Không Mặc Áo иgự¢
"Cô gái, cô gái tỉnh dậy đi, đến khách sạn Niệm Nhã rồi." Bác tài xế ở trước mặt kêu cô.
"Hả? Đến?" Quý Linh Linh giơ tay lên lau nước miếng bên miệng, hai con mắt to hướng ngoài cửa sổ xem xét, hình như không có nhìn ra manh mối nào.
"Cám ơn bác tài xế." Vừa nói, Quý Linh Linh mở cửa chuẩn bị xuống xe.
"Cô gái, cô còn chưa trả tiền." Bác tài xế cũng vội vàng xuống xe theo, lần đầu tiên trong hôm nay không thể chạy không.
"Ồ! Thật xấu hổ. . . . . ." Quý Linh Linh vỗ một cái trên trán của mình, đầu óc thật là.
Chỉ thấy cô với tay, vô tri vô giác nhắm nửa con mắt, sờ soạng trêm người một lần, cư nhiên không mang theo tiền! Lần này xem như Quý Linh Linh cũng tỉnh một nửa. Cô nhìn chằm chằm nhìn tài xế, gương mặt mờ mịt.
Mà bác tài xế dùng bộ dạng đau khổ bức bách nhìn cô, xem ra chuyến này trắng tay.
"Bác đừng vội!" Quý Linh Linh lập tức lại trở về trong xe, tìm tới tìm lui trên ghế xe.
"Cô gái, cô đang tìm cái gì? Tiền rơi trên xe sao?"
"Không có. . . . . . Không có, tôi tìm điện thoại di động!" Lúc này Quý Linh Linh không có chút buồn ngủ, trong lúc hoảng hốt lấy áo khoác mẹ mặc vào, càng làm cho cô cảm thấy bất ngờ, cô không mặc áo иgự¢! Cô phải ê mặt về nhà rồi, thật là khóc không ra nước mắt.
"Cô gái. . . . . . Chuyện này. . . . . . Nếu như cô thật không có tiền, liền. . . . . . Cũng không cần trả." Xem ra bác tài xế cũng là người tốt, không muốn làm khó cô gái ngỏ ngủ dọc đường. Mọi người thật không dể dàng gì, hắn coi như mỗi ngày làm một việc thiện thôi.
"Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng như vậy! Bạn bè tôi đang ở trong khách sạn chờ tôi, bây giờ tôi đi tìm hắn, bác chờ tôi một chút." Quý Linh Linh vừa thấy dáng vẻ kia của tài xế, trong lòng càng không đành lòng, từ nhà tới đây đường xá cũng không gần, cô không muốn gây rắc rối cho tài xế.
Trong lòng cô âm thầm may mắn, may nhờ áo khoác của mẹ thật sự rất rộng rãi, lúc này mới không làm cô lộ ra ngoài. Người lớn như vậy, ra ngoài không mặc áo иgự¢, nói ra thật mất thể diện .
"Cô. . . . . . Cô gái." Không chờ tài xế nói thêm, Quý Linh Linh đã sớm ôm vạt áo trước иgự¢ chạy vào khách sạn.
Hi vọng với bộ dạng này của mình không bị chặn ở trước cửa, Quý Linh Linh đi tới lại nhìn một chút trên chân người mở cửa. Cô hôm nay tới khách sạn hạng sang lại mặc đồ ở nhà.
"Tiểu thư, cô. . . . . ." Quả nhiên, cô vừa muốn vào cửa liền bị ngăn lại.
Quần áo không chỉnh tề chớ tới gần, mấy chữ to đột nhiên rõ ràng.
Quý Linh Linh nuốt nước miếng một cái, "Xin chào, xin hỏi Mộ Ly Mộ tiên sinh có ở chỗ này hay không?"
"Là vị kia?"
Thật may, thật là may Mộ Ly vẫn còn chờ cô.
"Làm phiền anh đi vào nói cho hắn biết một tiếng, tôi là Quý Linh Linh, đang ở cửa ra vào, xin hắn nhanh một chút đi ra ngoài." Đầu của cô thấp hơn, thật sự muốn thấp đến trên иgự¢ rồi, nhìn phong cách của Mộ Ly, trong lòng Quý Linh Linh cũng có chút mất mặt.
"Vâng. . . . . . Được, xin tiểu thư ở chỗ này chờ một chút."
Nhìn người kia đi vào, trong lòng Quý Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, may mắn không để cho bộ dạng này của cô chạy tới chạy lui trong khách sạn tìm người.
Quý Linh Linh ơi Quý Linh Linh, rốt cuộc mày bị gì vậy, chỉ là mấy ngày làm việc gấp gáp, mày liền chịu không nổi rồi sao? Mày là nữ kim cương vô địch, làm sao có thể bị ít chuyện nhỏ này đánh bại đây?
"Ngáp. . . . . ." Chân trước vẫn còn ở trong lòng tự hỏi mình, chân sau liền bắt đầu ngáp không ngừng.
Cuối cùng nước mắt cũng chảy ra, nếu như cô có cơ hội, cô thật muốn ngủ ba ngày ba đêm, hung hăng ngủ bù lại.
"Em ngủ như vậy?"
Quý Linh Linh ngáp trống rỗng, Mộ Ly như thần xuất hiện trước mặt cô, trên cao nhìn xuống, tay của nàng còn bịt ở miệng mình.
