Cùng Cao Thủ So ChiêuỞ trên xe, vẻ mặt Quý Linh Linh bị dồn ép như một tờ giấy, hiện tại cô muốn đánh mình ngất xỉu. Mày nói xem, không có chuyện lại nói giỡn với ông chủ lớn? Chẳng lẽ mày không biết ông chủ lớn là một người không biết cười sao?
Đổi lại lời nói lúc nãy có thể được hay không? Ông chủ lớn có dùng ánh mắt đóng băng nhìn mình không?
Lãnh Dạ Hy phân phó tài xế đi bệnh viện ở trung tâm thành phố T, sau đó yên tĩnh ngồi ở một bên, Quý Linh Linh có một loại ảo giác, ông chủ lớn tàng hình.
"Cô rất nóng?" Nhìn Quý Linh Linh liên tiếp lau trán, Lãnh Dạ Hy hỏi một câu lạnh như băng.
"Không có. . . . . . Không có a! Tôi rất mau lạnh." Quả nhiên cô cũng chỉ là một người иgự¢ lớn óc bằng quả nho, chỉ cần nói chuyện với ông chủ lớn, cô liền không nhịn được run run, trả lời cũng không mạch lạc.
"Cô nơi nào không thoải mái?"
"Hả?" Quý Linh Linh hơi kinh ngạc, nhìn Lãnh Dạ Hy."A ồ!"
"Cái này gọi là trả lời?" Hy vọng Lãnh Dạ Hy nửa phần hài hước cũng không có, buộc Quý Linh Linh phải nói thật ra sao?
"Cái đó Lãnh tổng, tôi cảm thấy anh đặc biệt tham gia nhiều bữa tiệc." Quý Linh Linh cố tình nói với hắn.
Lãnh Dạ Hy nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía trước, hình như cô ấy giả vờ, hắn đã nhìn ra.
"Tôi mời cô tham gia bữa tiệc, tại sao cô lại nhiều lần từ chối?" Lãnh Dạ Hy cười không nhiều lắm, thế nhưng học tập việc không trả lời vấn đề chính mà hỏi ngược lại rất cao.
Quả nhiên, là một người có mưu tính! Giảo hoạt, thân là ông chủ lớn, sao mà xảo quyệt.
"Éc. . . . . . Tôi tôi cảm thấy, tôi dùng thân phận, luôn cùng với anh, gặp gỡ. . . . . . Sẽ gây rắc rối cho anh." Quý Linh Linh không dám nói thẳng suy nghĩ của mình, lời nói cũng vài phần khéo léo. Dù nói thế nào Lãnh Dạ Hy cũng nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nói chuyện suy tính chút sẽ không có lỗi gì .
"Hả? Tôi gặp rắc rối? Ví dụ như đây?" Lúc này Lãnh Dạ Hy lại đưa mắt nhìn về phía cô, dáng vẻ làm như đang mong đợi câu trả lời của cô.
Gì? Quý Linh Linh lại một lần nữa bị Lãnh Dạ Hy ép tay chân luống cuống, sự thật lại một lần nữa chứng minh, trái tim ông chủ lớn mạnh mẽ hơn nhân viên nhỏ rất nhiều. Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng này, còn đặc biệt nghiêm túc như vậy, cô nên nói chuyện cười gì để giải cứu?
"Không phải cô nói sẽ gây rắc rối cho tôi sao? Bây giờ tôi đang nghe, sẽ gặp rắc rối gì, nếu quả thật là rất phiền toái, vậy về sau tôi sẽ không tìm cô nữa." Lãnh Dạ Hy khẽ mở môi mỏng, nói gằn từng chữ, nói trắng ra là, hắn chính là muốn nghe Quý Linh Linh tiếp tục nói bừa thế nào.
"Lãnh tổng, anh thật không cảm thấy tôi khiến anh gặp nhiều phiền toái?" Quý Linh Linh thử dò xét hỏi.
"Ví dụ như?"
Lau!
"Lãnh tổng, khi đi làm anh không đi toilet sao?" Cô biểu hiện một bộ dáng nghiêm cẩn mong đợi.
"Cô cảm thấy đường tiết niệu của tôi có vấn đề? Làm việc một ngày cũng không đi toilet?" Trên nét mặt Lãnh Dạ Hy chẳng những ý lạnh mười phần, hơn nữa còn bao hàm nồng đậm vẻ mặt khinh thường. Quý Linh Linh mày bình thường không, tại sao lại hỏi loại câu hỏi ngốc nghếch đó chứ.
"Vậy anh ở trong phòng rửa tay có nghe được cái gì không?" Mặc dù cô cảm thấy mình hỏi có chút xấu hổ, nhưng vì từ từ dẫn dụ Lãnh Dạ Hy mở miệng, cô phải nhịn.
Lần này Lãnh Dạ Hy nhìn cô thật sâu, ha, ánh mắt này rất có vấn đề!
"Cô cho rằng đàn ông và phụ nữ nhiều chuyện giống nhau sao? Tôi đi toilet nam, không phải toilet nữ, thật xin lỗi, không nghe được gì cả."
