũng không hề tức giận sai người đem lễ phục đến trước mắt của mình.
Lễ phục, đầy đủ các loại đồ trang sức, cái này chẳng lẽ không thể chứng minh ông chủ lớn là một người thận trọng sao?
"Tôi đi sang bên kia nói chuyện với mấy người." Lãnh Dạ Hy hoàn toàn không để ý đến lời của cô..., nhưng trực tiếp đem cô ném lại một mình rồi đi vào bữa tiệc ở đại sảnh.
Quý Linh Linh chép miệng, vừa rồi mình còn thay đổi cách nhìn với ông chủ lớn, không nghĩ tới!
"Quý tiểu thư?"
Nghe được âm thanh, cô quay đầu, nhìn người đi tới, cô khẽ tỏ ra kinh ngạc, "An tiên sinh?"
Bọn họ thật đúng là có duyên, vừa ở trong bữa tiệc, lần thứ hai chạm mặt sao?
Chỉ thấy An Trí Viễn mang theo vài phần hơi thở đặc biệt nam tính đi về phía cô, trên môi mang theo nụ cười không quá phận như cũ, hắn hỏi, "Là đi cùng bạn trai tới sao?"
"Hả. . . . . . Phải . . . . ." Trả lời hoàn toàn không có chút lo lắng nào, Quý Linh Linh nhìn hắn, có chút xấu hổ trả lời.
An Trí Viễn đứng bên cạnh cô, "Lãnh luôn là người có sự lựa chọn không tồi."
"Có khỏe không." Nếu như Quý Linh Linh không phải vì bận tâm hình tượng của mình, cô đã sớm giơ tay lên gãi đầu.
"Chị xinh đẹp!"
Một giọng nói trẻ con vang lên, Quý Linh Linh nghe được âm thanh này trong lòng cũng hồi hộp, cô nhìn về đứa trẻ đang đi về phía mình, quả nhiên vẫn là phong cách ăn mặc của một tiểu đại nhân, nhưng trên mặt khó nén được nụ cười non nớt.
Lãnh Tư Viễn một tay ở phía sau, tay phải ở phía trước, đi tới trước Quý Linh Linh nói, "Xin hỏi chị xinh đẹp này, có thể nhảy với tôi một điệu không?"
"Phốc. . . . . ." Quý Linh Linh bật cười, tên nhóc con này, rõ ràng làm động tác mời khiêu vũ, cuối cùng cũng là để cô ôm.
"Chị rất thích ôm tiểu Tư Tư." Dứt lời, cô khẽ ngồi xổm người xuống, cũng không sợ lễ phục của mình sẽ bị nhăn, một phen ôm thằng bé lên.
Đôi tay Lãnh Tư Viễn lập tức ôm cổ Quý Linh Linh, trên mặt cười đến một bộ thanh thuần đáng yêu, nhưng trong lúc Quý Linh Linh lơ đãng, tiểu Tư Viễn hướng về phía An Trí Viễn làm vẻ mặt khiêu khích.
Hắn giương nhẹ cằm nhìn An Trí Viễn, hình như muốn nói, người không phận sự chớ lại gần!
"Tiểu Tư Tư, có nhớ chị không?" Quý Linh Linh mừng rỡ, lại quên mất An Trí Viễn đang ở bên cạnh, chỉ lo để ý đứa bé trong иgự¢.
"Chị xinh đẹp chị đều không biết, mấy ngày nay em muốn gặp chị đến mức đau khổ". Nói xong, tiểu Tư Viễn còn bày ra một dáng vẻ chân thành, thân thể nhỏ bé dựa vào trong иgự¢ Quý Linh Linh, ra vẻ là đứa trẻ đáng thương.
Bởi vì động tác của hắn, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy chóp mũi chua chua, đứa bé nhỏ như vậy mà đã không có ba mẹ rồi, nghĩ tới cũng khiến cho người ta cảm thấy trong lòng mang theo vài phần khổ sở.
"Nếu sau này Tư Tư nhớ chị, có thể gọi điện thoại cho chị, chị còn có thể dẫn em đi đi chơi nha." Quý Linh Linh ôm thật chặt hắn, đau lòng nói.
"Có thật không? Chị xinh đẹp, em thật sự yêu chị ồ!" Hắn cười hì hì nói xong, ngay sau đó liền dùng miệng nhỏ của mình liên tục hôn Quý Linh Linh nhiều lần.
"Ha ha, đừng á, thật là nhột a, Tư Tư." Quý Linh Linh cười hì hì tránh né tiểu Tư Viễn hôn nhẹ, hai người một lớn một nhỏ, hoàn toàn quên mất bây giờ đang ở bữa tiệc sang trọng, lo chơi đùa .
An Trí Viễn thấy vậy, không khỏi cũng cười theo, liền rời đi.
"An tiên sinh, sao không cùng người ta hâm nóng người một chút, cứ như vậy ảo não thua trận cơ chứ?" Quả nhiên hắn vừa mới rời đi, bên cạnh liền dính sát một người phụ nữ.