Nhìn thấy người tới, cô có chút vội vàng rút tay xuống phía dưới kéo quần áo của mình, nhưng cô lại quên mất mình không mặc áo иgự¢.
Mộ Ly nhìn cảnh tượng hiện ra trước иgự¢ cô, con ngươi từ từ biến chuyển thành màu nâu sẫm. Hắn giơ tay liền đem Quý Linh Linh nhốt lại trong иgự¢, tiện tay lấy ra một tờ tiền bo cho người phục vụ. Mà động tác này, cũng đem Quý Linh Linh cùng trước mặt người nam phục vụ tách ra.
"Cho tôi 50 tệ." Lần này Quý Linh Linh không có bất kỳ chán ghét nào với hắn, mà thuận thế tựa vào trước иgự¢ của hắn.
Mộ Ly bởi vì động tác chim nhỏ nép vào người này của cô làm cho có chút khoái chí, tay cô không khỏi chặt thêm mấy phần.
"50 tệ làm gì?" Hắn lấy ra một tờ 100 tệ đặt trong tay cô.
Quý Linh Linh lại một lần nữa ngáp một cái, "Thời điểm tôi đi ra cửa quên mang tiền, quên mang điện thoại di động, hiện tại phải trả tiền cho tài xế." Nói xong, cô cầm lấy tiền, liền thoát khỏi иgự¢ của hắn.
Hai người, một lấy tiền, một nhận tiền, kết nối cùng một chỗ, thế nhưng không có bất kỳ hiềm khích nào. Dường như bọn họ là vợ chồng già lâu năm, chuyện này làm thuận buồm xuôi gió, có lẽ lúc này bọn họ cũng không cảm nhận được, nhưng cảm giác lại đã sớm tồn tại.
"Chờ một chút." Cánh tay dài của Mộ Ly duỗi một cái liền đem Quý Linh Linh kéo vào trong иgự¢.
Quý Linh Linh nâng ánh mắt buồn ngủ nhìn hắn, "Thế nào? Tôi sẽ trả tiền cho anh."
"Ai muốn tiền của em?" Mộ Ly nghe được lời của cô..., không khỏi nổi giận, "Dáng vẻ em như vậy, đi ra đi vô sao?"
"Tôi. . . . . . A!" Quý Linh Linh cũng lập tức nghĩ tới, cô đẩy hắn ra, đưa tay để ngang trước иgự¢ của mình.
Nhìn dáng vẻ Quý Linh Linh quẫn bách, khóe miệng Mộ Ly nâng lên nụ cười đẹp mắt, cô gái này càng ngày càng thú vị. Chỉ là không mặc áo иgự¢ mà thôi, lại có thể biết đỏ mặt. Hắn đến gần cô, "Quý Linh Linh, thì ra em thích ngủ Tʀầռ tʀʊồռɢ, anh cũng thích vậy."
Quý Linh Linh chỉ có cảm giác mình mặt càng lúc càng nóng, cô xấu hổ không ngóc đầu lên được.
"Dáng vẻ thế này cũng đừng chạy loạn." Dứt lời, Mộ Ly một phen liền ôm lấy cô.
"A!" Quý Linh Linh bị động tác của hắn làm sợ hết hồn, lo lắng vòng tay quanh cổ của hắn, động tác này đơn giản nhưng mờ ám, liền để cho bộ иgự¢ mềm mại của cô dính sát vào trước иgự¢ của hắn.
Loại cảm giác này, Mộ Ly thật hưởng thụ. Dù sao đã hai ngày không thấy cô, nhìn cô bây giờ có vẻ phờ phạc, phải đợi cô có tinh thần sẽ trừng phạt sau.
Mộ Ly ôm Quý Linh Linh tới thanh toán tiền cho bác tài xế, trực tiếp ôm cô đi thẳng lại bãi đậu xe.
"Quý Linh Linh, em đi nước ngoài, tại sao không nói cho anh biết một tiếng? Gọi điện thoại cho em không ai nhận, ở công ty không có ai đi sao, anh không thích cảm giác em đột nhiên biến mất. Nếu như dám có lần sau, anh sẽ khiến em nếm mùi đau khổ, nghe chưa?" Mộ Ly mang theo vài phần tính cách trẻ con nói.
"Ừ. . . . . ." Quý Linh Linh vùi thật chặt trong иgự¢ của hắn, miệng mơ hồ phát ra âm thanh không rõ.
"Hai ngày nay có nhớ anh không? Anh chính là rất nhớ em, hy vọng sẽ được phục vụ em đấy. Quý Linh Linh, tiền của em cũng đã thanh toán, chúng ta bắt đầu gì đây?" Lão hồ ly Mộ Ly, ba câu không rời hắn **. Xem ra con hồ ly như hắn cũng muốn trở thành một con sói hoang, đem Tiểu Bạch Thỏ Quý Linh Linh còn sống sờ sờ nuốt vào trong bụng.
"Quý Linh Linh, em không nghĩ tới anh sao?" Mộ Ly lại hỏi một câu, nhưng người trong иgự¢ như cũ vẫn không trả lời.
"Này, Quý. . . . . ." Mộ Ly cúi đầu nhìn người trong иgự¢ thì không khỏi bật cười một tiếng.
Cô gái này khóe miệng còn dính nước miếng, đang ngủ say.
Quý Linh Linh, иgự¢ của anh an toàn vậy sao? Có thể cho em ngủ (không) quyến rũ như thế?