Rõ Ràng Là Vu OanNói thô tục thì không có tư cách? Nhìn Mộ thiếu một thân trang phục Armani tinh xảo, kết hợp với khuôn mặt cân xứng không đứng đắn, tại sao cô lại cảm thấy không phù hợp nhỉ?
"Anh. . . . . . Cái người này. . . . . ." Tuyệt đối là tên khốn kiếp! Quý Linh Linh đẩy Mộ thiếu ra, ngón tay nổi gân xanh run run rẩy rẩy chỉ vào mặt Mộ thiếu.
Mà biểu hiện của Mộ thiếu là ưu nhã hào phóng, nở nụ cười yêu ma, hắn không khác gì Tiểu Ngưu.
"Quý Linh Linh, bộ dạng tức giận của em, tôi thật sự rất thích." Chỉ một câu đủ làm Quý Linh Linh phun ra toàn bộ điểm tâm ăn ngày hôm trước không trừ một chút.
Hiện tại trong lòng Quý Linh Linh vừa hận vừa tức hơn nữa chẳng biết làm gì, người nào đó đã nói ông chủ tôn kính đặc biệt khen ngợi hay sao? Mình bất quá chính là nhà thiết kế Tiểu Phá của IDE mà thôi, mặc dù cô được trả lương cao, nhưng Giang Tâm Dao cũng được trả lương cao, sao lại thông minh như vậy, không lội vũng nước ᴆục này!
Xúc động, quá xúc động rồi! Cứ cho là ông chủ lớn hơi tốt với mình một chút liền vểnh ௱ôЛƓ lên rồi. Quý Linh Linh mày thật là, dù có vểnh cái ௱ôЛƓ lên thì mày cũng chỉ là con tôm nhỏ nằm trong tay ông chủ lớn lạnh lùng, không thể trở thành bà chủ đâu!
Quý Linh Linh cũng coi là thanh niên có tư tưởng biết tỉnh ngộ, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy mình thông suốt rồi. Cô quả thật ra cửa chưa uống thuốc, quấy rầy quan lớn đặc phái viên. Người đàn ông trẻ tuổi có thể leo lên "Đặc phái viên quốc phòng", khiến Thị trưởng thành phố T cũng phải kính sợ hắn ba phần, thủ đoạn nhất định lợi hại cao thâm khiến cô không thể tưởng tượng được. Cô đúng là nhàn rỗi, tự tìm phiền toái cho mình.
"Ồ phải! Được được được, tính tình của tôi cũng theo ngài thôi!" Đã lâu không nói ra câu này, thật là thoải mái. Nghiêm Tử Tuấn, năm đó ghét bỏ tiếng địa phương của cô, cho nên vì hắn mà ngu ngốc thay đổi, nhưng kết quả đây? Người ta là "Người giàu có", coi cô như bóng đá. Cho nên, phụ nữ không cần nghe theo đàn ông, phải giữ vững cá tính vốn có của mình.
Quý Linh Linh đưa tay ra chắn trước mặt mình, còn thân thể lại an toàn lui về phía sau. Cô hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ, Mộ thiếu một đặc phái viên ngạo mạn, mắt mình bị mù mới đi trêu chọc hắn!
"Mộ tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta đều không vừa lòng, mới vừa rồi tôi nói chưa tốt lắm." Suy nghĩ một chút, thủ đoạn hắn cao nha, chèn ép mình cuối cùng phải buông νũ кнí đầu hàng. Xem ra sau khi về nhà, cô phải rèn luyện bản lĩnh thật tốt.
Lần này có kinh nghiệm rồi, trước tiên Quý Linh Linh lui tới chỗ an toàn, sau đó cô không thèm để ý hình tượng xoay người chạy nhanh.
"Ha ha." Mộ thiếu cúi đầu, nhỏ giọng nở nụ cười, hắn nhìn bóng lưng Quý Linh Linh chạy trốn, trong lòng cảm giác nhẹ nhõm hơn mấy phần."Cô gái này, thật là thú vị."
Hắn không biết một cô gái mặc lễ phục, nói chuyện không để ý tình cảm và thể diện, nghe cô nói một tiếng "Ngài", hắn đã cảm thấy buồn cười. Cô có lẽ tức giận rồi, nhưng mới hôn một cái, đã khiến cho hắn cảm thấy có cảm tình.
