Em đang ở đâu
Trong căn phòng sang trọng, một người phụ nữ trang điểm cao quý, khoác trên người áo da màu trắng, bàn tay xinh đẹp nõn nà cầm điện thoại.
"Anh còn chưa tìm được cô ấy à? Cô ấy không liên lạc với bọn em... Vâng, vậy thế nhé, có tin tức sẽ gọi cho anh."
Dứt lời, điện thoại liền tắt, cô đặt nó về chỗ cũ.
"Ai gọi vậy?" Một người đàn ông mặc quần áo ở nhà ngồi xuống bên cạnh, thuận tay ôm cô vào иgự¢.
"Còn có thể là ai, người mà năm này qua năm khác đều gọi điện hỏi một lần đấy." Quý Linh Linh duỗi hai tay vòng lên cổ Mộ Ly.
Mộ Ly nghe vậy, hơi mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô, "Cậu ta còn chưa tìm được?"
"Ừ." Quý Linh Linh tựa vào người anh, nghĩ đến lần đó ở bệnh viện gặp Quách Hiểu Lượng, hóa ra cô ấy đến nói lời tạm biệt.
"Mấy năm nay cũng khiến cậu ta chịu đủ." Mộ Ly nhẹ vỗ về mái tóc cô, trong giọng nói mang theo chút than thở.
"Năm năm. Tần Mộc Vũ đã tìm Hiểu Lượng năm năm, nhưng vẫn không có thu hoạch." Quý Linh Linh nói, chóp mũi hơi nhăn lại, bản thân mình lúc trước ôm theo cục cưng, chỉ hai tháng không gặp Mộ Ly đã thấy tủi thân, năm năm này Hiểu Lượng sống thế nào.
Phát hiện ra sự thay đổi của người con gái trong lòng, Mộ Ly ôm chặt lấy cô.
"Nếu họ có duyên, cậu ta sẽ tìm được cô ấy. Có thể Quách Hiểu Lượng lúc này đã lấy người khác..." Mộ Ly an ủi.
Ừ, đúng vậy, có lẽ Quách Hiểu Lượng đã lập gia đình.
"Bố, mẹ."
Từ phía cầu thang vang lên giọng nói trẻ nhỏ ngọt ngào.
"Bé cưng, chậm thôi, đừng chạy." Vừa thấy con gái bảo bối chạy xuống, Quý Linh Linh vội đứng lên đón.
"Mẹ."
"Bé cưng." Quý Linh Linh cúi người ôm con gái vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Bé cưng sao không ở trên gác chơi với chị?"
"Chị, làm bài tập."
Cô con gái nhỏ của Mộ Ly và Quý Linh Linh, Mộ Ức Điềm, tên thân mật là Đậu Ngọt (Điềm Đậu).
"Bé Đậu Ngọt có phải không muốn làm phiền chị làm bài đúng không?" Mộ Ly đi tới, đón con gái trong lòng cô.
"Vâng, bố thật thông minh." Nói xong, cô bé liền hôn một cái thật kêu lên má bố.
"Ha ha, cục cưng Đậu Ngọt, nước miếng của con dính khắp mặt bố rồi."
"Ha ha, bố thích." Mộ Ly thân mật hôn con gái nhỏ.
Quý Linh Linh khẽ lau má cho anh, nhưng Mộ Ly liền bắt lấy tay cô, để lên môi hôn.
"Thả em ra, không được để ngã Đậu Ngọt." Quý Linh Linh khẽ gắt, mặt thẹn thùng.
"Bố, mẹ."
"Chị." Bé Đậu Ngọt thấy chị xuống, lập tức mở rộng tay đòi ôm.
"Tiểu Tình làm bài tập xong rồi sao?" Quý Linh Linh vỗ đầu Tiểu Tình.
"Vâng, đã xong rồi ạ."
"Chị, ôm." Bé Đậu Ngọt không quan tâm, chạy về phía Tiểu Tình.