Em gái a! Trong công ty đàn ông lắm chuyện không phải rất nhiều sao? Nếu không làm sao lại hợp với phụ nữ lắm chuyện được?
"Chuyện này. . . . . ." Quý Linh Linh lần này khôn vặt, nghĩ ông chủ lớn là quân lính, nhưng không nghĩ tới, Lãnh Dạ Hy rất nhanh trí, nếu như nghe được hắn cũng không nói, chính là muốn ép chính miệng Quý Linh Linh nói ra, hắn có ý đồ gì a? Chẳng lẽ vì muốn nhìn thấy Quý Linh Linh vừa xấu hổ lại quẫn bách?
"Quý tiểu thư, cô và tôi lòng vòng, cô cũng không ra cô gây phiền toái cho tôi chỗ nào? Chẳng lẽ cô nói dối để lừa tôi?" Đôi mắt u ám, lộ vẻ không vui.
"Không có!" Quý Linh Linh giơ tay lên làm dáng đầu hàng, cho cô một trăm cái lá gan, cô dám sao? "Lãnh tổng, anh đừng nóng giận, anh đừng nóng giận!"
Khối băng này dù lãnh, nhưng không dễ dàng phát giận.
"Lãnh tổng, tôi trực tiếp nói với anh." Quý Linh Linh hít sâu một hơi, quản hắn Đông Tây Nam Bắc , trước hết để cho cô vượt qua cửa ải khó lại nói, "Trong công ty có rất nhiều lời đồn đại, nói anh xem trọng tôi rồi, sau đó. . . . . . Vân Vân. . . . . ."
Quý Linh Linh thật đúng là một người không có linh nghiệm, lời đồn đại trong công ty rõ ràng là, dùng thủ đoạn để ở bên cạnh tổng giám đốc, bây giờ cô là hàng bán chạy. Hàng này, đầu cũng rất thông minh.
"Hả?" Lãnh Dạ Hy hình như có một chút giật mình nho nhỏ."Cô cảm thấy tôi sẽ coi trọng cô sao?"
"À?" Ông trời, đầu ông chủ lớn là sữa đậu nành sao? Không hỏi chuyện tình trong công ty, đột nhiên hỏi cái này làm gì? Quý Linh Linh cắn răng, "Dĩ nhiên sẽ không á..., Lãnh tổng tôi cảm thấy ánh mắt anh khá tinh tường?" Thôi, nâng cao hắn chê bai mình cũng tốt.
"Sao cô biết mắt tôi tinh tường?"
Rống! Ông chủ lớn không để yên phải không? Vấn đề này tiếp vấn đề khác, hắn đùa bỡn gì nào?
"Ánh mắt anh không cao, sao có thể làm IDE lớn mạnh như vậy? Lãnh tổng, anh cũng không cần khiêm tốn." Ha ha, Quý Linh Linh ở một bên cười ha hả, trời mới biết hiện tại cô có bao nhiêu lúng túng.
Cho đến cuối cùng, Lãnh Dạ Hy lại bị cho cô một ánh mắt lạnh lùng, "Xuống xe."
"À?"
"Đến bệnh viện rồi. Sau khi kiểm tra xong, trở lại công ty." Lãnh Dạ Hy đã sớm dời ánh mắt sang một bên, không khách khí nói.
"A ồ!" Quý Linh Linh căn bản không suy nghĩ nhiều, ông chủ lớn không đi theo cô vào bệnh viện, chuyện này đối với cô mà nói, quả thật chính là lệnh đặc xá của ông trời!
Chỉ thấy Quý Linh Linh nắm túi xách, vội vã xuống xe, trên đường đi cũng không biểu hiện nụ cười thỏa mãn.
"Lãnh tổng. . . . . ." Gặp lại! Cuối cùng hai chữ này cũng không nói ra, tay của cô bày ra vẫn như thế, xe hơi sang trọng của Lãnh Dạ Hy liền rời đi.
"Khụ khụ. . . . . ." Bị khói xe hơi làm cho sặc sụa.
"Hoàn hảo ông trời không diệt mình!" Cô tự nói thầm trong lòng.
Quý Linh Linh, về sau mày bớt khôn vặt trước mặt ông chủ lớn đi. Qua chuyện này có thể chứng minh, đấu trí với ông chủ chỉ có thể khiến mình biến thành tam đẳng tàn phế. Ngẫm lại, vừa rồi thái độ Lãnh Dạ Hy ở trên xe, thật là làm cho cô không rét mà run!
"Ong ong. . . . . . Ong ong. . . . . ."
Mộ Ly? Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại di động, Quý Linh Linh chỉ có cảm giác đầu mình thật đau. Đi như một vị thần, lại tới như vị thần tiên, nhức đầu.
Mộ Ly, cái tên đêm ngày hôm trước đột nhiên dịu dàng tìm mình, chưa được năm phút đồng hồ, hắn cư nhiên tùy tiện nhận một cú điện thoại liền đi, nửa câu cũng không nói.
Mộ đại tiên, ngài đem Quý Linh Linh trở thành tiểu tiên nữ a!