Quý Linh Linh, là cô gái trong ngoài không đồng nhất.
"Quý tiểu thư, Lãnh tổng mời cô vào phòng làm việc của ngài ấy, Quý tiểu thư? Quý tiểu thư?"
"À? Hả? Sao cơ?" Quý Linh Linh giống như mất hồn, chậm chạp đứng lên, nhưng đột nhiên phát hiện mình luống cuống, cô vội vàng điều chỉnh tâm trạng, trên mặt nặn ra nụ cười, "Thật xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì?"
Thư ký khẽ mỉm cười, Quý Linh Linh làm việc luôn luôn cẩn thận, trong thời gian làm việc có thể thất hồn lạc phách như thế, xem ra lúc uống trà họ có cái để buôn chuyện rồi.
"Quý tiểu thư, Lãnh tổng mời cô vào phòng làm việc của ngài ấy."
"Vâng, được rồi, cám ơn cô." Quý Linh Linh thu dọn giấy tờ trên bàn, liền vội vã hướng phòng làm việc Lãnh Dạ Hy chạy tới.
Giang Tâm Dao ngẩng đầu lên, hiểu ý cười cười, Quý Linh Linh đúng là một người ngay thẳng.
"Lãnh tổng, anh tìm tôi?" Quý Linh Linh đi tới trước bàn làm việc Lãnh Dạ Hy, kính cẩn hỏi.
Vậy mà, cô giống như đang hỏi với không khí, Lãnh Dạ Hy cũng không ngẩng đầu một cái, hơn nữa cũng không trả lời.
"Lãnh tổng?" Quý Linh Linh chợt cảm thấy không biết làm sao.
Ông chủ gọi cô, mình không lừa dối, không biết trong hồ lô này bán nước gì? Chẳng lẽ cô làm việc không tốt, muốn đuổi việc cô? Có phải nhanh quá không? Mình vừa có chút tên tuổi, cảm giác tài trí hơn người này, cô còn chưa hưởng thụ đủ. Hiện tại, liền đạp cho cô một cước, cô dù khóc cũng không có chỗ đứng.
Lãnh Dạ Hy ngẩng đầu lên, tròng mắt đen liếc cô một cái. Trước иgự¢ hắn là chiếc khyu màu vàng kim phát sáng khiến Quý Linh Linh chói mắt.
Làm ơn, đây coi là ánh mắt gì, trừng sao? Cái gì thế? Cho đến giờ phút này cô vẫn chưa hiểu mình làm sai điều gì. Hạng mục công trình của Từ tổng cũng không phải do cô phá hỏng, không lẽ ông chủ lớn lấy cô làm vật hy sinh?
"Lãnh. . . . . . Lãnh tổng anh. . . . . ." Không đợi Quý Linh Linh hỏi xong, Lãnh Dạ Hy đã từ từ lên tiếng.
"Buổi tối ăn mặc đẹp một chút, cùng tôi đi gặp khách hàng lớn." Lãnh Dạ Hy không giống đang trả lời cô, lần nữa đặt sự chú ý lên tài liệu.
Bây giờ đến phiên Quý Linh Linh không nói gì, tay cô không tự chủ xoắn lại với nhau. Sững sờ nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Hy, buổi tối cùng ông chủ lớn đi xã giao, mình không phải là nhân viên phòng PR mà? Mà mình cũng không phải là thư ký của ông chủ? Loại chuyện như vậy, sao lại đến lượt mình?
Trăm mối lo không có cách giải quyết, mặt Quý Linh Linh buồn phiền nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lãnh Dạ Hy. Tóc sao lại dày thế, suýt nữa cô không thấy được da đầu.
"Cô nhìn đủ chưa?" Âm thanh Lãnh Dạ Hy không vui vang lên.
"A!" Quý Linh Linh sững sờ như người mất hồn. Ông chủ lớn giao cho cô thực hành?
Lãnh Dạ Hy khẽ cau mày, nhìn Quý Linh Linh có chút bối rối. Trong ấn tượng của hắn, cô phải là người có ý chí bắt tay vào làm mạnh mẽ, công nhân ở công trình đặc biệt kính nể. Tại sao lần này, biểu hiện của cô như cô gái hàng xóm?
"Cô còn chuyện gì?" Âm thanh này khiến phòng làm việc dịu dàng chợt giảm xuống.
