Bạn Gái Của Tôi"Của cô sao?" Một tay người đàn ông câu dây giày, đứng cách Quý Linh Linh một khoảng, liền dừng chân.
Quý Linh Linh lo lắng vội vàng đứng lên, nhưng trên chân chỉ mặc một chiếc giày, bộ dáng của cô không khỏi lúng túng.
"Phải . . . . . Là của tôi." Quý Linh Linh khó có thể nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, nhưng sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, lại hỏi, "Không làm anh bị thương chứ?"
Chỉ thấy khóe miệng anh ta khẽ cong lên, một lần nữa đưa giày trước mặt cô cố ý nói, "Cũng may, không bị hư." Trong lời nói của hắn mang theo mùi vị nhàn nhạt hài hước, khiến lòng Quý Linh Linh khẩn trương không khỏi dần dần bình tĩnh lại.
Thấy thế, Quý Linh Linh cũng không nói gì thêm nữa, mà là vội vàng nhận lấy chiếc giày trong tay anh ta, thở nhẹ nhàng, bày tỏ bối rối của mình.
Người đàn ông nhìn bộ dáng Quý Linh Linh, nụ cười trong mắt càng đậm, hắn cũng chỉ lộ ra một chút tức giận mà thôi, không nghĩ tới vừa đi sang bên này bỗng nhiên bị một đôi giày cao gót nặng nề đập vào người. Khi hắn thấy vẻ mặt giận dữ của người phụ nữ thì không biết nên làm gì, muốn tới xem thử một chút, không biết rốt cuộc người phụ nữ này như thế nào.
Quý Linh Linh vừa đi giày, vừa không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Cô có thể đỏ mặt sao? Người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp trai! Không giống như người khác, hắn rất điềm tĩnh, khiến cho tim cô đập thình thịch.
"Ai ôi. . . . . ." Quý Linh Linh đi giày xong, vừa bước một bước về phía trước, giầy nghiêng một cái, cả người cô liền nghiêng về phía trước.
"A!" Cô chỉ cảm giác mình nhào vào trong một vòm иgự¢ ấm áp.
"Tiểu thư, cô không sao chứ." Âm thanh của người đàn ông nhẹ nhàng vẩy vào tai của cô, cực kỳ dịu dàng.
Thân thể Quý Linh Linh không khỏi chấn động, gắt gao khoác chặt tay người đàn ông đó, cũng không khỏi đẩy ra, "Cám ơn. . . . . . Cám ơn. . . . . . Tôi không sao!" Cô lo lắng đứng ngay ngắn, điều chỉnh lại tư thế của mình. Thật sự chưa gặp qua người đàn ông vô hại như vậy, cư nhiên không gạt tay cô xuống.
"Tiểu thư, tôi đưa cô vào." Người đàn ông vươn tay, làm bộ để cho mình đỡ cô.
Quý Linh Linh nhìn tay hắn đưa ra, ngón tay trắng mịn, không nhìn ra bất kỳ cử chỉ lỗ mãng nào.
"Vâng." Quả nhiên đối với phụ nữ ôn thuần ( Ôn hòa thuần hậu), trai đẹp không có bất kỳ sức miễn dịch nào, Quý Linh Linh - mày cũng đừng quên, mày đã bị Lãnh Dạ Hy đuổi ra ngoài.
"An đại thiếu!" Quý Linh Linh mới vừa vươn tay ra, chưa cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay của người đàn ông này thì giọng nói Lãnh Dạ Hy vang lên không xa.
Nhìn người này, Quý Linh Linh nhanh chóng thu hồi tay của mình. Không biết tại sao, cô cảm thấy nếu như bị Lãnh Dạ Hy phát hiện bộ dáng này của mình, cô nhất định là chịu không nổi .
"Lãnh Thiếu." Người được gọi là An đại thiếu xoay người, hắn hướng Lãnh Dạ Hy chào hỏi.
"Vừa rồi gặp mặt, An phu nhân vẫn còn ở tìm anh, không nghĩ tới, An đại thiếu lại ở chỗ này với Quý Linh Linh." Lúc này, Lãnh Dạ Hy đã đi tới trước mặt bọn họ.
Lời này mà Lãnh Dạ Hy cũng nói ra được sao? Bình thường là người một gậy không đánh ra ba cái rắm, bây giờ lại cùng người khác nhiệt tình chào hỏi.
An Trí Viễn vươn tay bắt tay Lãnh Dạ Hy. Lãnh Dạ Hy đưa mắt nhìn về phía Quý Linh Linh, "Quý tiểu thư, những người khác đang chờ em, chúng ta nên quay vào." Lời của hắn thật là dịu dàng.
Quý Linh Linh nhìn hắn, không khỏi muốn lui về phía sau. Ông chủ lớn của mình quả nhiên có tâm tư trẻ con, chẳng lẽ hắn quên vừa rồi đuổi mình thế nào rồi sao? Cô nhìn hắn, nhưng không có lên tiếng, cũng không có động tác khác.
"Lãnh Thiếu, vị này là Quý tiểu thư?" Ánh mắt An Trí Viễn rời khỏi Lãnh Dạ Hy, nhìn trên người Quý Linh Linh phát ra khẩn trương, hắn cười, có lẽ đoán ra được gì đó.
"Tôi là. . . . . ." Quý Linh Linh định mở miệng trả lời.
"Bạn gái của tôi." Âm thanh Lãnh Dạ Hy chưa từng tăng cao, tuy nhiên nó thật đem Quý Linh Linh ngoài khét trong nhão.