Nụ cười lúc trước của An Trí Viễn nhất thời biến mất hoàn toàn, "Cô rất rảnh rỗi."
Nghe lời của hắn, người phụ nữ hình như xem thường, cô ta nâng đôi tay lên, theo thói quen làm động tác đùa nghịch móng tay mình, "Không nên tức giận nha, tôi chỉ muốn tới đây nói chuyện cười với anh thôi, anh thật là hẹp hòi." Cô hoàn toàn không che giấu tình cảm chân thật của mình.
"Thẩm Lạc Nhất!" Nghe lời nói đỉnh đạc của cô ta, An Trí Viễn biết rõ mình không phải là quân tử tu dưỡng đạo đức vượt qua Thánh Nhân, trong giọng nói của hắn mang theo tức giận.
"Không phải đâu, An tiên sinh cư nhiên tức giận!" Thẩm Lạc Nhất làm ra khuôn mặt kinh ngạc, cho dù ai đều có thể nhìn ra trong nét mặt kinh ngạc kia là mừng rỡ, cô đưa sơn móng tay đỏ thẫm chói mắt của mình ra, nhè nhẹ vỗ về trán của hắn, "Nếu thích lời nói tức giận như vậy, đã có thể không đẹp trai a, tôi chính là sẽ không thích anh!" Cô ta đùa giỡn.
"Thẩm. . . . . ." An Trí Viễn mơ hồ bị khơi lên mấy phần tức giận.
"Được rồi, tôi sai rồi!" Người phụ nữ vội vàng lui về phía sau môt bước, vì cô ta mặc lễ phục, động tác này không khỏi khiến cho bộ иgự¢ trắng như tuyết rung động không dứt, cực kỳ bại lộ". Bên kia còn có một đám bà chủ nhà chờ tôi lại nói chuyện phiếm, An tiên sinh chơi tốt a, tôi đi trước." Cô ta không đợi An Trí Viễn mở miệng nữa, lập tức chạy đi.
Nhìn bóng dáng cô ta đi, lại mặc loại lễ phục này, trời mới biết phía trước cô ta lộ nhiều lắm, ngay cả sau lưng cũng hở đến thắt lưng, hình như cũng có thể nhìn đến khe ௱ôЛƓ, cô ta không mặc ҨЦầЛ ŁóŤ? Sau khi phát hiện điều này, An Trí Viễn không khỏi nổi gân xanh!
"Tư Viễn, xuống!" Đang lúc Linh Linh cùng tiểu Tư Viễn chơi vui vẻ, Lãnh Dạ Hy giống như bà mối xuất hiện.
Tiểu Tư Viễn nhìn bác, đầu không khỏi nhẹ động một chút, quan lớn thật là đáng thương, nhìn thấy người bạn nhỏ chiếm tiện nghi chị xinh đẹp, hắn đều tức giận.
"Bác, dáng vẻ kia của người, thật sự rất đáng sợ!" Là người rất đáng sợ, nhưng trong lời nói của tiểu Tư Viễn lại nghe không ra bất kỳ cảm giác sợ hãi nào.
Quý Linh Linh cũng cảm thấy Lãnh Dạ Hy có chút quá, đối người ngoài lạnh băng băng còn chưa tính, không ngờ đối với cháu ruột cũng như vậy. . . . . . Thật vô tình.
Tiểu Tư Viễn từ trong иgự¢ Quý Linh Linh nhảy xuống, đi tới bên người Lãnh Dạ Hy, nhất thời hai người khác xa nhau, khiến Quý Linh Linh có chút ngất xỉu. người máy Lãnh gia bọn họ thật dọa người, bây giờ nhìn tướng mạo Tư Tư, trưởng thành, nhất định là đẹp không gì sánh nổi.
"Cô đang nhìn cái gì?" Lãnh Dạ Hy hoàn toàn không bận tâm cảm giác của Quý Linh Linh.
"Éc. . . . . . Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi đi toilet." Đột nhiên bị Lãnh Dạ Hy thấy được bộ dạng thất thần của mình, cô có chút đỏ mặt, chỉ có thể tìm lý do tạm thời rời đi.
Nhìn Quý Linh Linh chạy trối hết, tiểu Tư Viễn không khỏi than nhẹ, chị xinh đẹp đúng là xui xẻo, khi ᴆụng phải vẻ mặt không thương tình của bác.
Chỉ thấy thằng bé dùng thân thể nhỏ bé chạm vào người Lãnh Dạ Hy một cái.
"Làm cái gì?"
"Bác, bác rất lạnh lùng, ngay cả cháu cũng cảm thấy lạnh lạnh, nếu như bác dọa chị xinh đẹp chạy mất thì làm thế nào?" Tiểu Tư Viễn cũng không ngẩng đầu lên, trong giọng nói vẫn như cũ là người thành thục.