"Đậu Ngọt chậm thôi, chị con không có sức lực lớn vậy đâu." Quý Linh Linh nhanh chóng ôm Đậu Ngọt, sau đó để Tiểu Tình ôm cô bé.
"Chị và Đậu Đậu cùng chơi." Bé Đậu Ngọt ôm lấy má Tiểu Tình, hai chị em cực kỳ thân thiết.
"Bài tập của chị xong rồi, sẽ chơi với Đậu Đậu."
"Vâng." Cô bé cười vui vẻ, hôn lên má chị.
Quý Linh Linh tựa vào Mộ Ly, nhìn hai chị em, trong lòng hết sức thỏa mãn.
Mộ Ly ôm lấy eo cô, "Hôm qua Vương Cẩm Hân có gọi, em nhớ không."
"Hả? Tất nhiên là nhớ." Quý Linh Linh dùng cánh tay ᴆụng nhẹ anh, trí nhớ cô không kém vậy đâu.
"Tiểu Tình, mai chúng ta sẽ về nước, con sắp được gặp Tư Tư rồi, có vui không?" Quý Linh Linh hỏi.
Tiểu Tình đang chơi với em, nghe vậy ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Quý Linh Linh, "Mẹ, tại sao chúng ta phải về nước?"
"Chú Lãnh và cô Vương muốn chúng ta trở về đón năm mới, trước đây không phải Tiểu Tình rất thích chơi với Tư Tư sao? Chẳng lẽ Tiểu Tình không nhớ Tư Tư à?" Quý Linh Linh đến bên Tiểu Tình, ôm lấy Đậu Ngọt, vỗ nhẹ lên đầu cô bé.
"Mẹ, con đã đáp ứng Trần Tư Hàn năm nay sẽ đến nhà họ ăn Tết, ngày mai bố mẹ với em về đi ạ, con muốn đến nhà Trần Tư Hàn." Tiểu Tình ngẩng đầu, đôi mắt lập lòe ánh sáng.
Quý Linh Linh giật mình, "Con muốn đến nhà Tư Hàn." Cô có chút ngơ ngác, đành quay đầu cầu cứu Mộ Ly.
"Tiểu Tình, con thật sự không muốn về cùng bố mẹ sao? Sang năm con cũng có thể đến nhà Tư Hàn ăn Tết." Mộ Ly bước tới ôm lấy Tiểu Tình.
Tiểu Tình vòng tay nhỏ quanh cổ Mộ Ly, cô bé hôn lên má bố, "Bố, không phải bố đã nói với Tiểu Tình, làm người phải giữ chữ tín sao ạ? Con đã đáp ứng Trần Tư Hàn, con sẽ phải thực hiện."
Nhìn ánh mắt kiên định của con gái lớn, Mộ Ly nhất thời không biết nên nói gì.
"Tiểu Tình, sau khi về nước, con có thể gặp chú Lãnh, cô Vương, Tư Tư, Tiểu Ý, còn cả cô bảo mẫu làm bánh pudding nhà chú Lãnh nữa." Quý Linh Linh đưa ra rất nhiều mê hoặc.
Tiểu Tình tựa vào vai Mộ Ly, "Mẹ, con muốn đến nhà Trần Tư Hàn ăn Tết." Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt đứa trẻ lập tức biến mất.
"Tiểu Tình, không phải con rất thích Tư Tư sao? Hai đứa đã năm năm không gặp nhau, con không nhớ nó à?" Quý Linh Linh hơi đau lòng, cô còn cho rằng quan hệ của hai đứa rất thân thiết.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy." Tiểu Tình mặt ngây ngô, dường như không nghe hiểu lời mẹ, "Được rồi, mẹ, con muốn đến nhà Trần Tư Hàn cùng xem phim."
Nói xong, cô bé liền đặt Đậu Ngọt xuống, cầm áo khoác mỏng ra ngoài.