Quý Linh Linh tức cười, ông chủ lớn hóa ra là từ Bắc Cực tới đây, vừa tàn nhẫn, vừa lạnh lùng, muốn đạp cô thì cước thì đạp chứ, sắc mặt dễ nhìn cũng không cho, cô trêu ai chọc ai.
"Lãnh tổng, anh. . . . . . định đuổi việc tôi?" Quý Linh Linh không muốn giả bộ ngớ ngẩn, không muốn giống tình yêu kia ** một dạng. Muốn kết hôn nhưng nham hiểm chơi cô một vố, cô không chơi được Cung Tâm Kế, có chuyện gì trực tiếp nói rõ.
Lãnh Dạ Hy mất hồn nhìn cô một hồi, sau đó nói, "Quý Linh Linh, nếu như cô bị bệnh thì phải đi chữa trị." Bất ôn bất hỏa ném cho cô một câu.
"Hả?" Quý Linh Linh không kịp phản ứng, để lại cô đối diện với đỉnh đầu. Đàn ông thông minh, hãm hại không nổi. Hắn đặc biệt hung ác, nói thẳng cô có bệnh, không phải rất rõ ràng sao?
Trong lòng Quý Linh Linh gào thét một tiếng, mình coi như bi kịch đến nhà, nói giỡn với ông chủ lớn, kết quả thật thê thảm .
"Ha ha, Lãnh tổng vậy tôi đi về trước, buổi tối khẳng định ăn mặc xinh đẹp, không để anh mất mặt." Nói xong, Quý Linh Linh ảo não rời đi.
Cô làm sao thế nhỉ, tại sao chính bản thân cũng cảm thấy mình kém thông minh đây?
"Cô chắc không biết tại sao tính cách của QúyLinh Linh lại thay đổi lớn như vậy, trước bạn trai của cô ta bị con gái thị trưởng đoạt mất."
"Không phải chứ, thật bất ngờ? Vậy ý cô là Quý Linh Linh bởi vì bị kích thích nên tính tình mới thay đổi?"
"Ừ, tôi chắc chắn đấy. Cô nghĩ xem, cô ta làm ở công ty chúng ta, bất hiển sơn bất lộ thủy (Ý nói không ở cạnh thì không biết), cô nhìn cô ta bây giờ đi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy. . . . . ."
"Hơn nữa tôi cảm thấy cô ta và Lãnh tổng đặc biệt thân mật, không bình thường nha. . . . . "
"Xuỵt! Nhỏ giọng thôi tai vách mạch rừng!"
Hai nhân viên nhỏ, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, lén lén lút lút rời khỏi toilet.
"Ầm!" Quý Linh Linh một cước đạp bay cửa phòng rửa tay, có chút tức giận nhìn chằm chằm bồn rửa tay.
Có lầm hay không, toilet lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có hai người các cô thôi sao? Nói lớn tiếng như vậy, là muốn cô bị mang tiếng xấu phải không?
"Tôi và Lãnh tổng đặc biệt thân mật?" Quý Linh Linh giận đến nghiến răng, "Con mắt các cô thấy được!" Cô thật sự cảm thấy oan uổng. Lần đó Lãnh tổng nói chuyện với cô là muốn phát huy sở trường của nhà họ Lãnh bọn họ, hận không thể đóng băng cô lại rồi ném đi Nam Cực.
"Chị ăn mặc trang điểm xinh đẹp? Mắt các cô làm bằng gì, tôi ăn mặc phù hợp như vậy!" Quý Linh Linh nhìn chính mình một chút trong gương, một thân trang phục màu xanh dương nhạt đứng đắn, chẳng lẽ dung mạo của cô trời sinh đã vậy, cũng có lỗi?
Một đám nhiều chuyện, bạn trai cô đã bị đoạt mất thế nào? Nói một cách khác, là cô không thèm Nghiêm Tử Tuấn đấy chứ? Cô cám ơn tám đời tổ tong Nghiêm Tử Tuấn, để cho cô thấy rõ ràng bản chất thật của hắn!
Trong lòng Quý Linh Linh phẫn nộ, mình bỏ cách ăn mặc hồn nhiên một cái, đã nói cô bị kích thích rồi, thật đặc biệt . . . . . . thú vị làm sao!