Bạn gái!?
"Không cần trẻ con như thế, tất cả mọi người đang đợi em." Lãnh Dạ Hy ôm vai Quý Linh Linh, như đang dụ dỗ tiểu sủng vật.
Quý Linh Linh nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh mình, mắt cô không phải có vấn đề chứ, người đàn ông đứng ở trước mặt mình là Mộ Ly, có đúng hay không?
Nhìn dáng vẻ cô chưa hết hoảng hốt, "Không nên nhìn, đi thôi." Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi trơn bóng của cô.
Quý Linh Linh theo bản năng trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Hy, nhất định là có người lấy bình hoa đập đầu của hắn rồi, nhất định là, nếu không làm sao có thể biến thành bộ dáng như vậy!
"An đại thiếu, chúng ta đi thôi." Lãnh Dạ Hy ôm thật chặt Quý Linh Linh, hắn đã xác định, Quý Linh Linh sẽ không xuất hiện bất kỳ hành động ngoài ý muốn nào.
"Ừ được rồi." Ánh mắt lanh lợi của An Trí Viễn dừng trên người của hai người, cho dù vừa rồi tranh cãi ầm ĩ, cũng không nên như vậy?
Ba người, lại một lần nữa cùng nhau vào đại sảnh.
Giống như mọi người thật sự là đang đợi Quý Linh Linh, ba người vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đồng loạt đều nhìn về bọn họ.
Lui về phía sau! Mọi người nhường lối chăm chú nhìn, loại cảm giác này, giống như châm mũi nhọn trong người, một chút cũng không thoải mái.
Lãnh Dạ Hy vòng tay ngang hông của cô chặt mấy phần, Quý Linh Linh ngửa đầu nhìn hắn, tràn đầy nghi ngờ. Hắn khẽ ᴆụng chạm, "Đi theo tôi, không cần sợ hãi." Dứt lời, hắn kéo tay Quý Linh Linh lên, đổi thành giống như cô kéo hắn cánh tay.
Toàn bộ cả nam lẫn nữ trong hội trường sửng sốt.
Tham gia sự kiện lớn như thế này, chỉ một thành viên trong bọn họ, Quý Linh Linh miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ, rõ ràng cô chính là nữ chính. Không biết xấu hổ cùng tự ái lại một lần nữa nổi lên, loại cảm giác này khiến cho cô không khỏi cúi đầu.
Mỗi một bước đi, cô có cảm giác quanh thân mình bọc đầy mũi tên nhọn, đau đến muốn ૮ɦếƭ. Người nào bây giờ có thể nói cho cô biết, rốt cuộc ông chủ lớn có lai lịch như thế nào, tại sao lại giống như buổi lễ kết hôn vậy!
An Trí Viễn vừa bắt đầu tiến vào, liền dừng bước.
"Này, mới vừa rồi đi cua mm sao?" Lúc này, một người mặc lễ phục ngắn nóng bỏng, ăn mặc kiều diễm xuất hiện bên cạnh hắn, trong giọng nói, mang theo vài phần đùa giỡn.
An Trí Viễn nhìn cô ta một cái, liền dời ánh mắt, "Lần sau nếu như tham dự trường hợp này, không nên ăn mặc quá đáng như vậy, sẽ giọng khách át giọng chủ."
Người phụ nữ nghe lời của hắn, cũng không phải đồng tình, "Làm ơn, chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao? Em ăn mặc **, nữ chính cũng không phải là em à. Ngược lại là anh, tới chỉ trong chốc lát, đến gần mấy mỹ nữ rồi, đem em cô đơn ném ở một bên." Người phụ nữ cong môi đỏ mọng lên, khuôn mặt non nớt cùng với cách ăn mặc thục nữ, có chút không tương xứng.
"Em ghen?" Giọng nói An Trí Viễn không lạnh, nhưng nhàn nhạt, hình như chuyện này không có nửa điểm quan hệ với hắn.
Người phụ nữ sững sờ, "Anh yêu, anh nghĩ hơn nhiều, nơi này nhiều mỹ nữ như vậy, anh phải chơi được khá hơn một chút a, em cùng với bà chủ tán gẫu!"
"Thẩm Lạc Nhất!" An Trí Viễn lại một lần nữa bị Thẩm Lạc Nhất đánh bại, người phụ nữ này mỗi lần đều như vậy. Nhìn hắn không có phụ nữ khác bên cạnh, cô không sảng khoái phải hay không?
Mộ Ly ở trong khách khứa, ngón tay đã bị hắn nắm chặt khanh khách vang dội, hắn chỉ là thất thần một chút mà thôi, Lãnh Dạ Hy lại trói Quý Linh Linh bên người.
Hắn cho là dựa vào một đứa bé, là có thể đem mình giải quyết.
Hắn vừa bước ra một bước.
"Mộ Thượng tá." Sau lưng có người kéo lại hắn.
"Hả? Sao cậu lại ở chỗ này?" Mộ Ly thấy người phía sau, chân mày không khỏi nhíu lại.
Người đàn ông ghé vào tai hắn nói. Mộ Ly liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Hy thân mật với Quý Linh Linh, mặt lạnh lôi kéo.
"Chúng ta lập tức đi!" Mộ Ly giận dữ vội vàng rời khỏi đại sảnh, mà lúc này Quý Linh Linh đã bị chạy tới bên trên, dừng lại không được.