"Chạy cũng không sao, bác sẽ cho cháu tìm." Lãnh Dạ Hy trả lời ngược lại thật lòng không có mấy phần tình cảm.
Lúc này Tiểu Tư Viễn mới ngẩng đầu lên, liếc mắt thật cao nhìn Lãnh Dạ Hy, "Bác, trên người chị xinh đẹp thơm như vậy, ngay cả gương mặt hôn lên cũng thư thái, bác còn phải đổi cho cháu? Cháu mới không cần đấy, lớn lên cháu muốn kết hôn với chị ấy!" Tiểu Tư Viễn nói với vẻ mặt thích thú.
"Câm miệng!" Cháu mới mấy tuổi mà muốn lấy vợ!
"Bác, bác không được cưới chị xinh đẹp, sau khi lớn lên cháu sẽ cưới, dù sao иgự¢ của chị ấy, cái ௱ôЛƓ của chị ấy, còn có gương mặt của chị ấy cháu đều chạm qua á..., sau này chị ấy sẽ là người của cháu! Lãnh gia dạy đứa bé thế nào vậy, thằng nhóc Tư Viễn này trưởng thành kinh người, chẳng lẽ nó không cảm thấy lời của mình người lớn quá mức sao?
Khóe miệng Lãnh Dạ Hy khẽ run một chút, "Về sau, không được để cho cô ấy ôm cháu!"
"Cháu không muốn! Chị xinh đẹp thích ôm cháu!" Tiểu Tư kháng nghị.
"Câm miệng!" Nói xong, Lãnh Dạ Hy mang theo mấy phần ý lạnh rời đi.
Tiểu Tư nhìn bóng lưng bác mình rời đi, trong lòng như cũ có chút tức giận bất bình nho nhỏ, "Chỗ nào mình cũng chạm qua rồi, tại sao mình còn không thể cưới chị xinh đẹp?" Thằng bé nghĩ không thông.
Thằng bé đuổi theo Lãnh Dạ Hy, đưa tay kéo lấy tay áo của hắn.
"Làm cái gì?"
"Bác, bác không phải không thích chị xinh đẹp ôm cháu, có phải vì bác cũng muốn sờ иgự¢ của chị ấy không? Hắc hắc, cháu cho bác biết a, thật sự rất mềm, so cái chị xinh đẹp khác mềm hơn rất nhiều!" Lau! Tiểu Sắc Lang!
Chỉ thấy sắc mặt Lãnh Dạ Hy tối sầm lại, "Lãnh Tư Viễn, về sau cháu còn dám tùy tiện sờ phụ nữ, bác liền để cho cháu đẹp mắt!"
૮ɦếƭ rồi, bác nổi giận thật rồi! Tiểu Tư Viễn chu chu môi, cảm thấy không thú vị liền chạy đi, bác thật là, bên cạnh bác ấy không có những thứ kia của chị xinh đẹp, mình nói cho bác ấy biết, có cái gì không tốt sao? Cái đầu nhỏ Tiểu Tư Viễn một lát lại nhớ lại đến vấn đề này không thông.
Quý Linh Linh ở toilet sửng sốt một lát, cho đến khi người khác vào, cô mới phản ứng được, đỏ mặt, đi ra khỏi toilet.
Lúc này, cô nhìn thấy một đứa bé mặc một thân đồ thể thao đứng cạnh nam quân nhân ở toilet.
Người bạn nhỏ này đang làm gì? Trời sinh giúp người làm niềm vui, lúc này lại bộc phát.
Cô đi tới, "Người bạn nhỏ, em muốn đi toilet sao?"
Lúc này chỉ thấy người bạn nhỏ ngẩng đầu lên, cô bé đội một mũ lưỡi trai màu đen, trước mắt bị mái tóc ngang trán che kín, Quý Linh Linh có thể nhìn lờ mờ ra cặp mắt to lóe sáng của cô bé, cái mũi nhỏ tinh xảo khả ái, đôi môi phiếm hồng, đây là một tiểu nữ sinh, một đứa bé đáng yêu.
Sau khi Quý Linh Linh tỉ mỉ quan sát, không khỏi bị tiểu nữ sinh khả ái hấp dẫn.
Thế nhưng sao cô gái nhỏ xinh đẹp, tại sao lại mặc một thân đồ thể thao như vậy.
"Con nít, muốn đi toilet, không được a, chị dẫn em tới bên này!" Nhìn cô bé đại khái mới có bốn năm tuổi, chắc hẳn cô bé không phân rõ nên vào toilet nào.
Quý Linh Linh vươn tay đang muốn kéo tay cô bé, nhưng lúc này cô bé lại nâng lên nét mặt không vui, liếc xéo cô.
Oh my God, cô gái nhỏ này tức giận sao? Tại sao vẻ mặt cô bé này lại có thể lạnh lùng như thế? Nếu như không biết Lãnh Dạ Hy là một xử nam, cô khẳng định cho là cô bé này chính là con gái ông chủ lớn!