"Mẹ ôm."
Quý Linh Linh ôm lấy con gái nhỏ, tựa vào người Mộ Ly, vẻ mặt không hiểu.
"Lúc trước chúng ta đi, Tiểu Tình ở trên xe khóc rát cả họng, sau đấy nói với nó, Tư Tư lớn lên sẽ đến gặp nó, nó mới ngừng khóc. Nhưng giờ..." Cô có chút không hiểu, tình cảm anh em giữa hai đứa không phải tốt lắm ư?
Mộ Ly vòng lấy eo cô, để cô tựa vào người mình.
"Chúng còn là trẻ con, sau này lớn sẽ hiểu."
"Chúng sẽ hiểu chứ?"
Mộ Ly hôn lên chóp mũi cô, "Đồ ngốc."
"Bố, Đậu Ngọt cũng muốn hôn."
Quý Linh Linh lập tức xấu hổ đỏ mặt, "Đã là vợ chồng già rồi mà còn làm như vậy." Cô cúi đầu, khẽ đánh lên иgự¢ anh.
"Ha ha, đều đã là vợ chồng già, em còn xấu hổ cái gì."
Nhìn má cô ngày càng đỏ, Mộ Ly không nhịn được cắn lên môi cô một cái.
***
"Mẹ, bây giờ chúng ta chuẩn bị ra ngoài sao?"
Quách Hiểu Lượng ngồi xuống, nghiêm túc chùm khăn lên cho cậu bé trước mặt.
"Đúng vậy, mẹ muốn dẫn Mộc Mộc đi siêu thị mua sườn, thịt vịt và cả sô cô la mà Mộc Mộc thích ăn, có được không?" Chiếc khăn quàng đỏ đeo trên cổ cậu bé càng toát lên vẻ dễ thương.
Quách Hiểu Lượng đứng lên, trên gương mặt không nói hết được niềm vui.
"Mẹ, mẹ được tăng lương sao?" Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng ngời.
"Không có, sao Mộc Mộc lại hỏi vậy?"
"Vậy tại sao lại mua nhiều đồ như vậy? Mẹ, chúng ta chỉ mua sườn thôi có được không, như vậy có thể để lại chút tiền, mẹ sẽ không cần khổ cực vậy nữa."
Quách Hiểu Lượng nhìn cậu con trai bảo bối, nở nụ cười, có điều trong đó lại xen lẫn chút cay đắng.
"Cô Quách, cô Quách."
"Cục cưng chờ chút, mẹ đi xem."
"Cô chủ nhà, có chuyện gì thế ạ?"
Một người phụ nữ hơi mập từ cầu thang đi tới, "Sắp Tết rồi, đơn vị chúng tôi phát cho mấy thẻ mua hàng giảm giá, tôi nghĩ cô có thể cần nên đưa tới cho cô hai cái." Bà ấy nói xong liền cầm hai cái thẻ mua sắm hai màu đỏ vàng đưa tới.
Quách Hiểu Lượng có chút cảm kích nhìn bà chủ nhà, cầm lấy cái thẻ.
"Ôi, được giảm 50%."
"Đúng vậy, chỉ hôm nay thôi. Sắp hết năm, cô đưa Mộc Mộc đi mua sắm chút đồ dùng cho năm mới." Bà chủ nhà rất rõ ràng là người tốt bụng nhiệt tâm.
Quách Hiểu Lượng nhìn cái thẻ trong tay, "Cô chủ nhà, cái thẻ này áp dụng cho tất cả các mặt hàng sao?"
"Đúng thế, tất cả đều giảm 50%."
Quách Hiểu Lượng nghe xong, hai mắt liền hưng phấn phát sáng.
Vừa rồi cục cưng còn đang phân vân sườn và thịt, bây giờ có cái thẻ này thì có thể mua được hết.
"Cô chủ nhà, cám ơn cô, rất cám ơn cô." Quách Hiểu Lượng xúc động liên tục nói cám ơn.
"Ôi dào, con bé này, không cần đâu. Con gái tôi vừa mới từ nước ngoài về, nó cho tôi một cái áo sơ mi nữ, tôi mặc có hơi gầy, thật ra vẫn còn mới, tôi nghĩ..." Bà chủ nhà đưa cái túi ra, có chút chần chờ, "Tôi... Tôi cảm thấy cô mặc vào hẳn rất đẹp, cô Quách bỏ quá cho."
Thì ra bà chủ nhà sợ làm tổn thương lòng tự ái của cô, không biết nên nói thế nào.
Thấy túi xách trong tay cô chủ nhà, Quách Hiểu Lượng cảm thấy mũi cay cay.
"Cô chủ nhà, cháu không thể nhận thêm đồ của cô, năm năm qua, cô đối với cháu và Mộc Mộc rất tốt, còn thường xuyên cho cháu miễn phí... Cháu..." Quách Hiểu Lượng nói đến đây, không nhịn được nghẹn ngào.
"Được rồi, cô một mình nuôi con đã không dễ dàng, công việc lương lại thấp, được rồi được rồi, không cần nói nữa, cầm lấy áo đi. Tôi còn phải đi mua đồ cùng con gái nữa." Bà chủ nhà cầm cái túi nhét vào tay Quách Hiểu Lượng, sau đó vội vàng xuống lầu.
Quách Hiểu Lượng nhìn bóng lưng bà chủ nhà, nước mắt liền rơi xuống.
Cô nhìn cái túi áo trong tay, con gái bà chủ nhà lại mua cho bà ấy loại áo thịnh hành nhất này sao?
Mỗi năm đều như vậy, năm năm liên tục, bà chủ nhà đều trá hình tặng cô một bộ quấn áo mới. Đối với lòng tốt của bà chủ nhà, cô chỉ lặng lẽ ghi nhớ, chờ Mộc Mộc lớn lên sẽ báo đáp bà.
***
"Tần Tổng, cô Quách xuất hiện rồi."
"Cái gì?" Tần Mộc Vũ đang họp, đột nhiên trừng mắt.
Mọi thành viên ban giám đốc có mặt đều ngẩn ra, không biết có chuyện gì.
Người đứng bên cạnh anh lại tiến sát lại, không biết nói gì với anh, Tần Mộc Vũ sau đó bỏ lại ban giám đốc nhanh chóng bỏ đi.
"Mộc Mộc, mau xem, ở đây có rất nhiều sườn, con thích loại nào?" Quách Hiểu Lượng cầm một cái giỏ xanh rất to, mặc quần áo màu đen rộng thùng thình, đeo cái kính đen lớn, kiểu tóc cũ, nhìn từ xa, cô càng giống một người phụ nữ có chồng đã qua tuổi bốn mươi.
"Dạ... Con thích sườn dê, con thích sườn dê nấu với thìa là mẹ làm."
"Con mèo ham ăn, mẹ biết rồi." Quách Hiểu Lượng cúi người, dưới cặp kính hai mắt cười híp lại.
"Mẹ, vì sao mỗi lần mẹ ra ngoài đều phải biến thành như thế này?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong giọng nói đã tràn đầy sự xem thường.
"Này này, thằng nhóc thối, mẹ mặc thế này chẳng lẽ không đẹp?"
Hừ hừ.
Mộc Mộc nhìn mẹ mình sắp nổi bão, cậu lập tức quay đầu, nhìn đủ loại sườn được trưng bày trong tủ.
Quách Hiểu Lượng có chút chán nản nhìn con mình, không phải người ta nói, con không chê mẹ xấu sao? Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được, thằng nhóc này cực kỳ không thích cô ăn mặc thế này.
Rõ ràng rất đẹp mà.
"Mẹ, mẹ còn đang phân vân à?"
"Hả?" Quách Hiểu Lượng hoàn hồn, "Mộc Mộc sao nói mẹ như vậy?"
"Mẹ, mua sườn non đi, để lát nữa là bị các dì các cô mua hết đó."
"À, được." Quách Hiểu Lượng vươn tay, giữ chặt bàn tay con trai, "Đứng ra sau mẹ."
Trông thấy người phụ nữ đã năm năm không gặp, lại nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh cô, chẳng biết tại sao Tần Mộc Vũ cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng nhiệt.
Anh từng nghĩ rất nhiều lần, chờ anh tìm được cô, anh nhất định sẽ mắng cô một trận, vì sao khi đó không nói tiếng nào đã bỏ đi, khiến anh đau khổ tìm kiếm suốt năm năm.
Nhưng khi anh thấy cô cười nói với cậu bé bên cạnh, mọi oán giận lập tức tiêu tan.
Đó là con của anh sao? Nhất định là vậy.
Anh không thể đợi thêm nữa, một giây cũng không thể đợi nữa.
"Mẹ, mẹ rất muốn ăn sô cô la đúng không? Chúng ta đi mua nhé?"
"Mộc Mộc, rõ ràng là con muốn ăn, sao lại nói là mẹ muốn ăn." Quách Hiểu Lượng cầm theo túi sườn vừa mua, biện giải với con trai.
"Nhưng lần nào sô cô la của con cũng đều bị mẹ ăn hết cả."
À... Cái này...
"Quách Hiểu Lượng."
"Hả?"
Đang nói chuyện với con trai, bỗng nghe thấy ai đó gọi tên, cô vô thức quay đầu đáp lại.
"Cuối cùng em cũng xuất hiện." Tần Mộc Vũ mặt mũi căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói.
"A, anh!" Đột nhiên thấy anh, Quách Hiểu Lượng phản xạ kéo con trai lùi về sau hai bước.
"Quách Hiểu Lượng, em thật to gan, em chạy trốn còn chưa tính, còn dẫn theo con trai anh chạy cùng nữa!" Anh bước đến, nắm lấy bờ vai cô.
Sức lực anh rất lớn, khiến cô không nhịn nổi nhíu mày.
"Anh Tần..."
"Bố, bố là bố của con sao?"
Quách Hiểu Lượng vẫn không nói gì, Mộc Mộc lại đột nhiên lên tiếng.
Nghe được giọng nói ngây thơ non nớt, ánh mắt Tần Mộc Vũ từ phẫn nộ trở nên dịu dàng.
"Bố là bố của con sao?" Mộc Mộc ngẩng đầu lên hỏi lại.
"Con..."
"Không phải!"
"Em nói cái gì?" Tần Mộc Vũ định kéo Mộc Mộc, lại bị Quách Hiểu Lượng ngăn trước người.
"Anh Tần, tôi nghĩ anh nhầm lẫn gì rồi. Mộc Mộc là con của tôi và chồng tôi, có điều chồng tôi đã qua đời." Quách Hiểu Lượng đưa Mộc Mộc ra sau lưng, cô không muốn, cô không thể để anh thấy nó, bởi vì mặc dù Mộc Mộc còn nhỏ, nhưng ngũ quan lại cực kỳ tương tự anh.
"Em nói lại xem!" Tần Mộc Vũ nín nhịn.
"Mộc Mộc là con trai của tôi và người chồng đã mất." Quách Hiểu Lượng mặt không đổi sắc ngửa đầu nhìn thẳng vào anh.
Cô nhất định phải nhịn, cho dù hai chân cô đang run rẩy, mũi đã cay cay, nhưng cô nhất định phải kiên trì.
"Quách Hiểu Lượng, em đã lập gia đình?" Giọng của Tần Mộc Vũ trầm xuống, mơ hồ nghe ra được bi thương trong đó.
"Còn sinh con."